Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 2: Ánh trăng yên bình




Lúc ăn cơm, đề tài trên bàn ăn phần nhiều liên quan đến Giang thiếu.

Người đàn ông lớn tuổi có mái tóc hoa râm hai màu, chẳng sợ tuổi đã qua ngũ tuần, tinh thần vẫn minh mẫn như cũ.

Đặt cặp kính xuống, ông gắp lấy một miếng cá, lấy hết xương, nhai kĩ, sau đó mới mở miệng, âm thanh hồn hậu có chút nặng nề: “Chơi đủ rồi

thì trở về đi?”

Như Hứa ngồi bên cạnh Giang Đường Dã, có thể nhìn thấy khớp xương tay rõ ràng của hắn cầm đũa, gắp một miếng sườn, chớp mắt, miếng sườn đã được đặt trong chén của nàng.

“Chơi chưa đủ.”

“Con nhớ Như Hứa nhỏ bé nhà chúng ta nên mới quay về.”

Dưới ánh đèn sáng bừng, hắn cười, trên mặt không một chút sợ hãi hay có ý thuận theo gia chủ trong nhà, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Như Hứa, khẽ hất cằm: “Ăn nhiều một chút, Như Hứa nhỏ bé của chúng ta cần cao hơn nữa đó.”

Như Hứa gắp miếng sườn lên, bỏ vào miệng, hai má phình ra, nhai rồi nhai, môi nhỏ khẽ hé, nho nhã phun xương ra.

Ông cụ hừ lạnh một tiếng, nhìn mặt Giang Đường Dã mà muốn nổi giận đến nơi.

“Ngày ấy con đòi nuôi, sao lại không nuôi nữa, ném cho bọn ta thì tính thế nào?”

Không khí bỗng nhiên trở nên xấu hổ, lắng đọng.

Như Hứa dừng lại miếng nuốt của mình, rũ mắt nhìn chằm chằm lõi xương, trong lòng không bởi vì lời này mà khó chịu, ngược lại cả người ngây ngẩn.

『Rõ ràng bé như vậy, sao lại có thể nhớ rõ ràng đến vậy.

Nhớ rõ bọn họ xem nàng như vật phẩm mà đánh giá, trong tay nàng nắm chặt một cục kẹo, tổng cộng có năm cục, nhưng bây giờ chỉ còn mỗi một cục cuối cùng lại không nỡ ăn.

Bởi vì biết mình có khả năng phải rời đi.

Kết quả thiếu niên khom lưng cười cười nhìn nàng, nàng dè dặt đến gần, xòe hai tay ra, nước mắt lưng tròng đưa cho hắn.

Giang Đường Dã lấy cục kẹo, Như Hứa nhỏ bé đứng trước mặt nắm lại viên kẹo, muốn bao nhiêu luyến tiếc thì có bấy nhiêu luyến tiếc.

Hắn dùng sức kéo một chút.

Như Hứa cúi đầu nhìn xuống, trong tay trống không. Kẹo bay mất rồi.

Hắn xé vỏ kẹo, há to miệng, cực kỳ thỏa mãn ăn hết cả cục kẹo, thậm chí còn ấu trĩ bày ra biểu tình ăn kẹo rất ngon trước mặt nàng.

Nước mắt trong hốc mắt Như Hứa vờn quanh, nhưng bị hắn chọc cười khanh khách, trông khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh mười phần đáng yêu.

Hắn nho nhã buông lời giống y một tên tiểu nhân.

“Chú giúp con giữ, về sau con có kẹo cứ đưa chú ăn, nhớ không?” Một thiếu niên vậy mà còn cướp đồ ăn vặt của trẻ con.

Giang Đường Dã không cho là sai, chờ tiểu dưa ngốc trả lời.

Tiểu dưa ngốc do dự vặn ngón tay, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu, tay ra hiệu ok, ngón tay múp vừa ngắn vừa mềm, làm động tác đó có chút hơi quá sức.

Giao kèo thành công.

Hắn cùng nàng ngoéo tay đóng dấu, một trăm năm không được thay đổi

.』

Trong nháy mắt, Như Hứa cảm tưởng nàng có thể dành cả cuộc đời này với hắn, chỉ cần hắn có thể ở cạnh nàng là được.

Nhưng hắn không thể. Thế giới của hắn quá lớn.

“Ba, ba nói lời này quá không có lương tâm, cả nhà ai hiếu kính ba nhất, trong lòng ba không rõ sao?”

Giang Ngu không phải rất sợ ba của mình, bởi vì bị giục kết hôn quá nhiều lần, thì nhiều thêm một hai lần cũng không đáng gì.

Ông cụ bị dỗi nói không ra lời, lời này của Giang Ngu rất đúng, trong lòng ông so với ai khác rất rõ Như Hứa có bao nhiêu hiếu thuận.

Mỗi tuần Như Hứa sẽ tới một lần, mỗi lần tới đều mang rất nhiều đồ, đôi khi là nồi cá kho ông thích, khi thì là quần áo. Điều hòa bật vào mùa hè quá lạnh, bản thân eo và chân ông có chút bệnh tật, Như Hứa luôn ở bên ông, một bên chơi cờ một bên lấy quạt hương bồ quạt gió cho ông. Chờ tới mùa đông, thì tự mình thêu thùa, làm chút đồ giữ ấm mang đến.

Xét về hiếu thảo, thật sự không chê được gì.

Cô gái nhỏ cụp mi rũ mắt ngồi yên đó, nghe thấy một câu như vậy cũng không nói, ông cụ xót trong lòng, tay vừa nhấc, lập tức cho Giang Đường Dã một đập.

Còn rất vang.

Giang Đường Dã vuốt cánh tay, lẩm bẩm than đau, giống y một đứa nhỏ. “Thẻ của con đâu?”

“Muốn thẻ của con làm gì?” ”Đưa cho Như Hứa.”

Mọi người lúc này mới nở nụ cười, sôi nổi ồn ào bắt Giang Đường Dã nộp thẻ.

“Con muốn sau này nộp thẻ cho vợ.”

Nhưng Giang Đường Dã vẫn lấy ra một tấm thẻ, lại gần trước mặt Như Hứa, sờ sờ đầu nàng, nói: “Xài hết lại tìm chú nhỏ nhé, chú nhỏ có rất nhiều tiền, để lại cho Như Hứa nhỏ nhà chúng ta dùng.”

Lông mi Như Hứa run một chút, nghĩ muốn từ chối, lại bị Giang Ái kéo lấy tay, nhẹ nhàng lắc lắc.

“Cầm đi, chú nhỏ cho con đấy.”

Giang Ái từ nhỏ đến lớn giống như nàng công chúa cao cao tại thượng, không thích nói chuyện hay chơi đùa với người khác, sợ làm bẩn váy công chúa xinh đẹp của mình, mọi người ai cũng nói cô khó tiếp cận, bạn bè cũng ít.

Nhưng có đôi khi, cô lại cực kỳ nhiệt tình.

Cơm nước xong, Như Hứa ngồi trên xe Giang Đường Dã về nhà.

Nàng xuống xe trước, Giang Đường Dã hạ cửa sổ xe xuống, dặn dò Như Hứa về trước nhớ ngủ sớm một chút.

Hắn lái xe đi, xuyên qua ánh đèn rực rỡ lộng lẫy, hướng về thế giới kì quái của hắn.

Như Hứa đứng dưới đèn đường, một mình ngồi đẩy xích đu, đêm hè có quá nhiều muỗi, chưa đến hai phút đã bị cắn đến bốn năm nốt, vì thế chỉ có thể vô nhà.

Lục Giảo gửi tin nhắn cho nàng, hỏi cuối tuần có gì vui không. Nàng gửi lại tin, bảo mình muốn làm một chuyện xấu.

Lục Giảo gọi điện thoại tới, che chở móng tay mới làm, cười liên tục: “Đệ tử tốt của mình, cậu có thể làm chuyện gì xấu? Mau nói cho mình biết, để mình vui vui vẻ vẻ coi.”

“Bí mật.”

Cúp điện thoại, Như Hứa nằm ở trước bàn, liếc mắt nhìn bức tranh ngổn ngang, chính giữa có một đường bị xé rách được dán lại.

Trên tranh là thiếu niên điển trai đang cười.

Hình dáng dựa hết vào trí nhớ để vẽ lại, qua loa, mỗi một nét bút đều là tình cảm khó nói.

Giờ có thể vẽ bức mới được rồi.

Lấy hai bức ảnh dán lên bức tranh, xong, Như Hứa lại gỡ xuống để lại vào ngăn kéo, lấy bài tập ra làm tiếp.

Bên kia, trong quán bar, cả trai lẫn gái, hút thuốc uống rượu, ca hát trêu đùa.

Theo lí mà nói, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu.

Giang Đường Dã ngồi ở góc sô pha, tay cầm bao thuốc, lại không hút lấy một điếu, uống một hớp rượu, Thẩm Ngân chen tới, nhiệt tình cho hắn một cái ôm lớn.

“Bra đen!” “Câm miệng.”

Vẫn là cái dạng này, một năm bốn mùa, 365 ngày, khổng tước như thường vẫn bất bại.

Giang Đường Dã nâng ly lên, cùng hắn chạm vào một cái, nhẹ nhàng bâng quơ một câu: “Về đây.”

Thẩm Ngân uống một hớp, lại nhìn chất rượu trong suốt của hắn, nghi hoặc hỏi: “Trắng à?”

“Trắng mẹ mày, ông mày lái xe tới.” “Lái mẹ mày, vậy mày còn bắt tao đến?”

Hai người miệng hoa sen văng tục xong, mỗi người một điếu thuốc, xuyên thấu qua sương khói lượn lờ, mở ra đề tài ẩm thực.

“Cô gái kia khá xinh đẹp, nghe nói là tiểu minh tinh vừa xuất đạo, có hứng thú không?”

“Không.”

“Người kia, da rất trắng nhé!”

Da trắng?

Có thể trắng cỡ nào?

Không biết nghĩ đến điều gì, Giang Đường Dã duỗi chân đạp Thẩm Ngân một cái, ngày thường cười rộ lên đôi mắt đào hoa dập dờn vẻ phong tình, giờ phút này chỉ mỗi nghiêng người cũng có chút lạnh lẽo.

“Mày con mẹ nó không nói được lời nào đứng đắn?”

Thẩm Ngân chịu một cái đạp oan uổng, vẫn không đứng đắn, có ai bên cạnh hắn ta đứng đắn đâu?

“Ê ê ê, tao đã lâu không gặp tiểu Như Hứa, mày khi nào thì dẫn con bé tới chơi? Hai ngày nữa Chu Liêm đi công tác trở về, chúng ta hội họp một chút”

“Để sau rồi nói.”

Thực sự không có ý tứ gì.

Nhưng lời nói của hắn vào tai người khác lại đầy ẩn ý.

Một gương mặt chuyên hắt hoa ngắt cỏ, vai rộng chân dài eo thon, trên người tràn ngập hormone, hấp dẫn rất nhiều phụ nữ đến với hắn.

Hắn đối với ai cũng cười, dường như ai đến cũng không từ chối, nhưng ai cũng không xem vào mắt.

Có người đàn bà phong tình vạn chủng lắc eo, lộ ra phần lớn da thịt mê người, tay đặt trên vai hắn, trên người cô ta tỏa ra mùi nước hoa nồng nồng khó ngửi, làm hắn khẽ nhíu mày.

“Uống một ly không?”

Giang Đường Dã đứng dậy, khom lưng dán vào bên tai người đàn bà, âm thanh khàn khàn khiến người ta động tâm, lời nói ra lại một chút cũng để người động tâm nổi.

“Ngại quá, tôi phải trở về dỗ đứa nhỏ ngủ.”

Biểu tình trên mặt người đàn bà cứng đờ, quay đầu hỏi Thẩm Ngân đang chôn trong ‘ôn nhu hương’: “Anh ấy có con rồi?”

Thẩm Ngân nghiêm trang gật đầu: “Có rồi, cũng lớn rồi, còn rất xinh đẹp.”

Người phụ nữ:???

Rạng sáng một hai giờ, Như Hứa buồn ngủ híp mắt, khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đi đường nghiêng ngả lảo đảo, hiển nhiên còn đang trong giấc mộng.

Đi đến phòng bếp, đột nhiên quên mất mình muốn làm gì. “Muốn làm gì?”

Có âm thanh vang lên hỏi nàng.

Như Hứa gãi gãi đầu, mơ mơ màng màng, cực kỳ đáng yêu, tiếng nói mềm mại còn kéo dài âm cuối.

“Con chắc là muốn uống nước.” Còn chắc là.

Quỷ mơ hồ.

Giang Đường Dã lấy cho nàng ly nước, đưa đến trước mặt nàng, nàng ngẩng đầu lên, thấy tay hắn, nhắm mắt lại, mở miệng nhỏ uống nước, cho đến khi hết ly nước.

Uống xong, Như Hứa mới hết mơ hồ, dụi dụi mắt. “Chú nhỏ?”

“Ừm, quay về ngủ đi.”

Lát sau, bỗng nhiên lại hỏi: “Chú đi rồi, cháu trách chú không?”

Như Hứa ngẩn người, an tĩnh mà tự hỏi trong chốc lát, mới hỏi hắn: “Quý ngài đây có thể ngắm trăng với tôi không?”

Giang Đường Dã bị tiếng “quý ngài” của nàng chọc cười.

Lấy điếu thuốc giấu sau lưng ra, hắn cười nói: “Quý cô có thể ở bên đợi tôi hút xong điếu thuốc không?”

May mà không bật đèn, trong phòng tối tăm, hắn không thấy Như Hứa đỏ bừng mặt.

Tối nay ánh trăng thật đẹp.

Gió đêm thổi qua mặt, tiếng ve kêu cũng trở nên dễ nghe hơn nhiều.

Ngồi ngoài ban công, trên ghế dài, hai tay Như Hứa ôm đầu gối, bộ dáng ôn thuần giống y nai con, một lúc lại nghiêng đầu đối mắt với hắn.

Có lẽ do đêm tối, nàng không giống ban ngày câu nệ ít nói, sinh động giống như hoa nở về đêm.

Đôi mắt đen nhánh của nàng mang theo chút mê mang mờ mịt, gương mặt hơi hơi ửng đỏ, rất động lòng người.

“Ngày ấy chú đi, cháu khóc thật lâu, khóc rồi ngủ, mẹ Ngô mắng cháu, nói rằng ngày mai chú sẽ trở lại… Cháu đếm trên đầu ngón tay thật nhiều cái ngày mai, nghĩ rằng bản thân tính toán không tốt.”

“Có một lần cháu ngồi một mình ngắm trăng thật lâu, cảm thấy ánh trăng đặc biệt đẹp, cũng không còn khổ sở như vậy nữa.”

5 năm kia hắn cũng thường gọi điện về hỏi chút việc vặt, chỉ là thời gian càng dài, khoảng cách càng dài, lúc đầu nàng còn chờ điện thoại, về sau thì không còn đợi nữa.

Dưới ánh trăng, sườn mặt người đàn ông góc cạnh rõ ràng, trong tay kẹp điếu thuốc, không hút lấy một lần nào.

Hắn chưa bao giờ hút thuốc ở trước mặt nàng.

Hắn nhớ, Như Hứa nhỏ bé của hắn không ngửi được mùi thuốc.

Cho nên liên lụy đến Thẩm Ngân mỗi lần đến nhà chơi, cùng nhau bị cấm hút thuốc, hoặc phải trốn trong nhà vệ sinh hút.

“Là chú không tốt.”

Giang Đường Dã nghĩ muốn xoa đầu nàng, hắn ở trước mặt nàng luôn luôn là hình tượng chú nhỏ dịu dàng tốt đẹp, dù bên ngoài tung hoành thế nào về đến nhà luôn trở lại bộ dáng sạch sẽ.

Hắn muốn toàn bộ thế giới của nàng sạch sẽ lại sáng ngời, muốn nàng xinh xinh đẹp đẹp trải qua thuận lợi, làm người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Hắn có trách nhiệm làm vậy.

“Về sau chú nhỏ không đi nữa, được không?”

Trên đùi nặng hẳn, Giang Đường Dã cúi đầu, phát hiện Như Hứa ngủ rồi. Vẫn là một đứa nhỏ thôi.

Hắn bế nàng lên, ngửi thấy mùi thơm của bưởi trên người nàng, còn kèm theo mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ.

Lần đầu tiên thấy Như Hứa nhỏ bé, nàng đáng thương đút hắn cục kẹo, bẹp miệng, tựa như trao mất bảo bối.

Hắn thích đoạt bảo bối của bạn nhỏ.

Mặc dù không thích ăn ngọt, hắn vẫn mở miệng thật to, ăn hết, kỳ thật đó là một loại động tác kháng cự.

Kết quả không hề ngọt ngấy như trong tưởng tượng, còn ăn khá ngon. Cách xa quá nhiều năm, đã sớm quên mất mùi vị vốn có.

Hắn nhẹ nhàng duỗi ngón tay, vốn định chọt chọt gương mặt mềm mại của thiếu nữ, không biết vì sao, lại thành ra cọ cọ khóe môi mềm mại của nàng.

Vị dâu thế nào.