Giang Đường Dã Đã Thấy Xuân Sắc Như Thế

Chương 12: Tên vô lại




Dưỡng thương hơn một tháng, vết thương của Như Hứa hồi phục gần như ổn, nên xuất viện về nhà.

Thẩm Ngân và Chu Liêm tới thăm bệnh, đem theo một đống lớn đồ bổ, nói muốn cho Như Hứa ăn thay cơm.

“Như Hứa, chú khuyên cháu, nhân lúc còn sớm chia tay với cái thằng hot boy hoang tưởng đó đi.”

Như Hứa nằm trên giường cười cười, liếc mắt nhìn Giang Đường Dã đang chơi game, hỏi: “Chú tiểu nhân, chú nói xem, nên quen người thế nào?”

Thẩm Ngân thở dài, ghét bỏ mà nhìn một phòng, hơn nữa còn có cả mình trong ba người đàn ông ở đây, sau đó lắc lắc đầu.

“Thôi, cháu vẫn nên chọn thằng hot boy đó đi, ngàn vạn lần đừng tìm bọn chú.”

“Chú và chú nhỏ của cháu còn có thể lý giải, nhưng vì sao có cả chú Chu Liêm?”

Nghe vậy, Giang Đường Dã hừ một tiếng, nhìn Chu Liêm, cười với ý vị không rõ: “Thằng đó, hư hỏng không kém chú đâu.”

Chu Liêm gạt lời hắn, buông điện thoại, mặt treo mỉm cười: “Cũng thế cũng thế.”

“Được rồi, không nói nữa, đi thôi, buổi tối còn có việc đấy.” Giang Đường Dã đứng dậy, hai người theo sau hắn đi ra cửa.

Trước khi rời đi, Như Hứa còn không yên tâm dặn dò một câu: “Uống ít rượu thôi.”

Ba người họ xua xua tay, ý bảo không cần lo lắng. Như Hứa biết, bọn họ nhất định sẽ uống rất nhiều.

*

Buổi tối, Giang Đường Dã được người ta đưa về.

Hắn mặc tây trang màu đen, khuôn mặt hơi hơi ửng hồng, cà vạt bị kéo vừa hỗn độn vừa rời rạc, khom lưng đổi dép lê, đổi nửa ngày, thế mà không đứng dậy.

Như Hứa vừa đi qua thì phát hiện hắn đã nhắm hai mắt, ngủ rồi. Thật là…

Cười ch*t người.

Đổi dép lê đàng hoàng, đỡ hắn ngồi xuống sô pha, Như Hứa đút cho hắn một ly nước, đợi hắn mở miệng uống hết nước.

Uống xong nước, Giang Đường Dã mở to mắt, ánh mắt có chút tan rã, nhìn chằm chằm Như Hứa cười, vươn tay sờ mặt nàng.

“Mềm mềm.”

“Là tiểu Như Hứa.”

Như Hứa bị ngón tay nóng bỏng của hắn sờ đến đỏ mặt, vì thế bắt lấy cái tay tác loạn của hắn, hỏi: “Chú nhỏ, anh uống nhiêu rượu vậy?”

Giang Đường Dã cười càng thêm vui vẻ, lật ngược lại cầm lấy đầu ngón tay non mềm của thiếu nữ, đặt lên miệng hôn, dựa mặt thật gần, giống như đang làm nũng.

“Anh uống nhiều lắm, dù uống thế nào cũng không say, phiền ch*t.” Thế này còn chưa đủ say??

Giang Đường Dã nhíu mày, cắn nàng một cái: “Em không tin anh hả?”

Hắn cắn một cái nữa, tựa như có dòng điện chạy dọc cơ thể, kích thích da thịt rùng mình.

Như Hứa cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc này của hắn thật sự buồn cười, giống y một đứa nhỏ đang muốn xin xỏ.

“Em biết anh là ai không? Là Giang Đường Dã đó. Có thể say được sao?”

Hắn trước kia không ít lần bị ông cụ rót rượu, ông cụ muốn trêu đùa hắn, rót cho hắn, kết quả mình lại uống say khướt, một khi ngủ là ngủ đến khi mặt trời lên cao. Thiếu niên như sói nghênh ngang ngồi trên ghế, rất đắc ý.

『 Ba, uống nữa không? Con trai tiếp đến cuối. 』

Sau đó bị ông rượt khắp sân viện, tuy chân cẳng nhanh nhẹn, nhưng không chạy thoát được số phận bị đánh một trận.

Nghĩ vậy, Như Hứa bỗng nhiên ý thức được, hắn có vẻ đã say thật rồi.

Giang Đường Dã của ngày thường, nào có dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy đâu.

Thiếu nữ thanh thanh cổ họng, hô: “Chú nhỏ, anh say hả?” “A, người say luôn nói mình không say.”

“Cho nên, anh say không?” “Anh không say.”

……

“Chú nhỏ?”

“Sao đó?”

Như Hứa đánh bạo, không giống với dáng vẻ ôn thuần ngày thường, mím môi, hỏi: “Em có thể sờ sờ anh được không?”

Người đàn ông cười một cái, tay chụp tới, ôm nàng vào trong ngực, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người thiếu nữ, cọ cọ tóc nàng, tiếng nói khàn khàn: “Em tính nhân lúc cháy nhà đi hôi của hả?”

Tay Như Hứa ngừng giữa không trung, cảm thấy hắn đại khái đã tỉnh táo lại, trong lúc nhất thời có chút khó khăn, phân vân có nên tiếp tục không.

“Nhân lúc cháy nhà đi hôi của cũng không dám, anh thật sự dạy em ngoan quá rồi.”

Lời nói này của hắn mười phần không công chính, những năm này hắn dạy tiểu Như Hứa phải luôn làm người thật tốt, học thật giỏi, không được hút thuốc đánh nhau, không được làm trái pháp luật phạm pháp.

Tóm lại, những việc hắn đã làm, tuyệt đối không để Như Hứa học theo.

Giống như hắn hút thuốc, sẽ không để Như Hứa ngửi thấy một tí mùi thuốc nào, hắn còn nói, tiểu Như Hứa nhà chúng ta phải sống lâu trăm tuổi.

Xem đi, hắn dạy nàng, có gì dính dáng cái câu nhân lúc cháy nhà đi hôi của không?

“Muốn sờ chỗ nào?”

Bây giờ đã là 11 giờ khuya.

Quanh người là bóng tối, chỉ có đèn tường trong phòng khách rọi sáng.

Hắn ngồi trên sô pha, dùng giọng nói khàn khàn hỏi nàng muốn sờ chỗ nào, nàng ngồi trên đùi hắn, bị hắn lôi kéo ngón tay, chậm chạp không dám đặt xuống.

“Em muốn… Sờ yết hầu của anh.”

Có vẻ như hắn rất thất vọng, thở dài, ngón tay kẹp đầu ngón tay của nàng, mở ra hai cúc áo, chậm rãi kéo tay lên, sờ vào yết hầu nhô ra trên cổ.

Thật gợi cảm.

Hắn dùng đôi mắt đào hoa cười như không cười chăm chú nhìn nàng, mặc kệ cho đầu ngón tay gọn gàng mềm mềm vuốt ve chỗ đó nhẹ nhàng, thậm chí còn nuốt nước miếng, để cho thiếu nữ cảm nhận yết hầu di chuyển rõ ràng.

Không nhớ rõ là ai đã từng nói, khi chú nhỏ cười lên, thì đó là dáng vẻ muốn làm chuyện xấu.

Trước đây đã từng bắt gặp nhiều lần gương mặt tươi cười của hắn, nhưng vẫn không bằng lúc này vừa hư hỏng vừa lưu manh, nguy hiểm khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Có muốn sờ xương quai xanh không?”

Như một trò chơi, hắn thật khiêu khích, hỏi nàng có dám chơi hay không.

Như Hứa cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình chắc hẳn đã bằng nhiệt độ của tay hắn, cũng không biết vì sao, lại nuốt nuốt nước miếng.

Có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, nàng muốn dụ dỗ Giang Đường Dã, nhưng chỉ giới hạn trong yêu, tạm thời không nghĩ tới làm tình.

Nhưng nam sắc mê người.

Chỉ sờ sờ không… Thật khó.

Đối mặt với rối rắm của thiếu nữ, Giang Đường Dã sớm đã chủ động nắm tay nàng cho vào cổ áo, vuốt vuốt, rồi kéo đi xuống.

Trong giây lát đó Như Hứa trừng lớn mắt, hốc mắt ướt át, lắp bắp nói: “Chú…Chú nhỏ, hay là thôi… Chỉ sờ đến chỗ này thôi.”

Người đàn ông quá thích mùi hương trên người nàng, càng ngửi càng mê, càng mê càng say, tựa như muốn nghiện.

Một hồi sau, đã phân không rõ là ai sờ ai. Không khí quá ái muội.

Hắn cắn lỗ tai nàng, giọng điệu mơ màng: “Sao có thể dừng lại đây? Nơi tốt nhất em còn chưa sờ tới mà?”



Tốt nhất.

Mặt Như Hứa đỏ tột đỉnh, tránh khỏi người hắn, chạy chưa được hai bước đã bị bắt trở về, bị đè trên sô pha dễ như trở bàn tay.

Bất kể là lần trước hay lần này.

Cặp chân dài của hắn luôn chiếm ưu thế hơn.

Giang Đường Dã cũng nhớ tới chuyện lần trước, cúi người xuống, vây nàng kĩ càng, tựa như muốn ngậm nàng vào trong miệng.

“Lần trước em gọi anh thế nào?”

Một tiếng “Giang Đường Dã”, quá hấp dẫn. Dễ nghe.

Như Hứa hạ quyết tâm không mở miệng, hắn liền bắt đầu hôn nàng, từng chút một cạy môi lưỡi, chống lại lưỡi nàng, mềm mềm nhẹ nhẹ liếm láp răng nanh đáng yêu của nàng, sau đó vừa cắn vừa hút, môi đỏ hồng của nàng mềm mại, hơi hơi sưng lên, hắn không chịu buông tha, ngậm đôi môi nhỏ, có vẻ như sợ tan mất nên chỉ liếm.

Quá dọa người, thật sự quá dọa người.

Một chút cũng không khoa trương, Như Hứa bị hôn đến khóc, cả người rùng mình, mềm thành một bãi nước xuân.

Thật là mẫn cảm.

Nước mắt không tiếng động chảy xuống mặt, hắn duỗi tay mơn trớn, cười, dáng vẻ dịu dàng: “Chú muốn nghe.”

“Giang Đường Dã, tên vô lại!”

Nàng nghiến răng, giọng điệu so với lần trước càng dữ hơn, sống động và tươi đẹp, khóc lóc mắng hắn, xinh đẹp muốn mạng.

Thiếu nữ mười bảy tuổi.

Là đóa hoa xinh đẹp nhất trên thế gian. Là tiểu Như Hứa của hắn.

Hắn quá yêu ánh trăng như mộng như ảo, sa mình vào đóa hoa như gần như xa, luôn hãm vào đó, mê luyến từ đầu đến chân bao phủ hắn, tựa như cơn bệnh thổi quét hắn, nhưng hắn vẫn cười, nói, ngàn vạn lần đừng cứu tôi, để tôi ch*t chìm mới thỏa.

Bởi vì gương mặt người thiếu nữ hồng hào tựa hoa, dáng vẻ vui cười giận dữ, chính là thuốc của hắn.

“Anh là tên vô lại.”

Hắn theo thói quen không cần mặt mũi tỏ mình, vô vị cũng không giận, cười tủm tỉm, quần áo hỗn độn, thưởng thức tay nàng, ánh mắt không xê dịch nhìn chằm chằm nàng, tính xâm lược mười phần, ham muốn muốn mạng.

“Vậy em dám sờ sờ tên vô lại này không?”