Giang Đông Song Bích

Chương 38: Ngoại truyện 1-1




Editor: Vện

Nắng vàng chiếu xuống mặt biển, từng đợt sóng ấm vỗ vào bờ, gió biển lồng lộng, một nhóm thiếu niên cởi trần, mặc quần đùi, đứng trên ván lướt qua từng con sóng.

Trời biển xanh mướt một màu, Tôn Sách đạp ván, xoay người, đường lướt bắn tia nước trắng xóa, xuyên qua tường sóng như dời non lấp biển, nương chiều gió mà đi.

“Hú—” Đầu tóc Tôn Sách ướt nhẹp, lách ra khỏi con sóng lớn, hú dài một tiếng, các thiếu niên đồng loạt quay đầu, hai người chia nhau rẽ sóng đuổi theo Tôn Sách. Hải âu kêu to, tiếng huýt của Tôn Sách khi thì dồn dập, khi thì du dương, Cam Ninh, Lăng Thống đuổi sau lưng Tôn Sách, đạp đầu con sóng, đánh một vòng hình chữ S.

Con sóng lớn xô tới, hất Tôn Sách văng khỏi ván.

“Phụt.”

“Há há há—” Cam Ninh cười to.

Tôn Sách bò lên bờ, kéo lê tấm ván, mặt bất đắc dĩ, vẫn tươi cười, để lại một hàng dấu chân trên cát.

Y bị chói nắng, nheo mắt lại, làn da màu đồng do phơi nắng quanh năm đẫm mồ hôi lẫn nước biển, đứng dưới nắng đẹp như bức tượng điêu khắc, cơ bụng săn chắc, vóc dáng kiện mỹ.

“Hôm nay tới đây thôi!” Tôn Sách la lớn.

Cam Ninh, Lăng Thống đằng xa đáp một tiếng, tiếp tục lướt sóng. Tôn Sách mua nước ngọt, để lên bàn bóp một cái, cắm ống hút uống, một tay ôm tấm ván, đứng ở ven đường, thừ người ra.

Di động vang lên.

“A lô!” Tôn Sách cười nói.

“Tôn Sách hả?” Chủ tịch hội sinh viên nói, “Đội của mấy cậu chưa báo danh phải không? Nhanh chân lên, còn ba ngày nữa là hết hạn rồi!”

“Dạ biết rồi.” Tôn Sách nói, “Nhất định sẽ báo danh trước khi hết hạn!”

Chủ tịch lại hỏi, “Đội đủ người chưa?”

“Ờ… chuyện đó…” Tôn Sách nói, “Lã Mông đi rồi, hè năm nay cậu ta về nhà thăm bệnh, không có mặt, để em tìm thành viên mới cho đủ bốn người thi đấu.”

“Tôn Sách.” Đầu dây bên kia có ai cất giọng tự đắc, “Mấy đứa không đủ người đâu, bỏ cuộc đê.”

Tôn Sách sầm mặt, chủ tịch nhấn nút tắt, nói, “Mau gửi danh sách qua đây, tôi còn thống kê số người dự thi nữa.”

“Ừm.” Tôn Sách liếc ngang liếc dọc, thầm nghĩ phải bắt một người cho đủ thành viên, bằng không thì không có người để đủ tiêu chuẩn thi lướt sóng, coi như tiêu. Nhưng càng sốt ruột càng không tìm ra, y đứng trên bờ căng mắt nhìn, sống chết phải tìm ra một người thích hợp.

Tìm đại con cá mập cũng được, chỉ cần biết bơi là Tôn Sách sẽ xách đến đăng ký ngay. Ngay lúc y bị dồn vào đường cùng, chợt thấy một người xuất hiện.

Chu Du từ trong phòng thay đồ bước ra, tháo kính mát, cởi áo khoác ném lên ghế, chỉ mặc quần đùi áo ba lỗ, cầm ván lướt sóng đi ra biển. Trên ca-nô có người gọi hắn, hắn đứng từ xa đáp lại, chất giọng mạnh mẽ mà êm tai.

Chu Du bật công tắc, vặn tay ga, ca-nô tăng tốc. Chu Du vạch một đường sóng như rồng biển thét gào, rẽ một vòng cung giữa tường sóng xanh thẳm.

Con rồng kia như có sinh mệnh, rống giận giữa trời, bay lên không trung theo Chu Du, nghiêng mình, xoay vòng, lại lướt qua đầu sóng, bay về biển rộng. Ca-nô lượn mấy vòng trên mặt biển, Chu Du hô một tiếng, bay vút lên, tung hoành giữa biển khơi.

Cuối cùng, ca-nô giảm tốc độ, Chu Du bẻ tay lái, quay vào bờ, rũ đầu tóc đầy nước, vuốt ngược tóc mái.

Chu Du cởi áo, lộ ra cánh tay và cơ bắp săn gọn, vai rộng eo thon, cơ bụng rõ ràng, đôi chân dài đầy sức mạnh, đứng xả nước lạnh dưới nắng.

Một chiếc khăn mặt ném tới, chụp lên đầu hắn.

Chu Du, “?”

Chu Du quay đầu lại, bắt gặp Tôn Sách cười với hắn.

“Làm một ván?” Tôn Sách hỏi.

Chu Du vung tay, nói, “Mệt rồi.”

Tóc Chu Du hơi dài, rũ xuống mắt, chưa nhìn rõ dáng vẻ Tôn Sách, chỉ lịch sự gật đầu với y, Tôn Sách lại hỏi, “Cậu lướt sóng mấy năm rồi?”

Chu Du, “?”

Rõ là Chu Du không muốn nói chuyện với Tôn Sách, lau tóc xong thì trả khăn cho Tôn Sách, xoay người đi.

Hiệp một, Tôn Sách bại trận.

Chu Du nằm trên ghế phơi nắng, mắt hơi đỏ vì ngấm nước biển, khó chịu vuốt tóc, có ai ném đến chai thuốc nhỏ mắt, vừa quay qua, lại là Tôn Sách.

“Cảm ơn.” Lần này Chu Du hỏi, “Bãi biển cung cấp nhiều dịch vụ thế?”

Tôn Sách, “…”

“Tôi không phải nhân viên cứu hộ.” Tôn Sách dở khóc dở cười, ngồi xuống ghế bên cạnh Chu Du, biết Chu Du tưởng y là người cứu hộ.

Chu Du thấy hơi kỳ quái, tại sao tên này cứ bám đuôi mình, vừa rồi lướt trên mặt biển hắn đã chú ý đến Tôn Sách rồi. Hắn nhỏ mắt, để ý thấy Tôn Sách quan sát mình chằm chặp, trông như sắp nhiễu nước miếng, sợ nổi da gà.

“Eo luyện đẹp thiệt nha.” Tôn Sách cười hà hà, “Chân dài, cánh tay cũng có lực.”

Chu Du có cảm giác bị sàm sỡ, da gà chạy rần rần, nói, “Cảm ơn, cậu cũng không tồi…”

Chu Du vẻ mặt lạnh lùng, Tôn Sách vươn tay muốn vỗ vai hắn, Chu Du đang cởi trần, chỉ mặc quần đùi, lập tức chụp lấy áo vội vội vàng vàng che trước ngực, sợ Tôn Sách sờ mó.

“Cậu đừng sợ.” Tôn Sách đường hoàng nói, “Tôi không có ý gì đâu… tôi muốn kể cho cậu một chuyện, cậu muốn nghe không?”

Chu Du, “…”

Tôn Sách nằm xuống ghế, nói, “Bãi biển này trước kia do ba tôi nhận thầu.”

Nữ phục vụ bưng thức uống lạnh đến, Tôn Sách nói, “Lúc ba tôi còn ở đây, năm nào cũng tổ chức thi lướt sóng. Sau đó ba mất, tôi học đại học ở gần đây, thuận tiện tiếp nhận quản lý bãi biển. Cậu thích lướt sóng không?”

Tôn Sách nói xong liền quay sang nhìn, ghế trống trơn, Chu Du đã đi rồi.

Tôn Sách, “…”

Hiệp hai, thảm bại.

“Cậu nghe tôi nói hết đã!” Tôn Sách đằng xa la lên.

Chu Du cầm quần áo, leo lên chiếc Maserati đậu ven đường.

Tôn Sách, “!!”

“Brừm” một tiếng, Maserati lao vút đi, Tôn Sách đỡ trán, tựa vào cây dừa, một lúc lâu không thốt nên lời.

Hôm sau, trong đại học ven biển, chuông reo chín tiếng, các sinh viên vào lớp, lần lượt mở tủ đồ, lấy sách chuẩn bị thi học kỳ. Tôn Sách bước vào, mặt ủ ê mở tủ, lục tọi tìm đồ.

“Ê.” Lữ Bố bên cạnh thờ ơ nói, “Tìm đủ người chưa, Tôn Sách?”

Tôn Sách nhìn Lữ Bố, làm lơ.

“Có sinh viên mới à?”

“Nhập học lúc này hả?”

“Có thi đầu vào chưa?”

Các nữ sinh viên bàn luận sôi nổi, Tôn Sách nghe tiếng, tò mò ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, thấy một chiếc Ferrari trắng đậu ngoài cổng trường, một nam sinh cao ráo đeo kính râm bước vào lớp học.

“Woa—”

Cả dãy hành lang ồ lên.

Chu Du vừa lên lầu vừa nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm, bị người trong hành lang nhìn cho mất tự nhiên, cuối cùng giáo viên nói, “Em vào lớp C thi nhé.”

“Vâng.” Chu Du nho nhã lễ phép nói.

Chu Du cao hơn thầy chủ nhiệm nửa cái đầu, ngang ngửa Tôn Sách. Hắn lấy chìa khóa mở tủ đồ, cái tủ vừa khéo nằm ngay kế bên tủ của Tôn Sách. Cắm chìa khóa vào, hai người đối mặt.

Tôn Sách mặc áo sơ-mi trắng quần tây, cà-vạt thắt lộn xộn. Chu Du đóng nguyên bộ đồ tây, ủi thẳng thớm, dáng người dong dỏng.

Hai người nhìn nhau một lúc. “Ha ha, là cậu.” Tôn Sách nói.

“Ra là cậu.” Chu Du lịch sự nói.

Tôn Sách lại nói, “Mặc quần áo vô suýt chút nhận không ra.”

Người xung quanh, “!!”

Ba giây sau, hành lang vỡ òa một trận cười, Tôn Sách nhận ra câu y nói bị hiểu thành nghĩa khác, Chu Du thì đỏ mặt, luống cuống tay chân đeo kính lên, xua tay liên tục. Tôn Sách nói, “Tụi tui chỉ lướt sóng cùng nhau thôi! Là lướt sóng!”

Tôn Sách càng phân bua càng mờ ám, sinh viên khác cười như sấm, Chu Du đỏ ửng cả tai, Tôn Sách đành ôm sách vở trốn vào phòng học. Hôm nay học và kiểm tra động lực học. Tôn Sách cao lớn, ngồi dãy cuối cùng, Chu Du vào sau, nhìn một vòng thấy không có chỗ trống, cuối cùng phải xuống dãy cuối, lại trùng hợp ngồi cùng bàn với Tôn Sách.

Nửa tiết đầu lên lớp, tiết sau thi cuối kỳ.

“Cậu…” Tôn Sách nhích qua chỗ Chu Du.

“Đại học Huy Nam.” Chu Du nói, “Mới chuyển đến năm nay, hiệu trưởng cho tôi thi cuối kỳ luôn, coi như thi đầu vào.”

Tôn Sách gật đầu, Chu Du đeo tai nghe, mặt không đổi sắc nhìn công thức trên bảng. Tôn Sách co rút khóe miệng, lấy tập ra ôn bài. Mãi đến lúc thi, Tôn Sách vẫn chưa từ bỏ hy vọng, hỏi, “Huy Nam là trường quý tộc đúng không? Sao lại chuyển ra biển vậy?”

“Ba tôi mất.” Chu Du nhẹ nhàng đáp, nhận bài thi, làm kiểm tra động lực học.

Tôn Sách viết xoèn xoẹt, Chu Du nhìn giấy thi mà đờ ra.

Tôn Sách mừng thầm, dường như thấy trong đầu Chu Du đang chạy qua dãy ký hiệu %@#&, Chu Du điền tên mình, nhìn như sắp phát điên.

“Đề thi trường mấy người… sao khó quá vậy?” Chu Du nói.

Tôn Sách nhỏ giọng nói, “Công lập là vậy mà.”

Trong lòng Tôn Sách cười nghiêng ngửa, Chu Du hít vào một hơi, khó khăn lắm mới khống chế được bản thân, ghi đáp án vào giấy. Chữ hắn rất đẹp, như nước chảy mây trôi, nhưng trả lời sai tè le. Tôn Sách liếc qua bài Chu Du, Chu Du chống trán, lấy khuỷu tay che lại, sợ bị Tôn Sách nhìn thấy thì mất mặt.

Tôn Sách chủ động đưa bài cho Chu Du xem.

Nét mặt Chu Du vô cùng phức tạp, cuối cùng vẫn không nhịn được, nhận trợ giúp của Tôn Sách.

Tôn Sách gục đầu xuống bàn ngủ. Chuông tan học vang lên, Chu Du cầm cả bài thi của Tôn Sách đi nộp rồi bỏ ra ngoài như ánh dương chói lóa. Cam Ninh, Lăng Thống đang đứng trong hành lang chờ Tôn Sách đi ăn trưa, thấy Chu Du bước ra, Tôn Sách vác ba-lô theo sau. Tôn Sách gặp hai người, nói với Cam Ninh, “Chiều nay không tập, ăn một mình đi! Ê! Cậu tên gì?”

Tôn Sách nói rồi đuổi theo Chu Du vừa bỏ chạy, Cam Ninh khinh thường liếc xéo.

Chu Du lưng mang ba-lô hai mươi lăm vạn, đeo đồng hồ kim cương bốn mươi vạn, đứng trước tủ đồ, lấy bóp tiền.

“Tôi mời cậu ăn cơm.”

“Tôi mời, tôi không muốn thiếu nợ.” Chu Du nghiêm mặt nói.

Tôn Sách nhoẻn cười, bá vai Chu Du, trán Chu Du nổi sọc, hai người lên lầu, đến phòng ăn cao cấp.

“Thích gì cứ gọi.” Chu Du ném thực đơn cho Tôn Sách, vắt chéo chân, ngồi dựa cửa sổ, hờ hững nhìn ra ngoài. Nhà Tôn Sách cũng dư dả, nhưng so với Chu Du thì đúng là không bì kịp. Hai người ngồi cùng bàn, Tôn Sách gọi món, nơi này là nhà ăn đắt nhất đại học, bên ngoài là biển rộng bao la.

“Tại sao cậu muốn tới đây?” Tôn Sách hỏi.

Chu Du nói, “Ba mất, mẹ tôi chuyển nhà, muốn đổi không khí, về đây học thuận tiện về thăm mẹ, chỉ cần lái xe ba tiếng.”

Tôn Sách gật đầu, tỏ vẻ đồng tình cùng tiếc nuối. Món ăn bưng lên, Chu Du ăn rất ít, Tôn Sách cắt bít-tết, nói, “Nơi này cảnh đẹp mà.”

“Bãi biển là của nhà cậu nhận thầu?” Chu Du hỏi.

“Sắp không còn nữa rồi.” Tôn Sách thuận miệng nói.

“Không còn?”

Tôn Sách buông dao nĩa, thấy một sinh viên bước vào phòng ăn, mái tóc bóng lưỡng vuốt ngược lên, ngậm thuốc lá, từ đằng xa cười nói, “Tôn Sách, đây là thành viên mới của đội chú à?”

“Đúng.” Tôn Sách nhướn mày, khóe môi nhếch nụ cười, nói, “Lần này mấy người thua chắc rồi.”

“Chờ chút.” Chu Du cau mày, “Cái gì? Tôi có đồng ý làm thành viên…”

Tôn Sách xoay cái nĩa vài vòng, chỉ sinh viên kia, nói, “Lữ Bố, anh bỏ ý định chiếm nơi này đi.”

“Hà hà.” Lữ Bố khoanh tay, đứng dựa bàn, nói, “Ai giành giải quán quân cuộc thi lần này thì có quyền nhận thầu. Bãi biển này sắp được chọn tổ chức thi lướt sóng quốc tế năm nay. Chú không đủ sức đảm nhiệm đâu.”

“Chờ mà xem.” Tôn Sách nói.

Lữ Bố nhếch môi, trong bụng lại chẳng cười.

Tôn Sách bình tĩnh lại, đổi nét mặt. Chu Du dựa lưng ghế, đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiếu vào, trùm lên hai người.

“Giúp tôi đi.” Tôn Sách chợt nói, “Tôi biết cậu làm được, cậu biết lướt sóng.”

“Không có hứng.” Chu Du nhàm chán nói.

Tôn Sách hỏi, “Chứ bình thường cậu thích gì?”

Tôn Sách cười. Nụ cười của y rất tươi sáng, khóe mắt Chu Du thoáng lướt qua, nhất thời không thể dời mắt.

“Chả thích gì hết, không có hứng.” Chu Du nói.

Tôn Sách nói, “Chơi điện tử không? Tôi giới thiệu mấy người anh em cho cậu làm quen?”

Chu Du nói, “Ăn cơm, thanh toán món nợ, xong.”

Chu Du đeo kính lên, vươn tay mời. Tôn Sách im lặng một hồi, thở dài, tháo khăn ăn ném lên bàn, đứng dậy đi.

Buổi chiều, Tôn Sách đứng trên lầu hút thuốc, giương mắt thấy Lữ Bố dẫn các thành viên trong nhóm ra biển lướt sóng, vẻ mặt tự giễu. Tôn Sách ném điếu thuốc, đến văn phòng hội sinh viên hỏi một tiếng, kết quả là chẳng có ai, cũng không có danh sách. Hết cách, đành về phòng. Tôn Sách bực bội, tính ngủ một lát, vừa mở cửa lại đối mặt Chu Du, hai người sửng sốt.

“Đây là phòng cậu?” Khóe miệng Chu Du giật giật.

“Cậu ở đi.” Tôn Sách nói, “Tôi đổi phòng.”

“Tôi đổi.” Chu Du nói.

Trước giờ phòng này chỉ có một mình Tôn Sách, Chu Du là sinh viên mới, không ngờ lại xếp cho hắn vào phòng Tôn Sách.

Tôn Sách, “Cậu nghĩ lại đi.”

Chu Du, “Tôi sẽ không tham gia đội lướt sóng của cậu, hết hy vọng đi.”

Tôn Sách không hiểu, “Tại sao?”

“Không tại sao hết, không muốn!” Chu Du nói.

Tôn Sách đang rất bực, nghe vậy chỉ muốn đấm một cú vào mặt Chu Du. Chu Du ra ngoài tìm phòng giáo vụ đòi đổi phòng ký túc, Tôn Sách cũng đi theo, “rầm” một tiếng, cửa phòng ký túc bị gió thổi đóng lại.

Tôn Sách, “…”

Chu Du, “…”

Hai người một trước một sau đến phòng giáo vụ, câu trả lời trong dự đoán, hết phòng, trước hết cứ ở cùng nhau.

Thế là Tôn Sách Chu Du ủ rũ quay về, lại phát hiện chìa khóa để trong phòng. Tôn Sách khom người, Chu Du đạp lên lưng y, hai thanh niên cao mét tám hợp tác trèo lên lầu hai.

“Cẩn thận!” Tôn Sách hô.

Chu Du chụp trúng chậu hoa ngoài ban công, “bụp” một tiếng, bùn văng đầy đầu.

Chu Du giận dữ hét, “Đàn ông con trai gì đi trồng hoa ngoài ban công?!”

Tôn Sách nói, “Mắc mớ gì cậu?”

Chu Du giận run người, vất vả lắm mới bò được vào phòng, quần áo lấm bùn, cái áo hơn vạn đen y hệt bản mặt Chu Du lúc này. Chu Du sầm mặt, phủi bùn đất, Tôn Sách vắt chéo chân, cười trêu, “Ở nhà cậu không giặt quần áo bao giờ đúng không?”

Chu Du không để ý Tôn Sách, Tôn Sách vùi đầu chơi PSP cả buổi trưa. Thời gian trôi rất nhanh, đã sắp chạng vạng, Tôn Sách hỏi, “Ăn cơm không?”

Chu Du quả thực không nhịn được nữa, ra vào phòng tắm đến mấy lần, Tôn Sách gõ cửa, thấy Chu Du tắm trong đó, bèn xộc vào, cả người Chu Du toàn bọt xà phòng, sợ hết hồn, lớn tiếng nói, “Làm gì?”

“Cho dầu gội nè.” Tôn Sách nói.

Chu Du không mang gì vào trường, chỉ mang tiền, không thể làm gì khác là xài đồ của Tôn Sách. Tôn Sách lại ném cho hắn khăn mặt, áo quần sạch, Chu Du cũng đâu thể trần truồng chạy ra lục hành lý, đành mặc tạm áo của Tôn Sách. Lúc tắm ra không biết Tôn Sách đã đi đâu.

Trời tối, ngoài trời nổi gió lớn, Chu Du mặt mày đau khổ nằm trong phòng, Tôn Sách mang cơm về.

“Ăn không?” Tôn Sách mua hai phần cơm.

Chu Du vừa tới, không quen hoàn cảnh, biết chỗ bán đồ ăn cũng lười đi. Bình thường ở nhà đã no nê từ lâu, buổi trưa chỉ ăn có chút, bây giờ bụng đói cồn cào.

“Tôi ăn đó.” Tôn Sách lại nói.

Mùi thơm bốc lên, bụng Chu Du bắt đầu biểu tình.

Tôn Sách gọi, “Mau xuống ăn đi, hay muốn tôi đút?”

Tôn Sách bưng hộp cơm của mình, lấy muỗng gõ cành cạch, Chu Du nổi điên kêu, “Đừng có vẩy lên giường!”

“Xuống đây.” Tôn Sách nói.

Chu Du đành ngoan ngoãn leo xuống. Tôn Sách đưa cơm cho hắn, vừa ăn vừa xem phim, Chu Du vừa ăn vừa nhìn Tôn Sách xem phim.

Chu Du, “Cậu có thể đừng coi loại phim này trong khi người khác đang ăn không?!”

Tôn Sách đeo tai nghe, âm thanh truyền ra từ tai nghe, nghiêng đầu, thấy Chu Du giơ muỗng kháng nghị, bèn bấm chuyển sang video khác, lần này là “Cừu vui vẻ và Sói xám”, Chu Du suýt phun cơm ra ngoài.

“Khó ăn lắm hả?” Tôn Sách hỏi.

“Như cho heo ăn.” Chu Du nhìn như lá sắp lìa cành, lấy khăn lau miệng.

Nửa đêm, Chu Du lại đói, phòng đã tắt đèn, Chu Du hỏi, “Ở đâu bán đồ ăn khuya?”

Tôn Sách đáp, “Làm gì có chỗ bán đồ ăn khuya.”

Chu Du khó có thể tin, “Nguyên cái trường vầy mà không bán đồ ăn khuya?”

“Không có. Hay ăn mì ăn liền không? Vị bò kho.”

“Mì ăn liền là cái gì?”

Tôn Sách, “…”

Tôn Sách đành phải xuống giường, mở tủ cất đồ dự trữ, nấu mì cho Chu Du. Chu Du ghét bỏ cau mày, cuối cùng vẫn không chịu nổi, ăn sạch thùng mì.

Liên tiếp mấy ngày như vậy, Chu Du quả thực sống không bằng chết, thân tàn ma dại. Tôn Sách thường xuyên nhìn lén, cảm thấy Chu Du vô cùng thú vị. Chu Du thi mười môn rớt hết chín, trong đó có một môn đại cương, Tôn Sách đã qua môn, Chu Du không thể làm gì khác là làm đại.

Ngồi bên cạnh là một sinh viên cao ráo đẹp trai, quần áo nhìn hơi cũ, tập trung làm bài.

“Cho mượn máy tính.” Chu Du nhỏ giọng nói.

Người kia ngẩng đầu nhìn Chu Du, Chu Du lập tức nhận ra y là một thành viên trong đội Lữ Bố, người này rất dễ nói chuyện, cho hắn mượn máy tính, lúc nộp bài, Chu Du thấy trên giấy viết tên: Triệu Vân.

Nộp bài xong, Triệu Vân vẫn hàn huyên với Chu Du, hỏi, “Cậu muốn vào đội lướt sóng của Tôn Sách hả?”

“Không.” Chu Du nói, “Không có ý đó.”

Triệu Vân cười nói, “Cứ tưởng lần này được gặp đối thủ đáng gờm, thật sự không thể nghĩ lại à?”

Chu Du bất đắc dĩ, nói, “Quan hệ giữa mấy người chẳng phải là đối địch sao?”

“Là cạnh tranh, nhưng cũng hy vọng đối thủ cạnh tranh có biểu hiện xuất sắc chứ.” Triệu Vân vác ba-lô, ôn hòa gật đầu chào hắn.

Chu Du cầm ba-lô, không muốn về ký túc xá chút nào. Tôn Sách cả ngày mặc quần đùi, gác chân nằm trong phòng cắm tai nghe xem phim. Tuy mặt mũi cũng đẹp trai sáng láng, nhưng không biết tại sao hắn vừa nhìn đã thấy phiền.

Lúc xuống lầu thì gặp Lữ Bố, hắn không muốn dính líu đến ân oán giữa hai đội, chỉ gật đầu, đi lướt qua Lữ Bố. Lữ Bố lại không có ý buông tha, vươn tay chống lên tường.

“Theo anh lên sân thượng nói chuyện.” Lữ Bố nói.

Chu Du nói, “Anh là học sinh cấp ba hả? Đánh nhau phải lên sân thượng mới chịu, có gì nói thẳng đi.”

Lữ Bố nhất thời nghẹn họng.

Chu Du đã cao, Lữ Bố cao đến mét chín, hơn Chu Du nửa cái đầu, từ trên cao nhìn xuống hắn.

“Cậu muốn vào đội lướt sóng của Tôn Sách?” Lữ Bố lạnh lùng hỏi.

Chu Du nói, “Tôi vốn không muốn vào, nhưng không nhịn được muốn hỏi anh…” Chu Du tháo kính, đối mắt với Lữ Bố, “Mất một đối thủ như Tôn Sách, anh không thấy tẻ nhạt hay sao?”

Lữ Bố hừ một tiếng, Chu Du lại hỏi, “Anh có thù gì với cậu ta?”

“Anh đây chướng mắt thằng oắt đó.” Lữ Bố lạnh lùng nói.

“Lữ Bố.” Trên cầu thang vang lên âm thanh nguy hiểm, “Anh mà dám đụng vào người của tôi…”

Tôn Sách xuất hiện, vừa chạy xuống vừa xắn tay áo, mu bàn tay nổi gân, nói, “Đừng trách tôi khô máu với anh ngay tại đây.”

“Ai là người của cậu!” Chu Du nổi điên.

Lữ Bố hiển nhiên cũng kiêng dè Tôn Sách, mặc dù càn quấy quen rồi, nhưng đánh nhau ở cầu thang không chừng sẽ gặp rắc rối.

“Rồi.” Lữ Bố nói, “Mấy chú có khí phách.”

“Lữ Bố.” Triệu Vân cũng tới, đứng dưới bậc thang nói, “Chờ cơm nãy giờ không qua ăn, lại muốn làm gì?”

Lữ Bố không làm khó dễ Chu Du nữa, đi theo Triệu Vân.

Tôn Sách nói, “Đừng sợ, anh ta không dám ra tay với chúng ta đâu.”

Chu Du liếc Tôn Sách, trầm mặt, không đáp lời, bỏ đi.

Một tuần sau, môn thi cuối đã xong, lúc Tôn Sách về phòng, vừa đến ngoài cửa thì nghe ở trong Chu Du đang nói chuyện điện thoại.

“Dạ.” Giọng Chu Du trong phòng truyền ra, “Vẫn ổn.”

“Không có cãi nhau, còn quen mấy người bạn nữa.”

“Mẹ đừng lo, nhớ chăm sóc bản thân.”

“Mấy ngày nữa con về, thi qua hết, không thành vấn đề, mẹ yên tâm.”

“Có, con có bạn cùng phòng.”

“Dạ? À… tên là…”

Trong phòng im lặng mấy giây, giọng Chu Du lại vang lên.

“Tên cái gì Sách ấy nhỉ… Tôn Sách, là Tôn Sách đó mẹ.”

Tôn Sách, “…”

“Dạ, ở chung hòa thuận.”

Chu Du chưa cúp máy, Tôn Sách liền đẩy cửa vào, cười ha ha nói hướng điện thoại, “Dì khỏe hông dì.”

Chu Du lập tức bịt micro, trong máy lại vang lên giọng phụ nữ hiền lành.

“Dì khỏe, có rảnh cùng Chu Du về nhà chơi, được không con?”

Tôn Sách gỡ mấy ngón tay Chu Du đang che điện thoại, cười nói vào micro, “Được chứ được chứ! Con đi tắm nha dì!”

“Cậu…” Chu Du nhỏ giọng gắt, Tôn Sách không nói gì, đi tắm.

Chu Du ra ngoài nói chuyện một lúc, Tôn Sách tắm xong, ra lấy quần áo, gió ngoài trời càng lúc càng lớn, Tôn Sách chỉ cười nhìn Chu Du, mặt mày hớn hở. Lúc vào phòng, hai người đều lúng túng.

Ngày mai có thể lấy phiếu điểm, Tôn Sách mở TV, có cảnh báo bão.

“Nghỉ hè có về nhà không?” Chu Du hiếm khi chủ động bắt chuyện.

“Không về.” Tôn Sách đáp, “Mẹ và em trai đang ở nước ngoài, mẹ theo chăm nó học.”

Chu Du không nói gì, Tôn Sách xem bản tin nói có thể xuất hiện lốc xoáy, hỏi, “Mai cậu về hả?”

“Cái chỗ quỷ quái này.” Chu Du nói, “Không muốn ở lâu thêm một giây nào. Cho mượn máy tính xíu.”

Tôn Sách nói, “Tôi cũng thấy kỳ, sao mặt cậu lúc nào cũng như bị ai giựt nợ vậy, cười cái không được hả?”

Chu Du, “Có gì buồn cười? Không lẽ tự dưng cười?”

Tôn Sách vỗ vai Chu Du, hỏi, “Nghỉ hè về nhà làm gì?”

“Không làm gì hết.” Chu Du nói,”Ở với mẹ.”

Tôn Sách hỏi, “Lúc trước cậu học kiến trúc là muốn làm gì? Kỹ sư hả?”

“Liên quan gì đến cậu?” Chu Du vừa hỏi vừa gõ phím không ngừng, mở máy dò điểm.

Tôn Sách nói, “Nghỉ hè tham gia vài hoạt động đi, tôi dẫn cậu đi lướt sóng.”

“Không đi.” Chu Du đáp, “Không rảnh ở đây.”

Tôn Sách thở dài, nói, “Cậu có nguyện vọng gì, tôi giúp cậu thực hiện, theo tôi lướt sóng đi, cậu có khó khăn gì hãy nói ra.”

Màn hình hiện chữ loading, Chu Du dừng lại, nhìn Tôn Sách.

Tôn Sách, “Nhà cậu làm gì mà nhiều tiền thế?”

“Bất động sản.”

Tôn Sách, “Vậy tại sao cậu theo ngành hải dương học?”

Bảng điểm hiện ra, Chu Du trợn tròn mắt. Tôn Sách chạy qua nhìn, Chu Du thi cuối kỳ qua được ba trên tám môn, năm môn còn lại đều là 6.1, hiển nhiên cũng nhờ thầy mở lòng từ bi chấm rộng tay.

Chu Du, “…”

Tôn Sách “ồ” một tiếng, cười nói, “Không tồi! Nào nào, để coi điểm tôi nào!”

Ngoài trời biển động gió lớn, lúc này, Chu Du nhìn 1.7 điểm động lực học, 2.2 toán cao cấp, 3.7 vẽ biểu đồ mà cõi lòng nổi giông tố như hủy trời diệt đất.

Tôn Sách dò điểm mình, qua bốn trên tám môn, còn bốn môn chờ thi lại.

“Cậu xem cậu kìa.” Tôn Sách chắt lưỡi tán thưởng, “Sao thi còn cao hơn tôi vậy.”

Chu Du rốt cuộc bùng nổ, giận dữ hét lên, “Chẳng phải cậu giỏi lắm sao?! Học dở tệ còn dám cho người khác coi bài! Không mang não mà cũng ra ngoài được à?! Cậu có bệnh không?! Đầu bị cửa kẹp hả?!”

Tôn Sách nói, “Đừng giận vậy mà, tôi không đưa bài thì cậu cũng có biết làm đâu.”

Chu Du suýt nữa vác máy đập lên đầu Tôn Sách, cả đời hắn chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy, từ nhỏ đến lần chưa gặp một lần.

“Nè nè! Đi đâu?!” Tôn Sách lớn tiếng gọi.

Chu Du nóng nảy mở cửa, đóng lại cái rầm, cả dãy ký túc rung lên. Tôn Sách gãi đầu, không biết tại sao Chu Du lên cơn.

Chu Du mặc quần đùi, mang dép lê, cởi trần, đứng trên bờ đê. Mặt biển tối đen, gió mạnh khuấy lên từng đợt sóng, cơn lốc dần dần hiện hình. Nước biển dâng cao như dãy núi, như được một bàn tay khổng lồ nâng lên, ồ ạt đẩy vào bờ.

Trong bóng tối, đó mới thực sự là sức mạnh dời non lấp biển, chứng tỏ loài người không thể lại chống lại thiên nhiên. Sóng vỗ ầm ầm, lại bị cơn thịnh nộ của đất trời áp xuống, Chu Du đạp ván, đón gió lướt trên con sóng cao hơn mười mét, lao vào biển rộng đen kịt!

“Cậu không muốn sống nữa sao?”

Tiếng gào của Tôn Sách tan vào gió lốc, như chiếc lá khô bị gió cuốn, biến mất không còn tăm hơi. Y cởi áo, chạy xuống biển tìm Chu Du.

Chu Du bị sóng cuốn vào bóng đêm, Tôn Sách vừa há miệng định kêu đã uống một họng nước, sóng lớn dìm y xuống.

Trong nháy mắt, thế giới trở nên tĩnh lặng, dưới lớp nước cuộn trào dữ dội, dòng hải lưu chảy xiết cũng lẳng lặng ẩn mình. Tôn Sách trồi đầu lên hít thở, lại lặn xuống, y tìm thấy Chu Du. Tôn Sách chơi vơi trong nước, gắng sức vùng vẫy, chống lại bàn tay khổng lồ muốn kéo y xuống vực sâu.

Tôn Sách đụng đầu vào đá ngầm, bất tỉnh trong thoáng chốc, uống mấy ngụm nước biển, lại tỉnh lại. Trong bóng tối, y nắm được tay Chu Du, năm ngón tay siết chặt, hai người không giãy dụa, Tôn Sách cầm tay hắn, kéo lên mỏm đá.

Trong gió lớn, Chu Du ho kịch liệt, phun nước lên cánh tay và tấm lưng trần của Tôn Sách. Tôn Sách quay lại nói gì đó, gắt gao ôm lấy hắn, Chu Du đáp lại… bọn họ đều không nghe thấy đối phương nói gì.

Cuối cùng, Tôn Sách gồng mình đưa cả hai vào bờ cát, tránh được đá ngầm, kéo Chu Du lên bờ. Hai người vừa thoát nạn, Tôn Sách kiệt sức nằm dựa Chu Du, nôn ra nước biển.

“CẬU MUỐN CHẾT À!” Tôn Sách gân cổ quát.

Chu Du co giật, Tôn Sách hoảng hồn, bóp mũi Chu Du, cúi người hô hấp nhân tạo cho hắn, ấn ngực, thổi hơi. Mấy lần như vậy, Chu Du sặc khí, phun nước đọng trong phổi.

“Chuột rút.” Chu Du chật vật nằm nghiêng trên cát.

Biển động dữ dội, gió lạnh như dao cắt, bão không có dấu hiệu nhỏ lại, cuồng phong gào thét muốn kéo hai người xuống đáy biển. Tôn Sách đỡ Chu Du, choàng tay hắn qua vai mình, không nói gì, chạy về.

“Không mang chìa khóa.” Tôn Sách đau khổ nói.

Gió mạnh đến mức muốn cuốn phăng ký túc xá. Trong đêm tối, hàng cọ sắp bị gió thổi bật gốc. Chu Du la lên bên tai Tôn Sách, “Đến nhà xe!”

“Cái gì?” Tôn Sách hỏi.

Ký túc xá đã đóng cửa, Tôn Sách cũng không muốn về để bị phát hiện rồi bị kỷ luật, liền cùng Chu Du chuyển hướng sang nhà xe. Nhà để xe yên tĩnh. Tôn Sách cởi quần, đưa lưng về phía Chu Du, giũ hết cát và nước. Toàn thân hai người đầy cát, sau lưng Chu Du còn dính tảo biển.

“Lên xe.” Chu Du nói.

Tôn Sách lảo đảo mặc quần vào, định hỏi Chu Du không có chìa khóa thì làm sao lái xe? Lại thấy Chu Du áp ngón tay lên kính xe, “bíp” một tiếng, cửa xe bật ra. Một phút sau, động cơ nổ máy, Ferrari chạy ra khỏi nhà xe, dưới mưa to gió lớn, rời trường.

“Tôi lái cho.” Tôn Sách nói.

“Cậu… dừng tay!” Chu Du quả thực muốn thua Tôn Sách, cuối cùng hai người đổi chỗ. Xe lao nhanh như chớp, vào đường lớn, cùng lúc đó, gió lốc càn quét đến đường cao tốc. Tôn Sách dùng chân trần đạp ga, chạy thục mạng như sắp tận thế. Xe rẽ ra một đường hầm giữa xoáy nước, khi thì như chiến mã xông pha, khi lại như sấm sét vượt bình nguyên.

Khoảnh khắc xe phóng ra khỏi cơn lốc, đã chẳng còn nhận ra đây là đâu.

“HÚ—”

Tôn Sách hú ầm lên, cửa kính bị tạt ướt, cần gạt nước quẹt xoành xoạch, đèn đường yếu ớt rọi sáng đường cao tốc. Chu Du mệt không chịu nổi, bật hệ thống chỉ đường, chạy đến căn biệt thự dưới chân núi phía Bắc