Giang Đông Song Bích

Chương 26: Đối đầu




Editor: Vện

Chiều hôm đó, phủ Thái thú xảy ra cuộc tranh cãi ác liệt chưa từng có, mưu sĩ chia làm hai phái, một phái yêu cầu Chu Du mở kho giúp thiên tai, phái kia muốn đuổi nạn dân lên phương Bắc, tránh cảnh bạo loạn.

Chu Du im lặng, một tay ấn đàn, một tay kéo thẳng dây đàn.

Trương Hoành nói, “Bốn mươi vạn người, Chu hộ quân xưa nay dựa lòng dân mà đoạt thiên hạ, sao có thể nhẫn tâm nhìn bốn mươi vạn bách tính chết đói ngay ngoài thành Ngô Quận!”

Chu Du không trả lời, Chu Trị nói, “Lương thực dự trữ còn chưa lo nổi cho dân trong thành, bây giờ tướng quân lại đòi phát lương ra ngoài thì biết giải thích thế nào với chủ công?”

Lã Phạm nói, “Nếu đuổi thì đuổi đi đâu? Đan Dương? Dư Hàng? Không giải quyết được vấn đề trước mắt, nạn dân sẽ lại tiếp tục xuôi Nam, lúc đó tình hình còn nghiêm trọng hơn.”

Một thanh niên trẻ bước vào, khom người với Chu Du, Lã Phạm giới thiệu, “Đây là Lã Mông tự Tử Minh, vài ngày trước, lúc chủ công mang binh ra trận thì hắn đã chờ trong Ngô Quận.”

Chu Du gật đầu với hắn, thấy Lã Mông mặc áo trắng mộc mạc, cánh tay đeo băng tang, hiển nhiên còn trong kỳ để tang.

“Không thể mở kho.” Lã Mông nói.

“Tại sao?” Chu Du hỏi.

Lã Mông đáp, “Theo phán đoán của ta, năm ngoái từng có nạn châu chấu, nước đọng đã cạn, lần đại hạn này kéo dài phải ít nhất một năm, chưa đến đầu xuân năm sau thì không cách nào xác định được.”

“Sau nạn châu chấu tất có hạn hán.” Lã Mông quay sang nói với các mưu sĩ, “Hiện tại không chỉ không được phát lương, mà toàn vùng Giang Đông phải cắt bớt ăn mặc, bằng không hậu quả là không thể tưởng tượng nổi.”

Trương Hoành nói, “Ta có một câu hỏi, Công Cẩn, nếu chủ công ở đây, y có mở kho cứu người hay không?”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều im lặng, dồn mắt nhìn Chu Du.

“Nếu là chủ công, y sẽ mở kho.” Chu Du nối dây đàn, nói, “Nhưng là ta, ta sẽ không mở kho, muốn đánh muốn mắng cứ tìm ta là được. Chu Trị tướng quân, phái quân canh phòng nghiêm ngặt, phòng khi nạn dân bạo động, đóng chặt cổng thành.”

Tối đó, Chu Du viết hồi âm cho Tôn Sách, một chữ cũng không nhắc đến việc bốn mươi vạn nạn dân bao vây Ngô Quận, biến tòa thành thành một hòn đảo biệt lập. Toàn thành giới nghiêm, không ai vào được.

Đêm khuya, Chu Du trằn trọc không ngủ được, cảm thấy cái giường sao rộng quá, lăn qua lăn lại chẳng có ai. Từ trước đến giờ toàn bị Tôn Sách chen vào ngủ, bây giờ ngủ một mình lại không quen, không nghe tiếng khỉ của Tôn Sách cứ thấy quái lạ.

Bên ngoài có tiếng động, ánh đuốc sáng rực, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện vồn vã.

“Chuyện gì?” Chu Du khoác áo đi ra.

“Nạn dân tụ tập làm loạn.” Chu Trị đích thân đến, “Ngay ngoài cổng thành.”

Chu Du phi thân lên ngựa, vội vã chạy lên tường thành, phía dưới đã có người dùng cọc gỗ muốn phá cổng. Lính gác thành chưa nhận hiệu lệnh, không dám manh động.

“Bắn tên.” Chu Du vừa đến, lệnh đầu tiên ban ra chính là giết người.

“Bắn tên—” Chu Trị giơ một tay, quát.

Ngoài cổng thành như bầy ong vỡ tổ, có người la hét, có người gào khóc, tên xả như mưa, bắn chết không biết bao nhiêu mạng người. Lã Mông bước lên đầu tường nhìn cảnh trước mắt.

Đám người tháo chạy như thủy triều, chỉ còn xác chết đầy đất, Lã Mông thở dài.

Chu Du trầm giọng nói, “Ai tiến đến, giết không tha!”

Ngoài thành tĩnh mịch đến đáng sợ.

Lã Mông thấp giọng nói, “Chu hộ quân, làm như vậy chỉ sợ bọn họ lại kéo đến làm loạn các quận huyện khác.”

Chu Du nói, “Lấy một nghìn cân lương thực, trời sáng nấu cháo loãng ngoài cổng thành phát cho bọn họ.”

Mặt trời ló dạng, mảnh đất dưới tường thành đỏ thẫm màu máu, người bị thương chưa chết kêu rên trong đống thi thể. Lã Mông dẫn quân bắc nồi, nấu cháo ngay bên cạnh đống xác chết, phát cho bách tính.

Nạn dân tính bỏ chạy lại dần dần kéo đến, thuộc hạ của Chu Trị đứng trên tường thành giương cung, nhìn chằm chặp các nạn dân.

Một đạo sĩ trẻ mặc áo vàng chạy qua chạy lại, cất giọng hát ca dao, thỉnh thoảng vuốt mắt người chết, Chu Du liếc thấy, nói, “Bắt người này cho ta.”

Tối hôm đó, đạo sĩ được dẫn tới trước mặt Chu Du, áo quần rách rưới đứng trong sân, mặt mũi nhếch nhác. Chu Du vẫn đang sửa đàn.

“Tên.”

“Vu Cát*.” Đạo sĩ kia cười nói, ngồi dưới hành lang, “Quân gia ban cho chén trà được không? Khát khô cổ rồi.”

*Tác giả của Thái Bình Kinh. Trương Giác đã lợi dụng Thái Bình Kinh để lập nên Thái Bình Đạo, sau đó quy tụ nông dân tạo thành khởi nghĩa Khăn Vàng.

Chu Du nhướn mắt, thuộc hạ lập tức bưng trà đến cho Vu Cát. Chu Du quan sát Vu Cát, Vu Cát cẩn thận thổi trà, làn nước phản chiếu đôi mắt trong veo.

“Học đạo từ đâu?” Chu Du lại hỏi.

“Không môn không phái.” Vu Cát cười đáp, “Rong chơi bốn biển.”

Chu Du nói, “Vượt nghìn dặm xa đến huyện Ngô cầu phúc cho muôn dân, là ta thất lễ.”

Vu Cát mặt mũi lấm lem, uống trà xong, đứng lên, mặc dù lôi thôi lếch thếch nhưng thoạt nhìn tuổi còn rất trẻ. Hắn chắp tay sau lưng, vào phòng khách, chăm chú nhìn Chu Du, chỉ lắc đầu, thở dài, không nói tiếng nào.

“Uống trà xong…” Chu Du nghiêm túc nói, “Mời đến phương Bắc đi thôi! Gần đây Ngô Quận không yên ổn, chiến tranh loạn lạc, chỉ sợ liên lụy đạo trưởng.”

“Hì hì.” Vu Cát cười nói, “Không đi thì sao?”

Chu Du nói, “Nếu không đi, sau khi chủ công về khó biết chuyện gì sẽ xảy ra. Năm đó có loạn Khăn Vàng, chủ công xưa nay không ưa Ngũ Đấu Mễ Đạo*.”

*Đạo Năm Đấu Gạo, là một giáo phái ra đời trong giai đoạn đầu của Đạo giáo.

Vu Cát nói, “Nhưng ta không phải người trong Ngũ Đấu Mễ Đạo. Nói thật, chủ công của ngươi vận mệnh trắc trở, sắp tới sẽ gặp nạn, nếu tạo nhiều sát nghiệt…”

Tim Chu Du hẫng một nhịp, dây đàn bật thành tiếng, lời của Vu Cát làm hắn sinh ra dự cảm không lành. Đối với ma quỷ hay may rủi, Chu Du xưa nay không hề tin, nhưng nhắc tới Tôn Sách, nhất thời hắn không thể phản bác, hỏi cũng không được, bèn ngồi bất động.

“Tử bất ngữ quái, lực, loạn, thần.*” Vu Cát cười hà hà, “Đã nói thì thôi, Chu hộ quân chớ để trong lòng, Hộ quân hãy quan tâm bản thân nhiều hơn mới phải.”

*Trích Luận Ngữ, có nghĩa: Khổng Tử không nói về bốn điều quái dị, dũng lực, phản loạn, quỷ thần.

“Vì sao nói thế?” Chu Du hỏi.

“Mấy năm trước ngươi bệnh nặng, căn chưa lành, đã để lại di chứng.” Vu Cát nói, “Tích tụ lâu ngày rồi cũng tái phát. Muốn chữa khỏi chỉ cần rời xa loạn thế, vân du hải ngoại, không sầu không lo, rũ bỏ hồng trần.”

“Vô căn cứ.” Chu Du lạnh lùng nói.

“Cứng quá dễ gãy.” Vu Cát nói, “Tổ tiên của Tôn tướng quân giết chóc quá nhiều, nghiệp rơi xuống đầu y, tính cách lại cứng rắn, tuổi trẻ mà khí phách, Tôn gia phải chịu số kiếp này.”

Chu Du ấn dây đàn, nhìn Vu Cát, Vu Cát nói, “Rồi, đi nha, cáo từ.”

“Khoan đã.” Chu Du trầm giọng hỏi, “Làm sao hóa giải?”

Vu Cát xua tay, Chu Du thầm nghĩ mình ngu quá, vốn định dùng lời bàng quan để Vu Cát tự đi, ngược lại vô tình cho hắn chiếm thế thượng phong.

“Chu hộ quân có tin vào số mệnh không?” Vu Cát xắn tay áo, đứng ngoài cửa, làm như thật sự muốn biết.

“Không tin.” Chu Du đáp.

“Ngoài miệng ngươi bảo không tin, nhưng trong lòng thì tin.” Vu Cát cười nói, “Tính mạng bốn mươi vạn dân chúng ngoài thành vậy mà không thể đả động ý chí sắt đá của ngươi sao?”

“Dù ta muốn mở kho cứu tế…” Chu Du giương mắt nhìn Vu Cát, đáp, “Nhưng Bá Phù chinh chiến bên ngoài, y thắng hay thua sẽ ảnh hưởng đến tính mạng toàn dân thiên hạ, ta không thể không làm việc này. Cho dù lưng đeo tiếng xấu muôn đời cũng không hối hận.”

“Thôi được.” Vu Cát nghiêm túc nói, “Nể tình Chu Lang hôm nay phát cháo, tặng ngươi hai lá bùa này, đặt dưới gối Tôn Lang, nhớ lấy.”

Nói xong, Vu Cát biến mất, hai tấm bùa lả tả rơi xuống đất. Chu Du giật mình, là thủ thuật che mắt à? Chu Du bước nhanh ra sân, nhặt hai lá bùa gấm viết bằng máu, đứng ngơ ngác.

Vài ngày sau, Tôn Sách báo tin, chờ mãi không có mưa, mặt đất nóng như lửa, Tào Tháo cũng không chờ được, hẹn tháng chín khai chiến, quân lương tiếp tục báo nguy, Chu Du phái người chở lương thực tiếp tế.

Mấy tháng liền, Chu Du nghĩ mãi lời của Vu Cát, là người đều phải chết, số mệnh đã an bài, ý trời khó tránh, có gì mà kiêng kỵ chứ? Nhưng Chu Du trằn trọc trở mình, chỉ sợ Tôn Sách gặp bất trắc, nửa đêm không ngủ, lại viết một phong thư, phái người đưa tin càng nhanh càng tốt.

Ngày mười hai tháng chín, tin thắng trận truyền về.

“Báo—” Thuộc hạ chạy vào phủ, thưa, “Chủ công đại phá Thọ Xuân! Giết hơn vạn quân dưới trướng Viên Thuật! Viên Thuật vứt Thọ Xuân bỏ chạy!”

Tốt quá! Chu Du rốt cuộc cũng thở phào, chúng thần trong phủ lòng như mở cờ, chuẩn bị tiệc rượu đón Tôn Sách thắng trận trở về. Lúc này Chu Du mới viết thư báo với tiền tuyến chuyện Ngô Quận bị hạn hán, giao thư phải mất thêm mười ngày, chờ Tôn Sách khải hoàn về triều chắc Giang Đông đã thành vùng đất chết khô cằn.

Mặt đất nứt nẻ, ruộng đồng hoang vắng, lúc Tôn Sách về đến ngoài Ngô Quận, gặp xác người chết đói đầy đường, nhất thời ngây người. Đại quân vừa về ngoài thành đã bị dân đói bao vây, đi cũng không được, binh lính lớn tiếng quát mắng, lại có người quỳ giữa đường gào khóc tố cáo Chu Du chính sách tàn bạo, bắn chết dân chúng vô tội.

Từ lúc nhóm nạn dân đầu tiên chạy đến Ngô Quận đến nay đã hơn nửa năm, Chu Du chỉ mở kho phát cháo cho những nạn dân sắp bạo động làm phản, mà cháo ít người nhiều, mấy tháng qua, người chết đói ngoài thành cũng phải mười vạn. Mới đầu Chu Trị còn cho người nhặt xác, cuối cùng người chết quá nhiều, đã không còn sức quan tâm, đành mặc cho phơi thây nơi hoang dã, khi đó lại phát sinh việc ăn thịt người.

Tôn Sách nghe ngoài thành đổ lệ máu lên án, gần như không tin vào tai mình.

Chu Du mở cổng thành, thấp thỏm bất an, đón Tôn Sách trở về.

Tôn Sách vừa vào thành, câu đầu tiên là, “Tại sao không mở kho cứu tế?”

Dân chúng ven đường muốn reo hò, lại thấy Tôn Sách mặt mũi âm trầm, tâm tình vui sướng hóa hư không, Chu Du bị khiển trách thẳng mặt, Tôn Sách gọi Trương Hoành dẫn người đi mở kho lương. Chu Du không trái ý Tôn Sách, chỉ gật đầu nói, “Là lỗi của thần.”

Chu Du lại thấp giọng dặn phó tướng của Chu Trị vài câu, người nọ đi theo Trương Hoành.

“Ta xuất chinh nửa năm.” Tôn Sách khó có thể tin, “Trong nhà đã biến thành thế này, tại sao không nói?”

Chu Du không trả lời, Tôn Sách triệu tập mọi người đến sảnh, lửa giận đầy bụng, hỏi, “Bắt đầu từ lúc nào? Chẳng phải đã nói thu xếp ổn thỏa rồi à?”

“Hồi bẩm chủ công.” Lã Phạm tiến lên nói, “Tháng thứ tư sau khi xuất chinh thì nạn dân phương Bắc xuôi Nam.”

“Chủ ý của ai?” Tôn Sách hỏi, “Cứ trơ mắt nhìn mười vạn người chết đói ngoài thành vậy sao?”

“Ta.” Chu Du bình tĩnh đáp.

Nơi đầu sóng ngọn gió, Chu Du bước lên, Tôn Sách lập tức nổi điên, quát, “Chu Công Cẩn! Ta cho đệ thống trị Ngô Quận! Đệ làm vậy mà coi được sao!”

“Ta phải ưu tiên bảo đảm quân lương cho tiền tuyến.” Chu Du nói, “Nếu đến tháng sáu vẫn không mưa, chút lương thực ấy chỉ đủ cho cả Ngô Quận ăn đến đầu xuân sang năm.”

Trên thực tế, trong sảnh không một ai trách cứ Chu Du, quyết định của hắn là đúng. Suốt mùa hè, Giang Đông Giang Nam không có lấy một giọt mưa, lúa mùa chết trắng, nếu trong nửa năm qua mở kho cứu tế thì e rằng trong thành lúc này đã phát sinh cảnh ăn thịt người.

Nhưng Tôn Sách không nghĩ vậy, tức giận nói, “Mở kho! Lập tức mở kho phát lương cho ta!”

Chu Du không nói gì, thuộc hạ nhận lệnh, Tôn Sách hít vào một hơi, nói, “Bắn chết mười vạn người, các ngươi có thể ngủ ngon được à!”

Tối đó, Chu Du mở tiệc chúc mừng, Tôn Sách về phòng thay quần áo, Chu Du sai người mang nước đến cho y tắm, bỏ đi một mình. Tôn Quyền và Tào Phi bàn quân vụ, ngồi trong vườn hoa, dựa lan can sơn đỏ nói chuyện phiếm. Trời xanh vạn dặm, trống trải không mây.

“Đánh thế nào?” Chu Du hỏi.

Tôn Quyền nói, “Chậm ba ngày thôi là quân lương cạn sạch, nguy hiểm lắm.”

Chu Du nhìn Tào Phi, Tào Phi nói, “Viên Thiệu đi trước, Tôn đại ca phái quân giữ Thọ Xuân, cha ta tiến quân đến Từ Châu.”

Chu Du nói, “Viết thư cho cha đệ, phải nhổ cỏ tận gốc, không được để Viên Thuật chạy thoát.”

Tào Phi gật đầu, đứng dậy nói, “Ta viết liền.”

Chu Du hỏi rõ tình tình trận chiến, dự trù cho bước tiếp theo, sau đó đi tìm Tôn Sách, trên vai Tôn Sách thương tích chất chồng, Chu Du lấy thuốc bôi cho y.

“Tại sao trong thư không cho ta biết?” Tôn Sách trầm giọng hỏi.

Chu Du đáp, “Không muốn huynh phân tâm.”

“Đệ cho binh sĩ dùng mũi tên nói chuyện với họ sao?” Tôn Sách nhướn mày.

Chu Du nhìn qua gương, thấy nét mặt Tôn Sách giận dữ, nói, “Phải, huynh nói đúng hết, trị tội ta là được.”

Tôn Sách, “Quên đi, buổi chiều đệ chỉ huy mở kho giúp thiên tai, lấy công chuộc tội.”

“Không thể mở kho.” Chu Du nói.

“Đệ…” Tôn Sách nhìn Chu Du, mày nhíu chặt.

“Một khi hạn hán đến đầu xuân sang năm…” Chu Du nói, “Thì chúng ta cũng chẳng còn lương thực mà ăn.”

“Không đủ ăn thì mua lương, mượn lương.” Tôn Sách nói, “Đến lãnh thổ của mình còn không trị được thì làm sao tranh giành Trung Nguyên, làm sao xưng bá thiên hạ!”

Chu Du, “Ta phụ trách tính mạng dân chúng toàn thành, việc này không phải trò đùa, ta đã phái người hỏi các châu quận khác, Dương Châu ốc không mang nổi mình ốc, Kinh Châu không có khả năng chi lương thực, Giao Châu quá xa, Di Châu ở tận hải ngoại. Hiện tại Trung Nguyên loạn lạc, người chết đói là không thể tránh khỏi, nhất định phải quen với điều đó.”

“Nếu sang thu trời mưa thì sao?” Tôn Sách hỏi.

“Trời mưa thì trách nhiệm ta gánh hết.” Chu Du đáp.

Nhận ra không khí bắt đầu căng thẳng, hôm nay Tôn Sách thắng lớn trở về, không nên vừa gặp đã cãi nhau. Tôn Sách khoác áo ngoài, nói, “Ta nói, mở kho phát lương ngay bây giờ.”

“Huynh đã giao nội vụ cho ta.” Chu Du nói, “Phải nghe ta, không thể phát lương.”

“Đệ…” Tôn Sách nổi giận, gọi, “Người đâu!”

“Bị ta chặn lại rồi.” Chu Du nói, “Dùng cơm đi.”

Tôn Sách sầm mặt bước ra ngoài, dặn người mở kho, Chu Du không nói hai lời, hành động còn nhanh hơn Tôn Sách, lúc Tôn Sách dẫn người đi, Chu Du đã đến nơi.

Chạng vạng, Tôn Sách mang binh muốn mở kho, Chu Du đi trước một bước, đến thành Đông chặn trước kho thóc.

“Ai muốn mở kho!” Chu Du nói, “Phải bước qua xác ta!”

Lần này kinh động toàn thành, dân chúng đổ đến xem, Chu Du dẫn theo mười người gác kho thóc, hai bên hình thành thế đối lập. Đằng sau Tôn Sách có hơn trăm quân Ngô, bên cạnh Chu Du chỉ có chưa đến hai mươi người.

“Phản à!” Tôn Sách giận dữ quát, “Tránh ra cho ta!”

Uy danh của Tôn Sách ngày càng vang dội, lính giữ kho không dám hứng mũi nhọn, ai cũng biết Tôn Sách sẽ không xuống tay với Chu Du, sau này truy cứu trách nhiệm e là tiểu binh sẽ chịu tội thay, bèn lập tức giải tán. Chu Du không chút nao núng, đứng trước kho thóc.

“Chu Công Cẩn!” Tôn Sách nói, “Ngoài kia có biết bao nhiêu người đang chờ!”

“Trời không đổ mưa…” Chu Du thản nhiên nói, “Ta không mở kho, trừ khi huynh cắt chức trị tội ta.”

Tôn Sách đang dặn thuộc hạ bắt trói Chu Du, Chu Du thong thả rút kiếm Xích Quân, kiếm tuốt khỏi vỏ, âm vang như rồng ngâm.

“Muốn so chiêu với ta?” Tôn Sách lạnh lùng nói.

“Cũng đâu phải chưa đánh bao giờ, đến đây.” Chu Du nói, “Lâu rồi không hoạt động gân cốt.”

Tôn Sách, “Nếu ta thắng thì sao?”

Chu Du, “Cho huynh mở kho.”

“Được!” Tôn Sách quát một tiếng, “Lấy binh khí!”

Thuộc hạ mang vũ khí đến, Tôn Sách nắm côn bàn long, Chu Du giơ kiếm ngang ngực, hai mắt nhìn thẳng.

Hoàng hôn dần buông, toàn thành náo động, hơn vạn người tụ tập đến phía Đông thành huyện Ngô, chen lấn trước kho thóc xem Chu Du cùng Tôn Sách giằng co. Phi Vũ giang cánh bay đến chân trời, Tôn Sách bước lên, quát một tiếng!

Đây là lần thứ hai Chu Du Tôn Sách động côn kiếm, kể từ lần trước đã hơn năm năm, cuộc tranh cãi mở kho lương biến thành trăm vạn dân chúng hào hứng xem hai mỹ nam đấu võ! Chu Du vung một đường kiếm quét ngang tia nắng chiều, ánh tà dương đỏ rực như máu, vẽ một vòng cung hoàn mỹ!

Văn thần võ tướng đều bị kinh động, dồn dập chạy tới. Chu Trị phía sau cho người nổi trống, Tôn Sách và Chu Du đồng loạt tung đòn, kiếm Xích Quân chạm côn bàn long, âm thanh kim loại ma sát rin rít, hai người lướt qua nhau, côn kiếm áp chế lẫn nhau, lại đồng thời tách ra.

“Hay—”

Tiếng hoan hô oanh động như sấm.

Chu Du như cánh bướm dập dờn, xoay người nhảy lên cột gỗ, từ trên cao nhìn xuống, đứng thẳng như tùng. Tôn Sách như diều hâu tung cánh, vung một đường côn, trở tay quét ngang!

Tốc độ của Chu Du nhanh đến mức không thể nhìn kịp, mỗi một kiếm tấn công Tôn Sách đều không cho đối phương cơ hội trở tay, dữ dội như mưa rào gió lớn, nhưng một khi Tôn Sách lộ kẽ hở, Chu Du lập tức thu chiêu. Hai người đều sợ đao kiếm không có mắt, làm bị thương đối phương, đa phần toàn là hư chiêu, mỗi lần đối phương sơ hở, thậm chí còn rút về phòng thủ, chừa cơ hội cho người kia lấy sức!

Bởi vậy, trận đấu càng giống như luyện tập hơn, kiếm pháp của Chu Du biến hóa khó lường, côn pháp của Tôn Sách quét, đâm, tránh, đỡ gọn gàng dứt khoát! Tiếng vỗ tay vang dội như mưa rào.

“Lui!” Tôn Sách múa vài đường côn, thoáng chốc biến thành hư ảnh bao vây Chu Du! Lúc này Chu Du đã bị ép lùi sát ra ngoài, Tôn Sách khống chế toàn thao trường, chỉ cần hạ một côn Chu Du sẽ bị hất văng!

Chu Du đợi chính là thời khắc này. Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, mặt trời ngả về Tây, sắp khuất bóng sau kho thóc. Chu Du nương theo tia nắng cuối cùng sắp biến mất, huy động chiêu thức!

Kiếm ảnh biến ảo, thân kiếm Xích Quân phản chiếu ánh sáng trước mắt Tôn Sách, Tôn Sách nheo mắt!

Trong khoảnh khắc, Chu Du vung trường kiếm, quét sạch côn ảnh đầy trời, một chiêu đâm tới!

Thao trường im lặng như tờ. Cú phản đòn của Chu Du hoàn mỹ cực điểm, chiến lược chiến thuật phối hợp nhuần nhuyễn, chờ mọi người phục hồi tinh thần, mũi kiếm của Chu Du đã đặt ngay cổ họng Tôn Sách.

Bàng hoàng một chốc, không ai ngờ Chu Du dám làm hành động này, chỉ cần mũi kiếm nhích tới thêm một chút là có thể lấy mạng Tôn Sách!

Chu Du thu kiếm vào vỏ, khom người nói, “Đa tạ chủ công nương tay.”

Tôn Sách thở chậm lại, mặt đỏ lên.

“Nếu trời mưa đệ phải chịu trách nhiệm.” Tôn Sách nói.

Chu Du, “Đương nhiên.”

Tôn Sách rời đi, Chu Du rõ ràng cảm giác được, chiêu kiếm cuối cùng đã chọc giận y. Nhưng bọn họ từ nhỏ đã như thế, tối nay đến xin lỗi vậy.

Binh lính tản đi, Chu Du đóng cửa kho lương, đứng hồi lâu dưới nắng chiều, mãi đến khi Chu Trị đến tìm mới về phủ Thái thú.