Ninh Yên Nhiên là một cô gái lương thiện, không bắt anh phải gửi 5 cái bao lì xì.
Giang Đông không nói rõ tên họ, chỉ nói với cô ngày đó là hôn lễ của bạn,
Ninh Yên Nhiên nhận được lời mời hoàn toàn không nghĩ nhiều, nói ngày đó cô có việc nên từ chối.
Trên đường về quê, Giang Bắc hi hi ha ha sán lại chỗ anh: “Ai, anh à, chị dâu đâu?”
“Cái gì chị dâu hay không chị dâu, đừng nói chuyện lung tung!” Giang Đông cau mày, hất tay anh ta ra, bước nhanh về phía trước.
Giang Bắc nhún nhún vai,, đối với thái độ thẹn quá hoá giận của anh trai mình, biểu cảm mười hai vạn phần đồng tình, “Giang đại ca nhất định là bị đá rồi!”
Giang Nam cực kỳ ổn trọng vỗ đùi: “Chúng ta phải vì đời sống tình cảm của đại ca mà góp sức!”
Giang Tây lời thề son sắt, “Chúng ta đều là người có kinh nghiệm, nhất định có thể giúp được đại ca!”
Giang Đông:?
“Đừng nói hươu nói vượn! Bị muộn rồi!” Anh đi vừa nhanh vừa vội, mấy người
anh em phái sau đều vì đời sống tình cảm của anh không có gì để khen
liền cảm thấy chua xót.
Đại ca của chúng ta, quá thảm!
Thật khó khăn mới có bạn gái, Tết nhất tới nơi còn bị đá.
Hôn lễ tổ chức vào buổi trưa, lúc Giang Đồng dẫn người đến là vừa hơn 10
giờ rưỡi, cách thời điểm “bị trễ" còn hơn vạn dặm, chỉ có thể ngồi ở
trong đại sảnh ăn đậu phộng.
Vương Đại Tráng mang theo
người đi đón tân nương tử (*đón dâu), mấy trưởng bối đứng ở cửa khách
sạn đón tiếp khách mời, một băng pháo dài ngoài cửa vang lên nửa ngày,
xác pháo đầy đất.
Giang Đông nhìn một đám người vui vẻ cười nói, đậu phộng trong miệng ăn không ra mùi vị gì.
Ba người em họ ở một bên thở ngắn than dài, “Ai, cũng không biết nhà của
chúng ta khi nào mới có thể tổ chức tiệc vui một lần, ông nội tuổi cao
đã vì chuyện này mà bạc cả tóc!”
Giang Đông ném một viên đậu phộng ra ngoài, nhắm chuẩn vào miệng Giang Tây ở khoảng cách xa
nhất, “Ông nội cũng không phải vì anh mà bạc tóc, muốn làm tiệc vui? làm đi, mấy chú kết hôn đi!”
Giang Nam xua tay chối từ,
“Không không không, đại ca không kết hôn, làm sao đến lượt bọn em, làm
vậy không phải là rối loạn vai vế sao?”
“Ồ, mấy chú với anh là cùng một vai vế đó!”
Giang Tây phun “phì phì phì" nửa ngày, khóc không ra nước mắt, “Anh, anh lấy đậu phộng ném em có thể lột vỏ trước hay không?”
Anh ta đang ăn đầy một miệng vỏ đậu phộng.
Ninh Yên Nhiên tiến vào liền thấy bốn anh em đang đấu võ mồm.
Cô hối hận đến xanh ruột, khom lưng cúi đầu, chuẩn bị hôm nay làm người vô hình.
Ninh Yên Nhiên rớt nước mắt, nếu cô biết hôn lễ của người bạn mà Giang Đông
nói muốn cô cùng đi chính là cái này, thì cô đã trực tiếp đồng ý rồi!
“Biết vậy chẳng làm" Ninh tiểu thư sợ thân phận bị vạch trần, ghé vào trên bàn không nói lời nào.
Chỗ cô ngồi là bàn của bạn cô dâu, cách bàn của bốn anh em Giang gia không gần lắm, nếu là người cận thị chắc sẽ không nhận ra.
Nhưng mà Giang đội trưởng mắt sáng như đuốc không phải là người cận thị.
Lúc cô dâu chú rể tới kính rượu, anh vừa nhấc mắt liền thấy Ninh Yên Nhiên ngồi ở trước mặt.
Giang Đông dở khóc dở cười, thở dài thật sâu.
Trước mắt xảy ra tình huống này, nếu anh không giáp mặt vạch trần cô, có phải là quá không cho mặt mũi không?
Ninh Yên Nhiên chuyên tâm dùng bữa cũng không ngẩng đầu lên, hoàn toàn không biết đang bị một ánh mắt sắc bén khoá chặt.
Vương Đại Tráng đã uống không ít, từ mặt tới tai đều đỏ bừng, ông bả vai
Giang Đông không buông tay, cô dâu tới khuyên cũng không chịu đi, vành
mắt lập tức liền đỏ, “Đông tử, mình nói cậu nghe, chúng ta là anh em
nhiều năm như vậy, cậu nhất định phải uống thêm mấy ly!”
Giang Đông một ngụm rượu vừa mới uống hết, cái ly lại lập tức rót đầy.
Vương Đại Tráng bạch bạch vỗ bờ vai của anh không chịu thả người, “Lại thêm
một ly! Anh em kết hôn, cậu cậu cậu, chẳng lẽ không vui sao!”
Bộ dáng này là đầu lưỡi sắp nói không nên lời rồi, khiến mọi người vô cùng lo lắng vấn đề động phòng của anh ta.
Giang Đông uống canh súc súc miệng, ở trên lưng anh ta nhẹ nhàng vỗ một cái,
chỉ hướng Ninh Yên Nhiên, “Cậu xem, không phải không nể mặt anh em, chủ
yếu là vợ còn ở bên kia, uống nhiều quá sẽ làm chậm trễ công việc, lần
sau sẽ uống nhiều hơn.”
Anh nói năng đúng lý lẽ, lý do
chính đáng, cương trực công chính, Vương Đại Tráng bị lừa nhìn Ninh Yên
Nhiên đang gặm giò, ngây ngốc gật gật đầu, “Được được, lần sau lại uống
thêm mấy ly.”
Ninh Yên Nhiên dừng động tác lại, rốt cuộc mênh mang ngẩng đầu lên.
Sao lại thế này, tại sao một người hai người ba người đều đang nhìn cô?
Trong nháy mắt ngẩng đầu, ánh mắt của cô và Giang Đông vừa vặn đụng phải.
Ninh tiểu thư ngơ ngơ ngác ngác run lập cập.
Cô biết là hôm nay cô không nên đến mà!
Giang Bắc ở sau lưng anh trai làm mặt quỷ, Giang Đông trực tiếp đi qua, kéo
ghế dựa bên cạnh cô ngồi xuống, hai chân dài không có chỗ để tách ra,
kẹp cô vào chính giữa.
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt đau khổ,
chuẩn bị miễn cưỡng cười một cái, vừa lộ ra manh mối, Giang Đông liền
ghét bỏ nắm cằm cô, “Không muốn cười thì đừng cười!”
Ninh tiểu thư bị nắm cằm ngoan ngoãn nghe lời ngồi thẳng thân mình, đem nụ
cười bị bỏ dở nửa chừng chậm rãi thu lại, cái miệng bị nắm phát ra tiếng “ưm ưm" nhìn anh đáng thương vô cùng.
Giang Đông không nhịn được, quay đầu cười một tiếng, lúc này mới buông ra, cười lớn “Vịt con!”
Ninh Yên Nhiên mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ cái miệng cô bị nắm thành miệng
vịt là do cô sao? Chẳng lẽ không phải là lỗi của bàn tay phải của Giang
tiên sinh điên cuồng sao?
“Nói đi, sao em lại ở chỗ
này?” Cánh tay đàn ông cường tráng đặt sau lưng ghế của cô, lúc có lúc
không gõ vào bả vai cô, khiến cô run sợ trong lòng.
“Em, em…” Ninh Yên Nhiên rũ mắt, tròng mắt xoay vòng, đại não chuyển động
thật nhanh cũng không đủ để giải quyết vấn đề nan giải ngay lúc này.
“Em cái gì? Hả?” Giang Đông đến gần, đè thấp âm thanh ở bên tai cô nấn ná, “Tiếp đi, nghĩ ra cái cớ gì rồi, nói nghe xem.”
Ninh Yên Nhiên rụt cỏ, chỉ chỉ cái đĩa không trước mặt, ăn ngay nói thật, “Thật ra là em tới ăn giò heo.”
Ít nhất cũng xem là nửa cái nguyên nhân thật sự.
“Phải không?” Giang Đông nhướng mày, nói theo lời cô, “Lý do em chạy hơn nửa
thành phố, lại biếu một phần tiền cưới, chính là vì một đĩa giò heo?”
Vẻ mặt anh trầm ngâm, “Chỉ như vậy đã đi theo?”
Ninh Yên Nhiên đối với suy đoán của anh tỏ vẻ khinh thường, “Sao có thể chỉ vì một dĩa giò heo?”
Cô vươn ngón tay ra, ở trước mặt anh quơ quơ, “Là ba đĩa!”
Đây là phúc lợi đến từ chú rể Đại Tráng!
Giang Đông: “……”
Giang Đông: “Nếu anh cũng làm món chân giò chưng tương này, vậy có phải em cũng sẽ theo anh?”
Ninh Yên Nhiên trầm mặc hai giây, gật gật đầu, “Em xác thực là không có theo đuổi người như vậy.”
“... Anh nghi ngờ sau này em có thể sẽ gả cho đầu bếp.”
Ninh Yên Nhiên vuốt cằm, lâm vào trầm từ, “Lúc nhỏ em quả thật có nghĩ tới!”
Sau đó việc này bị ông nội của cô tuyên truyền đến mọi người đều biết, khắp cả trấn mọi người đều biết về sau cô sẽ gả cho một đầu bếp xuất sắc
nhất.
Đến nỗi hơn 10 tuổi còn có người lấy thức ăn trêu cô, quả thực đến nỗi nhà nhà đều biết chuyện này.
Khi đó tài nấu nướng của Giang Đông có chút miễn cưỡng, sau đó không biết
tại sao lại thông suốt, tài nghệ tăng vọt, giống như chỉ trong thời gian ngắn đả thông 8 loại kinh mạch.
Giang Đông ngừng động
tác, yên lặng chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rốt cuộc mở miệng, “Thật ra
tài nấu nướng của anh cũng không tệ lắm.”
“Hả?”
“... Không có gì.” Giang Đông nhìn đĩa thức ăn bị cướp sạch sẽ, cười một tiếng, “Em đi một mình?”
Ninh Yên Nhiên không nghĩ nhiều, “Dạ" một tiếng.
“Cho nên, em nhận được thiệp mời?”
Ninh Yên Nhiên tùy cơ ứng biến, chỉ chỉ trên bàn bảng hướng dẫn, “Anh xem, em là bạn của cô dâu.”
Giang Đông lập tức lộ ra dáng vẻ bừng tỉnh, “Thì ra nguyên nhân là như vậy!”
Nhưng mà, “Cô dâu là người lớn lên ở đây hai mươi năm, em và cô ấy làm sao quen biết nhau?”
Ninh Yên Nhiên cười dối trá: “Bạn, bạn trên mạng?”
Sau khi Giang Đông yên lặng nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, cuối cùng thâm trầm thở dài, “Thôi quên đi, tuỳ em vậy.”
Tiệc mừng tới phần sau, cô dâu đã rời đi, chỉ còn mấy bàn ở lại uống rượu.
Giang Đông không thích uống rượu, tự rót tự uống mấy ly, ba người còn lại đều líu lưỡi, đỏ bừng mặt, vỗ đùi lớn tiếng ồn ào.
“Em thật xin lỗi anh cả,...” Giang Bắc nấc một cái, “Con người của tôi, từ khi sinh ra tới giờ đều gắn liền với anh cả!”
Giang Nam vội vàng bổ sung, ““Đúng đúng đúng, đặc biệt dính!”
“Lúc nhỏ tôi phạm một sai lầm, giáo viên mời người lớn, tôi lại không dám
nói với ông nội, là anh cả, mở ra cho tôi nửa bầu trời!”
“Mỗi lần tôi đánh nhau với bạn học, đánh không lại đều nhờ anh cả hỗ trợ, anh cả, là người cho tôi sinh mệnh thứ hai!”
“Tôi cũng từng yêu đương với bạn học nữ, không ai yểm trợ, cũng, cũng là anh cả, giúp tôi nghiêm túc hơn.”
“Nhưng bây giờ, chuyện lớn của anh cả không có tin tức gì, có thể nhịn được
sao?” Anh ta vỗ cái bàn bạch bạch, “Không, không thể nhịn!”
Nói xong, anh ta xách theo ly rượu, lảo đảo lắc lư đi tới trước mặt Ninh
Yên Nhiên, hít hít cái mũi, nước mắt lạch cạch rơi xuống, “Uống xong ly
này, chúng ta chính là người, người một nhà! Chị, chị dâu, chị…”
Anh ta nói đến lắp bắp, còn chưa nói xong, Giang Đông đã tái mặt rồi.
Anh người cao chân dài, hai ba bước đã đi tới, mạnh mẽ cướp lấy cái ly trong tay anh ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không phải, Giang Bắc đây là uống quá hoá rồ? Cái ly mình đã dùng mà cũng dám đưa lên miệng người khác?
Mấy cô bạn gái trước đây của anh ta đều là dùng thủ đoạn không đứng đắn này cưa đổ hay sao?
Giang Đông trầm mặt, nói với Ninh Yên Nhiên lên xe chờ trước.
Anh tạm biệt chủ nhân bữa tiệc xong, vô cùng ghét bỏ xách cổ ba con ma men
đi vào khách sạn, rửa mặt xong thì ném hết lên giường.
Hôm nay có lẽ là không về được, anh chỉ có thể để mấy con ma men này ở lại đây.
Ninh Yên Nhiên chờ ở dưới lầu chơi với cái bật lửa của anh, nhìn anh xuống lầu lập tức đứng thẳng thân mình, “Sao rồi?”
“Say đến ngả nghiêng.” Giang Đông nhịn không được lại đau đầu, “Hôm nay chắc không về được, sáng mai đi vậy.”
Ninh Yên Nhiên gật đầu, “Cho nên, anh bảo em ở lại là vì…”
Giang Đông kéo cổ tay cô, đưa cô đi về phía trước, vừa đi vừa giải thích,
“Anh nhớ mấy ngày nay em được nghỉ phải không? Anh lớn lên ở đây, dẫn em đi dạo một chút.”
Ninh Yên Nhiên rất muốn trực tiếp nói với anh, cô mới là người lớn lên ở đây, so với người nửa đường như anh còn quen thuộc hơn.
Nhưng mà, điều kiện không cho phép.
Cô chỉ có thể làm bộ giống như lần đầu tới, tò mò nhìn xung quanh, thỉnh thoảng còn hỏi anh vài câu.
Một người giả bộ, một người lại giả bộ không biết người kia giả bộ, hai
người mang tâm sự trong lòng lại thật sự vui vẻ bên nhau.
Ninh Yên Nhiên đi theo sau lưng anh, cố tình đi thật chậm, ra vẻ lơ đãng
đụng vào cánh tay anh, lại thêm dáng vẻ chân đau không thể đi nhanh, đi
không đến mười phút lại nũng nịu kéo tay áo anh.
Giang Đông rũ mắt nhìn cô, “Làm gì?”
Ninh Yên Nhiên cười đến vô tội, “Em không quen đường, nếu đi lạc thì phải làm sao?”
Là một người khách lần đầu đến thăm, Giang đội trưởng có phải nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà hay không?
Giang Đông cảm thấy có đạo lý, vì thế mua cho cô một chiếc mũ ở quầy bán quà vặt bên đường.
Mũ len, kiểu dáng truyền thống dành cho người già, màu xám, không có bất cứ vẻ đẹp nào có thể cứu vớt sự xấu xí của nó.
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt u ám, cảm thấy Giang đội trưởng đây là đang trả thù cô.
Có thể là báo ứng của việc nói dối, cô tầm tình chán nản nghĩ thầm.