Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 53: Canh bổ thận




Ninh Yên Nhiên quyết định chủ động xuất kích, mang theo hành lý tới cửa tìm người.

Cô cũng không làm ảnh hưởng công việc của anh, mang theo 1 vali đầy chặt, ngoan ngoãn ngồi cuộn tròn ở đại sảnh lầu hai, vẻ mặt lanh lợi hướng về phòng làm việc của anh nháy mắt, cẩn trọng tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của một người vợ cảnh sát tương lai.

Đang dẫn dắt mọi người làm việc để kết thúc công việc, Giang Đông liếc nhìn cô một cái, không nói chuyện, bình tĩnh quay đầu, tiếp tục làm việc còn đang tồn đọng.

Vừa mới chúc anh năm mới vui vẻ, còn phát cho anh tiền thưởng, người bạn nhỏ này liền từ trên trời giáng xuống, nói thật, trong lòng Giang đội trưởng cảm thấy có chút ấm áp, vô cùng thoải mái.

Cảm giác thoải mái đó khiến anh tăng nhanh tốc độ làm việc.

Giang Đông nâng mí mắt, vừa liếc nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ, vừa liếc nhìn thời gian.

Chờ đến khi anh hoàn thành công việc trên tay, cũng vừa lúc có thể cùng cô ăn cơm tối.

Tiểu Trương ngẩng đầu, đang muốn cúi người chào hỏi, trên đầu liền bị một bàn tay vỗ xuống.

“Nhìn cái gì vậy? Hết bận rồi? Giao thêm nhiệm vụ cho cậu nhé?” Thanh âm của Giang đội trưởng lạnh buốt, vô tình, vang lên ở bên tai cậu ta.

Tiểu Trương rụt cổ lại, lắc đầu rất nhanh, làm bộ chính mình không nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển của người nhà đội trưởng.

Ninh Yên Nhiên ôm lồng giữ nhiệt, thay đổi tư thế ngồi, tựa ở bên cạnh hệ thống sưởi, vẻ mặt thích thú, ánh mắt nhìn chằm chằm dính trên người Giang Đông.

Cho đến khi Giang đội trưởng tuyệt đối không thể làm việc hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái.

Tém tém lại!

Ninh Yên Nhiên cong môi cười, giả bộ nhìn không hiểu ánh mắt của anh.

A, cách quá xa, cô làm sao biết anh đang nghĩ cái gì!

Cô chỉ là một người nhà lanh lợi, đáng yêu mà thôi!

Hai mươi phút sau, tất cả tiến trình được giản lược, Giang đội trưởng đi nhanh về phía cô.

Chiếc vali nhỏ trong tay Ninh Yên Nhiên cuối cùng cũng có người tiếp nhận, cô buông tay, ôm lấy cánh tay anh.

Giang Đông rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm tay cô, “Buông ra.”

“Không buông.”

“Trước mặt mọi người, còn ra thể thống gì nữa!” Anh bày ra một gương mặt lạnh, khẽ khiển trách.

Mặc dù thanh âm anh không cao, thế nhưng dù sao vừa mới tan họp, mọi người vì vụ án này mà liên tiếp bận việc mấy ngày, ai ai cũng đều ngáp liên tục, cả tầng lầu an tĩnh vô cùng, khiến cho thanh âm của anh có vẻ vang xa.

Tiểu Trương cùng lão Từ liếc mắt nhìn nhau, đang ngáp một nửa liền lập tức dừng lại.

Ninh Yên Nhiên vô tội cười cười, vươn tay, chỉ chỉ những người khác đang yên lặng một cách quá đáng, tay phải ghé vào bên tai anh, nhẹ giọng nói, “Bởi vì trước mặt mọi người, mới càng muốn chứng minh thân phận.”

Giọng nói của cô mềm mại lại chắc chắn, mắt không nháy nhìn thẳng anh, ánh mắt trong suốt chỉ có một mình hình bóng của anh.

Khiến cho lòng anh không hiểu sao nóng lên.

“Thân phận gì?” Anh hơi suy nghĩ, thấp giọng hỏi,

Ninh Yên Nhiên thừa dịp anh chưa chuẩn bị, vươn tay đặt vào lòng bàn tay anh, “Bạn gái nha.”

Giang Đông xuỳ cười một tiếng, “Bạn gái? Anh không có bạn gái!”

“Hiện tại không có, sau này sẽ có.” Ninh tiểu thư nói rất chuẩn xác, một chút cũng không mắc bẫy của anh.

“Có khả năng.” Giang Đông từ chối cho ý kiến, “Việc này và em thì có quan hệ gì đâu?”

Ninh Yên Nhiên cười cong mắt, tiến đến bên tai anh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ở trên bả vai anh cọ cọ, “Theo như thứ tự đến trước và sau thì em được phép chiếm trước vị trí này nha!”

Bạn gái tương lai cũng là bạn gái, nói không chừng ngày nào đó cô liền làm cho mấy chữ đằng trước biến mất đấy!

Giang Đông hừ cười một tiếng, đưa cô vào phòng làm việc, lồng giữ ấm nho nhỏ chứa bảy tám cái hộp cơm cùng một bình giữ nhiệt, nắp vừa mở ra, mùi hương từ bốn phía liền xông vào mũi, vài người cách đó không xa lập tức khụt khịt hít vào, tha thiết mong chờ nhìn về phía bên này.

Không biết xuất phát từ tâm lý gì, Giang đội trưởng không đóng cửa, khiến cho hương thơm bay khắp nơi, như là lửa nhỏ chậm rãi ninh vài tiếng đồng hồ, chỉ tỏa ra hương vị khiến cho bụng người khác đều ùng ục kêu lên.

“Giang đội trưởng, nhiều món ăn như vậy một mình anh ăn cũng không hết, có thể để mọi người cùng nếm thử!” lão Từ mang vẻ mặt thèm nhỏ dãi mở miệng.

Bọn họ đã cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy, tính tình Giang Đông mọi người đều hiểu hết, ăn cơm uống rượu thoải mái, làm người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, chưa bao giờ là người chỉ biết giữ đồ ăn cho riêng mình, không đến mức vì vài món ăn lại từ chối bọn họ… phải không?

Giang Đông nhìn anh ta, cười lạnh một tiếng, “Muốn ăn thì chính mình tự mua đi!”

Ninh Yên Nhiên ngồi ghé trên mép bàn, hai cái cẳng chân lắc lư, một giây cũng cảm thấy không yên, nghe thấy Giang Đông cự tuyệt, lúc này mới cười hì hì đi xuống đỡ lời, “Chính là, em cũng không dám bảo đảm khả năng nấu nướng của mình, còn phải nhờ Giang đội trưởng lấy thân thử độc, vì mọi người làm gương đi!”

Nói, cô gõ bàn, cầm thìa lên, múc một thìa canh, dương cằm nhìn anh, “Đến đây, thử một miếng, a~~~~”

Liền đầu tiên bị biến thành bạn nhỏ được dỗ dành, Giang đội trưởng phối hợp mở miệng, nuốt xuống thìa canh nóng thứ nhất.

Chất lỏng ấm áp theo cổ họng chảy xuống, dạ dày trống rỗng lập tức ấm áp.

Giang Đông tự cười chính mình đầu tiên.

Nhiều năm như vậy, anh đã khi nào trải qua chuyện ấu trĩ như vậy.

Đều là học từ cô.

“Lúc này em cảm thấy mình giống như một cô giáo mầm non.” Ninh Yên Nhiên sờ cằm, cực kỳ đắc ý nhìn anh, “Ngon không?”

“Cực kỳ ngon, đương nhiên, có lẽ bởi vì bị hạ độc, khiến thần trí anh mơ hồ.” Giang Đông chững chạc đàng hoàng nói.

“Vậy, lại thêm một thìa?” Ninh Yên Nhiên trực tiếp đem thìa nhét vào trong miệng anh, “Quên đi, chính anh tự mình uống đi.”

Chỉ đút thêm một thìa, không thể hơn!

Ninh tiểu thư kiên trì, thật sự chỉ là một chuyện nhỏ xíu như hạt gạo.

“Đây là thành ý của em?” Giang Đông liếc cô, nhíu lông mày, “Chỉ một thìa?”

“Chính anh cũng không phải không có tay!”

“Anh vốn không có tay!” vẻ mặt Giang Đông trịnh trọng cùng cô đáp lại, vừa nhìn quả thực giống như đang thảo luận một vấn đề vô cùng cao thâm.

Nhìn kỹ, thật sự là không giống ánh mắt ban đầu.

Ngang nhiên liếc mắt đưa tình, chậc!

Hai tay Ninh Yên Nhiên chống bàn, từ trên xuống dưới liếc nhìn anh, Giang Đông tùy tiện dựa vào trên lưng ghế, hai tay đưa về phía sau, động tác ổn trọng, không chút nào hoảng hốt.

“Thế nào, kỳ thị người tàn tật?” Giang đội trưởng đột nhiên mất hai tay xụ mặt, dùng ánh mắt khiển trách hành vi đối đãi phân biệt này của cô.

“Kỳ thị?” Ninh Yên Nhiên nhíu mày, “Không, em muốn yêu mến người tàn tật.”

Nói xong, cô liền gắp một đũa ớt nhét vào trong miệng anh, “Nhìn xem, anh có cảm nhận được nhiệt tình nóng bỏng của em không?”

Hai tay Giang Đông lập tức dài ra, nâng lên bình giữ nhiệt ầm ầm uống canh.

“Canh không tệ, là em nấu thật sao?” Anh tỏ vẻ hoài nghi đối với lần nấu canh này.

Quả thực khả năng nấu nướng của Ninh Yên Nhiên không tệ, nếu không kiên trì chưa chắc đã có thể nấu được đầy đủ như vậy.

Nhất là đối với người nào đó luôn bới lông tìm vết, coi thường xoong hầm điện, thỉnh thoảng nấu canh cũng muốn dùng nồi đất đặt trên bếp chậm rãi ninh, vừa ninh vừa vụng trộm uống.

“Cái này đương nhiên… không phải do em nấu!” Ninh tiểu thư thở mạnh nói chuyện, đối với việc anh nhìn rõ mọi việc cực kỳ bội phục. “Là em trộm trong nồi của mẹ mang đến!”

Cô cúi xuống, giảm thấp tiếng nói, hơi nóng hây hẩy thổi vào tai anh, khiến thần sắc anh trở nên ý nhị.

“Mẹ em nói, canh này bổ thận dưỡng thân, thích hợp cho anh uống.”

Vừa dứt lời, Giang Đông liền híp mắt, thần sắc trên mặt càng thêm tế nhị.

Dùng hết ý xấu bẫy anh một lần, Ninh Yên Nhiên nhanh trí từ trên bàn anh nhảy xuống, làm mặt quỷ với anh, chạy tới một bên, làm bộ người một phút trước mắng anh thận hư không phải là chính mình.

Giang Đông vô cảm, đem nửa hộp canh bổ thận được trộm tới kia uống hết sạch.

Anh thậm chí còn đem đáy bát sạch sẽ giơ lên cho cô xem.

Ninh Yên Nhiên bỗng rùng mình một cái.

Cô cực kỳ hoài nghi Giang đội trưởng có khả năng bị cô chọc giận đến điên lên.

Trên bàn có bảy tám cái ngăn đựng, sáu món ăn mặn, hai món ăn chay, vẫn còn bốc hơi nóng, Giang Đông được ăn cảm thấy mỹ mãn.

Mà lẻ loi hiu quạnh, chỉ có thể dựa vào chính mình mua đồ ăn ở bên ngoài, tiểu Trương rớt nước mắt.

Lão Từ dùng đôi đũa dùng một lần chọc cậu ta, “Ai, cậu có cảm thấy không, Giang đội trưởng gần đây hình như rất ít khi phát giận.”

Tiểu Trương cũng nói thầm, “Đúng, còn rất hay cười!”

Trước đây Giang đội trưởng chưa bao giờ cười! Cả ngày xụ mặt, quả thực giống như một khối băng được chạm khắc ở Cáp Nhĩ Tân!

(*Cáp Nhĩ Tân là nơi nổi tiếng có lễ hội khắc băng thành các khuôn mặt, con vật giống thật)

“Chậc, đây chính là sức mạnh vĩ đại của tình yêu!” Mặc dù đã kết hôn cũng không cảm nhận được sức mạnh của tình yêu, lão Từ thở dài, ăn đồ ăn năm mới đã đóng thành một cục mà bản thân mua ở bên ngoài.

“Tôi cũng muốn ăn thịt, tôi cũng muốn uống canh, tôi cũng muốn tìm vợ!”

“Cậu trước hết thay đổi khuôn mặt đi!” lão Từ nói lời thấm thía, vỗ vỗ bờ vai cậu ta, “Cậu bây giờ cách chuyện cưới được vợ chỉ đúng một khuôn mặt thôi, thôi bỏ đi!”

Không nghĩ đến có thể ở đêm giao thừa được ăn đồ ăn nóng hầm hập, Giang đội trưởng đối với người bán bánh bột nếp tình yêu ngoài cửa ngoắc ngón tay, người bán hàng trẻ tuổi bên ngoài cửa nhanh chóng chạy tới.

“Năm mới vui vẻ.” Anh nâng tay lên, xoa loạn tóc cô.

Ninh Yên Nhiên che đỉnh đầu, tức giận trừng mắt nhìn anh.

“Thành ý của anh đâu?” Cô đem lời anh vừa nói trả lại cho anh, “Những lời này của anh một chút cũng không có thành ý!”

Giang Đông nhìn cô, giống như bất đắc dĩ chịu bại trận, ở trong túi áo sờ soạng một lúc, cho đến khi kiên trì của Ninh Yên Nhiên sắp khô kiệt, mới chậm rì rì lấy ra một bao tiền lì xì.

“Đi đầy tháng con nhà bạn, còn lại một bao tiền lì xì, em được hưởng ké.”

Trên mặt anh toàn bộ là ghét bỏ cùng có lệ, vội vã đem tiền lì xì nhét vào trong tay cô, nghĩ muốn đuổi người.

Ninh Yên Nhiên đối với cái bệnh “khẩu thị tâm phi” của anh đã hiểu rõ, một chút cũng không bị anh chọc giận, cầm bao lì xì, hướng về phía ánh đèn soi một lúc lâu, cuối cùng chậc lưỡi.

“Không muốn? Không muốn thì thôi!” Giang Đông có chút ảo não, đưa tay muốn cướp bao lì xì về.

Ninh Yên Nhiên nhẹ nhàng trốn, khiến cho động tác của anh rơi vào trong không khí.

“Anh gấp cái gì, ai nói không nhận!” Độ cong bên môi cô càng lúc càng lớn, lúm đồng tiền mờ nhạt, đôi chân mày nhếch lên mang theo ý cười trêu tức.

Cô nằm sấp trên bả vai anh, đem tiền lì xì bày ra trước mặt anh, chỉ vào mấy con số lớn trên mặt, giả vờ không hiểu, “Giang đội trưởng, thành tích ngữ văn của em luôn không tốt, anh nói cho em, mấy chữ này viết cái gì nha?”

Trong mắt cô đều là ý cười, âm cuối kéo dài, rất sợ anh nghe không rõ ý, chữ “nha” còn kéo dài, cong cong quẹo quẹo.

Giang Đông: bất cẩn rồi.

Ninh Yên Nhiên “chậc” một tiếng, lại đem tiền lì xì để trước mắt anh lắc lư hai cái, trong thanh âm chứa đầy nghi hoặc, “Anh nói đi, đây là tiệc đầy tháng con nhà ai, sao lại đưa bao tiền lì xì lại viết mấy chữ “năm mới vui vẻ” ở phía trên vậy?”

Giang Đông trầm mặc, đầy mặt uy nghiêm, vừa nhìn liền không giống người sẽ nói dối.

Nhưng mà lời nói dối bị Ninh Yên Nhiên vạch trần, trong mắt Giang đội trưởng đã không còn quầng sáng chính trực.

Cô cầm tiền lì xì, gõ vào tai anh một cái, nghiêng đầu, cực kỳ ngây thơ, “Người đưa tiền lì xì này, thái độ thật sự có lệ, đúng hay không, Giang đội trưởng?”

Giang Đông và cô cùng chung mối thù, trịnh trọng gật đầu, “Đúng, thái độ có lệ!”

Ninh yên Nhiên “xì” cười một tiếng.

Giang Đông cũng nhìn ra cô đang pha trò trêu đùa mình.

Tai anh hơi đỏ lên, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, anh cưỡng ép giải thích, “Bao lì xì cũng không khác biệt nhau lắm, anh tùy tiện lấy một cái.”

Nhìn thấu tất cả Ninh Yên Nhiên híp mắt nhìn anh, “ Không phải đâu, bao lì xì đầy tháng có hình “trăng tròn chi hỉ”, kết hôn đưa bao “kỉ kết lương duyên”, mừng thọ chính là bao tiền chữ phúc, anh đưa bao năm mới vui vẻ, còn nói với em là cầm nhầm? Hả?”

Người thông minh như Ninh tiểu thư lắc lắc đầu, tỏ vẻ cô sẽ không bị lý do này của anh lừa!