Giang Đông Ôm Trăng Sáng

Chương 49: Trò chơi nhỏ




Giang Đông nhìn chằm chằm hình ảnh mới của chính mình trên camera trước mặt, trầm mặc một lát, nói không nên lời.

“Xóa!”

“Không xóa!”

“Muốn đánh nhau sao?”

“Đánh thì đánh!”

Trong lúc những người khác đang cao hứng bừng bừng thảo luận việc bao giờ thịt cừu được đưa ra, Ninh Yên Nhiên cùng Giang đội trưởng đã phát sinh một cuộc đại chiến nhéo lỗ tai.

Ninh Yên Nhiên giơ tay trái lên, bắt được tai phải của anh, tay phải mất rất nhiều công sức mới túm được tai trái của anh, động tác cực kỳ vặn vẹo.

So sánh với cô, Giang đội trưởng lớn lên chân dài tay dài động tác có vẻ thành thạo hơn, hai cái tay vững vàng túm được hai lỗ tai cô, còn đang ở dái tai cô búng mạnh một cái, “Xóa hay không?”

“Em không xóa, anh có thể làm gì em?”

Giang Đông nhếch khóe môi, tươi cười mang theo một chút ý xấu, khiến trong lòng Ninh Yên Nhiên sinh ra một chút cảm giác chẳng lành.

“Không xóa phải không? Được!” Giang Đông nhẹ nhàng nói, buông lỏng hai tay đang nhéo lỗ tai cô, vừa nhìn liền thấy giống chính nhân quân tử, dáng ngồi thẳng tắp đoan chính.

Anh buông lỏng tay, Ninh Yên Nhiên cũng không có ý tốt níu chặt tai anh, xung quanh đã có người chú ý đến bên này, trong mắt mang theo ánh cười trêu chọc, dường như đang nhìn cảnh tượng kỳ lạ khó gặp!

Ninh Yên Nhiên vừa muốn cười, trong lòng lại có chút trống rỗng, hai cánh tay bảo vệ điện thoại di động của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm đội trưởng Giang chăm chú ăn lẩu.

Giang Đông nửa ngày cũng không để ý đến cô, ngược lại ngồi ở bên kia cùng mấy đồng nghiệp nâng chén cười nói.

Trên mặt Ninh Yên Nhiên hơi đỏ lên, lần đầu tiên sinh ra một chút ngượng ngùng, cô lặng lẽ đi tới bên người Giang Đông, ở ngang hông anh nhéo một cái, cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Nhanh lên một chút đừng để bọn họ cười!”

Giang Đông cũng không thèm nhìn tổ bát quái của ba người bên kia, tự mình ăn thịt cừu, chỉ ở lúc cái tay nhỏ bé kia lại nhéo một chút, khoa trương hít khí lạnh.

“Ui da… Sao lại thiếu mất một cái tay nhỏ vậy?” Đây là trước mặt mọi người mưu sát chồng!

Ninh Yên Nhiên mím môi, cũng cảm giác bản thân có chút đuối lý, “Ai bảo anh không để ý đến em.”

Cô không có bao nhiêu tự tin đối với lực tay của mình, lẽ nào cô thực sự xuống tay quá nặng?

Kỳ thật Giang Đông chỉ lừa gạt cô một chút.

Lực đạo như vậy, cũng chỉ đủ để gãi ngứa cho anh.

Khóe môi Giang Đông mang theo ý cười, ngược lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cô nhóc khó bảo này còn cảm thấy chột dạ sao? Anh cho rằng cho tới bây giờ cô đều là kiểu lời lẽ ngay thẳng, tự tin cơ!

“Người ta nhiều chuyện là việc của người ta, người ta cười hay không cười tôi cũng không xen vào được!” Anh tựa lưng vào ghế ngồi, bóc củ lạc ném vào trong miệng, tư thái ung dung nhàn hạ, ánh mắt như không có việc gì đảo qua trên mặt cô, “Giống như là em, di động trong tay em, tôi muốn em đem ảnh chụp xóa đi, em không xóa, tôi có thể làm gì?”

Ồ, người này còn rất có văn hóa, dùng biện pháp ẩn dụ?

Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, môi đỏ vẽ lên một nụ cười ý nghĩa sâu xa, “Hai việc này không giống nhau, em giữ ảnh là để bản thân thưởng thức, nhưng nếu tin đồn về Giang đội trưởng được truyền đi sôi sùng sục, sẽ có ảnh hưởng không tốt đến hình tượng, anh sau này làm sao có thể lập uy, đúng hay không?”

Giang Đông “Chậc” một tiếng, “Nhưng tôi không cần lập uy.”

Mọi chức vụ đều do người có thẩm quyền quản lý, cho dù scandal của anh có được truyền đi bay đầy trời, cùng lắm cũng chỉ bị mọi người trêu chọc mấy câu, không đến mức ảnh hưởng đến công việc.

Ninh Yên Nhiên vắt hết óc, đang suy nghĩ làm sao để phản bác lời của anh, lực tay cũng không tự chủ buông lỏng một chút, không nghĩ đến di động liền bị người khác vừa vặn đoạt đi.

Rõ ràng mang ác danh thổ phỉ, Giang đại ca đắc ý cười một tiếng, cầm di động của cô xoay một vòng, “Em xem, nhược điểm của tôi cũng không dễ dàng có thể nắm được như vậy!”

Nói xong, anh mở màn hình, bắt đầu tìm kiếm vị trí album ảnh.

Ninh Yên Nhiên tức giận lấy ra tuyệt chiêu cũ, một chân giẫm lên chân anh, hơi dùng sức, ở trên chân anh nghiền hai cái, “Trả di động cho em!”

Giang đại ca da dày thịt béo dường như một chút cũng không cảm thấy đau đớn, không chút nào lưu luyến xóa tấm hình kia, mấy thứ như lỗ tai mèo, tai gấu cực kỳ cay mắt!!

A? Từ từ!

Ngay lúc anh chuẩn bị đem di động trả về chủ cũ, anh thấy album ảnh tự sướng của Ninh Yên Nhiên.

Chậc.

Một nghìn hai trăm ba mươi sáu bức ảnh tự sướng.

Giang Đông nhịn cười, nhân lúc cô không chú ý, nghiêng người, ngăn lại tầm mắt của cô, lặng lẽ đem ảnh tự sướng của cô gửi tới wechat của chính mình.

May mắn anh hôm nay ra cửa đã xem ngày tốt, hôm nay đích xác là một ngày lành thích hợp để tổ chức liên hoan!

Ở dưới đáy bàn, Ninh tiểu thư phẫn nộ đã cùng vị thổ phỉ bên người đánh nhau vài hiệp, cuối cùng lấy ưu thế yếu ớt chiến thắng người đàn ông không yên lòng, cuối cùng còn khiến cô ngậm một cơn tức!

Đương nhiên, biểu hiện bên ngoài của hai người là tư thái ngồi đoan chính như cũ, không có ai nhìn ra dưới đáy bàn từng nổ ra một cuộc đại chiến thế kỷ.

Không, thật ra là có một người biết!

Ví dụ như đồng chí tiểu Trương vừa khom lưng nhặt chiếc đũa.

Thế là cậu ta trước tiên chia sẻ tin tức này với tổ đội ăn dưa!

Lão Từ kiến thức rộng rãi thở dài, vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, ngữ khí thâm trầm.

“Cái này có khả năng chính là trò chơi nhỏ của người yêu nhau trong truyền thuyết đi!”

Sau khi làm một anh lính cô đơn, phương thức yêu đương của người trẻ tuổi, anh ta đã không còn hiểu nhiều!

Sự khác nhau của việc này tương đương với độ rộng của rãnh biển Mariana*

(*rãnh Mariana hay còn gọi là vực Mariana là rãnh đại dương sâu nhất thế giới)

Lúc liên hoan kết thúc, Giang đội trưởng không uống rượu bắt đầu sắp xếp đưa mọi người về nhà.

Đèn đường đổ bóng màu vàng nhạt, khiến bóng dáng của anh được kéo dài.

Ninh Yên Nhiên đi ở phía sau anh, từng bước một giẫm lên cái bóng của anh đi về phía trước, cuối cùng hai chân đứng chập lại, nhảy tới trên đầu anh.

Bước chân Giang Đông hơi dừng lại, liền phát hiện bóng mình bị ác bá giẫm lên.

Anh nắm trong tay hai quả cầu lông màu hồng nhạt, lắc lắc đầu.

Anh luôn cảm thấy chính mình thành thục ổn trọng, những người khác cũng nói anh luôn bình tĩnh, đáng tin cậy, ai có thể nghĩ đến lúc anh yêu đương sẽ là hình thức này.

Đây còn chưa tính là yêu đương chính thức đâu, chỉ số thông minh của anh đã hạ đến mức âm, như vậy sao được.

Trước mặt mọi người nhéo lỗ tai, cướp di động, giẫm bóng dáng, hình thức yêu đương giống như học sinh tiểu học này thực sự không phù hợp với phong cách từ trước đến giờ của anh.

Giang Đông liếm liếm phía sau răng cấm, cảm giác nhân sinh của mình thay đổi quá nhanh tựa như gió xoáy.

Anh hẳn là nên tiến hành theo chất lượng, chậm rãi tiến tới.

Ninh Yên Nhiên níu chặt cổ tay áo anh, ở phía sau chân anh nhảy, đôi chân nhảy, giao nhau nhảy, nhảy qua nhảy lại, nhoáng lên lay động, cực kỳ hoạt bát, nhìn giống như vừa uống rượu.

Giang Đông thở dài, vừa bực mình vừa buồn cười, nhẹ giọng mắng, “Em nói tôi nghe, tôi vì sao lại thua trên người một vật nhỏ như em?”

Anh cũng không trông chờ cô sẽ cho anh một câu trả lời đáng tin nào.

Không nghĩ đến Ninh Yên Nhiên vậy mà dừng bước, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm anh một lúc.

“Nhìn ra cái gì không?”

Ninh Yên Nhiên đại khái thực sự uống hơi nhiều, ba cốc bia thực sự không thuộc phạm vi tiếp nhận của cô, làm cho đôi mắt cô chứa đầy sương mù mênh mông, nhìn người không rõ.

Cô nghiêng đầu, âm thanh nũng nịu, nhẹ giọng hỏi, “Anh trai lớn, anh là ai vậy?”

Giang Đông giơ hai ngón tay trước mặt cô lắc lắc, “Đây là mấy?”

Hai cái tay Ninh Yên Nhiên bắt được bàn tay dày rộng kia, nắm ngón tay anh, ở đầu ngón tay anh cắn một cái, giòn tan đáp, “Đây là một!”

Cũng được, vẫn còn biết đếm.

Giang Đông gật đầu, khích lệ nói, “Tiếp tục.”

Ninh Yên Nhiên lại nắm một ngón tay, ở trên đầu gặm một cái, suy nghĩ vài giây, mới do dự đáp, “Đây là hai.”

“Sau đó thì sao?” Giang Đông nghẹn cười, nghe cô đếm xong ba bốn, chờ anh thêm đến năm ngón tay, biểu tình Ninh Yên Nhiên thoáng cái liền thay đổi.

Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt, một đôi mắt to ngập nước, trên mặt hiện lên biểu tình dịu dàng quyến luyến, siết chặt bàn tay anh, dùng má mình dán sát vào lòng bàn tay anh, mềm mại cọ cọ.

“Đây là anh của em.”