Ninh Yên Nhiên hoàn toàn không biết vì sao mình lại một lần nữa đi vào cổng đội hình sự.
Ra ngoài ca hát cũng có thể bị dính líu đến tội phạm trái pháp luật, Ninh
Yên Nhiên không khỏi hoài nghi có năm nay có phải tuổi cô phạm vào sao
thái tuế hay không.
(*Sao thái tuế: theo tử vi đây là sao xấu, người nào có sao này chiếu mạng thường gặp điều xui xẻo)
Cô quyết định, chờ cô ra khỏi chỗ này, việc đầu tiên phải làm là đi miếu bồ tát bái tế.
Kỳ thực Ninh tiểu thư cảm thấy mình
rất oan uổng, cô vốn định hát một bài thôi sau đó liền chạy lấy người,
kết quả là vừa mới bước ra khỏi cửa, chưa kịp nói chào tạm biệt, cô đã
bị bắt lại!
Ninh Yên Nhiên cảm cảm thấy mình chính là Đậu Nga phiên bản hiện đại!
Ninh Đậu Nga tức giận đến mức tuyết cũng muốn rơi!
Cô thậm chí còn không biết vì sao mình lại bị kéo vào đây, đồng chí cảnh
sát muốn biết rõ mọi việc, thế nhưng cô là người oan uổng nhất ở đây!
Đến số đêm cô không về nhà ngủ cũng bằng không, tuyệt đối là một người
nhu thuận, khéo léo có được không!
Mấy người bạn ngồi
cùng chỗ bị tóm vào cùng cô đều mang vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang
xảy ra, nhìn xung quanh khắp nơi, muốn tìm lấy một chút đầu mối, có cúi
đầu, không thấy rõ biểu tình, cũng có mấy người gương mặt kinh hoảng,
ngồi xổm, hai chân run run.
Ninh Yên Nhiên liếc nhìn một vòng, trong lòng cơ bản đã có tính toán….
Đồng chí cảnh sát, chính là những người này hại cô bị bắt lại!
Lúc Giang Đông tiến vào, nhìn thấy chính là Ninh Yên Nhiên mặc áo lông dài chấm đất, ngồi xổm ở tận cùng bên trong.
Anh bước nhanh đến, gương mặt đông lạnh, không chất vấn ý đồ cô đến đây như lúc trước, mà kẹp một điếu thuốc, đi đến bên cạnh đồng chí cảnh sát
trực ban tiếp lời.
“Tiểu Lâm, bọn họ gặp phải chuyện gì vậy?”
Người được gọi là “Tiểu Lâm” là người có quan hệ không tệ với anh, năm đó ở
trường cảnh sát bọn họ chính là đồng cấp, một phụ trách hình sự, một phụ trách kiểm tra chất độc, quan hệ đồng nghiệp chung đụng đến cực kỳ hòa
hợp.
Tiểu Lâm lấy mũ xuống, hướng anh khoát tay áo,
“Đừng nói nữa, hôm nay có người báo cáo với mình, nói phòng hát Kim
Đỉnh, ghế lô KTV304 có người hít khí cười, mình liền mang người đến, kết quả cậu đoán xem? Hừ, cái tên chỉ điểm kia chỉ nhầm đường, chạy tới
306, kết quả phát hiện không đúng chỗ, nhưng đám người kia hút thuốc lại thêm dược liệu, hẳn là “hải lạc” vị, so với khí cười bên kia càng
nghiêm trọng hơn, mình liền mang nhóm người này về. Hiện tại nhân lực
không đủ, chờ một lát lại mang bọn họ đi kiểm tra.”
Lúc nghe thấy hai chữ “khí cười”, ánh mắt Giang Đông cũng đã thay đổi.
“Khí cười” thứ này, là chất có hại đời thứ ba, được lưu truyền rộng rãi
trong đám người trẻ tuổi, rất nhiều người gọi đó là “đạn khí bơ” hoặc là “thổi khí cầu”, trên thực tế, loại chất khí này từng được dùng làm
thuốc mê trong bệnh viện, nếu hít vào một lượng lớn, có thể gây ra hậu
chứng đối với sinh sản, thần trí mơ hồ, rối loạn cùng một loạt hậu quả
khác.
Một điểm quan trọng nhất chính là, hít khí cười sẽ gây nghiện.
Giang Đông không nghĩ đến, Ninh Yên Nhiên lại có thể cùng hai chữ “khí cười” này ở chung một chỗ.
Anh chỉ một ngón tay, xa xa chỉ chỉ hướng Ninh Yên Nhiên, lạnh giọng hỏi, “Bên kia là những người hít khí cười?”
So với hút hải lạc vị, anh có khuynh hướng cho rằng Ninh Yên Nhiên là bị
người khác dụ dỗ lừa gạt, hoặc là không chú ý hút nhầm khí cười.
Nhưng mà Tiểu Lâm lại khoát tay, “Chỗ nào hả, bên kia là hút hải lạc vị, thế nào, đừng có xem mặt mà bắt hình dong?”
Sắc mặt Giang Đông “xoát” một cái thành đáy nồi.
“Hút hải lạc vị? Có chứng cứ xác thực không?”
“Tám chín phần, hương vị kia, mình quá quen thuộc.” Tiểu Lâm thở dài, “Lần
trước phát hiện hải lạc vị ở Ninh Thành đã là ba năm trước đây, lão đội
trưởng cũng chính là vì lần đó mà bị trọng thương, không bao lâu liền về hưu, mình hiện tại thực sự thấy hút ma túy đã nghĩ muốn đánh một trận.”
Thứ chất hại người này, cũng không biết đến năm nào mới có thể tiêu diệt hết.
Tiểu Lâm cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói, “Chứng cứ cũng lấy được, ngụy
trang còn rất tốt, chỉ nhìn liền thấy thực sự hòa với vị thuốc lá giống
nhau, cho dù trực tiếp lấy ra, cũng không có mấy người có thể nhận ra.”
Giang Đông xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, buồn bực muốn chết, thong thả
đi qua đi lại, “Người ở phòng hóa nghiệm lúc nào thì quay lại?”
“Chờ một chút, đang trên đường.”
Ninh Yên Nhiên cách quá xa, một chữ cũng nghe không rõ, chỉ có thể nhìn thấy Giang đội trưởng hướng cô cay nghiệt nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền
lên lầu cầm một đôi giày da đế bằng ném cho cô, trên mặt không có nửa
điểm biểu tình dư thừa.
Bị trở thành người tình nghi
ngồi xổm ở góc tường, tư thế này thực sự không dễ chịu. Ninh Yên Nhiên
đã sớm cởi đôi giày cao gót 10cm kia của mình. Một đôi giày da chịu khổ
bị vứt bỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo bày ở một bên, chủ nhân của nó nhìn thoáng
qua còn chán chường hơn cô gấp mấy lần.
Nhận được đôi
giày da nam rộng lớn, Ninh Yên Nhiên hướng anh lộ ra một nụ cười nhợt
nhạt, lắc lư hai cái, đôi giày đi vào chân cô giống như là hai chiếc
thuyền.
Tiểu Lâm vẫn chú ý bên này sắc mặt hơi đổi,
hướng Ninh Yên Nhiên nhìn nhiều một chút, Giang đội trưởng cau mày tận
sức phóng tới hai ánh mắt giết người, vô tình hay cố ý chặn ánh mắt của
anh ta, “Nhìn cái gì vậy?”
Tiểu Lâm lại vui vẻ, buồn cười, dùng cánh tay huých anh một chút, “Tình huống gì đây, người yêu của cậu sao?”
Giang Đông vô tình trừng mắt liếc anh ta một cái, “Đừng có nói hươu nói vượn!”
“Ơ, nóng nảy? Thẹn quá hóa giận? Mình còn chưa gặp cậu che chở ai đó như
vậy!” Tiểu Lâm lắc lắc đầu, giả bộ thở dài một tiếng, “Được, được, được, vị này chính là người ở đầu quả tim của cậu, so với tròng mắt càng quý
giá hơn, mình không nói nữa, được chưa?”
Giang Đông tựa ở trên bàn, như có như không thưởng thức cái bật lửa trong tay, nhìn ngọn lửa trong không khí nhảy múa.
Anh ra trong chốc lát, nhìn bộ dáng Ninh Yên Nhiên nhỏ bé, tội nghiệp ngồi
xổm ở đằng kia, một bên tức giận, một bên lại cảm thấy không đành lòng.
Giang đội trưởng tâm địa cay nghiệt thẳng thắn cúi người, không nhìn cô.
Nếu như hút khí cười thì còn có một chút khả năng dính tới cô, nhưng nếu là hải lạc vị thì chuyện này dự đoán là không có liên hệ gì nhiều tới Ninh Yên Nhiên.
Anh cũng không tin cô nhóc bất trị này có dũng khí đi thử hút ma túy.
Khoan, nếu như bị người khác lừa gạt thì sao?
Dù sao đối phương ngụy trang vô cùng tốt, tựa như không có chỗ hở, nếu
không phải Tiểu Lâm lỗ mũi nhanh nhạy, kinh nghiệm phong phú, dự đoán
thật sự có thể bị bọn họ lừa gạt.
Nghĩ tới đây, lòng Giang Đông liền hơi trầm xuống.
Mặc kệ nói như thế nào, chọn tòa nhà này cùng với đám người kia ở chung một chỗ, vị Ninh tiểu thư này thực sự là không biết sống chết, không có
chừng mực!
Thật là một đứa nhỏ gan lớn!
Đội trưởng Giang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nắm tóc, mắt không thấy tâm không phiền, quay người đi lên lầu hai.
Trước khi lên lầu, anh còn tìm một chiếc áo khoác phủ lên đầu cô, chính là tức giận như vậy!
Qua một giờ, cuối cùng cũng có kết quả kiểm tra nước tiểu, Ninh Yên Nhiên ngồi xổm, hai chân cũng đã tê rần.
Lấy được kết quả, Cảnh sát Tiểu Lâm hướng bọn họ giáo dục một hồi, cuối
cùng cười như không cười nhìn cô một cái, kéo cô tới một bên, trong mắt
tràn đầy ý hóng chuyện, “Ninh tiểu thư, hỏi cô việc này, cô và Giang đội trưởng là…”
Ninh Yên Nhiên hắng giọng một cái, vốn muốn dựa theo truyền thống từ trước thừa nhận quan hệ người yêu của bọn họ,
nhưng mà cô vừa mới mở miệng, nhìn đồng chí cảnh sát xa lạ trước mặt,
lại nghĩ tới bản thân một khắc trước còn mang thân phận phạm nhân bị chê cười, lời muốn nói liền mắc ở trong cổ họng.
“Chúng tôi là hàng xóm, tôi ở đối diện nhà anh ấy.” Ninh Yên Nhiện lộ ra một nụ
cười chân thành, đối với cảnh sát Tiểu Lâm buông tay, “Chính là như vậy, không có điều gì khác.”
Nụ cười của cảnh sát Tiểu Lâm ngay lập tức cứng lại trên mặt.
Hàng xóm?
Không thể nào.
Anh đã nhân lúc nghỉ ngơi đi hỏi thăm một vòng, từ lão Từ cho đến tiểu
Trương, mỗi người đều nói với anh, vị Ninh tiểu thư này chính là bạn gái Giang đội trưởng nhà bọn họ, là chị dâu hàng thật giá thật, lẽ nào anh
bị bọn họ lừa gạt?
Cảnh sát Tiểu Lâm trăm mối nghi ngờ không giải được.
Mà Ninh Yên Nhiên nói lời thật lại lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà một hơi còn chưa kịp thở ra hết, liền bị người đàn ông bên ngoài làm cho sợ đến mức rụt trở lại.
“Hự!”
Giang Đông liếc cô một cái, vỗ mạnh trên lưng cô, làm cho cô thuận khí, sau đó túm lấy cổ áo cô ném vào ghế phụ.
Dọc theo đường đi, anh chẳng thèm ừ hử lấy một tiếng, yên lặng nghiêm mặt
như một pho tượng, hai tay đặt ở trên tay lái, chuyên chú lái xe.
Ninh Yên Nhiên trên tay cầm áo khoác của anh, muốn tìm một câu nói thích hợp để mở đầu, phá vỡ bầu không khí trầm mặc lúng túng lúc này.
Mười phút sau.
“Giang...”
Cô một chữ còn chưa nói hết, Giang Đông liền lãnh đạm liếc mặt một cái,
ánh mắt sắc bén so với lần đầu tiên gặp mặt trên mặt đất còn khiến cho
lòng người kinh sợ hơn.
Ninh Yên Nhiên ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lại qua hơn mười phút, xe vòng một vòng tiến vào bãi đậu xe, dừng ở phía
sau chiếc xe Mini màu đỏ của cô. Giang Đông một đường trầm mặc khóa cửa
xe, đóng đèn xe, một bàn tay vỗ vào trên tay lái, cơn tức giận bị kiềm
chế một đường rốt cuộc cũng bộc phát ra!
“Hôm nay là chuyện gì xảy ra? Hả?”
Ninh Yên Nhiên vốn không hiểu chuyện gì đã gặng hỏi nguyên nhân, khô khốc
giải thích lại cho anh một lần, từ đầu tới đuôi, một chi tiết cũng không quên, thái độ nhận sai vô cùng thành khẩn.
Giang Đông vẫn đang yên lặng, nghe thấy chỗ mấu chốt, phất tay cắt ngang lời của cô, “Em nói là, đồng nghiệp kéo em đến ghế lô?”
Ninh tiểu thư vô tội gật gật đầu.
Không sai, đây chính là chân tướng sự việc, cô suýt chút nữa trở thành người bị hại, cô cũng không phải người bị tình nghi.
Giang Đông hướng bên ngoài cửa sổ hít sâu một hơi, hận không thể mở đầu của cô, nhìn xem bên trong rốt cuộc chứa cái gì!
“Em có biết gần đây Kim Đỉnh đã mấy lần xảy ra sự cố hay không? Tháng trước có người gây rối, suýt chút nữa gây thành đại họa, nhanh như vậy đã
quên, em là cá vàng phải không? Hả? Chỉ có ký ức mười giây đồng hồ?”
Giang Đông xoa xoa mi tâm, ngữ điệu giảm xuống một quãng tám, “Em một
thân một mình chạy đến những chỗ như vậy, cũng không biết là đi cùng
loại bạn bè nào?”
Ninh Yên Nhiên cắn môi, muốn cãi lại mấy câu, “Em không đi một mình, em là cùng đồng nghiệp…”
Giang Đông thô bạo cắt ngang lời cô, “Đồng nghiệp, đồng nghiệp, em lần nào
cũng nói là đồng nghiệp, đồng nghiệp cùng bạn bè giống nhau sao? Em nhìn cho rõ đi, có ai nghĩ đến em hay không?”
Chơi cùng loại đồng nghiệp túm tụm cùng nhau hút thuốc phiện này, cô có thể có được chỗ nào tốt sao!
Nhìn cẳng chân run nhè nhẹ của cô, Giang Đông buồn bực nắm tóc, đang nói liên tục lại không muốn nhiều lời thêm một câu.
Dù cho anh biết là quan tâm sẽ bị loạn, Ninh Yên Nhiên còn ủy khuất cúi
đầu, hai cái tay nắm lại cùng một chỗ, giọng nói hạ xuống, “Em cũng
không có cách nào, em vốn nghĩ chỉ tới một chút rồi đi, em làm sao biết
bọn họ còn mang theo chất có hại.”
“Sau này nhìn người
không nên chỉ nhìn bằng mắt, còn phải dùng đầu óc, cách xa loại người
này ra một chút, nhớ kỹ không?” Ngữ khí Giang Đông nghiêm khắc, đôi con
ngươi sâu thẳm cất giấu hai ngọn lửa giận cháy hừng hực, chằm chằm tiến
vào đáy mắt cô, “Nếu như còn có lần sau nữa, tôi cũng không kịp cứu được em!”
Ninh yên Nhiên rũ xuống lông mi, miệng vểnh lên, nhỏ giọng nói, “Em có năng lực tự vệ, không cần anh cứu!”
Cô chỉ muốn nói như vậy để anh an tâm, không nghĩ đến lại trực tiếp đốt trúng dây phát nổ.
“Em có năng lực tự vệ? Rất tốt, Ninh tiểu thư, em nói cho tôi, em có cái
năng lực tự bảo vệ gì có thể làm cho em hoàn hảo không hao tổn gì từ
trong tay bọn tội phạm trốn thoát?” Bắp thịt trên mặt Giang Đông căng
lên cực hạn bắt đầu ẩn ẩn phát run, hai cánh mũi vì phẫn nộ mà mấp máy,
đôi con người tối như mực trong bóng tối cũng sắc bén khiến cho người ta kinh hoàng khiếp sợ.
Anh không ngừng tới gần cô, tay
phải thật nhanh ngăn chặn bả vai của cô, tay trái chộp tới, nhanh chóng
bắt được vai phải của cô, đập vào mặt là khí nóng hòa cùng lửa giận làm
cho cô không dám thở dốc, “Em nói cho tôi, Ninh Tiểu thư em có bao nhiêu bản lĩnh có thể trốn khỏi sự ra tay của một thanh niên trai tráng? Nói
chuyện!”
Vừa nói anh vừa dùng lực bắt lấy hai cổ tay của cô, hai đầu gối ngăn chặn chân cô, làm cho cô không thể động đậy, “Đến
đi, trốn khỏi tay tôi thử xem!”
Ninh Yên Nhiên không muốn bị anh xem nhẹ, cắn răng, ra sức ngọ nguậy chống lại.
Theo lực ngọ ngoạy của cô gia tăng, lực trên tay Giang Đông cũng càng lớn,
nhưng ánh mắt anh lại trước sau như một, như là đang nhìn một đứa nhỏ
bướng bỉnh không hiểu chuyện cố tình gây sự.
Sức lực của anh lớn kinh người, trên người anh mỗi khối bắp thịt đều cất giấu sức
bật không thể khinh thường, bỏ đi bề ngoài chính trực dũng cảm, ánh mắt
anh dã man lại tàn nhẫn, như là mãnh thú ngủ đông đã lâu thức tỉnh, dùng phương thức nguyên thủy nhất để giáo dục những con thú mới sinh trong
tộc, làm cho cô hiểu rõ ràng sự chênh lệch trong sinh tồn.
Theo khí lực của cô từng chút một bị rút sạch, Giang Đông cười lạnh một
tiếng, động tác như cũ có vẻ thành thạo, anh thậm chí không cần tiêu phí sức lực quá lớn để đối phó với cô, cô căn bản cũng không phải là một
đối thủ xứng tầm với anh, anh chỉ cần một tay là có thể kiềm chế cô,
biến phản kháng của cô trở thành vô hình.
Ninh Yên Nhiên thở phì phò từng ngụm lớn, ngực phập phồng bất định, liền nghe thấy
tiếng nói khàn khàn trầm thấp của người đàn ông vang lên, “Còn dám làm
loạn sao? Hả? Còn dám làm loạn nữa hay không?”
Thừa dịp anh thả lỏng cảnh giác tới gần cô, Ninh Yên Nhiên nhanh chóng đột kích, ở trên đùi anh đạp một nhát.
Cô sớm đã không còn bao nhiêu sức lực, một cước này chỉ giống như đang gãi ngứa cho anh.
Giang Đông hé môi cười một tiếng, gật gật đầu, “rất tốt.”
Ninh Yên Nhiên ngón tay cứng đờ, không biết vì sao, trong lòng cô có dự cảm xấu.
Giang Đông bắt lấy cổ tay cô, theo tay vịn rút ra một chiếc dây lưng màu đen, ở trước mặt cô quăng một chút, phát ra một tiếng lanh lảnh xé gió.
Ba Giây đồng hồ sau, Ninh Yên Nhiên phát hiện cổ tay cùng cổ chân mình bị trói lại với nhau một cách chắc chắn!
Tư thế chổng vó này vô cùng quen thuộc, chỉ cần thêm một cái gậy dài, cô
hiện tại liền giống như Trư Bát Giới bị gác trên ngọn lửa nướng chín tám phần!