Đương nhiên, Ninh Yên Nhiên cuối cùng vẫn từ bỏ trả lời vấn đề này.
Ngay cả câu hỏi đơn giản như thế này cũng không trả lời được, đây chính là
học tra* trong truyền thuyết, lần kiểm tra nào cũng 0 điểm chăng?
[*học tra: học sinh yếu kém]
Mẹ Ninh đang ở ngoài cửa, ngưng mắt suy nghĩ, “Ông nói xem, có phải lần
này con gái chúng ta có chút vừa ý với người này không? Trước kia lúc
gặp phải người nó không hài lòng, liền chê người ta đến không còn gì để
nói, nào là dáng người quá lùn, phẩm vị quá kém, thế nhưng lần này lại
đánh giá đủ cao, còn khen người ta tốt, như thế nào là tốt? Là đủ điều
kiện lãnh chứng sao?”
Mẹ Ning vỗ vỗ tay, nói chắc nịch.
“Người đủ điều kiện lãnh chứng" Ninh Yên Nhiên: “...”
Ba Ninh ngược lại rất đồng tình với suy nghĩ của vợ mình, “Tôi cảm thấy có khả năng, hay là chúng ta cứ sắp xếp một chút, hôm nào cho bọn trẻ đính hôn trước được không?”
Ninh Yên Nhiên lần này hết nhịn nổi, thở phì phì đẩy cửa xông ra ngoài: “Con thấy như vậy không tốt lắm đâu.”
“Chỗ nào không tốt?”, mẹ Ninh trừng cô một cái.
“Mới gặp mặt một lần đã đính hôn? Con nói mẹ nghe, ép duyên như thời phong
kiến đã là chuyện vô cùng lạc hậu, con là thiếu nữ thời đại mới, làm sao có thể tiếp nhận mấy cái phong tục cổ hủ đáng lẽ phải bỏ đi này?”
Thế là, trên lưng Ninh Yên Nhiên “lạc hậu" nhận ngay một cái tát.
“Cái này sao gọi là lạc hậu, phải gọi là tiên hạ thủ vi cường*”, mẹ Ninh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Còn nữa, kết hôn còn có thể ly hôn, đính hôn
thì sợ gì? Không được thì đổi.”
[*tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước mới tận dụng được thế mạnh]
Ninh Yên Nhiên cuối cùng phát hiện, bản thân mình mới là người có tư tưởng cổ hủ.
“Đợi một chút, chẳng lẽ đính hôn thì không cần phải tuân thủ giao ước tinh thần sao?”
Tại sao nghe qua lại giống như đùa giỡn như vậy chứ?
“Người phương Đông chúng ta không để ý chuyện đó đâu”, mẹ Ninh khoát tay, mạnh mẽ nâng chuyện này lên một phạm trù Đông Tây đối lập mới, “Đó là cách
nghĩ của người phương Tây, người phương Đông chúng ta không thể tuỳ tiện nghe theo, chúng ta phải có lập trường của mình!”
Ninh Yên Nhiên vỗ tay, đúng đúng đúng, mẹ nói cái gì cũng đúng hết.
“Đúng rồi, rốt cuộc con thấy người này như thế nào? Có muốn hẹn gặp thêm lần
nữa không?”, nhân tiện để bọn họ nhìn xem một chút thần thánh phương nào lại khiến cho đứa con gái dầu muối không ăn này của bọn họ phải mở
miệng khen như vậy, cũng là để thoả mãn chút lòng hiếu kỳ của người già
đó mà.
Nói thật thì, Ninh Yên Nhiên không muốn gặp lại.
Chú cảnh sát người không tệ, dáng dấp cũng hợp khẩu vị của cô, nhưng nghĩ
đến hai người là quen biết qua xem mắt, cô lập tức có cảm giác buồn nôn
giống như mình là loại thức ăn được bày bán ở chợ mặc cho người ta tuỳ ý lựa chọn.
Trong suy nghĩ của cô, xem mắt không phải là
cách thức làm quen bình thường giữa hai người xa lạ, mà giống như kiểu
hàng hoá, đến tuổi thì được bày bán trên thị trường, gặp được người
tương đối phù hợp thì ghép vào, còn gặp phải người cao ngạo hơn chút,
còn phải bị chọn tới chọn lui ép giá, suy nghĩ một chút đều cảm thấy
không thể chấp nhận được.
Xin hỏi, loại trao đổi có điều kiện này có khác nào dùng vật đổi vật không?
Nhưng cô lại chẳng thể nói trực tiếp như vậy với mẹ, nếu không rất có thể lại nhận thêm một cái tát nữa.
“Không muốn nhận thêm một cái tát" Ninh Yên Nhiên lựa chọn cách thuyết phục
nhẹ nhàng, “Trước tiên để nói chuyện thêm đã, đỡ phải lo lắng khi gặp
mặt.”
Mẹ Ninh ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, “Vậy để mẹ đưa phương thức liên lạc cho con, bọn con thêm wechat rồi nói chuyện.”
Ninh Yên Nhiên “dạ" một tiếng, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị thêm bạn
trên wechat, kết quả một giây sau kinh hồn bạt vía nhìn ảnh đại diện
trên màn hình.
Không phải cô có thành kiến, nhưng trong
tình huống thực lực kinh tế không tương xứng còn một hai phải dùng hình
ảnh xe sang để làm ảnh đại diện, cô quả thật không thể đánh giá cao.
Không đánh giá cao cũng phải trò chuyện, cô cầm điện thoại lên, lạch cạch gõ
chữ, một hàng chữ còn chưa đánh xong, phía bên kia đã gửi tin nhắn tới.
“Sao trên vòng bạn bè của cô không có ảnh chụp?”
Ninh Yên Nhiên ngừng tay lại, đem từng chữ từng chữ chào hỏi vừa rồi đã chuẩn bị tốt xoá sạch sẽ.
“Không thích tự chụp.”
“Chụp một tấm đi, tôi muốn nhìn.”
Ninh Yên Nhiên đạp đạp hai chân, vung dép lê rơi trên mặt đất, ôm gối ngồi
trên sô pha, sau lưng dường như ngưng tụ một luồng khí đen, lúc đánh chữ còn phát ra âm thanh, lửa bắn tung toé, nhìn ra được tâm tình vô cùng
khó chịu.
“Không phải là vừa mới gặp mặt sao.”
Đối phương gửi tới mấy cái icon mặt cười, “Ánh đèn quá mờ, cô lại trang
điểm quá đậm, tôi còn chưa nhìn rõ, bây giờ cô chụp 1 tấm đi, chụp cận
mặt ấy.”
Cặp lông mày nhỏ nhắn của Ninh Yên Nhiên nhíu lại, thiếu chút nữa ném luôn điện thoại.
Không đúng, người này đổi tính à, làm sao mà tính tình trước sau khác nhau quá vậy.
Còn có, nói cô trang điểm? Cô? Trang điểm?
Ninh Yên Nhiên chân trần ba bước chạy tới trước gương, nhìn trong gương vỗ
vỗ mặt, kiểu trang điểm thậm chí không có chì kẻ mắt này cũng bị coi là
trang điểm đậm?
Chú cảnh sát chẳng lẽ có hiểu lầm gì về khái niệm trang điểm?
Hiện tại cô nhìn thấy mấy cái icon mặt cười kia vô cùng đáng ghét!
Sau khi cô từ chối chụp ảnh, đối phương lại tiếp tục giảng giải về bữa ăn, còn chấm điểm cô!
“Tóc không buộc gọn gàng, tôi không thích phụ nữ lôi thôi, trừ 10 điểm.”
“Phẩm vị quần áo quá kém, không có tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, trừ 10 điểm.”
“Khẩu vị lúc ăn cơm quá bắt bẻ, bị nuông chiều từ bé, sau này kết hôn cũng không thể như vậy, trừ trước 10 điểm.”
Được lắm, cô còn tiếp tục bị trừ điểm.
Ninh Yên Nhiên phồng má, tức giận ném điện thoại đi.
Ý nghĩ muốn đập đầu đối tượng xem mắt quá mãnh liệt, thậm chí còn lấn át cả ý chí muốn giữ anh ta lại.
Người này trông có vẻ tốt, sao lại có thể nói ra những lời low* như vậy? Thật sự low* đến tận đáy!
[*low: thấp kém]
Ninh Yên Nhiên đối với biểu hiện hôm nay của mình thực sự rất hài lòng, từ
đầu tới cuối vẫn tuân thủ nghiêm ngặt hình ảnh cô gái nhỏ an phận cổ hủ, tư thế đoan trang, cười không lộ răng, độ cong lúc gật đầu cũng tính
toán vô cùng tốt. Lúc tạm biệt, ngay cả chính cô cũng hận không thể tự
cho mình một tràng vỗ tay về kỹ thuật diễn xuất.
Nhưng đối phương dường như không quá hài lòng.
Mẹ Ninh cũng vừa nhận được phản hồi từ người giới thiệu, “Người ta nói con quá thận trọng, không đủ nhiệt tình, ngay cả tấm hình cũng không cho.”
Ninh Yên Nhiên đặc biệt vô tội, “Người cũng gặp rồi, còn xin hình làm gì.”
Ngay lúc này, trong lòng Ninh Yên Nhiên âm thầm cho chú cảnh sát một cái
vạch màu đen: thế mà còn mách lẻo, trừ điểm! Trừ điểm đến âm luôn!
Đúng vậy, bây giờ cô đang rất tức giận, sẽ không la lối om sòm nhưng sẽ âm thầm trừ hết điểm, vô cùng vô cùng nhỏ nhen!
…
Lúc Giang Đông về đến nhà thì trời bắt đầu mưa, anh bước nhanh vào cửa đã
nhìn thấy cả nhà chỉnh chỉnh tề tề ngồi trên ghế sô pha. Vừa nghe được
tiếng mở cửa, đồng loạt ngước lên nhìn.
Anh dừng lại bước chân, “Các người đây là tam đường hội thẩm*?”
[*tam đường hội thẩm: nôm na là 3 người cùng thụ lý một vụ án, ý của anh Giang là mọi người đang chờ để cùng “xử” anh]
Giang Nam sờ sờ mũi, mở miệng đầu tiên: “Anh, anh cũng đừng có không vui, mọi người đây là quan tâm anh, người này không được còn phải tìm người kế
tiếp mà.”
Giang Đông trừng mắt liếc anh ta một cái: “Gấp cái gì? Anh một mình cũng rất tốt.”
“Cũng đâu phải ép anh kết hôn, nhưng anh cũng phải yêu đương đi chứ, khoan
nói được hay không, chủ yếu là đàn ông 30 tuổi mà đến mối tình đầu cũng
chưa có, nói ra cũng không tốt nha.”
Anh ta còn chưa nói hết, bên cạnh có người lén nhéo cánh tay, ra sức nháy mắt muốn anh ta lập tức ngậm miệng.
Nghe thấy mấy chữ “mối tình đầu”, Giang Đông cười lạnh một tiếng, giật giật
khóe miệng, lấy từ tủ lạnh ra một lon bia, kéo ra móc kéo uống ực một
hớp, tùy ý lau khóe miệng, “Bị người ta nói hai ba câu thì có sao? Ai
muốn nói gì nói, anh không quan tâm.”
“Em không có ý
đó.” Giang Nam vội vàng chữa lại, nhưng không có ai có ý muốn xem vào,
anh ta đành phải tự mình phát huy, “Em cảm thấy, chuyện quá khứ kia cũng đã qua lâu như vậy, anh cũng nên tìm người nói chuyện yêu đương, tục
ngữ nói rất đúng, cách tốt nhất để quên được tình cũ chính là tìm niềm
vui mới!”
Sự thật chứng minh, anh ta kết thúc vấn đề còn tàn nhẫn hơn.
Giang Đông ngẩng đầu lên, đem lon bia uống một hơi cạn sạch, một tay bóp bẹp cái lon, thả vào thùng rác, ánh mắt lãnh đạm.
“Trước giờ anh không tin tục ngữ.”
Nhất là tục ngữ được nói ra từ miệng của Giang Nam.
Anh chưa từng có “tình cũ”, cũng sẽ không xuất hiện “niềm vui mới”.
Giang đội trưởng lưng thẳng tắp nói lời son sắt, không hề để ý có một khuôn mặt đang nhanh chóng tiến tới gần.
Ba Giang hắng giọng một cái, muốn tìm cho mình chút út cảm giác tồn tại: “Con thấy cô gái hôm nay thế nào?”
Giang Đông cân nhắc tìm từ một chút, hầu kết khẽ nhúc nhích, “Rất tốt, chỉ là tuổi có hơi nhỏ một chút.”
Mấy người nhìn nhau, cảm thấy ánh mắt của anh có chút vấn đề, ba Giang nhỏ
giọng lầm bầm, “Tuổi không nhỏ, chỉ thua con một tuổi.”
Ông nghĩ Giang Đông không nghe thấy, trên thực tế là lỗ tai Giang đội trưởng khẽ động, từng chữ đều nghe được rõ ràng.
“Hai mươi chín?”, anh cố gắng nhớ lại một chút, lẩm bẩm, “Không giống.”
Ba Giang kéo kéo cổ áo, kéo suy nghĩ của anh trở lại, “Có điều con gái
người ta đối với con cũng không quá vừa lòng, người ta chê con ít tóc,
nhìn thấy đầu hói rõ ràng.”
Giang Đông bất đắc dĩ cười một tiếng, quả nhiên cô ấy cảm thấy tóc trên đầu anh là giả.
Chuyện này cũng không kỳ lạ, cô gái này có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, anh không theo kịp cũng là bình thường.
“Còn nữa, người ta cảm thấy chiều cao của con không được lý tưởng.”
Thật ra thì ông đã chọn lựa những lời dễ nghe nhất, nguyên văn người ta nói
với ông là, “Dáng dấp bình thường, vóc dáng cũng không cao, nếu không
phải những điều kiện khác còn tạm được, cô ấy đã không thèm nhìn tới.”
Giang Đông nhíu mày, nghiền ngẫm cười một tiếng, “Cô gái này ở đất nước của người khổng lồ sao?”
Ba Giang bối rối nhìn con trai, đánh giá thân hình cao ráo cùng với đôi
chân dài của anh, “Người ta hy vọng tìm một người cao 1m7 trở lên, thế
nào? Con đến 1m7 cũng không tới sao?”
Giang Đông nhịn không được, trực tiếp phun ra một ngụm nước.
Giang Đông sững sờ hai giây, cao giọng cười lớn: “Cô gái này, không chỉ ăn mặc buồn cười, mà ánh mắt cũng rất buồn cười.”
Ba Giang đeo kính lão lên, lật lật cuốn sổ nhỏ, nói với anh, “Người ta
không vừa ý thì thôi, ba lại tìm cho con hai chỗ, ngày mai đi gặp một
chút.”
“Không gặp.” Giang Đông nhíu mày, “Chuyện này còn chưa rõ ràng đâu, tên cô ấy là gì con còn chưa biết.”
Người giới thiệu cho địa chỉ cùng với ám hiệu “hoa hồng”, để tuổi trẻ bọn họ
tự giao lưu. Trước đó anh cũng không điều tra, cho nên rốt cuộc chẳng
biết gì về cô cả.
“Nhưng ba đã hẹn xong hết rồi.” Ba Giang vẻ mặt khó xử.
Giang Đông khoát tay, “Ba hẹn thì ba gặp đi.”
Năng lực lớn bao nhiêu, trách nhiệm nhiều bấy nhiêu, nhiệm vụ trọng đại như vậy, sao lại giao cho một ông già chứ.
Ba Giang dựng râu trừng mắt, “Ba đã hơn 50, thích hợp xem mắt sao?”
“Rất thích hợp.” Giang Đông vô cùng thành khẩn.
Chỉ cần không phải anh đi, ai đi cũng phù hợp cả.
Ba Giang tức giận đến khói bốc lên đầu, “Không phải, người đã kết hôn còn đi xem mắt, chính là lừa gạt.”
Mẹ Giang không biết từ đâu xông tới, nhéo lỗ tai chồng: “Cái gì? Ông muốn đi xem mắt? Gan to rồi nhỉ?”
“Không phải, tôi không có, vợ ơi tha mạng.”
Giang Đông không một chút đồng tình, làm như không thấy, “Tư liệu cô ấy đâu? Con xem một chút.”
Ba Giang còn chưa kịp kháng nghị, con trai đã đoạt lấy cuốn sổ, lật lật đến trang cuối cùng, tìm được đối tượng xem mắt hôm nay.
Diệp Mạn Mạn.
Cái tên an tĩnh như vậy, so với khí chất của cô ấy thì không tương xứng lắm.
Giang đội trưởng vô thức cong khóe môi, tịch thu cuốn sổ của ba Giang, nhét vào túi mình, “Sung công.”
Cùng lúc đó, hai gia đình còn lại cũng đang tham gia vào một cuộc thảo luận tương tự.
Trời xui đất khiến, không một ai phát hiện ra bốn người đi xem mắt hôm nay đã bị nhầm lẫn hoàn toàn!