Nhóm bạn tốt không ai có thể ngờ được sự việc sẽ phát triển theo hướng thần kỳ này, vẫn là Trình Uẩn Nghi phản ứng nhanh, dẫn đầu
bật cười.
“Ha ha ha!” Cô cười được một nửa chợt dừng lại, vỗ vỗ bả vai Ninh Yên Nhiên, trịnh trọng nói, “Đây đúng là duyên phận!”
Ninh Yên Nhiên đẩy tay cô ấy ra, trong lòng run sợ.
Cô nhớ rất rõ, bạn nhỏ vừa rồi mở tờ giấy của cô nhìn một lúc lâu, kết
quả, mẹ của bạn nhỏ ấy lại chính là “vợ cũ” đại nhân trong truyền
thuyết. Đây gọi là gì? Chính là nghiệt duyên!
Di động
của Lương Tây Châu rung lên, lập tức nhận được tin tức từ “gia cát”,
nhắc nhở, “Mười phút trước, rất có khả năng vợ anh đã thấy được mẩu giấy tôi viết cho anh, cẩn thận đấy!”
Trong lòng
Lương Tây Châu chợt lạnh một nửa, cô gái này nhìn thì thông minh, tại
sao lúc làm việc còn không đáng tin cậy bằng anh vậy!
Ngồi ở bên cạnh anh, “vợ cũ” đang cúi đầu dỗ con, biểu tình lãnh đạm, “Có việc sao? Nếu anh bận, có thể đi trước.”
“Không, không, không, anh không vội chút nào!” Lương Tây Châu lập tức cất di
động, thể hiện bản thân đã quyết tâm đoạn tuyệt với công việc.
Vợ trước nhìn anh, ánh mắt đảo qua di động, trong mắt nhiều thêm vài phần hoài nghi.
Cô âm thầm quan sát chồng trước mới ly hôn không lâu, đầu tóc cùng quần áo vạn năm không đổi đã xảy ra biến đổi long trời lở đất. Không chỉ có
thế, còn chủ động nói muốn cùng cô và con đi dạo phố. Trước đây, anh rất ngại mấy chuyện sinh hoạt lặt vặt, chẳng lẽ ly hôn xong liền trưởng
thành?
Nhớ tới dòng chữ vừa mới thấy trên giấy, cô rũ mắt, yên lặng cân nhắc.
Đáp lại Lương tiên sinh khóc không ra nước mắt, Ninh Yên Nhiên sờ sờ mũi,
ngượng ngùng cười một tiếng, ôm khăn quàng cổ, rụt cổ chạy ra ngoài.
“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị phát hiện!” Cô vỗ ngực, vẻ mặt nghĩ mà sợ.
Diệp Hàm liếc cô một cái, “Cậu xác định người ta không phát hiện ra sao? Mình thấy không phải nha.”
Ninh Yên Nhiên vẻ mặt đau khổ, “Phát hiện ra cũng chẳng có gì ghê gớm, nếu
chị ấy thích Lương tiên sinh, cái này gọi là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chính là tình thú vợ chồng, nếu không thích, cũng có thể nhân
cơ hội này nói rõ ràng.”
Đương nhiên, ở tình huống thứ hai, Lương tiên sinh khả năng cao sẽ rất thảm.
Không chỉ thành cẩu độc thân, còn bị đối tượng phát hiện tâm cơ của mình, một từ “thảm” quả thực chưa đủ để hình dung khốn cảnh của anh ta!
Sắc trời dần tối, Ninh Yên Nhiên cùng mấy người bạn nói tạm biệt, xoay
người trở về. Xét đến Lương Tây Châu dù sao cũng là bạn của Giang đội
trưởng, lương tâm Ninh tiểu thư dù có đau đớn, vẫn cố gửi cho Giang Đông một tin nhắn wechat, kể lại một chút chuyện hôm nay.
Đương nhiên, cô cho rằng vấn đề không phải do tay cô “thối”, chủ yếu là do ra cửa không xem lịch, vận khí cực kỳ kém!
Việc này giống như trong phòng thi chép bài bị giáo viên phát hiện!
Giang Đông chắc là đang bận việc, chưa kịp đáp lại cô.
Ninh Yên Nhiên hôm nay không lái xe, cúi đầu, từng bước nhỏ đi về, chuyên
tâm đá mấy hòn sỏi trên đường, tận sức đi thành một đường thẳng tắp.
Trên đường, người đi lại không tính là nhiều, tốp năm tốp ba kết bạn, cũng có vài người giống cô, một mình lang thang.
Ninh Yên Nhiên dừng bước, bàn tay hướng về phía trước, hứng lấy một mảnh tuyết rơi.
Cô thâm trầm thở dài, tiếc nuối nói, “Tuyết rơi rồi.”
Nếu là trời mưa thì tốt rồi, mưa to tầm tã, cô gái si tình không ngại đường xa đưa dù tình yêu, chậc chậc chậc, chỉ tưởng tượng thôi cũng cảm thấy
đặc biệt ấm áp, đặc biệt có tình thú!
Chỉ thiếu một chiếc váy trắng, cô chính là nữ chính trong tiểu thuyết Quỳnh Dao!
Nhưng mà, trên thực tế, Giang đội trưởng chưa bao giờ bung dù.
Người này ỷ vào chính mình sức khỏe tốt, không sợ thiên nhiên tàn phá một chút nào!
Ninh Yên Nhiên ngẩng đầu, nhìn bầu trời đen kịt phát ngốc trong chốc lát,
cho đến khi trên đầu dính đầy tuyết, cô mới phát hiện bản thân đã đi tới trước cửa đội cảnh sát hình sự.
Cách một con đường, chỗ anh Giang của cô vẫn sáng đèn, chăm chỉ làm việc, mang theo đồng đội
của anh dựng lên một bầu trời bình an.
Ninh Yên Nhiên nhìn cửa sổ lầu hai, mím môi mỉm cười.
Ở thời điểm các loại cảm xúc trong lòng cô đang lên men, một đám học sinh tiểu học chạy nhanh ngang qua bên người cô, đạp một chân lên thân cây,
hi hi ha ha xô đẩy nhau.
Trên đầu Ninh Yên Nhiên bị tuyết trên cây rơi xuống phủ đầy:????
Không phải, trẻ con bây giờ đều hiếu động như vậy sao?
Trải qua chuyện như vậy, mấy thứ cảm xúc văn nghệ lung tung rối loạn vừa sinh ra trong lòng cô đã biến mất không thấy tăm hơi.
Trong đầu cô tất cả đều chỉ là một chữ: Lạnh!
Trận tuyết thình lình đổ xuống này khiến cô không kịp trở tay, khiến cô không nhịn được, cái mũi chợt ngứa, hắt xì một cái.
Cách một con đường, ở văn phòng lầu hai có một người đang đứng.
Khoa trinh thám hình sự gần đây có huấn luyện, thời gian về nhà đều không
quá sớm, Giang Đông cũng tham gia hỗ trợ đào tạo người mới. Dù sao anh
một người ăn no cả nhà không đói bụng, trong nhà không có ai chờ, cũng
không cần để ý mấy giờ thì phải về nhà.
Ngoài cửa sổ
trời đã tối, Giang Đông khoác áo dựa vào trên ghế, động tác lười nhác,
biểu tình thanh thản, tay phải trên bàn gõ vài cái, câu được câu không
ứng phó với đồng nghiệp.
Mà lúc này, Ninh Yên Nhiên đã khom lưng đi lên lầu hai, xuyên qua khe cửa lờ mờ thấy được thân hình người đàn ông quen thuộc.
Trực giác của Giang Đông nhạy bén đến đáng sợ, anh hơi chau mày, ánh mắt sắc bén giống như mũi tên bay lại đây.
Ninh Yên Nhiên vội vàng rụt lại phía sau, còn chưa kịp thấy rõ động tác của anh, đã bị người đàn ông đi nhanh tới bắt được.
Bị coi là đối tượng đang bị tróc nã quy án, đối tượng tình nghi rũ tay
ngoan ngoãn đứng một bên, so với bạn nhỏ mong chờ được cho táo càng
ngoan ngoãn hơn.
Đương nhiên, Giang Đông biết rõ, sự
ngoan ngoãn này chỉ là vẻ bề ngoài. Chỉ cần hiện tại anh quay người lại, cô lập tức có thể hướng về phía bóng dáng anh làm mặt quỷ.
Hơn nữa, phải là cái loại mặt quỷ trừng mắt, le lưỡi mới được.
Giang Đông hừ một tiếng, đem cô xách vào văn phòng, dưới ánh mắt chăm chú của mười mấy người, Ninh Yên Nhiên cảm thấy hơi chột dạ, cắn môi dưới, kéo
kéo vạt áo khoác của anh, ý đồ làm anh chủ động từ bỏ công khai thẩm vấn với đối tượng tình nghi gây án.
Giang Đông lại không bị bộ dáng này của cô tác động, lười biếng mà ngồi lại chỗ của mình, thoải mái dễ chịu dựa vào lưng ghế, nhìn bộ dáng nghiêm trang đáng thương của cô, trong lòng sinh ra một chút cảm giác thỏa mãn ưu việt khó có được.
Ha, em cũng có hôm nay!
Giang Đông thậm chí còn có suy nghĩ muốn ngồi trên ghế dựa xoay một vòng để chúc mừng thời khắc chói lọi rực rỡ này!
Nhưng mà, nhìn quần áo cô dính tuyết, Giang Đông vẫn không đành lòng, đưa cho cô một cái khăn lông, lại lấy một ly nước ấm để trước mặt cô, “Chủ động khai báo đi, tại sao có thể vào đây?”
Ban đầu chỉ muốn
đi vào nhìn lén anh một cái rồi rời đi, ngờ đâu Ninh Yên Nhiên lại tính
sai một bước, giờ phút này giống như là kẻ bại trận, gục đầu, nhỏ giọng
thuyết minh hành vi phạm tội của chính mình, “Không phải tự tiện tiến
vào, là dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của các đồng chí cảnh sát, mở một
mắt nhắm một mắt cho em đi vào.”
Giang Đông nghẹn họng, những người khác hai mặt nhìn nhau, nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng.
“Nghiêm túc, tất cả đều nghiêm túc một chút!” Giang Đông đem con chuột trở
thành kinh đường mộc, vỗ xuống bàn bộp bộp rung động, lại đem ánh mắt
phóng tới trên người Ninh Yên Nhiên, “Nói như thế, em có đồng phạm? Em
làm sao có thể mua chuộc cảnh sát ở đây, thành thật khai báo!”
Nhìn biểu tình nghiêm túc của anh, Ninh Yên Nhiên hơi há miệng, ăn ngay nói
thật, “Em nói với mọi người em là người nhà của anh, bọn họ liền cho em
đi vào.”
Giang Đông hù dọa cô, “Em có biết đây là hành
vi gì không? Dựa theo “luật trị an” điều thứ 42, bịa đặt sự thật, phỉ
báng người khác, rình xem chuyện riêng tư của người khác, có thể bị phạt tạm giam 5 ngày hoặc là phạt tiền ít nhất 500 ngàn. Em muốn bị giam hay là muốn bị phạt tiền? Hả?”
Ninh Yên Nhiên mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, vui mừng, “Còn có thể lựa chọn sao?”
Giang đội trưởng kiến thức rộng rãi chợt nghẹn một hơi trong cổ họng, một câu cũng không nói nên lời.
“Nhưng em không mang tiền, Giang đội trưởng cho em mượn một chút được không?”
Giang Đông tức giận đến trừng mắt liếc cô một cái.
Lão Từ ngồi ở đối diện bắt đầu ba phải, “Tôi nói này đội trưởng, cậu xem
cậu, hù dọa con gái nhà người ta làm gì? Cậu đã lớn như vậy, đừng cùng
trẻ nhỏ so đo.”
Tiểu Trương vẫn luôn nháy mắt ra hiệu: Anh Từ, anh đây không phải là ba phải, anh đây là đang tự chuốc vạ vào thân!
Quả nhiên, nghe thấy hai chữ “trẻ con”, Giang Đông liền cười lạnh một
tiếng, nhân lúc đối phương không phòng bị mà bắt được trọng điểm, “Trẻ
con? Cô ấy chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi?”
Chỉ nhỏ hơn anh 6 tuổi mà thôi, sao có thể coi anh là “người lớn”, còn cô là “trẻ nhỏ”?!
Giang đội trưởng đặc biệt không phục!
Lão Từ không nói chuyện, bởi vì anh ta đã bị tiểu Trương túm ra ngoài, ân
cần dạy bảo, “Từ ca, anh không nhận ra đó là ai sao? Đó là đối tượng xem mắt lần trước của Giang đội trưởng! Tính theo quy củ, về sau chúng ta
còn phải gọi là “chị dâu”, việc nhà người ta, chúng ta cũng không nên
xen vào!”
Lão Từ trí nhớ không tốt lắm, nghi hoặc nhìn
cậu ta, lại nhìn cũng chỉ thấy cái bóng của Ninh Yên Nhiên, gãi gãi đầu, “Phải không?”
Anh ta vì sao lại không nghĩ ra vậy!
Mà giờ phút này, sắc mặt Giang đội trưởng cũng không quá tốt đẹp.
Anh cũng đột nhiên ý thức được, hóa ra Ninh Yên Nhiên kém anh sáu tuổi.
Cùng Ninh Nguyệt của anh bằng tuổi.
Hơn nữa, hai người bọn họ cùng một họ, “Ninh” không phải dòng họ hiếm lạ,
nhưng cũng tuyệt đối không tính là phổ biến, trong chuyện này có phải có điều gì mà anh không biết?
Lòng Giang Đông chậm rãi trầm xuống, suy nghĩ phức tạp khiến sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Anh đi tới đi lui mà nhìn kỹ gương mặt nhỏ đang đỏ lên của Ninh Yên Nhiên, sau một lát lại ở trong lòng lắc đầu.
Anh đang suy nghĩ cái gì, hai người lớn lên không hề giống nhau.
Chưa nói đến ngũ quan, từ làn da mà nói, hai người này khác nhau một trời một đất.
Giang Đông than nhẹ một hơi, cũng không có tâm tư tiếp tục hù dọa cô, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô, kéo cô đi ra ngoài.
“Đi thôi, đưa em về nhà trước, nếu bị cảm, chắc em phải uống cả một ấm thuốc mới đủ.”
Hai tiếng sau, Giang đội trưởng đau đầu, thầm mắng chính mình là thiên hạ đệ nhất miệng quạ đen.
Ninh Yên Nhiên ôm gối đầu đứng ở cửa, trán nóng đến choáng váng, trong mắt
tràn ngập sương mù, sớm mất đi tiêu cự, cô ôm cánh tay anh không buông,
trong miệng cứ lẩm bẩm.
“Giang đội trưởng, em có thể ở lại nhà anh một đêm không?”