Lấy cớ thất bại, Ninh Yên Nhiên lại không cảm thấy xấu hổ
chút nào. Trên người cô mặc áo ngủ lông xù, trong tay còn ôm gối tròn
vo, mềm giọng làm nũng luôn luôn thuận lợi, không ai có thể cự tuyệt cô, bất luận là già trẻ gái trai!
Ninh Yên Nhiên vô cùng tự tin ngẩng đầu, chớp mắt, chờ mong nhìn anh.
“Em có thể đi vào không? Ngồi một lát, chờ tuyết ngừng thì đi.” Cô dùng hai ngón tay khoa tay múa chân biểu diễn “một chút” là bao nhiêu, mềm giọng nói.
Giang Đông túm cổ áo cô một tay dùng chìa khóa mở
cửa, ba giây sau, cánh cửa vững chắc “ầm” một tiếng khép lại trước mắt
cô, không chút lưu tình cho cô một đáp án.
Ninh tiểu thư luôn tràn đầy tự tin, từ lúc sinh ra đến nay lần đầu gặp phải người tàn nhẫn cự tuyệt mình ngoài cửa.
Ninh Yên Nhiên còn chưa kịp phản ứng lại, trong mắt tất cả đều là mờ mịt: Từ từ, đây là có ý gì?
Cô, cô bị người ta cự tuyệt? Vô tình như vậy sao?
Ninh Yên Nhiên đứng lên, đứng trong không khí lạnh rụt bả vai, đi về thì
không cam lòng mà ở lại thì rõ ràng anh hàng xóm sẽ không cho cô vào
cửa.
Ai, cuộc sống này, chính là lên xuống phập phồng
như vậy, nhìn cô lúc nhỏ hô mưa gọi gió, người gặp người thích, đến lúc
trưởng thành ngay cả một người đàn ông cũng không trị được, vận mệnh
đúng là tụt lùi cả ngàn bước!
Ninh Yên Nhiên mê mang cúi đầu, theo lý thuyết, kỹ năng làm nũng của cô đã được tu luyện đến mức
cực kỳ điêu luyện, vì sao gặp phải anh, lại giống như trò trẻ con, một
chút tác dụng cũng không có?
Ba phút sau, Giang Đông bất đắc dĩ mở cửa, nhìn xoáy tóc trên đỉnh đầu cô. Tóc cô rất dài lại mềm,
giống như tơ lụa bóng loáng, vô cùng nhu thuận tỏa trên vai, đuôi tóc
nhẹ cong lên, cùng tính cách của chủ nhân hoàn toàn không giống.
Vẫn là một cô nhóc, Giang Đông có chút mềm lòng không nói nên lời.
“Bên ngoài trời lạnh, về nhà đi.”
Ninh Yên Nhiên tinh mắt, nhanh chóng bắt được cảm xúc trong mắt anh, tự tin trôi mất một nửa lại được lấp đầy trở lại.
“Em không mang chìa khóa.” Cô chậm rì rì nói, âm thanh giống như cánh hoa
mềm mại, mang theo chút nhút nhát sợ sệt vang lên bên tai anh, ngón tay
trắng trẻo sửa lại tóc, lộ ra một nửa lỗ tai, “Có thể cho một cô bé đáng thương không có nhà để về ở nhờ một hôm không Giang đội trưởng?”
Giang Đông nhìn cô một cái thật sâu, tâm địa anh vốn dĩ cứng rắn lại bị cô gái nhỏ này giống như tằm ăn đến không còn một mảnh.
Anh lui về sau một bước, nhường ra một lối đi, “Không có lần sau.”
Để “giáo huấn” cô, anh không cho cô cơ hội ngủ dưới đất trong phòng ngủ,
mà xếp một chiếc giường xếp cho cô ở phòng khách, tắt đèn đi ngủ.
Ninh Yên Nhiên ôm gối đầu, rúc vào trong chăn, trên mặt lộ ra một nụ cười mỹ mãn.
Thói quen sinh hoạt của anh cực kỳ tốt, sẽ định kỳ giặt giũ, khiến chăn đệm
mang theo hơi thở mặt trời cùng hương vị trên người anh ôm lấy cô khiến
cả trong người trong tim đều ấm áp.
Như thế này thật tốt.
Ninh Yên Nhiên kéo khóe môi lộ ra một nụ cười trong bóng đêm, ở trong chăn anh cọ cọ.
Lần này là ngủ lại, lần tới sẽ là ngủ trên giường, dựa vào tốc độ này, cô còn cách mục tiêu của mình chẳng còn bao xa.
Trong không khí mang theo hơi thở khiến người khác an tâm của anh, cô ngủ đến vô cùng thoải mái, nhưng trong phòng ngủ, Giang Đông lại chẳng thể chợp mắt.
Anh cảm thấy các dây thần kinh trong đầu đang bị
một lưỡi dao sắc bén cưa thành hai nửa, một bên là sự hoài niệm Nguyệt
Nha Nhi trong quá khứ cùng lời hứa hẹn anh vẫn luôn tuân thủ. Mà nửa còn lại là một cô nhóc xấu xa ở trong bóng đêm lặng lẽ hướng đến đây khiến
nguyên tắc và niềm tin của anh dần dao động.
Anh không thể cự tuyệt sự cám dỗ này.
Anh cũng cực kỳ chán ghét bản thân không chịu nổi sự cám dỗ như vậy.
Lúc Ninh Yên Nhiên tỉnh lại, trong phòng đã không còn ai.
Cô nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, hiện tại là 9 giờ rưỡi, dựa theo sinh hoạt thông thường, cô vẫn có thể tiếp tục ngủ.
Ninh Yên Nhiên ở trên giường lăn qua lăn lại hai vòng, ánh mắt dừng ở khung ảnh trên bàn.
Trong khung ảnh đứng xiêu xiêu vẹo vẹo bảy tám người, bốn anh em nhà họ
Giang, tên to xác Vương Đại Tráng cùng tiểu tùy tùng như cây gậy trúc
của cậu ta, còn có Tần Phương Nguyên bởi vì trêu chọc cô mà bị Giang
Đông hung hăng đánh cho bầm dập mặt mũi.
Trong tám người này, chỉ có khuôn mặt cô mơ hồ.
Ninh Yên Nhiên nhìn hai má đỏ bừng của chính mình trong ảnh, cùng với ngũ
quan bị mờ đến nhíu lại cùng nhau, nhịn không được líu lưỡi.
Xin hỏi Giang đội trưởng sao có thể dùng bức ảnh này để nhìn vật nhớ người? Không biết cô có thể chủ động tìm một “vị thần tiên” tới giúp anh tạo
ra hình tượng ôn nhu tốt đẹp của mối tình đầu có được không?
Ninh Yên Nhiên cầm khung ảnh, ghé vào trên giường, ngón tay chọc chọc vào mặt mấy người bạn cũ, cười một tiếng.
Cũng không biết những người cùng cô chơi đùa năm đó giờ thế nào.
Có giống như mấy anh em nhà họ Giang, cho dù cô đứng trước mặt cũng không ai nhận ra.
Ninh Yên Nhiên đem khung ảnh để lại chỗ cũ, mang dép lê xuống giường. Trên
bàn ăn để lại tờ giấy, trong nồi còn ủ cháo, hương vị ấm áp bao trùm
phòng khách.
Ninh Yên Nhiên ăn từng muỗng cháo nhỏ, sau
đó đem chén đĩa rửa sạch sẽ, trên giấy ghi nhớ để lại cho anh mấy câu
liền mở cửa về nhà.
Mấy hôm trước cô mới nhận được tin
tức, thời gian này sẽ có sự thay đổi vị trí công tác. Vị lãnh đạo đem cô vứt ở chuyên mục đêm khuya rốt cuộc cũng nhặt lại lương tâm, để cho cô
phụ trách chuyên mục âm nhạc radio buổi trưa,
Lúc trưởng đài nói về chuyện này với cô chỉ thở dài.
“Làm cho tốt, cuộc sống về sau còn dài.”
Lúc trước khi cô bị chuyển đến đài phát thanh, trong tối ngoài sáng không
biết có bao nhiêu người cười nhạo cô, rất nhiều lời đàm tiếu được truyền đi, tam sao thất bản, nhưng phần lớn là khoanh tay xem trò vui.
Nếu không phải đắc tội người khác, có ai đang yên đang lành ở đài truyền hình lại bị điều đến đài radio đêm khuya đâu?
Bất kể là người ngoài nghề hay trong nghề, đều cùng có một loại thành kiến
như vậy, lớn lên xinh đẹp, tài giỏi thì làm MC mà ngoại hình lúc trưởng
thành không đẹp, lại không có tài mới dựa vào âm thanh để kiếm cơm, miễn cưỡng ở đài radio kiếm sống.
Sự thật cũng không khác là bao, nhưng lòng cô rộng lượng, cái gì cũng có thể làm, chỉ cần không có hại, sẽ không vì mấy kẻ tiểu nhân hãm hại mà khiến bản thân dính vào
chuyện rắc rối, không đáng.
Huống hồ, đều là người dẫn
chương trình, một bên phải theo bản thảo, trang điểm, quần áo, biểu cảm
đều phải chuẩn mực, tuân theo một đống quy tắc. Nhưng chủ trì chuyên mục radio không cần quan tâm những thứ này, ngoại trừ lương hơi thấp cùng
với thời gian làm việc bất tiện, những thứ khác không điều gì khiến cô
không thích ứng được.
Cho nên, đối với những ánh mắt khinh thường hoặc thương hại kia, Ninh Yên Nhiên chưa bao giờ để trong lòng.
Dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Mà lần xét duyệt này, coi như cô may mắn, đánh giá tiêu chuẩn nghiệp vụ
coi như nổi bật, bên cạnh đó là lãnh đạo bên đài radio cũng rất thưởng
thức cô, nguyện ý cho cô một cơ hội.
Ninh Yên Nhiên khe khẽ ngân nga đi ra ngoài, quyết định nhân lúc có sự điều chuyển công tác, về thăm quê một chút.
Trở lại thị trấn Giang Bình, đã gần trưa.
Tốc độ lái xe của Ninh Yên Nhiên tương đối chậm, miễn cưỡng xem như “đi đâu chắc đấy”, dọc đường không biết bị bao nhiêu chiếc siêu xe vượt lên
phía trước chạy vào trong thị trấn.
Chờ cô ăn cơm xong, đã là mười hai rưỡi.
Nhà cũ của cô đã sớm bán đi, hiện tại không thể quay về, thế nhưng cô vẫn có thể nhìn vật nhớ người.
Đứng ở trước sân nhà cũ, tâm tình Ninh Yên Nhiên có chút phức tạp, trong sự
thân thuộc lẫn cả hương vị xa lạ khiến cho bàn tay đang gõ cửa của cô
hơi run rẩy.
Thật là xấu hổ, không cần run!
Ninh Yên Nhiên đè lại tay phải đang chuẩn bị gõ cửa của chính mình, hít sâu một hơi.
Ở giây tiếp theo khi cô đưa tay, một giọng nói do dự vang lên ở phía sau lưng.
“Nguyệt Nha Nhi? Em là Nguyệt Nha Nhi phải không?”
Nghe khẩu âm quen thuộc của quê hương, hốc mắt Ninh Yên Nhiên có hơi ướt át, nhưng toàn bộ cảm xúc ấy đã biến mất ở giây phút cô quay người lại.
“Anh là ai?”
Vương Đại Tráng cười ha ha, vỗ ngực vang dội, “Còn có thể là ai nữa, anh chính là Vương Đại Tráng!”
Ninh Yên Nhiên không thể tin vào mắt mình.
Tên nhóc béo lùn năm đó sau khi bị Giang Đông đánh liền bám theo anh như
cái đuôi nhỏ, sao có thể lớn lên trở thành một thanh niên cao gầy như
vậy.
Vương Đại Tráng thấy cô không tin, lập tức nóng
lòng, sờ soạng một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng tìm thấy một
vết sẹo ở cánh tay, “Em xem, đây là vết sẹo năm đó anh bị chó cắn để
lại, ở chỗ này!”
Ninh Yên Nhiên lại gần thì thấy đúng thật.
Cô dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lại anh một lần, vẫn cảm thấy kỳ lạ, “Vậy
thì anh dậy thì cũng thật thành công. Nhưng sao anh chỉ cần liếc mắt đã
có thể nhận ra em?”
Vương Đại Tráng thật thà gãi đầu, “Thật ra anh chỉ gọi thử thôi, biết đâu lại đúng!”
Bị người khác chó ngáp phải ruồi nhìn đúng, Ninh Yên Nhiên, “....”. Thôi đi, may mắn cũng là một loại tài năng!
“Đúng rồi, em trở lại khi nào? Đến nhà anh ăn cơm nha? Ở có lâu không? Có chỗ ở chưa? Lần này trở về là có việc gì sao?”
Tốc độ nói của anh ta rất nhanh, giống như đạn bắn, đưa ra một loạt câu hỏi khiến Ninh Yên Nhiên cảm thấy như hít phải khói xe, đầu có chút đau,
cho đến khi bị anh ta kéo về nhà mới kịp phản ứng lại, “Cũng không có
việc gì, chỉ muốn về thăm mọi người, buổi chiều em sẽ đi.”
Vương Đại Tráng cảm thấy hơi mất mát, cùng cô trao đổi số di động, mang album ảnh cũ ở nhà cùng cô xem lại, “Năm đó khuôn mặt em đỏ bừng, đặc biệt
xinh đẹp, sao bây giờ lại trắng như vậy?”
Ninh Yên Nhiên im lặng hai giây, “Em khi nhỏ cũng giống như bây giờ mà.”
Hai cục hồng hồng trên mặt cô kia là do cô trộm lấy phấn của mẹ bôi lên.
Trai thẳng Vương Đại Tráng đối với việc này tỏ vẻ không thể hiểu được.
Thế nhưng rất nhanh anh liền nhớ tới một việc khác, “Đúng rồi, Giang đại ca có đến tìm em, nhưng mà lúc đó không có cách nào liên lạc với em nên
không tìm được. “
Trong lòng Ninh Yên Nhiên run lên, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì, chỉ nhẹ giọng hỏi, “Thật sao?”
Vương Đại Tráng cẩn thận nhớ lại, “Đúng vậy, sau khi gia đình em dọn đi không lâu, anh ấy từ trường học trở lại. Anh ấy tìm bọn anh hỏi rất nhiều
thứ, hỏi cả địa chỉ và số điện thoại của em, thế nhưng khi đó không
thuận lợi, bọn anh cũng không biết em chuyển đi đâu khiến anh ấy gần như phát điên, khắp nơi hỏi thăm tin tức của em, sau đó…”
Sau đó, nhà họ Giang cũng chuyển đi rồi.
Mà người thanh niên trẻ tuổi bị mùa mưa lưu lại trong trí nhớ ấy cũng không còn trở lại.