“Giang đội trưởng, lần này cũng coi như em gián tiếp giúp
anh một việc, anh tính cảm ơn em như thế nào?” Ninh Yên Nhiên lười biếng dựa vào trên tường, ngón tay quấn lấy sợi tóc, vân vê hai vòng.
Bộ dáng cô giống như không chút để ý, đứng cách anh vừa đúng hai bước chân, vừa đủ thân mật lại không khiến người khác phản cảm.
Giang Đông rũ mắt, “Em muốn cái gì?”
Ninh Yên Nhiên hừ một tiếng, “Em muốn anh không trốn em, anh có thể làm được sao?”
Giang Đông vừa muốn mở miệng cự tuyệt, Ninh Yên Nhiên trực tiếp dùng ngón tay đặt lên môi anh, không vui mà
chặn ngang lời anh chuẩn bị nói, “Thôi vậy, đừng nói, dù sao lời anh nói em cũng không muốn nghe.”
Giang Đông yên lặng hai giây, “Xin lỗi”.
“Đúng vậy, câu này là câu em không muốn nghe nhất.” Ninh Yên Nhiên dùng mũi
chân cọ trên mặt đất hai cái, “Vậy đi vậy đi, anh cho em ba tháng, trong ba tháng em nhất định giúp anh tìm được người. Nhưng trong ba tháng
này, anh không thể trốn em, ước định lúc trước của chúng ta tiếp tục,
anh có làm được không?”
Giang Đông híp mắt, “Ý em là, muốn chúng ta tiếp tục giả vờ làm người yêu?”
Ninh Yên Nhiên gật đầu, “Đúng vậy.”
“Vì sao?” Giang Đông cảm thấy rất khó hiểu, “Em vì sao lại phải giúp tôi
đến vậy? Em còn nhỏ tuổi, áp lực từ trong nhà cũng không lớn, em làm vậy hoàn toàn là giúp tôi giải quyết nỗi lo về sau, đối với em lại chẳng có chút lợi ích nào, tôi không thể hiểu lý do em làm vậy.”
Đại khái sự mê mang trong mắt anh quá rõ ràng, Ninh Yên Nhiên cười một
tiếng, giơ tay vuốt phẳng hai đầu lông mày đang nhíu chặt của anh, “Đừng nghĩ nhiều, anh xem như e đang tùy hứng đi.”
Mà trên
thực tế, đúng là cô đang tùy hứng. Tuy rằng hiện tại Giang đội trưởng
hoàn toàn không biết gì cả, nhưng sẽ có một ngày anh tính sổ sau.
Nghĩ đến chính mình có thể bị anh tính nợ, Ninh Yên Nhiên đột nhiên cảm thấy sau cổ có chút lạnh.
Không sợ, chẳng phải chỉ là dỗ dành đàn ông sao? So với việc giải đề số học có thể khó hơn sao!
Dựa vào kinh nghiệm đem bài giải học đến thuộc lòng mới có thể thuận lợi
giải đề thi số học, Ninh tiểu thư liền đem bài thi số học trở thành đỉnh cao khó khăn của cuộc đời!
“Em đếm đến mười, anh không
nói lời nào coi như anh đồng ý!” Ninh Yên Nhiên chắp tay sau lưng, nhanh chóng đếm, “Một, hai, ba… mười! Anh đồng ý!”
Giang Đông bất đắc dĩ thở dài, trầm giọng nói, “Theo ý em đi.”
Cuối tuần, lúc cùng bạn tốt hẹn gặp, Ninh Yên Nhiên còn kể lại chuyện này.
“Cậu thật sự không muốn cùng anh ấy nhận nhau sao?” Lâm Kiều An cắn ống hút, nghi hoặc hỏi.
Ninh Yên Nhiên tức giận lắc đầu, “Không nhận, anh ấy hiện tại còn không nhận ra mình, vì sao mình phải nói sự thật với anh ấy!”
Trình Uẩn Nghi không thèm nể mặt mà vạch trần cô, “Thôi đi, cậu thực sự là
cái con nhóc đầu đầy ý xấu! Nhìn anh ấy bị cậu giày vò, trong lòng cậu
chắc cực kỳ sung sướng đi!”
Ninh Yên Nhiên vô tội chớp
mắt, cong môi cười, “Mình xinh đẹp như vậy, nếu lại còn dịu dàng hiểu
chuyện, thì sao mà được, như vậy khác nào không cho người khác sống?”
Diệp Hàm suýt chút nữa phun ra một ngụm sữa, “Mình thấy, cậu chính là không muốn Giang đội trưởng nhà cậu sống thì có!”
Cô có bắt nạt anh ấy như vậy sao? Nhỡ đâu Giang đội trưởng thực sự tức
giận, tháng ngày sau này không biết chừng sẽ rất khổ sở đấy!
Ít nhất cũng đến ba ngày không xuống giường được!
Ninh Yên Nhiên nhìn chằm chằm ly trà sữa, ánh mắt dần trở nên mơ màng, “Mình cũng không phải muốn trêu chọc anh ấy, mình chỉ muốn thử xem liệu có
thể phá vỡ nguyên tắc của anh ấy hay không. Mình muốn, không chỉ là một
lời hứa hẹn mà còn là trái tim anh ấy!”
Cô không muốn
chỉ làm một “ánh trăng” không thể thay thế trong lòng anh, thứ cô muốn
là trở thành nốt ruồi đỏ trên người anh, là hoa hồng đỏ trong trái tim
anh*.
[*phần ẩn dụ nổi tiếng về vị trí của người phụ nữ
trong lòng một người đàn ông, bắt nguồn từ tiểu thuyết “Hoa hồng đỏ, hoa hồng trắng” của Trương Ái Linh]
Cô muốn người Giang
Đông yêu chính là Ninh Yên Nhiên, mà không phải chỉ là mối tình đầu có
lẽ đã bị tô vẽ cho tươi đẹp gấp nhiều lần.
Mấy người bạn tốt nhìn nhau, muốn từ trên các loại diễn đàn, tìm kiếm phương thức giúp cô bày mưu tính kế.
“Chiêu thứ nhất, lạt mềm buộc chặt, giả bộ không để ý đến anh ấy, làm anh ấy sinh ra cảm giác mất mát.”
Ninh Yên Nhiên ngoan ngoãn ghi vào sổ tay.
“Chiêu thứ hai, gửi hình. Mỗi ngày chụp một tấm ảnh tự sướng thật đẹp, không tin anh ấy không rung động.”
Ninh Yên Nhiên ngừng ghi chép, nhấc tay đặt câu hỏi, “Nhưng anh ấy chưa bao giờ xem tin tức trên vòng bạn bè.”*
[*tương tự lướt newfeed trên Facebook]
Ngay cả hình đại diện cũng là hình mặc định, vừa nhìn liền biết là một “lão cán bộ” tiêu biểu!
“Vậy à,” Diệp Hàm sờ sờ cằm, vắt óc nghĩ đối sách, “Vậy cậu có muốn tìm một
người đàn ông đến kích thích anh ấy một chút? Thuê một người bạn trai?”
Ninh Yên Nhiên lắc lắc đầu, “Hiện tại đã rất loạn rồi, tình tay bốn trắc trở mình đã không thể không chế, hơn nữa mình cũng không muốn có thêm người thứ ba tham dự vào quan hệ của bọn mình.”
Lâm Kiều An trầm tư, “ Dựa theo kịch bản mẹ chồng - nàng dâu, cậu có thể xuống tay từ người nhà của anh ấy.”
Ninh Yên Nhiên: “Từ từ, mình nghĩ là mình đang diễn vai nữ chính trong phim thần tượng.”
Diệp Hàm cười, “Nữ chính trong phim thần tượng đều là kiểu ngốc ngốc, dễ
thương, thân hình có đồi có núi, tính cách quật cường, bất khuất, không
tham phú quý. Chứ không phải giống cậu, giương nanh múa vuốt giống mèo
hoang!”
Mèo hoang giơ móng vuốt, hung ác “Meo” một tiếng!
Trình Uẩn Nghi hứng thú bừng bừng vây quanh cô hai vòng, bỏ qua một đống bí
kíp cua trai lung tung, rối loạn, “Thực ra cậu chỉ cần giống như bình
thường, cậu muốn anh ấy yêu chính bản thân mình, vậy đừng có nghĩ cái
gì, cứ mạnh dạn theo đuổi, không cần sợ hãi.”
Nếu chỉ dựa vào “kỹ xảo” mới có thể theo đuổi được, vậy thì người đó cũng không xứng để cô phí nhiều tâm tư như vậy.
Ninh Yên Nhiên nghĩ nghĩ, vui vẻ tặng cho cô ấy (Trình Uẩn Nghi) một like!
Nhưng mà, cô ở phương diện này thực sự không có kinh nghiệm, mấy người bạn
tốt cũng đều là “hàng tồn kho” đã nhiều năm. Trong lúc cùng đường, bọn
họ đã tìm cho cô mấy người đàn ông.
Còn phải đặc biệt ghi chú rõ ràng, là tìm người phải có “kinh nghiệm” yêu đương!
Nhìn một nhóm tiểu ca ca được thuê, Ninh Yên Nhiên cười lộ ra hàm răng trắng.
Ánh mắt cô trong suốt, không ngại học hỏi người khác, “Người mình thích sắp sinh nhật, mình phải làm gì để tạo ấn tượng tốt hơn bây giờ?”
Trình Uẩn Nghi “xùy” một tiếng, “Sao Bọ Cạp, không dễ chọc.”
Diệp Hàm nhún nhún vai, “Mình lại nghĩ rằng, Giang đội trưởng nhà cậu ấy là Kim Ngưu hoặc Ma Kết.”
Lâm Kiều An lo lắng sốt ruột, “Yên Nhiên nhà chúng ta thân thể nhỏ nhắn, liệu có thể chịu được sao?”
Trình Uẩn Nghi: “Trên giường chú cảnh sát nhân dân, Nhiên Nhiên của chúng ta, thảm!”
Mấy người liếc nhau, Diệp Hàm không chắc chắn lắm mở miệng nói, “Mình cũng
cảm thấy như vậy, Giang đội trưởng thoạt nhìn thật sự không giống người
“cấm dục”, nếu không chúng ta khuyên Nhiên Nhiên tìm người khác?”
Biết rõ nội tình Lâm Kiều An càng thêm lo lắng, “Ví dụ như anh trai đầu hói lần trước?”
…...Cái đó, thôi bỏ đi!
Bất kể là tướng mạo hay là nhân phẩm, đều chênh lệch một cách thảm thương.
So sánh một chút, Giang đội trưởng thật sự không đến mức bị ghét bỏ!
Nhóm “bạn trai” được dùng tiền để thuê tới, anh nhìn tôi, tôi lại nhìn anh, sôi nổi hiến kế.
“Theo tôi thì, sinh nhật có thể tặng hoa? Bạn gái tôi đặc biệt thích hoa hồng!”
“Nếu cô biết nấu ăn, có thể thể hiện một chút công phu, lưu lại ấn tượng về một cô gái nữ công gia chánh!”
Ninh Yên Nhiên, người cùng với “nữ công gia chánh” không có chút nào liên quan, nghiêm túc gật đầu, “Còn gì nữa không?”
“Đúng bệnh hốt thuốc đi, có cậu con trai thích giày chơi bóng, như vậy có thể tặng giày, cũng có người thích văn nghệ, trường hợp này có thể tặng hai vé xem phim. Tình cảm ở mức cao hơn một chút, nếu là doanh nhân trí sĩ, có thể tặng khuy cài tay áo hoặc vài vật trang trí nhỏ, cúi đầu vừa vặn có thể nhìn thấy, như vậy có thể khiến anh ta nhớ tới cô.”
Bạn học Phương Sam Sam đưa ra kiến nghị vô cùng kỹ càng, tỉ mỉ, nhưng mà
bạn học Ninh Yên Nhiên chỉ nghe được hai chữ “bỏ thuốc”.
Cô cảm thấy như vậy không tốt lắm, đồi phong bại tục.
Phương Sam Sam trơ mắt nhìn cô gái đối diện đột nhiên đỏ mặt, mờ mịt nhìn về phía những người xung quanh: Cô ấy bị sao vậy?
Trình Uẩn Nghi: “Cô ấy nóng, cậu mặc kệ cô ấy, tiếp tục nói.”
Dù sao cũng là tiêu tiền mời người ta tới, nhiều thêm một lời mới không phí phạm!
...
Về đến nhà, Hạ Hạ chậm rì rì bước đến, liếm liếm ngón tay cô. Ninh Yên
Nhiên vui sướng vuốt lông mèo, lầm bầm lầu bầu, “Vốn muốn dẫn anh ấy đi
gặp ba mẹ, hiện tại kế hoạch đành tạm hủy bỏ vậy.”
Hạ Hạ nghi hoặc nhìn cô.
“Ai, ba mẹ lại đi hưởng tuần trăng mật, để chị một mình trông nhà, một mình qua ngày, thật thảm!”
Hạ Hạ nghe không hiểu lời cô nói, phát huy bản tính nũng nịu của loài mèo, ở trong ngực cô chơi vô cùng vui vẻ.
“Thế nhưng cũng tốt, nếu ba mẹ bị anh ấy nhận ra, chị sẽ không thể giả bộ
được nữa. Trong vòng ba tháng tốt nhất không nên gặp ba mẹ.” Ninh Yên
Nhiên hạ quyết tâm, đổi chuông vòng cổ cho Hạ Hạ, tận tình vuốt ve mèo,
“Ba tháng là đủ để thu phục rồi nhỉ?”
Rốt cuộc, ba tháng sau chính là Lễ Tình Nhân. Kẻ độc thân Ninh Yên Nhiên mỗi năm đều đem
Lễ Tình Nhân trở thành ngày thứ bảy, năm nay lại không xác định lắm mà
thầm nghĩ.
Ngày 11 tháng 11, trời xanh mây trắng, là sinh nhật của Giang đội trưởng.
Ninh Yên Nhiên từ chối lời mời đi uống một chén của đồng nghiệp, một mình ngồi trên ghế xem bản thảo.
Cô đã xin chỉ thị của sếp, thay đổi một chút chủ đề hôm nay. Cô yên lặng
không tiếng động, khoác lên mình vai trò của người chủ trì tiết mục ban
đêm, muốn kể một chút chuyện xưa về tình yêu và sự bảo vệ.
Nam chính trong chuyện xưa là một công nhân họ Giang.
Giang Đông ngồi trong xe, không gian chỉ có một chút ánh sáng, mờ mờ ảo ảo.
Anh yên tĩnh mà nghe thanh âm quen thuộc, nhìn màn đêm đen như mực, ánh mắt mất đi tiêu điểm.
Đây rõ ràng là một câu chuyện xưa ấm áp, thế nhưng lại có vài chi tiết trùng với ký ức của anh, vang trong lòng anh.
Giang Đông trầm mặc tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy trước mắt giống như có
một màn sương mù, trắng xóa một vùng. Rõ ràng chân tướng ở ngay trước
mắt, anh lại không thể thấy rõ ràng.
Ở những phút cuối cùng của chương trình, Ninh Yên Nhiên nói, cô muốn chúc mừng sinh nhật một người bạn.
Đội trưởng Giang vừa tròn 31 tuổi nặng nề cười một tiếng, khóe môi trong bóng đêm khẽ cong lên, lặng lẽ nói câu cảm ơn với cô.
Anh lái xe vòng một vòng trong thành phố, vô tình mà đi tới hẻm nhỏ nơi Ninh Yên Nhiên cứu mèo ngày đó.
Thùng giấy cô để đấy vẫn còn, phía trên còn vẽ mấy cái đầu mèo, Giang đội
trưởng cong khóe môi, đối với hoa tay của cô không dám đánh giá!
Chờ anh lái xe về đến nhà đã gần 12 giờ.
Lúc từ thang máy bước ra, trong mắt Giang Đông hiện lên nhàn nhạt mệt mỏi, nhấc chân đi về phía nhà mình.
Đèn hành lang nháy mắt sáng lên, bước chân anh dừng một chút, thấy rõ người ngồi xổm ở cửa. Ninh Yên Nhiên dụi dụi mắt, trong tay còn ôm một cái
bánh kem thật lớn, trong mắt là sương mù mênh mông, đột nhiên hít một
ngụm khí lạnh.
“Làm sao vậy?” Giang Đông bước qua, bàn tay to rộng đưa tới trước mặt cô.
“Tê chân rồi.” Ninh tiểu thư vô cùng đáng thương nắm tay anh không buông,
vẻ mặt ủy khuất, “Anh vì sao giờ này mới về, sinh nhật anh đã sắp qua.”
“....Tôi rất ít khi mừng sinh nhật,” Giang Đông lấy chìa khóa mở cửa, đem bánh
kem cùng Ninh tiểu thư mời vào trong nhà, “Sao không gọi điện cho tôi?”
Ninh Yên Nhiên ở phía sau anh nhảy lò cò, đỡ vai anh nhảy tới bên cạnh sofa, lúc này mới ngồi xuống, “Em sợ quấy rầy công việc của anh.”
Cô cúi đầu xem đồng hồ, “Còn hai mươi phút mới tới 12 giờ, chúng ta cắt bánh kem đi!”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô, Giang Đông gật gật đầu, mười phút sau, anh cảm thấy hối hận rồi!
Cô gái này cầm nến, từng cây từng cây cắm lên bánh kem, cắm đủ 31 cây mới dừng lại!
Quan trọng nhất chính là, cô còn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cũng may em mua bánh
kem lớn, nếu sinh nhật 80 tuổi, không đủ chỗ cắm nến thì phải làm sao
bây giờ.”
Giang Đông trầm mặc hai giây, một hơi thổi tắt 31 cây nến, đặc biệt quyết đoán!
Ninh Yên Nhiên tiếc nuối vỗ vỗ bờ vai anh, “Đội trưởng, anh còn chưa ước nguyện đâu!”
Không ước nguyện đã thổi nến, thật là một người đàn ông lãng phí!