Ban đêm sau khi tính toán, Trầm Linh Trầm Liên dễ dàng tìm được một chỗ có âm khí cực thịnh, rừng cây có thể đầy đủ hấp thụ ánh trăng. Không ngoài dự tính, có người đang cúng bái ở đây.
Hai người núp trong chỗ kín nhìn lén.
Thấy một người đàn ông quấn cây ma hoàng đầy người, dùng một cây kim cương chùy khoảng một trăm cân giã thi thể nằm dưới đất, âm thanh vang dội, máu huyết và xương cốt phát ra tiếng cạch cạch cùng hòa vào không khí là máu thịt bởi vì vật nặng đè lên mà phát ra tiếng bụp bụp, bởi vì nhuộm máu tươi lâu ngày nên mặt đất biến đen không còn nhìn ra màu máu. Khắp khu rừng đều bị bao phủ một bầu không khí quỷ dị, cho dù là người thực hiện hay là người nhìn lén đều bình tĩnh quá mức.
Trầm Liên che miệng lại, kiềm chế cảm giác buồn nôn nhìn chằm chằm người trong rừng. Hai Lạt Ma(*), ba xác chết, hai cái xác khác bị cởi hết quần áo để một bên, ánh trăng chiếu vào, làn da trắng càng thêm tái nhợt. Còn một cái xác kia hiện tại đang bị giã máu thịt lẫn lộn...
(*) Nhà sư Tây Tạng.
Trầm Linh lấy tay che miệng cho Trầm Liên, tay kia kéo nàng ôm vào ngực mình, nghe mùi hương quen thuộc trên người Trầm Linh, hơi thở dần đều lại phả vào bàn tay Trầm Linh.
Cô biết, nhất định là Trầm Liên nhớ đến cảnh nàng gϊếŧ Bạch Luyện: "Đừng nghĩ lung tung, không phải như em nghĩ."
- Ừ... – Đôi môi được bàn tay Trầm Linh che phủ nhàng lên tiếng. Có đôi khi nàng phải kiên cường một chút, nếu còn như vậy gặp phải chuyện gì sẽ ngã quỵ, sẽ làm Trầm Linh mệt mỏi. Huống chi cả đời này nàng cũng không tìm được người yêu nàng, quan tâm nàng, hiểu rõ nàng như Trầm Linh.
- Tiểu công chúa. - Trầm Linh kề vào mặt Trầm Liên cọ vài cái.
- Đừng như vậy... - Trầm Liên lui lại một chút: "Bây giờ rất nguy hiểm đó."
- Ha ha. - Trầm Linh thấy Trầm Liên không có việc gì, yên tâm nở nụ cười: "Em biết họ đang làm gì sao?"
- Không biết. – Làm thuốc bằng thịt người sao?
- Bọn họ đang cầu mưa, tuy rằng cầu mưa vào mùa này rất lạ, nhưng nếu chỉ cần cầu thì lôi pháp cầu mưa của Đạo gia đơn giản hơn rất nhiều. Mật Tông cầu mưa chính là cầu cho Ác Long làm mây mưa thất thường, cho nên không thể không dâng tế phẩm, mà Ác Long thích nhất là tế người.
Trầm Liên biết Đạo gia cầu mưa là cầu trời cầu Lôi thần, mà Mật Tông tìm Ác long, thật sự làm nàng khó có thể hiểu: "Vì sao không cầu thần?"
- Ha ha, Thiên Đình không có ai sao... - Trầm Linh cười cười, người ở trên đó làm việc theo đạo lý mãi mãi không thay đổi: "Tuy nhiên không phải mỗi lần Ác Long xuống đều sẽ hiển linh, nhưng thật ra lần nào Mật Tông chuẩn bị tế phẩm cũng rất kĩ càng. Gϊếŧ chết người sống, băm nhỏ thịt, nướng chín nuôi rồng, thật sự tàn nhẫn..."
Khi nói đến truyền thống ở Trung Quốc, mọi nơi đều tin tưởng thân thể tóc da, chịu ơn cha mẹ, cho nên mọi người đều coi trọng thân thể của bản thân, bị giẫm đạp như vậy, chẳng ai muốn xem.
Người Trung Quốc từ xưa bàn về phong thủy, trong đó bảy phần mười mục đích là để tìm kiếm mộ huyệt tốt, lấy xác chết chôn vào đó, để xáƈ ŧɦịŧ hòa với bùn đất, như vậy để có thể sinh ra tác dụng.
Đạo gia chú ý nhất mạng, nhị vận, tam phong thủy, tứ âm trạch, ngũ độc thư(*)... Âm trạch(**) thì phải dựa vào những cố gắng sau này của hậu bối.
(*) Đọc sách
(**) Âm trạch: Người mê tín gọi ngôi mộ là âm trạch.
Trầm Liên cau mày nhìn mấy người kia, thịt đã nát đến mức không thể dùng chày để tiếp tục giã. Cho nên tên Lạt Ma này nhặt một miếng khá lớn để vào cái hũ đá, sai một người đàn ông cơ bắp cường tráng tiếp tục giã.
Mùi máu tươi cộng với việc Lạt Ma đang lẩm bẩm kì quái trong miệng làm Trầm Liên thấy cả người run lên. Nghiêng đầu hỏi Trầm Linh: "Còn bao lâu mới chấm dứt?"
- Nhanh thôi, thi thể không cần đồng nhất, nhưng cần lấy được một phần thịt tốt nhất. - Trầm Linh lặng lẽ ném lá bùa lên hai thi thể.
Thừa dịp người sử dụng chùy nâng đầu người trên đất, đại khái này là thi thể duy nhất có đầy đủ bộ phận nhất, hắn lấy ra một cái dao nhỏ màu bạc, uống một miệng rượu mạnh, phun lên lưỡi dao. Sau đó cắt phía trên hộp sọ một cái lỗ hình chữ thập nhỏ. Tiếp tục lấy một cái lọ trong suốt, bên trong có chất lỏng màu bạc.
- Đó là gì? - Trầm Liên hỏi
- Là thủy ngân, dùng để lột da người. - Trầm Linh giải thích.
Tỷ trọng của thủy ngân là cao nhất, từ lâu trong sách cổ đã có ghi lại, đứng đầu trong công cụ lột da người cũng là thủy ngân, mặc kệ là người sống hay là xác chết, chỉ cần tưới lên miệng vết thương, lập tức có thể kéo toàn bộ da ra, đương nhiên cũng cần người có kỹ thuật cao siêu thực hiện, đây là hình phạt vô cùng tàn nhẫn nhất của thời xưa.
Trầm Liên mở to mắt nhìn người Lạt Ma kia dùng cái phễu tưới thủy ngân vào, đây là lần đầu tiên nàng thấy người khác lột da người. Tên Lạt Ma kia xoay tròn cái đầu người trong tay rất có quy luật, khiến cho thủy ngân rót vào đầy đủ khắp mọi nơi. Bản thân thủy ngân có tỷ trọng cực cao, cho nên dù xuyên thấu làn da người, cũng không dính vết máu hay tro bụi, đoán chừng tên Lạt Ma kia sợ lãng phí vật liệu, để dưới cổ cái đầu kia một cái chậu đồng nhỏ. Sau đó rót thủy ngân lại cái lọ trong suốt, vội làm xong việc này, hắn mới dịch lưỡi dao từ đỉnh chóp chữ thập dọc tiếp theo gáy tới cổ.
Sau đó thấy da trên đầu người biến mất, giống như kéo khóa áo khoác tự nhiên rũ xuống, rơi trên mặt đất.
Lạt Ma khui một cái lỗ trên đầu, đốt nhang đèn nến xong, cúi người kiểm tra da, vừa mới chuẩn bị làm bước tiếp theo, Trầm Linh thấp giọng nói: "Tốt lắm, ngay lúc này."
Cổ tay cô kết xuất thủ ấn của Đạo gia, lật hai ngón trỏ của hai tay về phía trước, bầu trời lay động một mảng mây đen, che ngay ánh trăng sáng tỏ.
Hai tên Lạt Ma vẻ mặt kinh hoảng nghi hoặc ngẩng đầu, vào lúc này nơi đây mất đi ánh trăng, chẳng những kì quái mà còn rất nguy hiểm.
Trầm Linh đưa ngón tay về phía hai thi thể, hô một tiếng: "Dậy!"
Hai thi thể trên mặt đất vừa mới bị hạ bùa giống như cương thi nhảy lên, đây là hai người chết oan, lại nằm nơi âm thịnh lâu, âm khí và oán khí đầy đủ, một khi trăng bị che, thực dễ dàng biến đổi xác. Nhất là gặp phải cao thủ như Trầm Linh khống chế, cúng tế thời gian dài làm hao tốn rất nhiều tinh lực của hai tên Lạt Ma kia.
Trong phút chốc đã bị xác chết bóp cổ, sắp ngạt thở, xác chết gϊếŧ người, cho dù sau này bị phát hiện cũng không có ai hoài nghi Trầm Linh. Trầm Linh cũng không muốn tự động thủ, cũng không cần cô động thủ, hôm nay may mắn quá, không phí công cũng kiếm một món hời lớn.
Trầm Linh cười đi ra ngoài: "Hai vị đại sư thật hăng hái."
Hai tên Lạt Ma bị hai xác chết quản chế kinh ngạc mở to mắt khi thấy Trầm Linh: "Trầm Linh Phược gia."
Bớt máu kia không ai không biết.
- Được lắm, xem ra danh tiếng của tôi cũng không nhỏ, ngay cả hai vị đại sư Huy Diệc của Mật Tông cũng biết tôi. - Trầm Linh khoan thai dẫn Trầm Liên đi ra, nhìn dưới đất đẫm máu, nhíu mày, theo thủ pháp lột da của hai người này, Trầm Linh đoán ra thân phận của họ.
Bọn họ một người tên là Huy, một người tên là Diệc, là cộng sự nhiều năm với nhau, thuật xác chết của Mật Tông pháp lực được cho là cao cường, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn lại thủ đoạn cô cũng cảm thấy giận sôi.
- Trầm Linh, chúng ta gần đây không thù, ngày xưa không oán, vì sao cô ám toán bọn ta? - Tên Huy một chưởng chặt đứt cánh tay xác chết, hắn hằng ngày vung vẫy kim cương chùy, cho nên lực nặng tựa nghìn cân. Lực này, chặt đứt cánh tay thi thể, nhưng người chết đã lâu, máu động lại từ lâu, nghe như tiếng cắt đậu hũ, xác chết cứ thế mất một cánh tay.
Đáng tiếc là thi thể cũng không sợ đau, dù là tay bị đứt, vẫn bất khuất quấn lấy cổ của hắn như cũ, miệng cắn, Huy bị đau, xoay người vai đập mạnh xuống đất. Dường như Trầm Linh có thể nghe thấy tiếng xương gãy trộn lẫn vào nhau, may mắn đây chỉ là một cái xác chết.
Cô ôm hai tay mắt lạnh nhìn hai người đang ứng phó.
- Rốt cuộc cô muốn làm gì? - Diệc rút cánh tay ra khỏi xác chết đang đeo bám trên lưng, căm tức Trầm Linh.
- Tôi sao, chỉ là tò mò hai vị giấu giếm mọi người lén thỉnh Ác Long làm gì? Thời tiết này, cũng không cần cầu mưa đâu? - Trầm Linh trốn tránh không trả lời vấn đề của hai người, cô muốn làm tiêu hao khí lực của bọn họ, đôi mắt xoay động: "Các người dùng phương pháp này thỉnh Ác Long là thiết lập hiệp ước với nó, sau đó cầu thần lực của Ác Long sao?"
Hai tên Huy Diệc liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì, chỉ tập trung đối phó hai cái xác vẫn đang vướng víu.
- Như vậy thì... - Trầm Linh nhìn hai người gần như vô lực chống cự, hai tay vừa lật, hai luồng ánh sáng xanh biếc bay đến hai cái xác chết. Hai tên Huy Diệc cuối cùng cũng thở được.
- Trầm Linh, rốt cuộc cô muốn gì? - Huy vừa cố thoát khỏi xác chết bị chặt mất tay bám trên người mình, vừa thét hỏi Trầm Linh.
- Không có gì, chỉ là muốn giao dịch với các ông... - Trầm Linh giảo hoạt nở nụ cười: "Chẳng qua các ông dường như cũng không còn sự lựa chọn, hoặc là bị hai xác chết này làm phiền chết, hoặc là chuyện không phải của con người của các ông bị phát giác, hoặc là hợp tác với tôi, coi như chuyện gì tôi chưa thấy gì, đêm nay cũng chưa từng xuất hiện ở đây..."
- Cô... giao dịch gì? - Hai tên Huy Diệc hỏi cùng lúc.
- Tôi cần pháp khí, 108 tràng hạt từ xương người, tôi muốn sức mạnh cuảno1 - Trầm Linh nhích lại gần Trầm Liên, liếc mắt nhìn Trầm Liên đang nhìn chằm chằm cái đầu lâu kia, nắm tay nàng kéo về phía mình.
Cô sợ Trầm Liên thấy thứ này nhiều này tâm lý sẽ không ổn định, đổi lại trước kia, nàng sẽ hét lên, hiện tại vẫn không nhúc nhích đứng nhìn làm cô thấy sởn tóc gáy.
Thật ra do Trầm Liên sợ liên lụy Trầm Linh, ép buộc bản thân làm quen, tránh sau này gặp phải chuyện gì.
- Tràng hạt bằng xương? - Tên Huy kinh ngạc một chút, pháp khí này trước kia cũng không đáng quý, tuy rằng rất khó thu thập, nhưng hiện tại lại rất ít, người ta thường hỏa táng, Lạt Ma của Tây Tạng cũng giảm bớt, người tiến hành thiên táng đã ít nay còn ít hơn. Hơn nữa loại pháp khí này còn phải chịu các nhân tố hạn chế khách quan, mà loại tràng hạt này thời gian sử dụng càng lâu, pháp lực càng mạnh. Cái mới lại không có nhiều pháp lực.
Tràng hạt trong tay bọn họ đều là hàng tốt trăm năm khó gặp... Là một thế hệ pháp sư truyền lại.