- Cám ơn Tạ A Bà chỉ dẫn. - Kỷ Thư đứng dậy, chặn ống trúc trong tay Tạ A Bà: "Nhưng con cổ này, không cần đâu."
Mắt Tạ A Bà hơi hơi nheo lại, sau đó cười lên: "Đứa nhỏ này thật thú vị, chúc hai đứa may mắn."
Tạ A Bà đứng lên hơi run rẩy rời khỏi phòng, khoảnh khắc Kỷ Thư đóng cửa, chân mềm nhũn, ngã quỵ xuống đất. Nhan Hi Nhiễm tay chân lanh lẹ đón được cô ôm vào ngực, lo lắng gọi.
- Kỷ Thư... Kỷ Thư... - Nhan Hi Nhiễm cấp bách.
- Không có gì, đỡ tôi nằm xuống trước. - Sắc mặt Kỷ Thư tái nhợt, trên trán cũng rịn ra mồ hôi lạnh, thật ra vừa rồi con rết vương cắn cô một cái, chẳng mấy chốc nó chui vào da thịt, nếu không mang theo bảo vật trừ tà Long Tiên Hương, cô đã trúng độc bỏ mạng, cô cũng không phải Trầm Linh, cả người là độc. Huống chi người Miêu nuôi cổ trùng, không giống với Bạch gia, phương pháp nuôi, sinh trưởng hoàn toàn khác nhau, độc tính cũng không giống nhau. Vừa rồi cô cố nén đau nói chuyện với Tạ A Bà, vì muốn làm cho Tạ A Bà sợ cô, đồng thời tin tưởng cô.
Nhưng lúc này, đã tới giới hạn chịu đựng của cô.
- Tôi... tôi phải làm gì để giúp em? - Nhan Hi Nhiễm chân tay luống cuống nhìn Kỷ Thư, không biết có nên chạm vai cô hay không. Càng không biết làm thế nào, bởi nhìn Kỷ Thư rất đau đớn.
- Giúp tôi lấy con cổ trùng ở vai ra. - Kỷ Thư cắn môi, con rết vương đáng chết, ở trong thịt chui tới chui lui, sắp đau chết cô.
Vốn con cổ trùng này sẽ chui vào cơ thể Kỷ Thư, mang theo độc tố gϊếŧ chết Kỷ Thư, sau đó chui ra từ một chỗ khác. Nhưng không may là Kỷ Thư mang theo Long Tiên Hương, như vậy độc của cổ trùng không thể nào gϊếŧ Kỷ Thư được, còn bị mắc kẹt trong cơ thể Kỷ Thư. Cũng khó trách Tạ A Bà kinh ngạc, tưởng cô đã bắt con cổ độc kia rồi, thực tế là, Kỷ Thư nhịn đến muốn tự sát rồi.
Con cổ độc kia, vì muốn ra nên nó liều mạng vùng vẫy. Một con rết dài cứng ở dưới da chui tới chui lui, đau đớn này không phải người thường có thể chịu được. Kỷ Thư còn phải chịu đựng lâu như vậy, cho nên khi ngã xuống rồi, đứng dậy rất khó khăn.
- A! - Nhan Hi Nhiễm hoảng sợ, nàng thấy cổ trùng ở vai Kỷ Thư.
Cuống quít cởϊ áσ quần cho Kỷ Thư, lộ ra lưng trơn bóng mịn màng. Nhưng ở trên vai, thình lình hiện lên một con vật có cả trăm chân, rõ ràng là một con rết thật lớn trong da, còn nhìn thấy nó vặn vẹo giãy dụa, da thịt xung quanh hiện ra màu đen, miệng vết thương trào ra máu loãng đen tanh. Thỉnh thoảng còn thấy con rết giãy dụa đâm vào da như không khí đi lên đi xuống. Nàng không nghĩ nó nghiêm trọng như thế, vừa rồi trông Kỷ Thư như không có chuyện gì xảy ra.
Thật cẩn thận lấy tay chạm con độc cổ kia, Kỷ Thư bị đau, kêu một tiếng, bàn tay xé nát một góc ra giường. Nhan Hi Nhiễm sợ tới mức rút tay về, nàng thật không dám đụng.
- Kỷ Thư, làm thế nào để bắt nó ra? - Đành phải rút tay lo lắng hỏi.
- Dùng dao, trước tiên cắt thịt ra, sau đó tìm đầu của nó, từ từ kéo ra, trăm nghìn lần đừng cắt đứt. Nếu không tôi phải cắt một miếng da để bắt nó ra. - Kỷ Thư đau khổ rêи ɾỉ, thật sự quá đau. Dùng cách của cô bắt độc cổ, nhất định đau đớn cùng cực, nhưng cô không muốn có vết thương quá lớn trên lưng, nhất định sẽ để lại sẹo, huống chi miệng vết thương lớn, cũng rất khó phục hồi trong thời gian ngắn, cô không có nhiều thời gian để dưỡng thương.
Nhan Hi Nhiễm vừa nghe, choáng váng, không có cách khác sao? Nàng thật sợ nàng làm không được, tay đang run rẩy. Nhưng... nhìn Kỷ Thư cắn răng chịu đựng, quyết tâm, lấy cây dao Thụy Sĩ để tự vệ trong hành lý ra, là Kỷ Thư đưa cho nàng, nghe nói để tự vệ rất tốt, bây giờ là lúc phát huy công dụng.
Nàng hơ dao trên lửa, khử trùng, run rẩy đi về hướng Kỷ Thư. Tay giơ lên mấy lần, rồi lại bất đắc dĩ hạ xuống, run rẩy dữ dội.
Kỷ Thư quay đầu nhìn Nhan Hi Nhiễm một cái, biết nàng căng thẳng, cố gắng cười với nàng: "Đừng sợ, rất đơn giản."
Nhan Hi Nhiễm gật đầu, biết Kỷ Thư trấn an mình, nhưng giờ không phải lúc để nàng nghĩ nhiều, con cổ độc này đang di chuyển xuống lưng, sợ càng di chuyển càng sâu, sẽ không có lợi.
- Chị dùng chu sa điểm ở bốn phía xung quanh, hạn chế phạm vi hoạt động của nó, đừng để nó làm loạn, sau đó rạch một đường theo chiều dọc, nhớ kĩ chỉ cần đến đốt thứ tư, gặp không khí nó nhất định sẽ vươn đầu ra, động tác của chị phải nhanh, chặn đầu nó, dùng Phi phù tôi đưa để chặn, chờ nó chết, có thể kéo ra khỏi vai. - Kỷ Thư lại cúi đầu im lặng một lúc, thật sự đau đớn không chịu nổi, đợi chuyển biến tốt hơn mới nói tiếp: "Nhớ kĩ phải cẩn thận, đừng kéo đứt nó, nếu không phải tiếp tục rạch thêm một đường khác, mà con rết chết sẽ không chủ động để lộ cơ thể nữa, phải dùng vũ khí sắt bén để đào con rết trong cơ thể ra..."
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm hít sâu mấy hơi, cũng không dám xuống tay, việc này, từ đó tới giờ nàng vẫn chưa gặp phải, quá sợ nếu không cẩn thận làm Kỷ Thư bị thương.
- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư đưa bàn tay qua, nắm lấy góc áo Nhan Hi Nhiễm thúc giục: "Nhanh lên, tôi chịu đựng không được bao lâu."
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm cắn môi, theo lời Kỷ Thư nói, dùng chu sa đỏ điểm ở bốn phía quanh cổ độc, quả nhiên cổ độc sợ chu sa, ngay tức khắc vùng vẫy dữ dội, Kỷ Thư nắm lấy góc áo Nhan Hi Nhiễm siết chặt.
Nhan Hi Nhiễm thấy làn da bị phù lên, giống như bị thổi phồng, như muốn nổ tung, rất đáng sợ. Nàng vội dùng dao cắt từ đầu cổ độc xuống, cũng không chú ý phản ứng của Kỷ Thư, làn da mềm như bọt nước, cắt không tốn chút sức nào. Theo vết cắt, màu máu đen loãng kèm theo màu mủ trắng chảy từ vai Kỷ Thư xuống, trong phòng toàn mùi hôi thối.
Rất vất vả đến đốt thứ tư, nàng nhìn cổ trùng chằm chằm không nháy mắt. Cái đầu xanh mượt nhô ra, Nhan Hi Nhiễm nhanh chóng nắm sợi râu, đè xuống. Cũng may cái chuôi dao này sắc, nhớ Kỷ Thư chỉ nàng đùa như thế nào, kéo một sợi tóc, đặt trên lưỡi dao, thổi nhẹ nhàng, dường như có thể nghe thấy âm thanh răng rắc, tóc đứt thàng hai đoạn rơi xuống đất. Kỷ Thư lúc đó, cười xán lạn...
Đầu cổ trùng rơi xuống, đồng thời chất lỏng màu đen nóng bắn ra, Nhan Hi Nhiễm lập tức dùng Phi phù bao nó lại, đề phòng nọc độc xâm nhập vào cơ thể Kỷ Thư, nàng không biết nhờ Long Tiên Hương, độc bị khống chế hoàn toàn trên vai Kỷ Thư. Chỉ cần lấy con cổ này ra, cơ thể của cô có thể từ từ loại bỏ độc tố.
Kỷ Thư cắn răng rêи ɾỉ vài tiếng, dù động tác Nhan Hi Nhiễm rất nhẹ, nhưng tác động đến thịt trong cơ thể, cô vẫn đau quằn quại.
- Thư... - Nhan Hi Nhiễm bỏ dao xuống, bàn tay sờ trán Kỷ Thư, ẩm ướt và trơn trượt, đầu đầy mồ hôi.
Kỷ Thư hít sâu mấy hơi: "Không sao, chị có thể tiếp tục." Cô không muốn để Nhan Hi Nhiễm thấy mặt yếu đuối của mình, cho tới nay, cô cũng không có khả năng kiềm chế mặt yếu đuối của mình với Nhan Hi Nhiễm, tình huống này làm bản năng cảnh giác của cô hoạt động.
Nhan Hi Nhiễm cẩn thận kéo con cổ ra ngoài, con rết này khoảng trăm chân, nhiều chân như vậy, tựa như gai thép cứa qua da thịt non mềm của Kỷ Thư, Kỷ Thư nhịn không được thở nhẹ thành tiếng, âm thanh khàn khàn run rẩy. Quay đầu ôm thắt lưng Nhan Hi Nhiễm, sức ôm tưởng chừng cắt đứt thắt lưng Nhan Hi Nhiễm.
- Sao vậy? - Nhan Hi Nhiễm sợ tới mức ngừng tay.
- Đừng ngừng... chị tiếp tục đi... để tôi ôm một chút... ôm một chút là tốt rồi... - Cô không biết rốt cuộc mình làm sao vậy, rõ ràng không muốn tỏ ra yếu kém, nhưng ở trước mặt Nhan Hi Nhiễm, không chịu được.
- Ừ... - Nhan Hi Nhiễm mím môi, quyết tâm, tiếp tục kéo con cổ độc ra, đến lúc Kỷ Thư ôm thắt lưng nàng mạnh quá mức, cuối cùng cũng lấy con rết ra hoàn toàn. Nhan Hi Nhiễm căm ghét con sâu ghê tởm xanh mượt kia, nếu không vì Kỷ Thư, nàng không muốn thấy nó.
Kỷ Thư cùng Nhan Hi Nhiễm thở dài nhẹ nhõm, tinh thần thả lỏng, Kỷ Thư lập tức ngất xỉu. Nhan Hi Nhiễm kiểm tra Kỷ Thư không đáng ngại, nghĩ thầm, để cô ngủ một giấc cũng tốt. Hai người bây giờ không thể tới bệnh viện, cũng may Nhan Hi Nhiễm biết sơ cứu. Dùng bông gòn lấy hết mủ từ vết thương ra, rửa sạch vết thương, cắt một lỗ lớn như vậy, phải may lại mới không để lại sẹo to. Nhưng trước khi đi Trầm Linh có để lại một ít thuốc, nguyên liệu chủ yếu là Thái Tuế thần kì. Lần trước Trầm Linh bị thương hay dùng cái này, cho nên bây giờ trên bụng chỉ để lại vết sẹo màu trắng mờ mờ, theo đặc thù cơ thể của Trầm Linh, qua vài năm là vết sẹo biến mất. Thể chất của Kỷ Thư tuy rằng không bằng Trầm Liên, nhưng hơn ở chỗ vết thương không lớn.
May mắn lúc đi, nàng đem theo một cái lọ nhỏ, đổ ra một ít cao màu nâu, bôi loạn lên vai Kỷ Thư, một mùi mát lạnh chạy lên não, đột nhiên Kỷ Thư tỉnh táo hơn nhiều. Mơ màng mở mắt, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, cô nhìn Nhan Hi Nhiễm.
Nhan Hi Nhiễm vội nhét vào miệng Kỷ Thư viên Long Tiên Hương đã chuẩn bị, để cho cô ngậm, làm sạch mùi hôi trong cổ họng, hòa với nước bọt nuốt xuống.
Lần đầu tiên Nhan Hi Nhiễm thấy ánh mắt mơ hồ vô tội của Kỷ Thư, cảm thấy động lòng, rất muốn ôm lấy cô yêu thương. Nhưng cuối cùng nhịn được, hiếm thấy cô gái này kíƈɦ ŧɦíƈɦ được bản năng muốn bảo vệ của người khác.
- Hi Nhiễm... - Kỷ Thư cười với Nhan Hi Nhiễm: "Cám ơn chị."
Nhan Hi Nhiễm cẩn thận giúp Kỷ Thư băng bó vai, bởi vì phải luồng dưới cánh tay, không thể không cởi nội y của Kỷ Thư, tay chạm trúng, vẫn hơi run rẩy.
Nhưng ra vẻ bình tĩnh: "Nên cám ơn chính là tôi mới đúng, nếu không phải tại tôi, em sẽ không vì cứu tôi mà bị thương."
- Không... - Kỷ Thư lắc đầu: "Nếu là Trầm Linh, sẽ không làm mình bị thương để cứu người, vậy nên không phải chị sai, là tôi học nghề không tốt."
- Kỷ Thư. - Nhan Hi Nhiễm ngồi vào đầu giường, để đầu Kỷ Thư lên đùi mình, vuốt sợi tóc lộn xộn giúp cô, tiện thể lau mồ hôi trên trán: "Đừng trách móc bản thân, em không phải Trầm Linh, nếu việc gì cũng so sánh với em ấy, em phải sống mệt chết. Một người, có nhiều khả năng thì phải gánh vác trách nhiệm tương đương. Tất cả mọi thứ đều có giá tương đương, đổi lại là tôi, thà rằng em là một người bình thường, như vậy em sẽ không trải qua nhiều suy sụp như vậy."
- Tôi biết, nhưng tôi cũng không cam tâm làm người bình thường, tôi... - Kỷ Thư muốn giải thích, nhưng không biết giải thích thế nào.
- Thư... em biết không, em làm cho người ta đau lòng nhiều quá... - Nhan Hi Nhiễm không kiềm chế được xúc cảm, cúi người xuống, ôm Kỷ Thư vào lòng.
Kỷ Thư chấn động, cứng đờ, không dám nhúc nhích, cô muốn chạy, phải chạy khỏi Nhan Hi Nhiễm, vì sao cái gì cô cũng bị mê hoặc?