- Linh thí chủ. - Lão hòa thượng vốn đang ngồi thiền bỗng dưng mở mắt.
- Ông... - Trầm Linh ngạc nhiên xoay người: "Ông biết ta?"
- Bần tăng đợi lâu rồi.
- Lâu rồi?
- Vâng, đã hơn 600 năm. - Lão hòa thượng gật đầu.
- Không đâu, ông nói đùa cũng không thể đùa như vậy. - Trầm Linh bĩu môi, mắt nghi ngờ, phỏng đoán lai lịch lão hòa thượng.
- Người ở phía sau thí chủ e là người qua trăm nghìn năm cũng không thoát khỏi dây dưa với Phược, cũng được, bắt đầu từ đâu, vì sao tiêu tan, nhân quả của bản thân trước sau cũng phải nhận. - Lão hòa thượng nhìn chằm chằm Trầm Liên phía sau Trầm Linh, màu mắt cũng không hiền lành như lúc đầu.
- Có ý gì? - Trầm Linh kéo Trầm Liên ra sau lưng như bản năng, cảnh giác nhìn nơi xuất hiện lão hòa thượng quỷ dị này.
- 600 năm qua, ta tỉnh lại tổng cộng hai lần, một lần là mười năm trước khi Linh thí chủ tới, lần thứ hai là bây giờ. - Lão hòa thượng không quan tâm Trầm Linh đang phòng bị, tiếp tục nói mục đích của bản thân.
- Ông đợi ta làm gì? - Trầm Linh nhìn lão hòa thượng từ trên xuống dưới.
- Bởi vì giao hẹn với cố nhân, đưa một quẻ bói cho thí chủ.
- Lại là quẻ bói. - Trầm Linh sờ sờ túi quần, quẻ kia còn đây, đến giờ cô còn chưa xem: "Chờ đã, ông nói Lưu Cơ?"
- Đúng vậy.
- Hắn đúng là thần cơ diệu toán, có thể tính ra ta sẽ đến nơi này. - Trầm Linh cười lạnh, cô không muốn bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay, thậm chí là Lưu Cơ cũng không được.
- Thí chủ thật sự muốn làm như vậy? - Hỏi không đầu không đuôi như vậy hẳn sẽ làm người khác khó hiểu, nhưng Trầm Linh biết ông ấy muốn hỏi gì.
- Đúng thì thế nào? Ông muốn ngăn cản ta sao?- Trầm Linh thách thức, cảm giác rất cao ngạo.
- Hậu quả... Thí chủ rút Thần dụ trấn thủ các nơi, đã từng suy xét hậu quả chưa, huống chi Tà Thần chưa thức tỉnh, giả sử bây giờ thí chủ diệt trừ nàng, chẳng phải sẽ giảm bớt rất nhiều phiền toái sao? - Ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt lão hòa thượng, một cây bút liền bay về phía Trầm Liên. Cây bút tựa như ánh mắt, gắt gao truy đuổi bóng dáng Trầm Liên.
Lúc này Trầm Linh Trầm Liên đều không hề chuẩn bị, hơn nữa tốc độ cây bút quá nhanh, chính xác hướng vào tim Trầm Liên. Chân Trầm Liên giống như mọc rễ, thế nào cũng không động đậy được. Đang lúc vội vàng, Trầm Linh nghiêng người chắn trước người Trầm Liên, vút, cán bút đâm vào thịt. Đầu bút hiện ra ánh sáng vàng mờ mờ, rõ ràng cây bút này chuyên dùng để gϊếŧ Trầm Liên.
- Linh... - Trầm Liên la to.
- Thí chủ... - Lão hòa thượng thở dài lắc đầu, thôi thôi, Lưu Cơ ơi Lưu Cơ, ta và ngươi tính cả đời, lại không tính ra hậu thế báo thù cho Phược đã yêu nàng.
Trầm Linh cười lạnh dùng sức rút cây bút đâm vào thịt ra: "Đại sư còn chiêu khác không?"
Lưu Cơ đã sớm tính ra cô sẽ tìm Thần Dụ để cứu Trầm Liên, sắp chết còn sắp đặt một lão hòa thượng kì quái chờ cô 600 năm, là để gϊếŧ Trầm Liên. Nhưng trăm tính ngàn tính, tính không ra một chữ "tình".
Trầm Liên nhìn chằm chằm cánh tay Trầm Linh chảy máu ồ ạt, ngay cả cái áo khoác dày cũng thấm đẫm máu, ánh mắt bắt đầu âm hiểm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lão hòa thượng.
- Thí chủ, ngươi còn chưa hiểu sao, nàng là ai, tội gì ngươi phải giúp nàng, ta hợp lực với Lưu Cơ để làm sinh mạng của mình dừng lại, chờ thí chủ xuất hiện, toàn lực đánh, là để tiêu diệt người này, mà ngươi, trong chốc lát hủy tâm huyết 600 năm của chúng ta. - Trận pháp mê hoặc lòng người này, chính là để dẫn đường Trầm Linh tới đây.
- Các người nghĩ, gϊếŧ tiểu công chúa, Phược được giải thoát rồi à? Nghiệp chướng này từ đầu tới cuối là do bọn hắn tự tạo nên, hiện giờ có ta chịu tội thay có gì không tốt, một lão hòa thượng, vì sao phải tham gia? - Trầm Linh một tay kéo Trầm Liên, một tay ôm cánh tay của mình.
Cô cũng phát hiện Trầm Liên kì lạ, dường như khi cô bị nguy hiểm hoặc đã bị thương, nó sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ sức mạnh tiềm ẩn của nàng.
- Thí chủ không phát hiện sao, nàng... Ngươi nhìn ánh mắt của nàng, nó không thuộc về con người. - Lão hòa thượng thở dài lắc đầu, thất bại trong gang tấc.
Bộp!
Khuỷu tay Trầm Linh đánh vào sau cổ Trầm Liên, Trầm Liên ngã xuống trước ngực Trầm Linh, Trầm Linh ôm lấy nàng. Sau đó nhét một viên Long Tiên Hương được điều chế vào miệng nàng. Dĩ nhiên cô biết Trầm Liên kì lạ, cho nên đánh ngất nàng, một là để khống chế sức mạnh đang xao động trong cơ thể nàng, hai là chuyện kế tiếp không thích hợp để Trầm Liên nghe.
Cô ngồi xổm xuống ôm Trầm Liên: "Em ấy là ai, ta rõ hơn các người, nhưng ta cũng muốn cho các người biết, cho dù gϊếŧ em ấy, cũng do tự tay ta làm. Chiêu đó của ngươi tuy rằng có thể lấy tính mạng tiểu công chúa, nhưng em ấy có thể tái sinh. Có phải các người cho rằng khi nàng ấy chết, ta còn nghiệp chướng, cũng sẽ tan thành mây khói. Cho dù nàng ấy có tiếp tục tái sinh, không có ta kíƈɦ ŧɦíƈɦ, cũng sẽ không thức tỉnh?"
Lão hòa thượng im lặng, chuyện này, bọn họ quả thật cũng nghĩ như vậy. Trầm Linh chính là chìa khóa mở phong ấn.
- Vậy ngươi không nghĩ ta sẽ cùng nàng đồng quy vu tận? Trước kia, tại sao không cho chúng ta một cơ hội đánh cược? - Thân thể Trầm Linh run rẩy, những người này, tính cái gì cũng giỏi lắm, đủ ác, đủ tuyệt tình.
- Ngươi không cược nổi, không ai cược nổi, Lưu Cơ cũng tính không ra... Ai dám đi cược. - Lão hòa thượng bi thương lắc đầu.
- Ta quản các người... đã 600 năm, nếu như ông không đầu thai sớm, rất nhiều việc không tới lượt ngươi lo lắng, không chịu tỉnh ngộ chính là ngươi. Trầm Linh ta chính là tổ tiên của Phược, bây giờ việc ta làm, không cần con cháu chỉ dạy. - Oán hận trừng mắt lão hòa thượng: "Ngươi trở về đi."
- Này... - Mọi vật đều có số mệnh: "Sao thí chủ không rút quẻ để ta hiểu rõ ý nguyện."
- Muốn đánh nhau bằng tình cảm? Cứng không được thì mềm? Chỉ vài chữ trong quẻ, không thể làm ta lùi bước. - Trầm Linh đứng dậy, đi đến ống quẻ trước mặt, lấy một cây: "Giải đi..."
Cô rất muốn xem, rốt cuộc là quẻ gì mà có thể ngăn cản cô.
Lão hòa thượng đưa ra mảnh giấy, lật lại mặt trái, đưa cho Trầm Linh.
- Đông Bắc Diêm La lộng quyền, Bắc Tây phiền não tà ma, Tây Bắc trống trải chi tâm, Nam Đông Thiên tử quỷ dị, Nam Tây bão cát chôn người? - Trầm Linh chuyển mắt, Đông Nam Tây Bắc đều bị bao vây, thật sự không cho cô và Trầm Liên đường lui sao?
- Đi đường xa, có gian nan, đại họa cản trở, đan tay quay về, mong muốn khó thành. - Lão hòa thượng thở dài: "Việc này đặc biệt nguy hiểm, như hoa trong gương, trăng trong nước(*)... Linh thí chủ, ngươi nên biết quẻ này là do Lưu Cơ để lại, gần như chính xác."
(*) Diễn tả điều gì đó rất hư ảo.
- Lưu Cơ cũng không phải thần. - Trầm Linh hừ lạnh: "Cho dù hắn là thần, ta cũng muốn đấu một trận."
- Linh thí chủ nghĩ lại...
- Rốt cuộc ngươi là ai? Một hòa thượng, nếu ta đoán không sai, ngươi là Mật Tông, tại sao phải nhập bọn với Lưu Cơ, hơn nữa còn tham dự chuyện của Phược... - Còn 600 năm khó hiểu, vì sao ông ta còn sống?
- Bần tăng pháp danh Bất Diệt.
- Ừ, ngươi quả nhiên bất diệt, đã thành lão quái vật. - Trầm Linh gật đầu đồng ý.
Bất Diệt cười khổ, hắn không ngờ tổ tiên của Phược chuyển thế, thậm chí kiêu ngạo ngông cuồng hơn kiếp trước, còn tùy ý làm bậy: "Linh thí chủ đoán không sai, ta cùng Lưu Cơ có duyên gặp nhau, cùng nhau phát hiện một bí mật kinh thiên của Phược."
- Bí mật gì? - Trầm Linh ôm cánh tay, dùng sức ôm chặt, cây bút này quả nhiên có bùa chú, cho nên không cầm máu được, cô cũng không muốn ngất xỉu vì mất máu.
Bất Diệt này lòng dạ thâm sâu, nói chuyện luôn cố ý kéo dài, muốn cô mất máu không còn khả năng chống cự sẽ ra tay với tiểu công chúa sao?
- Bí mật kiếp trước của ngươi cùng nàng. - Bất Diệt phất phất cổ tay áo, động tác nhỏ này bị Trầm Linh nhìn thấy.
- Hừ, ngươi muốn nói gì? Ta cũng không quan tâm ta kiếp trước, cũng không có hứng thú biết. Bất Diệt, ngươi nhiệt tình giúp Lưu Cơ như vậy, không phải vì tư lợi, Mật Tông đấu với chúng ta lâu năm như vậy, nếu ta xảy ra chuyện, Phược sẽ không có người che chở. Đến lúc đó thiên hạ đều là của Mật Tông. Ngươi không muốn phong ấn của tiểu công chúa bị mở, mục đích giống Lưu Cơ, cho nên ngươi hợp tác với Lưu Cơ, tính toán mọi thứ 600 năm sau. - Trầm Linh lặng lẽ lấy một viên Long Tiên Hương, bóp nát sát lên vết thương.
- Quả nhiên Linh thí chủ nhìn thấu tất cả, ngươi cũng biết ta sẽ không để nàng còn sống đi khỏi đây, dựa vào sức mạnh của Thổ hệ Thần Dụ, mới có thể khiến thời gian sống của ta ngừng lại. Trận pháp này tập trung không gian thời gian, cho nên ở đây, ta là người mạnh nhất. Nơi này giống như kết giới của ta... - Bất Diệt bỗng nhiên nở nụ cười.
- Nên ngươi cho rằng ta không cứu được tiểu công chúa? - Mày Trầm Linh lay động, cái bớt như nổi lửa, khơi dậy ý định gϊếŧ người trong cô.