Giáng Đầu

Chương 72




Đi được một đoạn, ngờ ngợ nhìn thấy một con đường cái gồ ghề, vô cùng tệ hại, hơn nữa cực ít xe đi ngang qua.

Trầm Linh thử di động, vẫn không có tín hiệu.

- Làm sao bây giờ? - Trầm Liên nhìn bốn phía, ở đây đúng là nơi hoang vắng, chưa được phát triển.

Trầm Linh nhíu mi, lúc đến cô có thử, nơi này có tín hiệu, vì sao hiện tại lại hoàn toàn bị cắt đứt với bên ngoài? Hình như có chút lạ lùng.

- Không xong. - Trầm Linh kêu một tiếng.

- Sao?

- Quay lại, nhanh nào. - Trầm Linh kéo Trầm Liên đi xuống núi.

Vừa nãy chạy xuống núi một mạch, cô cũng không chú ý có gì không ổn. Hiện tại rốt cuộc cũng phát hiện vấn đề.

- Rốt cuộc là sao? - Trầm Liên không hiểu ra sao, sao lại quay lại?

- Chúng ta bị nhốt trong trận rồi. - Trầm Linh hít một hơi, hiếm khi cô gặp phải chuyện này, lại còn thua người của 600 năm trước.

- Trận pháp?

- Ừ, Lưu Cơ bày kết giới ở đây, tôi không nghĩ đường xuống núi biến động theo canh giờ khác nhau. Cho nên chúng ta đi lầm đường, vì trận pháp ảnh hưởng từ trường, tôi bị mất phương hướng, bất tri bất giác đi tới cửa chết. - Sắc mặt Trầm Linh nghiêm túc: "Chúng ta phải nhanh trở lại, tấm bia đá kia mới là cửa sống, nếu trước khi mặt trời lặn còn chưa trở về sẽ bị vây chết ở đỉnh núi.

Lưu Cơ là một kỳ tài hiếm gặp, trận pháp có một cửa sống và cửa chết, và mà trận pháp hắn bố trí có hai cửa chết, cô tránh được một cái, lại đi vào cái còn lại, quả thật huyền diệu khó giải thích, khiến người ta khó lòng phòng bị.

Trận pháp này, na ná như truyền thuyết Quỷ đánh tường, nếu không trừ phi là thần tiên, cũng không có bản lĩnh dời núi lấp biển.

- Thế nhưng vì sao Lưu Cơ phải thiết lập trận pháp này? Theo lý thuyết, nơi này là cấm địa của Phược, sẽ không có ai vào? - Trầm Liên lại nghi ngờ hỏi, như vậy không phải là ngay cả con cháu mình cũng hại sao.

- Cổ Bộ Cương Đồng sẽ truyền nhiễm, nếu như gặp sẽ bị bệnh giống. - Trầm Linh cười nhạt, Lưu Cơ vì đại nghĩa diệt thân, họ còn chưa gặp thì đã bị vây ở trong. Mẹ của cô năm đó, cũng không biết là có biết trận này hay không, bắt đại canh giờ giống nhau xuống núi, nói chung không có gặp phải chuyện xui xẻo như vậy.

- Chúng ta có thể bị nguy hiểm hay không? - Trầm Liên thử dò xét hỏi, dù sao lần này quay về nhất định không còn kịp rồi.

- Không biết Lưu Cơ còn thiết lập gì ở đây. - Trầm Linh nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, mặc dù cô có nghiên cứu ngũ hành trận pháp này nọ, nhưng cũng không cặn kẽ từng li từng tí. Thời điểm hiện tại toàn nhà cao tầng, cuộc sống trong thành thị, mặc dù là nông thôn cũng không có chỗ nào cần dùng thứ này, đối với cô, điều quan trọng nhất là thực dụng.

- Nhưng chúng ta chắc chắn không thể về bia đá đó.

- Đi một bước tính một bước, tôi cũng không biết chúng ta sẽ đi tới đâu, sớm biết vậy thì mang theo lều vải, làm đêm nay ngay cả chỗ ngủ cũng không có. - Trầm Linh rốt cuộc cũng buông tha, từ sáng sớm đi đến bây giờ, cô vừa mệt vừa đói, dứt khoát lôi kéo Trầm Liên ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng may thức ăn nước uống trong bao đều đầy ắp.

Trầm Liên cảm thấy có chút lạnh, ôm cánh tay của mình tiếp nhận thức ăn và nước, cũng không biết Trầm Linh mua ở đâu được bánh bích quy. Còn có thịt bò khô, thật bội phục cô.

- Thực sự là kế hoạch không có thay đổi. - Trầm Liên yếu ớt nói, còn chưa bắt đầu đã gặp trắc trở trùng trùng.

- Vậy cũng chưa chắc, tôi không tin Trầm Linh tôi sẽ bị vây chết trong trận pháp này. Nghỉ ngơi, ăn no, chúng ta sẽ tiếp tục tìm xem, sau khi bầu trời tối đen, tìm không được lối ra thì chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ. - Trầm Linh lôi kéo Trầm Liên vào lòng mình, mùa đông ở vùng núi hoang vu cũng thật khó cho nàng.

- Cơ mà, thật ra em nghĩ, Lưu Cơ sẽ không hại mọi người, nói không chừng chuyện này có hàm ẩn khác? - Trầm Liên tựa ở trong lòng Trầm Linh, lần này một chút nàng cũng không cảm thấy sợ.

- Vì sao? - Trầm Linh chớp mi hỏi.

- Bởi vì nói về việc bao che khuyết điểm, không có một gia tộc nào vượt nổi Phược, ông ấy cũng sẽ không hại con cháu mình. - Trầm Liên cười ha ha.

- Em còn hiểu gia tộc tôi như vậy cơ. - Trầm Linh bóp cái mũi lạnh sắp cóng của Trầm Liên: "Tiểu công chúa, tôi bỗng nhiên nghĩ, lúc đầu ở bãi tha ma, làm sao em kiên trì nổi, niềm tin nào khiến em khắc phục được sợ hãi và giới hạn của thân thể? Lúc đầu nếu như em rút lui, thì bây giờ sẽ như thế nào?"

- Đừng nghĩ, em sẽ không lùi bước, chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra. - Trầm Liên chợt ngẩng đầu, cười trừng mắt nhìn Trầm Linh: "Linh đời đời kiếp kiếp không được bỏ em."

Trầm Linh cúi đầu xuống, như là bị cái gì hung hăng gõ vào ót mình một cái, có thứ gì quan trọng bị quên lãng, ánh mắt của Trầm Liên khiến cô có chút sợ, bản thân cô chưa từng thấy, như là linh hồn của người khác chạy ra.

- Linh, Linh... - Trầm Liên đỡ lấy Trầm Linh, lo lắng hỏi: "Linh sao vậy?"

- Không sao, đột nhiên đầu hơi đau. - Trầm Linh lắc đầu, vùng vẫy khỏi suy nghĩ kỳ quái kia: "Nghỉ ngơi cũng lâu rồi, chúng ta tiếp tục đi về phía trước."

- Ừ... - Trầm Liên đỡ Trầm Linh đứng lên.

- Trầm Linh buồn cười gõ đầu Trầm Liên: "Tôi không sao, không cần làm quá."

- Em lo lắng cho Linh. - Trầm Liên không để ý đối phương oán giận, vẫn đỡ lấy Trầm Linh.

- Ha ha, tùy em vậy. - Nhún nhún vai, dán gần nhau vậy cũng không tệ.

Cổ ngữ đi đường đêm có câu, bùn đen, đá trắng, nước phản chiếu, tức là đi đường ban đêm khi không nhìn rõ, có thể phán đoán bằng cách này, màu đen là bùn, màu trắng là đá, phản chiếu là nước, không đến mức bị sẩy chân rơi xuống nước.

Trầm Linh biết rõ nguyên tắc này, cho nên dù tối không có đèn vẫn không làm khó được cô.

Hai người đỡ nhau chẳng biết đã đi được bao xa, thì thấy một căn nhà rất cũ. Nghi ngờ nhìn đối phương.

- Linh, đó là cái gì?

- Nếu mắt tôi không nhìn lầm thì đó là chùa của Mật Tông.

- Miếu Lạt-ma(*)? - Tại sao lại xuất hiện ở đây? - Trầm Liên ngạc nhiên hỏi.

(*) Cách gọi tôn kính các nhà sư theo đạo Lạt-ma ở Tây Tạng, Trung Quốc.

Trầm Linh lắc đầu cười khổ, cô cũng muốn biết: "Kệ, đi xem cái đã, dù sao cũng tốt hơn bị lạnh ở ngoài."

- Linh, ở đây hơi kỳ dị, chúng ta không phải nên cẩn thận một chút thì tốt hơn? - Trầm Liên níu Trầm Linh đang chuẩn bị đi về phía trước lại, lo lắng nói.

- Tôi biết, nhưng kì lạ ở đây lại xuất hiện một ngôi chùa, còn là Mật Tông thì rất kỳ quái, mà chúng ta không còn lựa chọn tốt hơn, không tránh được, cho nên thôi cứ trực tiếp vào xem. - Trầm Linh vỗ Trầm Liên: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để em bị thương ở đây."

Trầm Liên bĩu môi, cô nói như vậy thì nàng có thể nói sao nữa, nhưng nàng không thích cái chùa kia, gần một chút đã thấy khó chịu.

- Được rồi, vào xem trước, có chuyện chúng ta trở ra nhé?

- Ừ.

Ngôi chùa tuy ở ngay trước mắt, nhưng thật ra còn cách họ một đoạn ngắn, ở trên sườn núi của một đỉnh núi nhỏ, bên trong lộ ra chút ngọn đèn, có vẻ như có người, thật kỳ quái, ở đây đã bị niêm phong nhiều năm như vậy, như hai đường thẳng song song với thế giới bên ngoài, tại sao có người sống ở nơi này?

Đẩy cửa đi vào, họ bị cảnh tượng trước mắt làm càng hoảng sợ, thần cung phụng trên đài lại bằng kim cương, hơn nữa chỉ có một vị. Trầm Liên ngẩng đầu nhìn mặt của vị kim cương kia, cứ cảm thấy quen mắt. Lập tức nghĩ đến tượng Phật trong chùa, cũng giống như đại đa số, thấy quen mắt là bình thường, cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

Phía dưới đốt hương nến, tỏa vị trầm hương nhàn nhạt. Kế bên đài có một lão hòa thượng, mặc áo cà sa màu vàng, thần thái bình thản, nhắm mắt lại, vào trạng thái ngồi thiền.

Trên bàn ở phía trước có đặt kinh thư, bút mực, còn có quẻ.

- Tiểu công chúa, ở đây thật kỳ quái, thời gian hình như dừng lại. - Trầm Linh nhìn lão hòa thượng ngồi thiền kia, quay đầu nói với Trầm Liên.

Trong mắt Trầm Liên lộ vẻ hoảng sợ: "Linh, em hơi sợ chỗ này."

- Làm sao vậy? - Từ đầu tới đuôi, cô cũng không thấy có khí tức khí tức nguy hiểm gì.

- Cũng không phải đáng sợ mà là không thích, chúng ta đi ra ngoài đi. - Trầm Liên lôi kéo tay của Trầm Linh.