Giáng Đầu

Chương 62




Chờ Trầm Linh tìm được Trầm Liên, mới phát hiện nàng bị giam trong một nhà xưởng, bốn phía được làm và áp chế bằng vũ khí sắt lớn, xung quanh còn chất đống rất nhiều thành phẩm. Trầm Liên bị trói ở tận cùng bên trong, miệng cũng cột vải, chỉ có thể nhìn chằm chằm cô mà không thể nói, có hai người đứng bên cạnh trông coi nàng.

Bạch Luyện cười tủm tỉm ngồi ở chính giữa, vây xung quanh hắn là người của Bạch gia, Trầm Linh vừa vào cửa, cửa chính đã bị khóa lại. Phía sau đứng đầy người.

Chóp mũi Trầm Linh hơi giật, trong không khí có mùi tanh hôi nồng nặc, nhất định có rất nhiều cổ trùng ở đây.

- Trầm Linh, rốt cuộc mày đã tới, tao biết mà, mày sẽ tới. - Bạch Luyện cười có chút dữ tợn, làm cho Trầm Linh vô cùng khó chịu.

- Mày bắt tiểu công chúa, không phải là muốn dẫn tao tới à? - Trầm Linh hừ một tiếng, thái độ vô cùng xem thường.

- Trầm Linh, đừng có làm giá ở đây, một lát nữa sẽ phải quỳ dưới chân tao. - Bạch Luyện nhe răng trợn mắt rít gào với Trầm Linh, người này luôn luôn khinh thường hắn, dựa vào cái gì.

Trầm Linh lại nở nụ cười, ngoại trừ Trầm Liên, chưa từng có người phát hiện Trầm Linh cười rộ lên rất đẹp. Bởi vì trước mặt người ngoài Trầm Linh hầu như chưa bao giờ cười. Vẻ đẹp của cô, đẹp đến mê hoặc lòng người, rất đẹp, rất quyến rũ, người ở bốn phía như bị dung nhan kia làm lung lay.

- Bạch Luyện, chờ mày có trình này thì hẵng khoác lác.

- Có hay không mày sẽ biết ngay. - Bạch Luyện ngoắc tay, đám người đứng ở sau lưng Trầm Linh đều vây quanh.

- Sao? Tức nước vỡ bờ? - Trầm Linh khinh miệt nhìn mấy người bên cạnh, cô không xem nhẹ trên cổ tay chúng đều có một vòng hình con rắn nhỏ màu vàng.

Chân mày Trầm Linh động một cái, một trận chiến lớn đây, xem trọng Trầm Linh cô quá rồi, nó không phải là con rắn nhỏ, mà là cổ Kim Xà biến dị. Loại cổ này là sản phẩm mới mà Bạch gia nghiên cứu ra, độc tính còn mạnh hơn cổ Kim Xà, thậm chí cho tới bây giờ Bạch gia còn chưa luyện chế ra thuốc giải hoàn toàn.

Sau khi biết dã tâm của Bạch gia, Phược bọn họ không phải là không có điều tra gì, này là những tư liệu Đại trưởng lão giao cho cô.

- Cổ Kim Xà à? - Trầm Linh phì cười một tiếng, xoay người bóp cổ Kim Xà của ba người gần đó vào lòng bàn tay, những người này thậm chí chưa phát hiện cổ trùng trong tay mình thế nào lại mất.

Nhìn ba cái xương sụn trắng mịn lạnh như băng ở tay mình, lòng Trầm Linh cười lạnh một tiếng, mọi người đều biết đánh rắn đánh giập đầu, xem ra cũng không loại trừ loại cổ trùng biến dị này.

Cả người phát ra ánh vàng, vảy thật nhỏ, mở miệng có thể thấy hai viên nhỏ xanh mượt sáng bóng, không cần nghĩ cũng biết đó là kịch độc không gì sánh được, đỉnh đầu còn có một bướu thịt màu đỏ. Quả nhiên là cực phẩm biến dị, xem ra Bạch gia tốn không ít tâm huyết.

Mấy người kia nhìn cổ Kim Xà mà Trầm Linh khống chế được trong tay, nhất thời vô phương, không biết là nên tiến hay lùi, độc tính của cổ Kim Xà mọi người đều biết, cho nên cũng không ai dám khinh thường, muốn chết tới gần Trầm Linh.

Sắc mặt Bạch Luyện hơi đổi một chút, không nghĩ tới động tác Trầm Linh bén nhạy như thế: "Trầm Linh, đây mới là khởi động thôi, mày cứ chơi thong thả, tao còn nhiều thứ để đãi mày lắm."

- Linh... - Trầm Liên giùng giằng gỡ vải cột ngoài miệng. Hai người bên cạnh cũng không ngăn cản, thực tế bọn họ cố ý cột lỏng, để giọng của Trầm Liên lúc này nhiễu loạn tâm trạng Trầm Linh. Cho nên có thể nói, đây cũng là âm mưu của chúng.

- Tiểu công chúa. - Quả nhiên Trầm Linh lo lắng liếc về phía Trầm Liên. Ý bảo nàng an tâm, cô không sao.

Một con cổ Kim Xà bay tới cổ họng Trầm Linh, mùi thịt nướng xông lên. Trầm Linh ném bùa chú vào ngay con cổ xui xẻo, hàm răng bén nhọn còn chưa đụng tới Trầm Linh thì đã khóc thét lên. Trầm Linh vốn có thể trực tiếp lấy tay đánh đạo phù, nhưng linh lực không đủ, đành mượn bùa chú, nhưng cô đi vội, trên người hầu như không có bao nhiêu tấm. Mấy con cổ này có thể giải quyết, tuy nhiên cô khẳng định Bạch Luyện còn chưa hết thủ đoạn.

Trầm Linh thừa dịp bọn chúng chú ý vào con cổ, lấy tốc độ nhanh nhất ném ba con cổ Kim Xà về phía những kẻ vây quanh cô. Trong phút chốc ném nó đi, cô hung hăng bấm vào cổ ba con cổ Kim Xà, con cổ bị đau, vừa rơi xuống da trần trụi, cũng bất kể là ai, há mồm cắn ngay.

Á... á...

Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, trên mặt đất lập tức xuất hiện vài thi thể màu đen.

Độc tính thật bá đạo, cũng cắn luôn chủ, tức chưa thuần hóa hoàn toàn, xem ra Bạch gia còn chưa kịp làm ra thành phẩm.

Bạch Luyện nâng đầu, hình như đang suy tư điều gì, lúc này, một người bên cạnh hắn cúi xuống, khẽ nói với hắn: "Cậu chủ có muốn không?"

Bạch Luyện trầm mặc một hồi, gật đầu.

Lập tức không biết từ nơi nào trong phòng, đi tới hai cô gái tướng mạo cực kỳ yêu mị, nhưng ánh mắt hoảng hốt, bất định, vừa thấy cũng biết là tâm thuật bất chính, họ cầm hai cây sáo tạo hình rất kỳ dị, hình dáng kích thước khác nhau, ghé vào bên mép thổi lên âm thanh không hề hòa nhau.

Trên nóc nhà, trên vách tường, trên mặt đất lập tức bò đầy độc trùng, rết, bò cạp, nhện, còn có rất nhiều độc vật tạo hình kỳ dị không rõ tên. Không khí tản ra mùi thơm lạ lùng làm cho người ta buồn ngủ và thần trí mê loạn.

- Trầm Linh, nếm thử Ngũ độc trận tao đặc biệt chuẩn bị cho mày đi. - Bạch Luyện nở nụ cười, hắn chú ý tới sắc mặt của Trầm Linh đã bắt đầu chuyển thành tái nhợt.

Nói là Ngũ độc, nhưng độc vật nơi này đâu chỉ năm dạng, mê hương kia xông lên, nhiễm càng nhiều, độc vật lại càng hưng phấn, sớm muộn gì cũng sẽ gặm không còn xương. Trên người cô chỉ còn vài bùa chú, nhiều nhất chỉ thiêu được vài con, mà ở đây có ít nhất một nghìn.

- Hi Nhiễm, đừng cản tôi, tôi muốn đi tìm Trầm Linh, chị ấy gặp nguy. - Kỷ Thư được Châu Khiết Nặc và Nhan Hi Nhiễm vừa vội vàng chạy tới trường mang cô đi phòng y tế, Kỷ Thư nhật định không chịu đi bệnh viện, cho nên bọn họ chỉ có thể tạm thời tìm một chỗ cho Kỷ Thư nghỉ ngơi trước.

- Kỷ Thư, bây giờ em bị thương, đi không những không giúp được Trầm Linh, còn có thể liên lụy em ấy, không phải là đã thông báo cho Phược rồi sao? Họ sẽ đi. - Nhan Hi Nhiễm kiên nhẫn khuyên Kỷ Thư.

- Hi Nhiễm, sự việc không có đơn giản như chị tưởng tượng, Bạch Luyện đều chuẩn bị cả rồi, Trầm Linh có thể tìm tới tiểu công chúa, Phược chưa hẳn có thể tìm tới, sợ rằng Bạch gia hiện tại rút toàn bộ lực lượng phục kích người Phược phái ra. Tôi phải đi, lần trước Trầm Linh vì cứu tiểu công chúa, linh lực hao tổn hơn phân nửa, đơn thương độc mã đi đối phó Bạch Luyện như vậy, tôi làm sao có thể an tâm dưỡng thương? - Kỷ Thư nói xong cũng nhảy khỏi giường.

Châu Khiết Nặc và Nhan Hi Nhiễm liều mạng ngăn Kỷ Thư: "Kỷ Thư, em không thể không lo an nguy của mình."

- Nặc, Hi Nhiễm, từ trước đến giờ Linh và tôi đều sóng vai chiến đấu, tôi nợ chị ấy nhiều lắm, lần này tôi không bảo vệ tốt tiểu công chúa, tôi phải đi, nếu không tôi sẽ hối hận cả đời. Hơn nữa, thuốc Trầm Linh cho tôi là Long Tiên Hương chế thành, có tác dụng cải tử hoàn sinh. Vết thương của tôi ổn bảy tám phần rồi."

Châu Khiết Nặc ngây ra một lúc, linh lực Trầm Linh hao tổn hơn phân nửa? Chẳng lẽ đêm đó cô không hề động đến Trầm Liên? Họ lại thân thiết hơn, càng ngày càng không hiểu nổi hai người kia.

- Được rồi, tôi cho em đi, thế nhưng Kỷ Thư, em sẽ tìm được Trầm Linh? - Nhan Hi Nhiễm thở dài, lúc này không cho cô đi, sợ rằng sau này cô sẽ hận cả nàng.

- Có Nặc ở đây, vừa rồi tôi có giao thủ với Bạch Luyện, có thể cảm giác được khí tức của tên đó. - Kỷ Thư khoác áo, lôi kéo Châu Khiết Nặc: "Nặc, nhờ chị."

Châu Khiết Nặc gật đầu.

- Thư... - Vừa nghe âm thanh này, Kỷ Thư ngừng lại: "Em nhớ rằng tôi đợi em về, không có em, tôi không biết làm gì bây giờ..." Nhan Hi Nhiễm hoàn toàn chưa từng nghĩ đến một ngày mình sẽ nói ra những lời này, thời gian qua, Nhan Hi Nhiễm đã nhìn thấy tất cả, Kỷ Thư chín chắn, Kỷ Thư tính trẻ con, Kỷ Thư ưu nhã. Bất tri bất giác bị một cô gái mang nhiều quá khứ hấp dẫn, nhưng tình cảm này nàng không muốn nói, cũng không có dũng khí nói. Mặc dù bây giờ đang nói khá mờ nhạt, nhưng trong lòng Kỷ Thư vẫn rung lên một chút.

- Tôi sẽ về. - Kỷ Thư không dám quay đầu lại, lôi Châu Khiết Nặc chạy nhanh.

Trầm Linh, chị đừng xảy ra chuyện gì.