Giáng Đầu

Chương 60




- Em không có mỏng manh dễ vỡ như vậy. - Trầm Liên lắc đầu: "Nếu như mọc ra thì đi bệnh viện được rồi, chị cứ chuyện bé xé ra to."

- Ừ, cũng được. - Trầm Linh gật đầu: "Được rồi tiểu công chúa, thiếu chút nữa quên mất, hôm nay chúng ta phải dọn nhà."

- Dọn nhà? Nhà Linh mua đã sửa xong rồi?

- Cũng gần như vậy, tuy hơi gấp nhưng đã có thể ở, hơn nữa lúc đầu chủ nhân căn nhà kia có thẩm mỹ không tệ, tôi chỉ sửa kết cấu một chút thôi. - Trầm Linh bỡn cợt nhìn chằm chằm Trầm Liên: "Thế... em có thể xuống giường chứ..."

- Có thể... - Trầm Liên tưởng chừng như rít ra từ trong kẽ răng, mệt người này còn ra vẻ vô hại, thực sự quá ghê tởm.

Dọn nhà là chuyện nhỏ, bởi vì Trầm Linh thấy ký túc xá còn có thể về ở, cho nên mang đi không nhiều lắm, lấp đầy bụng là chuyện lớn, từ tối hôm qua đến bây giờ, hai người chưa có hạt cơm nào vào bụng, còn vận động hết sức dữ dội, cho nên dẫn Trầm Liên đi quán ăn. Cơm nước xong đã sáu giờ tối, cô mới cùng Trầm Liên lần đầu tiên về nhà mới của họ.

Vừa vào cửa, Trầm Liên đã bị một bộ ghế sa lon màu đỏ thẫm bằng da cực lớn hấp dẫn. Nàng biết Trầm Linh có một nguyện vọng, chính là khi về nhà, có thể ngả ngay vào cái sa lon siêu cấp mềm mại thoải mái. Ngày thường có thể ngồi cùng người yêu xem ti vi.

Trầm Linh từ phía sau ôm lấy Trầm Liên: "Có thích không?"

- Ừ... - Trầm Liên thoải mái trả lời, hai người đồng thời ngã xuống sa lon, thoải mái chôn vào đó.

Lúc đầu phòng khách cũng không phải là nhỏ, nhưng bởi vì cái ghế sa lon này mà có vẻ chật chội.

Trước ghế sa lon đặt hai cái bàn trà hình vuông thấp, một là bằng gỗ, một là bằng da màu đỏ thẫm.

- Sao có hai cái? - Trầm Liên nghiêng mặt sang bên hỏi.

- Ngốc ạ, một cái để ăn uống, một cái để cho em để báo chí và sách, làm vậy để sách báo không vô ý bị dính ướt. - Trầm Linh vuốt mũi Trầm Liên, biết nàng thích xem sách, cho nên mới sắp đặt như vậy.

- Linh, sao chị tốt như vậy. - Trầm Liên vùi ở trong lòng Trầm Linh ma sát, nàng quá cảm động.

Trên vách tường đối diện bàn trà là chiếc ti vi cực lớn, phía dưới là một hàng tủ ti vi. Phòng khách và nhà bếp cũng không biệt lập. Trầm Linh chế tạo riêng một bộ tủ bát bằng gỗ, màu hồng nhạt, hiển nhiên là Trầm Linh tỉ mỉ chọn lựa, Trầm Linh thích nhất là bàn ăn.

Kế tủ bát là một nửa hình bầu dục, trên đỉnh có một cái giá chống nhỏ, mà mặt bên có thủy tinh trong suốt tách ra, còn có thể ngăn cản khói dầu xông vào. Trầm Liên rất thích cái bàn này, bởi vì lúc ăn cơm hai người cũng có thể ngồi rất gần nhau.

- Phải nhanh chóng đi xem phòng ngủ chứ. - Trầm Linh lôi kéo Trầm Liên đứng dậy.

- Được. - Một tay Trầm Liên bị Trầm Linh nắm, hai người đi đến phòng ngủ chính.

Căn phòng được bố trí rất rộng rãi sáng sủa, theo như Trầm Linh nói, cô hy vọng sáng sớm vừa mở mắt, trong lòng được trống trải. Cửa sổ sát đất, rèm cửa sổ màu vàng ngà. Có một cửa thông với thư phòng, bên trong là giá sách, trên bàn còn có máy vi tính.

Sàn nhà bằng gỗ vân màu biển, bên cạnh là một loạt tủ quần áo, tông màu chính của căn phòng là màu xanh biển nhạt. Giường lớn màu trắng, ra giường và chăn màu xám tro nhạt. Nhìn qua rất thoải mái. Vách tường bốn phía được phủ sơn sóng gợn. Căn phòng vừa đẹp vừa thoải mái, vừa thấy đã yêu.

Nhưng mà...

- Linh...

- Sao nào?

- Vì sao phòng tắm trong suốt hoàn toàn? - Hiện tại Trầm Liên cảm giác phía sau đầu mình có ba đường màu đen và một giọt mồ hôi lạnh. Cả phòng tắm hiện lên thủy tinh sáng bóng màu xanh da trời.

Nói cách khác... Nếu như một người trong họ tắm ở trong đó, một người khác có thể nằm trên giường thưởng thức, nó nằm ngay bên trái giường, thật là tà ác, thú vui của Trầm Linh càng ngày càng khiến nàng sợ đến sợ nổi da gà.

- Ha ha, thủy tinh trong suốt, bên trong không cần bật đèn, dùng ánh sáng bên ngoài được rồi, tiết kiệm nhiều tiền. - Trầm Linh cười xấu xa.

Trầm Liên trừng mắt nhìn cô: "Mục đích của Linh không phải chỉ có thế chứ gì."

- Tôi còn có mục đích gì? - Trầm Linh giơ hai tay, cô rất vô tội, thực sự rất vô tội.

Trầm Liên hung hăng nhìn Trầm Linh, người này toàn làm bộ: "Không được, nếu Linh không giải quyết vấn đề phòng tắm, em không ở đây."

- Tiểu công chúa... - Trầm Linh dính sát, yếu đuối kêu.

Trầm Liên run một cái, trời ạ, Trầm Linh còn nũng nịu với nàng: "Không kì kèo mặc cả." Cứ như động vật trong sở thú, tắm trước mặt Trầm Linh, nàng tuyệt đối không làm được.

- Cơ mà khi tôi tắm, nếu như em có hứng thú, em cũng có thể nhìn ấy... Em có lỗ đâu. - Trầm Linh dán chặt vào lỗ tai Trầm Liên mà phun khí, cái này là sở thích sống sao? Trầm Liên đáng thương, vành tai vụt đỏ.

- Em có thể nhìn Linh, nhưng Linh không thể nhìn em. - Được rồi, nàng có thể nhượng bộ một tẹo.

"_" Trầm Linh ngây ra một lúc: "Cái này không công bằng."

- Em hết cách. - Trầm Liên học dáng vẻ nhún nhún vai của cô.

Kết cục sau cùng là phòng tắm được vải bọc lại, vừa đủ để che cảnh xuân bên trong.

Nhưng Trầm Linh vẫn cười gian tà, tuy rằng nhìn không thấy toàn cảnh, nhưng có thể thấy bóng dáng, đẹp mông lung, không hề tệ. Cô nâng đầu nằm trên giường êm, thưởng thức thân thể mềm mại tinh tế của Trầm Liên khi tắm ở bên trong. Kỳ thực cô rất muốn đi vào, cơ mà nghĩ thân thể Trầm Liên chắc không chịu nổi, cho nên bỏ qua, quên đi, chỉ nhìn một chút là tuyệt rồi.

Chờ đến khi khuôn mặt nhỏ nhắn của Trầm Liên được hun đốt thành đỏ bừng, thì phát hiện vẻ mặt Trầm Linh nhìn mình chằm chằm, xấu hổ không thôi.

- Tới lượt Linh tắm. Trầm Liên quăng khăn tắm vào mặt Trầm Linh, che khuất tầm mắt của cô.

- Rồi. - Trầm Linh cười rất kỳ dị.

- Được rồi, Linh, ngoài căn phòng hai người này ra, Linh còn sắp xếp gì không? - Trầm Liên hỏi.

- Thời gian gấp quá, còn chưa kịp, cơ mà không sao, sau này hai chúng ta sẽ cùng sắp xếp. - Trầm Linh cười trả lời.

- Sao phải dọn vội như vậy? - Trầm Liên đi tới bên giường, ngồi xuống, lau lau tóc còn ướt.

- Bạch Luyện chạy mất, tên này âm hiểm như thế, sao tôi yên tâm để em ở trường học, hơn nữa ở đây cách không xa, dọn qua sớm một chút không tốt sao?

- Không có gì, em hỏi vu vơ thôi. - Trầm Liên thích vô cùng bố trí tỉ mỉ của căn nhà, có mộng tưởng của Trầm Linh, cũng có của nàng.

Nàng vẫn cho là Trầm Linh vắt cổ chày ra nước, không nghĩ tới thực sự dùng tiền, cô thật ra rất hào phóng, nàng tưởng Trầm Linh yêu tiền như vậy, chỉ là bởi vì không có cảm giác an toàn. Thế nào nàng cũng không nghĩ tới, căn nhà ấm áp này, nàng và Trầm Linh còn chưa kịp bố trí xong, thì họ đã phải rời khỏi. Thậm chí có khả năng quay về hay không, nàng cũng không biết.

Buổi tối, Trầm Liên lẳng lặng nằm ở trong lòng Trầm Linh, buổi tối đầu tiên của hai người, tại nơi họ thuộc về.

- Linh.

- Ừ?

- Linh nói xem, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục như vậy sao?

- Sẽ, đương nhiên sẽ, hơn nữa không chỉ kiếp này, kiếp sau chúng ta cũng sẽ bên nhau. - Trầm Linh thấp giọng đáp lời.

- Linh nói xem, Linh có thể không làm vu sư không?

Trầm Linh trầm mặc hồi lâu.

- Được rồi, em đùa.

- Tiểu công chúa, nếu như mọi chuyện kết thúc, chúng ta có thể sống sót thuận lợi, tôi hứa với em. - Trầm Linh thở dài, hứa hẹn này thực sự quá xa vời, xa đến nỗi cô nghĩ mình chỉ trả lời cho có lệ.

- Linh nói vậy là được rồi, em không muốn làm khó Linh. - Trầm Liên chui vào trong lòng Trầm Linh, thân thể cô thật lạnh: "Mau ngủ đi."

Trầm Linh nhẹ vỗ về khuôn mặt buồn ngủ của Trầm Liên, thật sự sẽ có một ngày như vậy sao? Cô cảm thấy số phận mình như vậy đã được sắp đặt từ kiếp trước, biết rõ kết quả, lại phải giải quyết tâm nguyện lúc trước chưa xong. Trước đây không có dũng khí làm, bây giờ vì Trầm Liên, cô mới muốn tranh thủ, nhưng, cô sợ, Trầm Linh chỉ là một cô gái, Trầm Linh không phải là vạn năng.

Mặc dù họ sùng kính một tổ tiên, cũng không bất đắc dĩ phải rời khỏi, chấp nhận số phận của mình chăng? Giống như sự xuất hiện của nàng, không phải là trào phúng.

Trầm Liên, tôi phải làm thế nào để đoạt được em? Trầm Linh hôn đôi mắt đang đóng, từng chút từng chút, nhẹ nhàng dịu dàng. Như là bị cái gì quấy rầy không nhịn được, Trầm Liên hừ một tiếng, lại rụt thêm vào lòng cô, trong miệng lẩm bẩm vài câu không nghe ra, sau đó níu cổ áo Trầm Linh, rồi trên mặt hiện lên nụ cười thỏa mãn.

Trầm Linh nở nụ cười, vì để được bình yên như thế, vì tiểu công chúa như thế, cô phải nỗ lực, cũng có dũng khí và lý do nỗ lực.

- Tiểu công chúa... Chúng ta đánh cược một lần đi, đánh cược với ông trời.