- Vì sao em lại dùng Cấm thuật này?
- Gia tộc chúng tôi, Phược, có thể nói là hùng mạnh nhất giới vu thuật, Cấm thuật thất truyền đã lâu này kỳ thực chúng tôi có bảo tồn, tôi đã sớm học qua. Hơn nữa trước đây Thụy Gia Na đã từng giới thiệu cho tôi một chút, cho nên tôi kết hợp ma pháp của Tử Linh phái và Tử Thi phái lại, để triệu hồi vong linh Thụy Gia Na. Pháp thuật này phải đợi sau khi người kia đã chết 12 tháng mới có thể tiến hành, tôi đóng băng thi thể Thụy Gia Na, dùng 12 tháng để tiêu diệt gần hết bộ tộc Hắc Phong. Đương nhiên nguyên nhân trong đó cũng rất phức tạp, Thụy Gia Na bởi vì tôi mà chết, thế lực ủng hộ chị ấy muốn tìm tôi báo thù, còn bên kia bởi vì hành động trước đó của tôi cũng sẽ không bỏ qua cho tôi. Huống hồ tôi đoạt thi thể Thụy Gia Na, đây là chuyện bọn chúng không thể dễ dàng tha thứ. Bởi vì tôi tác động quá lớn, rung động toàn bộ giới Hắc ma pháp, tất cả mọi người đuổi gϊếŧ tôi. Hơn nữa bởi vì bọn họ biết muốn dùng thuật triệu hồi vong linh, một khi tôi dùng, toàn bộ giới ma pháp cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vì vong hồn tôi triệu hồi chưa hẳn là Thụy Gia Na thật, có thể là ác hồn địa phủ cũng bị tôi kêu lên, đến lúc đó thì thực sự thiên hạ đại loạn.
- Những ngày đó, mỗi tối, tôi mặc y phục của Thụy Gia Na, nằm ở trong quan tài, an tĩnh suy tính, nhung nhớ Thụy Gia Na, dùng để nối liền với linh hồn của chị ấy, tôi muốn chị ấy có thể nghe giọng tôi, để khi tôi triệu hồi chị ấy có thể trở về. - Kỷ Thư ngẩng đầu, mắt vô thức nhìn trần nhà: "Kỳ thực tôi chỉ là vì mất đi Thụy Gia Na, đau xót mà đánh mất lý trí, tôi triệu hồi vong linh Thụy Gia Na về thế nào đi nữa cũng chỉ là vào con rối lỗi mà thôi. Nhưng tôi điên rồi, cho đến lúc đó tôi đều tùy hứng làm bậy, không có ai giáo huấn tôi, sửa sai tôi."
- Em thành công không? - Nhan Hi Nhiễm thấy quá khứ của Kỷ Thư tuy rằng rất hỗn loạn, thế nhưng cô vẫn có tình với Thụy Gia Na, tình cảm sâu như vậy, chỉ do cô tuổi còn quá trẻ, không biết nặng nhẹ mà thôi. Con đường trưởng thành của cô quá mức thuận buồm xuôi gió, cho nên tạo cho cô tính cách tự đại cuồng ngạo, chẳng biết cái gì gọi là quý trọng người trước mắt, hành sự cũng không để ý hậu quả cũng là chuyện bình thường. Có thể nói, Kỷ Thư của quá khứ là người hết sức cố chấp.
- Thành công, gọi ra vô số tử sĩ(*) địa ngục, gây đại họa. Bản thân tôi căn bản đấu không lại đám tử sĩ này. Tất cả ma pháp sư, dù là Hắc ma pháp hay Bạch ma pháp đều kinh động, bọn họ đòi Phược cho bọn họ một công đạo, với sức mạnh của Phược, vốn không cần sợ bọn họ, thế nhưng dù sao chúng tôi cũng đuối lý, Phược kêu Trầm Linh tới tìm tôi.
(*) Người chết trận.
- Ừ? Em ấy đến làm gì? - Nhan Hi Nhiễm thấy rất khó tin, xảy ra chuyện lớn như vậy, Phược lại chỉ phái một cô bé đến, theo miêu tả của Kỷ Thư, Trầm Linh khi đó cũng chỉ mới mười mấy tuổi.
- Chị ấy? - Kỷ Thư nở nụ cười: "Chị ấy chưa nói gì hết thì đã giúp tôi gϊếŧ sạch rồi tử sĩ tôi gọi tới, bởi vì hàng trăm tử sĩ truy sát tôi đã hấp hối, chị ấy mang tôi đi chữa thương, còn gϊếŧ ma pháp sư đuổi gϊếŧ tôi."
- Không giống tác phong của em ấy. - Nhan Hi Nhiễm bĩu môi, Trầm Linh thật là một cô gái đáng sợ, nhưng khiến nàng kính nể.
- Sau khi vết thương lành, tôi còn chưa từ bỏ ý định, Trầm Linh chỉ ném cho tôi một câu, làm tôi từ bỏ ý niệm chiêu hồn trong đầu.
- Chẳng qua em chỉ triệu hồi vong linh về một con rối lỗi, em cho rằng Thụy Gia Na sẽ bằng lòng làm một con rối lỗi sao? Khi còn sống dây dưa người ta, người ta đã chết cũng không để người ta ngủ yên, em ích kỷ vậy sao? - Nhan Hi Nhiễm nghĩ, nếu như ngay lúc đó nàng là Trầm Linh, cũng nhất định sẽ nói như vậy, nhưng khó có thể tưởng tượng thời điểm đó Trầm Linh chỉ mới lớn một chút, đã có được suy nghĩ chín chắn như vậy.
- Ừ, chị nói không khác Trầm Linh một chữ. Tôi quá ích kỷ, đạo lý mọi người đều biết mà tôi lại không hiểu. Sau đó tôi ngày nhớ đêm mong Thụy Gia Na, không ăn không uống cũng không ngủ, Trầm Linh nhìn không lọt, dẫn tôi đến Trung Quốc. Có Trầm Linh ở đó, giới ma pháp bất mãn với tôi cũng không dám làm gì tôi, huống chi phía sau chống lưng tôi là cả đế quốc vu thuật, Phược. Phược bao che khuyết điểm bao nhiêu, tất cả mọi người khỏi cần phải nói. Tôi sống ở đây như cái xác không hồn hai năm, đều là Trầm Linh ở cùng, tôi mới từ từ thoát khỏi ám ảnh, sau đó tìm trường học rồi đến trường, bắt đầu cuộc sống mới. - Kỷ Thư sờ sờ đồ đằng trên bắp chân: "Chỉ là lời nguyền này, vĩnh viễn lưu lại, nhắc nhở tôi đã tổn thương một người yêu tôi đến cỡ nào."
- Em bây giờ, là giấu bi thương dưới nụ cười, vết thương trong em, chưa từng lành. - Nhan Hi Nhiễm thở dài, nhìn Kỷ Thư mỉm cười, có chút đau lòng nói.
- Không sao, tôi muốn làm nó đau, thối rữa, làm cho tôi vĩnh viễn nhớ Thụy Gia Na năm đó đau dường nào. Khi tôi lần đầu thấy mắt chị, đã cảm thấy chị giống như Thụy Gia Na, đẹp như thế, thiện lương như vậy. Nhất là ánh mắt, rất giống nhau, thế nhưng chị có chút khác, ánh mắt chị kiên cường hơn rất nhiều. Thụy Gia Na yêu sâu đậm, cũng không chịu nổi đả kích, mà chị chững chạc và chín chắn hơn rất nhiều, là tôi mang chị ra so sánh, xin lỗi. Nhưng tôi không thể thương tổn chị, không thể mang chị vào thế giới của tôi.
- Cho nên em trốn tôi? - Nhan Hi Nhiễm cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà Kỷ Thư hành động kỳ quái thời gian trước.
- Ừ, cơ mà tôi là người như vậy, chị nhất định sẽ không thích, cho nên thật ra không có gì, chị an tâm ở đây, tôi giúp chị đối phó chuyện ly hôn. - Kỷ Thư từ dưới đất bò dậy, duỗi thẳng thắt lưng, thư giãn hai cái: "Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài làm vài chuyện."
Nhan Hi Nhiễm thấy Kỷ Thư không nói nữa, biết nhiều điều Kỷ Thư đã trải qua như vậy, nàng cũng cần yên lặng một chút, rốt cuộc Kỷ Thư không được xem là người tốt? Giữa cô và nàng thì được xem là gì? Nàng biết lần đầu tiên thấy Kỷ Thư đã bị hấp dẫn, thậm chí từ từ tiếp xúc, nàng càng quan tâm Kỷ Thư, thậm chí có một chút động lòng, khi nhìn thấy cô thì tim nhảy nhót khó hiểu.
Vì vậy cô gái tản ra ưu sầu nhàn nhạt, còn mang ưu nhã cao quý khiến người khác không thể bỏ qua.
Đây là tâm tình nàng chưa từng có với chồng trước, trước kia nàng thầm nghĩ chuyện tình cảm phải ổn định, cho nên mới tìm người chồng lớn hơn mười tuổi, bởi vì thấy đủ đáng tin, đủ để cho nàng dựa vào cả đời là tốt rồi. Không yêu cũng được, nói chung nàng cũng không hy vọng cuộc sống có gợn sóng, thế nhưng Kỷ Thư xuất hiện lại khiến lòng nàng rung động. Hơn nữa, hiện tại vốn là do tình cảm ổn định kia cũng xuất hiện vấn đề, chính lúc bất lực nhất thì Kỷ Thư giúp đỡ nàng. Tình cảm của Kỷ Thư nàng cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu, bây giờ nghe quá khứ của Kỷ Thư, nàng cũng rất hỗn loạn, cần an tĩnh.
Kỷ Thư rốt cuộc có yêu nàng hay không? Hay chỉ vì nàng có chút giống Thụy Gia Na, cho nên sinh ra hảo cảm, mà đúng như Trầm Linh nói, còn dũng khí để yêu sao?
Nhan Hi Nhiễm đứng lên, đi tới cửa sổ phòng khách, phần phật kéo màn cửa sổ ra, nhìn người đến người đi trên đường, ở một góc khó nhìn thấy, có một hình ảnh quen thuộc.
Kỷ Thư đứng bên cạnh, lấy tay nỗ lực che hướng ánh mặt trời chiếu vào mắt, chúng khiến cô không thể nào mở mắt nổi. Nhiệt độ nóng rực chiếu lên trên người, nhưng thân thể vẫn lạnh.
Cô che giấu mình lâu như vậy, tất cả mọi người đều cho rằng cô đã khôi phục, đã trở lại là cô của quá khứ, chứ không vui chơi nữa, đối với tình cảm, cô cũng khước từ.
Kỳ thực lúc ban đầu gặp Nhan Hi Nhiễm, chính là bình yên mà bị hấp dẫn, Thụy Gia Na nói nàng không phải là người để cô dừng bước, cho nên từ đó về sau, cô vẫn đeo đuổi bình yên. Đầu tiên là mua nhà, thế nhưng mỗi lần vào ở lại không thấy nó giống một ngôi nhà, chỉ là một cái hộp có nóc có thể che mưa. Ở Trung Quốc, bình yên ở quê nhà, nhưng trái tim vẫn trôi nổi bập bềnh.
Trầm Linh cho tới bây giờ vẫn chưa từng oán giận một câu, cô gái này, câu đầu tiên là bảo cô bỏ chấp nhất với Thụy Gia Na. Cô không sợ lời nguyền, không sợ nghiệp chướng, chỉ là nghiệt báo, không sợ bị phản ứng ngược, còn phải sợ cái gì. Không thèm để ý gì cả, ấn tượng đầu tiên của cô chỉ có lạnh lùng gϊếŧ gϊếŧ và gϊếŧ, như một nữ thần thánh khiết cao quý không ai bì nổi, nhưng lại như Tu La của địa ngục diêm dúa lẳиɠ ɭơ, hai mắt mị hoặc mê người, lại càng giống ma vương trong địa ngục đẫm máu sống lại khiến lòng người run sợ. Trước mắt có biến thành màu đỏ tươi, cô cũng không nhíu mày một cái, thi thể, máu tanh, tanh tưởi, tội ác, hết thảy tất cả chưa từng làm mặt mũi cô biến sắc. Kỷ Thư xúc động với con người cô, cô từng cho rằng lòng cô đã đóng băng.
Một người như vậy, rốt cuộc vì lý do gì mà cô tồn tại trên thế giới này? Vốn tưởng rằng cô không biết yêu, nhưng khi nhìn thấy Trầm Liên thì Kỷ Thư mới nhận ra, cô yêu sâu sắc hơn bất kỳ kẻ nào.
Cho nên Kỷ Thư cũng tràn ngập hiếu kỳ với Trầm Linh, đây cũng là một trong những nguyên nhân trước đây cô bằng lòng ở lại Trung Quốc cùng Trầm Linh.