Ăn thì ăn, vì sao có cảm giác như “Dẫn con dâu xấu xí ra mắt mẹ chồng” thế này?
Tuy ba mẹ đều ở tỉnh khác nhưng anh hai như cha, hơn nữa anh hai lớn hơn anh những mười ba tuổi, Hứa Phượng Kình luôn kính nể anh ấy.
Anh lo lắng thay cho Ryan, sợ thằng cha lỗ mãng này mắc lỗi với Hứa Phượng Uyên, sau mới phát hiện mình lo lắng rất dư thừa nhàm chán. Ryan chỉ vô lại trước mặt anh thôi, còn trước mặt người khác hắn là một người thanh niên thiện lương trí thức nóng bỏng và lễ phép hoàn hảo. Hắn gọi “anh hai” còn ngọt ngào hơn anh gọi làm Hứa Phượng Kình có vài phần khó chịu, đặc biệt khi biết hôm qua họ đã gặp nhau rồi, anh thở dài liếc Ryan, nói: “Gọi anh hai làm gì, từ đó để anh gọi sao?”
Quan hệ của họ đang trong giai đoạn “quan sát”, anh không muốn kết luận quá sớm, để nửa đời sau dính chặt với dã thú.
“Tôi đã biết, hiệu trưởng.” Ryan không biết là vô tình hay cố ý gọi anh như thế, làm miếng thịt vịt đưa lên đến miệng rớt lại xuống chén.
Tiêu Tuấn Đình hiển nhiên cũng không thoải mái khi Ryan sử dụng chiến lược nịnh bợ gia đình vợ này. Vì vậy dùng phương pháp Ngụy cứu Triệu, lén lén đổi nước trái cây của Hứa Phượng Kình thành rượu gạo.
Vốn từ khi thảm kịch kia qua đi, Hứa Phượng Kình thề với lòng không uống rượu nữa nhưng khổ nỗi rượu gạo không mùi vị, uống hoài vẫn thấy ngọt, anh bất hạnh trúng chiêu, uống hết cả ly lớn.
Uống rất ngon, tác dụng chậm nhưng mạnh, Hứa Phượng Kình bắt đầu thấy sao quay vòng vòng, đầu nặng không đứng nổi, mềm nhũn dựa vào người Ryan.
Ryan thuận thế ôm tình nhân vào lòng, nhìn hai gò má anh đỏ ửng cùng với nhãn thần mê ly, thần trí không rõ, hắn đứng dậy chào Hứa Phượng Uyên cáo từ, ôm Hứa Phượng Kình về nhà.
Anh không say như lần trước, ít ra cũng tự mò leo lên giường được, nhưng trình nói nhảm không hề giảm, Ryan muốn đứng dậy vắt khăn lạnh lau mặt cho anh liền bị anh nắm tay áo kéo lại, nói ra những lời bình thường không bao giờ nói ——
“Không được đi… Anh vào nhà của tôi, sinh ra là người của Hứa Phượng Kình tôi… Chết đi là quỷ của Hứa Phượng Kình tôi… Dù tôi đánh anh chửi anh làm nhục anh… cũng… không… không được đi, dù tôi đuổi anh… cũng… cũng không được đi…”
Ryan nghe được những lời này trong lòng vui mừng nở hoa, đến cả đầu khớp xương cũng như tan chảy, ôm anh nhẹ nhàng dỗ dành, dịu dàng như kẹo đường: “Tôi không đi, cả đời cũng không đi, tình yêu của tôi…”
Một bên dỗ dành, một bên lợi dụng thời cơ lột quần áo của hai người đến khi cả hai trần như nhộng, sau đó thoải mái leo lên giường hưởng thụ cảm giác da thịt thân cận. Hứa Phượng Kình vẫn lầm bầm không yên hơn nữa nằm nhích tới nhích lui, cọ đến cái này cọ đến cái kia, sờ sờ xoa xoa, mang theo chút oán giận thì thầm: “Sao trên người anh nhiều lông như vậy…”
Nhân chủng khác nhau mà! Cũng đâu phải lần đầu tiên cưng thấy. Nhưng Ryan không trả lời, hắn còn đang bận rộn để dấu ô mai trên cần cổ anh, hai tay không kiêng dè vuốt ve da thịt nhẵn nhụi.
“Giống người rừng…” Hứa Phượng Kình nói thầm, xoa vết đạn trước ngực hắn, cho dù cách đám lông dày cũng có thể cảm nhận rõ vết sẹo. Ryan bị chọt đến phục hồi tinh thần ngưng hành vi sắc lang, sẹo nha —— trên đùi cũng có —— nhắc nhở hắn lần trước thừa cơ Hứa Phượng Kình say mà giở trò. Sau đó đâm chém là chuyện nhỏ, chuyện lớn là tình nhân nổi bão vung đao chém đứt mối lương duyên của hai người —— hao hết thiên tân vạn khổ mới tiến triển tới đây, hắn cũng không thể vì một phút rung động mà làm hỏng đại cuộc.
Ryan ngoan ngoãn thu tay về đặt ở hông anh, Hứa Phượng Kình nỗ lực tập trung ánh mắt tan rã thiếu chút lé luôn, trừng hắn một lát đột nhiên dùng hai tay hai chân quấn lấy hắn, nắm tóc hắn chăm chú nhìn hắn, bắt đầu đổi thang không đổi thuốc lải nhải: “Anh nhớ cho kỹ… Tôi nói anh đi hướng đông, anh không được phép đi hướng tây… Tôi không cho phép anh đi… Dù chết cũng không được đi…”
“Anh đuổi tôi cũng không đi, yên tâm nha.” Ryan yêu chiều nhìn anh, con mèo xinh đẹp như có như không cọ cọ cổ hắn, Hứa Phượng Kình không biết vì sao đỏ vành mắt, run run: “Không được đi… Không cho đi… Vất vả lắm mới có một người…”
Anh lắp bắp nửa ngày cũng không nói hết, mặt đỏ bừng, oán giận theo lời rượu trở nên nghẹn ngào, tự nói: “Nếu anh dám đi… Tôi sẽ… Tôi sẽ…”
Như quỷ chết đuối bấu được cọc ôm riết Ryan không buông, trước ngực hắn thấm ướt chất lỏng ấm áp, Ryan cả người chấn động tràn ngập yêu thương nâng mặt anh hôn lên mắt, Hứa Phượng Kình thuận theo nhắm mắt lại, nước mắt đong đầy.
Người băng giá kiêu ngạo này rốt cuộc cô đơn đến mức nào! Ryan chưa bao giờ cảm ơn Thượng Đế cho họ gặp nhau như lúc này, để hắn không biết sống chết xông vào cuộc đời anh, đến gần anh, làm bạn với anh, yêu anh.
Nụ hôn dần trở nên nóng bỏng, Hứa Phượng Kình nhiệt tình hơn ngày thường rất nhiều, rên rỉ nhẹ nhàng, chủ động hé miệng, như trẻ con vươn đầu lưỡi liếm kẹo. Ryan cũng chìm đắm trong khoái cảm, đầu lưỡi tiến công sâu hơn đùa giỡn đến mức Hứa Phượng Kình hừ ra tiếng. Anh vụng về hưởng ứng, tiếng nước dâm mỹ trong không gian càng rõ ràng, dưới chăn nóng tình dục dâng trào thân nhiệt tăng lên nhanh chóng. Toàn thân như có dòng điện chạy qua khiến cả hai người đều hưng phấn.
Vật cứng tràn trề sinh khí cọ lên bụng anh, Hứa Phượng Kình trừng mắt hắn, hỏi: “Sao anh lại động dục nữa hả?”
“Anh cũng vậy.” Ryan duỗi ngón tay xoa nắn nửa dưới sôi sục của Hứa Phượng Kình, làm hại đối phương kêu một tiếng rồi xụi lơ trên người hắn, thắt lưng từng đợt run rẩy.
Nghe Ryan cười dâm đãng, Hứa Phượng Kình thở dốc dồn dập, mặt đỏ như Quan Công, hận không thể tiến… tiến vào chăn bông. Ryan ôm anh trở mình đặt anh dưới thân, dịu dàng nói: “Chúng ta làm tình đi Kình, tôi muốn hòa làm một với anh, kết hợp tất cả, lẽ nào anh không muốn?”
“Không muốn.” Hứa Phượng Kình kiên định cự tuyệt, vừa cười ầm ĩ, rượu cũng tỉnh bảy tám phần, nhưng mấy phần say vẫn còn muốn vui đùa, cũng còn đủ tỉnh táo để ra quyết định.
“Kình, trước đây là tôi sai, tôi muốn mau chóng có được anh nên làm tổn thương anh, lần này sẽ không như vậy nữa.” Ryan thấp giọng dụ dỗ, “Một lần làm tình hoàn hảo giải tỏa ám ảnh, tin tưởng tôi đi, tôi sẽ cho anh thật sung sướng.”
Hứa Phượng Kình lắc đầu như trống bỏi, nói giỡn! Nói ngọt ngào như vậy chỉ vì muốn chơi anh thôi chứ gì? Nếu anh dại dột tin, tám phần mười vài ngày sau không bước đi được, thứ quái vật ấy không phải to ở mức bình thường, nghĩ tới đã kinh hồn tán đảm rồi —— trừ phi Ryan đi chỉnh hình để thứ ấy nhỏ như cây bút máy thì được.
“A…” Ryan cọ cọ cổ anh, cò kè mặc cả: “Tôi dùng tay cho anh thoải mái thì sao?”
“Không cần!” Hứa Phượng Kình thẹn quá hóa giận đánh hắn, đáng tiếc như đánh phải bức tường. Ryan không chút đau đớn lấy ra chai bôi trơn, sau đó dưới ánh mắt muốn giết người của Hứa Phượng Kình, thành thạo dùng hai ngón tay thấm ướt trượt vào cửa sau!
“Ryan! Anh điếc hả!?” Hứa Phượng Kình tê cả da đầu, men say tiêu hết, cố gắng giãy giụa. Đáng tiếc cánh tay Ryan như hai gọng sắt kẹp giữ anh, anh sợ đến mức quên hô hấp, hai mắt trợn tròn, cảm nhận hai ngón tay thon dài tiến vào hậu môn, như có như không trêu chọc nơi thầm kín ấy. Hứa Phượng Kình tức sắp tắt thở, khàn khàn cầu xin: “Ryan! Dừng tay!”
Thân thể anh run rẩy, hết lần này đến lần khác dùng sức nhưng thất bại, dù anh phản kháng như thế nào cũng không thay đổi được tình thế, Ryan hôn nhẹ bờ môi trấn an anh: “Đừng sợ.”
Lời còn chưa dứt, ngón tay tên khốn đó đã đâm sâu thêm vào, mặt Hứa Phượng Kình trắng bệch, hàm răng run rẩy đánh vào nhau, gấp đến ruột muốn lộn ra ngoài.
Huyệt khẩu bị tách mở rất khó chịu, thân thể cứng ngắc, cũng may động tác của Ryan rất chậm, cảm giác bị xâm phạm hòa lẫn với khoái cảm đáng xấu hổ hầu như không có đau đớn.
Hứa Phượng Kình cắn chặt răng, nước mắt bắt đầu tràn ra, mặt dù khóc trong lúc này quá mức mất mặt, thế nhưng anh bị ức hiếp muốn chết mà.
Sao có thể quên quá khứ đau thương chứ? Sao không đuổi tên khốn này ra ngoài trước!? Ngón tay thuần thục xâm nhập, cảm giác vật lạ chen vào càng sâu rất mãnh liệt, Hứa Phượng Kình thổ dốc ngửa đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Ryan.
Dĩ nhiên không có chút uy hiếp nào, Ryan thậm chí cười ra tiếng, ngón tay mang theo chất bôi trơn thuận lợi ra vào mật huyệt nóng bỏng, vách tường mềm mại cắn chặt như muốn hút lấy ngón tay hắn. Hứa Phượng Kình rên rỉ đầu hàng vùi đầu vào chăn.
Ryan rất muốn nói cho anh rằng đừng sợ, dù hắn muốn anh đến phát điên rồi nhưng sẽ không tự tiện đi vào, chỉ là hù dọa anh chút thôi, đến khi anh tỉnh rượu hắn cũng tránh khỏi một kiếp đày đọa —— điều này làm cho Ryan an tâm —— tâm tình thoải mái hơn nhiều.
Lần đầu tiên lỗ mãng làm anh bị thương, Ryan đến nay vẫn hổ thẹn. Sau đó hắn nghiên cứu thêm nhiều sách vở tư liệu, chuẩn bị thật kỹ để cuộc sống đôi lứa hai người cầm sắt hòa hợp, cá nước giao hòa, dục tiên dục tử.
Ngón tay nhúc nhích kích thích bích huyệt, tìm được vị trí điện giật – tuyến tiền liệt – chậm rãi ấn ấn.
Hứa Phượng Kình giật nảy mình, hai chân căng thẳng, rên rỉ không thành tiếng. Ryan thử dùng lực nhiều hơn ấn nơi đó, nhìn anh phản ứng mãnh liệt, cười khoái chí hỏi: “Ở đây phải không? Cắn chặt đến muốn nuốt tay tôi.”
Lời nói hạ lưu biến thái như vậy làm mặt Hứa Phượng Kình đỏ bừng, dùng chút hơi tàn đấm ngực hắn, mắng: “Cút, cút ngay, tôi không phải đồ chơi của anh!”
“Tôi luyến tiếc nha, nơi này của anh nóng quá… Khiến khớp ngón tay cũng muốn tan chảy.” Ryan thấp giọng trêu đùa, Hứa Phượng Kình xấu hổ và giận dữ, trên mặt như sắp bốc hơi. Anh liều mạng khống chế bản thân rên rỉ, thắt lưng run rẩy, chau mày, biểu tình cực kỳ gợi cảm, vừa nhẫn nại vừa vui sướng vừa tức giận làm Ryan đặc biệt cảm thấy thành công. Vì vậy trước sau tiến công, vuốt sói sờ đến dương v*t thẳng đứng phía trước, phía sau không nặng không nhẹ gảy gảy điểm mẫn cảm.
Hứa Phượng Kình biến thành con cá quẫy chết trên thớt, dưới tay đầu bếp dùng chút hơi tàn giãy giụa, thân thể như bị thiêu cháy, lửa dục cuồn cuộn dâng trào khiến anh miệng khô lưỡi khô, phát không thành tiếng. Ngón tay kia khiến anh vui sướng kì lạ, dòng điện chạy dọc sống lưng len đến đại não. Cảm giác nôn nóng khó nhịn dâng lên khiến anh vô thức áp thân thể gần Ryan hơn nữa, vụng về cọ xát thân mình với hắn, đôi môi khẽ nhếch phun ra hơi nóng.
Hứa Phượng Kình quá mê người làm Ryan suýt phun máu mũi, cúi đầu hôn nồng nhiệt, rên rỉ cùng thở dốc vô cùng ngọt ngào. Khi hắn tách ra thậm chí Hứa Phượng Kình còn nâng người tìm kiếm đôi môi hắn. Ryan mừng như điên, đương nhiên nhiệt tình mười phần hôn tiếp. Hứa Phượng Kình vô thức rên rỉ, tức giận cắn cắn môi hắn, thở dốc càng gấp, ngón tay bấm vào lưng hắn. Cuối cùng tiếng thở dốc hóa thành tiếng khóc, dịch trắng đục bắn ra.
Cao trào qua đi, Hứa Phượng Kình mềm nhũn nằm trên giường thở dốc, anh lạnh người nhìn đối phương đưa ngón tay dính tinh dịch đưa lên miệng liếm, xấu hổ muốn chết, bắt lấy tay hắn mắng: “Sao anh biến thái quá vậy?”
Nơi đó bị tiến vào mang đến cảm giác khó chịu kinh khủng nhưng nóng đến kinh người lại có chút trống trải, thèm thuồng ngón tay hắn tiếp tục ra vào… Anh nhất định điên rồi! Không chỉ bị hai ngón tay đâm chọc đến bắn tinh mà còn không biết xấu hổ đòi hỏi nhiều hơn!
Càng nghĩ càng sợ, Hứa Phượng Kình giãy giụa khỏi cái ôm của Ryan, lăn xuống giường chạy vọt vào phòng tắm đóng sầm cửa lại.
Mở nước chế độ lớn nhất, lõa thể đứng dưới vòi sen, liều mạng muốn xóa đi cảm giác khô nóng này, lỗ nhỏ phía sau không nhịn được khép mở, bên trong co rút giống như chỉ vừa ăn món khai vị, còn đang thèm thuồng chờ món chính.
Xong đời! Sao mình trở nên dâm đãng như vậy!?
Nhất định là bẫy của tên Ryan kia! Tên khốn đó dùng độc thuần phục mình, Hứa Phượng Kình cảm thấy mình như vi-rút trong vắc-xin bị nuôi cấy với thuốc kháng sinh, dần dần nỗi sợ tiêu tán, đối với thân thể hắn (kể cả dương v*t) cũng không còn bài xích nữa.
Lẽ nào mình sẽ bị tên cuồng dâm ấy làm đến chết? Hứa Phượng Kình chán nản tắm rửa sạch sẽ, mặc áo choàng tắm, cổ áo mở rộng còn nhìn thấy dấu hôn giống như bị bệnh sởi.
Hứa Phượng Kình đen mặt đi ra ngoài, Ryan đang ngồi tựa đầu giường cười tà mị nhìn anh làm tức giận trong lòng anh bay mất, không nhịn được thở dài một hơi. Thôi bỏ đi, anh cũng không muốn mình ngủ chung với phần tử nguy hiểm.
Mặt anh đen như đáy nồi đi đến bên giường từ trên cao nhìn hắn, nói: “Anh ra phòng khách ngủ.”
Ryan giả điếc, ngồi thẳng dậy không nhường giường cho anh, trong lòng Hứa Phượng Kình cũng muốn ôm hắn ngủ nhưng vẫn còn vướng mắc khó nói, nâng cao âm lượng, nói: “Anh nghe cho rõ đây, chúng ta có ba quy định…”
Ryan không nể tình kéo anh vào lòng, để hắn ngồi phía sau vòng tay ôm anh. Hứa Phượng Kình chán nản, hết lần này đến lần khác không làm gì được tên bá đạo kiêu ngạo này —— đánh nhau không phải đối thủ của hắn, mắng hắn như mắng vách tường, y như miếng ngưu bì đường dính chặt vào người.
Phiền muộn cách mấy Hứa Phượng Kình cũng phải thừa nhận việc thuần phục dã thú này căn bản là lãng phí thời gian. Tuy anh là người làm công tác giáo dục thế nhưng không có tài năng biến đá thành vàng như vậy, anh cũng không muốn phí công nữa, bò lên giường, ngủ.
Người bên cạnh phản ứng giống ý mình làm Ryan bay qua hôn lên mặt đối phương, nhẹ giọng nói: “Tôi yêu em.”
Hứa Phượng Kình hừ mũi, tuy đầy vẻ coi thường nhưng khóe môi lén cong lên.
Sáng hôm sau Ryan gọi nhà hàng mang thức ăn đến —— khả năng thích ứng của hắn siêu cường như một con gián —— gọi chủ nhân dậy hầu hạ anh đánh răng rửa mặt mặc quần áo, chỉ còn thiếu mớm cơm như trẻ con mà thôi.
Cảm giác như vợ chồng mới cưới đang hưởng tuần trăng mật, ngọt ngào đến buồn nôn. Hứa Phượng Kình mặt không biểu cảm ngồi trước bàn ăn nhanh nhảu giải quyết thịt xông khói trứng chiên và bánh mì nướng, uống một ly cà phê, sờ cái bụng no căng ra sopha ngồi đọc báo.
Ryan như vú em dọn dẹp rửa chén, sau đó pha cà phê cho Hứa Phượng Kình. Xong việc mới đến ngồi sopha thức thời không quấy rầy anh mà vùi đầu xem một quyển gì đó, rồi liếc người kia cười cười.
Hứa Phượng Kình buông báo tò mò nhìn Ryan, phát hiện hắn cầm một quyển album ảnh, anh bị nụ cười đê tiện kia làm toàn thân run rẩy, nhích nhích lại gần liếc trộm. Khi nhìn thấy nội dung trong đó cả người nhảy dựng, lông tơ lông mao gì đồng loạt dựng thẳng như con chuột nhào tới, hét dọn đường: “Ở đâu anh có!?”
Từ đầu đến cuối, tập ảnh là về quá trình lớn lên của anh, từ khi mặc quần yếm đến đêm trước lúc xuất ngoại năm mười sáu tuổi. Ngày sinh nhật trên mặt dính kem, thò lò mũi xanh, tóc dài bù xù như gấu panda… nói chung hình ảnh từ nhỏ đến lớn xấu không nhận ra người. Nếu tập ảnh này phát tán thì hình ảnh uy quyền băng giá lừng lẫy của hiệu trưởng Hứa Phượng Kình nhất định sẽ bị hủy hoại, phòng khám đa khoa bệnh viện đại học nhất định sẽ có hàng người dài dài đứng chờ vào chiêm ngưỡng.
Ryan nhanh tay lẹ mắt cầm tập ảnh giơ lên cao quá đầu, tay kia ngăn cản Hứa Phượng Kình xông tới, trả lời: “Là anh hai cho tôi nhân ngày sinh nhật Khổng Tử.”
Hứa Phượng Kình nháy mắt xụi lơ nằm úp sấp trước ngực hắn, mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng lắp bắp: “Trả lại cho tôi, mất mặt quá…”
“Không trả, là của tôi mà.” Ryan nói chắc như đinh đóng cột, ngón tay chỉ vào trán anh, bổ sung thêm: “Anh cũng là của tôi.”
Hơi thở ấm áp của hắn lướt qua mặt, tim Hứa Phượng Kình đập mạnh. Anh chột dạ lật album sang trang mới, liền nhìn thấy vẻ mặt mình năm tám tuổi mắc bệnh thủy đậu bị ép uống thuốc trông thật ngu ngốc, giãy giụa muốn tránh, thôi thôi thôi, đại trượng phu co được dãn được, anh đè âm thanh thật thấp, lầm bầm cầu xin: “Trả lại cho tôi, xin anh đấy…”
Ryan chấn động, như bị khoan vào tim, ý nghĩ đùa giỡn vụt tan, toàn thân tan chảy như bọt xà phòng. Yêu thương say đắm xoa khuôn mặt hồng hồng cùa Hứa Phượng Kình, dịu dàng nói: “Trả cho anh cũng được nhưng có một điều kiện.”
“Không thành vấn đề!” Hứa Phượng Kình trong nháy mắt sống lại, ánh mắt sáng quắc theo dõi hắn, âm thầm dự định sau khi lấy lại tập ảnh sẽ đốt nó thành tro sau đó đem tro chôn sâu ba thước, không nghĩ tới Ryan giảo hoạt cười, một lời hai nghĩa trả lời: “Khi tôi muốn xem anh phải lấy ra cho tôi xem.”
Một câu nói phá hỏng đường sống của anh, do dự nhìn tập ảnh rồi nhìn Ryan – người đang ung dung nhìn anh, nói: “Nếu anh hủy nó, sẽ phải chủ động ngồi trên hông tôi thỏa mãn tôi, nhé!”
Là ai dạy hắn nói tiếng Trung rành rẽ như vầy để mặc cả hả? Hứa Phượng Kình siêu cấp muốn ra ngoài kiếm thằng đó rồi đánh cho nó nhừ tử!
Trừng hắn một lát, Hứa Phượng Kình bấc đắc dĩ thỏa hiệp, gian nan gật đầu nói: “Được…”
Dáng vẻ tức muốn chết lại phải nhịn xuống của anh vô cùng mê người, Ryan cười ra tiếng, ôm anh vào lòng cùng nhau xem tiếp tập ảnh, thường thường lớn tiếng khen: “Thấy ghét quá đi!”, “Xinh quá nha!” linh tinh các loại. Hứa Phượng Kình tựa đầu vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập nhịp nhàng cùng với giọng nói trầm thấp của hắn, anh cuộn người lại như mèo con sưởi nắng.
Bầu không khí bình yên, nhu tình như vậy làm anh không thể khống chế bản thân sa vào đó, trong sợ hãi bất an là một cảm giác hạnh phúc, nhẹ nhàng gõ cửa trái tim anh.