Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 3 - Chương 199: Sống có gì vui?




Thấy Thần Niên như thế, trong lòng Phong Quân Dương càng cảm thấy sợ hãi, vội đè mạnh tay nàng nơi trái tim, nói khẽ: “Thần Niên, ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng”.

Khuôn mặt Thần Niên tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu: “Ta biết, chàng yêu ta, chàng luôn rất yêu ta. Nhưng ta tuyệt không muốn chàng lừa gạt ta, bịp bợm ta, lợi dụng ta”. Nàng ngước mắt lên nhìn chàng, trong đôi mắt đã mất đi sự rực rỡ thường ngày, không có yêu hận, không có hỉ nộ, chỉ còn lại đau thương và tuyệt vọng vô tận không thấy bến bờ.

Phong Quân Dương chưa bao giờ thấy nàng như vậy, nhất thời hoảng hốt không biết làm sao cho phải, hai tay chàng nắm chặt tay Thần Niên, miệng khẽ gọi: “Thần Niên, Thần Niên, nàng đừng làm ta sợ”.

Thần Niên cười với chàng, cũng nói khẽ: “Phong Quân Dương, ta không hối hận, cho dù là như vậy, ta tuyệt không hối hận”.

Nàng cúi đầu gỡ ngón tay chàng ra, nhưng hiện giờ chàng sao dám buông tay. Phong Quân Dương nắm chặt tay Thần Niên, thấp giọng cầu khẩn: “Trước kia ta sai rồi, Thần Niên. Sau này ta sẽ không lừa gạt nàng nữa, ta không muốn nàng thay đổi thân phận, ta sẽ lấy Tạ Thần Niên, được không?”.

“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Lần sau nếu cần thiết, chàng vẫn sẽ làm thế.” Nàng dừng lời, nhìn chàng hỏi, “Phong Quân Dương, chuyện đã tới nước này, làm sao chàng còn có thể nói sẽ lấy Tạ Thần Niên? Làm sao chàng còn có thể lấy cái tên này để dỗ dành ta? Tạ Thần Niên là ai? Cô ta là con gái của Hạ Trăn, bất kể cô ta có nhận hay không, cô ta đều giống Vân Sinh, trong người đều chảy dòng máu họ Hạ, thậm chí cô ta còn có ích hơn Vân Sinh…”.

“Thần Niên!” Phong Quân Dương thấp giọng quát ngắt lời nàng. Chàng gắng ổn định suy nghĩ, kéo tay nàng bước nhanh vào trong phủ, vừa đi vừa gằn giọng dặn Thuận Bình, “Truyền tin cho Trịnh Luân, Hạ Trăn sẽ không tập kích Nghi Bình, chiến thuyền Hạ gia đến phía Đông có lẽ vì nguyên do khác. Ngăn chiến thuyền lại trước, xem ai ở trên. Chuyện còn lại, bảo hắn tự xét tình hình mà xử lý”.

Thuận Bình tuy lo cho hai người, nhưng cũng đành phải nghe lời rời đi, trước khi đi còn đánh mắt ra hiệu cho mọi người, ý bảo tất cả lui ra.

Thần Niên đột nhiên muốn cười, chàng chưa từng đến bờ sông mà đã đoán được đại khái tình hình, quả thật là người tài. Nàng cười bảo Phong Quân Dương: “Là Hạ Trạch. Hạ Trạch giấu Hạ Trăn mang thuyền đi trước, muốn dẫn dụ Trịnh Luân ra ngoài để tập kích đại doanh của hắn. Kết quả bị Hạ Trăn phát hiện, cản kị binh lại, lại đi thuyền đuổi tới”.

Phong Quân Dương nghe vậy dừng bước, quay lại nhìn nàng, hỏi: “Đêm qua nàng đã đến bờ sông?”.

Thần Niên không đáp, trái lại hỏi chàng: “Chàng và Hạ Trăn đạt được thỏa thuận gì?”.

Phong Quân Dương không dám lừa nàng tiếp, đáp: “Ta lấy nàng làm vợ, thủy quân Hạ gia lui về Thái Hưng”.

“Chỉ vậy thôi?” Thần Niên nhướng mày, mỉm cười lắc đầu, “Không đúng, Phong Quân Dương, Hạ Trăn tuyệt đối sẽ không vì thế mà lui quân. Ông ta phải đoạt được những thứ khác từ chàng mới được”.

Phong Quân Dương im lặng nhìn nàng, một lát sau mới khó khăn mở miệng: “Toàn bộ các con của ta phải do nàng sinh ra, con thứ thuộc về họ Hạ, phong hầu khác họ vua, cho truyền đời mãi mãi. Đồng thời, ta xuất binh Tây Bắc, giúp ông ta diệt trừ Trương Hoài Mân”.

“Hạ gia cũng sẽ quy hàng chàng, cùng chàng kháng Tiên Thị, phải không?” Thần Niên mỉm cười, muốn cười mà nước mắt lại ứa ra, “Phong Quân Dương, chàng quả thật nên đoạt thiên hạ. Thê tử, con cái đều là quân cờ để chàng tính kế, người đê tiện vô sỉ thế này sao có thể không làm vua của thiên hạ!”.

Phong Quân Dương đưa tay gạt nước mắt trên mặt nàng, tuy thương tiếc nhưng vẫn trầm giọng hỏi: “Thượng binh phạt mưu(*)! Nếu có thể thắng dễ như trở bàn tay, có gì là không thể? Thần Niên, khi xưa vì sao nàng phải gả cho Trịnh Luân, không phải là vì hi vọng Nghi Bình có thể chết ít người hơn sao? Nàng nên hiểu ta!”.

(*) Đầy đủ là Thượng binh phạt mưu, kỳ thứ phạt giao, kỳ thứ phạt binh, kỳ thứ công thành (Đánh giặc giỏi nhất dùng mưu; thứ đến là dùng ngoại giao, thứ nữa là dùng binh; thứ nữa là đánh thành phá lũy). Bắt nguồn từ Binh pháp Tôn Tử.

“Hiểu chàng, sao ta lại không hiểu chàng.” Thần Niên cười nhạo vung tay chàng ra, “Phong Quân Dương, cũng vì ta hiểu chàng nên mới biết giao hẹn giữa các người vô liêm sỉ vô đạo đức biết bao nhiêu. Lúc chàng nắm giữ thiên hạ, sao có thể cho phép Hạ gia khác họ vua độc chiếm vùng Giang Bắc, còn Hạ Trăn, sao ông ta có thể cong lưng khuất phục, chỉ làm chư hầu một phương!”.

Phong Quân Dương mím chặt môi, không nói nên lời.

Thần Niên cười nói: “Chàng và Hạ Trăn đều có suy nghĩ giống nhau, có điều là dùng chữ ‘tình’ để lấp liếm, che đậy âm mưu và tâm tư không muốn người khác thấy trong lòng thôi. Các người tính kế lẫn nhau, cân đo lợi ích, kết minh hay phản bội, trong lợi thế đó, dù là ta, hay là Vân Sinh, đều như nhau cả”.

Lời nàng tựa như châm nhọn, làm Phong Quân Dương không nói được nửa lời phản bác. Tính kế và mưu đồ là những thứ chàng học từ nhỏ, đến bây giờ đã xâm nhập vào cốt tủy từ lâu, trở thành bản năng của chàng. Nhưng chàng lại thật lòng yêu nàng, yêu nàng từ tận đáy lòng.

Phong Quân Dương nhìn Thần Niên, nói từng câu từng chữ: “Ta sẽ không làm nàng tổn thương, ta tuyệt đối sẽ không làm nàng tổn thương”.

“Lừa gạt không phải tổn thương ư?” Thần Niên nhìn lại chàng, bình tĩnh nói, “Phong Quân Dương, chàng cảm thấy mình yêu ta chiều ta, nhưng lại chưa bao giờ đặt ta vào vị trí ngang hàng chàng để nhìn ta. Ta chẳng qua chỉ là một món đồ chàng ưa thích nhất, khi vui thì yêu thì chiều, lúc cần dỗ dành thì lừa gạt, khi vạn bất đắc dĩ thì có thể giống như Hạ Trăn với mẫu thân ta vậy, vứt bỏ quăng đi”.

Phong Quân Dương trong lòng xót xa, bất giác nhíu mày, hỏi nàng: “Nàng thấy ta như thế sao?”.

Thần Niên không muốn tranh luận với chàng, chỉ hỏi chàng: “Phong Quân Dương, chàng có nhớ những lời ta và chàng đã nói với nhau ngày hôm đó dưới giàn hoa không?”.

Trí nhớ của Phong Quân Dương rất tốt, sao có thể không nhớ những lời nàng đã nói. Nàng nói: Nếu ngươi ép ta, ta sẽ bỏ đi, còn nếu không đi được, chỉ còn một con đường chết. Chàng bất giác nhắm mắt, cố gắng cứu vãn lần cuối cùng: “Thần Niên, thân thế của nàng vốn không thể giấu được, cho dù ta không nói, Hạ Trăn cũng sẽ điều tra ra”.

“Khác nhau chứ.” Thần Niên cười nhạt, đưa mắt nhìn chàng, nói nhỏ: “Phong Quân Dương, chàng vô lý lắm. Chàng muốn ta hết lòng hết dạ với chàng, mà chàng lại chẳng thể cho ta dù chỉ một sự thẳng thắn đơn giản nhất”.

Trên mặt Phong Quân Dương tuy trấn định, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự căng thẳng trong lòng chàng: “Thần Niên, nàng lại muốn đi? Nàng lại muốn thoát khỏi ta?”.

Thần Niên giờ phút này đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhất thời còn chẳng thiết sống, sao còn sứс đâu mà chạy trốn. Nàng chỉ nhìn chàng, hỏi vặn lại: “Nếu không thì sao? Ta gả cho chàng, chung chăn chung gối với chàng, sinh con dưỡng cái cho chàng, nhưng sau đó vẫn phải đề phòng chàng, tính kế chàng, nghiền ngẫm từng câu nói của chàng, quan sát mỗi một thay đổi nhỏ của chàng... Phong Quân Dương, chàng cần những điều này sao? Nếu chàng nói phải, ta sẽ trở lại Hạ gia, lấy thân phận con gái Hạ gia gả cho chàng, để chàng đạt được ước muốn”.

Phong Quân Dương không thể trả lời, Thần Niên bất giác bật cười, chậm rãi lắc đầu: “Chàng xem, chàng có thể tính kế ta, lợi dụng ta, nhưng lại không muốn ta đối xử với chàng như thế. Nhưng thiên hạ đâu có chuyện dễ dàng như vậy?”.

Phong Quân Dương cản trước người nàng, nhìn nàng chăm chú, nói: “Thần Niên, sau này ta sẽ không dối gạt nàng nữa, nàng hãy tin ta một lần”.

Thần Niên cười đầy mỉa mai, đưa tay đẩy chàng ra, đi ra ngoài viện.

“Thần Niên!” Phong Quân Dương gọi nàng từ phía sau, khó khăn nói, “Ta cũng biết mệt, nếu lần này nàng còn đi, ta sợ mình không còn sức lực để đi tìm nàng về nữa”.

Thần Niên dừng chân, quay đầu lại lẳng lặng nhìn chàng một lúc lâu, nói: “Phong Quân Dương chàng yên tâm, ta sẽ không đi, hiện giờ ta chỉ không muốn nhìn thấy chàng, hai chúng ta tạm thời xa nhau mấy ngày, tự mình nghĩ cho rõ ràng”.

Nàng nói xong liền xoay người bỏ đi. Tới ngoài cửa phủ thủ thành, Lục Kiêu vừa mới đuổi đến nơi. Thần Niên thoáng ngẩn ra, gắng điều chỉnh cảm xúc, tiến lên cười nói: “Sao huynh lại theo đến đây?”.

Lục Kiêu không đáp, chỉ nhìn vào gương mặt nàng, hỏi: “Nàng hỏi hắn rồi?”.

Thần Niên muốn cười với hắn, nhưng khóe miệng quả thật nặng quá, cố sức thế nào cũng không nhếch lên được. Nàng đành từ bỏ, đáp: “Hỏi rồi, quả thật là chàng làm”.

Lục Kiêu không biết nên an ủi nàng thế nào, trầm mặc một lát, nói: “Nàng đi theo ta đi”.

Thần Niên mỉm cười, lắc đầu: “Phong Quân Dương sẽ không dễ dàng buông tha cho ta vậy đâu, huống chi tình hình Thượng Kinh cũng phức tạp hỗn loạn thế kia, ta đi rồi chỉ làm huynh khó xử, ta không đi”.

Lục Kiêu trầm giọng nói: “Ta không sợ”.

“Nhưng ta đã mệt rồi.” Thần Niên nói, giờ phút này trong lòng nàng thực ra rất mờ mịt, thậm chí không còn chút ý niệm sinh tồn nào, nhưng lại không muốn làm Lục Kiêu lo lắng, bèn nói dối, “Ta nghĩ cứ xuống Giang Nam trước đã, đi tìm sư phụ và đạo trưởng, mấy việc còn lại sau này hẵng nói”.

Hai người đang nói chuyện thì Phong Quân Dương lại từ trong phủ đuổi ra đến nơi. Vừa rồi chàng nói những câu tàn nhẫn với Thần Niên, nhưng làm sao có thể thật sự buông tay, một mình đứng trong viện một lúc rồi đuổi theo, không ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy Lục Kiêu và Thần Niên đứng cùng nhau. Phong Quân Dương nhất thời hiểu lầm, tưởng Thần Niên muốn đi theo Lục Kiêu, trong lòng hận Lục Kiêu châm ngòi chia rẽ Thần Niên, lập tức nổi lên sát ý với hắn.

Thần Niên vừa thấy vẻ mặt Phong Quân Dương, lại thấy không biết từ đâu ùa ra rất nhiều cao thủ, vây kín mọi đường lui của Lục Kiêu bèn nghiêng mình chắn trước Lục Kiêu, tức giận nói với Phong Quân Dương: “Phong Quân Dương, chuyện giữa hai ta, đừng giận cá chém thớt!”.

Phong Quân Dương tức giận chua chát, ngoài mặt lại nở nụ cười, nói: “Thần Niên, lẽ nào Lục Kiêu không nói cho nàng biết, hắn sắp là tướng tiên phong xuôi Nam của đại quân Tiên Thị? Ta giết hắn chẳng qua là đề phòng bất trắc, sao lại xem như giận cá chém thớt?”.

Thần Niên không khỏi ngoái đầu lại nhìn Lục Kiêu: “Thật sao?”.

Lục Kiêu thản nhiên gật đầu: “Nếu Vương phái quân xuôi Nam, ta nhất định phải làm tướng trong quân”.

Thần Niên cúi đầu cười cay đắng, thấp giọng nói: “Hay thật, toàn là người bất đắc dĩ”. Nàng lại ngẩng đầu nhìn Phong Quân Dương, mặt đã khôi phục vẻ kiên nghị, chỉ trầm giọng nói, “Ta không quan tâm huynh ấy có phải tướng tiên phong hay không, nếu huynh ấy đã đưa ta về Nghi Bình, ta cũng muốn huynh ấy bình an trở về! Nếu chàng muốn giết huynh ấy thì giết trên chiến trường. Nếu giờ muốn giết, tuyệt đối không thể!”.

Thấy Thần Niên bảo vệ Lục Kiêu như thế, cơn giận trong lòng Phong Quân Dương càng tăng thêm, lạnh lùng nhìn hai người, ra lệnh: “Giữ Lục Kiêu lại, bất kể sống chết”.

Lệnh vừa ban ra, những cao thủ nọ lập tức lao đến chỗ Lục Kiêu. Thần Niên biết cao thủ bên cạnh Phong Quân Dương rất đông, chỉ dựa vào nàng và Lục Kiêu vốn không thể chạy thoát, đừng nói hiện cả hai còn đang trong thành Nghi Bình. Nàng vung đao cản mấy đao thay Lục Kiêu, thấy Phong Quân Dương chắp tay đứng trên bậc thềm, chần chừ một lát rồi lao về phía chàng rất nhanh.

Thân mình nàng quá nhanh, mọi người lại đều không đề phòng nàng, khi nàng xông thẳng đến Phong Quân Dương, chờ lúc có phản ứng thì trường đao của nàng đã để trước người Phong Quân Dương, quát to: “Dừng tay!”.

Mọi người nghe thế, nhất thời đều dừng tay, sửng sốt nhìn Thần Niên, không dám manh động. Phong Quân Dương lại cúi đầu nhìn nàng, nở nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng hỏi: “Thần Niên, vì Lục Kiêu, nàng muốn dùng tính mạng của ta để uy hiếp sao?”. 

Thần Niên cắn chặt răng, giương mắt nhìn chàng: “Chàng đừng ép ta”.

Phong Quân Dương vẫn nở nụ cười nhạt trên mặt, hỏi nàng: “Vậy ư, Thần Niên?”.

Thần Niên gật đầu, đáp: “Phải”.

“Được, ta lại muốn xem nàng liệu có vì hắn mà giết ta không.” Phong Quân Dương cười với nàng, giọng nói đột nhiên ngoan độc, lạnh lùng nói: “Giết Lục Kiêu!”.

Vừa mới dứt lời, thân thể chàng đã cứng đờ, đao nhọn sắc bén đã chọc thủng y phục chàng, găm vào máu thịt. Phong Quân Dương chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy nơi đao nhọn đâm vào, lại ngẩng đầu không thể tin nổi nhìn Thần Niên, mặc dù không nói chuyện, nhưng đôi mắt lại từ từ đỏ lên.

Thần Niên khàn giọng hỏi: “Phong Quân Dương, chàng dựa vào đâu mà cảm thấy ta sẽ không giết chàng? Chàng dựa vào đâu?”.

Chàng dựa vào đâu? Chàng chẳng qua chỉ ỷ nàng thương mình, nên mới tính kế nàng hết lần này đến lần khác, lừa gạt nàng hết lần này đến lần khác. Thần Niên run lên, cánh tay cầm đao lại vẫn rất vững vàng, đao nhọn lại ấn vào sâu thêm vài phần, máu từ lưỡi đao rỉ ra, nhuộm đỏ xung quanh, một đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ lóa mắt xòe cánh trên áo bào xanh nhạt của chàng.

Tuy Triêu Dương Tử từng nói nơi này sẽ không lấy mạng người, cho dù một đao kia đâm vào không vướng trở gì, nhưng màu sắc đó thực sự quá chói mắt, Thần Niên không dám nhìn nữa, vô thức nhắm mắt lại, quay đầu nhìn những cao thủ phía sau, lạnh lùng quát: “Tất cả lui về!”.

Mọi người không có lệnh của Phong Quân Dương, không dám thả Lục Kiêu, song tính mạng của Phong Quân Dương lại đang nằm trong tay Thần Niên, không dám làm bừa. Trong chốc lát, hai bên ở thế giằng co. Cơ thể Phong Quân Dương khẽ run lên, lưng lại thẳng tắp, nhìn Thần Niên cười đau đớn, nói: “Thần Niên, đao của nàng nên sâu thêm vài phần, một đao giết chết ta, chẳng phải rất tốt?”.

Thần Niên đau đớn khôn cùng, nhưng chuyện đã đến nước này cũng chỉ còn cách này mới có thể cứu được Lục Kiêu, liền sắt đá nói: “Chàng là con tin, nếu giờ giết chàng, phải cứu Lục Kiêu thế nào?”.

“Được, được, được.” Phong Quân Dương khàn giọng nói liền mấy chữ được, nơi khóe mắt lại dần dần rớm lệ.

Đúng lúc này, Thuận Bình đi truyền lệnh cho Trịnh Luân trở lại, thấy tình cảnh này lập tức sửng sốt, chờ khi nhìn rõ vết thương của Phong Quân Dương nằm ở chỗ hiểm trước ngực, lại càng sợ tới mức hồn xiêu phách lạc. Y lập tức ngã nhào xuống, vừa lăn vừa bò chạy đến nơi cửa chính, vừa gấp gáp kêu lên: “Tạ cô nương, mau dừng tay! Cô làm gì thế?”.

“Dừng lại!” Thần Niên quát.

Thuận Bình sợ tới mức dừng khựng ngay lại, chỉ cầu xin: “Tạ cô nương, cô nhất định đừng kích động, có gì không thể bình tĩnh nói sao? Vương gia đối xử với cô như thế, sao cô nỡ nhẫn tâm làm tổn thương người?”. 

Thấy Thuận Bình quay lại, Thần Niên lại âm thầm thở phào, nàng ổn định tinh thần, lạnh lùng nói với Thuận Bình: “Bảo chúng lui vào hết trong viện. Chuẩn bị ngựa, đưa Lục Kiêu ra khỏi thành!”.

Phong Quân Dương đứng đó rũ mắt không nói, Thuận Bình liếc nhìn chàng một cái rất nhanh, vội đáp: “Vâng, vâng, vâng”.

Những cao thủ này vốn chịu sự chỉ huy của Thuận Bình, nghe y hạ lệnh liền rút hết vào bên trong phủ thủ thành. Lại có người khác dắt ngựa đến cho Lục Kiêu. Lục Kiêu vừa rồi đã bị rất nhiều cao thủ vây hãm tấn công, giờ phút này trên người đã bị thương, hắn không muốn đi một mình, gọi Thần Niên: “Thần Niên, nàng đi với ta đi”.

Thần Niên vốn không muốn đi cùng hắn, càng sợ Phong Quân Dương sẽ không giữ lời, vừa được an toàn sẽ ra lệnh giết chết Lục Kiêu, liền nói: “Huynh đi trước đi, không cần để ý đến ta”.

Nàng vừa dứt lời, Phong Quân Dương luôn thờ ơ không lên tiếng lại nhẹ giọng sai bảo: “Thuận Bình, đi chuẩn bị hai con ngựa, để họ đi”.

Thuận Bình nghe vậy sửng sốt, mắt nhìn Phong Quân Dương, vội bảo người dắt thêm một con ngựa nữa đến. Phong Quân Dương nhìn Thần Niên, khẽ nhếch miệng, nói: “Thần Niên, lần này ta đã nói thả nàng thì tuyệt sẽ không thất tín. Nàng có thể yên tâm đi cùng Lục Kiêu”.

Cánh môi Thần Niên đã bị cắn rớm máu, nàng im lặng nhìn Phong Quân Dương một lát, rút mạnh trường đao trên tay lại, lui về phía sau hai bước, nhếch miệng cười với chàng, nói: “Được”.

Nàng dứt khoát xoay người nhảy lên con ngựa còn lại, quát: “Lục Kiêu, đi!”.

Hai người thúc ngựa mau chóng chạy về hướng cửa thành Bắc, lại ra roi thúc ngựa chạy thẳng về phía Bắc thêm một đoạn nữa, Thần Niên ghìm ngựa lại, Lục Kiêu lấy làm lạ, vội dừng lại theo, hỏi nàng: “Làm sao thế?”.

Thần Niên cười, nói với hắn: “Huynh đi đi, dẫn Linh Tước rời khỏi đây, đừng bao giờ quay lại nữa”.

“Vậy còn nàng?” Lục Kiêu hỏi.

Thần Niên nghiêm mặt đáp: “Lục Kiêu, ta không muốn theo huynh đến Thượng Kinh. Ta qua sông xuôi Nam, đi Giang Nam tìm sư phụ và đạo trưởng”.

Trước đó nàng đã từng nói thế, Lục Kiêu không mảy may sinh nghi, thêm nữa hắn là kẻ tính tình thoải mái, cũng không muốn làm khó Thần Niên, nghe nàng nói vậy chỉ nhìn sâu vào mắt nàng, ôm quyền cười nói với nàng: “Sau này gặp lại, bảo trọng!”, nói xong, chân thúc mạnh vào bụng ngựa, giục ngựa chạy vụt về đằng núi rừng phương Bắc.

Lục Kiêu vừa mới đi chưa được bao lâu, Thần Niên vẫn còn đang ngẩn người thì chợt nghe phía sau truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập, nàng quay đầu ngựa lại nhìn, chỉ thấy trong đám bụi đất vàng, một đội kỵ binh từ xa đến gần. Thần Niên còn tưởng Phong Quân Dương lại nói suông không tính, bất giác cười mỉa mai, vung đao bật người cản đường.

Đội kỵ binh chớp mắt đã đến gần, người dẫn đầu lại là Trịnh Luân.

Thì ra lúc Thuận Bình truyền tin cho Trịnh Luân, Trịnh Luân lại sắp đến cửa thành Nam với Hạ Trăn. Thuận Bình truyền tin xong vội vã quay lại, Trịnh Luân theo bén gót, chỉ chậm hơn Thuận Bình thời gian uống cạn một chén trà. Lúc hắn đến cửa phủ thủ thành thì Phong Quân Dương vừa mới được người đưa vào trong phủ. Trịnh Luân thấy Phong Quân Dương bị thương ở chỗ nguy hiểm, lại nghe Thần Niên làm Phong Quân Dương bị thương vì Lục Kiêu, trong lòng bùng lên lửa giận, dẫn người đuổi theo.

Trịnh Luân ghìm ngựa, lạnh giọng nói: “Tránh ra”.

Thần Niên lại không nhúc nhích, chỉ hỏi hắn: “Phong Quân Dương nói thả người, sao hả, không giữ lời ư?”.

Trịnh Luân lạnh lùng nhìn nàng, nói: “Cô tránh ra, nếu không đừng trách ta hạ thủ vô tình”.

Thần Niên một lòng muốn bám chặt Trịnh Luân, để bọn Lục Kiêu đi xa, sao có thể tránh ra? Nàng đặt trường đao ngang người, nói: “Đừng hòng, nếu ngươi muốn qua đây, giết ta trước rồi hẵng nói”.

Trịnh Luân nghe vậy, không nói hai lời, tay ấn yên ngựa, bật thẳng người lên đánh về phía Thần Niên.

Thần Niên nhếch môi, hơi nghiêng người tránh trường kiếm hắn đâm đến, cổ tay nhanh nhẹn lật ngược lại, lưỡi đao đã dán sát vào thân kiếm của hắn tuốt ngược lên trên chỗ tay cầm. Nếu Trịnh Luân tiếp tục đánh kiếm này xuống, tuy có thể làm Thần Niên bị thương nhưng cổ tay của hắn cũng bị Thần Niên chém đứt. Không còn cách nào, Trịnh Luân đành phải rút kiếm về tự bảo vệ mình, Thần Niên lại nhân cơ hội này nhảy lên từ lưng ngựa, người xách theo đao như hình với bóng đuổi sát Trịnh Luân.

Hai năm qua võ công của nàng tiến triển thần tốc, không còn là nữ tặc bé nhỏ ở sườn Phi Long năm xưa nữa, dù vẫn không đánh được Trịnh Luân nhưng hiện giờ liều cả tính mạng, nhất thời lại chẳng sợ Trịnh Luân nữa.