Giang Bắc Nữ Phỉ

Quyển 2 - Chương 116: Ai là kẻ phản bội




Editor: Hạ Mộc

Những lời ngày ấy giống như đang vang bên tai, nàng nhịn không được ngoảnh lại nhìn về phía sau núi, xem thử hình bóng của Diệp Tiểu Thất cùng Tiểu Liễu có thật sự ở đó hay không.

Đang hốt hoảng tách ra, bên cạnh đã có người đẩy nàng, nàng theo bản năng quay đầu, liền nhìn thấy Lục Kiêu cau mày nhìn mình, hỏi: “Tạ Thần Niên, hôm nay cô làm sao vậy? Lại thất thần cái gì? Rốt cuộc có muốn đi đến phía trước trại không?”

Thần Niên lúc này mới phục hồi lại tinh thần, dụi cái mũi có chút cay cay, thấp giọng nói: “Đi, đi.”

Nhưng Lục Kiêu đứng đó bất động, yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, nói: “Tạ Thần Niên nếu trong lòng cô khó chịu thì khóc một lúc đi.”

“Ta không sao.” Thần Niên nói, làm như sợ Lục Kiêu không tin, lại bổ sung nói: “Thật sự không sao mà.”

Nàng nói xong dẫn đầu đi nhanh hướng về phía trước chủ trại, Lục Kiêu từ phía sau đuổi theo, không nói lời nào kéo tay nàng, mang nàng lao về phía trước. Bàn tay hắn khô ráp mà ấm áp, Thần Niên cảm thấy trong lòng ấm hơn rất nhiều, đang muốn mở miệng nói cảm ơn, Lục Kiêu không chút giận dữ nói: “Im miệng, cẩn thận bị người khác bắt được.”

Thần Niên không khỏi cười cười, thấp giọng nói: “Ta đối với nơi này tương đối quen thuộc, ngươi đi theo ta, tuyệt đối sẽ không bị người khác phát hiện.”

Nàng mang theo Lục Kiêu thần không biết quỷ không hay lách qua các tốp canh gác vào sơn trại, thấy mặc dù nhà trong trại cũng đổ nát, nhưng rõ ràng đã trải qua tu sửa, so với đống đổ nát thê lương phía sau tốt hơn rất nhiều, khắp nơi trong trại đều có đèn đuốc sáng lòa, ngoại trừ thỉnh thoảng có các tiểu đội tuần tra bên ngoài, thì không thấy bóng dáng ai khác.

Lục Kiêu càng nhìn càng thấy kỳ quái, không nhịn được thấp giọng hỏi Thần Niên: “Người đâu? Người đi đâu cả rồi?”

Thần Niên cũng đang âm thầm kinh ngạc, Thanh Phong Trại được nhân mã các phân đà đến trợ giúp, lúc này trong trại phải có hơn trăm người mới đúng, mặc dù không thể so với náo nhiệt lúc trước, nhưng lúc này cũng không nên vắng vẻ như vậy. Thần Niên suy nghĩ, thấp giọng nói với Lục Kiêu: “Tiếp tục đi vào bên trong, xem tình hình Trung Nghĩa Đường bên kia thế nào.”

Vừa dứt lời, cách đó không xa có một tiểu đội tuần tra hướng họ đi tới, Thần Niên nhanh chóng kéo Lục Kiêu lánh vào bên trong ngõ nhỏ, thấp giọng nói: “Theo ta.” Nàng dắt hắn đi nhẹ nhàng không một tiếng động lẻn vào sâu bên trong trại. Trại tương đối lớn, hai người mất một lúc đi qua nhiều ngôi nhà, mới bắt đầu nghe được một số giọng nói lộn xộn.

“Ở Trung Nghĩa Đường, âm thanh là từ bên kia truyền đến.” Thần Niên nhỏ giọng nói, kéo Lục Kiêu thay đổi phương hướng, dọc theo căn nhà lặng lẽ đi nhanh về phía đường mòn dẫn đến Trung Nghĩa Đường. Càng đến gần, tiếng ồn ào càng lớn, đến gần mới kinh ngạc phát hiện trong Trung Nghĩa Đường tập trung hơn ngàn người.

Khó trách các nơi trong trại đều không thấy người, hóa ra là đều ở trong này.

Hai người nhảy vọt lên nóc nhà phía đối diện, hạ thấp thân mình xem xét tình hình bên dưới, chỉ thấy một khoảng đèn đuốc sáng rực, trên đài cao bố trí một loạt ghế bành, Trương Khuê Túc ngồi chính giữa, hai bên sườn là mấy vị đà chủ thủ lĩnh của các phân đà, trên mặt mọi người đều mang một vẻ trịnh trọng nghiêm túc, ngồi ngay ngắn trầm mặc không nói.

Trái ngược với sự yên lặng trên đài, bên dưới đài có chút ồn ào, rất nhiều người châu đầu ghé tai, không biết là đang thảo luận chuyện gì.

Thần Niên đang cảm thấy kỳ lạ, liền thấy dưới đài có người chạy lên, đến bên tai Trương Khuê Túc thì thầm vài câu, Trương Khuê Túc thoáng gật đầu, đứng dậy đi đến trước đài, đề khí cao giọng nói: “Các vị huynh đệ, hãy im lặng một chút, hôm nay Trương mỗ tập hợp mọi người ở đây là muốn đem tên gian tặc bán đứng sơn trại ta vừa bắt được cho mọi người xem, báo thù cho những người thân vì chúng ta chết thảm ở sườn Phi Long.”

Nội lực hắn mãnh liệt, thanh âm phát ra cực lớn, nhất thời đem các loại hỗn loạn dưới sân đông cứng áp chế xuống. Trương Khuê Túc ngừng lại một chút, trầm giọng quát: “Dẫn gian tặc kia đến đây!” Một lát sau hai người đàn ông khỏe mạnh kéo một người đàn ông bị trói gô lên đài, ném hắn lên trên mặt đất, bẩm báo với Trương Khuê Túc: “Trại chủ, gian tặc ở đây.”

Đám người dưới đài vốn đang im lặng, sau đó lập tức phát ra từng đợt kinh hô, chợt nghe có người cả kinh thất thanh nói: “Là Nhị đương gia, thật sự là Nhị đương gia!” Cũng có người nhất thời không thể tin được chuyện này nhịn không được thốt ra tiếng kêu lớn: “Nhị đương gia như thế nào lại thành gian tặc? Có phải có gì sai rồi không? Sao ông ấy lại hại chúng ta?”

Giờ đây Thần Niên cũng thấy rõ hình dáng của người trên đài, đích thị là Thanh Phong Trại Nhị đương gia Văn Phượng Minh. Mặc dù ở sườn Phi Long Lục Kiêu đã từng gặp qua Văn Phượng Minh một lần, nhưng cũng không biết được thân phận của hắn, liền tiến đến bên tai Thần Niên thấp giọng hỏi: “Người kia là ai?”

“Là Nhị đương gia của Thanh Phong Trại, Văn Phượng Minh.” Thần Niên thấp giọng đáp. Nàng mặc dù đã nghi Văn Phượng Minh từ sớm, nhưng chợt thấy hắn thảm hại như vậy, trong lòng vẫn không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức lại muốn đến bên người Tiểu Liễu, ngẫm nghĩ Văn Phượng Minh rơi vào tình cảnh như vậy, chỉ sợ tình hình của Tiểu Liễu không mấy lạc quan.

Thần Niên vội dời tầm mắt từ trên đài cao di chuyển xuống bên trong đám người, dò tìm bóng dáng Tiểu Liễu. Ai ngờ tìm một vòng lại chỉ thấy Linh Tước và mấy cô nương trẻ tuổi, không những không tìm được Tiểu Liễu mà ngay cả Diệp Tiểu Thất cũng không thấy đâu.

Trên đài cao, Trương Khuê Túc vươn hai tay ấn nhẹ xuống phía dưới, đợi tất cả mọi người an tĩnh trở lại mới chỉ vào Văn Phượng Minh hướng dưới đài cao giọng nói: “Mọi người không nhìn lầm, Văn Phượng Minh chính là gian tặc, hắn tiết lộ tuyến đường của gia quyến trong trại cho Dương Quý đại tổng quản của Dương Thành Thanh Châu, Dương Quý lại âm thầm đem tin tức tặng cho Ký Châu Tiết Thịnh Hiển, để hắn phái quan binh cướp giết trại trung gia quyến của chúng ta.”

Lời vừa nói ra, tinh thần quần chúng trên đài lẫn dưới đài nhất thời kích động phẫn nộ. Nhớ ngày đó gia quyến Thanh Phong Trại ở sườn Phi Long lọt vào mai phục của quan binh Ký Châu, từ cụ già bảy mươi đến trẻ con mới sinh ba tháng, trừ mấy chục cô nương trẻ tuổi, còn lại tất cả đều gặp nạn, tình hình quả thật vô cùng thê thảm. Dưới đài có không ít người có người thân bị chết trong cuộc thảm sát kia, giờ phút này nghe được tin tức như vậy sao còn kiềm chế được, lập tức có người hô lớn đòi giết chết Văn Phượng Minh.

Ba bốn người ngồi trên đài ngày xưa từng có giao hảo với Văn Phượng Minh, giờ phút này nghe xong cũng có chút kinh nghi bất định [1]. Nhìn nhau dò xét, trong đó có một họ Đan, đà chủ của một phân đà đứng dậy ra mặt thay cho Văn Phượng Minh, hướng về phía Trương Khuê Túc nói: “Đại đương gia, việc này sự tình trọng đại chớ có trách nhầm người tốt, ngài dựa vào đâu để kết luận Nhị đương gia là gian tặc?”

[1] Kinh nghi bất định: Nghi ngờ, không chắc chắn, cảm thấy khó tin.

Hắn hỏi như vậy cũng là hỏi cho tiếng lòng của không ít người bên dưới đài, cảnh tượng nhất thời an tĩnh trở lại, mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Khuê Túc, chờ ông giải thích.

Trương Khuê Túc đáp: “Ngày đó mặc dù mọi người đều biết gia quyến trong trại phải dời đi theo hướng Bắc, nhưng cụ thể đi đường nào chỉ có một số ít người biết rõ, nếu gian tế không phải người của chúng ta, Thanh Châu Dương Quý làm sao có được tin tức? Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, Quan binh Ký Châu không phân biệt già trẻ giết hại gia quyến trại chúng ta hầu như không còn, lại chỉ chừa lại mấy chục cô gái trẻ tuổi?”

Nói tới đây Trương Khuê Túc dừng lại, để một đoạn thời gian cho mọi người cân nhắc, mới tiếp tục nói: “Bởi vậy gian tặc này phải phù hợp với hai điều kiện, một là hắn cần biết được tuyến đường mà gia quyến trong trại sẽ đi, hai là gia quyến của hắn không có gì khác ngoài một đứa con gái, cho nên không sợ bị quan binh ngộ thương.”

Nói như vậy, đại đa số người dưới đài đã hiểu được, có người đần độn nhất thời không nghĩ ra, đợi người bên cạnh hòa hoãn giải thích cho hắn hai câu, cũng tỉnh ngộ, cả kinh nói: “Thì ra là vậy.”

Trương Khuê Túc lại nói: “Khớp với hai điểm này, đều chỉ đến Văn Phượng Minh! Hắn đã biết trước tuyến đường, lại chỉ có một đứa con gái được quân Ký Châu giữ lại tính mạng.”

Dưới đài mọi người đều bừng bừng tỉnh ngộ, chậm rãi gật đầu. Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng nữ tử kêu lớn: “Đại đương gia, lời ấy sai rồi!”

Thanh âm kia cực kỳ trong trẻo dễ nghe, mọi người quay đầu tìm theo tiếng nhìn lại, một thiếu niên áo xanh đội nón từ trong đám người đi ra. Thiếu niên kia đẩy đám người ra hai bên, bước lên đài cao, dưới đài liền có người nhận ra thân phận của nàng, không khỏi kêu lớn: “Là con gái của Văn Phượng Minh.”

Người tới đúng là Tiểu Liễu cải nam trang, nàng vừa lên đài, Văn Phượng Minh vốn mệt mỏi không nói đột nhiên thần sắc kích động, vùng vẫy muốn đứng lên, như muốn nói gì đó với con gái, nhưng khổ nỗi miệng bị nhét kín, chỉ có thể ô ô phát không ra tiếng.

Tiểu Liễu liếc trộm phụ thân một cái, trong mắt tuy có ý quan tâm lo lắng, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra cách cứu viện, chỉ xoay người hành lễ với Trương Khuê Túc, cao giọng nói: “Đại đương gia, người vừa rồi nói hai điều đều có chút đạo lý, chỉ là chất nữ ở đây còn có ý kiến khác, không biết Đại đương gia có thể khoan dung cùng chất nữ nói chuyện?”

Trương Khuê Túc tất nhiên không thể nói chữ “Không”, liền lạnh mặt bình tĩnh nói: “Ngươi có điều gì muốn nói?”

Tiểu Liễu nói: “Đại đương gia nói gian tế phải biết rõ lộ tuyến hành tẩu của gia quyến, điểm này chất nữ không có lời nào để nói. Nhưng điều thứ hai cũng không thể gật bừa, nếu nội gián kia không có gia quyến, hành sự chẳng phải càng không cần kiêng dè sao?”

Trương Khuê Túc hỏi: “Vậy Quân Ký Châu vì sao lại phải giữ lại cô gái trẻ tuổi?”

Tiểu Liễu đáp: “Quan binh cướp tiền đoạt hàng, giữ lại các cô gái đương nhiên là vì xem như món hàng hóa bình thường để bán, kiếm ngân lượng!”

Trương Khuê Túc cười lạnh một tiếng, lại hỏi: “Nếu như chỉ vì kiếm ngân lượng, Dương Quý vì sao phải suốt mấy đêm liền chạy đến? Hắn thân là Đại tổng quản thủ phủ thành Thanh Châu, mỹ nhân dạng gì hắn mua không được? Vì sao lại đuổi theo phía sau để mua người? Lại còn cố tình lệnh cho các ngươi tự báo danh tính, rõ ràng chính là để cứu con gái của gian tế!”

Dưới đài không ít người phụ họa theo đuôi, Tiểu Liễu trong lòng hoảng hốt, nhất thời không biết nên phản bác thế nào, trong lúc hoảng loạn, lại liếc thấy Lỗ Vinh Phong, đột nhiên nhớ ra ông ấy cũng chỉ có một đứa con gái, không nghĩ nhiều lập tức nói: “Đại đương gia nói đều đúng, nhưng khớp với hai điểm này, cũng không phải chỉ có một mình cha ta.”

Lỗ Vinh Phong ngồi ở phía xa nghe vậy đứng dậy, hướng chính giữa đài bước đến, thản nhiên thừa nhận nói: “Không sai, Lỗ mỗ xác thực cũng phù hợp với hai điều của Đại đương gia, nhưng Lỗ mỗ chưa từng làm việc có lỗi với trại, nếu mọi người không tin, có thể tùy ý tra hỏi.”

Lỗ Vinh Phong nói xong, con gái Linh Tước cũng nhảy lên đài cao, yên lặng đứng bên cạnh phụ thân.

Tiểu Liễu vốn dĩ muốn xóa bỏ tội danh của cha mình, cũng không muốn liên lụy bằng hữu tốt, trong lòng bỗng nhiên bất an, quay đầu vừa thấy phụ thân bên cạnh bị trói, đành tạm nén chút áy náy vào đáy lòng, đi qua nâng phụ thân dậy, lại lấy vải cuốn chèn trong miệng hắn ra, gọi: “Cha!”