Gian Thần

Chương 23: Phiên ngoại 5




Người ta hay nói Ác giả ác báo nhưng sự thật chứng minh không phải kẻ ác nào cũng bị trừng trị, đơn cử như Tiêu Trọng Nhụ sống nửa đời không từ một chuyện gian ác nào nhưng hắn vẫn sống nhăn răng đấy thôi. Chẳng qua nay hắn tham sống sợ chết, không màn vinh hoa phú quý nữa, thà giả điên giả ngu, quyền khuynh triều dã một thời nay lưu lạc tới mức chui dưới háng người ta, y hệt như vị đạo sĩ báo mộng cho hắn năm đó, đúng là heo chó cũng không bằng.

Phó Trường Sinh choàng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, hoàng hôn đã khuất bóng, trước mắt cậu là căn phòng rách nát, trên kệ là đống quần áo chưa giặt, dưới chân giường là đôi giày cỏ cậu mới làm cho lang quân nhà mình đêm qua khiến cậu thoáng bình tĩnh lại từ giấc mộng kinh hoàng. Lúc cậu ngồi dậy thì cánh cửa cùng lúc bị người đẩy ra, Phó Trường Sinh thấy hai cha con cùng về nhà, cậu khàn giọng khẽ hỏi: "Sao hôm nay về trễ thế?"

Bỗng cậu thấy người Lục Lang bẩn thỉu như mới rơi xuống bùn. Lúc Nguyên ca nhi đi ngang qua, Phó Trường Sinh như bị người đánh vào mặt phát tỉnh. Mắt Nguyên ca nhi sưng húp, như khóc suốt cả đường về nhà, mặt nó cố ý trát bùn che lại nhưng lừa ai chứ sao lừa được người mang nặng mười tháng đẻ ra nó.

Nương ánh chiều tà hắt từ cửa sổ vào, Phó Trường Sinh ôm đứa bé ngồi trên giường, nhìn thật kĩ mặt nó. Nguyên ca nhi hiểu chuyện, chỉ nằm im trong lòng cha nó. Lục Lang ngồi trên băng ghế, trên mặt ngoài trừ vết tích do chính hắn tát thì không bị gì cả, mặt hắn không vui không buồn, cứ thẫn thờ như kẻ ngu thật sự. Phó Trường Sinh là người thông minh cỡ nào, thấy chỗ đầu gối hắn dính bùn cát cũng đã đoán được tám chín phần. Phó Trường Sinh vuốt đầu Nguyên ca nhi, nghĩ nghĩ, lại Nhìn Lục Lang, không khỏi hốt hoảng nói: "Là ta có lỗi với các ngươi."

Cha...có lỗi chỗ nào chứ? Nguyên ca nhi nào hay biết gì, nó đáng ra là con của Thái phó, cho dù không phải thì cha nhỏ nó cũng là con trai cưng của Thừa tướng, huyết mạch nhà thế gia hẳn hoi. Vậy mà nay lại bị một tên em rể huyện lệnh nhỏ nhoi giẫm đạp dưới lòng bàn chân, vậy sao cha nó không đau lòng cho được.

Lục Lang không nói lời nào, hắn giơ tay lau mặt một cái, cầm gói thuốc trên bàn ra ngoài sắc thuốc cho vợ.

Sau đó, thím Vương cách vách đưa cơm qua, khuyên Phó tiên sinh mấy câu: "Ngươi nhớ trông nom kỹ hắn, mấy hôm nay đừng cho hắn ra ngoài, ở nhà đợi cho họ Du kia quậy hết hứng rồi hẳn ra." Chị ta nhìn phải trái thấy không có ai, liền thở dài thấp giọng nói: "Ta nghe nói...gã ta nhắm con hẻm nhà chúng ta, muốn phá không cho ai làm ăn được, đặng mở mấy nhà kỹ viện đấy." Thời buổi khó khăn, ai ai cũng khổ, không ai giúp được ai. Phó Trường Sinh quay đầu lại thấy Lục Lang đang đứng sau cửa, hai mắt hắn đen thui, cậu hơi hoa mắt, như thể nhìn thấy lão gia năm xưa, đèn lồng trong tay cậu bất cẩn rơi xuống đất. Lục Lang đi tới cầm đèn lồng lên đặt lại vào tay Phó Trường Sinh. (??? ủa ủa đèn lồng gì ở đây dạ???)

Một nhà ba miệng ngồi trên giường đất ăn cơm, không ai nói tiếng nào. Buổi tối tắt đèn, Phó Trường Sinh gọi Nguyên ca nhi lên ngủ cùng. Cậu ôm con trai, Lục Lang ôm cậu, bên ngoài mưa rơi tí tách, khiến trời đêm thêm lạnh lẽo. Hôm nay, Nguyên ca nhi bị thất kinh nên nằm trong lòng cha một lúc đã ngủ, Phó Trường Sinh ru con ngủ, nằm dựa lưng vào ngực nam nhân, thấy hai tay hắn khoác lên vai cậu.

Phó Trường Sinh nói: "Từ nay về sau, ngươi không cần mải võ nữa." Cậu vuốt ve đầu Nguyên ca nhi, nói nhỏ: "Chúng ta tìm việc khác, khổ chút cũng được, hoặc ta cố xem bệnh nhiều hơn là được." Cậu xoay lưng lại, nhìn Lục Lang một chút, nghẹn ngào nói: "Nhụ Lang, người một nhà chúng ta yên bình sống qua ngày, đáp ứng ta được không?"

Lục Lang "ừ" một tiếng, ôm người thật chặt.

Đêm nay, trời không trăng, khắp nơi lặng lẽ.

Du nhị nuôi phòng nhì ở một con phố khác, là một đôi chị em gái cùng làm kỹ, có chút tư sắc, ngày thường Du nhị cùng đám hồ bằng cẩu hữu của gã đều đến chỗ hai chị em này mua vui. Đêm nay gã không khéo tới ngay lúc chị em gái nọ đang phục vụ anh rể gã, Du nhị đến hụt nên bắt quàng một con nha đầu, nhưng gã không chịu ở lại chạm trán với anh rể mà nửa đêm bò về nhà. Ai ngờ giữa đường lại mắc mưa, nhưng kiệu vào hẻm không được nên gã sai người chạy đem dù lại cho mình, còn gã thì đứng trú mưa dưới hiên nhà, gã ngẩng đầu nhìn thấy mưa một lúc một lớn, nước chảy róc rách từ trên mái xuống đọng thành vũng lớn trên mặt đất.

Lúc này gió quét đến làm Du nhị không khỏi rùng mình: "Người này làm gì đi lâu vậy nhỉ..." Gã rúc người vào dưới mái hiên, cặp mắt chuột đảo qua đảo lại, không biết người kia đi đâu mà nguyên con hẻm dài hun hút không hề có tiếng người. Có câu Đi đêm lắm có ngày gặp ma, Du nhị làm chuyện ác có thừa nhưng lại là phường nhát gan, một tiếng gió thổi cỏ kêu xào xạc cũng khiến tim gã đánh thót. Gã thân mặc quần là áo lụa run lẩy bẩy như cành liễu, bỗng gã nghe một chuỗi tiếng bước chân. Tiếng bước chân không nhanh không chậm, từ xa dần dần tiến lại gần, Du nhị ướm giọng hỏi: "Ai...ai đó?"

Tiếng bước chân dừng lại.

Du nhị trong lòng nhảy một cái, nhắc lại: "Thằng nào?" Rõ ràng đã sợ muốn chết còn cố ra vẻ. Tiếng động kia im bặt như biến vào hư không. Mà Du nhị nào dám nán lại lâu, gã bất chấp mưa to phải chạy ra khỏi hẻm cho bằng được. Nhưng gã mới lảo đảo chạy chưa được hai bước thì bỗng sau lưng bị người xô một cái, gã đau đến lăn hai vòng trên mặt đất.

Du nhị nào ngờ người đó lại thần không biết quỷ không hay đi ra sau lưng mình từ lúc nào. Lúc này một tiếng sấm đánh xuống, Du nhị lao người tới cốt nhìn cho rõ người đó, nào ngờ chỉ thấy ánh sáng hắt xuống mặt hắn, một nửa khuôn mặt như quỷ, một nửa như thần tiên, trong thoáng chống gã không nhận ra người này là người hay quỷ.

Ngươi...ngươi...

Du nhị bị dọa sợ tè ra quần, không ngừng rống lên "Cứu mạng!" Người nọ chỉ tiến về phía gã, túm lấy cổ Du nhị gia, gầm một tiếng xé toạc phần da cằm của gã. Tiếp theo là tiếng dao vung lên hạ xuống, mắt không kịp chớp thì máu đã văng tung tóe lên tường, đầu tiên là chặt gân cốt, sau đến lóc da thịt, chỉ trong chốc lát cũng đủ khiến một người chịu đựng hành hạ thể xác đau đớn nhất, cuối cùng là cắt cổ chảy máu động mạch đến chết, tổng cộng một trăm bảy mươi sáu nhát dao, không khác gì lăng trì.

"Gia, Du nhị gia..." Đầy tớ cầm dù trở lại tìm mấy lần không thấy, bèn gọi người cùng tới tìm, đám người lui tới trong hẻm tìm một lúc, bỗng một người hô to: "Cút đi!" Bọn gia đinh chạy tới, xua đuổi đám chó hoang đi, trong đó một con chó còn ngoạm một cánh tay, làm một tên gia đinh thất kinh đến ngã ngửa ra sau. "Còn không mau đuổi theo!"

Có người nhấc đèn lồng trong tay lên, chỉ thấy trong ngõ chảy tràn rất nhiều máu, một lão nô già run rẩy quỳ bệt xuống đất, đấm ngực gào khóc: "Nhị gia rốt cuộc trêu chọc quỷ thần phương nào đây trời ơi!"

Canh ba nửa đêm, mưa tạnh, Phó Trường Sinh nằm xoay người, đưa tay sờ thấy chỗ bên cạnh trống không. Cậu choàng tỉnh, vén chăn lên, không thấy cha đứa nhỏ đâu.

"Lão gia..." Phó Trường Sinh mờ mịt nhìn xung quanh. "Nhụ Lang, Nhụ Lang..." Cậu châm đèn, khoác thêm quần áo, xỏ giày xuống giường.

Hơn nửa đêm, Lục Lang có thể đi đâu được. Phó Trường Sinh tìm khắp sân mà không thấy thì hoảng sợ khong thôi, chỉ sợ Lục Lang đi lạc, lại sợ hắn tỉnh lại bỏ rơi cha con hai người, mấy năm qua Phó Trương Sinh cả ngày lẫn đêm chỉ nơm nớp lo sợ chừng ấy. Phó Trường Sinh đang định mở cổng chạy ra ngoài tìm thì bỗng xa xa nghe tiếng chó sủa, cậu thấy từ cuối hẻm dần tiến lại một bóng người.

Người đó ướt nhẹp như chuột lột, con mắt đục ngầu tỏa ra sát khí, hắn đang đi chầm chầm về phía nhà mình, lúc ngẩng lên bỗng thấy Phó Trường Sinh đang đứng ở cạnh cửa, cậu đang hốt hoảng nhìn hắn lại gần.