Trong đợt khoa cử của triều đình năm nay, có ba trăm sáu
mươi chín người trở thành tân khoa tiến sĩ. Lục Cận quét mắt nhìn, có
đến hơn một trăm người, xếp hàng theo thứ tự, đa phần tướng mạo đều đàng hoàng đĩnh đạc, có khí chất của những thư sinh, cũng có những người ăn
mặc xa hoa lộng lẫy, hành vi suồng sã cợt nhả, tuổi tác thì từ cực trẻ
đến cực già, từ thanh niên đến ông lão, từ ông lão đến thanh niên, có
thể nói là muôn màu muôn vẻ, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt.
Sau đó, các triều thần chia nhau ra mà đứng, Tạ Lâm lùi ra phía xa xa,
Úy Trì Chính đứng nghiêm thẳng tắp, đám tiến sĩ tân khoa rất hiếu kỳ,
lén lút nhìn sang phía bên này.
Lục Cận vừa buông tiếng thở dài, thì thiên tử đã lệnh cho thái giám Lại
Xương sắp xếp từng vị trí cho đám tiến sĩ, từ trên là những người làm
quan ở kinh thành, cho đến dưới là các vùng xa xôi hẻo lánh, đều nói qua một lượt.
Điều hắn chú ý đến là, sự phân bố này có hơi kỳ lạ, đại đa phần đều bị
phân về làm quan địa phương, chỉ có một số ít được ở lại kinh thành mà
thôi.
Trạng nguyên Lục Cận, Thám hoa Trầm Hòa Anh, đều được ở lại kinh thành,
và vài người trong cái danh sách tiến sĩ ngược từ dưới lên ấy, cũng được ở lại đây.
Chỉ loáng cái thánh chỉ đã được đọc xong, Lục Cận nhanh nhẹn dứt khoát
tạ chủ long ân, cả đoàn tiến sĩ và tất cả các triều thần cùng dập đầu
hết cỡ.
Nhưng trong số đám tiến sĩ ấy, duy chỉ có một đứng ở chính giữa, khuôn mặt đầy bất mãn, quát to: “Thảo dân phản đối.”
Tiếng quát này của hắn, âm vang suốt ba vòng không ngừng nghỉ trong cả triều đường.
Sau hôm nay, sau giờ phút này, đám tiến sĩ sẽ không còn là tiến sĩ nữa,
thánh chỉ đã ban, tất cả đều đã thành quan, nên tự xưng là vi thần mới
đúng.
Còn người vừa tự xưng là “thảo dân” ấy, hiển nhiên là trong lòng rất khó chịu, muốn kháng nghị đến cùng với thiên tử.
Mọi người đều biến sắc, Lục Cận nghe xong liền nhận ra được ngay, người
đó hiển nhiên là người đã thi đỗ Bảng nhãn Giải Luân. Thánh chỉ đã ban,
vậy mà tên Giải Luân đó lại kháng chỉ, đúng là đại nghịch bất đạo. Mọi
người đều lo sợ bệ hạ sẽ nổi giận lôi đình, nên đã cúi thấp đầu rồi còn
cúi thấp hơn nữa.
Minh Trọng Mưu cau mày, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng một người đứng,
mọi người quỳ này có vài phần quen thuộc. Hắn liếc nhìn phía sau đám
tiến sĩ, trong số những triều thần đang quỳ, cũng có một người, lưng
thẳng tựa quản bút, chính là Tạ Lâm.
Minh Trọng Mưu bất giác bật cười, lúc ấy mới chợt nhớ ra, người đang
đứng kia, nếu đổi thành Tạ Lâm, chẳng phải thà mỗi sáng khi lên triều
phiền muộn muôn phần còn hơn là không được thấy cảnh tượng ấy sao?
Minh Trọng Mưu nhẫn nại hỏi: “Giải Luân, ngươi phản đối điều gì?”.
Giải Luân chắp tay hướng về phía thiên tử, ngang nhiên nói: “Thảo dân tự hào rằng sở học của mình không kém Trạng nguyên, chữ nghĩa trong bụng
không kém Thám hoa, vậy tại sao hai người Lục Cận, Trầm Hòa Anh lại được ở lại kinh thành?” Giải Luân liếc mắt quét qua mấy vị tiến sĩ đứng sau, phẫn nộ nói: “Thêm nữa là, mấy vị ở đằng sau, ăn mặc xa hoa lộng lẫy,
hành vi suồng sã cợt nhả, xếp hàng ở cuối, chứng tỏ học thức chẳng giỏi
giang gì, không có phong thái của người đọc sách, càng chứng tỏ chữ
nghĩa ít, đọc sách lại càng không đủ.”
Mấy câu này, đã dạy cho mấy tên con cháu nhà giàu ăn chơi trác táng kia
một bài học, nhất thời khiến sắc mặt bọn họ tái đi, thà chọc giận uy
nghiêm của thiên tử, cũng phải trừng mắt lên nổi điên với Giải Luân.
Đám con nhà giàu trác táng, vừa hay là đám sau khi Tạ Lâm nhận hối lộ,
cố ý cất nhắc lên, thả cho qua đến kỳ khoa cử cuối cùng, giờ bị Giải
Luân bóc mẽ, cũng đương tương với việc xem thường mặt mũi Tạ lâm, giáng
cho Tạ Lâm một cái bạt tai.
Hai vị đại nhân Hình Dư, Tả Minh, cùng một vài người khác biết tỏng hết
từ lâu, cũng nghe qua những lời đồn đại, đều bất giác quay ra nhìn Tạ
Lâm, âm thầm đánh giá sắc mặt nàng.
Nhưng Tạ Lâm vẫn giữ vẻ lạnh lùng phủ sương, cánh môi mỏng hơi nhếch lên, cười mà như không cười.
Mọi người lập tức càng cúi thấp hơn, thầm rùng mình.
Giải Luân hồn nhiên không cảm thấy gì, chỉ mang theo cơn giận, lạnh
giọng nói: “Mấy người đó, còn được giữ lại kinh thành, còn thảo dân, lại bị sắp xếp đến nơi xa xôi.” Hai mắt Giải Luân sáng rực, nhìn thẳng vào
mắt thiên tử, “Bệ hạ, thảo dân không phục!”.
“Ồ?” Minh Trọng Mưu ra cái vẻ suy nghĩ sâu sắc lắm, “Việc này…… thánh
chỉ đã ban, lời của trẫm đáng giá ngàn vàng, đã nói ra rồi, không thể
thu lại được, Giải Luân, trẫm thấy ngươi không phải là làm thế nào để
kháng chỉ, mà chẳng qua là muốn có một lý do khiến mình có thể không
kháng chỉ, đúng chứ?”.
Giải Luân chỉ cảm thấy bệ hạ uy nghiêm thâm sâu khó dò, lời vừa nói ra,
khiến người ta không thể cự tuyệt, bèn cúi thấp đầu, nghiến răng đáp:
“Đúng ạ.”
“Được, vậy trẫm cho ngươi lý do.” Minh Trọng Mưu dừng lại một lúc, lớn
tiếng gọi, “Tạ Lâm.” Minh Trọng Mưu chỉ chỉ vào Giải Luân, “Khanh giải
thích cho hắn đi, những vị quan này, đều do khanh bố trí, điều đi xa hay giữ lại trong kinh thành, cũng do khanh quyết định, có người nảy sinh
nghi ngờ, vậy khanh giải thích cẩn thận cho hắn nghe đi!”.
Giải Luân ngây người, vội quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Thừa tướng đương triều, chỉ là cúi đầu, cùng lắm là ngước mắt
lên, hờ hững liếc nhìn mình một cái, rồi lại cúi mặt xuống, giọng nói
cũng khàn sạn thanh lãnh, “Thần nghĩ, không nhất thiết phải tốn thời
gian của mọi người, tạ ơn ân điển các vị đã tạ ơn rồi, khấu đầu cũng đã
khấu đầu rồi, trường hợp ngoại lệ này, thần sẽ thảo luận riêng với hắn
sau, tin rằng sẽ nhanh chóng khiến hắn hiểu ra. Chiếm dụng thời gian của quần thần và các vị tiến sĩ là chuyện không cần thiết.”
Minh Trọng Mưu nhìn sâu vào mắt nàng, hồi lâu sau mới đáp: “Vậy được, Giải Luân ngươi thấy thế nào?”.
Hàng lông mày tuấn tú của Giải Luân nhíu lại rất chặt, lại liếc nhìn Tạ
Lâm một cái, rồi mới cúi đầu thưa: “Được ạ, thảo dân nhất định sẽ nghe
sự dạy bảo của Thừa tướng đại nhân!”.
Mọi người chỉ cảm thấy cách nói chuyện của hai người Tạ, Giải này đều có vài phần giống nhau. Giải Luân này tuổi trẻ nhiệt huyết, nhưng lại
giống vị gian thần kia, không có việc gì cũng khiến người ta thấy ngột
ngạt. Tất cả nhất thời liền không có ấn tượng tốt đẹp gì về hắn.
Minh Trọng Mưu thấy hai người định nói chuyện riêng với nhau, tự nhiên
sẽ nghe theo lời phải, lập tức nói: “Cứ như vậy đi, hy vọng những tiến
sĩ tân khoa sẽ cần cù tiết kiệm, chu đáo cẩn trọng, tận trung tận lực
làm việc, tương lai của Đại Sở ta, dựa cả vào mọi người.”
Mọi người lại khấu đầu: “Bệ hạ thánh minh.”
Đợi đến khi tan triều, Lục Cận sán gần đám ba người đồng hương Trầm Hòa
Anh, cười lớn nói: “Từ hôm nay trở đi, ta và huynh đều có con đường đi
riêng rồi, để chúc mừng tiền đồ của mọi người mượt mà suôn sẻ như gấm
như vóc, chúng ta hôm nay không say không về.”
Ứng Tông, Mã Chí Hoa đều nhất loạt gật đầu, “Đó là đương nhiên, hôm nay quả thực đáng chúc mừng.”
Duy chỉ có Trầm Hòa Anh là lộ ra vẻ nửa mừng nửa lo, tâm trạng có vẻ bất an: “Đúng là nên như vậy.”
Lục Cận tuy vui vẻ, hào sảng, nhưng cũng có đôi chút cẩn thận, thấy vậy
liền nghi ngờ hỏi: “Trầm Hòa Anh, huynh làm sao vậy? Vừa mừng vừa lo,
hôm nay là một ngày vui mà, sao huynh lại buồn thế?”.
Trầm Hòa Anh cau mày nói: “Mọi người có phát hiện ra không, tên Giải
Luân đó, cái tên rất quen, tướng mạo, cũng hình như đã gặp ở đâu rồi.”
Ba người Lục Cận nghĩ ngợi, rồi gật gật đầu, Lục Cận đã chú ý đến cái
cảm giác quen thuộc khác thường của Giải Luân, không kìm được hỏi ngược
lại: “Vậy rồi sao?”.
“Ta chỉ sợ, cái tên Giải Luân này, có khả năng là giả.”
“Giải Luân, Tạ Lâm,” Trầm Hòa Anh hỏi ba người, “Mọi người có cảm thấy, hai cái tên này nghe giống nhau không?”.
(Tạ Lâm đọc là “xiè lín”, còn Giải Luân đọc là “jiě lún”. Nghe cũng na ná nhau nhờ!!!)
Lục Cận lập tức vỗ tay nói: “Đúng thế, ta còn đang thấy kỳ quái, sao cái tên Giải Luân này lại nghe quen tai đến thế, vừa nghe huynh nói vậy,
lập tức vỡ vạc ra ngay.”
“Hơn nữa,” Trầm Hòa Anh nói, “Không chỉ là tên, mà tướng mạo của hắn
cũng có vài phần rất quen, vừa nãy ta đã nói rồi, các huynh có phát hiện ra không?”.
Ba người suy nghĩ một thoáng, rồi trợn mắt há hốc mồm như vừa nuốt phải
một quả trứng vịt, “Vậy…… tướng mạo của Giải Luân…… hắn……” cả ba đều
kinh hãi, bất giác lắp bắp.
Trầm Hòa Anh trầm giọng đáp: “Không sai, tướng mạo của Giải Luân chí ít cũng phải giống Thừa tướng đại nhân đến năm sáu phần.”
“Tên Giải Luân này, e là có mỗi quan hệ huyết thống thân thích với Thừa
tướng đại nhân, nhưng dù có thân thích hơn thế, cũng không nhất thiết
phải lấy cái họ “Giải” đồng âm như thế chứ, lại càng không cần thiết
phải tìm một cái tên na ná giống Thừa tướng đại nhân như vậy,” Trầm Hòa
Anh nói, “Nên ta mới đoán rằng, cái tên “Giải Luân” này, là tên giả!”.
“Đương nhiên, chỉ là phán đoán của riêng ta, có lẽ thật sự chỉ là tên và tướng mạo giống với Thừa tướng đại nhân thôi.” Trầm Hòa Anh cười ha ha, rồi khoác vai ba người đám Lục Cận, sải bước: “Uống rượu thôi, chúng ta đi uống rượu trước, có chuyện gì thì để ngày mai tính!”.
“Đêm nay, chúng ta không say không về!”.
XXX
“Thúc phụ, đúng là trời xanh thương xót, cháu và thúc gặp lại nhau ở
đây. Nghe nói quyền thần trong thiên hạ, Thừa tướng đương triều, lại
chính là thúc phụ, điệt nhi còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, điệt nhi……
điệt nhi còn tưởng rằng, người cũng giống như cha mẹ cháu, đều đã chết
từ lâu rồi……”
(Thúc phụ là em trai ruột của bố.)
Thằng nhóc năm nay sắp hai mươi tuổi, đứng ở trước mặt, ngoạc mồm gọi
mình là thúc phụ, còn khóc lóc thảm thiết, trong khoảng khắc ấy Tạ Lâm
có cảm giác đầu óc náo loạn.
Tạ Lâm vốn dĩ chỉ định gọi Giải Luân lại gần, dạy dỗ tử tế một phen, để
hắn hiểu ra, đạo lý trong thiên hạ này, trong triều cương này, trong xã
hội này, không phải một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch như hắn có thể khống chế được.
Kết quả nàng chỉ mới đối mặt với hắn đang định mở miệng ra nói, thì Giải Luân đã bắt đầu gào khóc như một đứa trẻ, còn kêu to “thúc phụ”, giống
hệt như đang xác nhận mình chính là thúc phụ của hắn, khuôn mặt rất cảm
động, nhìn chằm chằm Tạ Lâm một cách khó hiểu.
Hồi lâu, Tạ Lâm mới đột nhiên nhớ ra, trong dòng họ đúng là có vài họ
hàng thân thích, kém nàng một lứa, bọn trẻ con thì gọi nàng là “cô cô”,
gọi huynh trưởng của nàng là “thúc phụ”. Có lẽ thằng nhóc Giải Luân này, tưởng nhầm nàng là huynh trưởng, chẳng trách lại gọi như thế. Mà cũng
chẳng trách được, những người họ hàng này cũng không qua gần gũi với gia đình nhà nàng, nên không thể trách hắn đã không nhận ra được mặt mũi và thân phận, huống hồ là lúc Tạ Lâm thi đỗ tiến sĩ, Giải Luân chẳng qua
chỉ là một thằng bé choai choai, nàng đương nhiên cũng không thể nhận ra hắn là ai.
Tạ Lâm không muốn cắt ngang, thấy hắn khóc lóc vừa thương tâm lại vừa
mừng rỡ như thế, trong lòng có đôi phần cảm động, “…… Ta cũng cứ tưởng
rằng, người trong thôn đều đã chết cả rồi, rất nhiều người trong Tạ gia, đều đã bị cơn lũ đó cuốn đi, không tìm lại được nữa, ngươi……” Cuối cùng nàng không kìm được xoa đầu hắn, nhẹ giọng hỏi, “Ngươi sống thế nào?”.
Nàng tưởng rằng, không thể được nhìn thấy người thân nữa.
Không ngờ rằng hôm nay trong giờ phút này, có thể gặp được người thân của mình ngay tại chốn đây.
Hắn vẫn nghẹn ngào, “Hôm đó mưa to, bão lũ, không qua được suối, cũng
không qua được cầu, cháu chỉ nghe thấy mọi người cứ hét mãi rằng “nước
lên rồi, nước lên rồi, cứu với, cứu với”. Sau đó thì nước lên thật, con
sông dâng lên nhấn chìm mọi thứ xung quanh, tất cả đồ đạc trong nhà đều
bị nước cuốn trôi. Mẹ cứ che chở cho cháu suốt, hai mẹ con trèo lên nóc
nhà, nhưng dòng nước vẫn ngập lên tận trên đó. Chúng cháu còn thuyền,
nghĩ rằng ngồi thuyền rồi có lẽ có thể sống sót qua kiếp nạn này.”
“Kết quả là cơn lũ lao đến, con thuyền nhỏ bị lật, mẹ ôm cháu vào lòng
bảo vệ, chúng cháu bị lũ cuốn đi, cứ như vậy qua hai ngày, cháu dạt vào
bờ, lúc ấy nước lũ đã khiến đầu óc cháu choáng váng, cũng may thường bơi lội ở ngoài sông, nên không đến mức bị ngạt nước, nhưng lúc cháu tỉnh
lại, thì nhìn thấy……”
“…… Nhìn thấy mẹ cháu va đầu vào một tảng đá ngầm dưới nước nên hôn mê,
lại bị sặc nước, nên đã qua đời từ lâu, nhưng bà ấy vẫn ôm chặt cháu vào lòng, bảo vệ đầu cho cháu.”
“Mẹ sợ cháu giống bà, sẽ bị va đầu vào đá ngầm, chết không rõ lý do trong cơn lũ.”
Hắn nói rất chậm, có lẽ do đau buồn quá, hoặc có lẽ do nhớ đến người mẹ
quá cố của mình, hoặc cũng có lẽ do nước mắt chảy xuống cổ họng, nên nói chuyện rất khó khăn.
Vẻ mặt của hắn chứa đầy vẻ bi thương, rõ ràng là một thanh niên trai
tráng đã qua tuổi trưởng thành, nhưng có lẽ dó hắn còn quá trẻ, trong
cơn lũ xảy ra vào năm đó, hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Tạ Lâm xoa xoa đầu hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ấn hắn lên vai mình, nàng cảm giác phần áo ở đầu vai, có hơi ẩm ướt, là vì nước mắt của cậu trai trẻ
tuổi thấm ướt cả áo.
Hắn cũng không nhịn được vòng tay ôm lấy nàng, nghẹn ngào nói: “Thúc
phụ, người đừng trách cháu, người…… người có mùi của mẹ, khiến cháu
không kìm được muốn lại gần.” Hắn cố ý nói bằng giọng thoải mái.
Hắn cảm giác có lẽ đối phương sẽ bật cười, đổi lại hắn, hắn cũng sẽ cười khi có người nói vậy với mình.
Nhưng nàng lại chỉ hỏi hắn: “Ngươi tên gì?”.
“Tạ Luân, cháu tên là Tạ Luân.”
“Tên của ngươi, cùng với tên của huynh muội bọn ta, nghe rất giống nhau.”
Giải Luân đột nhiên nhớ ra, hắn từng có một vị cô cô, nhưng nhiều năm trôi qua, hắn đã không còn nhớ rõ nữa.
Hắn vẫn có vài phần thấp thỏm, suy cho cùng, một người giờ đã là Thừa
tướng trong triều, quyền khuynh triều dã, lẽ nào thật sự vẫn còn nhớ đến đôi phần tình nghĩa trong dòng họ năm đó.
Hắn nhớ, trên khắp phố phường đều đồn đại rằng, Tạ Lâm đối xử với người
khác rất phũ, đối với bản thân cũng phũ chẳng kém, vô tình lại chuyên
quyền, nếu không phải hắn đã nhìn thấy người này, thì quả thực hắn không thể tin được, đây chính là vị Thừa tướng có vẻ như tội ác tày trời
trong lời đồn.
Nàng trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Từ nay về sau, ngươi không nhất thiết
phải gọi ta là thúc phụ nữa, gọi là huynh trưởng, là ca ca hay cái gì
cũng đều được cả, giờ ta chỉ có một mình ngươi là người thân thôi, ngươi giống như là một người em trai của ta vậy, ta nhất định sẽ chăm sóc
ngươi, không để ngươi phải lo lắng chuyện cơm ăn áo mặc, tính mạng cũng
được bảo toàn.”
Nàng ngắm hắn, lại cười, “Nhưng, có lẽ ngươi cũng không cần đến ta, giờ
ngươi đã là Bảng nhãn, tiền đồ rộng mở, còn cần gì nữa?”.
Tạ Luân trong lòng vô cùng sung sướng. Hắn đợi lâu như vậy, chính là vì điều này.
Thừa tướng Tạ Lâm, quả nhiên không giống lời đồn, vẫn có đôi chút mềm lòng đấy chứ.
Tạ Luân quyết định tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, “Vậy huynh trưởng,”
hắn rất biết nghe lời, liền thử thăm dò một tí xem sao, “Đệ có thể ở lại kinh thành không?”.
Hắn chỉ đợi đối phương lập tức nói một tiếng “được”, nhưng đợi rất lâu,
cũng không thấy một chữ được nào, hắn giãy thoát ra khỏi vòng tay của
nàng, thu lại cánh tay, ngước mắt nhìn nàng.
Trong đôi mắt ấy, sâu mà trầm tĩnh, phẳng lặng không một gợn sóng.
Hồi lâu, Tạ Lâm mới trả lời: “Không được.”
Trong câu nói, vẫn cái vẻ trầm tĩnh, bình thản ấy, đôi mắt của nàng sâu
thẳm như một cái giếng, nội tâm cứng rắn vững vàng như bàn thạch.