Gian Thần! Quỳ Xuống Cho Trẫm

Chương 22: Không cam lòng




Cấp báo từ Giang Tô và Chiết Giang, lũ lụt lại xảy ra, hàng ngàn mẫu ruộng hai bên Trường Giang đã bị nhấn chìm, xin thiên tử ra quyết định, lập tức mở kho lương cứu nạn dân. Rất nhiều huyện ở Giang Tô và Chiết Giang bình thường đều có lương thực dự trữ, kinh sư cứu tế nạn dân gặp thiên tai, nhưng nước xa khó lòng cứu được lửa gần, nhiều huyện ở Giang Chiết có thể mở kho lương, chỉ đợi thánh chỉ ban lệnh xuống mà thôi.

Giang Chiết cuống lắm rồi, thiên tử nhìn thấy cấp báo, cũng cuống chả kém. Hễ bệ hạ cuống là sẽ khiến đám quần thần cuống theo, lật tung ngàn vị trọng thần đang cuống đó lên, thì cuống nhất trong số đó chính là Úy Trì Chính, và Hầu Thiết Tranh.

Khắp văn võ trong triều, duy chỉ có Tạ Lâm vẫn ung dung trầm ổn, không lo không vội. Người bên cạnh nhìn thấy, còn tưởng Tạ Thừa tướng có cách gì hay giải quyết nạn lụt, liền vội vàng tới hỏi. Nhưng Tạ Lâm lại trả lời rằng: “Trời sập thì chống lên. Lụt đến, thì đã có bệ hạ nghĩ cách, hỏi Tạ mỗ thì ích gì?” Sau đó bày ra cái biểu cảm mọi việc đều có bệ hạ xử lý mọi người không cần phải lo lắng vớ vẩn.

Một khi đã vậy rồi, thì Tạ Lâm ngươi ở nhà tiếp tục tự kiểm điểm là được rồi, hà tất gì phải giả vờ giả vịt lên triều làm gì?

Có vị quan nghe xong, liền oán thầm sau lưng.

Những lời này rơi vào tai bệ hạ, bệ hạ nhìn chằm chằm vào đống tấu chương chất cao như núi trong ngự thư phòng, biểu cảm rất khó hiểu, khiến tổng quản nội giám Lại Xương cảm thấy người luôn đoán được thánh ý như mình, thật sự đại bất kính, đáng đánh, đáng đánh.

Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân, đại nguyên soái nắm giữ binh mã cả nước, Hầu Thiết Tranh, hiện giờ đang ngây người nhìn đăm đăm vào tấm hồ phù trên bàn.

Hầu Thiết Tranh thống lĩnh binh mã khắp thiên hạ, hiệu là Bách Vạn, chinh chiến ngang dọc khắp đông tây, lập được công lao hãn mã. Vĩnh Lưu hoàng đế và tiến đế lúc còn sống, đã nhiều lần khen ngợi. Một tiểu binh nhỏ nhoi, từ Bách phu trưởng, đến Vạn phụ trưởng, rồi Thiên phu trưởng, rồi thống lĩnh thiên quân vạn mã, những vất vả trong đó, người ngoài không hiểu được đâu.

Lại càng không phải là thứ tên thư sinh mặt mũi non choẹt còn hôi mùi sữa Tạ Lâm kia có thể hiểu được.

Lúc Vĩnh Lưu hoàng đế giao hổ phù cho Hầu Thiết Tranh, ông ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không bao giờ phụ ân điển của bệ hạ, thề sẽ quét sạch người Di ra khỏi biên giới Đại Sở, trả lại thái bình thịnh thế cho Đại Sở, trả lại sự an cư lạc nghiệp cho bách tính Đại Sở.

Nhưng ông ta đã thất bại, từ một bộ lạc nhỏ bé, người Di đã trở thành một quốc gia, hơn nữa càng ngày càng lớn mạnh, dù có trăm vạn binh hùng tướng mạnh áp sát biên giới, nước Di cũng không mảy may run sợ. Quốc gia trên lưng ngựa, mang theo dục vọng xâm lược trần trụi, hai ngày một lần bắt người cướp của, ba ngày vó ngựa quét qua như chỗ không người. Trăm vạn đại quân, vậy mà không tài nào chống lại được.

Đã ba mươi năm trôi qua, tuy rằng võ lực của ông ta phi phàm, sức chiến đấu mạnh mẽ, khoác áo giáp nghênh chiến với kẻ địch, hoàn toàn không thua kém những người trẻ tuổi, nhưng Hầu Thiết Tranh cũng hiểu rằng, bản thân mình đã già rồi. Một lão tướng ngoài năm mươi tuổi, rốt cuộc ở lại trên chiến trường thật sự có còn tác dụng nữa không. Trước đây ông ta còn có thể nói, tuổi già nhưng tâm chưa già, trí khí ở ngàn dặm. Nhưng hiện giờ……

Ông ta nhìn tấm hổ phù trên bàn, thoáng ngẩn người, ngay cả khi cánh cửa mở ra rồi khép lại, có một người bước vào phòng, cũng không hề chú ý đến.

“Tướng quân.”

Hầu Thiết Tranh nghe thấy có người khẽ gọi, nhưng cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng trả lời, “Úy Trì đại nhân.”

Người tới chính là Úy Trì Chính. Hắn ta bước vào, ngồi xuống bên cạnh Hầu Thiết Tranh, liền để ý ngay tới tấm hổ phù đặt trên bàn mà ánh mắt sáng ngời của Hầu Thiết Tranh đang nhìn đăm đăm vào, hắn biết tâm sự trong lòng của đối phương, nhất thời cũng không muốn làm phiền, nên chỉ bưng tách trà nguội ở cạnh bàn trà lên uống mấy ngụm, tự mình quan tâm đến mình.

Nhưng Hầu Thiết Tranh hiển nhiên vẫn chưa suy sụp đến mức ấy, ông ta vẫn có thể nói chuyện được. Vì thế ông ta nghe thấy chính mình hỏi: “Trong triều thế nào? Bệ hạ ra sao?” Ông ta hỏi hai câu, cảm giác không hỏi đúng trọng điểm, lại lộ ra sự thiếu đàn ông, nhu nhược thiếu quyết đoán quá đỗi, bèn hỏi thẳng vào chủ đề, “…… Lũ lụt sao rồi?”.

“Trước mắt vẫn chưa có cách gì, bệ hạ tuy có cách, nhưng toàn bị Thừa tướng bác bỏ, xem ra lương thực không thể phát tới tay nạn dân trong một sớm một chiều được.” Úy Trì Chính đặt chén trà xuống, cúi nhìn mặt bàn, tấm hổ phù trên đó như đang nhảy nhót, “Sao tiên đế có thể ban một đạo thánh chí vô lý như vậy được chứ? Tên Tạ Lâm thối tha ấy dùng quyền lợi bác bỏ của Thừa tướng giám quốc, bất luận là bệ hạ suy nghĩ ra sao, đều lấy lý do bệ hạ suy tính không chu đáo để phủ nhận. Đại Sở…… Đại Sở bị hắn làm cho mù mịt chướng khí rồi,” khuôn mặt tuấn tú của Úy Trì Chính cau lại đến biến dạng, “Trước đây mọi người vẫn nói, Tạ Lâm ngang ngược gian nịnh, ta còn không tin, gần đây càng ngày càng nhận ra Tạ Lâm làm việc rất gian xảo, lẽ nào, lẽ nào hắn thật sự muốn ép tướng quân……” ép tướng quân phải giao binh quyền ra?

Giao binh quyền ra, chính là lấy đi mạng sống của tướng quân!

Thấy trong ánh mắt Hầu Thiết Tranh vô tình toát lên vẻ phiền muộn, Úy Trì Chính liền khựng lại, không nói tiếp nữa.

Hầu Thiết Tranh duỗi tay ra, nắm chặt tấm hồ phù, năm ngón tay đan vào nhau, gân xanh từng đường từng đường gồ hẳn lên. Ông ta nghiến răng, “Thời hạn ba ngày chớp mắt đã đến rồi, Hầu mỗ.. Hầu mỗ thực sự không cam tâm!”.

XXX

Hầu Thiết Tranh không cam tâm, thì Minh Trọng Mưu cũng không cam tâm y hệt ông ta.

Ba ngày nay, cấp báo hai vùng Giang Chiết cái này tiếp nối cái kia, Minh Trọng Mưu vô cùng sốt ruột, lúc rửa mặt thay quần áo sáng sớm, chê động tác của cung nữ quá chậm chạp, nên thẳng chân đá sang một bên, bắt đầu tự mình động tay sửa sang lại y phục. Năm đó khi còn làm thái tử, hắn thường xuyên tự chăm lo cho bản thân, không hề mượn tay người khác, giờ không cần cung nhân hầu hạ, hắn cũng chẳng thấy có gì ghê gớm.

Lúc rửa mặt, Minh Trọng Mưu nhìn xuống nước, khuôn mặt của bản thân có hơi sa sút, không biết tại sao trong lòng lại thấy bốc hỏa, liền thẳng tay đánh xuống mặt vàng trong chậu, nước bắn lên tung tóe.

Cung nữ bị dọa cho sợ ngây người, còn tưởng là do bản thân hầu hạ có chỗ nào không chu đáo, liền vội vàng quỳ xuống dập đầu, vừa dập vừa liên mồm kêu bệ hạ tha mạng.

Lửa giận của Minh Trọng Mưu vốn đang chặn ngang ngực, tiếng nói ồn ào nhốn nháo, càng khiến người ta cảm thấy phiền hà, bèn phất tay nói “Kéo ra đi.”

Cũng không nói kéo ra làm gì. Lại Xương quát mấy tên thái giám, “kéo” hết những cung nữ đó ra, bản thân lĩnh ngộ được hàm ý của bệ hạ, sai đám thái giám đánh cho mấy cung nữ đó mười gậy, mấy nàng cung nữ khóc lóc thảm thiết, hậu cung liền náo loạn. Thái hậu nghe thấy chuyện này, chỉ đành thở dài, tìm Sương phi của Cẩm Tú cung nói chuyện, tiện thể ám chỉ, tối nay không ngại dẫn theo hoàng đế bệ hạ đến Cẩm Tú cung.

Sương phi sung sướng, thái hậu vừa đi, liền bắt đầu bắt tay vào việc ăn vận hóa trang.

Lại nói đến sau khi Minh Trọng Mưu rửa mặt chải đầu xong xuôi, phải lên đại điện, nghị sự cùng văn võ bá quan. Mấy hôm nay chuyện lũ lụt khiến Minh Trọng Mưu sứt đầu mẻ trán, các đại thần cũng không thấy phiền, lát lại nói “lũ lụt”, chốc lại nói “hồng thủy”, đằng này thì “Giang Chiết”, đằng kia thì “cứu tế nạn dân”. Văn võ khắp triều không một ai nhìn ra được Minh Trọng Mưu đã mất sạch kiên nhẫn, người nào người nấy giống như xung phong chọc vào nỗi phiền muộn của hắn.

Còn chọc một cách rất trang nghiêm đường hoàng, lý do nào cũng rất phong phú.

Ngay cả Tạ Lâm bình thường rất biết nhìn mặt đoán ý, giờ cũng bận rộn nhắc đến chuyện lũ lụt, còn không ngừng thúc giục bệ hạ mau chóng động não nghĩ ra cách, chỉ trong thoáng chốc nạn dân của triều đình Đại Sở ta đã tăng đến mấy vạn, không nhanh chóng nghĩ cách thì hậu hoạn vô cùng.

Mẹ nhà ngươi chứ, cũng biết hậu hoạn sẽ vô cùng cơ à, vậy tại sao toàn bác bỏ ý tưởng của trẫm? Ngươi đúng là tên gian thần giảo hoạt âm hiểm dối trên lừa dưới!

Minh Trọng Mưu bị Thừa tướng đại nhân ép cho phát sốt ruột, suýt chút nữa là mở miệng mắng ầm ĩ một trận.

Trên triều đường, nghị sự về tại họa vô cùng nhốn nháo, hết người này tới người kia bày mưu tính kế. Thừa tướng đại nhân mặt mũi hồng hào, liên tục gật đầu, dường như đang nói bọn họ nói gì cũng nói, cứ tiếp tục nói nữa, nói nữa đi, hoàng đế nói không chuẩn thì tiếp thu. Các đại thần có được sự cổ vũ, lại càng anh dũng nối nhau xông lên, ngươi lên tiếng ta cũng lên tiếng, trên đại điện trung tâm quyền lực của triều đình Đại Sở, càng lúc càng tưng bừng hoạt bát đầy sức sống.

Toàn bộ đại điện, có lẽ chỉ có ba người là cảm thấy uất nghẹn.

Người thứ nhất, là Minh Trọng Mưu hoàng đế Vạn Triệu của nước Đại Sở, nắm trong tay đại quyền của hoàng đế, đứng ở đỉnh quyền lực cao nhất trên thế gian, vốn dĩ là người có quyền sinh quyền sát đối với ngàn vạn con dân Đại Sở, nhưng cũng muốn trở thành một bậc minh quân. Nhưng nguyện vọng trở thành một bậc minh quân của hắn, lại bị một chướng ngại vật ngáng đường. Chướng ngại vật ngáng đường ấy ngoài Thừa tướng đại nhân ra, thì tạm thời chẳng nghĩ ra được ai khác.

Người thứ hai, là Binh bộ Thượng thư Úy Trì Chính, cương trực ngay thẳng, mưu cầu lợi ích cho người trong thiên hạ, đã tự nhủ rằng vì người trong thiên hạ mà đầu rơi máu chảy, nhưng giờ phút này đây, nhìn quang cảnh nói chuyện náo loạn khắp cả đại điện, và gã Tạ Lâm nắm trong tay quyền lãnh đạo nghị sự của các đại thần, khiến hắn không khỏi bừng bừng giận dữ.

Hôm nay chính là ngày thứ ba trong thời hạn đã định, chiếu theo thời gian, Hầu Thiết Tranh nên vì ngàn vạn bách tính Giang Chiết, buông bỏ đại quyền binh mã. Hiện giờ Tạ Lâm không ngừng cổ vũ các triều thần nhắc đến chuyện lũ lụt ở hai vùng Giang Tô Chiết Giang, nhưng lòng lại đang đặt ở nơi khác, không cần nói cũng biết. Úy Trì Chính không khỏi nghẹn ngào nhìn về phía người thứ ba.

Hầu Thiết Tranh trong bộ triều phục, siết chặt tay thành nắm đấm, khớp xương phát ra mấy tiếng “rắc” rất khẽ, hiển nhiên là có một sự tức giận không hề nhẹ.

Minh Trọng Mưu nhìn khí thế thao thao bất tuyệt của đám triều thần, lửa giận càng lúc càng lớn, cuối cùng không nhịn được nữa quát lớn: “Im hết miệng lại cho trẫm!”.

Quần thần sợ đến thót tim, vốn còn định nói nữa, nhưng thấy lửa giận của bệ hạ, trong lòng liền thấp thỏm, cuối cùng đại điện cũng trở nên im lặng.

Minh Trọng Mưu nhìn về phía Tạ Lâm. Tạ Lâm chỉ cảm thấy cặp mắt bén nhọn bắn đến chỗ hắn, không khỏi cúi đầu xuống, nhưng lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của Minh Trọng Mưu vang vọng trên đại điện: “Tạ Lâm, ba ngày trước, trẫm bảo khanh viết thơ văn tự kiểm điểm, giờ thế nào rồi?”.

“Bẩm bệ hạ, thần thơ văn đã viết xong, mời bệ hạ xem qua.” Nói đoạn Tạ Lâm lấy từ trong ống tay áo dài ra một xấp giấy, hai tay dâng lên.

“Đưa lên đây.” Minh Trọng Mưu nói.

Tổng quản nội giám Lại Xương bước xuống bậc thang, đi tới trước mặt Tạ Lâm, hai tay nhón lấy hai góc trên tờ giấy trong tay hắn, chuẩn bị nhận lấy, thì lại cảm thấy có một nguồn lực ngăn cản truyền tới, cúi đầu nhìn, thì ra Tạ Lâm tóm chặt lấy tờ giấy không buông, Lại Xương ngẩn người, giằng tờ giấy vài cái, nhưng vẫn không giằng được.

Minh Trọng Mưu đang ở trên ghế rồng, thấy Lại Xương lừng khừng hồi lâu, cũng không biết đang làm gì, liền trầm giọng nói: “Lại Xương, sao vậy?”.

Thánh thượng đã thúc giục, Lại Xương nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Tạ Lâm, không tiện giật mạnh, đành thì thầm: “Đại nhân, ngài mau buông tay ra đi.”

Lúc ấy Tạ Lâm mới chịu thả tay ra. Lại Xương nhận lấy tờ giấy, thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi lên bậc thang, trình cho bệ hạ.

Minh Trọng Mưu nghĩ rằng Thừa tướng đại nhân mà đã ra tay, thì cho dù nội dung có rỗng tuếch khiến người ta nổi cáu như lần trước, thì chí ít từ ngữ cũng được trau chuốt, khiến người ta nhìn vào có cảm giác dạt dào lai láng, không ngờ hai tay vừa mở ra, thì trên tờ giấy đến một chữ cũng không có, một vết mực cũng không thấy dây, sạch sẽ như dáng vẻ tạo ra lúc ban đầu của nó.

Tên Tạ Lâm này lại dám không viết một chữ nào!

Minh Trọng Mưu lập tức thu hai tay lại, phi tờ giấy đi, “Tạ Lâm, khanh giải thích thế nào đây!”.

Tờ giấy bị phi đi quá mỏng, vốn dĩ Minh Trọng Mưu định ném nó vào mặt Tạ Lâm, nhưng thực sự nó chẳng có chút lực nào, vừa mới chấp chới được tí, thì đã nằm luôn xuống dưới đất rồi.

Giống như tâm tình của Minh Trọng Mưu, thay đổi rất nhanh.

Tạ Lâm lộ ra vẻ sầu khổ, cung kính áp trán xuống sàn nói: “Thần có tội, thần không biết nên hạ bút thế nào.”

Không biết nên hạ bút thế nào?

Hoàng đế bệ hạ nghe được câu trả lời của Tạ Lâm, hậm hực “hừ” một tiếng, “Thám hoa lang vào năm Vĩnh Lưu, chỉ một bản thơ văn thôi mà Thừa tướng đại nhân của trẫm lại không biết nên hạ bút thế nào sao?”.

“Quả thực thần không biết nên hạ bút thế nào,” Tạ Lâm cúi đầu nói, “Thần tự kiểm điểm nửa tháng, bản thân tự thấy việc hạ bút dễ như trở bàn tay. Nhưng lúc thật sự đặt bút xuống, lại cảm thấy những lời mình muốn nói quá nhiều, những chỗ phải tự kiểm điểm quá lắm, cầm bút hồi lâu, mà chẳng viết được chữ nào. Tờ giấy trắng bệ hạ nhìn thấy, có ý là lấy vô thanh để thắng hữu thanh đấy ạ.”

“Hay cho cái ý lấy vô thanh để thắng hữu thanh, nửa tháng không gặp, bản lĩnh ngụy biện của Tạ khanh thật sự càng lúc càng thuần thục rồi đấy,” Minh Trọng Mưu tức giận đến bật cười, nghiến chặt răng nói, “Trẫm hiểu rồi, thì ra là Tạ khanh tự nhận bản thân có nhiều chỗ sai, không viết ra được, vì thế dứt khoát không viết phải không?”.

Trong lòng Tạ Lâm cảm thấy phủ nhận thì hình như không hay lắm, không bằng cứ thẳng thắn cho xong, bèn cúi đầu kính cẩn nói: “Bệ hạ thánh minh.”

Thánh minh? Thánh minh cái rắm ấy!

Có thánh minh nữa cũng bị tên gian thần như ngươi đùa giỡn trong lòng bàn tay, làm hoàng đế như vậy, thì có ý nghĩa gì chứ?

“Tạ khanh, xem ra khanh tự nhận là có tội, vậy quay về lĩnh hai mươi roi đi,” Minh Trọng Mưu lộ ra nụ cười âm hiểm lạnh lẽo, “Tướng quân Đại Sở ta bị đánh ba mươi roi, chiếu theo thượng triều, thiết nghĩ khanh chịu hai mươi roi, cũng không quá nhiều nhỉ?” Minh Trọng Mưu nhìn khắp bốn phía, trầm giọng nói: “Chư vị khanh gia, các vị nói xem thế có phải không?”.

Bệ hạ nổi cơn thịnh nộ, quần thần sợ đến không dám vê râu, liếc nhìn Hầu Thiết Thanh Hầu tướng quân dường như đang đứng tạm coi là thẳng tắp kỳ thực đã phải dưỡng thương nửa tháng, quần thần hết thảy đều thấy thấp thỏm, cười giả lả ha ha vài tiếng, từ chối cho ý kiến.

Hai bên đều không thể đắc tội, vậy chúng ta đơn giản không nói gì là xong.

Quần thần đều đã không lên tiếng, nên Minh Trọng Mưu coi như bọn họ ngầm đồng ý, bèn nói: “Vậy sau khi về nhà sau buổi triều sáng, thì hành hình luôn đi, Lại Xương, ngươi dẫn người theo, giám sát quá trình hành hình rồi quay lại báo cáo cho trẫm.”

Lại Xương đang định vâng lệnh, thì Tạ Lâm lại giành trước kính cẩn nói: “Bệ hạ thánh minh.”

Minh Trọng Mưu mắng thầm mấy câu, rồi mới lạnh lùng nói: “Thừa tướng đại nhân đã không nể mặt, thì triều sáng cũng không cần nhận nữa.” Hắn ngáp một cái, sau đó nặng nề hô: “Bãi triều!”.

Quần thần bị tiếng quát làm cho giật nảy mình, giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đang muốn diễn màn kịch cũ mỗi ngày một lần dập đầu hô “vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”, thì lại nghe Tạ Lâm quát cắt ngang: “Khoan đã.”

Minh Trọng Mưu nheo mắt, lạnh lùng đáp: “Tạ khanh còn có chuyện gì nữa?”.

Khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ để bãi triều, ngươi mà còn nhắc đến chuyện lũ lụt nữa, thì trẫm sẽ liều mạng với ngươi!

Tạ Lâm liếc mắt nhìn Trấn Viễn Uy Võ đại tướng quân Hầu Thiết Tranh lưng hùm vai gấu, nhưng hôm nay lại trầm mặc không nói lời nào, dửng dưng nói: “Không phải thần, mà là Hầu tướng quân ngài ấy có chuyện.” Hắn quay đầu lại, khóe môi nhếch lên, lộ ra nụ cười nhạt nhẽo, “Có phải không, “Hầu tướng quân”.” Hắn nghiến răng nhấn mạnh vào hai chữ “tướng quân”.

Hầu Thiết Tranh hít một hơi, dường như vừa mới giật mình hiểu ra. Mà lúc này các đại thần xung quanh đều nhìn về phía mình, Thừa tướng đại nhân khẽ nhằn nhằn cánh môi, ánh mắt sâu thẳm, toát lên vẻ lạnh buốt, thương hại, đáng tiếc, cùng thấu hiểu.

Ba ngày đã hết, Hầu Thiết Tranh, câu trả lời của ông, Tạ mỗ không cần hỏi nữa.

Vì sự do dự của ông đã nói hết tất cả cho ta rồi.

Hầu Thiết Tranh, ông thua rồi. Hơn thế còn thua đến mức không đường thương lượng.

Đại quyền binh mã cả thiên hạ, Tạ Lâm ta, nhất định phải có!