Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Chương 53: Ngoại truyện 2




Giang hồ Bách Hiểu Sanh mới xuất ra bảng xếp hạng cao thủ, lại để trống hai vị trí đầu.

Rất nhiều người cho rằng là do ‘văn không có đệ nhất võ không có đệ nhị’.

Đối mặt với thuyết pháp này, giang hồ Bách Hiểu Sanh chỉ có thể tuôn lệ.

Lý do rất đơn giản nha, bởi vì hắn cũng không biết phải sắp xếp tên như thế nào. Bách Hiểu Sanh đối với những chuyện xảy ra trong chốn giang hồ có thể nói là rõ như lòng bàn tay, tính hắn cũng trực tiếp ngay thẳng, nếu như bây giờ có một tên đại ma đầu tội ác tày trời xuất hiện ở trước mặt, chỉ cần võ công của hắn thật sự có thể thông qua, Bách Hiểu Sanh sẽ không chút do dự điền thêm tên vào.

Lần xếp hạng này, vừa lúc hắn đi thăm thú cảnh sắc chốn giang hồ, cùng nhìn thấy cảnh cao thủ so chiêu đặc sắc nhất trong đời hắn. Hơn nữa kẻ so chiêu lại là hai tên cao thủ trong cao thủ, trong đó có một vị chính là đại ma đầu được chốn giang hồ công nhận —— Duy Ninh thần giáo giáo chủ Cố Ngôn Chi.

Nguyên bản hắn cũng không biết, giáo chủ ma giáo trong truyền thuyết cực kỳ tà ác lại có tướng mạo có thể so với Phan An, dùng một từ như hoa như ngọc để hình dung giáo chủ, đã làm chuyện này dấy lên tranh cãi.

Sở dĩ hắn có thể khẳng định đối phương chính là giáo chủ ma giáo, không chỉ do đối phương mặc y phục trương dương khuếch đại, có nội lực cùng thủ pháp quỷ dị, cùng ngôn luận cuồng ngạo bất kham, mà với võ công cao như vậy, không thể ở trên giang hồ một chút tiếng tăm cũng không có. Bách Hiểu Sanh đưa ra một kết luận như vậy, mà bây giờ Bách Hiểu Sanh chưa từng thấy cao thủ giang hồ, cũng chỉ có giáo chủ ma giáo Cố Ngôn Chi.

Người cùng giáo chủ so chiêu chính là đại danh đỉnh đỉnh ghét cái ác như kẻ thù trước đó là danh bộ đệ nhất thiên hạ Trần Khiêm Quân.

Nói trước đó là đệ nhất thiên hạ danh bộ là vì, hai năm trước, Trần Khiêm Quân nói muốn rời khỏi Lục Phiến Môn, từ đó tới nay không còn ai biết tung tích của hắn nữa.

Lần này Bách Hiểu Sanh đi ngang qua Lương Châu, nghe nói có cao thủ so chiêu, cũng đã chiến hơn nửa ngày, hắn là người hay hóng hớt làm sao có khả năng không đi tìm hiểu thực hư ?

Không sai, đây chính xác là cao cao thủ, từ tốc độ huyễn ảnh vô hình, chiêu thức không hề kẽ hở, công kích góc độ xảo quyệt, nội lực hùng hậu cường hãn đều có thể nhìn ra, đây là cao thủ quyết định đối chiêu.

Trên thế gian này không biết còn cao thủ nào lợi hại hơn bọ họ hay không, Bách Hiểu Sanh cũng không biết, thế nhưng hắn biết đây chính là tỷ thí đặc sắc kịch liệt nhất mình từng xem qua.

Một phong thần tuấn lãng phong độ nhẹ nhàng, một dung nhan tinh xảo mi nhãn câu hồn, hai nhân vật đặc sắc ở nơi hẻo lánh này tiến hành tỷ thí kịch liệt như vậy, đã khiến Bách Hiểu Sanh nhiệt huyết sôi vọt!

Nhìn sơ qua, đệ nhất danh bộ rời khỏi Lục Phiến Môn vẫn không buông tha đuổi theo ma giáo, lần này không ngờ lại tìm tới giáo chủ ma giáo, nhìn hình dạng kia rất có thể ở trong hai năm mất tích này cùng  ma giáo đấu tranh.

Bách Hiểu Sanh không khỏi cảm động vì tinh thần này của Trần Khiêm Quân, nếu chốn giang hồ có nhiều người được như Trần Khiêm Quân, thì lo gì giang hồ không sạch sẽ?

Bách Hiểu Sanh ở đây nhìn hai người cả ngày, phát hiện bàn tay hai người đang đối nhau, đã bắt đầu có biến động.

Đến rồi! Trước đều là so chiêu thức, hiện tại đã so nội lực.

Phải biết so nội lực mới là so đấu thực lực chân thực. Một khi nội lực song phương tiếp xúc chưởng với nhau, tạo thành thương tổn cùng với phản phệ nguy hiểm vô cùng.

Màn đêm đã giáng lâm, ánh tà dương kéo bóng hai người tới tận cuối đường.

Xung quanh vốn lất pha lất phất mấy người xem luận võ đã ai về nhà nấy tìm con tìm mẹ, nhưng ở thời điểm mấu chốt như này làm sao Bách Hiểu Sanh có thể bỏ đi?

Là tin tức khởi nguồn đệ nhất giang hồ, hắn tuyệt đối có nghị lực chống đỡ đến thời khắc cuối cùng, mới không uổng công cái tên giang hồ Bách Hiểu Sanh!

Cái gì, trong thời khắc khẩn trương so đấu nội lực hai người kia vẫn còn mở miệng nói chuyện được!

Còn Bách Hiểu Sanh, tại sao lại không có tuyệt chiêu Thuận Phong Nhĩ chứ hả? Cho nên hắn không chút do dự nghe trộm.

“Không ngờ võ công của ngươi đã tiến bộ đến mức này.” Đây là thanh âm trầm ổn của danh bộ đệ nhất trước kia

“Hừ, hai chúng ta đều vậy.” Đây là thanh âm giáo chủ ma giáo cuồng ngạo.

“Nhìn tình hình này ngày hôm nay chúng ta lại bất phân cao thấp.” Thanh âm tiền( trước) danh bộ đệ nhất nghe ra rất thoải mái, không có tí tẹo khẩn trương.

“Tên khốn kiếp nào định quy củ, nếu như bất phân cao thấp, thì theo kết quả lần trước tới phán định?” Thanh âm giáo chủ ma giáo truyền tới nghe ra có một chút nghiến răng nghiến lợi.

Trần Khiêm Quân cười khẽ một tiếng nói: “Còn không phải tiểu hỗn đản ngươi định quy củ?”

Cố Ngôn Chi nói: “Lần trước ngươi thắng ta rõ ràng chính là hai năm trước, hơn nữa khi đó ta bệnh nặng mới khỏi, rõ ràng là ngươi thừa dịp người khác gặp nạn.”

Hai năm trước? Nhìn tình hình trong hai năm này, tiền danh bộ đệ nhất quả nhiên đã tìm tới giáo chủ ma giáo, quả thực là hắn muốn đại nghĩa chiết phục, địa vị Trần Khiêm Quân ở trong lòng Bách Hiểu Sanh lập tức tăng tới đỉnh cao, đó mới là tấm gương võ lâm nhân sĩ đương đại!

Trần Khiêm Quân nghe Cố Ngôn Chi nói xong, chỉ cười cười nói: “Ngươi cũng có thể đổi ý, nhưng lúc đó đã có tứ đại trưởng lão đứng cạnh làm chứng.”

Nghe thấy Trần Khiêm Quân nói như vậy, Cố Ngôn Chi nổi giận: “Ngươi biết rõ ta không thể đổi ý!”

“Vậy thì không còn cách nào, tất cả đều lấy lợi ích làm chủ lại là ngươi dạy ta, cho dù hai năm trước là ta thừa dịp người gặp  nạn thì cũng là ta thắng.” Không sai, tên này khẳng định không nghĩ tới hai người lại có thể đánh ngang tay. Mà trong hai năm qua chưa bao giờ gián đoạn luyện võ, làm cả hai tiến bộ nhanh chóng, nên vẫn bất phân cao thấp như cũ.

Cố Ngôn Chi dùng sức đẩy một cái, rồi lui một bước nói: “Vậy còn đánh cái lông? Không bằng tiết kiệm thể lực!”

Trần Khiêm Quân chậm rãi thu tay lại nói: “Ta cho rằng thể lực của ngươi vẫn luôn vô hạn.”

Ai ngờ Cố Ngôn Chi tức giận cực kỳ nói: “Lão tử muốn tiết kiệm thể lực để ngày mai đánh đổ ngươi!”

“Ân, còn không biết ngày mai ngươi còn có thể nhảy nhót tưng bừng thế không.”

Nói vậy là cả hai đánh thành hoà nhau? Hơn nữa khi nghe đối thoại xong, tiền danh bộ đệ nhất đã từng thắng qua một lần,  cho nên hiện tại cho dù là hoà nhau, cũng là danh bộ đệ nhất thắng?

Bách Hiểu Sanh nắm tay, nhìn Trần Khiêm Quân nên vì võ lâm trừ hại!

Sau đó, ở trong tình huống Bách Hiểu Sanh không hề chuẩn bị, thì nhìn thấy danh bộ đệ nhất hơi cong người, rồi dùng hai tay ôm giáo chủ ma giáo lên.

= 口 =, tiết tấu kia là gì? Ôm? Không phải là dùng dây thừng hoặc là dùng xích sắt trói lại sao? Nếu không ăn thua cũng phải điểm huyệt đạo để tránh khỏi giáo chủ ma giáo đánh lén a!

Xem tới đây, Bách Hiểu Sanh luôn cảm thấy lòng hiếu kỳ không thể bỏ qua tin tức tốt như vậy, nếu như tin tức ma giáo một khi thả ra ngoài, địa vị của hắn trong võ lâm sẽ càng thêm vững chắc!

Sau đó Bách Hiểu Sanh không chút do dự triển khai khinh công đuổi theo Trần Khiêm Quân.

Không sai, Bách Hiểu Sanh có võ công cùng nội lực xem như không tệ, thế nhưng không thể nghi ngờ khinh công của hắn rất tuyệt vời, hoàn toàn có thể so khinh công với cao thủ đứng nhất giang hồ mà không bị thua, cho nên hắn mới có thể ở đây nhiều lần nhìn trộm —— không, là khai thác công việc tình báo rồi toàn thân trở ra.

Hắn một đường theo Trần Khiêm Quân, lên núi, sơn đạo cũng không gồ ghề, vòng tới vòng lui đã rất nhiều đường. Nhìn tình hình này nhất định trên núi có trận pháp gì đó, một khi đi nhầm rất có thể hài cốt sẽ không còn.

Chờ chút, ở đây là Lương châu, nói cách khác chỗ này là đại bản doanh ma giáo? Nhớ tới hai năm trước đã từng có mấy môn phái nói muốn phải tiêu diệt ma giáo, kết quả trái lại bị ma giáo diệt sạch, lẽ nào là do trận pháp này?

Bách Hiểu Sanh ngừng thở, một đường theo Trần Khiêm Quân, quả nhiên không hổ là danh bộ đệ nhất, thậm chí ngay cả đường trong đại bản doanh ma giáo cũng rõ ràng!

Bách Hiểu Sanh xúc động di chuyển, hầu như không có ai có thể an toàn chạy vào ma giáo, nói cách khác hắn đang đi theo Trần Khiêm Quân chạy vào nơi cực kỳ nguy hiểm này?

Bên trong ma giáo cũng không như tưởng tượng dùng xương khô xây thành, lại có hoa thơm chim hót bốn mùa như xuân. Người trong ma giáo cũng không phải hung thần ác sát, trái lại lớn lên tuấn mỹ tiếu lệ, tùy tiện túm một tên cũng là ba người đứng đầu trong giang hồ bình luận a!

Nhưng mà những tên này khi thấy giáo chủ nhà mình bị một tiền bộ đầu Lục Phiến Môn ôm vào trong ngực, thì một vẻ mặt kinh ngạc cũng không có, trái lại là từng tên từng tên cười chào hỏi với bọn họ?

Chờ chút, nam nhân trung niên đang gõ cây quạt nhìn ra rất ôn hòa tuấn mỹ, võ công ở trong chốn giang hồ cũng tuyệt đối có thể liệt trên vị trí cao thủ tuyệt đỉnh, bây giờ lại khẽ cười nói: “Ôi chao, hình như ta lại nhìn thấy kết quả ghê gớm.”

Cố Ngôn Chi trừng Ôn Kỳ một cái nói: “Hừ, ta còn chưa nói ngươi đâu, lại cùng người ngoài kết phường tới tính toán bản tọa!”

Ôn Kỳ làm mặt vô tội: “Giáo chủ, nhưng đó chính ngài nói muốn dùng luận võ để quyết định ai trên ai dưới à nha.”

Cố Ngôn Chi nói mình bị thiệt. Lúc trước do y quyết định là không sai! Nhưng mà! Nếu như không phải do Ôn Kỳ ở một bên dùng phép khích tướng với y, thì sao y có khả năng dễ dàng bị lừa! Cái tên này tuyệt đối là đang trả thù y uống sạch mấy kệ hoa đào nhưỡng trong hầm!

Trần Khiêm Quân thấy vẻ mặt Cố Ngôn Chi như ăn phải ruồi, liền nói với Ôn Kỳ: “Ngươi thay ta giải quyết kẻ theo đuôi phía sau.”

Ôn Kỳ hơi kinh ngạc, biết rõ có người theo đuôi mà còn dẫn vào? Ta còn thật sự không biết rõ trước giờ ngươi đang nghĩ cái gì!

Trần Khiêm Quân hài lòng ôm Cố Ngôn Chi đi vào phòng.

Bách Hiểu Sanh hoàn toàn không biết hành động của hắn đã bị người khác nhìn ở trong mắt, chỉ đang ngồi xổm ở góc tường nghe xem chuyện gì đang xảy ra.

Sau đó… Vẻ mặt Bách Hiểu Sanh T-T nhìn nam nhân cười tới ôn hòa đứng ở trước mặt mình. Không sai, sớm biết nghe trộm góc tường sẽ nghe được thanh âm hai nam nhân đang làm cái gì, hắn nhất định sẽ không làm loại chuyện thất đức này.

Cho nên khi nhìn thấy nam nhân trước mặt thủ thế “Xin mời” hắn ra ngoài, hắn lại có một loại cảm động. Trời ạ, nghe thấy chuyện như vậy, lỗ tai hắn còn tưởng sẽ đóng kén chứ? Nhưng nếu tiếp tục nghe cũng không phải, rời đi cũng không được, chỉ có thể cứng đờ ngồi xổm ở góc tường.

Trời ạ, lần đầu tiên trong đời hối hận hắn XXX chức nghiệp này a! Tất cả tam quan của hắn đều bị hủy hoại trong một ngày a!

Danh bộ đệ nhất thiên hạ cùng ma giáo giáo chủ? Làm sao có khả năng! Rõ ràng hai người chính là đối thủ một mất một còn a! Trọng điểm hơn nữa là, cả hai đều là nam nhân a! Hai nam nhân thì làm thế nào? Trời ạ, ngẫm lại đều cảm thấy rất không khoa học a!

Thoáng như biết Bách Hiểu Sanh nghĩ cái gì, Ôn Kỳ làm mặt ôn hòa hỏi: “Ngươi có phải muốn biết hai nam nhân thì làm thế nào?”

Thoát khỏi xong, ta thật sự cực kỳ không muốn biết, cầu ngươi không cần nói cho ta, để ta an an toàn toàn bình an dùng ánh mắt bình thường đối đãi thế gian này! Ta còn muốn cưới vợ sinh con như một nam nhân bình thường, có con cháu quấn quanh đầu gối!

“Không trả lời chính là ngầm thừa nhận~?” Ôn Kỳ suy nghĩ một chút nói: “Đã như vậy, vậy ta chỉ có thể để ngươi tự thể nghiệm một hồi.”

T-T, đại ca xin ngươi thương xót a! Ngươi điểm á huyệt của ta thì muốn ta trả lời thế nào a? Cầu ngươi trước tiên hãy mở á huyệt của ta ra! Ta nhất định sẽ cực kỳ trịnh trọng nói cho ngươi, ta không muốn biết một tí nào! ! !

Ôn Kỳ gật đầu, vác Bách Hiểu Sanh một đại nam nhân ở trên vai.

Hồi ức chấm dứt ở đây, nói chung mỗi khi hồi tưởng lại chuyện này đều thật muốn rơi nước mắt. Bách Hiểu Sanh tuyệt đối không ngờ rằng, giáo chủ ma giáo cùng danh bộ đệ nhất tranh tài võ công, lại sẽ tranh tài tới trên giường!

Cho nên khi có người hỏi hai vị trí đầu vì sao lại trống không, Bách Hiểu Sanh cũng chỉ có thể giả vờ cao thâm sờ một chỗ căn bản không tồn tại chòm râu. Lẽ nào hắn thật sự phải nói cho những người này, bài danh đệ nhất cùng đệ nhị, là ở trên giường phân cao thấp sao? Loại chuyện hủy diệt thế giới này, làm sao hắn có khả năng nói ra được!

Bách Hiểu Sanh thở dài một hơi, yên lặng trở về nhà mình. Giang hồ, quả thật là nơi huyết vũ tinh phong.

“Ý~, ngươi về nhà rồi?” Trong nhà có duy nhất một ghế dựa, ngồi ở đó là một nam nhân anh tuấn tay cầm quạt cười tới ôn hòa vô hại.

Thế giới này đã không học được cái gì là đẹp!