Cố Ngôn Chi lập tức lắc người Triệu toàn hỏi: “Trương quản gia còn nói cái gì nữa?”
Triệu Toàn bị lắc tới đại não lung lay một trận, hoàn toàn không biết Trương quản gia còn nói gì nữa.
Cố Ngôn Chi không buông tha, liên tục lắc người Triệu Toàn, mãi đến tận khi đem Triệu Toàn lắc tới hai mắt trở nên trắng dã mới dừng lại.
Triệu Toàn ngồi xổm trên đất liên tục thở dốc, nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần, nói: “Lão đại, ta lại không phải cây rụng tiền, lắc ta mãi cũng không rớt ra tiền được.”
Hoàn toàn không thèm để ý hắn nói cái gì, Cố Ngôn Chi lưu ý chính là, lão già kia lại biết phương pháp trao đổi linh hồn!
Y hiện tại nhớ lại nội dung ngày đó Trương đại nhân nói chuyện với y.
“Hài tử Khiêm Quân kia, ta hiểu rõ, hắn có biến thành thế nào đi nữa cũng sẽ không thay đổi tác phong làm việc giống ngươi.” Sắc mặt Trương đại nhân rất trắng, nhìn dáng dấp đã cực suy yếu. Nhưng con mắt của lão lại nói cho Cố Ngôn Chi biết, lão rất tin với mỗi một câu nói ra.
Nếu bị người vạch trần, Cố Ngôn Chi cũng không che đậy. Thẳng thừng thoải mái ngồi xuống, hỏi: “Ngươi biết rồi thì thế nào? Đừng quên không lâu nữa ngươi sẽ rời nhân thế.”
Nếu như là người bình thường, ở trong thời điểm trọng bệnh nghe thấy câu này, nhất định sẽ nổi trận lôi đình. Nhưng Trương đại nhân lại không có, lão chỉ cười một cái tự giễu, nói Thiên đạo Luân Hồi, rất nhiều chuyện lão muốn thay đổi nhưng lại không làm nên chuyện gì.
“Thế nhưng nếu ngươi muốn thay đổi hiện trạng của ngươi, ta có thể chỉ cho ngươi một con đường sáng.” Trương đại nhân nói nhiều như vậy, dừng lại nghỉ một chút, tiếp tục nói: “Tính cách như ngươi không thích hợp ở lại Lục Phiến Môn này, ngươi nhất định rất muốn trở lại trong thân thể của mình. Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ngươi nếu làm được, đoạt được hồi báo lại nhất định sẽ không để cho ngươi thất vọng.”
Cố Ngôn Chi không phải loại người dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng khi nhìn ánh mắt Trương đại nhân, y đã theo bản năng lựa chọn tin tưởng.
Ngơ ngơ ngác ngác đáp ứng Trương lão đầu, hiện tại phát hiện mình như ở bên trong túi chữ nhật. Cố Ngôn Chi cảm thấy đây nhất định là bẫy của Trương lão đầu. Bây giờ cho dù thiết bài ở trên tay y, nhưng y không biết khởi động cũng giống như không có cách nào đem linh hồn của mình đổi trở lại. Vào lúc này chỉ có thể đi tìm Trương quản gia xem như biết gì đó, muốn đi tìm người thì phải đưa bọn họ về Giang Lăng.
Trương lão đầu tử chắc chắn đã đào sẵn hố chờ y nhảy vào.
Cố Ngôn Chi đời này chưa từng có bị người tính toán như thế, đặc biệt là bị một người đã chết mưu hại.
Trong lòng có tức giận không thể phát, Cố Ngôn Chi chỉ có thể nắm người trước mặt để phát tiết.
Triệu Toàn ôm đầu lắc lắc, liên tục xin tha.
Vũ Đức vừa vặn từ một bên đi tới, nhìn hai người như thế, khẽ cười cười, nói: “Lão đại gần đây trở nên thật hoạt bát a.”
Tuy rằng cùng đám Triệu Toàn Vũ Đức ở chung một thời gian không lâu, nhưng Cố Ngôn Chi rất thích bọn họ nghĩa khí, cho nên thường thường sẽ đánh lộn với bọn họ.
Chờ y phát tiết với Triệu toàn xong, mới nhìn sang Vũ Đức, hỏi hắn tới đây có chuyện gì.
Vũ Đức lập tức nói: “La đại nhân đến rồi.”
Cố Ngôn Chi cau mày, La đại nhân lại là tên nào? Những tên làm quan thật đáng ghét, gì mà đại nhân này đại nhân kia, ai nhớ được nhiều như vậy?
Vũ Đức dường như biết lão đại không nhớ ra được, liền lập tức giải thích: “La đại nhân chính là tổng lĩnh phân quản toàn bộ Lục Phiến Môn, lão đại từng gặp, lần trước chính là hắn để chúng ta đi truy vụ Huyết Ngọc Phượng Hoàng.”
Cố Ngôn Chi gật đầu, chính là hắn a. Nói như vậy, tên kia tựa hồ cùng đám Cẩm Y vệ có một ít liên hệ, bằng không thì tại sao hắn lại giúp đỡ người của Cẩm y vệ ngăn cản bọn họ tiếp tục điều tra?
Cố Ngôn Chi lại hỏi: “Võ công La đại nhân so với ta thế nào?”
Vũ Đức nhìn về phía Cố Ngôn Chi ánh mắt có chút khó khăn lại có chút đồng tình. Cố Ngôn Chi vỗ một cái vào đầu Vũ Đức, để hắn có chuyện nói thẳng, làm nhiều vẻ mặt như vậy y xem không hiểu a.
Vũ Đức lập tức thành thật nói: “Nếu là trước đây, đừng nói trong triều đình, ngay cả võ công toàn bộ giang hồ so được với lão đại cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng còn hiện tại…” Vũ Đức không có tiếp tục nói hết, nhưng Cố Ngôn Chi đã nghe hiểu.
Hiện tại y không có nội lực, không bị người khác một tát đập chết coi như y mệnh lớn. Đám Vũ Đức Triệu Toàn Thành Ưng Toàn võ công đều cao hơn y, nhưng bình thường lại tùy ý để y đánh chửi, tuyệt đối không nói lại.
Chờ chút, Cố Ngôn Chi phát hiện mình lọt trọng điểm gì đó, y lại hỏi một câu: “Trước đây võ công của ta rất lợi hại?”
Lần này Triệu Toàn một bên còn đang nghe lập tức tiến tới gần, nói: “Trước đây lão đại đâu chỉ lợi hại, quả thật chính là… Lợi hại!”
Cố Ngôn Chi liếc mắt hỏi: “Nói như vậy bản tọa hiện tại không lợi hại?”
Triệu Toàn là người khá thành thật, nói chuyện cũng tương đối thẳng, nhưng khi nhìn mặt lão đại đen có thể so với Bao công, chỉ có thể hạ thấp giọng bày tỏ, hiện tại lão đại chỉ có một chút lợi hại.
Chuyện này để Cố Ngôn Chi cực kỳ lưu ý. Người tập võ đều biết, nội lực đối với bọn họ quan trọng bao nhiêu, Trần Khiêm Quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới biến thành hiện tại bộ dáng này? Là ai phế bỏ võ công của hắn?
Một bên suy tư, y cũng đã đi tới trước mặt La đại nhân.
La đại nhân vẫn là dáng vẻ vênh vang đắc ý giống như quan phục thêu hai súc sinh quả thật giống nhau như đúc. Mà tâm tình của lão hiện tại tốt vô cùng. Dù sao vẫn kẻ luôn chèn ép lão rốt cuộc đã buông tay quy thiên.
Bây giờ không có chỗ dựa Trương thúc đại, Trần Khiêm Quân lại bị phế võ công, đã sớm không đáng nhắc tới.
La đại nhân nói: “Đông Bắc cục diện hỗn loạn, Thát tử môn đối Trung Nguyên ta mắt nhìn chằm chằm, lại xuất hiện rất nhiều đạo phỉ, lòng người bàng hoàng. Các ngươi hãy lập tức đi Đông Bắc diệt đám đạo phỉ, miễn cho nhiều chuyện không hay.”
Đối với La đại nhân người bình thường đều không dám phản kháng, trong lòng Cố Ngôn Chi còn đang suy nghĩ Trương đại nhân cùng khối thiết bài, căn bản không có chăm chú nghe chuyện này, cư như vậy mơ mơ hồ hồ nhận nhiệm vụ này.
La đại nhân thấy nhiệm vụ đã phát xuống, liền chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy Cố Ngôn Chi hỏi Triệu Toàn một bên: “Đến cùng là ai phế bỏ võ công của lão tử?”
Dưới tay y nắm chặt nắm đấm, làm như cái gì cũng không có nghe thấy rời đi.
Triệu Toàn nói: “Ta cũng không biết, một năm trước lão đại cùng Thành ca đi làm nhiệm vụ, sau khi trở về đã bị trọng thương, sau đó nội lực bị phế bỏ.”
“Ngươi không phải nói ta võ công rất lợi hại sao? Lợi hại còn có thể bị người hại?”
Triệu Toàn lập tức giải thích nói là người khác ám hại, cho nên lão đại mới sẽ bị thương.
Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng, Trần Khiêm Quân này, cứng nhắc như vậy, bị người ám hại cũng là một chuyện bình thường? Thời điểm như thế này nên có Cố Ngôn Chi y ở bên người mới có thể tránh loại thương tổn không cần thiết a.
Cố đại giáo chủ nhất thời cảm thấy y cùng bộ đầu đại nhân cổ hủ cứng nhắc quả thật chính là một đôi trời sinh tuyệt phối!
Chờ Cố Ngôn Chi về thu dọn đồ đạc, đã thấy Vũ Đức Triệu Toàn thu thập một đống áo bông dày chống lạnh, thì kỳ quái, Giang Lăng ở Nam Phương, cầm nhiều quần áo như vậy đi làm củi đốt?
Triệu Toàn một mặt kinh ngạc nói: “Lão đại, chúng ta rõ ràng là phải đi Đông Bắc a!”
Cố Ngôn Chi gật đầu, nói các anh em bảo trọng. Sau đó tự mình cõng đồ đi tới Trương phủ.
Triệu Toàn hỏi: “Làm sao bây giờ? Thành ca hiện tại còn không biết tung tích, lão đại lại phải xuống Giang Lăng.”
Nhưng điều Vũ Đức quan tâm hoàn toàn không phải vấn đề này, Vũ Đức cũng chỉ tự nhủ: “Lão đại thay đổi nhiều thật sự làm cho người ta không yên lòng.” Trước đó hắn cùng Thành Ưng Toàn nói về chuyện này, lão đại khi đó đột nhiên tính cách thay đổi, dù có mất trí nhớ mê muội cũng không thể thay đổi thành bộ dáng này. Lúc đó Thành Ưng Toàn cũng nói hắn sẽ hảo hảo điều tra, nhưng giờ Thành Ưng Toàn lại đột nhiên mất tích. Chuyện này hắn không thể không cẩn thận ứng đối, mà Triệu Toàn thì, không thích hợp động não trao đổi, hi vọng hắn còn không bằng hi vọng có một ngày một con heo sinh mười mấy con heo nhỏ.
Thời điểm Cố Ngôn Chi đến Trương phủ, là lúc Trương phủ đang chuẩn bị phát tang, một đám người nghe Cố Ngôn Chi nói luyến tiếc Trương đại nhân muốn đưa ngài đi một đoạn cuối cùng, đều bày tỏ hoan nghênh.
Cố Ngôn Chi rất tự nhiên chạy đến trước mặt Trương quản gia, tiếp tục hỏi hắn còn biết gì nữa không. Trương quản gia lại nói: “Lão gia nói rồi, ngươi hiện tại hỏi ta, ta cái gì cũng không biết.”
“Vậy lão gia ngươi còn nói cái gì nữa?”
“Không biết.”
“Lão gia có đem tất cả mọi chuyện nói hết cho ngươi không? Bài tử kia dùng như thế nào?”
“Không biết.”
“Không biết? Không biết ngươi còn đem bài tử cho Thành Ưng Toàn, thứ kia rõ ràng là bài tử cho lão tử!”
“Không biết.”
“…” Có lúc, đối phó người bảo thủ, sẽ làm Cố Ngôn Chi tan vỡ.
******
Trần Khiêm Quân mang theo Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí trở lại kinh đô, lại nghe nói Trương đại nhân đã phát tang về Giang Lăng.
Cố Vọng Chi lập tức làm mặt vô tội nhìn Trần Khiêm Quân xướng: “Tả cũng không phải, hữu cũng không phải, thật sự làm người rất ưu phiền, bằng thêm hai chuyện nhàn sầu.”
Hai ngày nay cố gắng càng nhanh càng tốt, một câu tiểu khúc Cố Vọng Chi cũng không có cơ hội xướng, khuôn mặt vốn trắng nõn cũng bởi vì mấy ngày qua không để ý ngày đêm chạy, mà trở nên khô ráp. Nàng là người luyện võ, nội tình tốt. Lại nhìn Cố Đại Chí kia, bây giờ cũng đã gần hư thoát, nguyên vốn là hài tử gầy gò, bây giờ càng thêm gầy gò đến mức da bọc xương.
Trần Khiêm Quân thở dài một hơi, mới nói: “Bọn họ mới vừa đi không bao lâu, lại mang theo linh cữu, hẳn sẽ không đi nhanh, chúng ta hiện ở đây nghỉ ngơi một buổi đi.”
Vừa nghe đến muốn nghỉ ngơi, Cố Vọng Chi cùng Cố Đại Chí ngay lập tức tỉnh táo tinh thần, dùng tốc độ nhanh như tia chớp chạy tới gian phòng đặt trước nhào nằm sấp trên giường, trực tiếp chuyển sang chế độ nằm mơ .
Trần Khiêm Quân: “…”
“Tiểu nhị, cho ta một bình rượu.”
Nghe thấy một thanh âm quen thuộc, Trần Khiêm Quân lập tức quay đầu nhìn sang. Là Thành Ưng Toàn một mặt chán nản ngồi ở trong góc uống rượu giải sầu.
Thành Ưng Toàn đi cùng với hắn đã sắp sáu năm, hắn tự nhận đã đủ hiểu rõ Thành Ưng Toàn, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua Thành Ưng Toàn bốc ra một cỗ tử khí như vậy, thật giống như thứ quan trọng nhất đã biến mất không còn tăm hơi, hắn có sống cũng không quên được.
Trần Khiêm Quân chậm rãi đi tới chỗ Thành Ưng Toàn ngồi xuống, nói: “Một người uống rượu giải sầu không bằng có người cùng ngươi.”
Nói xong Trần Khiêm Quân cũng gọi một bình rượu, uống. Hắn vừa nghe thấy tin Trương đại nhân đã mất liền lập tức từ Lương châu chạy tới, muốn gặp Trương đại nhân một lần cuối. Nhưng khi đến nơi này, hắn mới phát hiện, người hắn muốn gặp nhất, kỳ thật chính là Cố Ngôn Chi xưa nay không theo lý xuất bài. Muốn biết y đang làm cái gì? Nghe y ở một bên nhắc hắn cổ hủ cỡ nào, hay là nhìn mặt hắn chằm chằm làm một ít động tác cả đời hắn cũng không nghĩ tới?
Bất kể là một điểm nào, Trần Khiêm Quân đều không muốn thấy, nhưng hắn vẫn muốn gặp Cố Ngôn Chi, giống như chỉ cần nhìn một chút cũng được rồi.
Thành Ưng Toàn phản ứng rất chậm ngẩng đầu nhìn Trần Khiêm Quân một chút, cười lạnh một tiếng: “Hóa ra là ngươi.” Nói xong thì uống rượu của mình.
Dáng vẻ hắn uống rượu, giống như coi chuyện này căn bản không phải rượu mạnh, chỉ là một chén nước lã, không ngừng rót hết vào trong bụng, sầu bất diệt không giảm, lại làm cho hắn không cam lòng lại uống thêm một chén.
Trần Khiêm Quân cũng không tính khuyên hắn. Nam nhân có lúc uống rượu một chút, vốn không phải chuyện ghê gớm gì. Nhưng Thành Ưng Toàn quả thật chính là muốn uống tới chết. Loại uống không muốn sống này, làm Trần Khiêm Quân không thể không nắm lấy tay của hắn, đem bát rượu sắp tới miệng lấy ra.
“Mượn rượu giải sầu sầu càng sầu, trong lòng ngươi nếu như có chuyện gì, không bằng nói ra, có thể sẽ khá hơn một chút.”
Thành Ưng Toàn lại ngẩng đầu nhìn đối phương một chút, dung mạo này cũng không xa lạ gì, ngược lại nam nhân xinh đẹp như vậy hắn sẽ không dễ dàng quên. Nhưng tại sao người lại cảm thấy quen thuộc như vậy, quen thuộc rất giống người kia.
Thấy Thành Ưng Toàn tựa hồ dự định không muốn nói chuyện, Trần Khiêm Quân cũng không khuyên nhiều. Khuyên đạt được người, khuyên không được tâm.
Không biết do Thành Ưng Toàn uống nhiều, hay là vì Trần Khiêm Quân biểu hiện làm hắn thả lỏng tâm, lại mở miệng.
“Ngươi biết không, hắn đã mất.” Thành Ưng Toàn nói có chút đứt quãng, có lẽ cũng không phải là muốn nói cho ai một ít chuyện như vậy, chỉ là muốn phát tiết tâm tình trong lòng.
Trần Khiêm Quân cũng không đánh gãy, chuẩn bị chờ hắn đem những câu nói kia nói hết ra.
“Nhưng hắn vẫn rời khỏi ta!” Hắn nói xong dùng sức đem chén trong tay ném tới trên bàn, bát vỡ thành mảnh cắt phải tay hắn, làm chất lỏng đỏ tươi bắn vào mặt. Nhưng hắn coi như không biết, vẫn cứ tự mình tự nói: “Ngày đó ta nói với hắn những lời kia ta liền hối hận, ta sợ sau khi hắn tỉnh lại sẽ không để ý tới ta. Nhưng hiện tại ta rất vui vì mình đã nói với hắn. Bởi vì sau khi nói với hắn, cũng đã không còn là hắn.”
Hắn nói, lại khắp nơi tìm rượu. Vò rượu trước mặt đã trống rỗng, giọt cuối cùng cũng không còn dư thừa. Hắn lại gọi tiểu nhị dâng rượu.
Trần Khiêm Quân luôn cảm thấy, hắn hẳn phải biết Thành Ưng Toàn nói là chuyện gì. Huynh đệ đi theo bên cạnh hắn thích một người thích sáu năm, hắn lại không biết gì cả. Rốt cuộc là ai làm hắn nhớ mãi không quên thời gian dài như vậy?
Thành Ưng Toàn nói xong liền yên lặng nhìn Trần Khiêm Quân. Người uống người thường sẽ đem tất cả người xung quanh xem thành người mình muốn nhìn thấy. Hắn hiện tại cảm thấy người trước mặt chính là người kia, ngay cả dáng vẻ cau mày trầm tư đều giống nhau như đúc.
Không tự chủ, hắn đưa tay xoa gò má của đối phương.
Hoàn toàn không ngờ Thành Ưng Toàn sẽ làm như vậy, Trần Khiêm Quân sửng sốt một chút, lập tức gạt tay Thành Ưng Toàn ra. Hắn hình như nghĩ tới, buổi tối hôm đó hắn cùng Thành Ưng Toàn ở trên nóc nhà uống rượu, cũng là ngày ấy, Thành Ưng Toàn đã nói với hắn, hắn thích mình.
Lúc đó Trần Khiêm Quân còn cảm thấy một nam nhan thích một nam nhan khác là chuyện buồn cười cỡ nào, nhưng hiện tại…