Gian Tặc, Hoàn Ngã Thân Thể (Gian Tặc, Trả Lại Thân Thể Cho Ta!)

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Khiêm Quân không đợi nhìn xem y ngủ, mà rất nhanh đem y gọi tỉnh.

Không thể không thừa nhận đó có thể xem là cảnh đẹp.

Hắn cảm thấy đã thật lâu chưa thấy cảnh sắc như vậy, bởi vì không ai dám ở trong lúc này đem y gọi tỉnh, nếu không y nhất định sẽ đạp bay ngói phòng hảo hạng này.

“Hừ, không gì hơn cái này.” Cố Ngôn Chi ngoan cố không chịu thừa nhận, một người ly khai phòng.

Trần Khiêm Quân đi ở phía sau, lộ ra nụ cười thản nhiên, đem y chọc giận để nhìn thấy bộ dáng phát hỏa phát là chuyện thú vị nhất. Y nghĩ này mới vừa nhảy ra làm Trần Khiêm Quân không khỏi nhíu mày, như thế chẳng lẽ bởi vì chuyển qua thân thể này, cho nên ngay cả suy nghĩ của hắn cũng bị cải biến sao?

Mới ra cửa phòng đã thấy Thái Dương, Thiếu Dương, Thái Âm, Thiếu Âm tứ đại trưởng lão, đang có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn phương hướng hắn đi.( Mọi người có để ý tên tứ đại trưởng lão không, mặt trăng mặt trời âm với dương a =)) ).

Đúng vậy, tứ đại phi thường kinh ngạc, trong phòng giáo chủ thế nhưng thu lưu một người, lại còn là một tên nam nhân, hơn nữa là một tên nam nhân của Lục phiến môn. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân hơn hai mươi năm qua giáo chủ vẫn thủ thân như ngọc?

Tứ đại trưởng lão yên lặng xoay người, nhất trí quyết định buổi tối hôm nay phải làm nhiều đồ ăn ngon cho giáo chủ hảo hảo tẩm bổ.

Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân thương lượng một hồi, quyết định vẫn dùng phương pháp lúc đầu, gậy ông đập lưng ông. Cầm trên tay khối huyết ngọc phượng hoàng vô giá, người nọ hiển nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Huống chi, huyết ngọc phượng hoàng kia, cũng không phải dễ dàng vận chuyển. Theo điều tra gần nhất thành Thường Châu không có người khả nghi ra khỏi thành, bọn họ liền càng thêm khẳng định hiện giờ kẻ trộm còn đang ở thành Thường Đức, giờ phút này chỉ sợ đang đợi nghe tiếng gió.

Cố Ngôn Chi bắt đầu mỗi ngày mang theo đám người Thành Ưng Toàn mặc công phục, ở các nơi ăn uống, đắp nặn một hình tượng đệ nhất danh bộ phi thường vô dụng hữu danh vô thực. Nguyên bản Trần Khiêm Quân cũng không đồng ý y làm như vậy, có đôi khi, thanh danh của người so với sinh mệnh còn quan trọng hơn.

Nhưng Cố Ngôn Chi đứng trước hắn nói, thế nào là hy sinh cái tôi thành toàn tập thể, thanh danh này nọ chỉ có thể đủ đương người khác làm đề tài tám nhảm, một chút tác dụng thực tế còn không có, cuối cùng nói sau khi thành công khiến cho địch nhân thả lỏng cảnh giác mới bắt được.

Nghe thì như có lý, nhưng phân tích ra thì toàn lỗ hổng, có điều Trần Khiêm Quân lại tìm không ra lý do phản bác Cố Ngôn Chi, cuối cùng đành phải tùy ý y làm. Mỗi lần thấy y mang theo thuộc hạ rêu rao khắp nơi, hắn đều cảm thấy mình thật sự quá coi thường Cố Ngôn Chi. Việc đã đến nước này, hắn chỉ có cố nén nói cho bản thân, tiểu bất nhẫn tắc loạn đại mưu(1).

(1): Việc nhỏ không nhẫn lại ắt sẽ hỏng việc lớn.

Một chuyện khác làm cho Trần Khiêm Quân phi thường đau đầu chính là đồ ăn mỗi ngày. Không biết tứ đại trưởng lão gần đây rốt cuộc nghĩ như thế nào, đồ ăn bây giờ toàn canh cá chạch, cốt toái bổ bảo tủy trư( tủy heo), hải sâm cách thủy với đường phèn, rau hẹ xào tôm tươi, đuôi heo luộc chặt khúc, cháo xương dê táo đỏ, nước trái cây mật ong dâu, ngay cả hoa quả đều toàn là vải. Mấy thứ này nếu ngẫu nhiên ăn một lần, hắn cũng không thấy kì quái, nhưng tất cả cứ lần lượt xuất hiện, hắn sẽ không bắt đầu do dự hoài nghi động cơ của tứ đại trưởng lão.

Tơi lúc nhìn tứ đại trưởng lão kì vọng nhìn hắn ăn cơm, những lời này thế nhưng không thể hỏi ra khỏi miệng. Trần Khiêm Quân lần đầu tiên trải qua thống khổ có lời tới miệng còn nói không nên lời.

Nhìn bóng dáng giáo chủ như trốn khỏi bàn cơm, Thái Âm trưởng lão hỏi: “Giáo chủ có phải thẹn thùng hay không?”

Thiếu Âm trưởng lão Ẩn Nương lập tức nói: “Ngươi biết cái gì, giáo chủ khẳng định là không nhịn được .” Vì thế nhìn thấy phương hướng giáo chủ ly khai, ở bên trong lòng cổ vũ nói: giáo chủ cố lên, chúng ta ủng hộ ngài!

Trần Khiêm Quân đi lòng vòng vài vòng, vừa lúc đi tới cửa phủ Tri Châu, vừa lúc nhìn thấy Cố Ngôn Chi cùng một đám người từ trong đi ra.

Cố Ngôn Chi rất nhanh liền thấy Trần Khiêm Quân, lập tức đi qua.

Triệu Toàn phía sau y nói: “Lão Đại quả nhiên nhận thức người kia, ngươi nói y có phải nữ phẫn nam trang không? Nào có nam nhân nhìn được tới vậy?”

Ngô Đức nói: “Mắt cẩu ngươi nhìn lại trên người đi, kia tuyệt đối là nam nhân.” Hai người cãi cọ không có kết quả, liền quay đầu hỏi Thành Ưng Toàn. Nhưng Thành Ưng Toàn một câu cũng không nói liền ly khai.

Triệu Toàn, Ngô Đức: “Gần đây lão Đại kỳ quái, Thành ca cũng kỳ quái.”

Chu Trường Viễn chi hạn mười ngày nay chỉ còn một ngày cuối cùng, bọn họ lại chậm chạp không bắt được người, cho nên hôm nay Chu Trường Viễn cho gọi bọn họ tới, ngoài cười nhưng lòng mỉa mai. Cố Ngôn Chi hiển nhiên sẽ không để chuyện này hao tổn tinh thần, bất quá Trần Khiêm Quân sẽ không nhất định như vậy.

Trên quan trường tranh đấu rắc rối khó dò, nếu một việc nhỏ gây ra sai lầm, cũng sẽ có thể rút dây động rừng.

Nhưng việc hiện tại việc bọn họ có thể làm cũng chỉ có chờ đợi.

“Các ngươi xuất hiện đi, theo ta đi.” Trần Khiêm Quân đột nhiên quay đầu đối chỗ rẽ phía sau mở miệng .

Nơi đó có người? Cố Ngôn Chi có chút kinh ngạc nhìn đi.

Không chỉ có có người, còn có bốn người. Khóe miệng Cố Ngôn Chi có chút run rẩy, bốn tên này thật đúng là không chỗ nào không có mặt toàn lợi dụng nhúng tay vào, dùng ngón chân cúi đầu cũng biết bọn họ khẳng định không phải vì cái lý do nhược trí vớ vẩn gọi là bảo hộ giáo chủ để xuất hiện .

“Ha ha, chúng ta sợ có người gây bất lợi cho giáo chủ, cho nên cùng lại đây bảo hộ giáo chủ.” Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kì khẽ cười, quả nhiên đã nói ra cái lý do vớ vẩn lại nhược trí.

“Nga? Nói như vậy các ngươi một chút cũng không tin tưởng giáo chủ thần công cái thế hử?” Cố Ngôn Chi hơi hơi chọn mi, ra vẻ một bộ tà khí.

A, sàn nhà này hình như không được tốt lắm a —— Thái Dương trưởng lão Âu Dương Đức; sách, tường này kỳ thật không an toàn —— Thiếu Dương trưởng lão Ôn Kì, oa, hôm nay trời rất trong xanh a —— Thái Âm trưởng lão Từ Mộ Khanh, hắc, bên kia tiểu suất ca bộ dạng thật không sai —— Thiếu Âm trưởng lão Ẩn Nương.

Biết những người này đang làm bộ làm tịch, Cố Ngôn Chi lại nói: “Chúng ta về hiệu cầm đồ trước.”

Trần Khiêm Quân gật gật đầu, liền đi một mình ở phía trước. Hắn thật sự đối tứ đại trưởng lão không có biện pháp, tuy nói đều là người trong ma giáo, nhưng bọn họ cố tình dùng thủ đoạn mềm dẻo, thoạt nhìn ôn hòa vô hại như mấy con mèo nghịch ngợm, chơi đùa một chút không ảnh hưởng toàn cục.

Cố Ngôn Chi chờ Trần Khiêm Quân đi ở phía trước, đối tứ đại trưởng lão nói: “Điều các ngươi nghĩ nhất định không phải sự thật.”

Tứ đại trưởng lão cùng nói: “Ngươi biết chúng ta nghĩ cái gì?”

Cố Ngôn Chi nở nụ cười, thời gian y cùng tứ đại trưởng lão cùng một chỗ không quá dài, bọn họ động ngón tay vẫn biết trong lòng nghĩ cái gì. Mấy người này đơn giản là thấy bọn họ từ một phòng đi ra đã nghĩ hơn thế đi?

“Đừng trách ta không làm tỉnh các ngươi, tùy tiện chọn nhưng cũng không phải quả ngon.” Cố Ngôn Chi ngẩng đầu ưỡn ngực, một bộ ta đã biết tất cả.

Vài người trong lòng lại suy nghĩ, tiểu gia hỏa này nhất định là thẹn thùng ngượng ngùng thừa nhận đi? Ai nha, đầu năm nay tuổi trẻ khinh người, sao có thể càng ngày càng kín đáo? Vài người đều tự cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn là Thái Âm trưởng lão Từ Mộ Khanh hỏi: “Nói như vậy, ngươi cùng giáo chủ cái gì cũng không có?”

Cố Ngôn Chi nói: “Giáo chủ các ngươi là người cao đoan đại khí, sao có thể coi trọng ta loại người võ công thấp kém?”

Trần Khiêm Quân: “. . . . . .”

Đừng tưởng rằng hắn đi ở phía trước nên cái gì cũng nghe không được, hắn sở dĩ đi trước là muốn cho Cố Ngôn Chi cởi nút chuyện này, hắn tuyệt không muốn buổi tối hôm nay ăn ngưu tiên ( dái trâu ạ ). Được rồi, hắn quả nhiên không nên đem hy vọng đặt ở trên người tên kia.

Mọi người trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn là Thiếu Âm trưởng lão sâu kín bổ sung một câu: “Nói như vậy, giáo chủ chúng ta đến bây giờ vẫn là xử nam?”

Trần Khiêm Quân: ▽__,▽

Cố Ngôn Chi: “. . . . . .”

Chúng trưởng lão: “. . . . . .” Ngươi rất thẳng thắn.

Ẩn Nương tà nhãn: “Sao có thể, sự thật như thế còn không nói cho ta?”

Đối với kết luận của Ẩn Nương, mọi người đành phải nghiên cứu cảnh đẹp trời chiều. Giờ này mây che khắp nơi, sắp hoàng hôn. Mặt trời đã gần lặn, bóng tối cũng gần bao phủ.

Nhất là mây ở phía Tây, đỏ thấu nửa trời, còn có thể ẩn ẩn thấy khói đen lượn lờ đang từ từ bay lên.

Khói!

Mọi người lập tức chạy tới nơi có khói, cơ hồ có thể thấy bên kia lửa chảy bốc lên rực rỡ. Nơi đó, đúng là chỗ hiệu cầm đồ Đồng Nguyên!