Gian Phu Thắng Phụ

Chương 9




Edit: Halan

Beta: Thảo My

Nàng còn đang  mải suy nghĩ thì tiểu nhị đã đem đồ ăn tới.

Thu Minh Phong không chút do dự đem ngón tay nàng ngậm trong miệng lôi ra, lấy bát lấy đũa nhét vào trong tay nàng.

“A, ngươi làm gì?” Nàng bất mãn.

Hắn thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu ăn cơm.

Lâu Tây Nguyệt nhìn trên bàn một vòng, sau đó thấy hắn gắp cho nàng một miếng sườn mà nàng thích.

Nàng đã quen với hành động như vậy của hắn nhưng lại làm những người khác nhìn trân trối không nói lên lời.

Mặc dù giang hồ sớm đồn đại, Lâu cô nương đối với Thu Minh Phong là độc nhất vô nhị, nhưng  tận mắt chứng kiến vân khiến cho bọn họ không thể không kinh ngạc.

Đó là Thu Minh Phong a, nghe nói chỉ cần tới gần hắn ba thước đều sẽ bị tổn thương bởi hắn là giang hồ đệ nhất cao thủ mà lại quá lạnh lùng.

Hắn đối với nữ nhân cũng lạnh lùng như vậy, thậm chí lãnh khốc gần như tàn nhẫn, hiện tại thấy hắn thích một nữ tử thì hắn cũng trở nên sinh động, nam tử trên thế gian đều có chút giống nhau.

Nhưng có khác một chút, với nhiều thời điểm khác nhau nhưng tin đồn thì không khác mấy.

Chính là hắn dường như chưa từng có tí ảnh hưởng gì đến người nữ tử kia, nàng luôn luôn làm theo ý mình, hoàn toàn không phải lấy lòng ai, cũng không quan tâm ai thoải mái, ai không thoải mái.

Lâu Tây Nguyệt ăn cơm chưa bao giờ nho nhã, nhưng cũng không hiện sự thô tục.

Trái lại nữ tử ngồi cùng bàn với Hoa Cẩm Dục thì động tác nhặn thanh tú, tựa hồ mỗi động tác đều làm cho người ta có cảm tình.

Khóe mắt đảo qua, Lâu Tây Nguyệt trong lòng cười nhạo một tiếng, nữ nhân kia làm cho nàng có cảm giác không tốt, cũng không biết vẻ mặt thông minh của Hoa Cẩm Dục kia nghe nàng nói cái gì mà chết mê chết mệt.

Có lẽ đây chính là sắc không mê người mà người tự say đắm.

Động tác ăn cơm dừng lại, nàng trong đầu lại hiện lên cảnh ngày đó phát sinh trên xe phát sinh, tay không tự giác nắm chặt đôi đũa, mặt cũng có chút nóng lên.

Lắc lắc đầu, không muốn nhớ không thể nhớ, sự kiện đó tuyệt đối không thể lặp lại.

“Tây Nguyệt?” Thu Minh Phong hơi hơi nhăn  mày.

“Không có việc gì.” Nàng cúi đầu không chịu nhìn hắn, cuống quít tiếp tục ăn cơm.

Nhất thời tập trung quá mức, nàng không để ý ăn nhiều hơn nửa bát cơm, cảm giác có phần quá no.

Sau khi ăn xong, bọn họ cũng không có vội vã rời khỏi chỗ này tạm thời nghỉ chân ở quán trọ, Lâu Tây Nguyệt một mình ra bên ngoài đi lại cho tiêu cơm.

“Lâu cô nương.”

Nghe giọng nói mềm mại mà ngọt ngào, nàng kinh ngạc nhướng mày, xoay người liền nhìn thấy hồng nhan tri kỷ của Hoa Cẩm Dục đang đi tới chỗ mình.

“Cô nương thích cảnh sắc nơi này?”

Nàng nhìn quanh bốn phía, mỉm cười nói: “Ta ngẫu nhiên đi tới thôi.”

“Lâu cô nương biết Hoa công tử rất lâu rồi à?”

Lâu Tây Nguyệt vẫn cứ mỉm cười, vừa đi vừa nói chuyện: “Ta cùng Thu Minh Phong biết nhau lâu một chút nhưng thời gian cũng không phải là dài. Còn Hoa công tử thì chỉ mới biết không quá mười ngày, không biết đáp án như vậy có làm cô nương vừa lòng?” Trong câu cuối của nàng không nhịn được có điểm hơi châm chọc.

Phương Tú Ngọc trên mặt ửng đỏ, thấp giọng nói: “Là ta đường đột, Lâu cô nương không nên tức giận.”

Nàng khoanh tay dừng bước, nghiêng đầu nhìn nàng, khẽ nói: “Ta mặc kệ cô nương có mục đích gì, tóm lại cách xa ta một chút, ta cũng không là người thích xen vào chuyện của người khác, ngươi cũng đừng biến ta thành người xen vào chuyện của người khác, như vậy mọi người đều thoải mái.”

Nắm chặt tay, Phương Tú Ngọc cười nói: “Cô nương nói đùa.” Nàng không phản đối, “Coi như ta nói đùa không tốt lắm, hiện tại có thể mời cô nương rời đi chưa?”

Phương Tú Ngọc sắc mặt cũng khẽ biến, mím mím môi, cuối cùng xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng người rời đi, Lâu Tây Nguyệt ở trong lòng hừ một tiếng.

Đứng ở đó một lúc lâu, nàng tiếp tục đi lại để tiêu cơm, cuối cùng chọn một cây đại thụ tựa lưng vào nhắm mắt nghỉ ngơi, dần dần có chút buồn ngủ.

Thu Minh Phong khi tìm được của nàng thì thấy nàng tựa vào trên thân cây tựa hồ như đang ngủ, gió nhẹ thổi bay sợi tóc ở trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, bầu trời trong xanh cây cối xanh tươi, một thiếu nữ mĩ xinh đẹp như một bức tranh, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.

Tây Nguyệt rất xinh đẹp, nhưng nàng hình như không nhận ra, tác phong luôn tùy ý, có chút bốc đồng, làm cho nàng càng duyên dáng, vô tình hấp dẫn sự chú ý người khác.

Hắn xoay người ôm lấy nàng, nàng không ý thức nỉ non hai tiếng, tay tự động ôm lấy thắt lưng hắn, cả người dán vào ngực hắn, hai mắt nhắm chặt.

Hắn cười cười không lên tiếng, ôm nàng quay lại đoàn xe.

Nhìn thấy bạn tốt ôm mỹ nhân về, Hoa Cẩm Dục khó nén nhướng mày chế nhạo.

Thu Minh Phong làm như không thấy, hắn cùng Lâu Tây Nguyệt lên xe ngựa.

Trời đổ mưa, khách lại lưu lại quán trọ thêm một ngày.

Chỉ tiếc, ông chủ quán trọ là người nhiệt tình hiếu khách nên đã kín hết phòng, cho dù Hoa Cẩm Dục nhiều tiền bạc cũng chỉ lấy được hai gian phòng, những người khác ngoài việc ghép giường thì đành phải tìm tạm một nơi để che gió che mưa cho qua một đêm.

“Thu huynh, xem ra buổi tối chúng ta có thể cầm đuốc để nói chuyện.” Hoa Cẩm Dục không nhịn được lại chế nhạo.

Thu Minh Phong kiếc mắt nhìn Lâu Tây Nguyệt đang lau tóc, nói: “Tây Nguyệt ở cùng phòng với ta.”

“……” Hoa Cẩm Dục đột nhiên cảm thấy cần phải nhìn nhận lại người bạn thân này, hắn cũng hướng Lâu Tây Nguyệt nhìn thoáng qua, thiện ý khuyên nhủ, “Thu huynh, nam nữ có khác biệt.”

Thu Minh Phong lạnh đạm nhìn hắn một cái, “Cũng không phải lần đầu tiên.” Hoa Cẩm Dục rốt cuộc không nói ra lời.

Phương Tú Ngọc lúc này cũng đi tới, “Ta và Lâu cô nương dùng một gian phòng là tốt rồi, còn lại một gian để hai vị công tử dùng.” Hoa Cẩm Dục nhìn về phía bạn tốt.

Thu Minh Phong đi về phía Lâu Tây Nguyệt, nàng dường như đang muốn mua một ít đồ ăn vặt, “Tây Nguyệt.”

“Thu Minh Phong, thế nào, có phòng không?” Nàng đưa tiền cho tiểu nhị một khối bạc vụn, đồng thời quay đầu mỉm cười hỏi.

“Chúng ta hai người ở một phòng.” Giọng của hắn thật bình thản.

Lâu Tây Nguyệt hơi run sợ, liền gật gật đầu, “Đúng là không có biện pháp khác”.

“Lâu cô nương.”

Nàng nghe thấy tiếng liền nhíu mày, nhìn Phương Tú Ngọc đi tới, lạnh nhạt hỏi: “Phương cô nương có việc gì?”

Phương Tú Ngọc đề nghị, “Chỉ còn hai gian phòng, hai người chúng ta một phòng được không, như vậy Hoa công tử cùng Thu công tử cũng có thể nghỉ tạm.”

Lâu Tây Nguyệt quay đầu nhìn Thu Minh Phong, hắn như trước mặt không đổi sắc, nàng không nhịn được lại nhíu mày, “Nói cách khác, ta có thể cùng Phương cô nương dùng một phòng đúng hay không?”

Hắn ngầm thừa nhận.

Nàng hướng Phương Tú Ngọc nói: “Ta không có thói quen cùng người lạ chung phòng, Thu Minh Phong cùng ta một phòng là được rồi, hơn nữa người giang hồ không câu nệ tiểu tiết, Phương cô nương cũng không cần để ý, ta thấy Hoa công tử là một chính nhân quân tử, nhất định không có quá phận.”

Phương Tú Ngọc bỗng chốc thất thần, trừng mắt, mặt ngây ngốc nhìn nàng.

Nghe nàng nói thì khi tới tai Hoa Cẩm Dục lại thành trăm thứ hỗn loạn, hắn nhìn về phía bạn tốt với ánh mắt cực kỳ phức tạp, “Thu huynh, Lâu cô nương thật sự là không câu nệ tiểu tiết.”

Thu Minh Phong nhẹ đáp lại, “Ừ.” Hoa Cẩm Dục chỉ có thể thở dài ở trong lòng.

Bốn người tâm tư khác nhau theo tiểu nhị về phòng nghỉ ngơi.

Bố trí ổn thỏa xong cho Phương Tú Ngọc, Hoa Cẩm Dục đi ra ngoài, liền nhìn thấy cách đó không xa bạn tốt đang ôm kiếm dựa vào tường, đứng ở trước cửa, không khỏi kinh ngạc nhíu mày đi qua.

“Thu huynh.”

Thu Minh Phong đứng thẳng người lại, im lặng nhìn hắn.

“Ngươi sao lại đứng ở cửa?” Hắn trả lời: “Không có cách nào khác.”

Đúng lúc này, Hoa Cẩm Dục nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng nước, nhất thời trong lòng hiểu ra, thì ra Lâu Tây Nguyệt đang tắm.

“Chúng ta đi uống một chén trà được không?”

Thu Minh Phong một lại dựa vào tường, nhắm mắt lại nói: “Không đi.”

Hoa Cẩm Dục hiểu rõ cười.

Xem ra hắn muốn canh cho nàng tắm.

Cuối cùng, Hoa Cẩm Dục không nhịn được tiến đến gần Thu Minh Phong, hạ giọng hỏi: “Lâu cô nương còn xa cách ngươi như vậy sao?”

Thu Minh Phong trợn mắt lạnh lùng liếc hắn một cái.

Hoa Cẩm Dục vội vàng lùi lại rồi cười nói: “Ta nói lỡ lời, Thu huynh đã không đi thì tiểu đệ đi một mình vậy.  “Thu Minh Phong nhắm mắt lại.

Không bao lâu sau, cửa phòng mở ra, Lâu Tây Nguyệt tắm rửa xong đứng ở giữa cửa.

Thu Minh Phong đi vào trong phòng, thấy nàng muốn đi ra ngoài hắn mở miệng nói: “Không cần phải ra ngoài.”

Lâu Tây Nguyệt quay đầu trừng mắt thì thấy hắn đã đi vào sau bình phong cởi áo tháo thắt lưng.

Nàng đứng ngây ngốc một lát, cuối cùng thì vẫn quay lại đóng cửa phòng, đến bên bàn ngồi xuống, rót một chén trà.

“Thu Minh Phong ta có thể ở cùng với Phương cô nương, ngươi vì sao cự tuyệt?”

“Nàng nói gì?”

Nàng có chút đăm chiêu gật đầu, “Ngươi lo lắng cho nàng có phải không?”

“Ừ.”

“Sợ ta gặp nguy hiểm sao?”

“Không phải.”

“Vậy ngươi chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện?” Nàng cười nhạt.

Lúc này, Thu Minh Phong không có lên tiếng nữa, Lâu Tây Nguyệt mặt  đột nhiên đỏ lên, mu bàn tay chạm vào đôi má đỏ ửng của mình, mắt phượng tóe lửa lườm người đang tắm rửa sau bình phong.

“Ngươi……” Đột nhiên không biết nói cái gì.

“Ta chờ ngươi bằng lòng.” Giọng nói của hắn truyền ra.

Sự tức giận trong lòng Lâu Tây Nguyệt bỗng nhiên biến mất, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp khó diễn tả bằng lời, tay nắm chặt cái chén, cúi đầu không mở miệng.

Nửa đêm mưa đập vào cửa sổ, tiếng gió gào thét làm không biết bao nhiêu người tỉnh ngủ.

Lâu Tây Nguyệt cũng như vậy, mưa to gió lớn làm nàng tỉnh giấcc, trong phòng tối mù mịt, ngoài cửa sổ gió thổi thật sự làm cho người ta sợ hãi, làm cho người ta có cảm giác bất an.

Dường như khi nàng vừa tỉnh thì người ngủ ở bên người nàng-Thu Minh Phong cũng mở mắt.

“Làm sao vậy?”

Nghe được tiếng của hắn, Lâu Tây Nguyệt mới bình tĩnh lại, “Là giấc mơ, không có việc gì.”

Chuyện nhiều năm trước nay lại mơ thấy là biểu thị sắp có chuyện gì phát sinh sao?

“Ta ở đây, ngủ đi.”

Chợt tỉnh bởi giấc mơ, nàng nhất thời không ngủ lại được, nhìn chằm chằm màn, nàng không nhịn được mở miệng nói: “Thu Minh Phong, trò chuyện cùng ta đi.”

“Ừ.”

Nàng lại tự nói, “Ta thật là khờ, ngươi làm sao biết nói chuyện phiếm với người khác! Quên đi, coi như ta chưa nói.”

“Ừ.”

“Ta với ngươi thật sự là không hợp nhau, mỗi lần ngươi trả lời ta như vậy làm ta bực mà không có chỗ trút.” Nói xong, nàng oán hận xoay người, mặt hướng vào vách tường, không muốn nhìn đến người bên cạnh.

“Tây Nguyệt.” Nàng mặc kệ hắn.

“nàng gặp ác mộng sao?”

Nàng xoay người nhìn hắn, phòng rất tối không nhìn ra vẻ mặt của hắn, nhưng nàng cho rằng dù trong phòng có ánh nến sáng trưng thì cũng không nhìn thấy trên mặt hắn có biểu cảm gì, “Ngươi thực sự muốn nói chuyện cùng ta à?”

“Ngươi cao hứng là tốt rồi.”

Lâu Tây Nguyệt vui mừng ôm lấy một cánh tay của hắn, “Tốt, tốt.”

“Ngươi mơ thấy gì?”

Giọng nói của nàng đột nhiên giảm xuống, “Một số việc hồi nhỏ.”

“Hả?”

Nàng không tự chủ được thở dài, “Rất tệ nếu không ta tuyệt đối sẽ không nhớ tới.”

“Vậy nói chuyện khác đi.”

Nàng nghĩ nghĩ, rồi thấp giọng nói: “Ngươi cảm thấy Phương Tú Ngọc là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo sao?” Trả lời nàng là một tiếng hừ nhẹ.

Lâu Tây Nguyệt đã hiểu rõ, nắm chặt tay áo của hắn, ghé sát vào hắn nói: “Vậy các ngươi tương kế tựu kế?”

Thu Minh Phong thuận thế giữ thắt lưng của nàng, hai người lộn trên giường chuyển thành nàng nằm dưới thân hắn.

“Ngươi làm gì?”

Bóng tối bao phủ trong phòng, Thu Minh Phong nhìn chằm chằm  người dưới thân, trong mắt có ngọn lửa toát ra, giọng nói cũng không còn trong trẻo lạnh lùng mà trở nên trầm thấp khàn khàn, “Tây Nguyệt.”

“Đây là cách ngươi muốn cùng ta nói chuyện phiếm sao?” Tay nàng đặt trên ngực của hắn, không cho hắn.

“Ừ.”

“Ta muốn ngủ, ngươi nằm xuống đi.”

Thu Minh Phong bắt lấy tay nàng, ép xuống dán bên tai nàng nói: “Bên ngoài có người.”

Lâu Tây Nguyệt tập trung lắng nghe, sau đó giật nhẹ vạt áo của hắn.

Hắn đưa tai đến gần miệng nàng, “Không nghe thấy.”

Hắn lại giữ lấy nàng lăn lộn một vòng, ván giường phát ra tiếng vang mập mờ, lần này hắn nằm dưới còn nàng ở trên.

Lâu Tây Nguyệt dùng tay đấm vào ngực hắn. Thu Minh Phong phát ra một tiếng cười nhẹ, mờ ám mà khàn khàn.

Nàng kề tai hắn nói nhỏ, “Vài người?”

“Tây Nguyệt.”

“Hả?” Nàng chuyên tâm nghe động tĩnh của người bên ngoài, cảm thấy có chút không yên lòng.

“Ta là nam nhân.” Hắn nói nhẹ.

“Vô nghĩa.”

“Nàng không coi ta nam nhân sao?” Giọng nói của hắn mang theo vài phần nguy hiểm, tiếp theo tay nàng bị giữ chặt, làm cho cả người nang càng gần sát hắn.

Lâu Tây Nguyệt rốt cục nhìn lại hắn, tay nàng bị giữ chặt, “Ta không trêu chọc ngươi, định lực của ngươi đúng là kém.”

“Ừ.”

“Bên ngoài rốt cuộc có hay không người, không phải là ngươi gạt ta chứ?” Nhân phẩm của hắn không kém như vậy chứ? Nàng đột nhiên có chút không dám khẳng định.

“Vừa mới đi.”

“Ngươi thực sự không gạt ta?”

Thu Minh Phong xoay người một cái lại đem nàng chuyển xuống dưới thân, cúi người hôn nàng, bịt miệng nàng lại, không muốn nghe nàng lảm nhảm nữa.

Cho đến khi Ô Kim Đao để trên cổ hắn, hắn mới miễn cưỡng dừng lại động tác.