Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 8: Vu cáo hãm hại




"Đừng có ở đó mà miệng phun đầy phân, miệng mình bẩn chẳng lẽ còn đổ lỗi cho người khác? Nếu việc hôn nhân này không thành cũng thật đúng ý với chúng ta. Nhưng mà ngày hôm nay nếu ngươi không nói rõ ràng với chúng ta, vậy thì đừng hòng nghĩ chuyện bước ra khỏi cửa lớn nhà ta!", Trương thị lớn tiếng hét làm cho Lô Hà Hoa đang đứng chết lặng đi gọi hàng xóm tới giúp đỡ, đã mở miệng khi dễ người nhà mình, sao có thể buông tha cho bà ta.

Bà ma ma kia cũng là kẻ hay bắt nạt kẻ yếu, vốn tưởng bọn họ là gia đình nông dân thật thà nên nghĩ bản thân bà ta có thể tùy tiện gây khó dễ, ai ngờ thật sự đến đây mới biết không phải vậy, nữ chủ nhân của nhà này so với bà ta còn lợi hại hơn, còn cao tay hơn so với bà ta.

Mà khi thấy Trương thị có vẻ như muốn làm thật, bà ta cũng sợ hãi, cố gắng bình tĩnh cười nhạo nói, "Ngươi nếu như không sợ xấu mặt, cứ việc đi gọi người tới, tới càng nhiều càng tốt, ta xem hôn sự mấy đứa con nhà các ngươi về sau như thế nào?" Nói xong có chút hồi hộp nhìn Trương thị.

Vừa nghe bà ta nói như vậy, Trương thị hơi do dự, ba người thành một con hổ*, nhỡ ra bà ma manày miệng mồm bậy bạ nói tầm xàm cái gì đó, đương gia và chính mình hai cái mặt già này thì không sao, thế nhưng về sau, ba đứa con trong nhà đầu không ngẩng cao lên thì thế nào.

(*Ba người thành một con hổ: là cách nói ẩn dụ của việc tin đồn gây nhầm lẫn cho người khác).

Nghĩ tới đây, Trương thị vội vàng chạy ra sân gọi Lô Hà Hoa trở lại, sau đó đặt mông ngồi xuống một cái ghế đẩu trước cửa nhà.

Điều chỉnh hơi thở được một chút, tiếng nói dữ tợn của Trương thị vang lên, "Được, đương gia nhà chúng ta đã ra ruộng lấy rơm, rất nhanh sẽ trở về, ngươi trái lại phải nói cho rõ chuyện gì xảy ra với chúng ta? Không thì hôm nay nhất định phải đi lên gặp quan phủ, dù Lô gia chúng ta có tán gia bại sản cũng nhất định sẽ kiện ngươi tội vu khống, cho ngươi ăn cơm tù mấy năm!".

Bà ma ma kia nhìn thấy tình thế 'nói không xong thì không yên', hắng giọng một cái, cười nhạo nói, "Ta nói Lô thái thái, ngươi bình thường không đi trấn trên nên không biết, bây giờ người ta đang cười nhạo Tam thiếu gia nhà ta bị cắm sừng, toàn bộ mọi người trong trấn đều biết thiếu gia chúng ta muốn kết hôn với một cô nương đạo đức có vấn đề".

Trương thị tức giận nhưng vẫn bình tĩnh, lập tức hỏi, "Vậy ngược lại ngươi nói thử xem, cô nương nhà ta làm chuyện gì mà có đạo đức có vấn đề?"

"Mấy người trong trấn truyền miệng nhau, nói đại cô nương nhà ngươi tối khuya không ngủ được, cùng một người đàn ông đứng trước cửa nhà cạnh đống củi ân ân ái ái, chuyện chán ghét không đứng đắn này nói ra, dù là ta ngay cả một bà già nghe xong cũng phải đỏ mặt", ma ma kia sau khi nói xong lời này còn cố ý che nửa khuôn mặt già nua của bà ta, làm như thật sự bị đỏ mặt.

Trương thị vốn không tin lời bà ta, nhưng người đứng bên cạnh Lô Hà Hoa nghe rõ ràng, sợ tới mức khẽ run rẩy, nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó lừa gạt tỷ tỷ ra cửa gặp Tô Việt, chẳng lẽ bị người khác bắt gặp? Nghĩ tới đây nàng càng đứng không nổi, hai cái đùi liên tiếp căng thẳng hồi hộp lẩy bẩy.

Khi Lô Hà Hoa run rẩy, Trương thị đã nhận ra, trong lòng bà lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm, chẳng lẽ thật sự có chuyện này hay sao?

Nhưng trên mặt bà vẫn nghiêm túc nói, "Ma ma chẳng lẽ tin lời tin đồn nhảm, hiện giờ có người không muốn để cho người khác vui vẻ, nghe nói thị trấn Nam Đầu có Vinh thịt heo kia muốn gả khuê nữ cho Tam thiếu gia các ngươi, vừa đưa thịt heo còn đưa tiền cho thiếu gia Trần gia các ngươi. Ai biết người nọ có phải là người nghe tin các ngươi muốn chọn cô nương nhà ta nên nổi lên ý xấu đó cũng không biết chừng?"

Vừa nghe Trương thị nói như vậy, bà ma ma kia không lên tiếng, bà ta sau lưng nhận từ chỗ Vinh thịt heo không ít đồ tốt, đang muốn mở miệng muốn vì người nọ nói mấy câu, Trương thị đã lên tiếng, "Ma ma, hôm nay làm phiền ngươi chạy tới đây một chuyến, hiện giờ Trần gia không có ý định cùng Lô gia chúng ta kết thân, vậy mà muốn dùng lí do mục nát này tới cửa từ hôn, may mà hai nhà còn chưa có hành lễ, chúng ta đã nhận thức mặt mũi hèn hạ Trần gia các ngươi, còn về chuyện vu cáo hãm hại, chờ đương gia chúng ta trở về chắn chắn sẽ đi trấn trên hỏi cho rõ ràng, lời đồn bắt nguồn từ ai, chỉ hy vọng ma ma không cần đồn tiếp, tin đồn sẽ kết thúc trong sự khôn ngoan. Hà Hoa, vào trong nhà lấy năm lượng bạc đưa cho ma ma coi như an ủi".

Trương thị nói xong liền vung xuống ống tay áo, Lô Hà Hoa đứng bên cạnh vừa hoảng vừa sợ căn bản không nghe được lời bà căn dặn, bị Trương thị đụng một cái mới biết.

Bà ma ma kia vốn đang muốn nghĩ cách giải thích vài câu, nhưng khi nghe nói có thể nhận năm lượng bạc, vui vẻ ra mặt nói nhất định là đồn nhầm, Lô gia cô nương là người tốt, lai còn nhận tiền với bộ dáng ngượng ngùng.

Đuổi hai người Trần gia khỏi cửa, Trương thị xoay người vào buồng trong, Lô Hà Hoa cũng đi vào theo.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì Lô Uyển Chi trong phòng nghe được rõ ràng, là người được nhắc tới trong lời đồn, mới đầu nàng tức giận tới phát run, vốn nghĩ muốn ra ngoài tranh luận với bà ma ma kia, nhưng biết bản thân nếu ra ngoài sẽ bị người ta đặt thêm một tên gọi mới 'người đàn bà chanh chua' nên nhịn xuống. Về sau bình tĩnh trở lại, nghĩ muốn bảo muội muội mình chạy trốn nếu không sẽ bị đánh, cho nên khi nghe đến chỗ giọng nói hung tợn của nương kêu muội muội đi vào, nàng vội vàng ra khỏi phòng mình chạy đến phòng nương.

Quả nhiên, Trương thị thuận tay nắm lấy cây mây đánh trên lưng Lô Hà Hoa, vừa đánh vừa mắng, "Ngươi cái đồ không có lương tâm này, hại tỷ tỷ ngươi như vậy!"

Lô Hà Hoa biết chính nàng ấy làm chuyện nên đánh, cũng không cầu xin tha thứ, chỉ rưng rức khóc.

Thấy Lô Uyển Chi vội vàng nhào người phủ lên lưng muội muội, cầu xin Trương thị đừng đánh, Trương thị đối với đứa con gái đầu này, cuối cùng vẫn không thể xuống tay, đành phải ném cây mây xuống, ngồi trên ghế dựa yên lặng khóc.

Hai tỷ muội lớn từng này, đây là lần thứ hai thấy nương nhà mình rơi nước mắt, lần trước là năm sáu năm trước khi cha vào núi săn bắn bị một đám sói tấn công, bị cắn thương tích đầy mình, suýt nữa mất mạng.

Lô Uyển Chi cũng khóc theo, nàng rõ ràng bị ủy khuất, tuy nhiên đối với Trầ thiếu gia kia, nàng hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng ước muốn được gả ra ngoài của nàng là mong gánh nặng trên vai cha nương có thể buông xuống, là ước muốn về chuyện đính thân của muội muội được sớm nhắc tới. Nhưng hiện tại những ước muốn này đều bị tan biến.

Vì thế khi Lô Dũng về nhà, liền thấy cảnh ba mẹ con ôm nhau khóc thảm thiết, chờ sau khi nghe kể xong rành mạch mọi chuyện, ông cũng mắng Lô Hà Hoa vài câu, ngay sau đó cứ ngồi yên lặng bên cạnh mà than thở.

Khi một nhà bốn người ngồi một chỗ tinh thần sa sút ảm đạm nghe thấy tiếng Lô Văn Hiên phía ngoài vừa đi học trở về ăn cơm trưa, Trương thị vội vàng thu hồi cảm xúc đau khổ thiếu sức sống, bảo ba người còn lại có việc gì nên làm thì làm.

Ăn cơm trưa xong, Lô Dũng nói với Trương thị một mình ông đi trấn trên, an ủi Trương thị đừng để trong lòng, thiếu gia Trần gia kia cũng không phải là người tốt gì, ông sẽ tìm người khác thích hợp hơn.

Lô Hà Hoa sau khi bị đánh trở về căn phòng phía tây cùng với Lô Uyển Chi cúi đầu may vá.

May mà Lô Uyển Chi không ngừng an ủi nàng, để nàng đừng để trong lòng, chuyện này giao cho cha mẹ là được, không chừng còn 'mất hạt mè còn nhặt được trái dưa hấu'.

Buổi tối khi Lô Dũng trở về mang theo vẻ mặt u ám, mọi người trong nhà có thể cảm nhận không khí bị ép lên cao, tất cả đều như ngồi trên bàn chông, sau khi ăn tối xong nhanh chóng dọn dẹp rồi vội vàng ai trở về phòng nấy.

"Lời đồn này thật sự được truyền ra từ thôn chúng ta, theo như Uyển Chi nói, quả thật ngày ấy có người nhìn thấy thằng nhóc Tô gia kia tại đống củi, người nọ có lẽ là gần nhà chúng ta, buổi tối thường ra ngoài đánh bài trở về ngang cửa nhà chúng ta có bốn người, nhưng cho dù như vậy, chúng ta cũng không thể lần lượt hỏi người ta xem có thấy cô nương nhà ta hay không được?", Lô Dũng thấp giọng nói.

"Ông này, ông nói có lý, chuyện cho tới bây giờ, ta ngược lại nghĩ tới một biện pháp thay đổi tình thế, sáng sớm ngày mai ông đi lên trấn trên nói với mấy người trong cửa hàng của chúng ta, nhắc nhở mấy thân tính của ông, kêu bọn họ dựa theo thế này mà làm", Trương thị suy nghĩ một lúc rồi nói với Lô Dũng, khi nói câu sau bà đến gần bên tai Lô Dũng nói thầm vài câu.

Lô Dũng nghe xong mới đầu thì lắc đầu, tiếp đó thở dài, cuối cùng nói, chỉ có thể làm thế này, sau đó dặn dò Trương thị ngày mai nhờ người đi hỏi thăm thử xem người trước đây tới cửa cầu hôn đến giờ có ai còn sẵn sàng chấp nhận, muốn nhanh chóng đem Uyển Chi gả ra ngoài, để tránh đêm dài lắm mộng, cuối cùng ông nói một câu, "Ta xem tên tiểu tử Tô gia kia ngược lại hoàn toàn muốn thay đổi làm người, haiz! Chỉ là điều kiện trong nhà quá kém".

Trương thị vừa đến phòng con gái muốn an ủi Lô Uyển Chi đang yên lặng may vá, ai biết ngược lại còn được khuê nữ an ủi chính mình, "Nương! Con tuy không dám nói chính mình biết rõ chữ nghĩa thông tuệ đạo lý, nhưng tốt xấu gì con cũng là người biết chữ, thuở nhỏ người đã dạy con phải tự trọng tự mình cố gắng vươn lên, con sẽ không vì chuyện nhỏ này mà nghĩ không thông suốt! Nương đừng vì con mà bận lòng! Hơn nữa, không gả được thì càng tốt, như ý nguyện của con, có thể cả đời ở bên cạnh chăm sóc cho cha nương, đó là may mắn của con!".

Trương thị nghe xong lại muốn rơi nước mắt, đành phải tùy ý nói vài câu rồi ra ngoài.

Sáng sớm ngày hôm sau, hai vợ chồng tự động phân việc mà làm, mà Lô Hà Hoa suốt cả một buổi tối buồn rầu cho bản thân và việc hôn nhân của tỷ tỷ mà không yên, Lô Uyển Chi cho rằng nàng ấy lo lắng cho mình nên an ủi nàng ấy, nói Lô gia ta trong thôn có thể được coi là phú hộ, điều kiện chúng ta tốt như vậy, chỉ cần bỏ thêm nhiều đồ cưới một chút nhất định vẫn có nhiều người để lựa chọn. Cuối cùng hai tỷ muội mới lo lắng hồi hộp ngủ mất.

Thế nhưng sự thật không hề lạc quan như bọn họ nghĩ, Trương thị nhờ người đi hỏi thăm, vốn dĩ từng là bà mối đến nhà cầu hôn đều trốn tránh bà như tránh rắn rết.

Thiệt là 'việc tốt không ra tới cửa, chuyện xấu đã truyền xa ngàn dặm', Trương thị than thở trở về nhà, thuật lại chuyện này cho Lô Dũng, Lô Dũng an ủi bà nói hôm nay chính ông lên trấn trên đem chuyện bà nhắc nhở đều đã làm xong, mà còn làm thỏa đáng, không qua mấy ngày nữa, những người đó sẽ quay lại cầu xin chúng ta.

Trương thị nghe xong trong lòng thoải mái đôi chút, đành phải chờ thôi. Còn đi an ủi Lô Uyển Chi.

Nhưng mà sự việc ngoài phạm vi dự đoán của bọn họ, qua nửa tháng trong nhà trước sau vẫn vắng vẻ như trước.

Trương thị lại âm thầm cho người ra ngoài dò hỏi giúp, thì ra tất cả mọi người còn sợ hãi, về sau chuyện Vinh thịt heo bên kia hãm hại Lô gia lan truyền mọi người đều nửa tin nửa ngờ.

Ngay lúc do dự, không có người muốn kết thân với Lô gia, vì thế Lô Uyển Chi vẫn còn đó.

Mà lúc này, người vui mừng nhất dĩ nhiên là Tô Việt. Lô gia xảy ra chuyện lớn nhỏ thế nào hắn đều nghe nói, hắn chẳng những không bởi vì chuyện danh dự Lô Uyển Chi bị hao tổn mà nổi giận, ngược lại hắn cực kỳ vui vẻ.

Nhưng mà, cho dù trái tim đang rộn ràng vui sướng nhưng không có bất kỳ biểu hiện gì trên mặt, hắn thấy sự việc đã lắng xuống, bắt đầu tìm đến Lý thị.

Đúng lúc này, người không liên quan - lão nương của hắn - Vương thị đã nghe thấy chuyện ồn ào xôn xao của Lô gia lan truyền, trước đó là ghét bỏ Lô Uyển Chi lớn tuổi, yếu ớt không làm được chuyện này chuyện khác còn có thể chăm chước, bây giờ thanh danh Lô Uyển Chi đã bị hủy, chuyện đó và khuyết điểm trước đây là hai sự việc hoàn toàn trái ngược, vì thế lần này bà sống chết cũng sẽ không đồng ý.

Cho dù Tô Việt cầu xin thế nào, bà chỉ nói một câu, "Ngươi nếu muốn cưới nàng ta vào cửa, trừ phi ta chết!"

Vì thế, Tô Việt bị buộc bất đắc dĩ lặng lẽ tới gần tai nương hắn nói một bí mật, sau đó hắn hoàn toàn gặp nạn, bị nương hắn lấy chổi mục đánh một trận sống chết, sau cùng cũng chỉ thở dài gật đầu đồng ý.