Gian Phu Của Kiều Thê

Chương 12: Phản đối




Tô Căn nghe lời Lô Dũng nói đầu tiên là hơi sửng sốt, người ta trong thôn muốn gả con gái rất ít tặng của hồi môn là ruộng đất, đất đối với nông dân như mạng sống. Cách thức này chỉ có những người giàu có mới làm được, tuy rằng thấy điều kiện Lô gia nhìn cũng không tệ nhưng ông cảm thấy còn chưa giàu có tới mức đem tặng ruộng đất cho con gái làm của hồi môn.

Nhìn ánh mắt thành khẩn của Lô Dũng, Tô Căn không trả lời ngay lập tức mà cúi đầu trầm mặc một lúc.

Thật ra khi vừa vào cửa ông đã phát hiện ra, tuy rằng mặt sân trước cửa Lô gia được xây bằng gạch lát đặc biệt, nhưng mà nếu đem so với mặt sân của những gia tộc lớn thì vẫn còn kém xa, lại nhìn đến trang trí bên trong nhà họ, cửa sổ khắc hoa tuy rằng tinh xảo nhưng nhìn phẩm chất đó cũng biết đã có nhiều năm.

Vì thế theo Tô Căn nhận thấy, Lô gia tuy có chút của cải, thế nhưng không quá nhiều.

"Lô huynh, lẽ ra ngươi tặng của hồi môn gì cho con gái, ta không nên can thiệp, nhưng ngươi cũng biết quy củ cưới gả trong thôn rồi đó, nếu để cho hàng xóm láng giềng biết ngươi tặng vài mẫu đất cho Tô gia ta, người ta sẽ vụng trộm đâm thọc sau lưng chúng ta, theo ý của ta, tình hình này hay là. . .", Tô Căn do dự một lát liền ngẩng đầu từ chối, chỉ mấy chữ cuối vẫn chưa nói ra khỏi miệng, ý tứ đã hoàn toàn thể hiện rõ ràng.

"Tam ca lo lắng rất đúng, nhưng mong ngươi hãy nghĩ lại một lần nữa, đây là tấm lòng của ta và nương con bé, dù sao cô nương nhà ta ngoại trừ thêu thùa thì còn coi được, những chuyện khác thì không giỏi, ta muốn cho bọn nhỏ nhiều một chút, tiền thu ruộng đất cho mướn cũng phần nào làm chỗ dựa để không phải lo lắng cho cuộc sống tương lai sau này", Lô Dũng vẫn kiên trì, trong lòng nghĩ quả thực Trương thị dặn rất đúng, không nhắc tới chuyện tòa nhà và cửa hàng gì nữa, bây giờ chỉ mới đưa Tô gia vài mẫu đất mà người ta đã phản ứng như vậy, nếu như nói ra mấy cái khác, Tô Căn bên kia chắc sẽ giậm chân ngay lập tức, thế thì cửa hôn sự này đoán chừng hết mười phần sẽ không thành rồi.

Nhưng mà nếu muốn đảm bảo chu toàn một đời của Lô Uyển Chi thì gả cho một hộ nông dân bình thường bây giờ xem ra là lựa chọn tốt nhất, mà thằng nhỏ Tô Việt này cũng có biểu hiện giật mình.

Tô Căn thật ra một một người nông dân thật thà, ngày thường việc làm nhiều nhất của ông đó chính là vùi đầu cày xới, mà thằng con đáng ăn đá là đứa tệ hại nhất, trong thôn ông chưa từng thân thiết với người nào, nên rất ít tranh chấp với bất cứ ai, bây giờ nghe Lô Dũng nói nguyện vọng yêu cầu hết sức thành khẩn này, trong lòng ông ngàn vạn lần không muốn chấp nhận, nhưng lời nói khó nghe ông không thể nói ra khỏi miệng, lại càng không thể đột nhiên trở mặt, vì thế ông quay đầu nhìn đứa con đang cúi đầu không nói chuyện, hỏi hắn, "A Việt, chuyện này con thấy thế nào?"

Tô Việt cúi đầu không muốn tham dự vào tranh chấp của cha hắn và cha vợ tương lai, thế nhưng bản thân cha hắn không muốn làm chuyện gây mích lòng người khác, hắn có muốn làm rùa rút đầu cũng không thể được nữa.

Không còn cách nào khác, Tô Việt đành phải ngẩng đầu lên, nhìn cha hắn đang ngồi bên trái, lại liếc mắt nhìn về cha vợ tương lai, hơi đằng hắng.

"Lô thúc, thúc thấy đó con có tay có chân, trong nhà cũng có ba mẫu đất, cha nương con lớn tuổi sức khỏe ngày càng yếu dần, việc cày cấy của ba mẫu ruộng kia cũng đủ làm con bận rộn", Tô Việt không dám trực tiếp từ chối, thế nhưng trong lòng hắn ngầm đồng ý với cách nghĩ của Tô Căn, so với cách bị người ta gọi là ăn cơm nhão, hắn càng muốn bản thân vất vả hơn một chút.

Hắn lại nhớ đến trước kia có một lão già kia châm chọc gọi hắn là 'Tiểu Bạch kiểm' không có khí khái nam tử và mấy đứa bạn hư hỏng kia của hắn, Tô Việt đột nhiên cảm thấy, dù sau này có trở về làm ruộng cũng không có chuyện gì to tát, nhiều nhất chỉ là đem khuôn mặt của hắn phơi đen đi thôi.

Tô Căn âm thầm nhìn đứa con bằng ánh mắt tán thưởng, "Nhóc con, không sai, làm nam nhân là phải không tự ti không kiêu ngạo như thế!"

Trước hết dùng ánh mắt trả lời cha già nhà hắn, sau đó Tô Việt một lần nữa bày ra ánh mắt thành khẩn cầu xin lo lắng nhìn về phía Lô Dũng.

"A Việt, hiếm khi nào thấy ngươi có thể nghĩ được như thế, đưa đất cho ngươi không phải cho ngươi trồng trọt, các ngươi đem nó cho mướn thật tốt, về sau cũng có nguồn thu nhập không tệ!", Lô Dũng không ngừng cố gắng.

"Lô thúc, người nghĩ xem, trong thôn ta ngoại trừ Lý gia cũng không có nhà nào đem ruộng đất cho người ta mướn, người thôn ta đi mướn ruộng đất ở hộ nhà giàu sát cạnh thôn chúng ta không ít. Nếu chúng ta cho mướn, mọi người đều là hàng xóm láng giềng trong thôn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu sau này gặp phải thiên tai, chúng ta cũng không thể bắt buộc người ta giao tiền mướn đất", Tô Việt cau mày lo lắng nói.

Lô Dũng nghe xong cũng im lặng, Tô Việt không có lòng tham, không muốn dựa vào sự giúp đỡ của người khác để có cuộc sống tốt, là một người có chí khí, thế này có thể chứng minh hắn thật sự là người thích hợp hay không?

Thôi cũng được, Lô Dũng trong lòng thở dài, cứ như vậy đã.

"Chỉ trách ta lo lắng không chu đáo, hai người nói rất đúng, như vậy thì chúng ta sẽ chờ ngày mười tám - tháng mười này nhận lễ nạp thái*, đúng lúc trong khoảng thời gian này chúng ta cũng muốn chuẩn bị hoàn hảo một chút", Lô Dũng tự trách nói.

*Lễ nạp thái: sau khi nghị hôn, nhà trai mang sang nhà gái một cặp nhạn để tỏ ý đã kén chọn ở nơi ấy.

Nói xong ba người đều thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Tô Việt, hắn đang nơm nớp lo sợ không biết lời nói của hắn có đắc tội Lô Dũng hay không, nên vụng trộm liếc vài lần nhìn ông ấy, thấy ông cha vợ tương lai không giống như đang tức giận, hắn mới yên tâm.

Buổi thảo luận hôm nay rất khả quan, ba người đàn ông ngồi ở phòng chính trò chuyện như trời đang nổi gió, bọn họ nói chuyện tất nhiên khác với Trương thị và Vương thị trong gian phòng phía Tây, chủ đề bọn họ nói như thu hoạch vụ thu nhà ai sẽ có hoa màu tươi tốt, trên huyện lại thu loại thuế nào, con trai nhà ai đã đến thư viện đọc sách.

Cái nào cũng đều do Lô Dũng nói ra, Tô Căn bên cạnh trả lời mấy câu, Tô Việt thì ngồi ngay ngắn chống đỡ cơn nguy ra vẻ hiền lành, nếu tình tiết có yêu cầu thì hắn sẽ gật đầu phụ họa. Ba người nói một lúc cuối cùng cũng không còn vẻ mất tự nhiên như ban đầu.

Ngay lúc đang nói hăng sai, Trương thị và Vương thị bước ra khỏi gian phòng phía Tây, Vương thị nói trời không còn sớm phải về nhà nghỉ ngơi. Trương thị vội vàng đem đồ đáp lễ đã chuẩn bị từ trước đưa cho bọn họ. Vương thị nhúng nhường vài lần rồi thuận tay cầm lấy, so với lúc cả nhà ba người Tô gia đến thì lúc ra về tràn đầy thỏa mãn, Trương thị đáp lễ một gói quà, Vương thị một người cầm hoàn toàn không mất chút sức nào.

Một nhóm người mới ra tới cửa chính Vương thị đột nhiên tự vỗ đầu nói bà để quên khăn tay ở chỗ Lô Uyển Chi, bảo đứa con nhà mình đi giúp bà lấy hộ.

Thật ra trong thôn một mặt bởi vì quy định từ xưa là người được định thân từ trước hoặc nam nữ chuẩn bị kết hôn sẽ được tạo cơ hội gặp mặt, họ sẽ thường xuyên lấy một số lí do tương tự như Vương thị vừa rồi, Vương thị nhớ đứa con trai ngốc nghếch của bàn mỗi lần nhắc tới Lô Uyển Chi thì hai mắt đều phát sáng, nhân dịp này tại sao không tranh thủ thời gian tạo cơ hội cơ chứ.

Bà nói như thế, vài người bên cạnh trong lòng đều hiểu rõ, Trương thị nở nụ cười gật đầu, bảo A Việt ngươi đi giúp nương ngươi đi lấy hộ.

Mà Lô Dũng cũng bắt chước vỗ vai Tô Việt, nhìn hắn gật đầu, đây là đồng ý cho hắn vào khuê phòng của con gái nhà ông.

Tô Việt nhịn xuống một đầu đầy mồ hôi lạnh, nghĩ thầm, "Nương ơi là nương! Người tự nói dối bịa chuyện có thể lấy một lý do nào đó đáng tin hơn không, con lớn từng này cho đến bây giờ chưa từng thấy người có cái khăn tay nào mà!"

Liếc nhìn Tô Căn bên cạnh, Tô Việt cảm thấy giờ phút này vô cùng may mắn vì trời đã tối đen, bằng không vẻ mặt đầy vạch đen của hai cha con bọn họ đều bị người ta nhìn thấy hết.

Nhưng mà, hắn vẫn vô cùng cảm kích Vương thị đã tạo cho hắn cơ hội tiếp cận người đẹp trong mộng của hắn, dưới bốn đôi mắt chờ mong của bốn vị trưởng bối, Tô Việt quay đầu đi về phía phòng phía Tây.

Thật ra, Tô Việt cảm thấy tự bản thân có thể tránh né bốn người tám ánh mắt đầy ám muội, nhưng nhìn thấy mọi người giống như đều bắn ra những bong bóng màu hồng, phảng phất như đang đồng thanh nói một câu, "Đi thôi, nhóc con, chúng ta đều hiểu hết!".

Vì thế Tô Việt đã quên không gõ cửa mà lập tức xông thẳng vào phòng Lô Uyển Chi.