Gian Phi Khó Làm

Chương 29: Ghen tỵ




Thế gian, chuyện khổ sở nhất trong tình cảm không phải là ghen mà là ngay cả tư cách ăn dấm chua cũng không có.

============

Thẩm Tĩnh Thù bị ngựa chở chạy tán loạn vào trong rừng, nàng sợ tới mức chỉ dám dùng sức ôm chặt cổ ngựa, hai chân thì kẹp chặt bụng ngựa, mặt cho lá cây, nhánh cây quẹt qua hai bên sườn, ngay cả xiêm y bị nhánh cây làm rách xước cũng không dám buông tay kéo ra.

Rất nhanh đã nghe tiếng vó ngựa đuổi theo, sau đó là thanh âm thiếu niên vang lên trấn an « Thù Thù, đừng sợ, ta ở bên trái ngươi, ngươi hãy thả lỏng tay chân, chờ có cơ hội, ta lập tức cứu ngươi »

Thì ra là Thượng Quan Cẩn đuổi theo. Thẩm Tĩnh Thù liền an tâm rất nhiều, liền làm theo lời hắn. Thượng Quan Cẩn giục ngựa đến gần nàng, lợi dụng cơ hội lập tức kéo Thẩm Tĩnh Thù đang ngả nghiêng trên lưng ngựa sang chỗ mình.

Ổn định tình hình xong, hai người mới nhìn quanh đánh giá, phát hiện vừa rồi chỉ lo đuổi theo giờ không biết đang ở nơi nào. Thượng Quan Cẩn ngượng ngùng cười cười, an ủi Thẩm Tĩnh Thù « không sao đâu, chúng ta tận lực tìm kiếm nhất định sẽ tìm được lối ra »

Sói con Tiểu Bạch cũng nhảy khỏi lưng ngựa, hít đông ngửi tây y như một con chó nhỏ, nhưng dù sao nó cũng còn nhỏ nên bản năng sinh tồn nơi dã ngoại cũng kém một chút, hít hít ngửi ngửi một hồi liền cúi đầu quay về trước mặt Thượng Quan Cẩn, tỏ vẻ mình vô năng, không tìm được lối ra.

Trong rừng rập lá cây che rợp cả ánh mặt trời, khó phân biệt được, hai người một sói chỉ đành mò mẫm từng bước mà đi tới.

Đi được một lát, Thẩm Tĩnh Thù cảm thấy hơi đói bụng nhưng nàng vẫn cố nén chịu, không lên tiếng. Bởi vì đi săn thú nên túi nước và lương khô đều do thị vệ mang theo, trên người hai người chỉ có trường kiếm, cung tên cùng một ít thuốc trị thương mà thôi. Đi thêm một đoạn, sói con Tiểu Bạch dường như phát hiện ra nguồn nước vì thế hai người nhanh chân chạy theo.

Sau khi uống nước thỏa thuê, Thượng Quan Cẩn liền dựa vào tảng đá nghỉ ngơi. Thẩm Tĩnh Thù rửa mặt xong, chợt phát hiện có mấy con cá đang bơi qua bơi lại trong nước, nhất thời nổi tính trẻ con, cởi trường ngõa và la miệt quất xuống nước, phất đông phất tây cũng không bắt được con cá nào.

Thẩm Tĩnh Thù đang chu miệng bất mãn chợt nghe Thượng Quan Cẩn hơi run run, trầm giọng quát « Thù Thù, mau lên đây, mang giày lại, trốn sau lưng ta »

Nàng khó hiểu ngẩng đầu thì thấy bên bờ suối đối diện có hai con sói hoang màu xám to lớn đang chăm chú nhìn nàng như hổ rình mồ. Trong đó có một con chân bị què, con kia thì chỗ lưng có vết thương chưa lành.

Hai chân Thẩm Tĩnh Thù đột nhiên mềm nhũn, thét lên một tiếng chói tai, dùng hết sức vừa chạy vừa bò lên bờ, trốn sau lưng Thượng Quan Cẩn, nhỏ giọng run run hỏi « làm sao bây giờ ? ô ô, thảm rồi, cơm trưa còn chưa được ăn giờ lại thành bữa tiệc trà buổi chiều trong mắt đối phương ah »

“Không cần sợ, có ta ở đây.” Thượng Quan Cẩn vung kiếm ngang ngực, nhìn hai con sói chằm chằm không chớp mắt, chú ý từng động tác của chúng, sói con Tiểu Bạch cũng nhe răng trợn mắt, tru lên đe dọa đối phương.

Hai con sói nhìn chằm chằm bọn họ nhưng Thượng Quan Cẩn đề phòng quá cẩn thận nên bọn chúng không có cơ hội nào. Thấy không ăn được, chúng liền uống mấy ngụm nước rồi tập tễnh rời đi.

Thẩm Tĩnh Thù thấy thế thở dài một hơi, ngã ngồi xuống đất, nhỏ giọng hỏi « A Cẩn, mấy con sói này còn quay lại không ? »

Thượng Quan Cẩn lắc đầu, dìu nàng đứng dậy, nhìn rừng cây không chút lay động phía đối diện, sắc mặt ngưng trọng nói « khó nói lắm, hai con sói này bị thương, có lẽ vì hành động bất tiện nên bị bầy đàn ghét bỏ, trục xuất khỏi đội ngũ. Thoạt nhìn có vẻ chúng đang đói bụng, một khi đã nhắm được mục tiêu sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu »

Nghe vậy, Thẩm Tĩnh Thù không khỏi co rúm thân hình, Thượng Quan Cẩn vỗ vỗ lưng nàng, trầm giọng dặn dò « Thù Thù, ngươi nhớ kỹ, trăm ngàn lần đừng cách ta quá xa. Loại sói này bình thường chỉ công kích kẻ yếu nhất trong đội, bọn chúng là nhằm vào ngươi, chờ có cơ hội sẽ tấn công, ngươi cẩn thận một chút. Còn nữa, nếu đột nhiên có cái gì chụp lên vai ngươi thì đừng quay đầu lại, bọn sói rất giảo hoạt, thường chụp móng vuốt lên vai con mồi, thừa dịp đối phương quay đầu lại liền cắn đứt đầu… »

Thượng Quan Cẩn cẩn thận dặn dò từng chút một, còn chặt một đoạn cây vót nhọn cho Thẩm Tĩnh Thù làm một côn, rồi mới dẫn nàng cùng sói con men theo dòng suối đi tiếp.

Thượng Quan Cẩn quả nhiên đã nói đúng, hai con sói kia rất nhanh đã đuổi theo bọn họ nhưng e ngại trường kiếm trong tay hắn nên vẫn chưa dám tấn công mà kiên nhẫn bám theo, chờ Thẩm Tĩnh Thù sơ hở.

Đây là một trận so tài về sức chịu đựng và ý chí chiến đấu, có lúc Thẩm Tĩnh Thù sợ đến mức phát khóc, hai chân của nàng đã nổi bọc nước đau nhức vô cùng nhưng vẫn kiên trì bước tiếp. Lát sau, hai con sói dường như cũng đã mệt, liền biến mất sau bụi cây, sói con Tiểu Bạch cũng không phát hiện có gì nguy hiểm. Hai người đều đã mệt mỏi, liền dìu nhau đến ngồi nghỉ tạm dưới tàng cây.

Thẩm Tĩnh Thù nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên cảm giác đói khát cùng ngứa ngáy làm nàng bừng tĩnh. Nàng vung tay lên, thấy trong lòng bàn tay một con sâu róm xanh ngắt to đùng, theo phản xạ tự nhiên Thẩm Tĩnh Thù lập tức nhảy dựng lên, dậm chân la lớn, vừa la vừa đi, bất giác đã rời ra một quãng.

Mà lúc này, hai bóng sói xám mai phục đã lâu rốt cuộ cũng tìm được cơ hội, lập tức vọt ra, tấn công về phía nàng. Thượng Quan Cẩn sắc mặt chợt biến, hô to một tiếng « cẩn thận », lập tức xông lên, kéo Thẩm Tĩnh Thù ngồi xuống lăn một vòng, tránh được đòn tấn công của hai con sói nhưng một móng vuốt sói cũng đã kịp cắt qua lưng hắn.

Thượng Quan Cẩn không để ý sau lưng bị chảy máu, vung chân đá trúng cái chân bị thương của con sói què, làm nó đau tới mức tru lên lăn mấy vòng mới dừng lại. Con sói còn lại nhân cơ hội xông lên, chớp thời cơ cắn vào cánh tay đang bảo vệ Thẩm Tĩnh Thù của hắn. Thượng Quan Cẩn cố nén đau, vung kiếm đánh trả, nhưng con sói kia dường như say mồi mà trở nên khát máu, tru lên một tiếng rồi há to miệng nhắm cần cổ hắn cắn tới.

Con sói què dựng đứng lông toàn thân đang tính tiến đến hỗ trợ liền bị sói con Tiểu Bạch ở bên cạnh nhảy phốc lên lưng nó, vừa đánh vừa cào vừa móc mắt. Con sói què bị cắn mấy cái lại không bắt được sói con mà Tiểu Bạch cũng rất linh hoạt né tránh, quấn lấy sói què triền đánh, ngăn cản nó đến viện trợ.

Bên này Thượng Quan Cẩn cũng dùng hết sức liều mạng với con sói còn lại. Thẩm Tĩnh Thù ở bên cạnh chân tay luống cuống, lại thấy Thượng Quan Cẩn phía sau lưng, cánh tay và đùi đều không ngừng đổ máu càng thêm khẩn trương. Nàng nuốt nước miếng, hít sâu mộ hơi, vung mộc côn đánh thẳng về phía con sói hoang.

Bị đau, sói hoang liềng thả lỏng miệng, buông Thượng Quan Cẩn ra, trừng mắt nhìn Thẩm Tĩnh Thù, rít gào ầm ĩ. Thẩm Tĩnh Thù hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn cố lấy hết dũng khí vung mộc côn đánh tiếp « ta liều mạng với ngươi »

Thừa dịp động tác của sói hoang chậm lại, Thượng Quan Cẩn liền xoay người nhảy lên, vung thẳng trường kiếm về phía cổ họng nó mà bổ xuống. Thẩm Tĩnh Thù cũng phối hợp, kêu to một tiếng, vung mộc côn đánh loạn xạ. Chốc lát sau con sói hoang to lớn liền đi đời nhà ma.

« Tốt lắm, nó đã chết rồi » thấy Thẩm Tĩnh Thù vẫn hăng say đánh, không có dấu hiệu dừng lại, Thượng Quan Cẩn liền nắm lấy cổ tay nàng, lôi kéo Thẩm Tĩnh Thù đang sợ tới mức run rẩy vào lòng, ôn nhu an ủi « Thù Thù, không việc gì nữa rồi, thả lỏng đi »

Dứt lời hắn quay đầu nhìn về phía con sói què, Tiểu Bạch tuy dũng mãnh nhưng kí lực và khả năng chiến đấu đều không phải là đối thủ của sói què nên cũng đã bị thương không nhẹ. Sói què thấy đồng bọn đã bỏ mạng, phẫn hận vung đuôi cong mông hất bay Tiểu Bạch qua một bên, tru lên một tiếng ai oán rồi cong đuôi chạy trốn.

Thượng Quan Cẩn thấy tình hình đã ổn định, mới phát hiện ra cả người mình đều bị thương, lảo đảo suýt té xuống đất. Thẩm Tĩnh Thù vội vàng đỡ hắn sang một bên, lấy thuốc trị thương trong lòng ra bôi lung tung. Chốc lát sau Tiểu Bạch cũng lên thân hình chật vật chạy tới, Thẩm Tĩnh Thù đau lòng ôm nó, xức thuốc cho nó.

Thấy nàng cắn môi không nói, bộ dáng ra vẻ kiên cường nhưng nước mắt lại không ngừng tuôn rơi, Thượng Quan Cẩn trong lòng nảy sinh thương tiếc vô hạn, đưa tay vỗ vỗ vai nàng, nỗ lực tươi cười nói « Thù Thù đừng khóc, ngươi vừa rồi rất dũng cảm, ta không việc gì, chúng ta đều an toàn rồi »

Thẩm Tĩnh Thù hít hít mũi, đưa tay lau nước mắt nói « vậy ta đi kiếm chút gì cho các ngươi ăn »

« Không cần, con sói què kia vẫn còn sống, cẩn thận một chút vẫn hơn » Thượng Quan Cẩn đưa tay chỉ vào xác sói nói « chúng ta ăn cái này là được rồi, để ta làm cho »

« Không, không, ngươi nghỉ ngơi đi, để ta làm » Thẩm Tĩnh Thù run rẩy đi đến bên xác sói. Con sói hoang bị đánh vỡ đầu, óc tràn cả ra ngoài, bộ dáng dữ tợn, dù chết vẫn làm người ta sợ hãi không thôi. Nàng nắm lấy mộc côn, nhắm mắt dùng sức đánh vào xác sói mấy cái.

Thượng Quan Cẩn nhịn không được bật cười thành tiếng « để cho ta làm đi, ngươi không biết cách lột da đâu » nói xong liền khập khiễng đi tới, lấy tiểu đao tùy thân bên người ra lột da xẻ thịt sói.

***************************

Sắc trời dần tối, Thượng Quan Cẩn đốt lửa nướng thịt sói. Lúc đầu Thẩm Tĩnh Thù còn không dám ăn nhưng trải qua một trận kinh hách lại đi bộ nhiều như vậy, nàng đã rất đói bụng, hơn nữa Thượng Quan Cẩn còn nói « chúng ta là đang báo thù rửa hận cho nên phải ăn nhiều một chút mới được ». Vì vậy nàng mới miễn cưỡng ăn mấy miếng để lấy sức rồi dựa vào Thượng Quan Cẩn mà ngủ.

Thượng Quan Cẩn không dám ngủ, cứ để lửa cháy còn thỉnh thoảng bỏ thêm nhánh cây vào để ngăn dã thú đến gần. Cho đến hừng đông hắn mới an tâm chợp mắt một chút. Khi Thượng Quan Cẩn tỉnh lại thì thấy Thẩm Tĩnh Thù cuộn thành một đoàn ngủ say. Hắn mỉm cười, đưa tay ôm nàng lại gần, thấy Thẩm Tĩnh Thù cau mày, nhăn mi, thân thể run run như là đang gặp ác mộng. Thượng Quan Cẩn trìu mến vuốt nhẹ lưng nàng, vé mái tóc hỗn loạn cho nàng. Ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên da thịt như ngọc cùng lông mi dày như cánh quạt của Thẩm Tĩnh Thù, làm cả người nàng như tỏa một vầng hào quang nhàn nhạt. Thấy thế, Thượng Quan Cẩn trong lòng chợt động, nhịn không được mà cúi đầu hôn lên mái tóc của nàng.

Đột nhiên, trong rừng cây vang lên âm thanh, Thượng Quan Cẩn giật mình, vội nắm lấy trường kiếm, cảnh giác nhìn qua liền thấy cây cối xao động, Doãn Thọ An sắc mặt không tốt đang đi về phía bọn họ.

Trải qua một trận bôn ba mệt nhọc, Doãn Thọ An sắc mặt mệt mỏi, kim quán cong quẹo trên đầu, huyền phục thêu kim long cũng xộc xệch nhăn nhúm. Hắn cả đêm không có chợp mắt, vừa đi vừa gọi tên Thẩm Tĩnh Thù, vất vả đến hừng đông, mơ hồ thấy có ánh lửa liền kích động chạy tới.

Ai ngờ, vừa tới liền thấy hai người ôm nhau mà ngủ, Thượng Quan Cẩn còn hôn trộm Thẩm Tĩnh Thù nữa. Lửa ghen đột nhiên dâng cao trong lòng thiếu niên mười bảy tuổi, hắn không chút nghĩ ngợi, lập tức giương cung gài tên, nhắm ngay vẻ mặt kinh ngạc của Thượng Quan Cẩn, giận dữ hét « buông nàng ra »

Thượng Quan Cẩn thân mình chấn động, lập tức buông Thẩm Tĩnh Thù ra, vội vàng đứng lên. Thẩm Tĩnh Thù cũng bị ồn ào làm tỉnh giấc, nàng nhu nhu ánh mắt, khởi động thân mình, thuận miệng hỏi « A Cẩn, có chuyện gì thế »

Sau đó nàng giương mắt lên, nhìn thấy Doãn Thọ An liền mừng rỡ kêu lên « Thọ Thọ ». Nhìn thấy Doãn Thọ An sắc mặt xanh mét, chỉa tên vào Thượng Quan Cẩn, Thẩm Tĩnh Thù giật mình vội vàng đứng lên hỏi « Thọ Thọ, ngươi muốn làm gì ? »

“Ngươi tránh ra, ta muốn giết hắn!” Doãn Thọ An không để ý tới nàng, chỉ gắt gao nhìn Thượng Quan Cẩn đang chột dạ cúi đầu

« Không được, ta không cho ngươi thương tổn A Cẩn » Thẩm Tĩnh Thù liền chắn giữa hai người, giang tay ngăn cản « Thọ Thọ, ngươi thu hồi cung tên đi, đang êm đẹp ngươi phát điên cái gì ? nếu còn như vậy, ta sẽ không để ý tới ngươi »

Doãn Thọ An oán hận trừng nàng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn « ngươi thích hắn »

“Đúng vậy, ta đương nhiên thích A Cẩn .” Thẩm Tĩnh Thù không chút nghĩ ngợi, thốt ra.

Doãn Thọ An nghe vậy nhíu mày, mũi tên lập tức chuyển hướng, nhắm thẳng vào nàng, thanh âm run run gầm nhẹ « ngươi, ngươi là thích hắn vậy ngươi đối với ta thì sao ? ta vẫn luôn yêu ngươi nha, ngươi đặt ta ở chỗ nào ? »

Thẩm Tĩnh Thù ngẩn ra, quay đầu nhìn Thượng Quan Cẩn ưu thương cúi đầu, lại quay sang Doãn Thọ An phẫn hận khó hiểu, cả hai đều dùng biểu tình bi thương nhìn nàng. Thẩm Tĩnh Thù mơ hồ không biết làm sao, chỉ loáng thoáng cảm thấy dường như mình trong lúc vô tình đã làm tổn thương hai người, áy áy vô cùng.

Thẩm Tĩnh Thù trong đầu loạn như ma, không biết nên làm thế nào, chỉ thì thào, ngập ngừng nói « Thọ Thọ, ngươi đừng kích động, mau buông tên » nói xong liền đi về phía hắn.

Ai ngờ sắc mặt Doãn Thọ An chợt biến đổi, hét lớn « các ngươi không được nhúc nhích » cùng lúc đó hắn buông tên. Mũi tên sượt qua má Thẩm Tĩnh Thù hướng về phía Thượng Quan Cẩn ở phía sau…