*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biết ngay mà!!!
Không dưng lại quá ân cần, một là kẻ trộm hai là kẻ gian.
Giản Ninh Xuyên đang muốn bật dậy, Hoắc Phù giơ tay ra hiệu ngồi yên, nói: “Bình tĩnh! Hôm qua tôi cũng mới biết!”
Giản Ninh Xuyên tỏ ra cực kỳ tức giận: “Còn! Lâu! Tôi! Mới! Tin!”
Hoắc Phù bình tĩnh nói: “Nếu tôi biết từ trước, không cần thiết phải ngả bài ngay lúc này, có thể chờ cậu ký xong hợp đồng, giấy trắng mực đen rồi mới nói.”
Ờ? Có lý phết. Giản Ninh Xuyên nhanh chóng nhớ lại bữa cơm hôm nọ, tạm thời chọn tin tưởng thầy Hoắc.
“Anh làm sao biết được?” Cậu hỏi: “Có người nói cho anh à? Là ai?”
Hoắc Phù nói: “Không ai cả. Trưa qua tôi đi dự tiệc, nghe người ta đồn hôm mồng 1 tháng 6 Giản Hoa vô thanh vô tức về nước, xong lại vội vàng bay đi, cực kỳ kín tiếng. Vừa hay trong hồ sơ của cậu, sinh nhật ghi là 01/06/1998, trùng hợp vậy đấy, cậu giống ba cậu ghê.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù đeo lại kính, nói: “Vốn dĩ hợp đồng của cậu đây cơ.” Hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một tập văn kiện, đặt trước mặt Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên do dự mở ra nhìn, điều khoản trong bản hợp đồng này, hà khắc hệt như những gì luật sư nói, trừ việc nhận phần trăm rất cao, thì không có lấy nửa chữ cho thấy trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, công ty có thể đảm bảo cho cậu tài nguyên cái này cái kia. Đúng chuẩn đãi ngộ tân binh nên nhận được.
Hoắc Phù nói: “Hợp đồng điện tử hôm qua gửi cho cậu, là do tôi đi dự tiệc về đổi khẩn cấp.”
Giản Ninh Xuyên: “…” Cậu không ngờ lại thành thế này. Còn ký không đây? Hay thôi bỏ qua.
Cậu đã hết nghi ngờ Hoắc Phù, nhưng cũng chẳng muốn trở mặt, không mua bán được thì vẫn còn tình nghĩa, nói: “Ngại quá, làm phiền anh rồi, tôi không muốn…”
“Tiểu Giản, cậu nghe tôi nói trước đã.” Hoắc Phù cắt ngang lời cậu: “Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi hi vọng cậu hiểu rõ một chuyện, dù cậu có ký với Studio Hoắc Phù hay với bất kỳ phòng làm việc nào khác, chỉ cần cậu bước chân vào showbiz, thì quan hệ giữa cậu và Giản Hoa chẳng mấy sẽ bị lộ ra ngoài.”
“…” Giản Ninh Xuyên ghét nhất loại chuyện này xảy ra, sốt ruột lắm, nói ra kế hoạch cậu chuẩn bị sẵn: “Tôi đổi tên được không? Đặt một nghệ danh chẳng hạn, tôi cũng có muốn mang họ Giản đâu, mấy công ty giải trí chẳng phải sửa quen tay rồi à? Chiều cao tuổi tác bằng cấp gì cũng sửa được, vụ này khó gì?”
Hoắc Phù nói: “Không khó. Trong showbiz nhiều người có bối cảnh giả lắm, nhà bán thuốc nam thì kêu gia tài bạc triệu, cậu ấm cô chiêu lại chỉ có cái siêu thị mini, đi du học toàn loại dùng tiền xin vào trường vớ vẩn, cái gì cũng có thể xảy ra.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Vậy chế tôi thành ba mẹ đều mất, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện.”
Hoắc Phù: “… Quan hệ giữa cậu với ba cậu tệ thế à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Nếu trước năm 7 tuổi anh chẳng bao giờ thấy mặt ba, tình cảm có thể tốt được không?”
Hoắc Phù nói: “Trước năm 7 tuổi tôi ngày nào cũng nhìn thấy ba, nhưng sau đấy thì không, ba tôi mất năm tôi 5 tuổi.”
Giản Ninh Xuyên cả kinh: “… Tôi xin lỗi.”
“Không sao.” Hoắc Phù nhanh chóng nhảy qua đề tài này, nói: “Nếu ngay từ đầu, tôi biết cậu có bối cảnh như thế, căn bản sẽ không có ý định hốt cậu. Làm người đại diện, việc khiến tôi hưởng thụ nhất chính là nâng đỡ một người từ vô danh trở thành siêu sao; nâng đỡ một đứa con nhà nòi, trước nay chưa bao giờ nằm trong kế hoạch của tôi. Có lẽ cậu nghĩ rằng, ký được với con của Giản Hoa thì sẽ nhận được nhiều tài nguyên tốt, nhưng so với những chỗ tốt ấy, thân phận của cậu mang đến càng nhiều phiền toái hơn. Tôi thích làm từng bước, có kế hoạch rõ ràng, những chuyện nằm ngoài kế hoạch tôi đều cảm thấy phiền.”
Cục-phiền-toái Giản Ninh Xuyên nháy mắt khó ở: “Ôi ngại quá cơ, làm phí thời giờ của thầy Hoắc rồi, thôi xong nhé? Kết thúc ở đây được rồi, tôi về đi học đây, anh uống sữa tiếp đi.”
Hoắc Phù: “…”
Giản Ninh Xuyên đang muốn đứng dậy, lại nghe Hoắc Phù nói: “Tôi bị bệnh tiểu đường.”
Giản Ninh Xuyên: “???”
Hoắc Phù nói: “Cho nên phải ăn ít và chia thành nhiều bữa, cốc sữa kia là bữa phụ của tôi.”
Giản Ninh Xuyên tỏ vẻ thương hại, nói: “Vậy à.” Mông đang nhấc dậy lại ngồi về. Cậu đột nhiên hiểu ra, khó trách hôm đấy Hoắc Phù ăn ít như vậy, đồ ngọt cũng chỉ dám chạm vào một chút, không phải không thích, mà là không thể ăn nhiều.
Hoắc Phù cười, nói: “Tính tình cậu…” Tính tình thật trẻ con, sinh ngày mồng 1 tháng 6 có khác. Nhưng hắn không nói ra, cảm giác Giản Ninh Xuyên sẽ không thích nghe câu này.
“Tôi vốn tưởng gạ được một con gà, ai ngờ cậu lắc mình biến thành con trai đại thần Giản Hoa.” Hắn nói: “Đúng là không theo kế hoạch thật, nhưng tôi cũng không có ý định rút lui, bằng không đâu chỉ mới gặp một lần, tôi đã nhớ mãi không quên, dò hỏi tư liệu casting của cậu khắp nơi. Tiểu Giản, tôi thực sự rất thích cậu nha.”
Giản Ninh Xuyên chưa được ai nói thẳng mặt câu này, nháy mắt ngượng ngùng: “Nè… thầy Hoắc, anh đừng ăn nói buồn nôn thế chứ?”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha. Buồn nôn à? Sao tôi không thấy thế.”
Giản Ninh Xuyên: “Làm ơn nói chuyện nghiêm túc!”
Hoắc Phù liền nghiêm túc: “Được. Bản hợp đồng gửi cậu hôm qua, tôi đã cân nhắc cặn kẽ rồi, tôi muốn ký với cậu, chỉ có điều bước đầu phải thay đổi lại một chút. Hợp đồng mới không hoàn toàn là nể mặt ba cậu, mà do tôi cảm thấy cậu rất thích hợp để đóng phim chiếu rạp, cậu có một gương mặt điện ảnh.”
Giản Ninh Xuyên nghe câu tâng bốc này nhàm tai rồi: “Hợp đồng mới tôi không có ý kiến, có lợi không chiếm mới ngu, chỉ cần anh không sợ thiệt, thì tôi dám ký.”
Hoắc Phù cười nói: “Thầy Hoắc sao chịu thiệt nha?”
Hắn quả thực đeo kính rất hợp, đôi mắt vốn dĩ đẹp, được gọng kính tôn sâu thêm, độ đẹp trai tăng lên ít nhất năm phần, khí chất lưu manh thoáng cái tỏa ra, trái lại mang tới cảm giác dịu dàng tà ác.
Giản Ninh Xuyên không hiểu sao tim mình đập thình thịch, vội giả đò liếc ngang liếc dọc, nói: “Thầy Hoắc… anh mới có 30 thôi, sao lại mắc… loại bệnh kia?”
Hoắc Phù chẹp một tiếng: “Nói năng đàng hoàng, loại bệnh kia là loại bệnh nào? Bị tiểu đường thôi mà, đâu phải chỉ người già mới bị. Ố? Cậu nghe ai bảo tôi mới 30?”
Giản Ninh Xuyên: “Wikipedia á, viết anh sinh năm 88.”
Hoắc Phù: “Tôi sinh năm 81. Chắc studio đổi cho tôi đấy, tôi quên mất.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Studio của anh sửa tuổi dễ thế thì giúp tôi bịa bối cảnh cũng được nhỉ.”
Hoắc Phù: “Nếu ba cậu không phải Giản Hoa thì dễ thôi.”
Từ nhỏ tới lớn, Giản Ninh Xuyên luôn có thành kiến với Giản Hoa, dù không muốn thừa nhận địa vị cùng sức ảnh hưởng của gã, nhưng lại biết rất rõ ba mình trâu bò cỡ nào, không tình nguyện nói: “Có phải tôi vừa debut sẽ lộ ra chuyện là con của Giản Hoa không?”
Hoắc Phù nói: “Việc này chưa chắc, chúng ta cần chuẩn bị trước một chút, phải tìm thời cơ thích hợp.”
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Anh có sợ ba tôi tìm anh gây sự không?”
Hoắc Phù: “Sao lại tìm tôi gây sự???”
Giản Ninh Xuyên nói: “Ổng không thích tôi lăn lộn ở trong nước.”
Hoắc Phù nói: “Hắn chỉ sợ cậu lăn lộn không tốt thôi, yên tâm đi.”
Yên tâm? Yên tâm vì hắn sẽ giúp cậu lăn lộn tốt, hay là yên tâm vì không sợ Giản Hoa đến gây sự?
Giản Ninh Xuyên không suy nghĩ nhiều nữa, cậu cảm thấy rất an tâm, trưởng bối mà cậu tiếp xúc không nhiều, trừ bảo mẫu nuôi cậu từ tấm bé, thầy cô giáo, cũng chỉ còn Giản Hoa và Lý Tranh. Hoắc Phù có điểm đặc biệt nào đấy rất giống bọn họ, chính là dáng vẻ đáng tin cậy… KHÔNG! Giản Hoa không hề đáng tin cậy, là một lão ba rác rưởi, cuồng tỏ vẻ thượng đẳng.
Hai người ký tên trên hợp đồng.
Hoắc Phù đứng lên, Giản Ninh Xuyên cũng vội dậy theo.
Hoắc Phù mặt mỉm cười: “Giản Ninh Xuyên. Hoan nghênh cậu gia nhập Studio Hoắc Phù.”
Hắn vươn tay, Giản Ninh Xuyên nắm lấy, hai người nhẹ nhàng bắt tay.
Cô gái lúc trước dẫn Giản Ninh Xuyên vào, là trợ lý, tên Điền Na La.
Hoắc Phù gọi cô vào, từ sau bàn đi ra, chính thức giới thiệu Giản Ninh Xuyên: “Sau này có việc gì cậu cứ tìm cô ấy, cô ấy sẽ giải quyết giúp cậu.”
Giản Ninh Xuyên không biết nên xưng hô thế nào cho hợp: “Chị Điền?”
Điền Na La vội vàng xua tay: “Không cần ngại, cứ gọi chị là Nana thôi.”
Hoắc Phù nói: “Đúng, tốt nhất không nên gọi họ của cổ, đừng kích thích tôi.”
(từ điền-ruộng và điềm-ngọt đều đọc là tián)
Giản Ninh Xuyên sửng sốt một lúc mới thấm câu này, cũng cười rộ theo.
Hoắc Phù hỏi: “Hôm nay cậu có bận gì không?”
Giản Ninh Xuyên nghi hoắc nói: “Không bận.”
Hoắc Phù nói: “Tốt, Nana, đặt ba vé máy bay đi Quảng Châu, vé khứ hồi vào lúc 9h30 tối.”
Điền Na La đeo điện thoại ngay trên cổ, trực tiếp cúi đầu đặt vé.
Giản Ninh Xuyên ý thức được ba vé là có cả phần mình, mặt đần thối hỏi: “… Đi đâu á?”
Hoắc Phù buồn cười vỗ vỗ lưng cậu, nói: “Còn trẻ mà nhanh quên thế? Đã bảo ký xong dẫn cậu đi casting ngay mà. À, cậu không muốn đi thì thôi.”
Hắn làm bộ muốn ngăn Điền Na La đặt vé, Giản Ninh Xuyên phản xạ có điều kiện kéo cánh tay hắn, nói: “Đi đi đi! Ai nói không đi?!”
Mặt Hoắc Phù đầy ý cười, thả tay xuống: “Tiểu Giản, sao cậu dễ cưng quá vậy.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Điền Na La đứng đặt vé kế bên, cười nói: “Thầy Hoắc thích em thật đó, lâu rồi chị không thấy thầy vui như vậy.”
Giản Ninh Xuyên trong lòng động một cái, cẩn thận quan sát Hoắc Phù. Hoắc Phù cong à?
Hoắc Phù từ đầu tới chân đều rất thản nhiên, nhận ra ánh mắt cậu, còn cười nói: “Sao nào? Thầy Hoắc đẹp trai quá à?”
Giản Ninh Xuyên: “… Hơ hơ.”
Nhóm ba người đi thẳng tới sân bay, thuận lợi thông qua kiểm an, đăng ký, ba chỗ ngồi hạng thương gia, một đơn lẻ, hai liền kề.
Hoắc Phù nói: “Tiểu Giản, cậu ngồi cạnh tôi đi, Nana khi ngủ chảy dãi, không muốn bị trai đẹp nhìn thấy đâu.”
Đây là lần đầu Giản Ninh Xuyên di chuyển đột ngột như thế, cả người đều ngơ ngác, nghe hắn nói vậy, liền ngoan ngoãn ngồi ở ghế bên cạnh Hoắc Phù.
Vẻ mặt Điền Na La bi phẫn, nhỏ giọng kêu ca: “Thầy Hoắc, sao anh lại nói ra! Tôi không cần sĩ diện à?”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha ha ha.”
Kết quả khi máy bay cất cánh, Điền Na La lấy kindle ra đọc; Hoắc Phù thì ngược lại, đeo bịt mắt vào, đi ngủ.
🍉
GÓC LẢM NHẢM: À truyện này hông có hình minh họa đâu, ảnh này tui chôm ở một bộ yaoi đấy =)))
Hoắc Phù: Ký giấy bán thân rồi, giờ là người của anh, CHỤT!!!
Xuyên Xuyên: ???