*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giản Ninh Xuyên đương nhiên không tới tìm Hoắc Phù để hiến thân.
Lúc cậu tới Studio Hoắc Phù thì cửa văn phòng của hắn đang đóng, cũng không thấy Điền Na La, đón tiếp cậu là một nhân viên xa lạ, không quá nhiệt tình, khách khách khí khí đưa cậu tới phòng tiếp khách, nói: “Hoắc tổng đang bận, cậu ngồi chờ ở đây một lúc nhé.”
Mới chờ được hơn chục phút thì Điền Na La vội vàng chạy tới, kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng, cô hỏi: “Tiểu Giản, sao em đột nhiên lại tới đây? Xảy ra chuyện gì à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không có gì… em đi ngang qua nên tiện vào xem một chút.”
Vẻ mặt Điền Na La lập tức thả lỏng, nói: “Ôi, dọa chết chị. Uống nước lọc hay nước trái cây nhé? Có cả café nữa, chị đi lấy cho em.”
Giản Ninh Xuyên nhận ra rằng đối với một công ty quản lý, nghệ sĩ không hẹn mà tới là đồng nghĩa với việc có điều phiền toái, lúng túng nói: “Không, em không uống gì cả. Mọi người hôm nay bận lắm ạ?”
Điền Na La nói: “Cũng bình thường, xảy ra chút chuyện nhỏ, thầy Hoắc đang xử lý rồi, không có gì to tát đâu.”
Lý Tranh với Giản Hoa hành động nhanh thế á?! Giản Ninh Xuyên kinh hãi hỏi: “Việc phiền toái liên quan đến em ạ?”
Điền Na La kỳ quái nói: “Em thì có gì phiền toái? Rốt cuộc là sao thế?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Điền Na La: “Trường học có việc nên dời ngày gia nhập đoàn phim à?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không phải, thi xong rồi ạ.”
Bản lĩnh nghe lời đoán ý của Điền Na La vô cùng cao siêu, nói: “Thế việc này nhất định phải nói cho thầy Hoắc à?”
Giản Ninh Xuyên chỉ đành nói phải: “Vâng, là chuyện trong nhà.”
Điền Na La gật gù, không hỏi tiếp nữa. Rất có khả năng đã biết “trong nhà” cậu là tình huống gì, vụ này xác thực là cần Hoắc Phù tự mình xử lý.
Cô ngồi chờ với cậu một lúc, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, bèn nói: “Chị ra ngoài một chút, em đừng đi đâu nhé.”
Giản Ninh Xuyên cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, đáp ứng nói: “Vâng.”
[1] Cửa sổ lá mành [2] Mặt quỷ Einstein
Sau khi Điền Na La đi khỏi, cậu dẫu sao cũng là một thanh niên, lòng tràn đầy hiếu kỳ, thấy bên ngoài có cãi nhau, cũng muốn hóng hớt một chút xem có vụ gì, hé lá mành cửa sổ, nhòm qua khe hở nhìn ra bên ngoài.
Có hai người phụ nữ đang cãi nhau, nếu không phải do Điền Na La và nhân viên công ty ngăn cản, nhìn tư thế kia chắc chuẩn bị đánh nhau to tới nơi.
Một trong hai người tuy rằng trong nhà còn đeo kính râm, nhưng Giản Ninh Xuyên vẫn nhận ra, chính là Dương Song Song. Liên tưởng đến tin tức lá cải trước đó, cô còn lại tám phần mười là nữ thứ trong vụ tình tay ba.
Nam chính đâu ta?
Giản Ninh Xuyên soi mãi không thấy Hoắc Phù ở trong đám kia, đang oán thầm hắn đúng là kẻ đào hoa quấn thân, bỗng có một người từ phía bên cạnh đi tới, che ngang trước cửa sổ, chặn lại tầm mắt của cậu.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Cách lá mành cửa sổ, Hoắc Phù chỉ thấy được mắt của Giản Ninh Xuyên, một đôi mắt trẻ trung, con ngươi đen nháy, lòng trắng rõ ràng, ánh nhìn đơn thuần.
Tâm tình của hắn thả lỏng, quay lưng với trò cười phía sau, trừng mắt lè lưỡi làm mặt quỷ Einstein với chủ nhân của đôi mắt kia.
Giản Ninh Xuyên theo bản năng thả tay ra, lá mành cửa sổ khép lại, che đi khuôn mặt của Hoắc Phù.
Hoắc Phù không ngờ người trong phòng sẽ buông tay, tấm kính trên cửa sổ như một mặt gương, phản chiếu lại khuôn mặt quỷ chưa kịp thu hồi của hắn.
Hoắc Phù lắc đầu cười tự giễu.