Giản Ninh Xuyên Là Số Một

Chương 10: Đàn anh chu




“Cao Triết” là tên nhân vật đang trống chỗ trong ≺Thành Phố Tội Ác≻.

Giản Ninh Xuyên chưa phản ứng kịp, vẻ mặt vẫn mù mờ nhìn đạo diễn Trần.

Hoắc Phù cười vỗ vai cậu, nói: “Thường ngày không phải nhanh nhảu lắm à? Còn không mau cảm ơn…”

Giản Ninh Xuyên bị hắn đập tỉnh, mở cờ trong bụng, đang muốn cảm ơn đạo diễn, lại nghe Hoắc Phù nói: “Còn không mau cảm ơn tôi nha.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Gì? Cảm ơn ai???

Vẻ mặt Hoắc Phù như thể lẽ đương nhiên, nói: “Nếu không nhờ Bá Nhạc là tôi, cậu làm gì có cơ hội thể hiện trước mặt đạo diễn Trần.”

“Tiểu Giản phải không?” Đạo diễn Trần cũng phụ họa: “Cậu đúng là nên cảm ơn Hoắc Phù, cảm ơn hắn có mắt nhìn người.”

Hoắc Phù đắc ý đá lông nheo một cái với Giản Ninh Xuyên.

Đến nước này, Giản Ninh Xuyên chỉ đành máy móc nói một câu: “Cảm ơn thầy Hoắc.”

Hoắc Phù cười nói: “Ra ngoài chơi đi, tôi cần bàn với đạo diễn Trần chuyện sính lễ của cậu.”

Giản Ninh Xuyên: “???”

Đạo diễn Trần hơn 50 tuổi cười híp mắt nói: “Này nhé, thầy Hoắc nhà cậu sắp gả cậu cho tôi rồi.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Mấy ông lớn trong giới này đều ấu trĩ thế à?

Cậu rời khỏi phòng hóa trang, chẳng biết đi đâu tìm Điền Na La.

Bên kia đoàn làm phim đang lắp camera trên cao, nhìn kiểu này chắc hẳn muốn quay một phân cảnh hoành tráng, trông ai cũng vội vội vàng vàng, cậu không dám đi tới đó xem, sợ làm ảnh hưởng tới nhân viên công tác, chỉ đứng nhìn loanh quanh phòng hóa trang.

Một lúc sau, có tiếng hô: “Nè, nhóc con! Đừng có đứng dưới cần cẩu!”

Cậu có nghe thấy, nhưng không nghĩ đấy là mình, còn nhìn quanh bốn phía, làm gì có đứa nhóc nào?

Người kia tức đến nổ phổi nói: “Còn nhìn nữa à! Nói cậu đấy!”

Giản Ninh Xuyên bấy giờ mới kinh ngạc nhận ra người ta đang nói mình, ngẩng đầu nhìn lên, quả thực vô ý vô tứ đứng dưới cần cẩu, nhanh chóng lui sang bên cạnh, xoay lại nói với người kia: “Xin lỗi ạ… Oa! Chu… Chu Phóng?!”

Nam thần nổi đình nổi đám kia nhìn Giản Ninh Xuyên như trẻ thiểu năng, ngồi về chỗ cũ, không hề muốn tiếp chuyện, rất chi là lạnh lùng. Trợ lý đứng bên cạnh giơ quạt thổi gió, anh ta đột nhiên nổi nóng: “Đừng có tạt vào mắt tôi! Đã nói bao nhiêu lần rồi? Không làm được thì nghỉ đi!”

Giản Ninh Xuyên: “…” Úi chà chà, khó ở quá ta.

Thế nhưng Chu Phóng ngoài đời đẹp trai hơn trên TV nhiều, rất xứng với biệt danh “vị thần sắc đẹp” người ta đặt cho.

Đạo diễn Trần còn bận việc không có thời gian, Hoắc Phù nói chuyện cùng ông không lâu lắm liền đi ra, gọi Giản Ninh Xuyên: “Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”

Giản Ninh Xuyên nhắm mắt theo đuôi Hoắc Phù, chiếc xe kia lại tới đón bọn họ, Điền Na La đã chờ sẵn bên trong. Nhóm ba người đi thẳng đến sân bay Bạch Vân.

Vừa nãy Điền Na La đột nhiên mất tích, là vì đi mua đồ ăn cho Hoắc Phù.

Sau khi xe lăn bánh, Hoắc Phù bắt đầu ăn salat rau trộn không nước sốt, cùng với hộp sữa bò.

Đồ ăn kiểu này rất khó khiến người ta có cảm giác thèm ăn, trưa nay ở trên máy bay Giản Ninh Xuyên đã chén vài thứ, giờ cũng không thấy đói, có chút thương hại nói: “Thầy Hoắc, anh không nghĩ tới chuyện đổi nghề à? Cứ thế này cơ thể anh không trụ nổi đâu.”

Hoắc Phù lắc lắc hộp sữa bò, nói: “Không phải lúc nào cũng thế này, thi thoảng mới phải chịu khổ, bình thường tôi sống rất có quy luật, đồ ăn lành mạnh, kiên trì tập gym, không gần nữ sắc…”

Điền Na La ho lớn tiếng: “E hèm!” Ra hiệu trên xe còn có tài xế, không được nói chuyện lung tung.

Hoắc Phù cười phá lên, sửa mồm: “Không phải, tôi nói điêu đấy, ngày nào tôi cũng ra ngoài chơi gái nha.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Điền Na La than thở: “Thầy Hoắc ơi thầy Hoắc.”

Hoắc Phù: “Ơi.”

Điền Na La nói: “Anh nhìn mặt Tiểu Giản kìa, bị anh dọa sợ rồi đấy.”

Hoắc Phù ngó Giản Ninh Xuyên, nói: “Sợ thật hả?”

Giản Ninh Xuyên đanh mặt nói: “Làm gì có chuyện, tôi cũng ra ngoài chơi gái mỗi ngày.”

Điền Na La: “…”

Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha, sau này cùng đi nhé.”

Điền Na La đập đầu vào cửa xe, nói: “Không biết khi nào mới thoát khỏi cảnh này.”



Hơn một tiếng sau, phòng chờ máy bay, còn cách thời gian check-in một lúc.

Điền Na La không ngồi yên một chỗ, chạy đi xem shop túi xách.

Hoắc Phù lấy máy tính bảng ra, mở mail vừa nhận được, để sát vào, chỉ cho Giản Ninh Xuyên, nói: “Xem đi, kịch bản của cậu đấy.”

Giản Ninh Xuyên không còn hưng phấn như lúc ở trường quay nữa, nói: “Ồ, gửi sang cho tôi.”

Hoắc Phù giơ tay búng trán cậu.

Giản Ninh Xuyên không kịp đề phòng, bị búng đau đến ngu người, vội vàng xoa trán, cả giận nói: “Làm gì đó!”

Hoắc Phù lắc đầu thở dài: “Mới nhận được vai mà đã chảnh thế này, qua mấy tháng nữa thành siêu sao không hiểu còn thế nào nữa.”

Giản Ninh Xuyên vừa xoa trán vừa oan ức nói: “Ai chảnh? Tôi trời sinh mặt đã sang chảnh rồi.”

Hoắc Phù nhìn mặt cậu, nói: “Ừ, nói cũng đúng.”

Giản Ninh Xuyên lại không vui, nói: “Cấm không được nhắc đến lão.”

Hoắc Phù nói: “Nhắc đến ai?”

Giản Ninh Xuyên bất mãn nói: “Hoắc Phù, anh cố ý đúng không?”

Hoắc Phù tích tắc nghiêm mặt lại: “Không biết trên dưới, phải gọi là thầy Hoắc. Đọc mail đi, tôi gửi kịch bản sang cho cậu.”

Giản Ninh Xuyên: “…” Rốt cuộc ai mới học diễn xuất? Trở mặt nhanh quá nhanh?!

Cậu đọc địa chỉ hòm thư, Hoắc Phù đem kịch bản gửi qua, nói: “Tôi đã báo đạo diễn Trần là tháng này cậu bận thi học kỳ, ông ấy sẽ quay cảnh khác trước, cho cậu tháng bảy mới gia nhập. Lúc về đọc kịch bản và suy ngẫm thật kỹ về nhân vật nhé, vừa hay cậu sống ở ký túc xá, giáo viên chỉ đạo diễn xuất trường cậu nhiều người lợi hại lắm, có gì cứ đi hỏi bọn họ.”

Giản Ninh Xuyên “Ừ ừ” đáp lại hai tiếng, mở mail, tải tài liệu, thấy Hoắc Phù nhắc đến trường mình, lại nghĩ tới việc ở trường quay ban nãy, nói: “Tôi thấy Chu Phóng ở trường quay.”

Hoắc Phù nói: “Ồ? Cậu ta hình như cũng là dân Học Viện Điện Ảnh, hai đứa quen nhau à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Không quen, mới gặp lần đầu, ảnh đã tốt nghiệp mấy năm rồi.”

Hoắc Phù nói: “Thế vẫn là sư huynh đệ, sau khi gia nhập đoàn phim nhớ bắt chuyện với cậu ta, nhờ cậu ta chỉ dạy cho.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Thôi thôi, tôi thấy ảnh kiêu lắm, lúc trước thấy hóng hớt showbiz đồn ảnh thích làm giá, tôi còn không tin đâu, thế mà gặp người thật, chồi má, còn hơn cả những gì báo viết, tính tình tệ lắm.”

Hoắc Phù nhíu mày lại: “Không phải đâu, tôi gặp cậu ta mấy lần rồi, rất lễ phép.”

Giản Ninh Xuyên ôm quyền nói: “Ngài là ông lớn, sao có thể không lễ phép?” Càng cho thấy đàn anh Chu là kẻ kính trên khinh dưới, nhân phẩm thật đáng quan ngại.

Hoắc Phù cười ha hả, nói: “Ông lớn muốn đi vệ sinh, Tiểu Giản đi cùng cho vui?”

Giản Ninh Xuyên đáp: “Mời ông lớn đi thong thả, Tiểu Giản không đi.”

Đợi Hoắc Phù đi vào nhà vệ sinh, Giản Ninh Xuyên đã tải tài liệu xong, liền mở ra đọc thử.

≺Thành Phố Tội Ác≻ mới khởi quay không bao lâu, ngoài việc công bố dàn diễn viên, cốt truyện và tuyến nhân vật đều đang ở giai đoạn giữ bí mật. Cậu chỉ hỏi được Hoắc Phù nhân vật của mình tên là Cao Triết, một sinh viên đại học, có ông anh trai tên Cao Nghị làm ở đội phòng chống ma túy, cũng vì thế mà bị bọn buôn lậu ghi thù, mắc bẫy nên dính vào một vụ án lớn.

Mới đọc được hai dòng kịch bản, sấm sét đã giáng đầy đầu.

Diễn viên thủ vai “anh trai” của cậu, vừa khéo chính là đàn anh Chu, tức Chu Phóng.