Editor: Mì Udon
Beta-er: Nhạc Dao
Trải qua trận chiến này, người của giang hồ cũng càng ngày càng ít, sóng yên biển lặng, chỉ còn hai cây đại thụ Lạc Tiên lâu và Địa Ngục nhai vẫn đứng sừng sững giữa gió mưa.
Có lẽ là vì bị đả kích quá lớn nên Thương Ngao đã từ chức Võ lâm minh chủ. Người luôn coi trọng an nguy của Võ lâm như hắn ta, giờ lại bỏ mặc giang hồ đang suy tàn, cũng không lộ diện như Quân Như Ngọc, rời xa thị phi.
Người khác chỉ cảm thấy Thương Ngao không làm tròn trách nhiệm, lúc giang hồ còn phồn thịnh, lúc nào hắn ta cũng bày ra dáng vẻ chính nhân quân tử, trở thành người dẫn đầu của toàn bộ giang hồ, hưởng hết vinh quang. Bây giờ giang hồ vừa gặp chuyện, hắn ta liền phủi tay bỏ đi, xem giang hồ như chiếc giày rách.
Thương Ngao không giải thích khi nghe những lời chỉ trích đó.
Đối với việc này, cha của Thương Ngao cũng chỉ có thể thở dài. Ông biết nhi tử sa sút như vậy cũng là vì Mộ Lưu Ly sớm biết như vậy thì lúc trước ông nên định ra hôn sự của hai đứa với Mộ Nham luôn cho rồi.
Như thế thì những việc này sẽ không xảy ra. Dạ Trạch sẽ không thực hiện được mưu đồ của mình, biết đâu chừng lão già Mộ Nham kia vẫn còn sống, Lạc Tiên Lâu cũng sẽ không xuất hiện trên giang hồ, đồng thời cũng không dính líu tới Quốc sư đại nhân, Địa Ngục nhai sẽ không cấu kết với Lạc Tiên lâu làm việc xấu, con trai của ông cũng sẽ không sa sút như bây giờ.
Tuy cảm thán như vậy, nhưng ông cũng không định nhúng tay vào chuyện trong chốn giang hồ. Bây giờ ông ta cũng đã già rồi, giang hồ sớm đã là thiên hạ của những người trẻ tuổi, ông ta cũng không cần phải can thiệp nữa. Huống chi, dựa theo tình trạng bây giờ của giang hồ, không phải chỉ một mình ông có thể cứu vãn được.
***
Mộ lâu chủ không rảnh quan tâm đến Thương Ngao đang sa sút hay phụ thân của hắn ta đang cảm thán ra sao. Trải qua trận chiến này, không còn ai tới tìm Lạc Tiên lâu gây phiền toái nữa, nhưng việc làm ăn của Lạc Tiên lâu càng ngày càng thê thảm.
Cho nên khi có một mối làm ăn lớn đưa tới cửa, tất nhiên Mộ lâu chủ sẽ không bỏ qua. Huống chi, vụ này lại cực kỳ có lời.
Người ủy thác rất hào phóng, chuyện phải làm cũng rất đơn giản, giết một người, hơn nữa đối phương còn cung cấp địa điểm của người này cho họ, mà điều kiện đưa ra cũng rất đơn giản, yêu cầu Mộ lâu chủ tự tay đi giết người này.
Dù sao bây giờ Mộ lâu chủ cũng rất rảnh rỗi, không ngại ra ngoài hoạt động một tý, dứt khoát nhận vụ này, nhân lúc Quốc sư đại nhân không chú ý liền chuồn đi.
Dựa theo tin tức của người ủy thác, Mộ lâu chủ rất dễ dàng tìm được người kia. Có điều, tính cảnh giác của người nọ rất cao, Mộ lâu chủ vừa đến, hắn ta đã lập tức trốn thoát, khinh công không tồi, công lực cũng có vẻ rất thâm hậu, khó trách người ủy thác biết rõ địa điểm của hắn nhưng vẫn nhờ tới Lạc Tiên lâu, còn yêu cầu Mộ lâu chủ phải tự mình ra tay.
Có điều, không biết người này đã bị đuổi giết rất lâu hay biết Mộ lâu chủ không dễ đối phó, đánh chưa được hai chiêu đã lo chạy trốn nhanh hơn thỏ.
Tuy khinh công của người này khá tốt, nhưng vẫn không trốn được dưới mí mắt của Mộ lâu chủ. Võ công cũng cao cường đấy, nhưng Mộ lâu chủ tự mình ra tay thì chắc chắn sẽ không có khả năng thất thủ.
Nhưng tình huống bây giờ lại ngoài ý muốn của Mộ lâu chủ.
Nàng kinh ngạc không phải là vì người nọ không đi đời nhà ma, chỉ bị trọng thương khi trúng một chưởng của nàng, mà là gương mặt kia...
Tuy gương mặt kia không trắng trẻo mịn màng như của Quốc sư đại nhân, cũng không có vẻ yêu nghiệt mị hoặc, nhưng lại giống hắn tới năm phần.
Mộ lâu chủ nhịn không được nhíu mày, sau đó nhìn thấy Quốc sư đại nhân đột nhiên xuất hiện thì mới khẳng định đây là một âm mưu, mà nàng lại trúng kế!
Quốc sư đại nhân thấy một màn này cũng ý thức được đây là một âm mưu.
Lúc trước Văn Nhân Hoằng đã chuẩn bị chết vì tình, sau này không ai gặp qua phụ thân nữa, hắn cũng chưa từng thấy thi thể của người nên nếu bây giờ nói ông sống lại thì cũng không phải là không có khả năng.
Quốc sư đại nhân nhìn gương mặt trầm như nước của Mộ lâu chủ, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng ngực, không truy cứu về việc người nào đó chuồn đi làm việc ác, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi: "Ly nhi, không có gì hết, đừng sợ."
Mộ lâu chủ dựa vào ngực hắn chớp mắt, nàng đâu có sợ gì đâu! Chuyện mà nàng đang quan tâm bây giờ là, rốt cuộc người này có phải là vị Văn Nhân Hoằng đã chết kia không?
Có điều, nàng cũng không đẩy hắn ra.
Lúc này, người bị nghi là Văn Nhân Hoằng đột nhiên mở miệng: "Dịch nhi, giết nàng ta!"
Nghe vậy, ánh mắt của Quốc sư đại nhân hơi trầm xuống, người này giống hệt như phụ thân trong trí nhớ của hắn, thậm chí động tác và thần thái cũng khác chút nào, nhưng không có nghĩa là hắn phải nghe theo lời người này.
"Nếu ngươi là Văn Nhân Hoằng thật thì ngươi nên biết, ta tuyệt đối sẽ không vì ngươi mà tổn thương nàng, cũng giống như ngươi sẽ không vì ta mà tồn tại."
"Ông ta sẽ không hiểu đâu, bởi vì ông ta vốn không phải là Văn Nhân Hoằng." Giọng nam dễ nghe vọng tới, Yến Kinh Thiên không biết từ đâu xuất hiện, nhìn qua có chút chật vật.
Lúc trước, Yến Kinh Thiên vừa xuống núi thì định về Lạc Tiên lâu, nhưng cuối cùng lại vì phát hiện ra một người rất giống Quốc sư đại nhân nên thay đổi chủ ý. Gã hoài nghi người này là Văn Nhân Hoằng, nhưng lại không có bằng chứng xác thực, cũng không dám nói với Quốc sư đại nhân, sợ hắn mừng hụt nên mới đi kiểm chứng trước.
Mấy ngày nay, gã lợi dụng bản lĩnh làm trộm của mình, theo đuôi người này rất lâu, còn xém chút bị phát hiện, cuối cùng mới xác định người này không phải Văn Nhân Hoằng!
Nghe vậy, Quốc sư đại nhân cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Hắn biết rõ Văn Nhân Hoằng yêu Vân Y nhiều đến nhường nào, nếu ông đã quyết định đi tìm bà thì chắc chắn không ai hay việc gì có thể ngăn cản ông cả.
Vả lại, tuy Văn Nhân Hoằng vì Vân Y mà bỏ lại hắn, cũng tuyệt đối sẽ không kêu hắn giết người mình yêu.
Người nọ giống như rất tức giận với sự thờ ơ của Quốc sư đại nhân, cả giận nói: "Văn Nhân Dịch! Bây giờ ngươi vì yêu nữ này mà lục thân cũng không nhận phải không?"
Quốc sư đại nhân nhìn ông ta, một hồi lâu sau mới mở miệng: "Nương của ta ghét nhất ngươi rống to như vậy."
Nghe xong lời này, tức giận trên mặt người nọ liền biến mất, trên mặt xuất hiện vẻ bi thương.
Quốc sư đại nhân lại nhìn ông ta trong chốc lát, rồi lắc đầu nói: "Xem ra ngươi đã chuẩn bị rất tốt."
"Văn Nhân Hoằng" giận dữ nói: "Ngươi có ý gì? Tên nghịch tử này! Ta thấy ngươi đã bị yêu nữ mê hoặc đến mức không thể phân biệt đúng sai rồi."
Quốc sư đại nhân nhìn về phía Mộ lâu chủ, tủi thân nói: "Phu nhân, hắn chiếm tiện nghi của ta!"
Yến Kinh Thiên đảo mắt nhìn về nơi xa, nếu không phải lúc này không thích hợp thì gã rất muốn khinh bỉ Quốc sư đại nhân. Có điều, cho dù bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà thì chắc gã cũng không dám.
Có lẽ người nọ cảm thấy Quốc sư đại nhân đã quyết tâm làm một đứa con bất hiếu nên cũng không trông chờ vào hắn nữa, đằng đằng sát khí tung sát chiêu về phía Mộ lâu chủ, nhưng lại bị Quốc sư đại nhân dễ dàng hóa giải.
Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ liên thủ với nhau, còn có thêm một Yến Kinh Thiên tạm tính là cao thủ thỉnh thoảng lợi dụng khinh công linh hoạt đánh lén thì đã có thể biết trước, không còn mối quan hệ phụ tử, người nọ không còn bất luận ưu thế gì, rất nhanh liền bị chế ngự.
Tuy không hy vọng gì nhiều nhưng Quốc sư đại nhân vẫn gọi Minh Y ra, đem người ném cho y, kết quả tất nhiên là không tra được tin tức hữu dụng nào hết.
Quốc sư đại nhân không nói gì thêm, ôm Mộ lâu chủ rời đi, Minh Y nhìn tên đầu sỏ khiến Mộ lâu chủ bỏ đi, làm y tội càng thêm tội. Đôi mắt y lóe qua ánh sáng, để tiêu Mặc Ngọc lên môi, sau đó là vài âm bén nhọn vang lên, làm Yến Kinh Thiên nhịn không được che lại lỗ tai đau đớn. Khi gã hoàn hồn thì trên mặt đất làm gì còn cái tên Văn Nhân Hoằng giả kia nữa? Chỉ còn lại một khối thịt nát vụn, máu chảy đầm đìa và khung xương hoàn chỉnh.
Yến Kinh Thiên gian nan nuốt nước miếng, sợ hãi rụt cổ, dù biết lỗ tai gã bị đau là do Minh Y cố ý nhưng gã cũng không dám gây rối Minh Y đâu.
Đúng là quá khủng khiếp mà!
Gã có thể chắc chắn rằng bây giờ Minh Y rất phẫn nộ, may là người khiến y phẫn nộ không phải là gã, nếu không thì... Lại nhìn đống thịt nát đằng kia, Yến Kinh Thiên quyết định về sau chọc ai cũng không được chọc Minh Y.
Minh Y nheo mắt nhìn về phía gã, lạnh lùng nhếch môi, bỏ lại Yến Kinh Thiên đã bị dọa sợ đến ngây người, đuổi theo Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ. Tâm tình y tốt lên rất nhiều, quả nhiên vui sướng phải tạo nên từ trên sự đau khổ của người khác mà.
Yến Kinh Thiên ngơ ngác đứng tại chỗ một hồi lâu, đột nhiên bật cười thành tiếng, đúng là chuyện hiếm thấy! Minh Y mà cũng có lúc bị chọc giận tới mức này, đúng là hả giận!
Cho nên, chuyện này xem như là... Một niềm vui lớn?
Mộ lâu chủ nằm trên giường, lẳng lặng suy nghĩ.
Kỳ thật, mưu kế này của hắc y nhân bị hóa giải dễ dàng như vậy cũng nhờ Quốc sư đại nhân tín nhiệm nàng. Nếu không, mấy chuyện phiền phức liên tiếp gần đây của Địa Ngục nhai sẽ khiến Quốc sư đại nhân nghi ngờ nàng, cho dù cuối cùng có tin nàng đi nữa thì chắc chắn trong lòng cũng sẽ chôn xuống một mầm giống hoài nghi.
Sau đó Lạc Tiên Lâu bị vây công, tất nhiên Quốc sư đại nhân sẽ không dốc hết toàn lực giúp nàng, thậm chí còn hy vọng Lạc Tiên lâu biến mất, để hắn có thể yên tâm. Cho dù Lạc Tiên lâu có năng lực để tự bảo vệ mình thì cũng sẽ làm Quốc sư đại nhân và nàng sinh ra khoảng cách.
Bây giờ tới việc "Văn Nhân Hoằng" bị nàng đả thương, Quốc sư đại nhân vốn đã xa cách với nàng sẽ nghi ngờ nàng đã sớm biết Văn Nhân Hoằng còn sống, hơn nữa còn định giết "Văn Nhân Hoằng" trước khi hắn biết.
Đến đây, tình cảm giữa nàng và Quốc sư đại nhân sẽ như tấm gương đã vỡ không thể gắn lại.
Mục đích của hắc y nhân là để Quốc sư đại nhân bị nàng và những người khác xa lánh.
Mộ lâu chủ thở dài, cảm thấy đau lòng vì Quốc sư đại nhân, cũng rất vừa lòng với biểu hiện của hắn. Tuy nhìn nàng có vẻ bình thản, nhưng vào khoảnh khắc được Quốc sư đại nhân an ủi, nàng lại cảm thấy hơi cảm động. Có lẽ trên đời này sẽ không còn ai tin tưởng nàng tuyệt đối như hắn, không hề do dự đặt nàng ở vị trí đầu tiên.
Quốc sư đại nhân bị đá vào phòng tắm vì Mộ lâu chủ lấy lý do là cần an tĩnh suy ngẫm cũng đã tắm rửa xong, đang mặc áo ngủ, phía sau đột nhiên duỗi ra hai cánh tay ôm lấy eo hắn.
Đáy mắt Quốc sư đại nhân xẹt qua ý cười, sau đó nghiêm túc hỏi: "Phu nhân làm gì vậy?" Nhìn qua thì có vẻ giống như đang muốn bảo vệ trinh tiết của mình, nhưng cánh tay đang muốn buộc lưng áo lại vô thức dừng lại.
Mộ lâu chủ không để ý đến hắn, cọ mặt lên lưng hắn hai cái, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng di chuyển trên áo ngủ màu đen, cuối cùng chui vào vạt áo, xoa nhẹ lồng ngực rắn chắc.
Quốc sư đại nhân cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ đang di chuyển kia, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, xoay người ôm nàng vào lòng, duỗi tay đỡ gương mặt tuyệt mỹ, cẩn thận đánh giá, sau đó gật đầu một cái, nói nhỏ: "Không sai, đây là phu nhân nhà ta mà."
Mộ lâu chủ trừng hắn, duỗi tay đẩy bàn tay to trên mặt mình ra, vòng tay qua cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt hắn. Quốc sư đại nhân để mặc nàng hôn, vuốt tóc nàng, do dự hỏi: "Phu nhân, có phải nàng đã làm việc gì có lỗi với ta rồi đúng không? Chắc không phải là đem tư khố của ta dọn trống rồi chứ?"
Mộ lâu chủ đẩy hắn ra, trừng hắn rồi xoay người bước đi, đúng là cái đồ không biết tốt xấu!
Quốc sư đại nhân vội vàng vươn cánh tay ra, ôm người vào trong lòng, cúi đầu gặm vành tai nàng, thấp giọng nói: "Phu nhân, nếu nàng đã làm sai thì phải ngoan ngoãn nhận sai chứ."
Mộ lâu chủ không thể nhịn được nữa, cả giận nói: "Văn Nhân Dịch, bổn lâu chủ không có làm gì sai hết!" Đúng là không thể đối xử tốt với tên này được mà.
"Vậy nghĩa là nàng muốn hối lộ ta à?" Đôi môi nóng như lửa kề sát cần cổ bạch ngọc, để lại từng dấu ấn đỏ tươi, bàn tay nóng hừng hực cũng bắt đầu vuốt ve đường cong mỹ lệ của nàng.
Ánh mắt của Mộ lâu chủ hơi mê ly nhưng vẫn không quên cãi lại: "Bổn lâu chủ không dư tiền để hối lộ chàng đâu."
"Không cần tiền, vi phu chỉ nhận sắc đẹp của phu nhân như hối lộ thôi." Dứt lời, hắn liền bế nàng lên, quay về phòng ngủ.
Cho tới lúc Mộ lâu chủ mơ mơ màng màng bị ăn sạch sẽ, mới phát hiện ý đồ ban đầu của nàng đã bị người này bóp méo. Vì thế, nàng nằm trong ngực hắn nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi bình phục hô hấp thì chuyện đầu tiên nàng làm là bảo vệ thanh danh của mình.
"Bổn lâu chủ khinh thường hối lộ chàng."
Vẻ mặt Quốc sư đại nhân thoả mãn, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, lười biếng hỏi: "Vậy phu nhân muốn làm gì?"
Thấy rốt cuộc hắn cũng chịu nghe nàng nói chuyện nên nàng cũng không còn sức để bực bội với hắn nữa, gối lên cánh tay của hắn, híp mắt, hừ nhẹ rồi nói: "Thấy chàng tốt với ta nên ta thưởng cho chàng đó."
Quốc sư đại nhân như đang suy tư gì đó, cuối cùng cũng hiểu sao tối nay nàng lại kỳ lạ như vậy, không khỏi nhướng mày hỏi: "Phu nhân, thỏa mãn vi phu là chức trách của nàng, sao có thể nói là thưởng được chứ?"
Đối mặt với kẻ khó chơi như thế này, cả thánh nhân cũng sẽ phát điên. Mộ lâu chủ tức giận cắn cổ người nào đó một cái, trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ không bao giờ tùy tiện đối xử tốt với hắn nữa.
Sau khi Quốc sư đại nhân bị cắn một ngụm thì mới giả vờ miễn cưỡng nói: "Nếu phu nhân nhất định muốn như vậy thì ta cũng đành nhận lấy, lần hồi nãy là phận sự của phu nhân, còn bây giờ thì phu nhân có thể thưởng cho ta thật tốt rồi đấy." Dứt lời, tên sói đói nào đó lập tức vồ lấy con dê ngon miệng.