Mặc Diễm rối rắm. Hắn không có tiền giống như Văn Nhân Dịch, ba vạn lượng hoàng kim cũng không phải là số tiền nhỏ, vì một Yến Kinh Thiên đáng giá sao?
Văn Nhân Dịch cũng không ngại giúp Mộ lâu chủ một phen, thức thời mở miệng nói, "Mộ lâu chủ muốn đối đầu với Bổn toạ?"
Lời vừa thốt lên, trong lòng Mặc Diễm đã nhận định rằng Văn Nhân Dịch coi trọng Yến Kinh Thiên. Nếu không, Văn Nhân Dịch cũng sẽ không tuỳ tiện nói trở thành địch nhân với Lạc Tiên lâu. Phải biết rằng, địa vị của Lạc Tiên trong chốn giang hồ cũng không hề tầm thường. Nếu trở thành địch nhân với Lạc Tiên lâu, không cẩn thận còn có thể đắc tội với toàn bộ giang hồ.
Văn Nhân Dịch rất lợi hại, làm việc cũng vô cùng cuồng vọng nhưng giảo hoạt còn nhiều hơn. Nếu không phải tình thế bắt buộc của Yến Kinh Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện không lý trí như thế - ngang nhiên tuyên chiến với Lạc Tiên lâu.
Mộ Lưu Ly không hề để ý tới sự uy hiếp của Quốc sư đại nhân, nhìn về đáy mắt Mặc Diễm đang giãy dụa, mở miệng nói, "Thái tử điện hạ quyết định như thế nào?"
Tuy rằng việc này có liên quan đến ba vạn lượng hoàng kim nhưng ngữ khí của nàng vẫn thản nhiên như trước, không mang theo một chút vội vàng nào cả.
Mặc Diễm nhìn nàng, cắn răng một cái, gật đầu nói, "Được."
Dĩ nhiên Mặc Diễm không có mang theo ba vạn lượng trên người, đành phải viết giấy nợ, đóng dấu, giao cho Mộ Lưu Ly.
Mộ Lưu Ly không ngờ hắn ta vội vàng như vậy., có lẽ đây là lần đầu tiên Thái tử điện hạ viết giấy nợ đi!
Sở dĩ Mặc Diễm chịu bỏ ra ba vạn lượng hoàng kim thứ nhất vì cảm thấy Văn Nhân Dịch coi trọng Yến Kinh Thiên như vậy nhất định là có bí mật gì đó không muốn cho người khác biết. Thứ hai là vì muốn có giao tình với Mộ lâu chủ.
Mặc kệ Văn Nhân Dịch có muốn đánh chủ ý với giang hồ hay không, bây giờ, thế lực của Mặc Diễm quá kém so với thế lực của Văn Nhân Dịch. Nếu có thể hữu hảo ở chung với Lạc Tiên lâu thì mới có lợi với hắn ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn ta khách khí như vậy với Mộ lâu chủ.
Cho nên, Văn Nhân Dịch không muốn Mặc Diễm chú ý tới Mộ Lưu Ly là điều không thể nào. Lạc Tiên vốn đứng đầu chính đạo trong Võ lâm, Mặc Diễm muốn cùng Võ lâm liên hợp để đánh hắn, dĩ nhiên sẽ đem ánh mắt đặt trên người của Mộ Lưu Ly. Cho dù lần này không gặp mặt, chỉ sợ Thái tử điện hạ sẽ tìm đến tận cửa đi.
Mộ Lưu Ly nhận lấy giấy nợ, đưa cho Thiên Liễm, hờ hững nói, "Hiện tại trong lâu đang thiếu tiền. Thiên Liễm, ngươi đi một chuyến đến tiền trang để lấy tiền đi."
Bạc đặt ở khố phòng của mình có vẻ vững chắc hơn nhiều. Nàng rất rõ ràng, Văn Nhân Dịch không lên tiếng nhưng cũng không có nghĩa là thỏa hiệp với việc này. Chuyện kế tiếp phát sinh, Thái tử điện hạ nhất định sẽ tức giận. Tuy rằng thân phận của Thái tử điện hạ rất cao quý nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta sẽ không quỵt nợ, dù sao ba vạn lượng hoàng kim cũng phải là con số nhỏ.
Nghe Mộ Lưu Ly nói thế, Mặc Diễm không khỏi nhìn nàng nhiều hơn một cái. Giống như muốn xem đang thiếu tiền thật hay là không tín nhiệm hắn ta.
Mặc kệ nguyên nhân là vì sao, hắn ta đều không có lý do gì để trách tội nàng. Bất quá, hắn ta cùng Mộ lâu chủ cũng xem như là người quen đã từng có giao dịch, hơn nữa, Mộ Lưu Ly đã nhận được tiền. Có một số việc làm rồi thì tốt hơn nhiều (Ý nói là tỷ ấy nhận tiền trước thì có lợi cho hắn ta).
Thiên Liễm cầm giấy nợ rời đi, Mộ Lưu Ly nói với Bích Tiêu, "Bích Tiêu, đem Yến Kinh Thiên giao cho Thái tử điện hạ."
Từ khi nghe được thanh âm của Quốc sư đại nhân, Yến Kinh Thiên liền thành thật vô cùng. Ba người thương thảo vấn đề ai sẽ sở hữu gã, gã cũng không hề lên tiếng, im lặng cực kỳ, hoàn toàn khác hẳn hình tượng tức giận lúc trước.
Nếu không phải gã vẫn luôn bị Bích Tiêu kiềm chế thì Mộ Lưu Ly thực rất hoài nghi có phải đã đổi thành người khác hay không. Nàng có chút tò mò rằng Quốc sư đại nhân đã làm gì với gã mà gã lại sợ đến thế?
Phía sau Thái tử điện hạ xuất hiện hai thuộc hạ thân tín. Nhưng hai người thị vệ đó vừa tiến lên liền bị bốn hắc y nhân ngăn trở đường đi.
Sắc mặt Thái tử điện hạ lập tức thay đổi, "Văn Nhân Dịch, ngươi có ý gì?" Người bình thường căn bản không phải là đối thủ của ám vệ của Văn Nhân Dịch. Huống chi, người bên kia (ám vệ của Văn Nhân Dịch) còn nhiều gấp hai của hắn ta. Thời điểm hắn ta giao dịch với Mộ lâu chủ, Văn Nhân Dịch cũng không có lên tiếng ngăn cản, căn bản là hành vi hai không (hành vi vô lí).
Thái tử điện hạ chỉ đoán đúng một nửa, chiếm lợi ích của hắn ta chỉ là việc phụ, cấp mặt mũi cho Mộ lâu chủ mới là hàng đầu. Thái tử điện hạ muốn tạo quan hệ với Mộ lâu chủ nhưng lại không ngờ rằng đã chậm chân hơn Quốc sư đại nhân. Phải biết rằng, Mộ lâu chủ đã bị Quốc sư đại nhân ôm, quan hệ đó tự nhiên thân mật khăng khít hơn với Thái tử điện hạ.
Văn Nhân Dịch trơ trẽn nói, "Thái tử điện hạ, ngươi giao dịch với Mộ lâu chủ là chuyện của ngươi, Bổn toạ vẫn chưa đồng ý cho ngươi mang Yến Kinh Thiên đi."
Nghe vậy, sắc mặt của Thái tử điện hạ liền đen như đáy nồi mà Yến Kinh Thiên cũng là một bộ dáng trời sắp sập xuống.
Ông trời phù hộ, để cho Thái tử điện hạ mang gã đi đi. Cho dù là dùng cực hình tra tấn gã cũng không sao cả, trăm ngàn lần đừng để cho gã ở trong tay của người gian ác a!
Mộ Lưu Ly im lặng đứng một bên xem diễn, tầm mắt đều dừng tại người của Yến Kinh Thiên. Lúc trước gã còn hiên ngang khí phách, bây giờ lại giống như con chuột gặp mèo. Mộ lâu chủ cảm thấy ánh mắt của mình vẫn không sai, Quốc sư đại nhân tuyệt đối là người nguy hiểm đến cùng cực.
Mặc Diễm biết rõ nếu chỉ dựa vào hai người hắn ta mang đến thì không thể nào cứng rắn đối kháng với Văn Nhân Dịch được. Vì thế, hắn ta thực tự nhiên đem chủ ý chuyển tới trên người Mộ lâu chủ, "Mộ lâu chủ, giao dịch của chúng ta còn chưa xong đâu." Rõ ràng là muốn Mộ lâu chủ phụ trách đem người giao tới tay của hắn ta, muốn nàng đá văng chướng ngại vật mới xuất hiện - Quốc sư đại nhân.
Văn Nhân Dịch càng muốn giữ lấy Yến Kinh Thiên, hắn ta càng muốn dẫn Yến Kinh Thiên đi. Huống chi, hắn ta đã xuất ra ba vạn lượng hoàng kim, há có thể buông tha được?
Hắn ta chỉ mang theo hai tên thị vệ nhưng Lạc Tiên lâu lại có không ít người.
Mộ Lưu Ly thản nhiên nhìn hắn ta một cái, mở miệng nói, "Thái tử điện hạ, việc buôn bán đều nói chữ tín. Hiện tại có người ngăn trở ngươi tiếp nhận người, cũng không phải là ngăn trở Bản lâu chủ đưa người. Vấn đề đều do ngươi mà ra. Cũng không bởi vì ngươi không thể hoàn thành giao dịch này được nên muốn đổi ý chăng? Hay là ngươi muốn Bản lâu chủ trả lại tiền cho ngươi?
Văn Nhân Dịch ho nhẹ hai tiếng, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng. Hắn đột nhiên phát giác ra, nữ nhân này thật sự là càng ngày càng thú vị, hắn không tin là nàng nghe không hiểu ý tứ của Mặc Diễm.
Mặc Diễm nghiêm mặt lại, nói, "Mộ lâu chủ, Bản thái tử cũng không phải muốn ngươi trả lại tiền, chỉ muốn ngươi giúp một việc nhỏ, làm cho giao dịch này thuận lợi hoàn thành mà thôi."
"Nga." Mộ Lưu Ly gật gật đầu, "Ý tứ của Thái tử điện hạ, Bản lâu chủ hiểu được. Nhưng mà, Thái tử điện hạ có biết vì sao Bản lâu chủ đáp ứng sẽ giúp Quốc sư đại nhân tìm kiếm Huyết tơ phỉ thuý vòng tay không?"
Mặc Diễm nhíu nhíu mày, phát hiện mình có chút không theo kịp ý nghĩ của Mộ lâu chủ. Đang nói chuyện của Yến Kinh Thiên, sao lại nhảy qua chuyện của Huyết tơ phỉ thuý vòng tay rồi?
Vì sao nàng phải đồng ý giúp Văn Nhân Dịch?
Hay là, bọn họ có quan hệ bất minh?
Dưới tầm mắt nghi ngờ của Thái tử điện hạ, Mộ Lưu Ly rất ư là bất đắc dĩ, nói, "Bởi vì Quốc sư đại nhân nói, Hoàng Thượng muốn xuất binh thảo phạt Lạc Tiên lâu. Cho nên, Bản lâu chủ không thể không giúp Quốc sư đại nhân làm một việc nhỏ, để hắn nói tốt vài câu trước mặt Hoàng thượng, giúp Lạc Tiên lâu được an bình."
"Nay, Lạc Tiên lâu có thể nói là tự thân khó bảo toàn. Không phải Bản lâu chủ không muốn giúp Thái tử điện hạ, mà là vô lực (không có cách nào) giúp đỡ, xin Thái tử điện hạ thứ lỗi."
Thanh âm hờ hững của Mộ Lưu Ly cất lên, có vẻ trịnh trọng lẫn chân thành.
Sắc mặt Mặc Diễm trầm xuống một ít. Tuy Mộ Lưu Ly nói Hoàng thượng muốn xuất binh thảo phạt nhưng tin rằng nàng cũng hiểu được, đây thật ra là Văn Nhân Dịch đang uy hiếp. Điều này, Văn Nhân Dịch hoàn toàn có thể làm được.
Mặc Diễm hiểu được hôm nay hắn ta nhất định sẽ phải chịu thiệt, Mộ Lưu Ly không có khả năng đem Lạc Tiên lâu ra nói đùa.
Bất quá, Thái tử điện hạ cũng tính là một nhân vật thâm trầm, không có nổi giận. Nhưng nhìn đến cái kiệu màu tím, ánh mắt thiếu chút nữa toé ra lửa. Sau đó, hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi.