Gian Nịnh Quốc Sư Yêu Tà Thê

Chương 127: Cứu Thương Ngao




Editor: Mì Udon

Beta-er: Nhạc Dao

Trên đường Quốc sư đại nhân và Mộ lâu chủ trở về phủ không gặp phiền toái gì, chỉ vô tình cứu được một người.

Núi Thiên Minh nằm ở phía Tây của kinh thành, Kình Thiên điện lại ở phía đông. Mộ lâu chủ nhìn Thương Ngao đang hôn mê vì bị thương nặng, tự hỏi vì sao hắn ta lại xuất hiện trên con đường dẫn đến núi Thiên Minh? Nếu là bị người khác đuổi giết tới tận đây thì đúng là quá xui xẻo.

Quốc sư đại nhân buồn bực nhìn Thương Ngao đang thoi thóp, tà ác nghĩ thầm, sao ngươi không tắt thở luôn đi!

Cuối cùng Mộ lâu chủ cũng cảm nhận được oán niệm của hắn, buồn cười nói: "Chàng có thù oán với Thương Ngao sao?"

Quốc sư đại nhân thản nhiên nói: "Không phải có thù oán, ta đang ghen!" Vì lúc trước Thương Ngao đã từng dây dưa với nàng nên hắn không thích tên này chút nào. "Phu nhân, chúng ta đừng nên nhiều chuyện, mặc hắn tự sinh tự diệt đi!"

Mộ lâu chủ trừng hắn: "Đừng nói với ta là chàng đột nhiên bị ngốc đi đấy nhé."

"Chỉ cần phu nhân không thích kẻ ngu dốt thì ta sẽ không trở nên ngu xuẩn."

"Vậy chàng nên hiểu, rất có khả năng chuyện Thương Ngao bị thương có liên quan đến hắc y nhân." Nếu không có biến cố này thì Thương Ngao sẽ tới Phiêu Miểu Trang, hắn ta lại trùng hợp bị thương, tám chín phần là vì có người không muốn hắn ta nhúng tay vào chuyện này.

Dĩ nhiên là Quốc sư đại nhân hiểu rất rõ, vả lại, nếu như hắc y nhân biết lợi dụng đúng cách thì sẽ giá họa sang cho Địa Ngục nhai.

Dù sao bây giờ phần lớn người trong giang hồ đều chú ý Ngọc Linh đan, làm gì có ai rảnh mà đối phó với Thương Ngao chứ, mà cho dù có đi nữa thì không phải ai cũng có năng lực đó, nhưng Địa Ngục nhai thì khác, bọn họ vừa hay có năng lực đó, lại đứng đầu tà đạo, dù không có chứng cứ thì cũng có rất nhiều người tin là do họ làm.

Huống chi, chắc những người bị Địa Ngục nhai dọa cũng rất muốn thấy Địa Ngục nhai gặp phiền phức.

Tuy bọn họ rất sợ Địa Ngục nhai nhưng chỉ cần có cơ hội diệt trừ thế lực này thì bọn họ sẽ không ngại góp một chút sức.

Tuy Quốc sư đại nhân không vui, nhưng dưới sự kiên trì của Mộ lâu chủ, họ vẫn quyết định cứu Thương Ngao. Nhờ dọc đường nhờ có Bích Lạc chăm sóc nên hắn ta mới không đi đời nhà ma.

Thời tiết oi bức, lâu lâu mới có một làn gió nhẹ nhàng thổi qua, nhưng nó vẫn mang theo hơi nóng khiến người khác bực bội.

Người đang hôn mê bất tỉnh trên giường như cũng cảm thấy khó chịu, bàn tay cử động, tròng mắt cũng chuyển động trong chốc lát, sau đó hắn ta chậm rãi mở mắt ra.

Thương Ngao ngẩn ngơ nhìn hoàn cảnh lạ lẫm trước mắt, sau đó mới từ từ nhớ ra chuyện đã xảy ra. Hắn ta ngồi dậy thì phát hiện vết thương trên người đã gần lành, xem ra hắn ta đã được người khác cứu.

Thương Ngao bước xuống giường, khoác y phục lên người rồi đi ra ngoài. Hắn ta khẽ nhíu mày, không biết hắn ta ngủ bao lâu rồi, cũng không biết giang hồ đã thành ra như thế nào, sau đó đầu chợt đau như búa bổ khi nghĩ đến đám người không sợ chết kia muốn bóc lột Văn Nhân Dịch, còn cả người đuổi giết hắn ta nữa...

Thương Ngao vừa suy nghĩ vừa vô thức đi ngang qua một hành lang gấp khúc, sau đó bỗng dưng dừng chân lại, rồi nhìn về phía trước.

Tấm màn tung bay, mỹ nhân mặc áo trắng rũ mắt đẹp như thơ.

Dưới bóng cây hoa anh đào đỏ, Mộ lâu chủ lười biếng nằm nghiêng trên giường êm, rũ mắt như đang suy tư, cánh tay trắng nõn nhẹ nhàng phất một cái, mấy đóa hoa rơi trên ống tay áo liền bay đi, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Tuy đây chỉ là một động tác tùy ý, nhưng lại khiến người ta cảm giác như có một cơn gió thoáng qua, ngay cả thời tiết oi bức cũng không còn khó chịu như vậy nữa.

Có lẽ do hình ảnh này quá đẹp nên Thương Ngao chỉ nhìn chăm chú vào Mộ lâu chủ, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn khi gặp phải đối thủ mạnh như xưa nữa.

"Thương Minh chủ đã tỉnh rồi à?" Âm thanh không mấy thân thiện vang lên sau lưng hắn ta. Thương Ngao hoàn hồn, quay đầu liền thấy một khuôn mặt yêu mị, đôi mắt đào hoa kia đang nheo lại nhìn mình, khiến người khác cảm giác như đang bị nhìn từ trên cao xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, tiết lộ tâm trạng không vui của chủ nhân của nó.

"Văn Nhân Dịch..." Vì đã lâu không nói chuyện nên giọng của hắn ta hơi khàn.

Mặc dù gương mặt yêu nghiệt kia khiến hắn ta ngẩn ngơ nhưng Thương Ngao vẫn xác định được thân phận của người đang nói chuyện với mình.

Dù sao hắn ta cũng đã nghe qua giọng nói của Quốc sư đại nhân, vả lại, không phải ai cũng có được khí chất lười biếng cao quý kia. Mà nếu có thì hắn ta tin chắc rằng, không ai có thể giống với Quốc sư đại nhân cả. Sức hấp dẫn điên đảo chúng sinh của hắn giống như trời sinh, tao nhã cao quý pha lẫn lười biếng và ma mị.

Hắn nhìn về phía nàng rồi nói đầy thâm ý: "Sao hả? Thương Minh chủ rất thưởng thức Mộ lâu chủ nhà ta à?"

Tuy Thương Ngao cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới dáng vẻ thất thần ban nãy của mình nhưng cũng không lảng tránh câu hỏi của Quốc sư đại nhân, hào phóng khen: "Mộ Lưu Ly quả không hổ danh là Lâu chủ Lạc Tiên lâu, đúng là tiên nữ."

Khí chất xa cách, rồi lại ôn hòa như gió kia, khiến người khác không dám tới gần, nhưng họ vẫn nhịn không được mà bị hấp dẫn.

Vả lại, chắc người cứu hắn ta là Mộ lâu chủ nhỉ? Hắn ta không tin một người như Văn Nhân Dịch sẽ tốt bụng cứu mình đâu.

Quốc sư đại nhân hừ lạnh, khịt mũi coi thường: "Tiên nữ? Tiên nữ thì sao có thể xứng đôi với một gian thần như Bổn tọa chứ?" Người đời đều bị nàng lừa hết rồi!

Hắn nhìn chằm chằm bóng dáng màu trắng ở xa xa kia, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ về bản lĩnh trêu hoa ghẹo nguyệt của phu nhân nhà mình.

Có lẽ do oán niệm của hắn quá mãnh liệt, rốt cuộc Mộ lâu chủ cũng không suy tư nữa, ngước lên nhìn về hướng này, liếc qua Thương Ngao rồi nhìn thẳng về phía Quốc sư đại nhân. Nàng nhướng mày như đang hỏi sao hắn lại đột nhiên không vui.

Hắn đi thẳng về phía nàng, sau đó không cho nàng cơ hội nói chuyện liền đè lên người nàng, cúi đầu hôn, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, khiêu khích môi lưỡi của nàng.

Thương Ngao ngây ra khi nhìn thấy cảnh này, nói thầm "Phi lễ chớ nhìn", rồi xoay người sang chỗ khác, không nhìn cảnh tượng thân thiết kia nữa. Tuy vậy, trong lòng lại có một cảm xúc kỳ lạ đang nảy mầm.

Những hình ảnh vừa thấy chậm rãi tái hiện trong đầu hắn ta, không sót dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhặt.

Một khi hình ảnh tốt đẹp như vậy khắc sâu vào trong đầu thì rất khó xóa đi.

Thương Ngao không nhịn được mà nhíu mày, lồng ngực như thắt lại khi nghĩ tới chuyện hai người họ đang làm lúc này.

Mộ lâu chủ tốn rất nhiều sức mới đẩy Quốc sư đại nhân ra được một chút, thở hổn hển hỏi: "Chàng lại bị cái gì kích thích nữa rồi..." Lời còn chưa dứt, lại bị hắn hôn thêm một lần nữa.

Quốc sư đại nhân bị kích thích không hề nhỏ, mà nguyên nhân dĩ nhiên là từ cái nhìn đắm đuối xen lẫn say mê của Thương Ngao. Nghĩ vậy, hắn nhẹ nhàng cắn lên môi nàng như trừng phạt, tuy hắn không dùng sức nhưng vẫn sợ mình cắn đau nàng nên dịu dàng liếm vài cái.

Tuy kỹ năng trêu hoa trêu hoa ghẹo huyệt của Mộ lâu chủ khiến hắn vừa tức giận vừa bất đắc dĩ, nhưng hắn lại không nỡ phạt nàng, nên hắn cũng chỉ có thể tàn nhẫn với tình địch của mình như một cách trút giận.

Huống hồ, việc này cũng không phải lỗi của nàng, muốn trách thì phải trách sức kháng cự của mấy tên đó quá kém. Rất hiển nhiên, Quốc sư đại nhân đã quên mất người có định lực kém cỏi nhất là hắn.

Mộ lâu chủ như cảm nhận được tâm trạng rối ren của Quốc sư đại nhân, thở dài trong lòng rồi đặt tay lên vai hắn, dâng lên một nụ hôn trấn an.

Hiệu quả của nụ hôn này khá tốt, rất nhanh Quốc sư đại nhân đã hết bực bội, trái lại càng đắm chìm trong nụ hôn cuồng nhiệt.

Hai người say đắm hôn nhau, quên béng một Thương Ngao đang đứng ở đây.

"Dịch..."

Cho đến khi bàn tay của hắn lén lút duỗi vào trong quần áo nàng thì nàng mới ép bản thân tỉnh táo lại, bắt lấy tay hắn, sau đó trừng hắn. Dù đang ở phủ Quốc sư nhưng trời còn đang sáng thì hành động tầm bậy như vậy là không được.

Tất nhiên Quốc sư đại nhân sẽ không làm gì quá phận ở chỗ này vì hắn không muốn dáng vẻ động lòng người của nàng bị người khác thấy. Tuy rằng cầm lòng không đậu nhưng hắn vẫn rất đúng mực.

Tâm tình của hắn tốt lên khi bị nàng trừng, hắn càng muốn làm trái ý nàng, kéo tay nàng ra, sau đó kiềm chế hai tay nàng rồi kéo lên đỉnh đầu. Bàn tay duỗi vào trong xiêm y nàng thoải mái vuốt ve, môi hắn cũng bắt đầu liếm mút cổ nàng.

"Ly nhi..." Giọng nói trầm thấp mê hoặc như lông chim gãi qua đáy lòng, khiến trái tim nàng vô cùng ngứa ngáy, khó mà phân rõ khó chịu hay là thoải mái.

Quốc sư đại nhân rất biết cách hút hồn người khác, nhất là khi người kia là Mộ lâu chủ, vì hắn đã nắm rõ tất cả sở thích và nhược điểm của nàng.

Mộ lâu chủ run rẩy, gằn tiếng rên rỉ sắp bật ra trong cổ họng xuống, hít một hơi thật sâu, đường hoàng nói: "Quốc sư đại nhân, tà và chính không đội trời chung." Sau đó đạp hắn một cái.

Tốc độ của Quốc sư đại nhân rất nhanh, xoay người rời khỏi giường, thấy nàng đang trừng mắt nhìn mình thì thở dài nói: "Phu nhân đúng là nhẫn tâm mà!"

Sau đó hắn ngồi lên giường, kéo nàng vào trong lòng, thay nàng sửa sang lại quần áo xốc xếch, cười nói: "Phu nhân, thân phận không phải là vấn đề. Nếu nàng để tâm đến chuyện này thì vi phu sẽ có cách khiến cho đôi ta môn đăng hộ đối."

Thật ra, vì nàng bị hắn khiêu khích nên mới thuận miệng thốt ra câu "Tà và chính không đội trời chung" Giờ nghe hắn nói vậy, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, không thấy được sự vui vẻ khi đã đạt được âm mưu trong mắt của hắn.

Bởi vậy mới nói, đây là lý do mà rất nhiều người thích mỹ nhân kế. Ngay cả Mộ lâu chủ cũng phản ứng chậm chạp khi trúng chiêu, huống chi là những người khác chứ?

Chờ Mộ lâu chủ hoàn hồn mới nghi ngờ sao lần này Quốc sư đại nhân lại dễ bị thuyết phục như vậy. Thành thật như vậy không giống hắn chút nào, chắc chắn có chuyện gì mờ ám rồi!

Vì thế nên nàng nhìn chằm chằm hắn như thể muốn nhìn ra manh mối vậy.

Quốc sư đại nhân cười, cúi đầu cắn vành tai nàng, hỏi: "Nàng muốn ta rồi hử?"

Âm cuối vang lên đầy mê hoặc, nhưng lần này Mộ lâu chủ vẫn vững vàng, đẩy đầu hắn ra, lạnh nhạt nói: "Nói mau! Chàng đang có âm mưu gì?"

Quốc sư đại nhân xáp lại, vô tội nói: "Nào có âm mưu gì, vi phu thấy nàng quan tâm tới chuyện Thương Ngao bị thương nên mới..."

Hắn chưa nói xong, cằm đã hất về phía Thương Ngao.

Mộ lâu chủ nhíu mày khi thấy Thương Ngao đang xoay người sang chỗ khác nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chỗ họ. Đúng ra với tính cách của Thương Ngao, hắn ta phải xấu hổ khi thấy mấy hành vi phóng đãng của Quốc sư đại nhân mới đúng chứ, sao hắn ta vẫn còn đứng đó nhỉ.

Có vẻ như Thương Ngao đang có chuyện gấp cần nói với nàng rồi!

Lúc này Mộ lâu chủ chỉ đoán đúng một nửa, vì Thương Ngao để tâm tới chuyện trong chốn giang hồ nên có chuyện gấp cần nói với nàng, nhưng nguyên nhân mà hắn ta chưa rời đi là vì trong lòng đang rối rắm nên quên mất tiêu.