Vào một buổi tân niên nào đó của một năm nào đó trong một cái quán bar
nào đó, hai gã thanh niên bọn họ đã từng tay bưng ly rượu mạnh, hướng về phía bóng dáng của một gã nam nhân trung niên, mặc trên người kiện áo
khoác bình thường, từ trên phần cầu thang của phi cơ vận tải kiểu cũ đi
xuống, xuất hiện trên màn hình TV to lớn, cùng với hàng ngàn hàng vạn
dân chúng Liên Bang cuồng hoan mà nhẹ giọng kính cẩn hô:
- Cụng ly vì Tổng Thống của chúng ta!
Ngày hôm nay một lần nữa quay lại ngồi trên ghế sô pha trong gian nhà trọ
tại Vọng Đô, Hứa Nhạc cùng với Thi Thanh Hải liếc mắt nhìn nhau một cái, cùng bưng lên hai ly nước lọc trên bàn trước mặt một hơi mà uống cạn.
Sau khi lâm vào một khoảng trầm mặc ngắn ngủi, cũng không kẻ nào mở
miệng nói gì. Cả hai gã bọn hắn cũng đều biết rõ ràng trong lòng đối
phương đang suy nghĩ chính gì. Cái vị Tổng Thống mà bọn họ đã từng vui
vẻ chúc tụng, tự xưng là của chính mình kia, hiện tại có thể tin tưởng
được hay không đây?
- Bình tĩnh một chút đi.
Thi Thanh Hải đem cái ly thủy tinh trống rỗng trên tay mình đặt lên trên mặt bàn, phá vỡ sự trầm mặc, chậm rãi nói.
Hứa Nhạc khẽ gật gật đầu mấy cái. Tuy rằng bọn họ cũng đều không phải là
những người tắm trong quyền mưu chính trị mà dần lớn lên, thế nhưng cả
hai cũng đều chứng kiến qua những sự sinh tử trên chiến trường rất nhiều rồi, tự nhiên cũng sớm sẽ không bởi vì cái loại ý nghĩ này mà biến
thành kích động hoặc là trong đầu nóng lên, biến thành một gã thanh niên nhiệt huyết sẵn sàng đem toàn bộ tính mạng của mình quẳng ném lên trên
sòng bạc, chỉ bởi vì một gã trung niên nhân nhìn qua giống như một người trung hậu thành thật, mà không thèm suy nghĩ chút nào cả.
- Nhưng mà cái này dù sao cũng không phải đơn giản giống như là sự kiện Mạch Đức Lâm năm trước.
Hứa Nhạc khẽ nhíu mày, nhướng mắt nhìn về phía mớ hồ sơ đang đặt trên mặt bàn trước mặt kia, chậm rãi nói:
- Vừa rồi ta đã nói qua rồi, đây là một vấn đề lớn xuất hiện bên trong toàn bộ Liên Bang này. Chúng ta cần phải có sự trợ giúp.
- Tổng Thống tiên sinh hẳn là đáng nhận được sự tín nhiệm của chúng ta.
Hơn nữa, cậu cũng không nên quên rằng, ông ta từ đầu vẫn rất thưởng thức cậu đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía phía Thi Thanh Hải, mỉm cười, nói:
- Những người dám thưởng thức cậu cũng không nhiều lắm đâu.
- Nhưng mà chúng ta từ trước đến nay cũng đều chưa bao giờ bởi vì sự
thưởng thức của một người nào đó liền cảm kích đến mức nước mắt tuôn rơi cả.
Thi Thanh Hải khẽ mỉm cười, hồi đáp:
- Có lẽ là nói, chúng ta vốn dĩ cũng không cần bất luận kẻ nào thưởng thức chúng ta cả.
Hứa Nhạc đứng thẳng người dậy, đi vào bên trong phòng ngủ, kiểm tra cẩn
thận lại cái máy tính xách tay đặt trong cái va ly đen ở dưới đáy
giường, thanh âm từ phía sau cánh cửa vang vọng ra, có chút âm vang, vô
cùng nghiêm túc:
- Tuyệt đối không được quên những gì mà vừa rồi ta mới nói đó!
Thanh âm tích tích nhỏ vang lên, ngay sau đó là một dãy lam quang nhàn nhạt
chiếu rọi xuống. Hai tay Hứa Nhạc thả lỏng xuống, đứng thẳng người tiếp
nhận công tác kiểm tra an toàn vô cùng nghiêm khức, chờ đợi hệ thống
mạng lưới an ninh xác nhận quyền hạn cá nhân. Cái tòa kiến trúc đại biểu cho cơ quan quyền lực cao nhất của toàn bộ Liên Bang này, hắn cũng đã
đi vào rất nhiều lần rồi, sớm cũng đã không còn cái cảm giác kích động
hưng phấn cùng với một tia ngớ ngẩn bỡ ngỡ như lúc ban đầu nữa. Hiện tại hắn ngược lại là bĩnh tình đến mức thậm chí có chút chết lặng rồi, hắn
còn có thể đem hết những tinh lực dư thừa mà nhìn xuyên thấu qua lớn cửa sổ thủy tinh lớn trên tường, nhìn về phía những bông tuyết trắng tinh
không ngừng bay múa bên ngoài gian biệt thự.
Sau khi hoàn thành
công tác kiểm tra an toàn nghiêm ngặt, hắn được các nhân viên an toàn
của Cục Đặc Cần dẫn theo đi về phía văn phòng Tổng Thống. Nhưng mà khi
bước chân của hắn vừa đặt lên trên tấm thảm bằng da giả vô cùng quý giá ở đầu hành lang hướng về phía gian văn phòng kia, thì cánh cửa to lớn
tràn ngập phong cách kiến trúc cổ xưa kia đã liền bị người khác đẩy ra.
Từ bên trong cánh cửa, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh với màu da ngăm
đen vô cùng đặc trưng cùng với hơn mười gã quan viên cao cấp của Chính
phủ Liên Bang vây quanh đang rất nhanh hướng về phía đầu bên kia của
hành lang mà rất nhanh đi đến. Trong lúc đang vội vàng di chuyển, đám
quan viên xung quanh thì lại không ngừng tiến hành báo cáo công việc.
Cước bộ của Tổng Thống tiên sinh cũng không hề có bất cứ một tia ngừng
trệ nào cả, thỉnh thoảng lại còn nhẹ nhàng gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý,
hoặc là lắc lắc đầu tỏ vẻ không chấp nhận…
Hứa Nhạc có chút nghi
hoặc cùng với khó hiểu nhìn về phía bên kia. Nếu như Tổng Thống tiên
sinh có việc cần phải ra ngoài xử lý, vậy thì lúc nào ông ta mới có thời gian gặp mặt mình đây? Chẳng lẽ chính mình phải ở trong Dinh thự Tổng
Thống chờ đợi suốt cả một ngày trời hay sao?
Đúng vào lúc này,
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ đột nhiên dừng lại cước bộ, hướng về phía Chủ
nhiệm Bố Lâm ở ngay bên cạnh mình trầm giọng nói mấy câu gì đó. Đột
nhiên ông ta bỗng quay đầu nhìn lại, giương mắt nhìn về phía Hứa Nhạc
đang đứng bên kia đầu hành lang nhìn mình, lớn tiếng gọi:
- Lại đây đi!
Theo ánh mắt cùng với thanh âm mệnh lệnh lớn tiếng cực kỳ đột nhiên này của
Tổng Thống tiên sinh, bên trong tòa biệt thự đang bận rộn cùng với ồn ào như cái chợ nhất thời trở nên bình tĩnh lại một mảnh. Tất cả các viên
chức, nhân viên đang chăm chú làm việc trong biệt thự cũng đều theo ánh
mắt Tổng Thống tiên sinh nhìn về phía góc hành lang, vị trí nơi Hứa Nhạc đang đứng. Đến lúc bọn họ nhìn ra được gã quân nhân sĩ quan đang đứng ở đó là Hứa Nhạc, trên mặt mọi người liền toán ra thần sắc thấu hiểu.
Hứa Nhạc thoáng có chút kinh ngạc, tay kéo theo cái va ly máy tính xách tay màu đen nặng nề, chạy nhanh hướng về phía bên kia mà đi tới. Đám nhân
viên công tác đang vây quanh bốn phía Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh
cũng rất nhanh tránh ra một con đường nhường cho hắn tiến vào.
Chờ cho đến khi hắn đi tới ngay bên cạnh mình, thế nhưng Tổng Thống tiên
sinh lại cũng không có hạ đạt bất cứ chỉ thị gì với hắn cả. Thậm chí
ngay cả một cái liếc mắt, một cái tằng hắng cũng không hề có. Ông ta lại bắt đầu vội vội vàng vàng mang theo một đám nhân viên công tác, hướng
về phía bên ngoài biệt thự mà đi đến. Cuối cùng trước khi bước chân ra
khỏi biệt thự, ông ta chỉ khẽ thốt lên một chữ đơn giản đến cực điểm:
- Đi!
- Đi đâu?
Hứa Nhạc nhìn về phía bóng lưng của Tổng Thống tiên sinh ở ngay trước mặt mình kia, theo bản năng mở miệng thì thào một mình.
- Nghị Viện!
Chủ nhiệm Bố Lâm ở ngay bên cạnh hắn, vẻ mặt không một chút biểu tình, hạ giọng trả lời.
Buổi sáng đi đánh một hồi phiên tòa giành quyền giám hộ cực kỳ náo nhiệt,
cực kỳ căng thẳng. Sau đó cùng với Thi công tử làm một buổi tiệc gặp
lại, vào quán uống mấy bình rượu mạnh. Cuối cùng ghé trở lại gian nhà
trọ, ngồi một chỗ cắn răng nghiến lợi, giống hệt như một tên phóng viên
săn tin, moi móc tinh tức, từ trong một đống tài liệu hỗn độn phân tích
ra những kẻ đáng khả nghi trong đám đại nhân vật của Liên Bang. Tiếp
theo sau đó nhận được một cú điện thoại, liền bị triệu hồi đến Dinh thự
Tổng Thống, bắt đầu kéo theo sau người cái va ly máy tính xách tay màu
đen nặng nề, đi theo Tổng Thống tiên sinh ghé qua rất nhiều những địa
phương khác nhau, gặp mặt qua rất nhiều người.
Bản thân Hứa Nhạc
lúc này trong não vẫn còn sót lại một ít chất cồn, trong lúc nhất thời
có chút phản ứng không kịp. Rất nhiều năm sau đó, hắn vẫn còn nhớ lại
rất rõ ràng một cỗ cảm giác hỗn loạn, trầm mặc cùng với ngớ ngẩn của một ngày chiếu cố nào đó giữa mùa đông vào năm 71 Hiến Lịch 37 Liên Bang.
Trong suốt thời gian bảy tiếng đồng hồ sau đó, Hứa Nhạc cùng với Tổng Thống
tiên sinh tham gia một buổi tranh cãi kịch liệt nội bộ bên trong Ủy ban
Dự toán Quân sự tại Tòa nhà Nghị Viện, tham gia hai buổi trà chiều không thể nào chối từ của Tổng Thống tiên sinh với các Nghị viên. Cùng với
các thành viên xí nghiệp của Cơ Kim Hội Công nghiệp của Hoàn Sơn Tư
Châu, tiến hành một buổi nói chuyện quyên góp chi phí rất có hiệu quả,
thế nhưng lại thủy chung không tìm ra được số liệu kim ngạch cụ thể. Sau đó lại tham gia vào một buổi hội nghị cơm trưa tổ chức trễ của Hiệp hội Lão binh Liên Bang. Ở trên buổi hội nghị này, Tổng Thống tiên sinh đã
có một buổi nói chuyện phát biểu nhiệt tình dạt dào nhiệt huyết, đối với những biểu hiện của Quân đội Liên Bang ở tiền tuyến Đế Quốc tỏ vẻ vô
cùng tán thưởng cùng với một niềm tin tưởng chiến thắng mãnh liệt. Đến
cuối buổi chiều, Tổng Thống tiên sinh lại đi đến tòa nhà Bộ Quốc Phòng,
bắt đầu lắng nghe những báo cáo mới nhất về tình tình chiến đấu của Quân đội tại tiền tuyến bên kia…
Trong toàn bộ cái quá trình buồn tẻ
chán nản này, Hứa Nhạc mãi vẫn luôn luôn đứng ở một địa phương phía sau
lưng Tổng Thống tiên sinh, không bao giờ rời xa quá một khoảng cách hai
thước. Hắn hoàn toàn thay thế vị trị của một gã viên chức bảo an Cục Đặc Cần nào đó, có chút không thích ứng mà liên tục nheo mắt cảnh giác nhìn những nụ cười có chút xu nịnh ở bốn phía xung quanh, những dân chúng
nhiệt tình kích động, những lão Nghị viên vẻ mặt già nua phúc hậu nhưng
lại ẩn chứa vô cùng vô tận nhưng âm mưu viết hẳn lên trên mặt, cùng với
những đám lão binh liên tục cuồng nhiệt đứng dậy hoan hô vang dội…
Tòa nhà Nghị Viện, Hội sở Lưu Phong Pha, Khách sạn Tây Sơn, tòa nhà Bộ Quốc Phòng… đoàn xe của Tổng Thống tiên sinh không ngừng vội vã di chuyển
liên tục giữa các địa phương này. Bất cứ nơi nào mà Tổng Thống Mạt Bố
Nhĩ tiên sinh đến, toàn bộ cũng đều là một mảnh yên lặng đứng dậy kính
chào, mọi người đều cúi đầu thăm hỏi thân thiết. Mà cũng có rất nhiều
người chú ý đến Hứa Nhạc đang đứng ngay phía sau lưng Tổng Thống tiên
sinh, vẻ mặt mơ hồ lơ đãng. Nhất thời cũng có vô số những nụ cười, những ánh mắt quẳng ném về phía hắn. Tất cả mọi người để ý đến sự tồn tại của hắn cũng đều dâng lên những sự nghi hoặc vô tận trong lòng mình. Bọn họ không rõ Tổng Thống tiên sinh mang theo Thượng Tá Hứa Nhạc tham dự vào
những công tác giao tiếp này là có mục đích gì.
Những trường hợp
gặp mặt giao tiếp như vậy có nhiều lắm, con đường cần phải đi cũng nhiều lắm, nhiều đến mức thậm chí ngay cả Hứa Nhạc cũng nghĩ cảm thấy cổ chân của mình có chút cứng ngắc, có chút mỏi nhừ. Bộ quân trang Thượng Tá
thẳng thớm trên người đã bắt đầu có chút ẩm ướt mồ hôi, bộ mặt không có
bất cứ biểu tình gì cũng bắt đầu trở nên cứng ngắc…
Nhìn về phía
trước, thấy vị Tổng Thống tiên sinh nhìn qua vẫn như trước toàn thân
tinh lực đầy đủ, cùng với mỗi vị quân nhân sĩ quan Liên Bang bắt tay cực kỳ hữu lực, thanh âm nói chuyện từng câu từng chữ vẫn như cũ hùng hậu
vang dội, trong lòng Hứa Nhạc không khỏi sinh ra rất nhiều sự cảm khái.
Bản thân mình mặc dù không có bất cứ biểu tình gì cũng cảm thấy mệt mỏi
cực nhọc, Tổng Thống tiên sinh như thế nào lại có thể bảo trì cái nụ
cười sáng sủa kia suốt cả ngày được như thế cơ chứ?
Đứng bên
trong gian phòng chiến sự cơ mật hàng đầu của Bộ Quốc Phòng, đứng ở ngay phía sau lưng Tổng Thống tiên sinh, Hứa Nhạc đem hai tay chắp lại sau
người, bảo trì tư thế đứng thẳng người cực kỳ tiêu chuẩn. Hắn cũng không hề để ý đến những ánh mắt nghi hoặc khó hiểu của đám quân nhân sĩ quan
Bộ Quốc Phòng ở ngay phía sau cánh cửa thủy tinh đang nhìn về phía mình, cặp mắt ẩn phía sau cặp kính râm rộng lớn khẽ nheo lại một chút, giương mắt nhìn chằm chằm vào phần sau gáy ngăm đen cùng với mái đầu đã xuất
hiện vài sợi tóc bạc vô cùng chói mắt của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên
sinh…
Thời gian quả thật chính là cái thứ lực lượng đáng sợ nhất, khủng bố nhất, mà không ai có thể kháng cự lại được. Năm đó cái gã nam
nhân trung niên đã bằng vào mị lực kinh người đạt được sự ủng hộ của
toàn bộ dân chúng Liên Bang, từ một vị luật sư nhỏ bé dần dần biến thành Tổng Thống Liên Bang, tiến vào trong Dinh thự Tổng Thống mấy năm trời,
chung quy vẫn là bị những chính sự bận rộn cùng với thời gian khắc
nghiệt biến thành có chút mệt mỏi cùng với tang thương như thế.
Trong lòng toàn suy đoán dụng ý thật sự của việc Tổng Thống tiên sinh mang
theo chính mình đi lại khắp nơi như thế này, đồng thời Hứa Nhạc cũng chú ý đến những biến hóa thân thể của Tổng Thống tiên sinh. Ông ta cũng trở nên gầy hơn một chút, do đó toàn thân càng thêm có vẻ cao to thẳng tắp
hơn một chút. Đồng thời, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh khi còn làm
luật sư cùng với làm Nghị viên cũng đều là vị hùng biện gia cực kỳ sắc
bén. Ngày hôm nay sau khi ông ta đã trở thành Tổng Thống Liên Bang rồi,
về mặt tương đối mà nói thì đã trở nên ôn hòa bình tĩnh hơn trước rất
nhiều. Tuy rằng ông ta thường xuyên trầm mặc tự hỏi, nhưng lại khiến cho người ta có một loại cảm giác phi thường mạnh mẽ, nắm giữ lực lượng.
Đến lúc quay trở về tòa kiến trúc Dinh thự Tổng Thống đang bị một tầng bông tuyết bao vây kia, thì sắc trời đã là một mảnh tối đen.
Trên cái bàn cơm được lót bằng loại vải sợi bông tổng hợp màu vàng kim, đặc sản
vô cùng sang quý của Tinh cầu S3, một vài món ăn đơn giản được chuẩn bị
tinh xảo đặt trong những cái đĩa nhỏ trên bàn, hai chén canh đậu phụ
nóng hổi. Cùng với những bức tranh tuyệt đối có giá trị kinh người bên
vách tường bốn phía xung quanh, và những chén, đũa bằng bạc theo phong
cách Hoàng triều đẹp đẽ quý giá đặt ngay bên cạnh mớ thức ăn này mà so
sánh, thì những thứ món ăn kia lại đặc biệt phá lệ khó coi.
Tổng
Thống Mạt Bố Nhĩ cùng với Hứa Nhạc lúc này đang ngồi ở hai đầu của cái
bàn ăn cá nhân. Cả hai người đều cực kỳ không có hình tượng, mồm to ăn
cơm hì hục, ầm ầm uống mớ canh đậu phụ, không biết đã được hâm đi hâm
lại bao nhiêu lần, do đó đã mang theo một chút hương vị cổ quái nhàn
nhạt…
Những nhân viên hậu cần kính cẩn thu lấy những dụng cụ ăn
uống, Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ ôn hòa nói tiếng cảm ơn, sau đó vừa lòng vỗ
vỗ bụng mình một chút, quay sang lấy một cái khăn mặt nóng hổi dùng sức
chà lau lên mặt mình một chút, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Có cảm tưởng như thế nào?
Cái khăn mặt nóng bỏng trắng noãn lúc này đang trùm lên hoàn toàn khuôn mặt có chút ngăm đen của Tổng Thống tiên sinh, tạo thành một loại cảm giác
đối lập cực kỳ tiên minh. Một câu hỏi đột nhiên được phát ra này, từ bên dưới cái khăn mặt nóng bỏng màu trắng không ngừng bốc lên khói nhiệt
kia phát ra, âm điệu bị biến đổi trở thành có chút quái dị nhàn nhạt.
- Cũng là có một vài cảm tưởng. Nhưng tôi cũng không biết đó có phải là cái mà ngài muốn nhận được hay không.
Hứa Nhạc cũng lấy một cái khăn mặt nóng hổi chà mạnh trên miệng mình một chút, cuối cùng thành thành thật thật hồi đáp.
- Cục diện hiện tại rất tốt, phi thường tốt!
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ buông cái khăn mặt trong tay mình xuống, nhìn về phía Hứa Nhạc cách mình một cái bàn ăn, bình tĩnh nói:
- Nhưng mà trên thực tế, cục diện này cùng với cái cục diện phá hỏng vĩnh viễn cũng chỉ cách nhau một cái lằn ranh cực nhỏ mà thôi!
- Hiện tại bên phía Chính phủ đang rất cần tiền, cần có những quyền hạn rất
cao, cần có sự ủng hộ nhiều hơn nữa, rộng khắp hơn nữa… Bộ đội tại tiền
tuyến cần có một cái hậu trường ổn định không thể nào dao động được!
Ánh mắt của Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ nhất thời trở nên tĩnh lại một chút, cũng không có toát ra bất cứ áp lực nào cả. Nhưng mà không biết vì cái gì,
Hứa Nhạc cũng không nghĩ muốn bị ánh mắt của ông ta chiếu rọi vào mình,
theo bản năng khẽ cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào cái khăn mặt nóng
bỏng đang nắm chặt trong tay mình, nhìn những làn nhiệt vụ từ trong đó
chậm rãi tản ra.
- Những áp lực mà Chính phủ hứng chịu đang rất
lớn, những áp lực mà Quân đội đang gánh chịu cũng rất lớn, áp lực mà ta
đang gáng chịu cũng rất lớn!
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ cũng tiếp tục chậm rãi từng câu từng chữ nói ra:
- Dự luật Dự toán Quân sự lâm thời bên phía Nghị Viện kia, cũng không
biết vào lúc nào mới được thông qua. Nếu như bên tiền tuyến không thể
bảo trì được sự thắng lợi liên tục như hiện nay, nếu như những tài
nguyên tại Tinh hệ X3 không thể nhanh chóng thu hồi được, như vậy ta rất hoài nghi Chính phủ Liên Bang có khi nào vì vậy mà phá sản hay không
nữa.
- Đương nhiên, đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi!
Tổng Thống tiên sinh nở nụ cười nhàn nhạt, lộ ra hai hàng răng trắng tinh
sáng ngời thẳng tắp. Nhưng mà những nếp nhăn xuất hiện trên khóe mắt của ông ta, lại có thể nói rõ ràng rằng cái câu nói đùa này trên thực tế
khiến cho ông ta cảm thấy vô cùng mỏi mệt.
Bàn tay Hứa Nhạc rất
nhanh nắm chặt lại cái khăn mặt nóng hổi, cảm nhận được độ ấm trong đó
đang từng chút từng chút một biến mất dần. Hắn trầm mặc trong khoảng
thời gian khá dài, sau đó mới rốt cuộc có chút gian nan mở miệng ra,
nói:
- Tôi hiểu được chuyện này. Nhưng mà đúng như những lời nói
của ngài khi mà ngài tiến hành Tổng tuyển cử kia, điều kiện tiên quyết
nhất chính là, bất cứ sự lựa chọn gì cũng không thể nào làm tổn hại đến
lợi ích chân chính của người khác được.
Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ khẽ gật gật đầu nhè nhẹ, bình tĩnh nói:
- Ta cũng hiểu được chuyện này, nhưng mà ta cũng phải nhắc nhở cậu một
tiếng, tiến trình Tư pháp của Liên Bang, căn bản không nên bị quấy nhiễu bởi bất cứ ai!
- Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ làm như vậy, hơn
nữa tôi cũng không có năng lực để mà quấy nhiễu tiến trình Tư pháp của
Liên Bang.
Hứa Nhạc ngẩng đầu lên, cực kỳ thành thật mà giải thích:
- Tôi chân chính là người có liên quan đến chuyện đó, hơn nữa tôi cũng
cho rằng con gái của Chung Tư Lệnh hẳn nên có quyền lợi nhận lấy những
gì vốn thuộc về cô bé.
Vẻ mặt Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ vô cùng ngưng trọng liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
- Thế nhưng mà cậu cũng phải biết rằng cậu không phải là một người bình
thường. Những lời nói cùng với việc làm của cậu sẽ ảnh hưởng đến cái
nhìn của rất nhiều rất nhiều người. Thậm chí lại sẽ ảnh hưởng đến phán
quyết của tòa án nữa! Cậu không chỉ có là một vị anh hùng Liên Bang được vô số dân chúng kính yêu, hơn nữa ở một vài trường hợp nào đó, những gì mà cậu làm còn là tượng trưng cho ý chí của Nguyên soái nữa… Cho nên
cậu cần phải thận trọng!
Thoáng trầm mặc một lát, Hứa Nhạc chợt cúi đầu, trả lời:
- Tịch Lặc đã từng nói qua, anh hùng đồng dạng cùng cần phải ăn cơm, phải uống nước, phải đi WC, còn có cả nhu cầu tình dục nữa… Đây chính là
quyền lợi công dân cơ bản nhất của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!