Những luồng gió mát nhẹ nhẹ mang theo một tầng hơi nước thanh mát từ bên ngoài cửa sổ giương giương tự đắc thổi vào bên trong gian phòng, khiến
cho toàn bộ sàn nhà bằng loại gỗ đàn hương đen sẫm sáng bóng phảng phất
như là được bao phủ bởi một tầng hơi nước ẩm ướt vật. Loại nước trà có
màu vàng nhàn nhạt bên trong tách trà bằng sứ sang trọng nho nhỏ đặt
trên bàn kia cũng chợt dâng lên vài làn sóng gợn nhàn nhạt. Hứa Nhạc cố
gắng thu hết dũng khí, cứng rắn mà mạnh mẽ nói ra mấy câu nói này, khiến cho không khí càng trở nên thêm ướt át hơn một chút, thế nhưng lại
khiến cho kẻ khác cảm giác thấy hít thở không thông.
- Nàng ta không thể giết chết cậu, chính là bởi vì nàng ta giết cậu không chết… Đây là một cái đáp án vô cùng thú vị a!
Biểu tình trên khuôn mặt già nua của vị Quân Thần Lý Thất Phu kia thế nhưng
cũng không có một chút thay đổi nào cả. Ông ta lặp lại câu trả lời của
Hứa Nhạc một lần nữa, trên mặt chợt hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt, tiếp tục nói:
- Chẳng qua cái tên gia hỏa cậu vẫn là thích hợp
làm việc bằng quyền cước, bằng nắm đấm của mình hơn. Năng lực đấu đá
bằng ngôn ngữ trên đầu lưỡi của cậu cũng chẳng chút mạnh mẽ nào cả.
Nhanh thay đổi chủ đề như vậy, có phải là đang lo lắng lão đầu tử ta đây sẽ hỏi ra được một vài bí mật mà cậu không tiện trả lời hay không?
Hai nắm tay đang đặt dọc hai bên người của Hứa Nhạc thoáng nắm chặt lại một chút, bởi vì quá mức khẩn trương nên cảm giác được cặp môi mình có chút khô khan. Cái vị lão đầu nhi ngay bên cạnh này nhìn qua tựa hồ như là
một lão già gầy yếu già nua không một chút bắt mắt này, chỉ sợ chỉ cần
tùy tiện nói một câu, không, cho dù ông ta không cần phải nói câu nào
cả, chỉ cần vươn nhẹ một ngón trỏ gầy guộc trơ xương của mình ra, liền
có thể một phen khiến cho hắn chết ngay tại chỗ, vĩnh viễn không có khả
năng trở mình nữa.
Vị lão nhân gia này chính là Quân Thần đại
nhân chân chính chiến đấu vĩnh viễn thắng lợi, đã từng ở trên chiến
trường thành công ám sát Hoàng đế Đế Quốc, đã từng dùng một cái tát
khiến cho nửa cuộc đời đại thúc ảm đạm vô quang. Đốu mặt với một vị nhân vật khủng bố đến như thế kia, cho dù hắn ở bên trong Đế Quốc một năm
trời nhận được vô số những ích lợi, niềm tin tưởng gia tăng gấp mấy chục lần đi chăng nữa, thế nhưng lại vẫn như cũ không sinh ra được nửa phần ý niệm muốn khiêu chiến hoặc là có chút xíu ý khinh thị nào ở trong đầu.
Nhưng mà còn có rất nhiều lời mà hắn cần phải nói ra. Đúng như câu nói mỉm
cười trào phúng lúc nãy của lão nhân gia vậy, cả hai người ai nấy cũng
đều có những bí mật, chỉ là không biết đối phương đối với bí mật của
mình thì sẽ kiêng kỵ đến mức nào mà thôi.
Cho nên sau một lúc trầm mặc, hắn vẫn là lựa chọn tiếp tục mở miệng nói:
- Những thứ mà từ nhỏ đại thúc đã dạy cho tôi bắt đầu tu luyện, còn có
những thứ mà ngài cùng với Lý Cuồng Nhân kia đồng thời tu luyện, nếu như tôi đoán không lầm, hẳn chính là cái bí mật không truyền ra ngoài của
Hoàng Thất Đế Quốc, chân khí Bát Đạo? Tôi có chút không rõ, cho dù là
lão sư của ngài cùng với đại thúc cũng đều là vị Đại Sư Phạm của cái gia tộc thần bí kia bên trong Đế Quốc, nhưng mà vì cái gì mà chân khí Bát
Đạo, thứ mà cũng chỉ có Hoàng tộc của Đế Quốc mới có khả năng học được,
lại xuất hiện trên người của những người thuộc Lý Gia?
- Thứ
nhất, cái năng lực mà cái thân hình già nua này của ta mang trong người, quả thật chính là cái chân khí Bát Đạo theo như lời mà Hoàng Thất Đế
Quốc đã nói đến. Tuy rằng ta vẫn mãi cho rằng cái loại lực lượng tiểu kỹ xảo chân khí kia nếu như dùng hai chữ bá đạo để hình dung thì càng
thích hợp hơn một chút.
Cặp lông mày hoa râm của Lý Thất Phu khẽ
nhướng lên một chút, ánh mắt bên trong đôi mắt già nua thế nhưng lại bao hàm trong đó một loại hương vị yên lặng đến cực điểm. Trong đó có bao
hàm những loại hồi ức xa xưa nào đó, lại tựa hồ như sớm đã quên lãng đi
mất rồi. Lão nhân gia chậm rãi vươn ra một ngón tay, đụng nhẹ vào trên
cái tách trà ở trên mặt bàn ngay trước mặt mình. Những gợn sóng nhè nhẹ
của loại nước trà màu vàng nhạt bên trong cái tách trà bằng sứ sang quý
kia nhất thời trở nên yên tĩnh lại, yên tĩnh giống hệt như là cặp mắt
già nua của ông ta vậy.
- Thứ hai, rất nhiều năm trước đây rồi,
ta cũng đã từng có cái loại nghi vấn giống như cậu bây giờ vậy. Sau khi
cùng với đám người của Viện Khoa Học Liên Bang tiến hành một tràng
nghiên cứu bí mật suốt ba năm trời, đã đưa ra một cái kết luận đại khái. Cái gọi là chân khí này, đại khái chính là một loại sóng ngắn từ trong
thân thể phóng thích ra, cùng loại với những tia phóng xạ của sinh vật.
Những dụng cụ, thiết bị theo dõi của Viện Khoa Học mặc dù có thể bắt giữ được cái loại phóng xạ này, nhưng mà cũng không có biện pháp nào phân
tích ra được đến tột cùng nó là cái gì.
Lý Thất Phu chậm rãi vươn ra ngón tay thứ hai của mình, bình tĩnh đến cực điểm, tiến hành tự
thuật lại chuyện cũ rất nhiều năm trước đây:
- Thời gian trôi qua cũng đã gần tám mươi năm rồi. Ngay cả ta cùng với vị lão sư vô sỉ khốn
kiếp kia của cậu, đối với cái vấn đề này cũng có rất nhiều những nghi
vấn. Cuối cùng chúng ta cũng chỉ có thể đưa ra một cái kết luận đó chính là sự khác biệt về thể chất giữa người và người. Nói theo kiểu huyền bí hơn một chút, đại khái là Đấng Sáng Thế vĩ đại đã làm ra một sự lựa
chọn lung tung nào đó. Có một vài người nào đó sẽ có được cái năng lực
này, có thể học tập, hơn nữa thành công khống chế được cái loại thủ đoạn này.
- Giữa người của Phí Thành Lý Gia cùng với đám người của
Hoàng tộc Đế Quốc bên kia căn bản cũng không có bất cứ quan hệ huyết
thống nào cả. Nếu như cậu vẫn kiên trì hoài nghi về cái vấn đề này, vậy
thì không ngại hãy ngẫm lại thân thế của chính bản thân cậu đi.
Lão nhân gia mỉm cười nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, chậm rãi nói:
- Đấng Sáng Thế đã lựa chọn Hoài Gia bên phía Tinh vực Tả Thiên bên kia,
cho nên bọn họ mới có thể bước chân lên đế vị bao nhiêu năm nay, chứ
không phải bởi vì đám bọn họ chính là Hoàng tộc Đế Quốc. Còn về chuyện
thiên nhiên có được cái loại năng lực đặc thù này, thân là một gã công
dân của Liên Bang, ta kiên quyết nhổ vào cái thuyết pháp cái gì mà sự
thiên phú về quân quyền… Kết luận cuối cùng chính là, có thể học được
chân khí Bát Đạo hay không, hẳn là có quan hệ với chuyện vận khí của mỗi người.
Hứa Nhạc trầm mặc lắng nghe cẩn thận lời giải thích của
Quân Thần đại nhân, cẩn cẩn thận thận một chữ cũng không chịu bỏ qua.
Ánh mắt của hắn thì lại gắt gao giương mắt nhìn chằm chằm vào chén trà
đang đặt trên bàn trước mặt Lý Thất Phu, bởi vì hắn đã phát hiện ra một
màn hình ảnh thần kỳ vô cùng quỷ dị.
Lúc trước khi Lý Thất Phu
điểm một ngón tay lên trên tách trà, thì mớ nước trà vàng vàng bên trong tách đồ sứ kia chợt biến thành yên lặng không một chút gợn sóng, giống
hệt như là một cái mặt kính vậy. Thế nhưng khi mà ngón tay thứ hai của
lão nhân gia run rẩy vươn ra, chạm vào thành tách trà, thì mớ nước trà
bên trong tách đồ sứ kia đột nhiên trong khoảnh khắc liền bắt đầu quay
tròn, bốc lên những bọt nước liên tục, giống hệt như một dòng suối nước
nóng vậy. Bên trong tách trà bằng đồ sứ nho nhỏ, không ngờ lại có một
luồng lốc xoáy kịch liệt trong đó.
Đồng tử trong mắt Hứa Nhạc nhất thời co rút lại mãnh liệt. Hắn dùng thanh âm khàn khàn hỏi:
- Là chân khí phóng thích ra ngoài? Hoài Thảo Thi đã từng nói rằng cái này cũng không có bất cứ tác dụng nào cả.
- Xem ra cậu cũng đã đạt đến được một bước này rồi…
Lão nhân gia khẽ bật cười lên một tiếng, sau đó đem hai ngón tay gầy guộc
run rẩy nhưng lại bất động như núi kia chậm rãi thu hồi lại. Bên trong
thanh âm già nua của ông ta lại tràn đầy một cảm giác cảm khái:
- Xem ra cái cô bé con được xưng là thiên tài mạnh mẽ nhất của thế hệ này của Hoài Gia bên kia, sự nhận tri đối với mấy cái tiểu xảo như thế này
cũng vẫn còn hơi kém cõi một chút.
Hai tay của Hứa Nhạc nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên cạnh bàn trà mấy cái, giương mắt nhìn chằm chằm dòng
xoáy nước bên trong cái chén trà trước mặt vị lão nhân gia kia, chờ đợi
những lời nói kế tiếp của Quân Thần đại nhân.
- Cái loại tiểu kỹ
xảo gọi là chân khí này, có thể chia ra làm hai cái giai đoạn khác nhau, cái đầu tiên chính là ở bên trong cơ thể, cái thứ hai chính là phóng
thích ra bên ngoài. Cái ở bên trong cơ thể thì cậu đã thấu hiểu rõ ràng
rồi, vậy thì cái phóng thích ra bên ngoài kia lại là cái gì đây?
- Đó chính là sự cộng minh, là sự cộng minh phát sinh giữa những tồn tại
sự vật, con người khác nhau ở bên trong thiên nhiên, từ đó sẽ tiến hành
thao tác, điều khiển những sự vật, nhưng con người đó. Cứ giả thuyết cái loại sóng ngắn thần bí này chính là một bãi phân cho đi. Như vậy khi mà những phân chó bên trong cơ thể chúng ta này tản mát ra bên ngoài, tiếp xúc với những bãi phân chó khác tồn tại bên trong những hoàn cảnh tự
nhiên khác, hai bãi phân chó thấy hợp với nhau, cho nên kết hợp lại
thành một bãi phân chó lớn hơn. Cứ như vậy cuối cùng thì cậy liền có thể khống chế được vô số phân chó khác ở chung quanh mình.
- Nếu như cậu có thể khống chế đủ nhiều những bãi phân chó, thì ở bên trong chiến đấu chính là một chuyện tình vô cùng đáng sợ rồi. Vừa rồi cậu nói cái
cô Công chúa Điện hạ Hoài Thảo Thi kia xem thường cái loại năng lực này, đó là bởi vì những bãi phân chó trong hoàn cảnh tự nhiên xung quanh
nàng ta quá ít rồi.
- Ta mãi vẫn có một cái suy nghĩ trong đầu…
Lý Thất Phu mỉm cười nhìn xuống cái tách trà, nước trà bên trong tách mãi
cho đến bây giờ vẫn còn đang xoay tròn chưa có dấu hiệu muốn ngừng lại,
chậm rãi nói:
- Cái người mà vô số những năm trước đây đã phát
minh ra cái loại phương pháp chân khí này, khẳng định là đã từng bị vây
quanh bên trong một cái thế giới mà phân chó phong phú vô hạn a! Khi đó
những kẻ chiến đấu ở trong cái thế giới đó, chỉ cần tùy ý phất tay áo
một cái, duỗi một ngón tay ra, liền có thể nhấc lên những cơn gió lốc
khủng bố, giết người vô số… Đó mới thật sự là một thế giới phân chó vô
cùng hạnh phút a!
Cảm giác của Hứa Nhạc lúc này chính là vô cùng
quẫn bách không nói nên lời. Bởi vì hắn căn bản rất khó có thể tưởng
tượng ra nổi, vị Quân Thần đại nhân ở bên trong Liên Bang có được một
địa vị tối cao vô thượng, vạn dân kính ngưỡng, lúc này lại giống như một gã bán hàng rong vậy, hai chữ phân chó nói ra không ngừng miệng, lại
không có chút cảm giác ngượng ngùng xấu hổ gì cả. Tuy nhiên cái loại so
sánh này có thể nói là cực kỳ đơn giản, khiến cho hắn vô cùng dễ dàng
khám phá ra được càng sâu những ý nghĩa đối với cái gọi là chân khí Bát
Đạo kia. Thế nhưng cảm giác trong lòng hắn vẫn luôn luôn như cũ vô cùng
quái dị.
- Về cái phương diện đem chân khí phóng thích ra ngoài
như thế này, ta phải thừa nhận một điều, cái gã lão sư vô sỉ của cậu,
cái gã đệ đệ khốn kiếp kia của ta, quả thật là có được một sự thiên phú, có thể nói là thiên tài mà thế nhân khó có thể có được. Bên trong toàn
bộ vũ trụ này, thậm chí kể cả đám người thuộc Hoàng tộc họ Hoài bên
trong Tinh vực Tả Thiên bên kia nữa, đại khái cũng chỉ có mỗi một mình
hắn là tìm ra được một phương pháp đặc biệt nào đó, một phen đem những
luồng chân khí bên trong cơ thể chính mình cùng với hệ thống điều khiển
của Robot tiến hành liên hệ lại với nhau.
- Tuy rằng ta mãi vẫn
luôn cho rằng cái loại thủ pháp khống chế Robot giống như là dùng những
sợi dây dài điều khiển những con rối gỗ thế này, cũng chỉ thích hợp xuất hiện trên những sân khấu biểu diễn mà thôi, đối với lực chiến đấu cũng
không có bất cứ sự trợ giúp chân chính có ý nghĩa nào cả. Chẳng qua là…
hắn chung quy cũng đã làm được một việc mà người khác vĩnh viễn cũng
không có biện pháp nào làm được. Thậm chí ngay cả tưởng tượng cũng chưa
từng có ai tưởng tượng qua cả.
Trong đầu của Hứa Nhạc hết sức tự
nhiên chợt hiện ra một đoạn hình ảnh xảy ra đã rất lâu rất lâu trước đây rồi. Trong một buổi trời chiều hơi chút u ám tại Đại khu Đông Lâm, trên một mảnh đồi núi một màu xanh biếc kéo dài, cái vị đại thúc lúc lắc cái mông thô bỉ của chính mình, dùng những đầu ngón tay run rẩy như điện mà vuốt ve thân thể những đầu Robot 52 khổng lồ. Đầu Robot khổng lồ ở dưới bàn tay nhỏ bé của hắn ta lại không ngừng run rẩy, cuối cùng liền hoàn
toàn rơi vào trong sự khống chế của hắn.
- Chuyện tình này xác thực là vô cùng thần kỳ.
Hứa Nhạc chân thành cảm khái nói:
- Một khoảng thời gian cuối cùng trước khi tôi chạy ra khỏi lãnh thổ Đế
Quốc, tôi đã bị mấy đầu Robot Lang Nha của Đế Quốc bao vây chặt chẽ. Tôi cũng đã từng thử tiến hành cái loại thủ đoạn này xem có cơ hội hay
không, thế nhưng liền lập tức phát hiện khiến cho đầu Robot run rẩy một
cái căn bản cũng chẳng thể nào làm được.
- Về sau trong những thời điểm nào đó không cần phải chiến đấu, cậu có thể tiến hành thử nghiệm nhiều một chút xem sao.
Lý Thất Phu dùng ngữ khí ôn hòa nhìn hắn, chậm rãi nói:
- Cậu đã chứng minh bản thân mình có được một thiên phú về mặt cơ khí máy móc so với hắn còn thiên tài hơn rất nhiều. Hiện tại trên phương diện
tu luyện phóng thích chân khí ra ngoài cũng đã bước trên con đường chính xác rồi. Hai cái điều kiện này kết hợp lại với nhau, cậu đại khái chính là người trẻ tuổi duy nhất có hy vọng có thể phục chế lại thủ đoạn kia
của hắn.
- Ngài đánh giá tôi quá cao rồi!
Hứa Nhạc có chút hổ thẹn cùng với xấu hổ, hồi đáp.
- Không, chính xác mà nói, phải là do mấy lão gia hỏa này chúng ta đã tạo dựng nên một cái hình bóng quá cao, quá to lớn mới đúng.
Lão nhân gia nhẹ nhàng ho khan hai tiếng, sau đó mang theo một chút cảm khái, nói:
- Nếu như không có những lão gia hỏa như chúng ta làm đối tượng đối
chiếu, vậy thì những người trẻ tuổi như cậu, như Tiểu Phong vậy, nếu đặt bên trong Liên Bang ở một thời kỳ lịch sử nào khác thời điểm bây giờ,
tất nhiên so với thời điểm hiện tại càng đại phóng quang mang lóa mắt
hơn rất rất nhiều.
Bàn tay già nua gầy guộc của ông ta khẽ nhẹ
nhàng vỗ về lồng ngực hơi chút phập phồng của chính mình, trên bàn tay
ngoài những điểm đồi mồi đặc trưng của tuổi già, lại còn mang theo những sợi gân xanh đã có chút mất đi tính co dãn. Lý Thất Phu khẽ nghỉ ngơi
trong chốc lát, sau đó mới chậm rãi vươn ra ngón tay thứ ba, chậm rãi
nói:
- Hiện tại sẽ trả lời câu hỏi thứ ba của cậu!
- Đúng
vậy, sư phụ của hai anh em chúng ta, chính là vị Đại Sư Phạm tiền nhiệm
của Đế Quốc. Nói khác đi một chút, tất cả những gì mà một thế hệ Phí
Thành Lý Gia chúng ta mấy chục năm nay ở bên trong Liên Bang tạo dựng
lên một hồi náo nhiệt phong quang vô thượng, toàn bộ cũng đều là đến từ
sự chỉ dạy của sư phụ, cũng đều đến từ nguồn gốc Đế Quốc cả.
Nói
xong những lời này, ba cái ngón tay của Lý Thất Phu đang giơ ra bên
trong không trung kia có chút tùy tiện nhẹ nhàng di chuyển một chút, sau đó thu lại trở về, đem cái kiện áo khoác phong cách cổ xưa trên người
mình điều chỉnh lại một chút cho ngay ngắn lại, xuối cùng đứng dậy, đấm
đấm nhẹ lưng mấy cái, hướng về phía bên ngoài mà đi đến.
Nhìn
theo bóng dáng mỏi mệt có chút tang thương của vị lão nhân vĩ đại nhất
Liên Bang này, hai đầu gối của Hứa Nhạc chợt có chút cảm giác hơi tê
dại. Trong lòng hắn là một trận thất thần khó hiểu nào đó. Tuy rằng ngay từ trước khi đến đây hắn cũng đã sớm xác định được chuyện này rồi,
nhưng bây giờ nghe được vị Quân Thần đại nhân của Liên Bang chính miệng
thừa nhận sư phụ của ông ta chính là một người Đế Quốc như thế, vẫn như
cũ khiến cho trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ không thôi. Nếu như để đám dân chúng Liên Bang biết được cái bí mật khủng bố này, không biết bọn
họ sẽ có biểu tình như thế nào, không biết sẽ có bao nhiêu cặp mắt kính
rơi thẳng xuống đất biến thành từng mảnh vụn, cũng không biết có bao
nhiêu người sẽ thất vọng đến mức phẫn nộ, ngơ ngẩn, thậm chí là một loại cảm giác bi thương khó hiểu kỳ diệu nào đó.
- Gã sư phụ vô sỉ kia của cậu chính là một gã thiên tài, mà sư phụ của sư phụ của cậu kỳ thật lại càng là một thiên tài hơn nữa.
Lý Thất Phu thong thả đi tới bên cạnh cửa căn phòng, thân mình hơi cong
lại, cúi xuống tự mình mang giày vào, động tác nhìn qua có vẻ có chút
chậm chạp, bình tĩnh nói:
- Ông ta có một cái tên vô cùng nữ tính, tên là Hoa Giải Ngữ!
Hứa Nhạc nhanh chóng tiến lên, đưa tay đỡ lấy cánh tay khô quắt như cành cây của vị lão nhân.
- Tuy rằng hắn mang danh là sư phụ, thế nhưng tuổi tác so với hai anh em chúng ta cũng không lớn hơn bao nhiêu cả.
Vị lão nhân lại tiếp tục thấp giọng nói lại, ngữ khí mang theo vài phần nhớ nhung:
- Năm đó chính là lúc toàn bộ Liên Bang đang chuẩn bị tiến hành đại điển
nghênh đón Hiến Lịch 37 bắt đầu. Bên trong Phí Thành lúc đó cũng vô cùng ồn ào náo nhiệt, không khí hết sức khẩn trương. Hai anh em chúng ta bản tính không thích ồn ào, cho nên mới len lén chạy vào trong một khu
trung tâm bảo hộ động vật hoang dã nằm ở sâu bên trong thâm sơn gần đó.
Thời điểm lúc mà lão sư của cậu vừa mới tròn sáu tuổi, thì thiên phú về
sửa chữa máy móc của hắn cũng đã rất cao rồi. Hắn đã phát hiện ra hệ
thống theo dõi điện tử ở nơi đó đã xảy ra vấn đề, cho nên hai anh em
chúng ta rất thường xuyên đem nơi này biến thành một nơi vui chơi giải
trí bí ẩn nhất cũng là mạo hiểm nhất.
- Thời điểm khi mà hai anh
em chúng ta lần đầu tiên gặp mặt Hoa Giải Ngữ, chúng ta quả thật cũng
không biết hắn là một người Đế Quốc, cũng không có ngờ đến được sau này
hắn lại biến thành sư phụ của cả hai anh em chúng ta. Lúc đấy toàn thân
hắn cũng đều là tro bụi, chật vật vô cùng. Trên lưng thì đeo theo một
cái ba lô khổng lồ, lớn hơn cả thân người hắn nữa, tựa hồ như cái ba lô
ấy ẩn chứa những bảo tàng vô cùng vô tận những thứ thú vị đối với hai
anh em chúng ta. Hắn giống hệt như là một người lữ hành bình thường,
ngồi lên phi thuyền cá nhân, bay lạc đến Phí Thành này vậy… Cặp đồng tử
trong mắt là một màu đen láy, tràn ngập sự tò mò đối với những sự vật gì mới mẻ, không ngừng xoay chuyển rất nhanh.
- Đúng vậy, hai tròng mắt của hắn xoay chuyển vô cùng nhanh, nhanh giống hệt như là những màn hình điều khiển trên những chiếc phi thuyền không gian không ngừng lưu
động vậy!
Lý Thất Phu khẽo nheo lại cặp mắt, trong đầu nhớ lại
những hình ảnh rất lâu trước đây, tựa hồ như đã bị tro bụi thời gian che phủ mất rồi, thanh âm thì lại bình tĩnh dị thường.
Hứa Nhạc một
bên giúp đỡ vị lão nhân gia thong thả di chuyển bên trong một đoạn hành
lang, trong lòng thì lại có chút phức tạp không nói nên lời.
Bên
trong gian phòng u tĩnh ở phía sau lưng hai người một già một trẻ này,
trên mặt bàn uống trà, mớ nước trà màu vàng nhạt bên trong tách trà bằng sứ nhỏ kia đến bây giờ vẫn còn lưu chuyển nhanh chóng. Tuy rằng mấy cái ngón tay giống như có ma lực kia hiện tại đã sớm lặng yên thu hồi lại
rồi, thế nhưng lại tựa hồ như là vẫn còn có một loại lực lượng kỳ diệu
nào đó vẫn đang không ngừng xoay chuyển nhộn nhạo bên trong không khí
vậy, thúc giục cho mớ nước trà trong tách xoay chuyển càng ngày càng
nhanh chóng hơn…
Rốt cuộc, cái tách trà bằng đồ sứ kia không chịu nổi áp lực bên trong lòng mình, đã không một tiếng động, vỡ tan ra
thành trăm mảnh văng ra tung tóe. Thế nhưng mớ nước trà màu vàng nhạt
vốn bên trong tách trà kia cũng không hề có bất cứ một giọt nào văng ra
ngoài, mà là dung hợp lại, biến thành một khối cầu nước trà tròn trịa
đến cực điểm, vẫn còn không ngừng xoay chuyển rất nhanh, rất nhanh,
giống hệt như là hai tròng mắt tò mò của cái gã khách lữ hành tha hương
năm xưa vậy.