Đây là một cái bí mật, một cái bí mật vô cùng to lớn!
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung chậm rãi hít mạnh một hơi thật sâu, trái tim trong lòng
ngực bởi vì theo năm tháng trôi qua mà có vẻ khô quắt lại, không thể
giống như những người trẻ tuổi được, thế nhưng không ngờ bây giờ lại
cũng đập nhanh hẳn lên một cách vô cùng khoa trương. Nhưng bởi vì buồng
phổi được bơm căng đầy đủ lượng dưỡng khí cần thiết, khiến cho tâm tình
của ông ta cũng rất nhanh trở nên bình tĩnh lại một chút. Cái bí mật này chính là thuộc loại bí mật cao nhất của toàn bộ Liên Bang, trong giới
xã hội thượng lưu trong Liên Bang này, cũng chỉ có ít ỏi ba bốn người
mới có thể biết đến mà thôi. Năm xưa vị phu nhân ở sau hậu sơn núi Mạc
Sầu kia đã nói cho ông ta biết, nhưng ông ta tự nhiên cũng sẽ không nói
lại cho bất luận một người nào biết được, cho dù người đó có là đứa con
trai bảo bối đang đứng trước mặt chính mình này đi nữa cũng vậy.
- Sự duy trì của bên phía Phí Thành căn bản không cần thể hiện ra cho mọi người thấy.
Vị lão nhân ho khan lên mấy tiếng, thanh âm khàn khàn trầm đục nói:
- Nếu như trí nhớ của ta không có xảy ra vấn đề gì, thì hơn một năm trước đây, trong lúc Hứa Nhạc tiến hành công tác lắp ráp mạng lưới quang huy
Đệ Nhất Hiến Chương ở trên tinh cầu 3320, hắn đã hiển lộ ra một góc nhỏ
của khối băng sơn trợ lực đứng phía sau lưng của hắn rồi. Lần này hắn từ bên phía Đế Quốc chạy trốn trở về, tức thì cỗ Máy vi tính Trung ương
Liên Bang đã ngay lập tức xác định đó là sự kiện thuộc danh sách cấp độ I rồi!
- Con lớn đến như vậy rồi, từ trước đến giờ có bao giờ nghe nói qua sự kiện thuộc danh sách cấp độ I bao giờ hay chưa?
Vị lão nhân liếc nhìn Lợi Tu Trúc một cái, khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nói.
Lợi Tu Trúc lắc lắc đầu, hai bàn tay đang đặt dọc theo hai bên thân thể
chợt nhẹ nhàng nắm chặt lại một chút, tựa hồ như muốn tiêu hóa đi sự
khiếp sợ dâng lên khi nghe nói đến cái tin tức kia.
- Lúc nãy ta
đã từng nói qua, Đệ Nhất Hiến Chương cũng không phải là thứ vạn năng,
bởi vì bên trong nó có rất nhiều những lỗ hổng về mặt trình tự có thể
lợi dụng được. Nhưng mà ở tuyệt đại đa số các thời điểm, chúng ta đều có thể thông qua ánh mắt của Đệ Nhất Hiến Chương, để mà xác định lực lượng hoặc nói là tác dụng chân chính của một cá nhân nào đó.
- Một
khi ngay cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang đã cho rằng Hứa Nhạc
quan trọng đến như thế, như vậy ta vì cái gì còn phải hoài nghi sự quan
trọng của hắn nữa?
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung dùng thanh âm khàn khàn của mình, nói:
- Muốn để cân bằng lại một số phe phái cấp tiến bên trong Quân đội Liên
Bang, hắn chính là sự lựa chọn tốt nhất. Bất luận là Tổng Thống tiên
sinh hay là bên phía Phí Thành, bất luận là Cục Hiến Chương hay là dân
chúng Liên Bang, cũng đều làm cho cái loại lựa chọn này trở nên chính
xác cùng với công bằng hơn.
- Hiện tại vấn đề mà con cảm thấy nghi vấn chính là, cái phe phái cấp tiến kia đến tột cùng là đang nắm giữ bao nhiêu lực lượng?
Lợi Tu Trúc có chút sầu lo hỏi.
- Đỗ Thiếu Khanh nhìn qua tựa hồ như không có bất cứ khuynh hướng chính
trị nào cả. Nhưng mà ai biết được những người vẫn luôn một mực im lìm
lặng lẽ đứng ở sau lưng hắn kia đến tột cùng là có ý tưởng như thế nào?
Vị lão nhân khẽ hạ giọng, nói:
- Ta đã già rồi, cũng không còn đủ tinh lực cùng với minh mẫn mà để ý đến những chuyện tình này nữa. Ngày mai, con đại biểu ta đi mời vài vị lão
bằng hữu bên trong Nghị Viện kia… Còn có vị Cố vấn An toàn Quốc gia tiên sinh nữa, tiến hành một buổi tiệc tối thân mật đi.
- Là về chuyện chức vụ Chủ tịch Hội nghị Liên tịch Tham Mưu Trưởng nhiệm kỳ tới hay sao?
Lợi Tu Trúc có chút khiếp sợ nói:
- Con vốn nghĩ rằng gia tộc chúng ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện chính trị chứ?
- Thời cuộc đã thay đổi rồi, mấy lão đầu nhi như chúng ta đây cho dù có
không muốn nhúng tay vào chuyện đó, cuối cùng cũng bị lôi cuốn vào cái
vòng xoáy này mà thôi…
Vị lão nhân Lợi Duyến Cung nhàn nhạt mỉm cười tự giễu một chút, lạnh lùng nói:
- Mại Nhĩ Tư sắp sửa đến tuổi về hưu rồi, cái vị trí quan trọng bậc nhất
bên trong Quân đội này, tuyệt đối không thể để rơi vào trong tay những
kẻ thuộc phe phái cấp tiến kia. Bất luận là Quân khu II hay là Quân khu
III đi chăng nữa cũng như thế… Chúng ta đều phải chặt đứt hoàn toàn cái ý niệm nảy sinh trong đầu bọn họ đi!
- Vậy thì chúng ta nên lựa chọn ai?
- Tướng quân Lý Tại Đạo!
Đại khu Thượng Lâm của Liên Bang dùng sự giàu có và đông đúc của chính mình mà nổi tiếng toàn bộ vũ trụ. Mà Đặc khu Thủ Đô tinh cầu S1 thì tự nhiên lại chính là khu vực mà mùi vị của sự giàu sang cùng với quyền lực
ngưng tụ lại rõ ràng nhất, đậm đặc nhất. Bên ngoài khu vực ngoại thành
của tòa thành thị trung tâm chính trị của toàn bộ Liên Bang này, ngập
tràn các loại hội sở tư nhân cao cấp cùng với những phủ đệ, lâm viên xa
hoa đến khó có thể hình dung nổi. Vô số những quyết định trọng đại liên
quan đến hàng tỷ tỷ con người bên trong Liên Bang này, thường xuyên
chính là ở bên trong những nơi giao tế với ánh đèn có chút mờ nhạt,
không khí thanh thản này mà được hoạch định ra, sau đó mới có thể tiến
vào bên trong Chính phủ, bên trong Dinh thự Tổng Thống hoặc là đi vào
những trình tự của Nghị Viện Liên Bang.
Phía sau khu vực đồi núi ở phía Bắc của Quảng trường Hiến Chương nổi tiếng Liên Bang, tòa Hội sở
Lưu Phong Pha dám cùng với tòa Dinh thự Tổng Thống làm hàng xóm này,
không hề nghi ngờ chính là sự tồn tại thuộc cấp bậc cao nhất bên trong
vô số những cái hội sở tư nhân quan trọng này. Nhưng mà mặc dù cái tòa
Hội sở này chính là sản nghiệp tư nhân của phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu, thế nhưng trong những năm gần đây cũng không cách nào đoạt đi được sự
sáng rọi chói mắt của tòa trang viên Lâm Viên kia.
Không cần phải nói đến chủ nhân của trang viên Lâm Viên này đã dần dần trở thành nhân
vật truyền kỳ trong toàn bộ Liên Bang, không cần phải nói đến nơi này
chính là nơi diễn ra lần xung đột đối chiến nuốt huyết ngậm ngùi giữa
Hứa Nhạc cùng với Lý Cuồng Nhân trong lần gặp mặt đầu tiên… Những loại
câu chuyện truyền thuyết dần dần đã trở thành truyền kỳ như thế này, mà
chỉ cần nói đến chuyện vị Quân Thần Liên Bang Lý Thất Phu kia thật sự
hiếm khi rời khỏi Phí Thành, mà mỗi lần rời khỏi Phí Thành tiến đến Đặc
khu Thủ Đô, thì luôn luôn lựa chọn nơi này làm điểm dừng chân của chính
mình, liền đủ để chống đỡ cho sự huy hoàng của Lâm Viên không thể tiêu
tan trong suốt mười năm sau đó rồi.
Khu trang viên Lâm Viên ngày
xưa vốn dĩ là bối cảnh âm nhạc nhè nhẹ phối hợp với không gian thiên
nhiên trữ tình thơ mộng, ngày hôm nay đặc biệt có vẻ vô cùng im lặng.
Những đám bồi bàn, nhân viên phục vụ ngày xưa biểu tình chuyên nghiệp,
lặng lẽ trầm mặc mà tác nghiệp, ngày hôm nay mặt mày đều nhịn không được có một chút cảm xúc ba động nhàn nhạt. Vị chủ quản cao cấp của Lâm Viên ngày xưa vẫn luôn đứng phía sau khu vực nhân viên, hờ hững nhìn những
tân khách ra ra vào vào bên trong đại sảnh bên dưới, ngày hôm nay sớm đã đích thân đi xuống khu vực đại sảnh, đích thân điều khiển xử lý công
việc của đám nhân viên. Hắn ta lúc thì liếc mắt nhìn xuống thiên chính
luận hoan nghênh của Tổng Biên Tập Bob trên tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô
Liên Bang nằm trên tay mình, lúc thì khẩn trương liếc mắt nhìn về phía
tòa Trúc Cư ở xa xa đằng kia.
Vị chủ quản cao cấp của Lâm Viên
đem tờ Nhật báo Đặc khu Thủ Đô Liên Bang cuốn lại sau lưng, nhìn chằm
chằm vào đám nữ nhân viên bồi bàn đang vô cùng hưng phấn, kích động
trước mặt mình, liên tiếp lớn tiếng dặn dò:
- Thượng Tá Hứa Nhạc
sau khi chấm dứt buổi họp báo tuyên bố tin tức xong, liền trực tiếp đi
thẳng đến Dinh thự Tổng Thống cùng gia đình Tổng Thống dùng cơm trưa.
Thế nhưng buổi trưa ngày hôm nay, khi ngày ấy tiến hành bữa ăn họp mặt
tư nhân đầu tiên của chính mình sau khi quay trở lại Liên Bang, ngài ấy
đã lựa chọn Lâm Viên chúng ta. Đây chính là sự vinh dự của Lâm Viên
chúng ta. Các người phải xuất ra tinh thần công việc chuyên nghiệp gấp
mười vạn lần bình thường, không được nhào lên đòi ký tên, phải thể hiện
ra tinh thần làm việc chuyên nghiệp nhất của các người, không được hô
thét lên hưng phấn, phải thể hiện ra tác phong làm việc chuyên nghiệp
nhất của các người, không được chụm đầu lại thì thào to nhỏ, cũng không
được chụp hình, không được bắt chuyện…
Bên trong gian Trúc Cư,
vẫn như cũ là một dòng suối nhỏ chảy róc rách, bên trên có vài cây cầu
nhỏ làm bằng gỗ lim vắt ngang dòng suối nhỏ.
Tấm mành che làm
bằng những mảnh lá trúc tươi mát kết thành khẽ lay động một chút, gió
nhẹ thổi quét vào. Hứa Nhạc lúc này đang mồm to dùng cơm trắng nhồi nhét cho đầy lại cái bao tử, bởi vì trong bữa cơm vừa rồi trong Dinh thự
Tổng Thống đã bị những món thức ăn được thực hiện bởi trù nghệ vô cùng
bình thường của vị Đệ nhất Phu nhân biến thành một mảnh hư không của
mình. Hắn nghe được thanh âm bên ngoài truyền đến, liền có chút ngạc
nhiên ngẩng đầu nhìn lên. Một hình bóng màu đỏ chói vô cùng quen thuộc,
hết sức nhiệt tình lại vô cùng lãnh diễm liền đập thẳng vào ánh mắt của
hắn.
Hắn rất nhanh đứng thẳng người lên, vô cùng tự nhiên đưa tay ra tiếp nhận kiện áo khoác màu đỏ tươi kia, thuận tay vắt sang một bên, sau đó quay đầu lại, nửa người trên khẽ rướn về phía trước, hai tay
dang ra ôm nhẹ lấy phần lưng mềm mại của người vừa mới bước vào, duy trì tư thế ôm trong một lúc khá lâu, sau đó mới tách ra, quay trở lại chỗ
ngồi của mình.
- Vốn nghĩ tôi nghĩ sẽ có rất nhiều lời cần phải nói với anh…
Trâu Úc tùy tiện đem mái tóc thiếu nữ được chải chuốt vô cùng cẩn thận của
mình hất nhẹ về phía sau, mỉm cười nhàn nhạt nhìn hắn, vươn tay ra khẽ
vỗ nhè nhẹ lên hai gò má có chút gầy yếu của Hứa Nhạc, nói:
-
Nhưng mà khi nhìn thấy tên gia hỏa anh vẫn như vậy còn sống khỏe mạnh
xuất hiện trước mặt tôi, hơn nữa lại vẫn còn nguyên cái hình dáng khốn
kiếp giống hệt như trước đây, tôi nghĩ những lời nói kia cũng không nhất định phải nói nữa. Cho dù nói như thế nào đi chăng nữa, thì anh cũng sẽ không có khả năng quý trọng cái mạng nhỏ của mình hơn chút nào cả, cho
nên… Còn sống là tốt lắm rồi, chúng ta cũng nên chúc mừng một chút.
Hứa Nhạc gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, sau đó mới cảm khái, nói:
- Quả thật là đáng chúc mừng!
Những món thức ăn tinh mỹ lần lượt được những vị nữ bồi bàn mang theo chút vẻ hưng phấn nhàn nhạt mà đưa lên. Cùng với vô số những bữa ăn khác bên
trong Lâm Viên này cơ bản cũng là giống nhau, giống như là một bữa ăn để nhắc lại kỷ niệm xưa vậy. Hai người bạn bè thân thiết đã hơn một năm
trời không có gặp nhau, liền hôm nay đến đây hàn huyên, kể lại những
trải nghiệm lẫn nhau trong khoảng thời gian vừa qua. Bọn họ lần lượt
dùng rượu đỏ không quá cay nồng mà đặc biệt nồng đậm để đem những cảm
khái của mình dồn nén xuống bên dưới dạ dày. Không bao sau liền đã có
khoảng năm sáu chai rượu đỏ sang trọng trống rỗng phập phềnh bên trong
làn nước trong vắt của dòng suối nhỏ bên trong gian Trúc Cư.
- Sự trở về của anh khiến cho rất nhiều người cảm thấy cao hứng, cũng khiến cho rất nhiều người cảm thấy khẩn trương vô cùng.
Trâu Úc dùng những ngón tay trắng muốt như ngọc của mình, nhẹ nhàng đảo nhẹ
cái tách, ngắm nhìn những tia rượu đỏ không ngừng ngộn nhạo bên trong
ly. Hai loại cảm giác mỹ cảm vừa thanh lệ vừa quyết rượu ở trong ánh mắt đồng thời lóe lên một chút. Trên dung nhan xinh đẹp của cô nàng chợt
hiện lên một loại cảm giác trào phúng, chua ngoa nhàn nhạt đặc hữu của
cô nàng:
- Cái tên gia hỏa không biết nói lý lẽ kia đã trở lại
rồi, cuộc sống sau này của chúng ta chắc hẳn là sẽ có không ít gian nan
rồi đây!
- Tôi cho tới bây giờ cũng đều chưa từng tự đánh giá mình quá cao cả.
Hứa Nhạc lấy một hộp thuốc lá ra đặt lên trên bàn tự mình châm một điếu,
sau đó mới giật mình, không biết vì cái gì, lại lấy ra một điếu thuốc lá khác đưa sang cho đối phương, nhún nhún vai, nói:
- Lần trước ở
trong trang viên Biệt Hữu có thể dọa lui đám người Lâm Gia, chính là bởi vì ở trong tay tôi còn có người, còn có súng, hơn nữa nhìn qua lại là
có chút mạnh mẽ không sợ chết nữa.
Trâu Úc mở to cặp mắt ra, nhìn thấy điếu thuốc hắn vừa mới đưa qua, đồng dạng cũng giật mình một chút, sau đó mới có chút không được quen thuộc mà đón lấy, những ngón tay
mảnh khảnh có chút cứng ngắc khi kẹp điếu thuốc đưa lên môi, chậm rãi
nói:
- Nhưng sự thật chính là, thời điểm khi mà mọi người còn
chưa hết kinh ngạc khi phát hiện ra anh vẫn còn sống, thì đã đồng thời
kinh ngạc không nhỏ khi phát hiện ra, anh vừa về tới chưa ấm chỗ đã lại
bắt đầu gây chuyện rồi.
- Tôi cũng đâu có gây chuyện gì đâu chứ?
Hứa Nhạc ba một tiếng, đã đốt lên cái bật lửa kim loại quân dụng trong tay
của mình, đưa đến phía trước cặp môi đỏ mọng mê người của Trâu Úc, đợi
cho nàng châm lên điếu thuốc trên môi mới rút tay về.
- Bây giờ
làm gì có ai dám trêu vào Đỗ Thiếu Khanh nữa đâu chứ? Thậm chí ngay cả
một vài vị đại lão bên trong Quân đội Liên Bang đi nữa, đối với cái vị
danh tướng Thiếu Tướng thuộc phe phái thanh tráng kia cũng đều phải
kiêng kỵ vài phần, kết quả anh thì sao?
Trâu Úc chậm rãi hút một
ngụm thuốc lá, có chút không được quen thuộc mà nheo lại cặp mắt. Cặp
lông mi tinh xảo thanh tú khẽ nheo lại một chút cực nhanh, liền giống
như vừa mới uống phải một ngụm rượu mạnh nào đó vậy, phải uống thêm vài
hớp nữa mới có thể cân bằng được cảm giác vị giác của mình.
Nàng ta mang theo một loại thanh âm giọng điệu trào phúng pha lẫn với sợ hãi cùng với tán thưởng, nói:
- Anh quả thật vô cùng giỏi, không ngờ ngay vừa mới trở về liền mạnh mẽ
tát lên trên mặt của Đỗ Thiếu Khanh một cái. Bạch Ngọc Lan cắt đi một
cái lỗ tai của Đông Phương Phái, không ngờ lại vẫn có thể không rơi một
sợi tóc mà bình an xuất ngũ. Đông Phương Phái thì lại bị sung quân đến
Tiểu đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17. Cái tinh tức này vừa mới truyền
trở về Đặc khu Thủ Đô, không biết đã khiến cho bao nhiêu vị đại nhân vật đang hút thuốc, cái tẩu thuốc cũng phải rơi xuống cháy xém vạt áo đó.
Sợ hãi, tán thưởng cùng với trào phúng chế giễu tựa hồ như là hai loại cảm xúc hoàn toàn bất đồng không chút dính dáng gì nhau cả, giống hệt như
là vừa thanh lệ lại vừa quyến rũ vậy, thế nhưng Trâu Úc chính là người
có khả năng đem những cái loại cảm xúc, hoặc là loại hương vị khác biệt
này pha trộn lại với nhau cùng một chỗ. Hứa Nhạc cũng với Trâu Úc đã
quen biết nhau nhiều năm trời rồi, sớm đã quen thuộc với loại thái độ
lãnh khốc khinh miệt khiến cho vô số người khác cảm thấy đau đầu khó
nghĩ thường xuyên xuất hiện trên người của nàng thiếu nữ chưa chồng mà
lại có con này. Cho nên hắn cũng chỉ là nhún nhún vai mấy cái, sau đó
cũng không có trả lời gì cả.
Trâu Úc dùng những đầu ngón tay đang mang theo điếu thuốc lá hút dỡ xa xa chỉ về phía khuôn mặt bình thường
hơi chút chất phác của Hứa Nhạc. Từng đợt từng đợt khói thuốc trắng trẻo từ trong những đầu ngón tay trắng muốt như ngọc của nàng bốc lên, tuyệt cũng không giống như những nữ tử phong trần bên trong những hội sở giải trí đầy trong những khu phố ổ chuột. Trên mặt của cô nàng mang theo một loại tán thưởng đặc thù lạnh đến thấu xương vô cùng đặc trưng của chính mình, nói:
- Nhưng mà như vậy mới chính là anh. Chính vì thế mà
cái đám lão gia hỏa kia mới chân chính hiểu được, cho dù anh đã mất tích hơn một năm trời rồi, nhưng mà anh cũng vẫn là anh như trước đây.
- Bỏ qua, bỏ qua!
Hứa Nhạc đưa tay rót đầy một ly rượu mạnh, sau đó đưa lên miệng uống một
hơi cạn sạch, cảm giác được trong ngực mình dâng lên một cảm giác nhộn
nhạo mạnh mẽ, nói:
- Tôi cũng không nghĩ muốn biến buổi ăn cơm
giữa hai chúng ta thành một buổi như diễn trò… Hơn nữa người của tôi dù
sao cũng đã chết!
Trâu Úc tựa hồ thật sự không thích hương vị của thuốc lá, cho nên sau khi thoáng cau cặp mày thanh tú nhìn nhìn điếu
thuốc đã cháy sắp đến đầu của nhãn hiệu Ba số 7 trên điếu thuốc, liền
dùng sức dụi mạnh vào cái gạt tàng thuốc sang quý đang đặt trước mặt
mình, cuối cùng ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi:
- Đây cũng chính là một trong những chuyện tình mà tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi. Tuy
rằng nói rằng những chiến sĩ trong Tiểu đội NTR có tỷ lệ hy sinh cao lên đến hơn 39%, nhưng mà Đỗ Thiếu Khanh tuyệt đối cũng là một người thông
minh, một phen đem Đông Phương Phái ném vào trong Tiểu đội NTR của Sư
đoàn Thiết giáp 17, thì với tính tình của vị Sư Đoàn trưởng kia của các
người, ông ta như thế nào có thể để cho Đông Phương Phái chết ở trong bộ đội của chính mình được? Dựa theo tính tình trước kia của anh, tôi còn
tưởng rằng anh sẽ trực tiếp một phen đem Đông Phương Phái bắn chết nữa
chứ?
- Thật sự là không có chứng cứ buộc tội Đông Phương Phái cố
tình ác ý phạm tội, hơn nữa sau lưng chuyện tình lần này rõ ràng là còn
có ẩn giấu vấn đề…
Hứa Nhạc thoáng trầm mặc trong chốc lát, nhìn nhìn khoảng không gian rộng rãi bên trong Lâm Viên, chậm rãi nói:
- Sau khi ngồi ở đây một lát, chúng ta tìm địa phương nào đó yên lặng nói chuyện riêng với cô một chút. Hơn nữa vẫn còn có một nguyên nhân khác
vô cùng quan trọng nữa…
Hứa Nhạc lẳng lặng nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp của Trâu Úc, nói:
- Sau khi tôi quay trở lại quân doanh, Đỗ Thiếu Khanh đã đích thân pha
cho tôi một tách trà, mời tôi uống vô cùng lịch sự, còn không đợi tôi mở miệng nói chuyện, ông ta liền nói thẳng ra ba chữ hoãn xử bắn. Sư Đoàn
trưởng Đỗ Thiếu Khanh từ trước đến giờ còn chưa bao giờ cấp mặt mũi cho
bất cứ kẻ nào cả, nhưng lần này liền không giống với trước đây. Chính
bởi vì ba chữ hoãn xử bắn này, cho nên tôi cũng muốn lưu lại cho ông ta
mấy phần mặt mũi. Bản thân Lão Bạch lại cũng muốn xuất ngũ, như vậy
trước khi tôi thật sự điều tra rõ ràng chân tướng mọi chuyện, sự tình cứ tạm thời xử lý như vậy là được rồi. Tôi nghĩ như vậy là tương đối thích hợp.
- Bạch Ngọc Lan chính là trợ thủ đắc lực nhất của anh,
không ngờ hắn cứ như vậy mà xuất ngũ rời đi. Chuyện này thật sự có chút
vượt ra khỏi sự dự kiến của tôi.
Trâu Úc có thói quen đứng ở lập
trường của người khác để mà tự hỏi, ngẫm nghĩ, phân tích vấn đề gì đó,
cho nên đối với chuyện này quả thật rất là nghi hoặc.
- Những
người đã có vợ rồi, tự nhiên bản thân cũng có sự ràng buộc nào đó. Hơn
nữa Lão Bạch đã thay Liên Bang bán mạng rất nhiều năm như vậy rồi, sớm
đã hoàn thành hết thảy những nghĩa vụ của mình, ai cũng không có quyền
yêu cầu hắn tiếp tục ở lại, trải qua những ngày không biết có ngày mai
hay không ở tiền tuyến nữa.
Hứa Nhạc khẽ cúi đầu, có chút cảm khái nói:
- Ở tiền tuyến lúc này đang đánh giặc, những tên gia hỏa kia đang cầm
súng nhảy vào mưa tên lửa đạn mà lăn lộn tranh sống tranh chết, tôi lại ở trong Lâm Viên này ngồi uống rượu hút thuốc, nói chuyện phiếm… Cái loại tương phản này khiến cho tôi cảm thấy rất không thoải mái. Trong lòng
tôi chỉ muốn cùng với bọn họ bình bình an an ở cùng một chỗ mà thôi.
- Anh cũng không cần phải có những tình tự bứt rứt khó chịu gì cả…
Trâu Úc cầm lấy hộp thuốc lá đặt trên bàn kia lên nhắm nhìn một chút, ánh
mắt chợt toát ra một tia tình tự phức tạp, lạnh nhạt nói:
- Sau
khi kế hoạch quân sự trên Tinh hệ X3 chấm dứt, Quân đội Liên Bang sẽ
đình chỉ công tác tiến công về phía trước. Anh cho dù hiện tại có chạy
về chiến trường đi chăng nữa, cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả.
Hứa Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, hai hàng lông mày thẳng tắp mà rậm rạp nhất thời nhướng lên một chút, trầm giọng nói:
- Ngừng chiến? Vì nguyên nhân gì?