Gian Khách

Quyển 4 - Chương 67: Lão binh đang điêu linh




Trên tinh cầu chủ tinh hành chính của Tinh hệ Hoàng Ách, tại khu vực tọa độ 47 – 123 của tinh cầu chính là khu căn cứ quân sự tập trung to lớn sừng sững của Quân đội Liên Bang vừa mới thành công xây dựng nên. Vô số những đầu Robot công trình khổng lồ đang ầm ầm gào thét rống giận giống như một đầu Lôi Thần đang phẫn nộ vậy, ở bên ngoài khu vực căn cứ tiến hành đào hầm khoét đất, cùng với đổ lát những khu căn cứ kim loại cùng với các sân bãi bê tông khổng lồ. Mà ở trong một gian phòng họp cao cấp nào đó sâu bên trong khu căn cứ lâm thời này, thanh âm phẫn nộ kêu gào của Đại Đội trưởng, Thượng Tá Hách Lôi so với tiếng sấm lại càng lớn hơn rất nhiều.

Hiện tại bên cạnh cái bàn họp hình bán nguyệt bên trong gian phòng họp này đã ngồi hơn mười gã quân nhân sĩ quan cao cấp của Quân đội Liên Bang, ai nấy cũng đều có thần tình vô cùng nặng nề cùng với nghiêm trọng. Thượng Tá Hách Lôi đang đứng ở phía gần cuối cùng, dùng sức đập đùng đùng lên mặt bàn, hướng về phía Lưu Tư Phúc, Phó Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 đang ngồi đối diện hắn mà rít gào, gầm thét:

- Công tác bố trí phòng ngự ở khu Nam rốt cuộc là chuyện tình như thế nào? Đầu Robot Lang Nha Đế Quốc kia làm thế nào có thể ở dưới mí mắt của các người mà chạy vào, tập kích chúng ta được chứ? Không để yên hả? Ngày hôm nay không một phen đem chuyện tình này giải thích rõ ràng ra, lão tử cũng tuyệt đối sẽ không để yên cho các người đâu!

Vị Lưu Phó Sư Đoàn trưởng của Sư đoàn Thiết giáp 7 biểu tình cũng cực độ âm trầm, rét lạnh đến cực điểm, đồng dạng cũng đứng phắt dậy, đập bàn một cái, lớn giọng khiển trách:

- Mày không để yên cho ai? Bảy đầu Robot MX thế hệ mới một phen bị một đống bê tông sắt thép chôn sống, một đầu Robot Lang Nha đã bị hư hao gần như không thể hoạt động được nữa liền có thể một phen đem toàn bộ một tiểu đội Robot bộ binh hỗn hợp bắn giết cho tổn thương thảm trọng. Mày thân là Đại Đội trưởng, còn có mặt mũi gì mà đòi người khác giải thích nữa đây? Con mẹ nó! Đừng có cố tình nghĩ một phen đem đề tài chuyển sang chỗ khác. Hôm nay lão tử đến đây chính là muốn hướng các người đòi người! Cái tên vương bát đản khốn kiếp tên Bạch Ngọc Lan kia, dùng cái loại thủ đoạt huyết tinh tàn nhẫn như thế, đối đãi với một vị quân nhân sĩ quan cao cấp công lao hiển hách như vậy, nếu không phải có cái tên khốn kiếp mày ra mặt che chở, người của lão tử đã sớm một phen đem hắn bắn chết tại đương trường rồi!

- Bắn cái con mẹ mày chứ bắn!

Phần cổ thô to của Hách Lôi lúc này đã bạo xuất ra vô số những đường gân xanh mét. Nhưng mà hắn cũng căn bản không tìm ra được lý do nào hợp lý để phản kích cả. Sự kiện tập kích bất ngờ trên đường cái của Nam Khu thuộc hành tinh Pháp Già Nhĩ ngày hôm qua, bất luận có phải là do Sư đoàn Thiết giáp 7 cố tình bày trò đâm lén hay không, trong tay bọn họ căn bản không có bất cứ chứng cứ nào cả. Chỉ là cái sự kiện huyết tinh phát sinh ngay trong căn cứ vào mấy tiếng đồng hồ trước đây, bất luận là nhìn theo góc độ nào đi chăng nữa, thì Bạch Ngọc Lan thân là đương sự, cũng chỉ có thể nhận được một cái kết cuộc là bị bắn chết ngay tại đương trường mà thôi.

Hiện tại bên trong gian phòng họp này, ngoại trừ những quân nhân sĩ quan cao cấp, cùng với những quân nhân sĩ quan có liên quan của Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng với Sư đoàn Thiết giáp 17 mới ra, còn có các đại nhân vật tai to mặt lớn của Bộ Tư Lệnh mặt trận Liên Bang, Đại đội Hiến Binh cùng với Bộ Nội Vụ Liên Bang nữa. Hiện tại Dịch Trường Thiên Tư Lệnh, sĩ quan chỉ huy cao nhất hiện tại của Quân đội Liên Bang ở bên lãnh thổ Đế Quốc này, mặc dù cũng không có đáp Chiến hạm xuống mặt đất tham dự, nhưng cũng đã phái ra sĩ quan hậu cần phụ tá cận thân của mình đến tham gia dự họp.

Lúc này bên trong gian phòng họp cao cấp cũng chỉ vang vọng thanh âm phẫn nộ rít gào như sấm rền gió giật của Đại Đội trưởng Hách Lôi đại diện cho Sư đoàn Thiết giáp 17 mới cùng với vị Phó Sư Đoàn trưởng Lưu Tư Phúc đại diện cho Sư đoàn Thiết giáp 7 đấu khẩu với nhau mà thôi. Mà những vị quân nhân sĩ quan tướng lãnh còn lại từ đầu đến giờ cũng vẫn luôn duy trì sự trầm mặc một cách quỷ dị. Thậm chí ngay cả vị quân nhân sĩ quan hậu cần phụ tá của Dịch Tư Lệnh kia, cũng vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh trầm mặc lắng nghe, tựa hồ như cũng không hề có ý định sẽ phát biểu ý kiến gì cả.

Cái tràng sự kiện huyết tinh xảy ra ngày hôm nay, bề ngoài nhìn qua tựa hồ xử lý vô cùng đơn giản, bởi vì án tình hết sức rõ ràng, hơn nữa lại xảy ra trước mặt vô số người, nhưng trên thực tế thì việc xử lý phía sau lại phi thường không đơn giản chút nào cả. Bởi vì cái sự kiện này đã liên lụy đến hai đại bộ đội vương bài hiện tại của Quân đội Liên Bang, hơn nữa lại còn dính líu trực tiếp đến cái Tiểu đội 7, đã bị cố tình đè ép xuống rất lâu nay nữa. Điều quan trọng nhất chính là, hai vị Sư Đoàn trưởng hiện tại đang ngồi ở hai đầu của cái bàn bán nguyệt của phòng họp này… từ đầu đến giờ cũng chưa có mở miệng nói tiếng nào cả.

Vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới chợt gỡ xuống chiếc mũ quân dụng trên đầu mình, trầm mặc nhẹ nhàng, vỗ về chơi đùa một chút với mái tóc hoa râm của chính mình, ngoài mặc thì bình tĩnh thong thả, thế nhưng tâm tình lúc này đã phi thường trầm trọng rồi.

Toàn bộ đội viên cũ của Tiểu đội 7 Công ty Cơ khí Quả Xác mấy năm trước đây, đại bộ phận cũng đều là những quân nhân sĩ quan binh lính đã xuất ngũ của Sư đoàn Thiết giáp 17 cũ cả. Rồi sau đó những đội viên mới gia nhập vào Tiểu đội 7 cũng lại là những thành viên xuất thân từ Sư đoàn Thiết giáp 17, cuối cùng đại bộ phận những đội viên cả cũ lẫn mới đó cũng đều quay ngược trở về Sư đoàn Thiết giáp 17 mới đảm nhiệm những chức vụ quan trọng. Ví dụ như là Trữ Hòa, như là Cố Tích Phong, ví dụ như là rất nhiều rất nhiều những quân nhân sĩ quan vĩ đại khác nữa. Cho nên cho dù là đám cao tầng của Quân đội Liên Bang có một mực ghẻ lạnh, đè ép đám đội viên Tiểu đội 7 đi chăng nữa, thì bản thân ông ta chính là Sư Đoàn trưởng đương nhiệm của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, tự nhiên đối với những người này cũng có quan hệ thân thiết hơn một chút.

Toàn bộ chỉnh biên Sư đoàn Thiết giáp 17 được trang bị tổng cộng một trăm linh tám đầu Robot MX thế hệ mới, chỉ một chuyến vận chuyển hậu cần này thôi ông ta đã trang bị cho tiểu đội Robot bộ binh chỉnh biên này tổng cộng đến bảy đầu. Ý tứ muốn bảo hộ cất dấu bên trong đó phi thường rõ ràng, ai ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng mà ai có thể ngờ đến được, trên đường lớn tại khu Nam đô thành không ngờ lại xuất hiện một hồi phục kích khủng bố đến như thế. Càng không có ai có thể đoán trước được Bạch Ngọc Lan lại lựa chọn thủ đoạn trả thù huyết tinh mạnh mẽ đến như thế.

Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải khẽ mỉm cười nhàn nhạt, nhìn về phía vị Thiếu Tướng trẻ tuổi biểu tình băng lãnh, quân phục thẳng thớm, khí thế cao nhất đang ngồi đối diện trên cái bàn bán nguyệt kia, tâm tình lúc này cũng đã thập phần ảm đạm. Tuy rằng từ đầu buổi họp cho đến giờ, đối phương mãi vẫn luôn duy trì sự trầm mặc, không lên tiếng phát biểu lấy một lần, nhưng mà rất rõ ràng, sự an toàn của Bạch Ngọc Lan lần này tuyệt đối không có chút bảo đảm nào cả.

Bởi vì vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh ngày hôm nay phi thường hiếm thấy, cũng không có đeo cặp kính râm quen thuộc của mình. Trên khuôn mặt mà ngày xưa đã từng giống hệt như một dòng sông băng tuyết lạnh loo, như một đóa hàn mai, sấm giăng chớp giật cũng khó có thể lay động lấy một cái, ngày hôm nay rõ ràng triển lộ ra một sự phẫn giận mơ hồ. Cặp lông mày thẳng tắp nhướng lên, giống như một thanh lợi kiếm sắc bén đã rút ra khỏi vỏ, nếu không thấy máu tuyệt đối sẽ không chịu quay trở về.

Thân là một tướng lĩnh quân đội vĩ đại như hắn, bao che khuyết điểm của thuộc hạ chính là một tố chất cực kỳ tốt đẹp không thể thiếu. Bằng không hắn như thế nào lại có thể khiến cho đám thuộc hạ có thể mặc kệ sống chết mà liều mạng vì hắn cơ chứ? Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh thân là một đại tướng lãnh theo trường phái lãnh liệt mạnh mẽ, phong quang thịnh vượng nhất, sắc bén không thể nào đỡ nổi của Quân đội Liên Bang, chỉ cần hạ mệnh lệnh một tiếng liền có thể khiến cho mấy vạn quân nhân sĩ quan binh lính của Sư đoàn Thiết giáp 7 sẵn sàng nhảy xuống sông sâu, biến thành một cây cầu bằng thịt để quân đội hắn ta tiến công, hắn ta tự nhiên chính là nhân vật điển phạm của toàn thể thuộc hạ. Ngày hôm nay, Đông Phương Phái, một trong hai gã quân nhân sĩ quan cao cấp đã từng đi theo hắn một khoảng thời gian dài nhất, nhận được sự tín nhiệm cao nhất của hắn, đã bị Bạch Ngọc Lan ở trước mặt tất cả mọi người thê thảm tàn nhẫn cắt xuống một cái lỗ tai, hắn như thế nào có thể chịu đựng được chứ?

Bản thân Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải vốn xuất thân từ một binh lính hậu cần, cũng không phải là loại quân nhân điển hình với tính cách cương liệt mạnh mẽ như Đỗ Thiếu Khanh vậy, nhưng mà đối mặt với loại hàn ý tràn ngập cảm giác áp bách giống như từ sâu bên dưới lòng đất phảng phất phát ra trên người của Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này, ông ta lại vẫn như cũ có thể một phen đem khuôn mặt của chính mình bảo trì một loại thái độ cực kỳ ôn hòa, nhẹ giọng cất lời nói nhỏ nhẹ ôn nhu, mở miệng giải thích, nói:

- Phạm vào quân kỷ, tự nhiên là phải chịu sự trừng phạt của quân quy rồi. Nhưng cái này dù sao cũng là thuộc về phạm trù quản lý của Đại đội Hiến Binh cùng với Bộ Nội Vụ Liên Bang, cho nên tôi thật sự không đồng ý yêu cầu được quyền tự động giam giữ của quý Sư đoàn được!

Ông ta cũng biết tuyệt đối không thể để cho người của Sư đoàn Thiết giáp 7 bắt giam Bạch Ngọc Lan, bằng không cái đám quân nhân sĩ quan binh lính đã bị lửa giận thiêu đốt đến mức cặp mắt đỏ bừng lên thế kia, khẳng định sẽ một phen khiến cho Bạch Ngọc Lan còn sống so với đã chết đi còn thống khổ hơn rất nhiều nữa. Mà đây cũng chính là cái giới hạn cuối cùng của Sư đoàn Thiết giáp 17!

Quân đội Liên Bang vốn dĩ là một cái tổ chức cực kỳ tôn trọng kỷ luật giai cấp sâm nghiêm. Lúc trước Hách Lôi dám ở trước mặt mọi người cùng với Lưu Phó Sư Đoàn trưởng chỉ thẳng vào mặt mắng chửi không chút kiêng kỵ nào như thế, chính là bởi vì hiện tại hắn cũng đã tấn cấp lên làm Thượng Tá, cùng với Phó Sư Đoàn trưởng Lưu Tư Phúc cùng một cấp bậc.

Mà lúc này thì vị Sư Đoàn trưởng Vu Lâm Hải từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm mặc không nói tiếng nào, đã mở miệng nói chuyện rồi, như vậy trong phòng họp nhất thời trở nên yên tĩnh lại rất nhiều. Ánh mắt tất cả mọi người cũng đều đảo lại, nhìn về phía khuôn mặt lạnh lùng băng lãnh của Đỗ Thiếu Khanh ở bên này. Giờ phút này ở trong phòng họp cũng chỉ còn có Đỗ Thiếu Khanh mới có tư cách lên tiếng, tiếp tục cuộc đối kháng trường kỳ giữa hai Sư đoàn vương bài của Liên Bang này.

Thế nhưng vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này vẫn như cũ duy trì tư thái hờ hững, bình tĩnh ngồi ở đó, cũng không có mở miệng nói tiếng nào, ánh mắt cũng chỉ nhìn chằm chằm vào cặp kính râm cùng với cái mũ quân dụng đang được sắp xếp chỉnh tề ở ngay trước mặt mình, tựa hồ cũng theo sự trầm mặc của hắn mà tản mát ra một loại khí tức khủng bố lạnh lẽo nào đó.

Ngay trong lúc bầu không khí áp lực mạnh mẽ đến lúc sắp sửa nổ mạnh một phen, thì cái bị quân nhân sĩ quan hậu cần phụ tá của Dịch Tư Lệnh, từ đầu đến giờ đã trầm mặc trong khoảng thời gian khá dài, lúc này rốt cuộc cũng liên lạc thành công với Chiến hạm chỉ huy của Quân đội Liên Bang đang neo đậu bên ngoài tầng khí quyển trên Tinh hệ. Khuôn mặt không giận mà có uy của vị sĩ quan chỉ huy cao nhất Quân đội Liên Bang, Dịch Tư Lệnh, nhất thời xuất hiện trước mặt của tất cả mọi người ở đây.

- Chúng ta chính là những bộ đội đang gánh vác sự kỳ vọng của hàng tỷ dân chúng Liên Bang cùng với Tổng Thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh! Hành trình của chúng ta chính là biển rộng tinh cầu trong phiến Tinh vực này! Năm ngày sau, đại bộ đội Liên Bang chúng ta liền bước chân lên hành trình tiến công vào Tinh hệ X3 của Đế Quốc, tấn công vào ba tinh cầu quặng mỏ nằm trong bóng râm của Tinh hệ đó. Ý nghĩa của trận chiến này đối với toàn bộ cục diện hiện nay như thế nào, các người hẳn là phải rõ ràng hơn so với ta rất nhiều. Chẳng lẽ các người cho rằng một cái việc nhỏ không ra gì như thế này, có tư cách làm ảnh hưởng đến trận chiến tranh này hay sao?

Toàn bộ đám quân nhân sĩ quan tướng lãnh đang ngồi trong phòng họp nhất thời đồng loạt đứng thẳng dậy, hướng về phía vị lão Tướng quân đức cao vọng trọng trên màn hình trên tường kia mà cúi chào một cái, im lặng lắng nghe chỉ thị đến cuối cùng, không dám có bất cứ sự khinh thị nào cả. Nhưng mà điều kỳ lạ nhất chính là, vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh từ trước đến giờ cũng chưa từng xuất hiện bất cứ sai lầm nào cả… ngày hôm nay tốc độ đứng dậy cúi chào của ông ta rõ ràng chậm hơn rất nhiều so với ngày thường. Thậm chí ngay cả những đường cong trên khuôn mặt luôn luôn hờ hững của ông ta cũng có vẻ đặt biệt cứng ngắc hơn một chút.

- Dùng thời gian ngắn nhất, một phen đem chuyện tình này giải quyết triệt để cho ta!

Vị Dịch Tư Lệnh ở trên màn hình trên tường dùng sức phẩy phẩy cánh tay mấy cái.

Đỗ Thiếu Khanh hít sâu một hơi thật mạnh, lấy tay cầm cái mũ quân dụng trên bàn trước mặt mình, khẽ điều chỉnh phương hướng một chút, sau đó hướng về phía màn hình trước mặt, ba một tiếng, tiến hành một nghi thức kính chào theo tiêu chuẩn của Quân đội Liên Bang, mạnh mẽ nói:

- Vâng, Tư Lệnh!

- Đỗ Thiếu Khanh, cậu có thể đưa ra yêu cầu của chính mình!

Dịch Tư Lệnh ở trên màn hình trên tường thong thả nói.

- Tôi cũng không có yêu cầu gì cả. Tôi tin tưởng rằng sau khi trải qua sự điều tra cẩn thận của Bộ Nội Vụ, Tòa án Quân sự sẽ đưa ra lời phán quyết công bằng chính trực nhất!

Vẻ mặt Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh không một chút biểu tình nào cả, thoáng im lặng một lúc, sau đó mới nói tiếp:

- Nhưng mà người này, nhất định phải chết!

Không có yêu cầu gì cả, thế nhưng lại dùng đến những từ ngữ mạnh mẽ băng lạnh nhất định phải chết này để thể hiện thái độ của mình, ngữ khí của vị Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh này lại vẫn như trước bình thản đạm mạc, thế nhưng lại tràn ngập sự phẫn nộ khiến cho kẻ khác phải tim đập nhanh. Ai cũng biết rõ ràng là hiện tại hắn đã nổi cơn lôi đình rồi.

Bạch Ngọc Lan nhất định phải chết, đây chính là cái yêu cầu ngắn gọn nhất cùng với đơn giản nhất của hắn cùng với Sư đoàn Thiết giáp 7.

Nói như vậy, Bạch Ngọc Lan khẳng định liền phải chết không chút nghi ngờ nào rồi.

- Lão Hách, kết quả như thế nào?

Thượng Tá Trữ Hòa, sĩ quan tham mưu cao cấp số một của Bộ Tham Mưu Sư đoàn Thiết giáp 17 mới, thần tình sầu lo pha lẫn một chút hy vọng cản đường của Hách Lôi, mang theo một chút chờ mong cùng với sợ hãi hỏi. Hắn ta năm xưa cũng là một đội viên cũ của Tiểu đội 7, thậm chí còn trước cả khi Hứa Nhạc tiến vào Tiểu đội 7 nữa. Hắn đã từng ở trên chiến trường cùng với Bạch Ngọc Lan cộng sự với nhau rất nhiều năm, quan hệ vô cùng thân thiết, đương nhiên là phi thường lo lắng cho người anh em thân thiết này.

- Hiện tại tạm thời giao cho Đại đội Hiến Binh giam giữ, chờ đợi Bộ Nội Vụ điều tra, cuối cùng sẽ đem ra trước Tòa án Quân sự.

Hách Lôi dùng sức vỗ vỗ mạnh lên trên khuôn mặt có chút run rẩy cứng ngắc của mình, hạ giọng nói:

- Bên kia yêu cầu trình tự xử lý vô cùng nghiêm mật, đại khái ngày mai sẽ tiến hành xét xử bí mật.

Trữ Hòa nhẹ nhàng thở ra một hơi dài, nở nụ cười có chút khó hiểu, nói:

- Chỉ cần không bị bọn người của Sư đoàn Thiết giáp 7 âm thầm đánh chết là được rồi. Tuy rằng chỉ sợ sẽ phải ngồi trong ngục giam bảy tám năm trời, nhưng mà so với chết đi, hoặc sống không bằng chết thì cũng tốt hơn rất nhiều rồi.

Vẻ mặt Hách Lôi có chút ảm đạm liếc mắt nhìn về phía hắn, chán nản nói:

- Không cần tự an ủi chính mình nữa, Sư Đoàn trưởng Đỗ Thiếu Khanh đã đích thân lên tiếng, Lão Bạch nhất định phải chết!

- Chết cái con mẹ hắn chứ chết. Chỉ là cắt xuống một cái lỗ tai mà thôi, lại đòi phải dùng mạng để đổi lại à? Làm gì có cái lý lẽ đó chứ?

Trữ Hòa phẫn nộ quát lớn một tiếng.

- Nơi này chính là tiền tuyến, hiện tại lại là thời kỳ chiến tranh cực kỳ đặc thù. Bạch Ngọc Lan thân là quân nhân sĩ quan thuộc cấp, lại ở trước mặt nhiều quân nhân sĩ quan binh lính Liên Bang như vậy, một phen đem lỗ tai của một gã quân nhân sĩ quan cao cấp hơn mình một phen cắt xuống, bị bắn chết ngay tại đương trường cũng là chuyện cực kỳ đương nhiên.

Hách Lôi móc từ trong cái áo quân dụng ra một điếu thuốc lá, châm lên, bắt đầu liều mạng hút không ngừng, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, nói.

- Cậu có biết hay không? Cuối cùng trước khi bị Hiến Binh chế phục, hắn lại cắt mạnh xuống một đao nữa, đem cái lỗ tai đã bị cắt bỏ kia của Đông Phương Phái trực tiếp biến thành mười sáu mảnh vụn lung tung a! Đám quân nhân sĩ quan quân y vốn dĩ cũng không còn biện pháp nào vá lại hoàn chỉnh cho Đông Phương Phái nữa! Cái đao pháp này con mẹ nó thật sự là xinh đẹp tuyệt hảo a. Sư Đoàn trưởng như thế nào lại có thể dễ dàng tha thứ cho hắn sống sót được đây chứ?

Lúc này cũng đã có thêm mấy gã quân nhân sĩ quan khác đi tới, vây quanh bên người hai người, biểu tình im lặng trầm mặc lắng nghe những lời Hách Lôi đang nói. Bọn họ chính là đám quân nhân sĩ quan cao cấp của Sư đoàn Thiết giáp 17, bao gồm Đại Đội trưởng Đại đội Robot Hoa Tiểu Ty, Di Tắc Lưu vừa cùng với Cố Tích Phong vừa mới chạy tới, còn có Lâm Gia, phụ trách công tác bảo trì liên lạc phòng không của Quân đội Liên Bang. Dần dần cũng có thêm càng nhiều những quân nhân sĩ quan khác đi tới, có Tiểu Đội trưởng, có Trung Đội trưởng, có Liên Đội trưởng, cũng có những binh lính bình thường. Tất cả mọi người cũng đều trầm mặc tụ tập cùng một chỗ với nhau.

Bọn họ ai nấy cũng đều hiểu được mấy cái đạo lý này. Bên trong Quân đội Liên Bang kỷ luật sâm nghiêm như thế này, điều mà tuyệt đối không thể nào tha thứ được chính là cấp dưới phạm thượng. Huống chi hiện tại lại đang là thời kỳ chiến tranh khẩn trương như thế này, Bạch Ngọc Lan lại lấy thủ đoạn huyết tinh mà làm tổn thương quân nhân sĩ quan thượng cấp ngay trước mặt vô số quân nhân sĩ quan binh lính như thế này, căn bản là không có khả năng tránh thoát khỏi sự trừng phạt. Nhưng mà bọn họ cũng tuyệt đối không nghĩ muốn chứng kiến cái sự thật này. Bởi vì bọn họ cũng đều từng là những đội viên của Tiểu đội 7, cũng đã từng là những quân nhân sĩ quan đã từng tiếp nhận sự huấn luyện của Hứa Nhạc trong căn cứ huấn luyện của Bộ Quốc Phòng, bởi vì nghĩ đến cái tên gia hỏa đã chết đi nào đó, cũng đã không chỉ một lần sóng vai tác chiến, sinh tử có nhau…

Chu Ngọc, kẻ đã từng nhận được sự thưởng thức mạnh mẽ của Đỗ Thiếu Khanh, hiện tại cũng đã trở thành quân nhân sĩ quan tham mưu vô cùng quan trọng của Sư đoàn Thiết giáp 7, lúc này đang đứng ở xa xa, nhìn về phía đám bằng hữu thân thiết cũ biểu tình vô cùng lãnh lệ đằng kia, trong lòng thật sự rất muốn đi qua an ủi một chút, nhưng mà lại không có cách nào nâng chân lên nổi.

Lan Hiểu Long, hiện tại đã bị điều đến Bộ Tư Lệnh, đảm nhiệm chức vụ quân nhân sĩ quan phụ tác điều phối chiến lược bên cạnh Dịch Tư Lệnh, lúc này chợt từ trong gian phòng họp đi ra, vẻ mặt cực kỳ phức tạp nhìn mọi người một cái, vừa muốn đi qua, lại bị gã sĩ quan quân y Hầu Hiển Đông của Tiểu đội 7 lạnh lùng ngăn cản đường đi.

- Ngay từ sau khi Lão Đại chết đi, cậu cũng đã bị điều đi mất. Đám gia hỏa chúng ta cũng không ai trách cứ cậu cả, ở đâu thì cũng đều là đánh giặc cả, có phải không? Nhưng mà vấn đề là ngay từ đầu cậu cũng không nên dối gạt chúng ta… Những tên gia hỏa mà Bộ Quốc Phòng muốn trọng điểm bồi dưỡng, làm gì lại có thể cùng với mấy tên gia hỏa đám lính đánh thuê chúng ta trộn lẫn vào nhau như vậy cơ chứ?

- Lão Phùng đã chết rồi, Thập Tam Lâu cũng đã chết rồi, Giải Tư cũng đã chết rồi. Buổi tối ngày hôm qua, trên đường lớn của Pháp Già Nhĩ, gã em song sinh của Giải Tư cũng đã chết rồi. Cậu nên biết Lão Bạch vì cái gì mới nổi giận lên như thế. Gia đình của Lão Giải cũng chỉ có hai anh em bọn họ là con trai mà thôi!

- Được rồi, hết thảy những chuyện này cũng đã qua rồi, không tính toán lại nữa. Nhưng mà hiện tại ngay cả Lão Bạch cũng sắp sửa chết đi rồi! Cậu hiện tại đã là nhân vật thân tín của Tổng Tư Lệnh tiên sinh, ít nhất cũng có thể vì hắn mà lên tiếng nói mấy câu gì đi chứ?

Khóe môi của Lan Hiểu Long thoáng khẽ run rẩy lên một chút, thế nhưng chung quy cũng không có mở miệng nói gì cả, mà chỉ là hướng về phía mọi người gật đầu chào một vòng, sau đó hướng về phía Chiến hạm xa xa mà đi tới.

Bạch Ngọc Lan, cái gã nam nhân thanh tú, trên trán lòa xòa vài sợi tóc rối, một chân đứng gác lên sau tường, thân hình thanh tú là lại đại sát tứ phương kia sắp sửa bị giết chết, những đồng đội thân thương của hắn ngày hôm nay có người thống khổ, có người sớm đã bị điều đi, có người thân bất do kỷ… Thế nhưng hắn lại cũng không tìm ra bất cứ biện pháp gì để mà ngăn cản những loại chuyện tình như thế này phát sinh cả.

Vào thời khắc này, Hách Lôi, Cố Tích Phong, còn có Hùng Lâm Tuyền, cái gã gia hỏa ngày hôm qua cũng cùng bị bắt với Bạch Ngọc Lan… trong lòng tất cả những người này cũng đều có cùng một cái suy nghĩ, nếu như hiện tại Lão Đại còn sống, sự tình khẳng định sẽ không giống như bây giờ!