Gian Khách

Quyển 4 - Chương 58: Đế Quốc cất lưới (Thượng)




Có người còn sống, hắn lại là đã chết, có người đã chết, thì hắn lại vẫn còn sống. Vào thời điểm khi mà mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết rồi, thì hắn lại bình thản miệng ngậm điếu thuốc lá, tay bưng ly rượu đỏ ở phía sau tấm màn sân khấu hắc ám lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn gian xảo, phong tao vô cùng rồi lại hết sức đạm mạc nói cho thế nhân biết một điều vô cùng bình thường chính là, hắn vẫn còn sống, hơn nữa sẽ lại vĩnh viễn còng sống tốt!

Ngoại trừ cái nguyên nhân này khiến cho tâm tình của Hứa Nhạc trở nên phi thường phức tạp ra, hắn lại có chút ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, cái tên gia hỏa khốn kiếp kia, sau khi mất tích hoặc là cao bay xa chạy đi đâu đó, thế nhưng bên trong vũ trụ này lại vẫn còn có rất nhiều rất nhiều người đang nhớ nhung hắn, những người này đã bị cái vầng sáng huyễn hoặc xung quanh hắn mê hoặc, khiến cho ý nghĩ trở nên nóng bỏng, ánh mắt lúc nào cũng đăm đăm hướng về phía hắn.

Cũng may là chính mình cũng không phải là loại người giống như thế. Khóe môi của hắn thoáng cong lên, nở ra nụ cười trào phúng nhàn nhạt. Cho nên hắn cũng không có lập tức điên cuồng lên, gào thét nhảy thẳng vào trong khu dân nghèo của Đô thành Thiên Kinh Tinh Đế Quốc, cầm cái đồng hồ không ngừng chạy nhảy xung quanh, dò hỏi mọi người về tin tức của đối phương, đến mức lệ rơi đầy mặt, xúc động không thôi. Mà hắn chỉ là vô cùng bình tĩnh đem cái đồng hồ bỏ vào trong túi áo của mình, vô cùng quen thuộc, bắt chước tên gia hỏa Lan Hiểu Long vậy, nhún nhún vai mấy cái, cuối cùng hai tay đặt lên trên lan can, hướng về phía những ngọn gió đêm đang thổi quét đi bầu không khí ôi bức bên trong Khu IX kia, mắng chửi một câu thô tục mà ngay cả tâm tình của hắn cũng khó có thể hiểu nổi.

Sau khi đem câu nói thô tục kia mắng ra một tiếng, đồng tử bên trong mắt hắn nhất thời co rút lại một trận, hai tay đang chống hờ lên trên ban công đột nhiên căng thẳng lên một trận.

Bên trên con đường lớn ở ngay bên ngoài bức tường của tiểu viện sửa chữa ô tô cứ điểm kia, vào lúc này đang có một chiếc ô tô nhìn qua cực kỳ quý báu cùng với sang trọng đang dùng tốc độ cực cao gần như liều mạng gào thét phóng nhanh về phía này. Tựa hồ như cái gã tài xế đang lái chiếc xe kia có thể nghe thấy được tiếng mắng chửi nặng nề liên quan đến mẫu thân của Hứa Nhạc đang ở trên lầu này vậy, cho nên tâm tình căn bản không thể nào khống chế nổi, khiếp sợ đến mức không thể phân định được phương hướng, cuối cùng mạnh mẽ đâm thẳng vào trong một cái gốc cây lớn vô cùng cứng rắn ở ngay ngoài cửa lớn của gian tiểu viện, phát ra một thanh âm nổ đùng vang vọng!

Gốc đại thụ cứng rắn nhất thời rắc một tiếng liền gãy đôi, bên trong làn khói mù bốc lên còn có thể nhìn thấy được phía trước của chiếc ô tô vô cùng sang quý đã bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng. Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng ngụy trang thành các công nhân xưởng sửa chữa ô tô nhất thời lao nhanh ra khỏi xưởng sửa chữa, có chút gian nan lôi kéo cái cửa xe hợp kim đã bị biến hình một cách nghiêm trọng.

Bên trong chiếc xe chợt vang lên một trận thanh âm la lối, mắng chửi nổi giận đến cực điểm. Mộc Ân tay đưa lên ôm lấy phần trán đang chảy ra máu tươi ướt đẫm của mình, từ trong xe bước ra. Hắn lúc này căn bản cũng bất chấp cái kiện áo khoác bằng da báo vô cùng sang quý trên người mình đã bị rách vụn thành một mảng vô cùng thê thảm, có chút lo âu mà thô bạo huy động cánh tay còn rảnh của mình, lớn tiếng nói mấy câu gì đó với đám thuộc hạ xúm quanh gần đó.

Cặp mắt Hứa Nhạc chậm rãi nheo lại một chút, trong lòng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm nào đó đang dần dần tiến về phía xưởng sửa chữa bên dưới. Hắn liền không một chút do dự, xoay người hướng về phía bên dưới lầu các mà chạy xuống. Cơ hồ là đồng thời ngay lúc hắn chạy đi, cái chuông cảnh báo ngay trong hành lang phía sau lưng hắn đột nhiên vang lên vô cùng chói tai.

Điều này chính là đại biểu cho việc Quân đội Đế Quốc đã phát hiện ra cái cứ điểm bí ẩn này rồi.

Thời gian lúc này vô cùng cấp bách, tất cả các thành viên của tổ chức bình dân phản kháng trong xưởng sửa chữa ô tô cứ điểm này cũng không có thời gian để mà tiến hành chia tay ly biệt, ước hẹn ngày sau gặp lại gì gì đó. Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất mà thu thập lại những hành lý cá nhân cùng với vũ khí của chính mình, sai đó mở ra lối vào con đường địa đạo bí mật ẩn giấu ngay bên dưới cái bục sửa chữa lớn ở trong xưởng.

- Vì cái gì lại phải chia ra để rút lui chứ?

Tề Đại Binh có chút tức giận nhìn chằm chằm về phía vị lão nhân già nua đang ngồi trên chiếc xe lăn, tay nắm chặt súng ống, nói nhanh:

- Ngài hành động bất tiện, vì vậy cần nên đi theo chúng ta mới được!

- Bởi vì cả hai nhóm chúng ta cũng đều rất quan trọng, cho nên cuối cùng cũng phải làm một chút công tác dự phòng mới được. Nếu như bên phía Đế Quốc có thể bắt được các người, vậy thì lão nhân như ta có lẽ còn có thể trốn thoát được!

Những đốm đồi mồi chằng chịt trên mặt vị lão nhân Lĩnh tụ Ốc Tư nương theo những tia ánh sáng có chút u ám trong gian địa đạo dưới lòng đất làm cho nổi bật lên, ánh mắt có vẻ thập phần sáng ngời. Ông ta ôn hòa nhìn về phía đám thuộc hạ trung thành của chính mình, nói:

- Đế Quốc cho tới bây giờ còn không thể nào bắt nổi ta, lần này cũng sẽ không thể. Về những kinh nghiệm chạy trốn, mấy gã thanh niên ít tuổi các người, cũng không có phong phú bằng được ta đâu.

Đám chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng nhất thời cũng đều bật cười lên một tiếng. Cái loại không khí mặc dù sinh tử ở ngay trước mặt thế nhưng lại vẫn như trước tự tin cùng với bình thản này cuốn hút Hứa Nhạc, từ đầu đến giờ cũng không có mở miệng nói gì cả. Hắn chỉ là lặng yên nghĩ đến, những người của tổ chức bình dân phản kháng này cũng giống như là những thành viên của đội du kích Phiến Quân Thanh Long Sơn bên kia, nếu như không có loại tinh thần chiến đấu lạc quan sáng sủa như thế kia, hẳn cũng sẽ không có khả năng ở trong hoàn cảnh xấu như thế này mà chống đỡ lâu dài như thế.

- Hẹn gặp lại!

Hứa Nhạc nhìn vị lão nhân đang ngồi ở trên xe lăn kia, vẻ mặt vô cùng chân thành, nói.

- Chắc chắn là sẽ gặp lại mà!

Vị lão nhân Ốc Tư cũng mỉm cười, gật đầu nói với hắn một câu vô cùng tự tin.

- Không cần phải lo lắng. Những cứ điểm của chúng ta rất thường xuyên bị đám hồ ly bên Bộ Tình Báo Hoàng gia bên kia phát hiện. Chúng ta rất thường xuyên phải di chuyển chỗ ở, cho nên rất có kinh nghiệm. Mộc Ân tiên sinh bên kia cũng không cần phải lo lắng, cái xưởng sửa chữa ô tô này cũng không đăng ký trên danh nghĩa của ông ấy. Hơn nữa ta nghĩ rằng ông ta chạy còn nhanh hơn chúng ta rất nhiều nữa.

Kẻ đang nói chuyện với Hứa Nhạc chính là một gã tráng hán tên Tiểu Kiền, là một gã thuộc hạ vô cùng đắc lực trong Hắc bang của Mộc Ân. Trong lúc vừa nói hắn vừa âm trầm di chuyển, trên người mặc một kiện chính trang màu đen vô cùng âm trầm, nhìn từ đầu đến chân cũng đều lộ ra một cỗ cảm giác vô cùng âm hiểm. Nhưng mà đối với một đám chiến sĩ đang bỏ chạy trốn tránh sự truy sát của Quân đội Đế Quốc mà nói, có một người giống như vậy dẫn đường, ngược lại có thể khiến cho tâm tình của bọn họ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.

Từ con địa đạo bên dưới xưởng sửa chữa ô tô hướng về phía Tây phóng chạy như điên, một hàng hơn mười thành viên của tổ chức bình dân phản kháng cùng với Hứa Nhạc được bao bọc ở chính giữa thậm chí không hề dừng lại lấy một chút. Tốc độ phản ứng của bọn họ quả thật rất nhanh, tốc độ di chuyển đồng dạng cũng rất nhanh. Chi bộ đội Đế Quốc đang tiến nhập vào khu dân nghèo kia hẳn cũng không có biện pháp đuổi kịp tốc độ bỏ chạy của bọn họ.

Một phiến cửa sắt nhìn qua đã khá cũ xưa nhưng vẫn như trước vô cùng chắc chắn cùng với vững chải ở sau lưng mọi người rất nhanh hạ xuống, đem thanh âm cùng với không khí oi bức bên trong gian địa đạo kia hoàn toàn ngăn cách lại. Đám người đào vong bỏ chạy nãy giờ cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, trên trán đã bắt đầu chảy ra mồ hôi. Bọn họ rốt cuộc cũng cảm giác được có chút thả lỏng. Gã thuộc hạ đắc lực Tiểu Kiền của Mộc Ân kia dừng lại, cởi cái áo chính trang màu đen trên người xuống, rất nhanh tiến hành thở dốc mấy tiếng. Sau đó hắn lấy từ trong túi áo ra một bao thuốc lá, bắt đầu phân phát cho mọi người, hắc hắc cười nói:

- Chúng ta xem như là an toàn rồi. Ở nơi này sử dụng là hệ thống thông gió khác với bên kia. Hệ thống truy tìm thông qua mùi sinh thể điện tử của bên Quân đội Hoàng tặc bên kia căn bản không có khả năng điều tra ra chúng ta. Cho nên… các chiến hữu, thoải mái mà hút thuốc đi!

Một mực khẩn trương chạy trốn, về sau lại được thả lỏng mà hút thuốc, khiến cho tâm tình tất cả mọi người ở nơi này trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Mấy gã chiến sĩ lớn tuổi của tổ chức bình dân phản kháng chân dẫm lên những vũng nước đen, bình thản hút thuốc, miệng thì thấp giọng xướng lên các tiểu khúc nào đó. Biểu tình của Tề Đại Binh từ đầu đến giờ vẫn luôn trầm trọng nặng nề, lúc này rốt cuộc cũng được thả lỏng một chút.

Mùi vị của thuốc lá Đế Quốc quả thật không tệ a! Hứa Nhạc nhìn theo những làn khói thuốc lá bốc lên từ trên điếu thuốc trong tay mình, mỉm cười thầm nghĩ trong lòng. Hắn lắng nghe mấy cái tiểu khúc bình dân Đế Quốc không ngừng được bọn chiến sĩ lặp đi lặp lại kia, cảm thấy rất bình dị lại đặc biệt thú vị, nhịn không được khẽ mấp mé môi một chút, muốn thử bắt chước ngâm xướng theo vài câu xem sao.

Nhưng mà ngay khi cặp môi của hắn vừa mới tách ra được một chút, chưa nhẩm theo được lấy nữa câu tiểu khúc, một trận chấn động kịch liệt đột nhiên từ trên mặt đất truyền đến, mãnh liệt đem mọi người đang đứng lố nhố ở đây đẩy ngã xuống mặt đất, ngã thẳng vào bên trong những vũng nước bẩn bên dưới.

Những chiến sĩ của tổ chức bình dân phản kháng bình thường được huấn luyện rất tốt, tố chất không tệ, cho nên cũng không có kinh hoảng thất thố. Bọn họ gian nan chống đỡ thân thể đứng dậy, rất nhanh ôm lên súng ống, bắt đầu công tác bố phòng, cảnh giác quét mắt nhìn về phía sau. Đồng thời các nhân viên kỹ thuật thì bắt đầu giám sát xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.

Một gã chiến sĩ của tổ chức có khuôn mặt hơi tròn trịa, sắc mặt cực kỳ khiếp sợ nhìn chằm chằm vào biểu đồ ba chiều thể hiện trên màn hình trước mặt, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Cách chúng ta bốn km góc hai giờ phía Đông Nam bị nổ mạnh, vậy mà truyền đến chỗ của chúng ta không ngờ vẫn còn mạnh đến như thế… Đám quân đội Hoàng tặc lần này đã dùng đến bao nhiêu bom địa từ đây chứ?

Bên trong đường địa đạo âm u dưới lòng đất nhất thời biến thành một mảnh trầm mặc. Tề Đại Binh đặt một cái máy tính xách tay lên trên đầu gối mình, mười đầu ngón tay nhanh chóng thao tác. Những luồng quang mang lóe lên khiến cho sắc mặt của hắn nhất thời biến đổi kịch liệt. Hắn nhìn chằm chằm vào những hình ảnh theo dõi từ xa xuất hiện trên màn hình máy tính xách tay, cảm giác bi thương dâng lên đầy khuôn mặt.

Một quả tên lửa đạn đạo không đối địa thể tích phi thường lớn đột nhiên từ bên ngoài tầng mây xa xa bay tới, cực kỳ chuẩn xác bắn trúng thẳng vào tòa đại lâu cao lớn ở phía Nam của xưởng sửa chữa ô tô cứ điểm kia. Một tiếng nổ vang kịch liệt, chỉ trong khoảnh khắc đã hoàn toàn phá hủy tất cả những kiến trúc trên mặt đất của xưởng sửa chữa ô tô đằng kia. Một luồng sóng nhiệt xung kích cực kỳ khủng bố lại đem bốn bức tường xung quanh tòa tiểu viện nháy mắt biến thành vô số mảnh xi-măng kích thước không đồng đều, đồng loạt tung bay lên bầu trời, vô cùng khủng bố. Những luồng khí nóng cực độ lãnh khốc tàn nhẫn đem đại bộ phận những chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng ở lại cầm cự chớp mắt biến thành tro bụi.

Những luồng khói đen dày đặc từ trong mảnh phế tích nháy mắt bốc lên, chậm rãi hướng về phía bầu trời bên trên thổi quét qua, tiến vào cặp mắt kinh hãi của vô số những dân chúng ngơ ngẩn ở khu dân nghèo, sau đó dần dần tản mát ra, hoàn toàn che khuất ánh dương quang nhiệt tình mà tự do trên bầu trời.

Nắp đậy của con đường địa đạo ở sâu bên dưới đống phế tích của xưởng sửa chữa ô tô nhất thời bị trận nổ mạnh này trực tiếp hất tung lên, con đường địa đạo hoàn toàn phô bày ra trong làn không khí tràn ngập hương vị cay xè của thuốc súng. Rất nhiều thi thể của những chiến sĩ tổ chức bình dân phản kháng nằm la liệt ở trong đó. Những thanh âm kêu gọi mỏng manh, những thanh âm tiếng súng bắn lách cách vang vọng khắp nơi.

Hơn mười đầu Robot Lang Nha khủng bố gào thét mà ào vào bên trong đống phế tích còn lại của tiểu viện, tàn nhẫn mà lãnh khốc bắt đầu công tác tàn sát cuối cùng.