Gian Khách

Quyển 4 - Chương 390: Không cho ông vĩnh viễn chính xác nữa




Nói xong những lời nói này, Hứa Nhạc lại một lần nữa nhắm chặt hai mắt lại.

Lý Tại Đạo nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình theo dõi, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, thân thể lại một lần nữa kịch liệt run rẩy bên dưới, thân thể của chính mình cũng nhịn không được có chút khẽ run rẩy lên một trận. Ông ta căn bảm không thể tưởng tượng nổi, không thể nào chấp nhận nổi sự thật là con người không ngờ lại có thể trực tiếp khống chế Phi thuyền Chiến hạm như thế. Ông ta nắm chặt hai bàn tay, biểu tình âm trầm đến cực điểm, quay người lại lớn tiếng quát mắng:

- Còn thất thần làm gì nữa, mau mở lớp cửa cách ly, chạy qua đó giết chết hắn ngay lập tức!

o0o

Mà ngay vào lúc này, Hứa Nhạc lại một lần nữa tiến nhập vào trong cái thế giới tràn ngập những đường cong cùng với quang điểm kia. Ý thức cùng với chân khí của hắn khi thì gắn bó với nhau mà di chuyển, khi thì di chuyển khắp nơi trong phiến không gian rộng lớn, khi thì chu du bên trong nội bộ mô hình ba chiều của chiếc Phi thuyền Chiến hạm trừu tượng… Hắn càng ngày càng có thể rõ ràng cảm giác được sự liên hệ của chính mình cùng với chiếc Phi thuyền Chiến hạm kia càng ngày càng chặt chẽ hơn.

Hai bàn tay vẫn như cũ nắm chặt sợi dây truyền tín hiệu điện tử số liệu, hai mắt thì gắt gao nhắm chặt lại, ý thức thì men theo cỗ chân khí nóng rực trong cơ thể, truyền vào trong sợi dây điện tử tín hiệu số liệu, không ngừng truyền vào trong hệ thống chiếc Phi thuyền Chiến hạm. Hai mắt hắn căn bản không nhìn thấy được ý thức của chính mình đã di chuyển đến được nơi nào, nhưng mà lại rõ ràng biết được mình đang nhìn tới được chỗ nào. Đây chính là một loại cảm giác phi thường kỳ diệu. Hắn cảm giác được bản thân mình gần như là biến thành chiếc Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ này, mà chiếc Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ này… đã biến thành chính mình!

Ở bên trong cái thế giới tràn ngập đường cong cùng với quang điểm kia, trong cái thế giới đan xen giữa ánh sáng và bóng tối, Hứa Nhạc đột nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước đây khi còn ở tại Đại học Lê Hoa, hắn đã từng nghe Giáo sư Châu giảng qua một khóa học về mô hình kết cấu của Phi thuyền Chiến hạm Liên Bang…

Đó chính là khoảng thời gian niên thiếu tươi trẻ đi từ vui vẻ cho đến buồn bả thất vọng trong quá trình trưởng thành của hắn. Vừa mới hơi hơi thích cô nàng chủ nhân của bọc bánh quy Tiểu Cẩu trên chiếc xe buýt kia, sau đó lại bởi vì mối tình đầu ngây ngô khờ dại bị tan vỡ một cách kỳ diệu khó hiểu khiến cho tâm thần không yên. Nhưng mà cho dù lúc đó hắn đang ở trong trạng thái tinh thần ngây ngốc như vậy, nhưng vẫn như cũ rõ ràng nhớ kỹ nội dung của khóa học kia.

Bất cứ những hệ thống máy móc phức tạp nào, cho dù có là Chiến hạm Liên Bang đi chăng nữa, cũng đều là do ba đại hệ thống lớn cấu tạo thành, đó chính là hệ thống Khống chế, hệ thống Kết cấu, hệ thống Động lực. Mà thân thể con người cũng đồng dạng chính là ba đại hệ thống lớn như thế này mà tạo thành.

Đại não cùng hệ thống dây thần kinh chính là hệ thống Khống chế, xương cốt, da thịt, nội tạng, mạch máu… chính là hệ thống Kết cấu, những thực phẩm từ thiên nhiên tiến nhập vào cơ thể, sau đó chuyển hóa thành các thứ như là mỡ, dòng máu, dưỡng khí… chính là hệ thống Động lực.

Ở trong buổi khóa học kia, Giáo sư Châu đã từng nói qua, Robot cũng có cấu tạo giống hệt như một chiếc Phi thuyền Chiến hạm. Hứa Nhạc cũng đã từng yên lặng nghĩ tới, thân thể của con người rất có thể được nhìn thành giống như một đầu Robot. Tiếp tục chuyển hóa so sánh thêm một chút nữa cái công thức này, như vậy thân thể con người chính là một chiếc Phi thuyền Chiến hạm mini hay sao?

Đại thúc đã từng nói rằng, thân thể con người chính là cỗ máy móc đứng đầu danh sách, có thể nào chính là cái ý tứ này hay không?

Dưới sự trợ giúp của cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang, ý thức của Hứa Nhạc đã có thể băng xuyên qua hai cái thế giới thần kỳ, có thể trực tiếp tiến vào trong cái thế giới điện tử tràn ngập những dòng điện, tin tức số liệu điện tử… Có phải là bởi vì thế giới trong cơ thể con người cùng với thế giới của máy móc vốn dĩ không có sự bất đồng gì về mặt bản chất hay không?

o0o

Một quá trình ngẫm nghĩ, tự hỏi trong khoảng thời gian thật dài, kỳ thật cũng chỉ là một tia động niệm nhanh như tia chớp ở trong đầu của Hứa Nhạc mà thôi, chỉ trong chớp mắt là đã hoàn thành. Hiện tại vấn đề lớn nhất mà hắn gặp phải cũng không phải là cái loại ánh sáng chân lý mộng ảo khiến cho những nhà triết học gia tam lưu rất có thể đắm chìm vào trong đó, hơn nữa rất có thể vĩnh viễn không bao giờ trồi lên khỏi mặt biển, mà là một sự nguy hiểm chân thật.

Hắn cần phải tranh thủ cơ hội trước khi cơ thể mỏi mệt đến mức bị hỏng mất, bởi vì mạnh mẽ đè ép chân khí bên trong cơ thể tạo thành những thương tổn nội phủ khiến cho bị bạo nổ mà chết, chấm dứt trận trận chiến đấu nhìn qua giống như vô thanh vô tức, thế nhưng trên thực tế lại là dị thường hung hiểm này.

Hắn tin tưởng chắc chắn rằng sau khi xác nhận được tin tức hệ thống truyền gửi và tiếp nhận tín hiệu bị chính mình hoàn toàn phá hủy xong, cho dù có rụt rè cẩn thận như là Lý Tại Đạo cũng không có khả năng tiếp tục chờ đợi nữa, vào lúc này khẳng định là đang có vô số những quân nhân sĩ quan chiến đấu tinh nhuệ hướng tới nơi này mà tấn công.

Hắn cần phải ở trong khoảng thời gian ngắn nhất mà khống chế được chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào khổng lồ này, để cho chiếc Phi thuyền Chiến hạm quay đầu trở lại Liên Bang, tận hết khả năng đưa nó từ nơi sâu trong khe hở khu vực ám khu quay trở lại Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương.

Nhưng mà đây là một chuyện tình khó khăn vô cùng, gần như là không có khả năng hoàn thành. Nếu như muốn dùng hình tượng để mà hình dung độ khó khăn của công việc này, có thể nói rằng, mức độ khó khăn giữa việc khống chế một đầu Robot cùng với khống chế một chiếc Phi thuyền Chiến hạm, chẳng khác nào sự khác biệt khó khăn giống như muốn đẩy một tảng đá lớn trong khu vực hầm mỏ tại Đại khu Đông Lâm, cùng với lay động tòa tuyết sơn bên cạnh bờ hồ Phí Thành vậy!

Muốn khống chế chiếc Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ như thế này, thậm chí ngay cả cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang một khi mạch sóng tín hiệu điện thoại không đủ mạnh mẽ cũng liền không thể nào làm được. Huống chi bản thân Hứa Nhạc hắn cũng chỉ là một người mà thôi, có một thể trọng cũng không được bao nhiêu, thân cao cũng chẳng được bao nhiêu, thân thể mặc dù cường tráng như so ra cũng không được bao nhiêu, có những dòng máu đỏ tươi không được bao nhiêu, một phen đem toàn bộ thân thể vụn vặt này thiêu đốt biến toàn bộ thành năng lượng, cuối cùng cũng có được bao nhiêu năng lực cơ chứ?

Hai bàn tay nắm chặt sợi dây số liệu tín hiệu điện tử, những cỗ chân khí phảng phất như là từ trong xương cốt, từ trong những giọt máu cuối cùng trong cơ thể bị mạnh mẽ bắt ép đẩy ra, gần như không muốn sống nữa, mạnh mẽ quán chú vào trong sợi dây tín hiệu, thế nhưng lại thủy chung cũng không thể hoàn toàn đạt được quyền khống chế chiếc Phi thuyền Chiến hạm. Lúc này thân thể của hắn đã đạt đến mép vực lâm vào hỏng mất. Nếu như tiếp tục mạnh mẽ đè ép thân thể như vậy nữa, hoàn toàn có thể lâm vào tử vong bất cứ lúc nào.

Tới thời điểm cuối cùng này, hắn vẫn như cũ gần như là lặp lại một vấn đề cần phải lựa chọn suốt gần ba mươi năm nay…

Thời điểm đầu tiên khi đặt ra vấn đề này chính là vào một đêm mưa đen thùi trên quảng trường tại phố Chung Lâu, đối mặt với sinh tử cần phải lựa chọn như thế nào đây?

Lúc ở trong bãi đậu xe ngầm bên dưới lòng đất Sân vận động Lâm Hải Châu, đối mặt với đầu Robot M52 cùng với những luồng đạn Cơ pháo Đạt Lâm như mưa sa bão táp kia, cần phải lựa chọn như thế nào đây? Ở trong Sở Nghiên Cứu Công ty Cơ khí Quả Xác, đối mặt với sự đè ép đuổi giết của Viện Khoa Học Liên Bang cùng với trí tuệ cả đời lưu lại của Giáo sư Trầm Lão, cần phải lựa chọn như thế nào đây?

Ở trên Quảng trường Hiến Chương, đối mặt với việc Lý Duy bị người khác bắt giữ làm con tin, không biết sống chết cùng với việc Mạch Đức Lâm sắp sửa trốn thoát thành công, cần phải lựa chọn như thế nào đây? Ở trên đỉnh núi nham thạch trên Tinh cầu 3320, gặp phải tuyệt cảnh cùng với nhiệm vụ khởi động lại mạng lưới Quang huy Đệ Nhất Hiến Chương, cần phải lựa chọn như thế nào đây?

Đối mặt với Thông đạo Không gian, đối mặt với Tinh vực Tả Thiên hiểm ác chưa biết hình dáng như thế nào cùng với Hạm đội U Linh đã tập kích Phi thuyền Cổ Chung Hào, cần phải lựa chọn như thế nào đây? Dưới lộ trình mạch nước ngầm, đối mặt với sự đuổi bắt ám sát của toàn bộ Liên Bang, cùng với một cỗ chấp niệm mạnh mẽ trong đầu, cần phải lựa chọn như thế nào đây?

Đối với rất nhiều người mà nói, những cái này tất cả cũng đều là một vấn đề gian nan cực kỳ khó khăn để lựa chọn.

Nhưng mà khi Hứa Nhạc đối mặt với những cái đề mục này, thậm chí căn bản không cần tốn thời gian mà tự hỏi. Mỗi khi hắn phát hiện ra người khác đang cố ý muốn khống chế cuộc sống của hắn, hoặc là khi có kẻ ác ý muốn làm thương tổn thế giới này, thì hắn cũng đều sẽ dùng phương thức thô bạo nhất mà trực tiếp phá hủy hoàn toàn đối phương.

Rất nhiều năm về sau, mỗi khi nhìn lại những sự lựa chọn trước đây này, hắn đều nghĩ có lẽ thật sự không phải là sự lựa chọn tuyệt đối chính xác, có một số lựa chọn cũng không thật sự cần thiết, có lẽ sẽ có biện pháp khác xử lý tốt hơn. Nhưng mà đối với Hứa Nhạc tại những thời điểm đó mà nói, hắn căn bản không thể nào lựa chọn cả. Bởi vì hắn luôn cho rằng những cái này vốn dĩ cũng không phải là những chuyện tình cần thiết phải lựa chọn.

Mà nếu như hắn đi tiến hành lựa chọn con đường thực hiện khúc chiết dài dòng, như vậy hắn đã là một Hứa Nhạc con người, chứ không phải là một Hứa Nhạc tảng đá Đông Lâm như hiện tại rồi.

Kể từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ, từ thân phận là một gã thiếu niên đào phạm Liên Bang cho đến một vị Thái Tử gia Đế Quốc, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi qua bao giờ. Cho nên khi hắn phát hiện ra bản thân chính mình không thể khống chế được chiếc Phi thuyền Chiến hạm đang tải trong mình mấy ngàn đầu đạn hạt nhân khủng bố, hắn liền cười lớn ha hả, hồn nhiên không thèm để ý đến việc hai bàn chân vô cùng run rẩy của chính mình đang dẫm mạnh lên trên sợi giây giới tuyến bước lên con đường tử vong, làm ra một cái quyết định vô cùng đơn giản, thậm chí là qua loa không cân nhắc…

Nếu như chính mình sắp sửa vĩnh viễn nhắm mắt không bao giờ mở ra nữa, như vậy trước khi hắn nhắm mắt, tuyệt đối cũng muốn đem chiếc Phi thuyền Chiến hạm này biến thành một cái phần mộ sắt thép lạnh như băng!

o0o

Trong cái thế giới màu đen kia, những dòng ánh sáng màu sắc khác nhau lần lượt thay đổi liên tục, tổ chức thành vô số những quang điểm sáng tối không đồng nhất với nhau. Hứa Nhạc nhìn thấy một khu vực mà ánh sáng màu trắng rõ ràng là sáng chói hơn so với ở xung quanh chính mình, xác nhận đó chính là khu vực động cơ Tinh Thái có nhiệt độ cao nhất trong chiếc Phi thuyền Chiến hạm.

Bên cạnh đống kết cấu hệ thống động cơ chính là hệ thống kết cấu vô số các con chíp vi mạch khống chế phi thường phức tạp, so với các con chíp vi mạch của hệ thống phòng ngự và hệ thống truyền gửi, tiếp nhận tin tức càng thêm nghiêm mật cường đại hơn rất nhiều. Muốn phá hư những con chíp vi mạch này cần phải có những dòng chân khí cùng với ý chí mạnh mẽ hơn rất nhiều.

Hứa Nhạc nhanh chóng nắm chặt lấy sợi dây truyền dẫn tín hiệu điện tử số liệu trong tay mình, thân thể lại run rẩy kịch liệt lên một trận, phảng phất như là mỗi một khỏa tế bào trong cơ thể cũng đều đang thiêu đốt lên vậy. Hắn tận dụng hết thảy mọi ý chí, cố gắng hy sinh chính bản thân mình, kính dâng lên những luồng năng lượng mạnh mẽ, khiến cho da thịt của hắn càng ngày càng trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều. Những giọt mồ hôi to như hạt đậu tương ào ào tuôn chảy, trong khoảnh khắc đã bị nung cho bốc hơi lên, ngưng tụ thành một luồng khói trắng bốc lên trên đầu hắn.

Một cỗ lực lượng nóng rực phảng phất như là những luồng nham thạch nóng chảy cuối cùng cũng tuôn trào ra, được hắn điên cuồng đưa vào hai bàn tay. Sợi dây truyền dẫn số liệu tín hiệu điện tử bắt đầu bị vặn vẹo một cách quỷ dị, cái bục điều khiển trước mặt cũng bởi vì vậy mà bị chấn động không ngừng vang lên những thanh âm kẽo kẹt liên hồi.

Những tia lửa điện xôn xao không ngừng nổ lốp bốp, văng bắn ra bốn phía xung quanh, chiếu sáng rực lên trên khuôn mặt tái nhợt đã nhắm chặt hai mắt của Hứa Nhạc, cặp môi khô khan trắng bệch khẽ nhếch lên, trong vành tai, lỗ mũi đã bắt đầu chậm rãi chảy ra một chút máu tươi.

o0o

Vào đúng thời điểm này, trong hai phiến thế giới với những quy tắc hoàn toàn bất đồng nhau đồng thời xuất hiện một cỗ hương vị nào đó vô cùng quen thuộc. Cái loại hương vị này khiến cho hắn nhớ tới lý tưởng nhân sinh cuộc đời lúc ban đầu cùng với một lần nói chuyện phiếm cùng với người bằng hữu thân thiết.

Bản thân hắn khi còn là một gã thiếu niên, vẫn luôn một lòng một dạ muốn trở thành một gã sĩ quan bảo dưỡng trên chiếc Phi thuyền Chiến hạm của cô gái tóc tím xinh đẹp kia. Năm xưa, vào một ngày đẹp trời nào đó, hắn đã quên mất rằng mình đã từng cảm khái qua với Lão Bạch, hay là Thai Chi Nguyên, hay là gã Thi công tử hào hoa xinh đẹp đã chết đi kia rằng, chính mình là một tên gia hỏa căn bản không hiểu chuyện kiến thiết, chỉ giỏi việc phá hoại mà thôi.

Thế nhưng bản thân hắn ngày hôm nay đã trở thành một gã Bảo Dưỡng Sư thiên tài nhất trong toàn bộ vũ trụ, đang ngồi trong một căn phòng hẻo lánh nào đó trên một chiếc Phi thuyền Chiến hạm của Liên Bang, nắm chặt hai sợi dây dẫn tín hiệu điện tử số liệu liền có thể thành công xâm nhập vào trong hệ thống Phi thuyền Chiến hạm, lại rốt cuộc ngạc nhiên phát hiện ra, hóa ra cái mà mình am hiểu nhất quả nhiên không phải là sửa chữa, mà chính là phá hoại a!

Những tia lửa điện không ngừng văng bắn tung tóe ra khắp nơi, chiếu sáng hẳn lên khuôn mặt tái nhợt cùng với khóe môi, lỗ mũi đang không ngừng chảy ra những dòng máu tươi ồ ồ. Những luồng ánh sáng màu vàng cùng với màu đỏ tươi của máu không ngừng pha trộn lại cùng một chỗ với nhau, phát phất như là dát lên trên khuôn mặt hắn một tầng hoàng kim nhàn nhạt.

Thân thể không ngừng run rẩy vào lúc này đã không chảy ra nổi một giọt mồ hôi nào ra nữa. Những đường mạch máu ẩn bên dưới lớp lông tơ trên làn da thế nhưng lại mơ mơ hồ hồ có dấu hiệu chuẩn bị tươm máu ra. Ngoại trừ loại hương vị máu tươi bốc ra tràn ngập xung quanh thân thể, hắn rốt cuộc cũng còn ngửi ra được một cỗ hương vị quen thuộc khác đã xuất hiện, đó chính là hương vị của tử vong!

Chỉ ngắn ngủi trong thời gian gần ba mươi năm trời, Hứa Nhạc đã từng trải qua không biết bao nhiêu lần kinh nghiệm lăn lộn giữa đường ranh sự sống và cái chết, cho nên cái mùi vị tử vong kia đúng là quen thuộc đến như vậy. Cho nên hắn cũng không chút sợ hãi nào đối với cái loại hương vị này, không có quá nhiều cái loại tình cảm bi tráng của một vị anh hùng lặng lẽ không một tiếng động tuẫn đạo trong bóng tối, mà chỉ là tràn ngập một loại tình tự khinh miệt cùng với xem thường, trong lòng thì lại yên lặng thầm nghĩ:

- Tiểu gia đương nhiên sẽ không chết, tiểu gia vĩnh viễn sẽ bất tử!

o0o

Hệ thống động cơ Tinh Thái ở trong khu cách ngăn trung tâm nằm ngay phía sau chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào, đột nhiên phát sinh chuyện dị biến, oanh một tiếng, bùng nổ mãnh liệt. Toàn thân chiếc Phi thuyền Chiến hạm khổng lồ phảng phất như là bị một tảng đá khổng lồ đánh trúng phải, chấn động kịch liệt lan truyền đi khắp tất cả mọi ngóc ngách bên trong các tầng Phi thuyền. Rất nhiều gã quân nhân sĩ quan không để ý đứng vững bị chấn động té ngã thật mạnh xuống mặt đất, vỡ đầu chảy máu rất nhiều.

Hệ thống động cơ Chiến hạm cũng không có phát sinh nổ mạnh, thậm chí không có một cái động cơ nào bị chấn động khiến ngừng hoạt động cả. Những số liệu báo cáo truyền về khiến cho đám quân nhân sĩ quan đứng trong đại sảnh chỉ huy nhất thời tâm tình an tâm một chút. Nhưng mà ngay sau đó, bọn họ phát hiện ra tựa hồ chính mình đã thả lỏng tâm tình quá sớm.

Số liệu khống chế trên các màn hình điều khiển trong đại sảnh chỉ huy không ngừng biển động điên cuồng, bất luận các nhân viên thao tác cố gắng điều khiển cỡ nào cũng không có biện pháp nào đưa ra bất cứ chỉ lệnh gì đối với hệ thống động cơ chính của Phi thuyền, làm ra những thao tác điều khiển hữu hiệu trong giờ phút này.

Thứ quan trọng nhất trên một chiếc Phi thuyền Chiến hạm chính là hệ thống động cơ, không có nguồn năng lượng cung cấp từ hệ thống động cơ, bất cứ một chiếc Phi thuyền Chiến hạm nào cho dù có khổng lồ khủng bố đến mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ có thể biến thành một cỗ quan tài sắt thép không ngừng phập phềnh bên trong phiến vũ trụ hạo hàn tối tăm mà thôi.

Tuy rằng hiện tại hệ thống động cơ vẫn còn tiếp tục duy trì cung cấp nguồn năng lượng, thế nhưng mà nếu quả thật không thể tiến hành bất cứ việc thao tác nào giống như hiện tại, như vậy liền có ý nghĩa là chiếc Phi thuyền Chiến hạm này cũng sẽ không thể nào tiến hành điều chỉnh phương hướng, chỉ có thể giống như một tảng đá vô tri vô giác, vĩnh viễn ở trên tuyến đường phi thành an toàn hiện có mà tiếp tục phi hành đi tiếp, mãi cho đến cuối cùng, bị va chạm với một khỏa hành tinh khổng lồ nào đó, nổ mạnh mất xác hoặc là biến mất ở phía cuối cùng của vũ trụ vô biên vô tận.

Trong đại sảnh rốt cuộc cũng có một vài gã quân nhân sĩ quan nào đó đối diện với biến cố quỷ dị khó có khả năng tiếp nhận như thế này, căn bản không thể nào thừa nhận nổi sự đả kích tinh thần trầm trọng như thế này, trực tiếp ngã xụi lơ trên mặt đất, rốt cuộc cũng không thể nào đứng dậy nổi nữa.

Toàn bộ chiếc Phi thuyền Chiến hạm Liệt Dương Hào nhất thời lâm vào một hồi điên cuồng hỗn loạn giống như sắp sửa lâm vào tận thế vậy.

o0o

- Hứa Nhạc, cậu đến tột cùng đã làm cái gì với chiếc Phi thuyền Chiến hạm này vậy?

Lý Tại Đạo giương mắt nhìn chằm chằm vào căn phòng lúc này đã tràn ngập những tia lửa điện chói lòa xuất hiện trên màn hình theo dõi, giương mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang gắt gao nhắm chặt hai mắt, trên mặt dính đầy máu cùng với mồ hôi, bụi đang bị những luồng lửa điện chiếu cho sáng lòa lên, dùng thanh âm trầm thấp mà thì thào lẩm bẩm, nói.

Tựa hồ là nghe được câu hỏi thì thào lẩm bẩm này của ông ta, Hứa Nhạc chậm rãi mở ra hai mắt, đôi mắt lúc trước vốn dĩ sáng ngời dị thường, hiện tại đã khôi phục lại bình thườngĐồng tử trong mắt đã co rút lại cực điểm, lúc này đã khôi phục lại bình thường. Ngoại trừ sắc mặt vẫn như cũ dị thường tái nhợt ra, còn có một vài dấu vết máu chảy đập vào mắt cực kỳ kinh tâm động phách ra, căn bản nhìn không ra bất cứ sự khác thường nào cả.

Hắn khẽ buông hai bàn tay đã sớm không còn chút sức lực nào nữa ra, hai đầu sợi dây truyền tải tín hiệu điện tử số liệu ba một tiếng rớt thẳng xuống mặt đất ngay bên cạnh chân hắn. Hứa Nhạc chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cái camera gắn ở góc sáng sủa trong căn phòng, dùng thanh âm khàn khàn trầm thấp mà hồi đáp:

- Ông đã kiên trì cho rằng phương hướng mà chính mình lựa chọn vĩnh viễn là chính xác, như vậy cho nên tôi để cho chiếc Phi thuyền Chiến hạm này cũng không bao giờ còn có thể thay đổi phương hướng được nữa!