Gian Khách

Quyển 4 - Chương 305: Cố nhân




Hứa Nhạc toàn thân ướt đẫm rất nhanh đẩy cửa phòng bước vào, những giọt mưa tí ta tí tách không ngừng từ trên cổ tay áo rơi thẳng xuống mặt đất.

Ánh mắt của mấy gã đội viên cũ Tiểu đội 7 cũng men theo những giọt mưa rơi kia mà nhìn thẳng xuống mặt đất. Bọn họ theo bản năng, hoặc là nói có chút cố tình không muốn nhìn thẳng vào gương mặt của Hứa Nhạc. Bởi vì tâm tình khẩn trương hoặc là nói không biết nên gặp lại như thế nào, vì thế cho nên không dám giương mắt nhìn thẳng vào mặt hắn.

Bầu không khí trong phòng có thể nói là vô cùng quái dị, có chút khẩn trương, lại có một chút hương vị áp bức như là lâm vào một tràng chiến đấu sinh tử vậy, có chút cảm giác hít thở không thông, lại cũng có chút cảm giác ngột ngạt khó chịu do bầu không khí tràn ngập đạn lửa mang đến. Hơn nữa lại còn có một loại cảm giác áp bách kỳ lạ giống như là hai phe đối lập đang giương cung bạt kiếm với nhau vậy.

Hứa Nhạc đưa tay lau đi mớ nước mưa chảy đầy trên mặt chính mình, liếc nhìn một vòng mọi người bên trong phòng, khẽ thở dài ra một hơi. Sau đó hắn đem tay phải một phen đút vào trong túi áo, tựa hồ như là muốn móc cái gì ra vậy.

Đám đội viên NTR còn lại bên trong phòng nhất thời khẩn trương lên một chút, sự cảm thụ của bọn họ cùng với đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 hoàn toàn bất đồng với nhau. Đối với bọn họ mà nói, cái gã nam nhân vừa mới đội mưa đội gió xông vào gian tiểu viện này, chính là một nhân vật truyền kỳ, hơn nữa lại còn là một nhân vật cực độ nguy hiểm. Quan trọng hơn nhất chính là, đối phương là một người Đế Quốc.

Bọn họ theo bản năng nắm chặt lấy khẩu súng trong tay chính mình, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể giương lên nhắm bắn.

Nhìn thấy một màn áp bách như thế này, mấy gã đội viên cũ của Tiểu đội 7 kia thuần túy theo bản năng làm ra phản ứng tức thời. Bọn họ nhanh chóng khẽ dời họng súng trong tay mình, nhắm ngay xuống phần sàn nhà ngay dưới chân mình nhằm tiến hành áp chế.

- Không cần phải quá mức khẩn trương như vậy!

Hứa Nhạc để ý đến cục diện đột nhiên diễn ra trong phòng, hắn trực tiếp cầm khẩu súng mang theo trong tay mình quẳng thẳng xuống dưới chân, bàn tay đang thò vào trong túi áo lúc này mới lấy ra, cầm theo một hộp thuốc lá dính đầy nước mưa ướt đẫm…

- Kiêu Ca, Châu Tử, Sơn Pháo…

Hắn nhìn một vòng mấy gã chiến sĩ thuộc cấp cũ quen thuộc, trong lòng mang theo một cỗ tình tự khó có thể che giấu nổi, gọi lớn tên của từng kẻ bọn họ. Sau đó hắn mới mở một hộp thuốc lá ra, từ bên trong móc ra một vài điếu thuốc đã mang theo một chút hơi ẩm nhàn nhạt, cấp cho mỗi người trong phòng một điếu. Thậm chí ngay cả mấy gã đội viên NTR đang cực kỳ khẩn trương giương súng cũng không hề bỏ sót!

Đám binh lính Liên Bang không có bối cảnh Tiểu đội 7 cũ kia, nhìn thấy điếu thuốc lá đưa tới ngay trước mặt của chính mình, nhất thời cảm thấy da đầu có chút rung lên nhàn nhạt. Bọn họ cũng không biết nên phải làm sao bây giờ, cuối cùng sau một lúc xấu hổ, cũng lúng ta lúng túng đưa một tay ra đón nhận lấy. Thế nhưng cũng không có bất cứ kẻ nào dám châm thuốc hút, vẫn như trước cẩn cẩn thận thận nắm chặt khẩu súng trong tay mình, cảnh giác, hoặc nói là mơ hồ khó hiểu nhìn tình hình phát sinh bên trong căn phòng.

Nhưng đám đội viên cũ của Tiểu đội 7 kia lại cũng không có bất cứ sự băn khoăn nào cả. Sơn Pháo cười ha hả đón lấy điếu thuốc lá, bộ dáng cực kỳ tiêu sái, đưa tay gạt đi mớ tóc vốn dĩ đã rất dài, dày trên đầu mình, ngày hôm nay đã bị bụi bậm bám nhiều, cực kỳ dơ bẩn, càng trở nên nặng thêm rất nhiều. Sau khi hắn châm điếu thuốc lên, bộ dáng sảng khoái hưởng thụ rít mạnh một ngụm dài, cuối cùng lại bị hương vị cay nồng ẩn chứa sau hương vị nhàn nhạt ban đầu kích thích khiến cho phải ho khan liên thanh một trận.

Hắn nhanh chóng từ trong túi quần của mình móc ra một hộp thuốc lá màu xanh lan nhạt, hai tay cung kính cầm một điếu thuốc lá đưa qua, bộ dáng thân thiết nói:

- Lão đại, hút cái này đi, hiệu 777 đó, anh hẳn là đã rất lâu rồi không có hút qua phải không?

Hứa Nhạc khẽ giật mình một cái, đưa tay đón nhận lấy hộp thuốc lá 777 màu xanh lam đã rất lâu rồi chưa từng nhìn thấy qua. Hắn đưa mắt nhìn lên cái mái đầu đen thùi dơ bẩn không ngừng lắc lư ngay trước mặt mình, trong đầu chợt nhớ tới một tên gia hỏa tiểu gia cũng rất cường thế, vốn rất thích hút cái loại thuốc lá này, lại bị người ta mạnh mẽ đẩy vào trong Tiểu đội 7, cũng chợt nhớ tới gần một trăm gã gia hỏa đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp lại trên chiến trường…

Cũng giống như là Kiêu Ca, Châu Tử, tên gia hỏa Sơn Pháo này cũng là một trong những thành viên mới của Tiểu đội 7, được điều từ Tiểu đội 8384 của Đội Cảnh vệ Cảng Đô đến bổ sung tiến vào Tiểu đội 7. Phụ thân của hắn là một vị Đại luật sự cực kỳ nổi tiếng bên trong Liên Bang, điều kiện gia đình thật sự là cực kỳ khá giả.

Hứa Nhạc còn nhớ rất rõ ràng, trong một ngày nào đó, sau khi hoàn thành xong một ngày huấn luyện ma quỷ khi vừa mới tiến nhập vào Tiểu đội 7, cái tên tiểu tử này đã lén trốn ra một bãi cỏ phía sau quân doanh, một mình khóc lóc, giống hệt như một đứa bé trai mới lớn chịu phải sự ủy khuất cực kỳ oan ức, không ngừng lên án điều kiện sinh hoạt tại quân doanh thật sự quá kém, ngay cả thuốc hút cũng chỉ có cái loại thuốc lá giá rẻ hiệu 777 không có nhãn hiệu này…

Hứa Nhạc châm điếu thuốc lá lên, cặp mắt khẽ nheo nhẹ lại, thản nhiên hút thuốc, mang theo một cỗ cảm giác tự giễu cùng với hoài niệm mãnh liệt, nói:

- Rất nhiều năm rồi không có kẻ nào gọi tôi là Lão đại nữa…

Nghe thấy câu nói đó, biểu tình của đám đội viên Tiểu đội 7 đột nhiên trở nên có chút phức tạp. Lúc này bọn họ lại chợt nhớ tới thân phận chân chính của gã nam nhân trước mặt này, nhớ tới cái bí mật thân thế khiến cho toàn bộ Liên Bang cũng phải khiếp sợ của hắn. Đột nhiên bọn họ phát hiện ra biểu hiện của chính mình thật sự là rất có vấn đề, quả thật không có loại thái độ mà một quân nhân sĩ quan Liên Bang chân chính cần phải có.

Nhưng mà cái này thật sự là không có cách nào a! Sơn Pháo khẽ chau nhẹ cặp mày, trong lòng xác nhận rằng chính mình nói như thế nào cũng không có cách nào đem Lão đại đối đãi thành như một địch nhân chân chính được!

Vì thế hắn đàng nhìn mọi người trong phòng, nở nụ cười hắc hắc xấu hổ, bật đốt cái bật lửa quân dụng trong tay mình, cười tủm tỉm tiến đến trước người đám đội viên Tiểu đội NTR, một phen thay bọn họ châm điếu thuốc lá.

Mười mấy gã nam nhân cầm trong tay điếu thuốc lá đã được đốt lên, đứng tại chỗ dùng sức hút mạnh từng ngụm thuốc lá. Những làn khói thuốc trắng đục nhanh chóng lan tỏa ra, chiếm cứ lấy mỗi một góc nhỏ bên trong gian phòng, cuối cùng thành công xóa bỏ đi hoàn toàn một tia khẩn trương lạ lẫm cùng với giằng co vẫn còn sót lại trong căn phòng.

Trên những phiến chiến trường nguy hiểm mà sinh tử chỉ cách nhau trong đường tơ kẻ tóc như chiến trận, cái loại đồ vật giải trí có thể thiêu đốt này vĩnh viễn cũng đều là thứ khiến cho người ta trở nên gần gũi, hòa hợp cảm xúc lẫn nhau tốt nhất. Đám đội viên của chi Tiểu đội NTR vốn dĩ giống như sắp lâm vào đại địch kia, rốt cuộc cuối cùng cũng thả lỏng một hơi. Trên mặt bọn họ bắt đầu lộ ra những nụ cười cực kỳ rõ ràng, ngồi xuống dựa lưng vào vách tường, cùng với đám đồng bạn nhẹ giọng trò chuyện với nhau mấy câu gì đó.

Cơn mưa gió nặng nề bên ngoài cửa sổ vẫn như cũ tiếp tục kéo dài, vô số những giọt mưa to tròn giống hệt như những viên trân châu không ngừng giã mạnh lên những mái ngói sứt mẻ, giã lên trên những tấm ván gỗ che chắn, không ngừng nở rộ ra, phát ra những thanh âm phốc phốc phốc phốc, quanh quẩn bên trong tai của ất cả mọi người, lại giống như là đang nhẹ nhàng khải nên một khúc đàn viôlông thanh thoát, khiến cho kẻ khác thả lỏng cực độ.

Hứa Nhạc một phen đem điếu thuốc lá trên miệng gỡ xuống, kẹp trong hai đầu ngón tay, rất nhanh quét mắt nhìn một lần bên trong phòng. Ở một góc âm u phía cuối phòng, hắn có thể rõ ràng nhìn thấy một gã thương binh nằm dài trên băng ca, nhưng do ánh sáng không rõ ràng, nên cũng không biết là người nào.

Bảo La hiện tại đang nửa quỳ nửa ngồi phía sau cái cáng, trên khuôn mặt vẫn như cũ ngây ngô trẻ tuổi tràn ngập một loại tình tự không thể nào tin nổi cùng với kinh hỉ ngơ ngẩn xuất thần. Xem bộ dáng của hắn tựa hồ như đang có ý đồ muốn đứng lên vậy.

Hắn khẽ nâng lên cánh tay phải đang đặt dọc bên cạnh thân mình, nhẹ nhàng làm ra động tác nhấn nhẹ xuống một chút, ý kêu Bảo La bình tĩnh lại, đừng làm ra những động tác gì quá mức kích động. Sau đó hắn xoay người nhìn qua gã hán tử khôi ngô hùng tráng đang đứng bên cạnh cửa sổ, trầm mặc một lát sau, cuối cùng mở miệng nói:

- Cậu biết rõ ràng bên trpng phiến chiến khu Tây Nam này nguy hiểm như thế nào mà, mang theo hai gã tù binh sẽ càng phiền toái hơn nhiều. Đừng có nói với tôi rằng cái này là tuân theo những sổ tay chiến thuật gì gì đó a. Nếu như cậu nghĩ thấy thương binh là một vấn đề lớn, vậy thì tôi có thể giúp cậu một tay.

Những hạt mưa trong vắt từ phía sau lưng của Hùng Lâm Tuyền, thông qua phần khe hở của tấm ván gỗ đã bị hắn đập nát lúc trước tiến thẳng vào trong phòng, văng bắn lên trên hai bả vai tráng kiện hữu lực của hắn, thế nhưng hắn lại không hề có chút ý tứ nào sẽ di động tránh mưa cả. Kể từ sau khi Hứa Nhạc tiến vào trong gian phòng này, hắn mãi vẫn luôn đứng bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt không một chút biểu tình, trầm mặc nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, cũng không có tiến lên ôm lấy Hứa Nhạc, cũng không có ôm súng lên chĩa về phía Hứa Nhạc, nhưng cũng không có đưa tay nhận lấy điếu thuốc lá do Hứa Nhạc đưa qua.

- Đại Hùng, cậu hẳn là biết rõ ràng tính tình của tôi. Tôi cũng sẽ không bao giờ nói dối, cũng sẽ không nói những lời vô nghĩa. Coi như là nể mặt tôi một lần đi, một phen đem gã Bảo La này thả ra đi. Hắn chẳng phải là Hoàng tử Đế Quốc gì cả đâu. Chẳng qua là hắn cùng với mẫu thân của hứn năm đó đã từng cứu mạng tôi khi tôi lần đầu tiên đi đến Đế Quốc. Đổi lời khác mà nói, xem như là bọn họ đã từng trợ giúp qua Liên Bang đi. Tuy rằng đó cũng không phải do bọn họ cố tình, nhưng mà tôi hướng cậu cam đoan một điều, hắn là người tốt! Cả nhà bọn họ ai nấy cũng đều là người tốt!

Hùng Lâm Tuyền có chút khẽ nhíu mày, thầm nghĩ những câu này nghe qua cuối cùng vẫn thấy có chút gì đó là lạ. Ngay thời điểm hắn định mở miệng nói vài câu gì đó, đột nhiên tại một góc âm u bên trong căn phòng chợt vang lên một tràng tiếng cười cực kỳ khoa trương.

- Ha ha ha… thật sự con mẹ nó quá mức hòa thuận vui vẻ a! Một cuộc gặp mặt tình cảm thắm thiết a! Ha ha ha…

Tiếng cười rất lớn, phi thường kiêu ngạo, vô cùng lãnh tĩnh, thậm chí còn lộ ra một hương vị thê lương, một cỗ cảm giác oán hận phi thường, nhất thời hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người trong phòng. Tất cả mọi người đều mang theo vẻ mặt ngạc nhiên gỡ xuống điếu thuốc lá trên miệng mình, nhìn về phía chỗ phát ra tiếng cười kia.

- Các người ở đây đang làm cái gì đó? Diễn kịch à? Một hồi gặp mặt cực kỳ ấm áp tình thân sao? Cái đám binh lính ngu ngốc các người kia, nghĩ đến một phen đem ánh mắt của chính mình bịt lại, thì tên gia hỏa này liền không phải là người Đế Quốc sao?

Đông Phương Ngọc đang nằm trên cáng, thân thể bị thương rất nặng, lúc này đây lại không biết kiếm từ nơi nào ra được một chút khí lực, dựng tay chống đỡ thân thể của hắn ngồi dậy, dựa lưng vào một góc tường có chút nhếch nhác sau lưng, hô hấp dồn dập hổn hển nhìn chằm chằm mọi người, mạnh mẽ lớn tiếng mắng:

- Các ngươi nghĩ thật sự muốn đi theo kẻ địch, hay là muốn phản quốc hay sao? Hay là chuẩn bị đi ôm lấy chân của gã Thái tử Đế Quốc vô sỉ kia hay sao?

Hắn có chút gian nan nâng lên cánh tay, chỉ thẳng về phía Hùng Lâm Tuyền đang đứng ngay bên cạnh cửa sổ, lớn tiếng quát lên:

- Hùng Lâm Tuyền, nếu như mày thật sự dám cùng hắn tiến hành giao dịch, trừ phi hiện tại mày ngay lập tức giết chết tao tại đây, bằng không sau khi lão tử quay trở về, nhất định sẽ đem mười tám đời tổ tông nhà mày lôi ra Tòa án Quân sự!

Sơn Pháo bị những lời nói tàn nhẫn thô tục của tên này kích thích khiến cho trong lòng dâng lên một hồi nộ hỏa. Hắn phì một tiếng, phun ra một ngụm nước miếng lẫn theo cả phân nửa điếu thuốc lá trong miệng mình, rống lớn lên một tiếng:

- Đông Phương Ngọc, lão tử mặc kệ quân hàm của mày cao đến đâu, nếu như mày còn dám mở miệng mắng chửi Lão đại là người Đế Quốc một lần nữa, chờ đến khi thương thế của mày lành lại, lão tử tuyệt đối sẽ đâm vào bụng mày thêm ba cái lỗ nữa đó!

Một tràng cười tràn ngập nỗi oán hận kia của Đông Phương Ngọc đã kích thích khiến cho hắn rơi ra vài giọt nước mắt. Phần miệng vết thương nằm ngay chỗ ngực bụng của hắn vốn còn chưa lành hẵn, bị cơn chấn động khiến cho vỡ ra một lần nữa, bắt đầu chảy ra một mớ máu tươi, nhìn qua phi thường thê thảm.

Hắn quay sang nhìn về phía Sơn Pháo, nở nụ cười khinh miệt, cười nhạo:

- Tên nhu nhược, mày nói hắn không phải là một tên nhu nhược hay sao?

Cặp môi của Sơn Pháo khẽ nhấp nháy mấy cái, muốn lên tiếng phản bác, thế nhưng lại không biết phải phản bác như thế nào. Vẻ mặt hắn giống như khóc, lại giống như đang cười, khẽ nhếch miệng lên một chút, quay đầu lại nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc, cặp mắt của hắn nhìn qua giống hệt như là một con thỏ trắng đang bị thương, bị con sói dồn vào đường cùng, nhìn qua cực kỳ đáng thương.

Hứa Nhạc quay đầu lại nhìn về phía góc phòng. Mãi cho đến lúc này, hắn mới nhận ra thân phận chân chính của gã thương binh đang nằm trên cán này, trong lòng không khỏi sinh ra một trận khiếp sợ cùng với ẩn chứa một cỗ khó hiểu mãnh liệt.

Đông Phương Ngọc rất nhiều năm trước đây chính là Doanh Đoàn trưởng Doanh đoàn I của Sư đoàn Thiết giáp 7, cùng với Tây Môn Cẩn chính là cánh tay trái, cánh tay phải của Đỗ Thiếu Khanh. Chiến tranh kéo dài nhiều năm như vậy rồi, dựa theo những công tích mà hắn từng lập được trong khoảng thời gian này, bản thân hắn hiện tại ít nhất cũng nên đảm nhận chức vụ một sĩ quan chỉ huy nào đó của một Sư đoàn Thiết giáp chủ lực của Liên Bang, thậm chí rất có thể nắm giữ quyền chỉ huy rất cao bên trong Quân đội Liên Bang, trở thành một thế hệ tướng lĩnh trẻ tuổi của Quân đội Liên Bang nữa.

Ai có thể ngờ đến được, một gã quân nhân sĩ quan tiền đồ quang vinh không thể hạn lượng như vậy, hiện tại lại xuất hiện bên trong một khu tiểu viện giữa chiến khu Tây Nam chiến hỏa phi thường thảm liệt như thế này, hơn nữa lại còn nằm trên băng cứu thương không ngừng ho khan rướm máu, phát ra một tràng tiếng cười thê lương mà oán hận như thế.

Hứa Nhạc đương nhiên nhớ rõ ràng là năm đó đúng là chính mình đã một phen bức bách, buộc Đỗ Thiếu Khanh phải tự mình trừng phạt người này, quẳng ném hắn tiến vào trong chi bộ đội NTR của Sư đoàn Thiết giáp 17 mới này. Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ đến rằng, cái tên gia hỏa này ở trong chi Tiểu đội NTR có xác suất tử vong phi thường cao này ngây người đến thời gian ba năm trời, càng không nghĩ đến, Đỗ Thiếu Khanh sớm đã trở thành đệ nhất nhân của Quân đội Liên Bang tại tiền tuyến, không ngờ mãi cũng không có một phen đem cái gã thuộc cấp trung thành nhất của mình này điều động ra ngoài.

- Anh nói rất đúng, mặc kệ có thừa nhận hay không đi chăng nữa, thì cuối cùng tôi cũng là một người Đế Quốc. Nhưng mà hiện tại tôi cũng không một phen cho rằng cái loại thân phận này của tôi là một sự nhục nhã. Bởi vì người Đế Quốc cũng không phải ai ai cũng là người xấu, còn người Liên Bang cũng không phải ai ai cũng đều là người tốt!

Ba năm trước đây, ở trong gian cửa hàng tạp hóa dưới chân núi tại Liên Bang, một buổi uống rượu nói chuyện, hai chén nước lẩu, một dĩa đậu phộng, một buổi nói chuyện dài, Hứa Nhạc cũng đã sớm không còn sự đấu tranh giãy dụa nghi hoặc đối với thân thế của chính mình nữa. Hắn chỉ là khẽ nheo mắt lại một chút, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Ngọc đang nằm dài trên cán cứu thương, nói:

- Ví dụ như một gã người Liên Bang giống như là anh vậy, không ngờ lại có thể vô sỉ đến mức ở trên chiến trường, hướng về phía lưng của chiến hữu mà nổ súng! Anh nghĩ rằng anh có đủ tư cách để mà chỉ trích sự nhu nhược của người khác hay sao?

Bên trong căn phòng toàn bộ là một mảnh im lặng. Đông Phương Ngọc ngồi dựa nửa người vào vách tường nhìn chằm chằm Hứa Nhạc, nụ cười trên mặt dần dần thu liễm lại. Hắn trầm mặc một lát sau, cuối cùng mới lạnh lùng hồi đáp:

- Về phần chuyện của năm đó, tao không muốn giải thích bất cứ lời nào cả. Chính là ở trong Tiểu đội NTR mấy năm nay, cho tới bây giờ tao cũng chưa từng che giấu sự chán ghét của tao đối với đám người Tiểu đội 7 hỗn đản khốn kiếp các người. Một đám binh phỉ không chút chuyên nghiệp như bọn mày, cho dù có toàn bộ chết hết đi chăng nữa, cũng sẽ không đến lượt tao cảm thấy đau xót… Nhưng mà tao thật sự đã trả một cái giá quá đắt!

Đông Phương Ngọc khẽ cúi đầu xuống nhìn về phía đám máu loãng chảy ra từ lớp băng vải ngay trên bụng mình, nhàn nhạt nói:

- Tao ngây người ở trong Tiểu đội NTR này suốt ba năm trời nay, còn đám người trong phòng thì đã ở trong này bao nhiêu lâu rồi? Trên Tinh cầu Mặc Hoa này có ai giết càng nhiều địch nhân hơn so với tao đây cơ chứ?

- Dựa theo chiến công của tao, ta sớm đã có thể ưỡn cao ngực mà đường đường chính chính rời khỏi Tiểu đội NTR rồi, nhưng mà lão tử cố tình không đi, lão tử cố tình muốn tiếp tục ngây người ở lại Tiểu đội NTR này, mãi cho đến khi chết đi mới thôi!

- Vì cái gì?

Đông Phương Ngọc vẫn như cũ nhìn thẳng vào ánh mắt của Hứa Nhạc, v không một chút biểu tình, tiếp tục nói:

- Hứa Nhạc, tao chính là muốn ngăn chặn những miệng lưỡi tràn ngập nhân nghĩa đạo đức một cách vô sỉ của mày. Tao chính là muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, chính mình không có làm mất mặt của Sư đoàn Thiết giáp 7 cùng với Sư Đoàn trưởng! Tao muốn để cho tất cả các người không có bất cứ lý do gì có thể chỉ trích bộ đội của tao cả!