Gian Khách

Quyển 4 - Chương 274: Ông có mặc quần lót hay không?




Rất nhiều năm trước đây, ở tại Tinh vực biên thùy Tây Lâm của Liên Bang xa xôi, ở trên một khỏa Tinh cầu tên gọi là 5460, có một vị quân nhân sĩ quan trong Quân viễn chinh Đế Quốc tên là Arthur, bởi vì cự tuyệt mệnh lệnh giết hại những bình dân bá tánh của Liên Bang do thượng cấp đưa xuống, cho nên đã bị quân pháp xử tử. Sau đó thi thể của hắn cùng với thi thể của hơn chín ngàn bình dân bá tánh vô tội của Liên Bang bị chôn chung cùng một chỗ, nằm ngủ say bên dưới lòng đất lạnh lẽo không biết bao nhiêu năm. Mà cái gã quân nhân sĩ quan Quân viễn chinh Đế Quốc tên gọi là Arthur này, đúng chính là huynh trưởng của bác gái Tô San.

- Tao vì anh ấy mà cảm thấy kiêu ngạo a!

Bác gái Tô San xoay người lại, bắt đầu đảo đều mớ cháo rau trộn đang sôi sùng sục trong nồi, lại đưa tay lên xoa xoa khóe mắt có chút đỏ ửng cay cay của chính mình. Ngay cả bà ta cũng không biết vì nguyên nhân gì, những sợi dây thần kinh mạnh mẽ đã bị cuộc sống cơm áo gạo tiền ma luyện đến mức cực kỳ thô chắc rồi, ngày hôm nay lại trở nên tinh tế mẫn cảm đến như thế này, phảng phất như là quay trở lại những ngày thơ ấu, cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp, cơm áo không cần phải lo năm xưa.

Một nồi cháo rau trộn nóng hôi hổi cùng với hương thơm ngan ngát chỉ trong nháy mắt đã bị ba người thanh toán xong hết đến từng giọt cuối cùng. Bên trong căn tiểu viện bình thường im lặng tĩnh mịch, ngày hôm nay lại sáng lên ánh đèn dịu mắt. Hứa Nhạc một phen bảo Chung Yên Hoa vào trong bếp rửa chén bát, bác gái Tô San sau khi nói mấy câu cũng không lay chuyển được hắn, cũng đành phải ngồi xuống, nắm tay Hứa Nhạc nói chuyện phiến, quan tâm xem mấy năm nay hắn đến tột cùng là đã trôi qua như thế nào.

Tán gẫu đến một lúc nào đó, bác gái Tô San đột nhiên nhớ lại câu chuyện xưa đã nói dở lúc còn ở trong nhà bếp, bèn một phen cực kỳ trân trọng, từ trong phòng của chính mình lấy ra một quyển nhật ký được bà ta bảo quản phi thường cẩn thận. Mười đầu ngón tay thô mập cẩn cẩn thận thận mở ra từng trang từng trang một, tiếp tục giảng thuật cho Hứa Nhạc nghe về những nổi hoài niệm của chính mình đối với huynh trưởng, cùng với những chuyện của hắn ta khiến cho mình cảm thấy kiêu ngạo.

- Đây là quyển nhật ký mà năm đó thời điểm khi anh ấy nhập ngũ, đích thân tao đã mua tặng cho anh ấy…

Quyển nhật ký này năm xưa vốn dĩ là bề ngoài có một lớp da trâu màu nâu nhạt chế tạo thô sơ, trên những trang giấy trắng tinh là nội dung được viết tay bằng loại mực nước màu xanh lam sẫm… Hứa Nhạc im lặng nhìn chằm chằm vào những trang nhật ký trước mặt, đọc lướt qua từng trang một. Nội dung của những trang nhật ký này đối với hắn cũng không quá xa lạ, bởi vì năm xưa hắn đã từng đọc qua một lần rồi.

Hứa Nhạc cũng không có nói với bác gái Tô San, chính là hắn năm xưa đã phát hiện ra di thể của huynh trưởng bà ta, cũng chính là do hắn một phen đem quyển nhật kỳ này mang về Đế Quốc, cuối cùng mới đi qua bàn tay của Hoài Thảo Thi, đưa tới bên trong gian tiểu viện bình yên ấm áp đầy tình người này.

Sau khi trả một cái giá đắt cực kỳ thảm trọng là đập vỡ hai cái bát cùng với một cái đĩa, Chung Yên Hoa rốt cuộc cũng ngây ngốc hoàn thành xong công tác dọn dẹp sau khi ăn uống. Bộ dáng cô bé con có chút xấu hổ xoa xoa hai bàn tay nhỏ bé đã phồng rộp đỏ lên của chính mình, lúng ta lúng túng quay trở lại phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Hứa Nhạc, nhìn thấy một màn này, dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc.

- Chúng ta đánh một ván bài đi?

Hứa Nhạc quay sang nhìn bác gái Tô San, cười cười hỏi.

Cũng giống như rất nhiều đêm dài trong quá trình trốn chết tại Đế Quốc năm đó vậy, bên trong gian tiểu viện nhỏ bé lại bắt đầu một hồi đánh bài mà lại không có chút xíu ý tứ nào liên quan đến đánh bạc cả. Loại bài Nan Hoa Lộ của Đế Quốc này chơi đùa để giải trí thật sự phi thường có ý tứ, cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa thay thế vị trí của Bảo La, chỉ tốn thời gian ba ván bài, tâm trí cũng đã thật sự bị hãm sâu vào trong đó, căn bản không thể dứt ra được.

o0o

Đêm khuya yên tĩnh, bên ngoài con đường tắt nhỏ trước cửa gian tiểu viện đã bắt đầu vang lên thanh âm truy đuổi cùng với khiêu khích của đám mèo hoang chó hoang của khu chợ đen ngoài kia.

Cái giường nho nhỏ của năm xưa hiện tại vẫn như cũ đặt trên cái gác xép của gian tiểu viện, bên cạnh cánh cửa sổ sát vách tường vẫn như cũ còn đặt một cái bàn giấy nhỏ. Những công cụ sửa chữa cất giữ bên trong ngăn kéo của cái bàn kia bởi vì thật lâu rồi không ai dùng tới mà có chút rỉ sét. Cánh cửa sổ hướng ra bên ngoài quảng trường của khu dân nghèo, lướt tầm mắt ra xa xa có thể rõ ràng nhìn thấy được cái gian đại viện màu trắng tinh ở xa xa nằm bên dưới ánh trăng, phát ra chút ánh sáng nhàn nhạt.

Lúc này Chung Yên Hoa đang nằm sấp trên giường ngủ, hai tay chống lên cái cằm nhỏ nhắn, ánh mắt tràn ngập sự tò mò nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc đang ngồi bên cạnh bàn làm việc, tay cầm các công cụ sửa chữa không ngừng làm việc. Cô nàng phát hiện ra rằng lúc này nhìn thấy vị Hứa Nhạc ca ca bình thường vẫn luôn nheo mắt, nhăn mày, lúc này trên mặt rốt cuộc cũng đã xuất hiện loại vẻ mặt thả lỏng nhất, sung sướng nhất, gần như trước giờ chưa từng bao giờ xuất hiện qua.

Trong lòng cô nàng không khỏi có chút khó hiểu. Cái gian tiểu viện này đến tột cùng có cái thứ ma lực như thế nào, không ngờ lại có thể khiến cho một kẻ bình thường đeo trên lưng những gánh nặng mà một người khó có thể tưởng tượng nổi, lại có thể trở nên bình tĩnh như thế?

Cô nàng quả thật cũng trực tiếp hỏi ra sự nghi hoặc của bản thân mình. Hứa Nhạc nghe được câu nói kia, buông cái cây vít cùng với cái chấm hàn trong tay xuống, đảo mắt nhìn một vòng các linh kiện truyền phát tín hiệu truyền hình cao tần đặt rãi rác khắp nơi xung quanh trên bàn, thấp giọng hồi đáp:

- Lúc đó anh chính là đang đứng trong thời khắc nguy hiểm đến sinh mệnh nhất, bị trọng thương hôn mê không biết gì cả, thân bị vây hãm bên trong vòng vây của đám binh lính Đế Quốc, bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi. Mà bác gái Tô San bà ta cũng không có bất cứ lý do gì, ra tay thu giữ anh, kết quả khi anh tỉnh lại, ngay cả lý do anh bị thương cũng không thèm hỏi một câu, tiếp tục thu lưu anh một thời gian.

Hứa Nhạc khẽ quay đầu nhìn lại, liếc nhìn cô nàng thiếu nữ đang nằm dài trên giường, nở nụ cười nhạt, nói:

- Cái địa phương khi mà người ta tuyệt vọng nhất nhìn thấy được sự hy vọng, thì nơi đó chính là thiên đường! Cái gian tiểu viện nhỏ bé này đối với anh mà nói, chính là thiên đường!

Bên trong gian gác xép khẽ im lặng một lát sau, đột nhiên lại vang lên một thanh âm cảm khái cực kỳ hiếm có của Hứa Nhạc.

- Cái quyển nhật ký lúc nãy, vừa rồi em cũng đã đọc qua rồi đó. Có một chuyện tình mà em không biết chính là, cái quyển nhật ký kia vốn dĩ đã từng đi theo một gã quân nhân sĩ quan trẻ tuổi, kiêu ngạo, kiên nghị mà ôn hòa, ở bên trong không gian vũ trụ vô cùng hiểm ác di chuyển suốt thời gian bảy năm dài đằng đẳng, sau đó bị chôn thây bên dưới một cái hố đã chôn đến mấy vạn người ở dưới sông băng trên Tinh cầu 5460. Mãi cho đến năm đó, khi anh cùng với Thương Thu phát hiện ra sự tồn tại của quyển nhật ký này, cuối cùng mới theo chân anh mà đi tới Đế Quốc…

Chung Yên Hoa khẽ giật mình quay sang nhìn chằm chằm về phía hắn.

- Anh phát hiện ra thi thể của Arthur, sau đó ở tại Đế Quốc lại được cô nàng em gái duy nhất của Arthur cứu sống. Đây là duyên phận hay là vận mệnh cơ chứ? Ở trong cái gian tiểu viện này, ít nhất là anh đã học tập được một vài điều. Con người có lẽ sẽ có sự phân chia cao quý cùng với ti tiện, thế nhưng mà chuyện đó cùng với chủng tộc mỗi người thật sự cũng không chút quan hệ gì với nhau! Bác gái Tô San cùng với anh trai Arthur của bà ta mặc dù đều là người Đế Quốc, nhưng mà bọn họ cũng đều là những người cao quý cùng với thiện lương.

Hắn quay lại quay người đi, cầm lấy cây vít lục lăng cùng với cái đầu mỏ chấm hàn, lại bắt đầu tiếp tục chăm chú mà trầm mặc thực hiện việc lắp ráp thiết bị truyền phát tín hiệu truyền hình tần số cao, cúi đầu bình thản nói:

- Bác gái đã một phen thu thập tốt phòng ngủ của Bảo La rồi. Em mau nhanh chóng đi ngủ sớm đi, ngài mai chúng ta còn phải đi tới phủ Đại Sư Phạm nữa!

Chung Yên Hoa từ trên giường trở mình ngồi dậy, gỡ sợi dây kẹp tóc đang buộc hờ trên cổ tay mình xuống, nhanh nhẹn đem mái tóc màu nâu nhạt đơn giản mượt mà như tơ lụa trên đầu mình buộc lại thành một cái bó tóc đuôi gà đáng yêu xinh xắn sau đầu, nói:

- Em vốn tưởng rằng chuyện tình bên kia quan trọng hơn, chúng ta sẽ đi đến phủ Đại Sư Phạm trước khi đến đây nữa chứ?

Hai vai của Hứa Nhạc hơi khẽ trầm xuống một chút, cũng không có quay đầu nhìn lại, sau khi trầm mặc một lát sau mới nói:

- Anh rời khỏi nơi này nhiều năm như vậy rồi, thật sự có chút sợ hãi. Anh sợ hãi bà ta có thể đã chết mất rồi.

o0o

Bữa điểm tâm ngày hôm sau chính là món bột lọc nấu thành lát mỏng, phủ lên trên đó một ít đậu xanh cùng với thịt băm nhuyễn, bốc lên mùi thơm nức mũi, mùi vị cực kỳ mê người. Dưới ánh mắt tràn ngập tình yêu thương cùng với quan tâm của bác gái Tô San, Hứa Nhạc ăn uống đặc biệt sảng khoái. Con cô nàng Chung Yên Hoa, trên đầu vẫn buộc kiểu tóc đuôi gà, nhìn qua ăn uống cũng có chút nhanh chóng, ánh mắt nheo lại thành nụ cười tươi tắn, cái miệng thì nhai lách nhách một cách bất nhã. Chỉ là hai bàn chân đặt ở dưới bàn rõ ràng là đưa qua đánh lại một cách cực kỳ khẩn trương.

- Lát nữa tôi dẫn em gái đi dạo phố, shopping một chút. Nàng ta lần đầu tiên đi đến Thiên Kinh Tinh…

Hứa Nhạc đưa tay đón lấy cái khăn mặt nóng hổi do bác gái Tô San chuẩn bị sẵn, đưa lên xoa xoa miệng mấy cái, nói:

- Buổi chiều tôi sẽ ra cửa hàng phụ giúp bác một phen, vẫn là nằm ở trước gian cửa hàng cũ hay sao?

- Đúng vậy!

Bác gái Tô San cất giọng cười ha hả hào sảng đáp lời, bởi vì những lời nói này của Hứa Nhạc mà cảm thấy cực kỳ cao hứng.

o0o

Bởi vì nguyên nhân thời tiết đã khô ráo hơn không ít, khiến cho mặt đường vốn dĩ xập xệ phập phồng không bằng phẳng ở khu dân nghèo cùng với bề mặt xi măng thấp kém khắp nơi xung quanh cũng bớt đi một ít bùn đất như bình thường, hơn nữa cũng không có chịu tải quá nhiều nước bẩn hôi thối cùng mới vết chân, xe cộ này nọ, cho nên nhìn qua cũng không quá mức dơ bẩn như lần trước Hứa Nhạc ở lại. Các hàng cây dài bên cạnh con phố cũng có nhiều lá xây xanh mát hơn nhiều, những tia nắng sớm hồn nhiên trong trẻo chiếu rọi xuống, nhìn qua lại có thêm mấy phần xinh đẹp cùng với tươi mát.

- Nếu như ăn không vô thì cũng đừng có cố ăn!

Hứa Nhạc liếc mắt nhìn sang cô nàng Chung Yên Hoa đang trầm mặc đi bên cạnh mình, nói. Ngày hôm nay cô nàng thiếu nữ mặc trên người một bộ váy áo màu đen, nhìn qua có vẻ cao lớn hơn bình thường một chút. Mái tóc được buộc hình đuôi ngựa vén cao trên đầu, lộ ra phần cổ trắng noãn xinh đẹp, cùng với phần cổ áo màu đen hoàn toàn tương phản với nhau. Những luồng gió nhè nhẹ thổi quét qua, khiến cho một vài sợi tóc đột nhiên bay lên phất phơ, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp, có một loại cảm giác ngây ngô cùng với trong sáng.

- Cũng phải để cho bác gái cảm thấy vui vẻ chứ!

Chung Yên Hoa nở nụ cười khanh khách, trả lời.

Hứa Nhạc khẽ cười cười, nói:

- Cũng đâu có nhất thiết phải khách sáo như vậy đâu?

Nghe thấy câu nói đó, Chung Yên Hoa chậm rãi cúi đầu xuống, cảm xúc trong lòng có vẻ không phải vui tươi như ngoài mặt. Cô nàng thiếu nữ co chân lên đá bay một viên sỏi nhỏ nằm ngay trước mặt mình, trong lòng thì lại yên lặng nén giận, nói một câu:

- Thật sự là một tên đại ngu ngốc!

o0o

Hai người cũng không đi quá xa, cái gian đại viện màu trắng tinh kia liền xuất hiện ngay bên kia đường, yên lặng nằm đó như chờ đợi hai người bọn họ đến thăm. Cái bức tường đại viện này nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng nhìn hút cả tầm mắt lại vẫn chưa thấy được điểm cuối, đại khái có thể phán đoán ra được diện tích gian đại viện bên trong lớn đến mức nào.

Những tòa kiến trúc bên trong gian đại viện này đều là các loại kết cấu bằng gỗ quý cực kỳ xa xỉ. Một gian lầu các cũng không quá cao, mơ hồ ẩn hiện bên trong hàng cây, im lặng mà tỏa ra khí tức cổ lão của thời gian.

Nhìn vào bên trong gian đại viện này, cái đập vào mắt người khác đầu tiên chính là một cái sân rộng lớn. Hứa Nhạc lặng yên nhìn chăm chú vào những cái lều trại lâm thời cùng với các căn nhà đơn sơ dựng lên một cách sơ sài khắp nơi xung quanh gian đại viện màu trắng, nhất thời hiểu được mấy cái kiến trúc rác rưởi này khẳng định là năm đó sau khi bộ đội Đế Quốc san bằng toàn bộ, hiện tại vừa mới xây dựng lên không bao lâu.

Hắn đem ánh mắt của mình một phen thu hồi lại, nhìn xuyên thấu qua cánh cổng lớn của gian đại viện, nhìn sâu vào bên trong cái sân lớn. Chỉ nhìn thấy bên trong kia, bất luận là những bức tường, hay là những cây cột trụ của gian lầu các, toàn bộ cũng đều được sơn phết một màu trắng tinh cực kỳ thuần khiết, là một màu trắng khiến cho kẻ khác nhìn thấy, trong lòng cũng sinh ra tâm lý chán ghét!

Lúc này đúng là bởi vì giữa mùa xuân, trăm hoa đua nở, những luồng gió xuân mặc dù thổi qua có chút lành lạnh, nhưng lại phảng phất mang theo từng luồng hương hoa thơm ngát xuyên thấu tường viện mà ra. Những luồng hương thơm ngát này ở bên trong những hàng cây khẽ lượn lờ qua lại một chút, sau đó liền hóa thành những mùi thơm ngát mũi lan tỏa ra khắp nơi xung quanh.

Mặc dù nơi này là nằm giữa khu dân nghèo cùng khổ nhất tại Đô thành Thiên Kinh Tinh, nhưng mà trên các con đường bốn phía xung quanh gian đại viện màu trắng này lại sạch sẽ vô cùng, phảng phất giống như là một tòa Hoàng cung nào đó vậy. Tuy rằng hiện tại trên đường thậm chí ngay cả đám mèo hoang, chó hoang cũng bởi vì đêm qua chơi đùa mệt mỏi mà còn chưa thèm rời khỏi giường, trên các con đường là một mảnh vắng vẻ u tịch, nhưng mà bốn phía xung quanh lại có thể phát hiện ra rất nhiều thân ảnh của đám cảnh sát Đế Quốc đang hờ hững nhưng chuyên chú nhìn chăm chú vào mọi thứ bốn phía.

Chung Yên Hoa có cảm giác như trong không khí tràn ngập một loại mùi vị nghiêm túc khẩn trương nào đó, cặp mắt khẽ nheo lại một chút, hỏi:

- Chúng ta sẽ đi vào bằng cách nào đây?

Hứa Nhạc nhàn nhạt hồi đáp:

- Cứ việc đi vào thôi!

Chung Yên Hoa thoáng ngẩn người một chút, hai hàng lông mày thanh tú thoáng khẽ nheo lại một chút, nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc, nói:

- Hứa Nhạc ca ca, hiện tại anh càng ngày càng giống như một gã triết học gia tam lưu a. Em thật sự không thể nào quen nổi, cũng không thích chút nào.

Hứa Nhạc cười cười, nói:

- Anh chỉ là muốn nói những lời thành thật thôi mà!

Sau khi thoáng dừng lại một lúc, hắn mới tiếp tục giải thích:

- Hiện tại toàn bộ cao tầng của Đế Quốc cũng đều biết rõ ràng chúng ta là ai, chúng ta đang ở nơi nào. Một khi đã là như thế, chúng ta đây cũng chỉ có thể thành thành thật thật đến đăng môn bái phỏng rồi.

o0o

Đi đến trước cổng phủ Đại Sư Phạm, hai người bọn họ lễ phép tiến hành thông báo tên họ, tiếp nhận công tác kiểm tra an toàn theo lệ. Dưới sự dẫn dắt của vị Quản gian đại nhân đã từng có duyên gặp mặt một lần trước đây, Hứa Nhạc cùng với Chung Yên Hoa hướng về phía cái sân lớn ở sâu trong đại viện màu trắng kia mà tiến lên.

Dọc theo đường vào có hoa cỏ, có cây cối, có hòn giả sơn, có thể thấy được thạch bích, có những vách tường gỗ, có những bức bình phong cổ lão làm cổng, có thể nghe được tiếng đọc sách truyền ra từ bên trong gian lầu các, thanh âm thảo luận bình thản, hoặc là những tiếng tranh luận kịch liệt… Hẳn là đang có rất nhiều những vị học giả nghiên cứu lịch sử, đang mở những buổi thảo luận, những buổi nghiên cứu học thuật, hoặc là các buổi tranh luận chuyên đề để chứng thực các sự kiện lịch sử cụ thể nào đó trong quá khứ của Đế Quốc chẳng hạn.

Mấy năm trước đây, vào ban đêm trà trộn lẻn vào trong phủ Đại Sư Phạm, đến lúc thoát đi lại quá mức vội vàng, cho nên lần đó Hứa Nhạc căn bản không có thấy qua quá nhiều những chi tiết rõ ràng bên trong gian đại viện màu trắng này. Nhưng mà ngày hôm nay hắn cũng không có tâm tình cùng với tinh thần để mà đi quan sát cái địa phương kỳ dị nhất trong toàn bộ Tinh vực Tả Thiên này, mà chỉ là đang chờ đợi cùng được gặp mặt cái gã gia hỏa kia, đến hỏi hắn một vài vấn đề nào đó.

Ở tận cng bên trong cái khu vực tận cùng của gian đại viện màu trắng, cái gã nam tử đang đứng trên cái bục đá cao nhất tại nơi đó chợt khẽ xoay người lại, cái áo bào trắng như mây khoác hờ bên ngoài phiêu phiêu theo gió tung bay phất phơ, lộ ra hai cái chân trần trụi mà trắng muốt cực kỳ lóa mắt bên dưới, lộ ra cái khuôn mặt hoàn mỹ chói mắt đến cực độ của ông ta. Mái tóc dài bộc chặt chẽ ép lại phía sau đầu, hai bên tóc mai vẫn còn pha lẫn một vài sợi bạc trắng nhàn nhạt, nụ cười trên mặt thì vẫn như trước phi thường vô sỉ.

Vị quản gia cúi đầu cung kính chào một cái rồi xoay người thối lui. Hứa Nhạc nhìn chằm chằm vào vị Đại Sư Phạm trước mặt mình, nhịn không được, bất đắc dĩ đưa tay lên gãi gãi đầu mấy cái, hỏi:

- Lần này ông lại là đang đợi tôi đến đây sao?

- Đương nhiên!

Đại Sư Phạm nở nụ cười hắc hắc, cất bước chuẩn bị bước xuống khỏi bậc thềm đá, ngữ khí vui vẻ nói:

- Vẫn là lấy danh nghĩa của tình yêu, văn học cùng với hòa bình mà chờ đợi cậu!

Hứa Nhạc nắm chặt bàn tay nhỏ của của Chung Yên Hoa, giương mắt nhìn chằm chằm vào vạt áo bào trắng đang bay phấp phới bên hông của Đại Sư Phạm, đột nhiên trong lòng lóe lên một cái, nghĩ đến một vấn đề phi thường nghiêm trọng. Hắn vội vàng vươn bàn tay trái ra che lại tầm mắt của cô nàng thiếu nữ, trầm giọng hỏi:

- Ngày hôm nay, ông có mặc quần lót hay không đó?

Đại Sư Phạm nhíu lại cặp mày cực độ anh tuấn của chính mình. Rõ ràng tuổi tác của hắn đã rất lớn rồi, thế nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của hắn vẫn như cũ quanh quẩn một loại hương vị mê đắm lòng người, phảng phất như là khuôn mặt của một nhất đại yêu vật vậy. Vẻ mặt ông ta có chút u oán nói:

- Ta cũng không phải là một tên biến thái thích cởi truồng chạy rông a!

Vẻ mặt Hứa Nhạc tràn đầy sự trào phúng nhìn ông ta, đang chuẩn bị mở miệng châm chọc người này mấy câu gì đó, đột nhiên phát hiện ra mấy ngón tay trái của chính mình đã có thêm mấy cái ngón tay lành lạnh tinh tế nắm lấy, kéo xuống một chút.

Hứa Nhạc kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra cô nàng thiếu nữ Chung Yên Hoa đã một phen đem bàn tay trái đang ngăn cản trước tầm mắt cô nàng của chính mình mạnh mẽ kéo xuống, ánh mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào gã Đại Sư Phạm mặc áo bào trắng đang từ trên bậc thềm đá phiêu nhiên bước xuống đằng kia.

Cặp đồng tử đen láy trong đôi mắt cô nàng đã sáng rọi như sao trời, cực kỳ mê mẩn hô lớn:

- Ca ca, anh xem vị đại thúc này, không ngờ xinh đẹp cực kỳ a!