Hứa Nhạc mãi vẫn luôn không ngừng nghĩ rằng, ngoại trừ một vài người nào đó ở bên Phí Thành Lý Gia kia ra, trên thế giới này cũng không có ai
biết được mối quan hệ thật sự giữa mình cùng với Phong Dư. Nhưng mà ai
có thể ngờ đến được, sau khi rời xa cố thổ vô số năm ánh sáng, ở tại
lãnh thổ Đế Quốc xa xôi này, cái vị Hoàng đế Bệ hạ cao cao tại thượng ở
trước mặt này không ngờ lại đơn giản một câu nói toạt ra vô số huyền cơ
như thế này.
Hoài Thảo Thi đứng ở bên cạnh bức bình phong đóa hoa hướng dương màu vàng rực kia, cùng với cái vị quý tộc đầu bạc đang đứng trước cái ngai vàng kia, phản ứng so với hắn lại càng mạnh mẽ hơn một
chút. Từ sau khi nghe được cái tên Nạp Tư Lý kia, Hoài Thảo Thi từ trước đến giờ vẫn luôn thong dong bình tĩnh đến cùng cực kia, trong nháy mắt
đã kinh ngạc ngẩng phắt đầu lên. Còn cặp lông mày của gã quý tộc đầu bạc kia thì lại nhăn tít lại thành một mảnh, sau đó nhanh chóng dãn ra trở
lại.
Người này chính là Thân vương Bách Ô, Đại thần Quân vụ của
Đế Quốc. Ông ta chính là huynh đệ ruột của Hoàng đế Bệ hạ. Cái gút mắc
bí mật giữa Hoàng thất cùng với Đại Sư Phạm Phủ năm xưa này, đối với ông ta mà nói cũng không phải là chuyện bí mật gì cả. Ông ta biết rất rõ
ràng cái tên Nạp Tư Lý này đối với vị Hoàng đế Bệ hạ ở trước mặt mình
kia có ý nghĩa quan trọng đến như thế nào. Trong lúc ông ta đang vô cùng khiếp sợ đối với mối quan hệ giữa cái gã quân nhân sĩ quan Liên Bang
này cùng với Nạp Tư Lý kia, đồng thời trong lòng ông ta cũng có chút ảm
đạm thầm nghĩ, Hoàng đế Bệ hạ một khi đã để cho chính mình lắng nghe
chuyện tình này, đại khái trong lòng ông ta hẳn cũng đã làm ra quyết
định gì đó rồi.
Hoàng đế Đế Quốc Hoài Phu Sa chậm rãi đứng thẳng
người lên, bộ trường bào hoa mỹ trên người ông ta giống hệt như một đám
lưu vân nhất thời trút xuống. Ông ta cũng chẳng hề để ý đến sự khiếp sợ
cùng với kinh ngạc của ba người có mặt tại nơi này, nhìn chằm chằm về
phía Thân vương Bách Ô, vẻ mặt không chút biểu tình, nói:
- Cái
chết của Tạp Đốn, ta căn bản không cần phải giải thích với ngươi bất cứ
cái gì. Nhưng mà ta thật sự không ngờ nổi, ngươi lại ngu xuẩn đến nông
nổi như thế này. Các người cuối cũng vẫn cứ luôn nói rằng trên thế giới
này cũng không có ai có thể ở dưới tình huống như thế kia mà giết chết
Tạp Đốn được. Cho nên cái chết của hắn nhất định là âm mưu nào đó của
ta, nhất định là do Hoài Thảo Thi đích thân ra tay. Nhưng hiện tại, hậu
nhân của Nạp Tư Lý đã đích thân chính miệng thừa nhận là do hắn giết
chết Tạp Đốn. Ngươi hiện tại còn có cái nghi ngờ nào mới nữa hay không?
Thân vương Bách Ô trầm mặc một lúc thật lâu, rốt cuộc cũng không còn khiêm
tốn tiếp tục duy trì tư thế nghiêng nửa người nữa, mà là chậm rãi đứng
thẳng người dậy, phần lưng thẳng tắp lên, nhìn về phía Hoài Phu Sa, bình tĩnh nói:
- Nói thật, ta thật sự cũng không cần lời giải thích
này của ngài. Ngài hẳn là cũng biết rất rõ ràng, ta chỉ là mãi vẫn luôn
sợ hãi đối với ngài. Cái chết của Tạp Đốn chẳng qua chỉ là khiến cho sự
sợ hãi của ta nhất thời cực kỳ khó khăn mà biến thành dũng khí để hành
động. Chẳng qua ta thật sự không ngờ đến, Nạp Tư Lý không ngờ lại vẫn
còn sống, hơn nữa không ngờ lại còn có một đứa con trai nữa.
- Trên thế giới này, những chuyện khiến kẻ khác không thể nào tưởng tượng đến nổi, vẫn còn có rất nhiều nữa.
Hoài Phu Sa lạnh lùng trả lời.
Thân vương Bách Ô nở nụ cười có chút chua chát, nói:
- Ngài chung quy vẫn chính là muốn ta thua một cách tâm phục khẩu phục mà thôi.
- Các người có thể phản kháng lại ta, mưu đồ muốn lật đổ sự thống trị của ta. Trên thực tế, ngay từ năm đó, sau khi Phụ hoàng lựa chọn ta lên làm Thái tử, mấy chục năm nay, ngươi vẫn luôn âm thầm làm những chuyện tình như vậy.
Hoài Phu Sa chắp hai tay lại sau lưng, ánh mắt có chút
xa xăm nhìn ra tầng mây rực đỏ tràn ngập bên ngoài cửa sổ gian đại lâu,
ngữ khí bình thản ung dung nói:
- Nhưng mà ta rất khó có thể chấp nhận chuyện các ngươi lại bởi vì một cái lý do ngu xuẩn như thế này mà
phát động nội loạn. Ta lại càng không muốn bởi vì những chuyện tình mà
cho tới bây giờ ta chưa từng làm qua lại đi gánh vác những trách nhiệm
về mặt đạo đức như thế.
Thân vương Bách Ô cũng không hề lên tiếng trả lời câu nói của ông ta, chỉ là trầm mặc tiến hành chỉnh trang lại
quần áo trên người, sau đó hướng về phía hành lang lan can bên cạnh mà
đi đến.
Ở phía cuối hành lang lan can, mấy tên quân nhân sĩ quan
Đế Quốc đang đứng chờ, chuẩn bị bắt vị quý tộc cao cấp, nhân vật chủ
chốt đứng sau màn của cuộc phản loạn lần này.
Thân vương Bách Ô
nở nụ cười nhàn nhạt, hai bàn tay tràn đầy nếp nhăn đặt hờ lên trên cái
hàng rào lan can, sau đó khẽ lắc lắc đầu, thân thể nhất thời nhảy vọt ra ngoài, rơi thẳng xuống, rơi xuống cái không gian tràn ngập ánh nắng
chiều đỏ rực bên dưới.
Hoài Phu Sa lạnh lùng nhìn một màn diễn ra này, nhìn thấy vị huynh trưởng ruột của chính mình nhảy lầu tự sát,
biểu tình cũng không có bất cứ biến hóa nào. Chỉ là cặp mắt lạnh lùng uy nghiêm tựa hồ như nhìn thấu hết mọi chuyện trên thế gian, hướng về phía tầng mây bên dưới không ngừng nhìn xuống, giống như là muốn dõi theo
cái thân ảnh đang không ngừng rơi xuống giữa tầng không kia.
Hứa
Nhạc bị trói buộc gắt gao trên cái giường bệnh, trầm mặc chăm chú nhìn
hết thảy một màn diễn ra trước mặt, biết rằng chính bản thân mình đã có
cơ hội chính mắt nhìn thấy một trang lịch sử nào đó của Đế Quốc. Hắn
không biết cái trận quý tộc phản loạn này nguyên nhân đích thật đến tột
cùng là cái gì, Hoàng đế Đế Quốc đã gặp phải một tràng ám sát hung hiểm
đến như thế nào, lại làm như thế nào có thể cường hãn mạnh mẽ bình định
lại hồi phản loạn này. Hắn cũng không biết cái bị quý tộc già vừa mới tự sát kia đến tột cùng là ai, nhưng mà hắn có thể đoán biết được, ngay
khi cái gã quý tộc kia nhảy lầu tự sát mà chết, cái trận phản loạn này
rốt cuộc cũng ghi xuống một dấu chấm dứt cuối cùng.
Hoàng đế Đế
Quốc bắt buộc mình phải tiến cung, đại khái chính là muốn để cho mấy cái gã quý tộc phản loạn này tin tưởng rằng cái chết của Tạp Đốn kia cùng
với ông ta không có quan hệ gì?
Hứa Nhạc trầm mặc tự hỏi như vậy. Đột nhiên hai đạo ánh mắt có chút nóng bỏng của hắn khẽ nhướng lên một
chút, lại nhớ lại cái vấn đề khi nãy. Theo như câu nói kia, rõ ràng có
thể phỏng đoán ra được, Hoàng đế Đế Quốc không ngờ lại quen biết với
Phong đại thúc. Chẳng lẽ Phong đại thúc thật sự là một tên giặc phản
quốc hay sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía cái vị nam tử trung niên ở gần ngay trước mắt kia, hai mắt khẽ nheo lại một chút, thanh âm có
chút khàn khàn hỏi:
- Ta có thể nào biết được Nạp Tư Lý kia đến tột cùng là ai không?
Hoàng đế Đế Quốc cũng không có trả lời câu hỏi của nó, mà ngược lại mang theo một khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng pha một chút phức tạp, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Nhạc, nói:
- Hắn hiện tại đang ở đâu?
- Đã chết rồi!
Hứa Nhạc bình thản trả lời.
Hoàng đế Đế Quốc trầm mặc một lúc thật lâu, sau đó mới khẽ phất nhẹ ống tay
áo, tựa như muốn xua đuổi đi một đoạn trí nhớ xa xưa cực kỳ không chút
thoải mái nào, hoặc là một đầu ruồi bọ đáng chán ghét nào đó, trầm mặc
nói:
- Hạng người như thế, đáng lý ra phải chết sớm hơn nhiều.
- Ông vì cái gì lại biết được giữa tôi và ông ta có mối quan hệ?
Hứa Nhạc đột nhiên nghĩ tới một cái vấn đề vô cùng trí mạng đối với hắn.
Nếu như Hoàng thất Đế Quốc đối với năng lực của Phong Dư hiểu biết phi
thường như thế, như vậy liền có thể biết được hắn có năng lực lấy ra con chíp vi mạch nhân thể sau gáy của hắn. Như vậy bọn chúng như thế nào
không đề phòng mình trốn chết đây chứ?
- Hạng người như Lý Thất Phu khẳng định sẽ không có con riêng bên ngoài.
Hoài Phu Sa có chút hờ hững nói:
- Mà cậu lại là một gã người Liên Bang có thể tu luyện được Bát Đạo chân
khí, như vậy cậu liền tự nhiên chính là con riêng của Nạp Tư Lý.
Nghĩ đến những lời trao đổi của vị Hoàng đế Đế Quốc này cùng với cái tên quý tộc già nua kia, trong lòng Hứa Nhạc chợt dâng lên một tia cảm giác cổ
quái. Vì cái gì mà đám người Đế Quốc này lại kiên trì cho rằng chính
mình là con trai của Phong Dư, chứ không nghĩ đến là đệ tử của ông ta
chứ? Chẳng lẽ đúng như những gì mà Hoài Thảo Thi lúc trước từng nói qua
vậy, cái loại năng lực gì gì mà Bát Đạo chân khí cổ quái kỳ dị này, thật sự là một loại tồn tại nhàm chán thuộc loại di truyền huyết thống hay
sao chứ?
- Đây là một cái suy luận vô cùng đơn giản. Thế nhưng
rất thú vị chính là, ở trong toàn bộ cả vũ trụ này, đại khái cũng chỉ có mấy người là có thể suy luận ra được mà thôi.
Khuôn mặt Hoài Phu Sa lạnh lùng lãnh đạm, cũng không toát ra dáng vẻ thú vị gì cả:
- Hiện tại vấn đề của ta chính là ở chỗ, một khi cái tên khốn kiếp kia đã chết đi rồi, vậy thì cái cơn lửa giận mà ta đã súc tích hơn hai mươi
mấy năm nay, nên trút xuống đầu ai bây giờ đây?
Bền ngoài tòa đại lâu có một vài luồng gió thổi quét vào, cũng không nhanh chóng mãnh
liệt, cũng không nhẹ nhàng chậm rãi, thế nhưng lại có chút rét lạnh,
chẳng qua là cũng chẳng thể nào rét lạng bằng được bầu không khí toát ra bên trong đại sảnh này.
Hoài Thảo Thi từ đầu đến giờ vẫn luôn
đứng bên cạnh tấm bình phong hoa hướng dương vàng kim, trầm mặc không
nói tiếng nào, lúc này đột nhiên lại ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm về
phía vị phụ thân của mình, tựa hồ như muốn nói cái gì đó. Nhưng mà đôi
môi nàng ta chung quy vẫn là mím chặt lại, một lời cũng không nói ra.
- Tôi thật sự không biết năm đó đã phát sinh ra những chuyện tình gì…
Hứa Nhạc cũng không có giải thích cho đối phương biết mối quan hệ chân
chính giữa chính mình cùng với Phong Dư đại thúc, hắn chỉ khẽ nheo mắt
nhìn chằm chằm vị Hoàng đế Đế Quốc kia, nói:
- Cho nên cái ý
tưởng gì đó của ông, cùng tôi căn bản cũng chẳng có quan hệ gì cả. Tôi
hiện tại cũng chỉ là một gã tù binh của các người mà thôi.
Hai
tay Hoài Phu Sa khẽ chắp lại sau lưng, trầm mặc đứng thẳng người ở đó
một lúc thật lâu sau, tựa hồ như không có nghe thấy Hứa Nhạc đang nói
cái gì cả. Sau đó hắn chậm rãi khẽ cúi nửa người xuống, dùng tay nhặt
lên một cành táo gai nhìn qua vô cùng cũ kỹ luôn nằm bên dưới chân cái
ngai vàng của chính mình.
Cành táo gai này không biết đã được sử
dụng bao lâu, chỗ tay cầm toát ra vẻ sáng bóng do sử dụng lâu ngày, còn
phần thân của nó thì lại mơ hồ có những vệt máu đã khô lâu ngày, biến
thành một màu đen xạm, nhìn qua có chút đáng sợ.
Cành táo gai kia nặng nề hạ xuống, cũng không có phát ra những đường cong xinh đẹp nào
cả, chỉ là hung hăng trực tiếp bổ ra không khí, sau đó xé rách những lớp băng vải cùng với các sợi dây ràng buộc trên thân thể của Hứa Nhạc,
đồng thời cũng xé rách luôn huyết nhục trên thân thể của hắn, mang theo
những cơn oán giận vô tận, phát tiết những cơn cừu hận của vị quân vương chẳng biết từ nơi đâu mà đến.
Chát! Chát! Chát!
Bên trong cành táo gai này có cất giấu vô số những cái móc câu bằng kim loại rất
nhỏ. Mỗi một lần nó hạ xuống, tựa như lớp gai nhọn cực kỳ khủng bố trên
đầu lưỡi của một đầu mãnh hổ vậy, trực tiếp cạo ra một tầng huyết nhục
cực mỏng trên thân thể, khiến cho kẻ khác đau đớn dị thường.
Hoài Phu Sa trầm mặc không ngừng dùng sức quất mạnh cành táo gai, giống hệt
như một kẻ điên vô cùng bình tĩnh vậy, hướng về phía gã nam nhân trẻ
tuổi đang nằm trên giường bệnh kia mà quất xuống toàn thân. Bên trong
cung điện lúc này không ngừng vang lên tiếng phá gió vù vù cùng với
thanh âm cành táo gai và lớp vải bố y tế va chạm cùng một chỗ.
Sắc mặt của Hứa Nhạc lúc này đã tái nhợt dị thường, thế nhưng cặp mắt của
hắn thì lại sáng ngờ một cách dị thường. Toàn thân tê liệt khiến cho hắn căn bản không thể cảm ứng được chút đau đớn nào. Nhưng mà cái loại tra
tấn nặng nề trên thân thể như thế này, tựa hồ khiến cho hắn đau đớn ở
trong lòng.
Một tia gió gào thét rít gào vang lên, cằm của hắn nhất thời hiện lên một tia máu tươi cực kỳ thê thảm.
Hắn cũng không có nheo mắt lại, bên trong cặp mắt sáng ngời trừng lên, một
đốm lửa giận nhất thời bùng phát ra, hắn giương mắt nhìn chằm chằm vài
cái gã quân vương điên cuồng trước mặt kia, phun ra một ngụm nước bọt
pha lẫn máu tươi, sau đó gầm rú lên:
- Cái con mẹ mày!