Trâu Úc cực kỳ khó khăn đem ánh mắt của chính mình rời khỏi ba mẩu giấy
kia, ngẩng đầu lên nhìn về phía gã thanh niên gầy yếu bình thường gần
trong gang tấc trước mặt mình. Trên khuôn mặt đã từng kiêu ngạo lạnh
lùng đến thấu xương kia, lúc này toàn bộ đã bị loại tình tự không thể
nào tin nổi hoàn toàn chiếm cứ hết.
Cũng không cần phải lặp đi
lặp lại những chuyện xưa bối cảnh đã sớm khắc sâu trong ký ức của tất cả mọi người về mối quan hệ giữa Liên Bang cùng với Đế Quốc làm gì, bản
thân Trâu Úc đã biết thân phận chân chính của Hoài Thảo Thi là gì đã là
đủ rồi. Thân phận cực kỳ rung động của đối phương cùng với cái sự thật
là đối phương đang hiện thân tại Liên Bang, bản thân cũng là một sự rung động không kém chút nào.
Cái sự thật này đột nhiên xuất hiện,
thật sự giống như là đang giữa một ngày mùa hè cực kỳ nóng nực, chợt
nhét vào trong miệng mình một khối băng phiến nho nhỏ vậy, không những
là dễ dàng rất nhanh nhai nuốt vào trong bụng, đồng dạng cũng bởi vì một loại cảm giác sảng khoái mà nói mang lại khiến cho mọi người cảm thấy
phi thường thích chí. Đại não của Trâu Úc trong khoảnh khắc liền biến
thành một mảnh cảm giác phi thường phức tạp, khó có thể ngẫm nghĩ cẩn
thận đến những vấn đề khác, rung động không nói nên lời, mãi vẫn không
thể tỉnh thần lại được.
Những người bình thường cần có một khoảng thời gian khá dài để mà tiêu hóa cái cục diện cực kỳ khiếp sợ như thế
này, nhưng mà hiện tại cái mà Hoài Thảo Thi thiếu khuyết nhất đó chính
là thời gian. Nàng ta hôm nay mạo hiểm tiến vào trong Đại viện Tây Sơn
này, mạo hiểm hướng về phía Trâu Úc thừa nhận thân phận của chính mình,
cũng không muốn mất quá nhiều biện pháp để mà thuyết phục đối phương.
Cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt thất thần của đối phương, cặp mày có chút
phiền não khẽ nhăn lại một chút.
Nhưng mà Trâu Úc chung quy vẫn
chính là Trâu Úc. Cô nàng không phải một người bình thường. Trong khoảng thời gian cực ngắn, trong lòng nàng đã làm ra quyết định.
Trâu
Úc xoay người, trực tiếp đi đến bên cạnh bàn trang điểm, mở ra ngăn kéo, lấy ra cái thiết bị nhỏ có thể phát ra lam quang nhàn nhạt kia, tiến
lại đưa cho Hoài Thảo Thi, trầm lặng nói:
- Cô có thể cần đến cái này. Mặt khác, cô có biết địa chỉ nhà giam quân sự Khuynh Thành hay không?
o0o
Đặc khu Thủ Đô cuối mùa thu, đột nhiên chợt giáng xuống một trận tuyết rơi
lả tả. Giữa ánh hoàng hôn đỏ rực một màu, những bông tuyết đột ngột rơi
sớm này bị nhuộm lên một tầng màu hồng rực lửa, rơi lên trên những tòa
nhà, những cánh rừng thưa, nhìn qua phảng phất như là có vô số tấn giấy
vụn đang bị thiêu đốt, tung bay hòa nhã giữa trời vậy.
Những mảnh giấy vụn rực lửa thiêu đốt mềm mại này, rơi xuống bên trên mặt cỏ rộng
rãi bằng phẳng phía trước Dinh thự Tổng Thống, phản xạ lại chút ánh sáng trời chiều sáng bóng. Tuyết trắng cùng với cây cỏ xanh rì hỗn hợp lại
cùng một chỗ, thỉnh thoảng lại phản xạ ánh hoàng hôn đỏ rực, tạo thành
một loại màu sắc hỗn độn phi thường quỷ dị, giống hệt như là hình ảnh
những chiến sĩ mặc trên mình bộ quân trang màu xanh lục sẫm, kéo lên
thân mình đổ máu trên những dòng sông băng vậy.
Tổng thống Mạt Bố Nhĩ trầm mặc cả buổi chiều liếc mắt nhìn những bông tuyết đang bay lả
tả rơi xuống bên ngoài cửa sổ, sau đó mới xoay người lại, hạ bút ký tên
của chính mình vào trong khoản cuối của tờ công văn mệnh lệnh tử hình
đang đặt trên bàn làm việc kia. Chữ viết của ông ta từ trước đến giờ vẫn luôn luôn cứng cáp hữu lực, tuyệt đối không chút yếu đuối.
Một
vị nhân viên công tác trong Văn phòng Tổng thống trầm mặc rất nhanh tiếp nhận bản công văn kia, đi ra khỏi gian văn phòng hình bầu dục này, giao cho một đám người từ đầu giờ chiều đến giờ vẫn mãi luôn đứng chờ bên
ngoài cửa.
Lý Tại Đạo liếc nhìn một chút bản công văn mệnh lệnh
tử hình do một gã thuộc cấp đưa đến trước mặt mình, khẽ thở nhẹ một hơi, sau đó nhẹ giọng phân phó:
- Sau khi hắn chết rồi, một phen đem cái vòng tay kim loại trên cổ tay kia của hắn gỡ xuống đem đến đây!
o0o
Trên một cánh đồng cực kỳ rộng lớn hoang vu của Hồ Lâm Châu, chính là nơi
của nhà giam quân sự Khuynh Thành, vào lúc này đã liên tục rơi xuống một cơn tuyết đổ suốt ba ngày ba đêm. Nhờ có hệ thống duy trì sinh thái độc lập phi thường hoàn thiện, khiến cho bên trong nhà giam quân sự này vẫn như cũ bao phủ bên trong một bầu không khí cực kỳ ấm áp. Nhưng mà nhìn
thấy những bông tuyết rơi xuống không biết mệt mỏi bên ngoài cửa sổ, lại khiến cho các quân nhân sĩ quan bên trong nhà giam kia cảm thấy trong
lòng sinh ra một cỗ hàn ý nhàn nhạt.
Ngày đó trong lúc được đặc
cách tiến ra ngoài căn tin lớn ăn cơm trưa, Hứa Nhạc đã đứng ở bên này
bức vách ngăn thủy tinh cường lực hướng về phía đám trọng phạm tà ác
khủng bố kia giơ lên mớ xiềng xích trong tay mình, nói ra hai câu nói
nhìn như là không có bất cứ ý nghĩa nào cả. Bắt đầu từ lần đó, bên phía
nhà giam quân sự cũng không tiếp tục cho phép hắn đi ra khỏi gian nhà
giam thiết kế đặc thù kia của hắn mà ăn cơm nữa.
Bên phía nhà
giam quân sự tin tưởng vững chắc rằng đám trọng phạm tâm tình sớm đã
chết lặng tuyệt vọng không biết bao nhiêu năm kia, cũng sẽ không đến mức bởi vì hai câu nói đơn giản kia mà sinh ra những ý niệm lớn mật nào đó
trong đầu. Hơn nữa bọn họ cũng lại càng tin tưởng vững chắc rằng, bằng
vào hệ thống khống chế an ninh cực kỳ hoàn mỹ của nhà giam quân sự
Khuynh Thành này, thì cho dù cái đám tù phạm kia có muốn làm gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không có bất cứ cơ hội nào cả.
Nhưng mà vì cái
gì bọn họ lại mãi cảm thấy có chút rét lạnh cùng với khẩn trương cơ chứ? Đám nhân viên làm việc bên trong nhà giam quân sự Khuynh Thành từ những người bình thường cho đến đám cảnh vệ cường hãn, mỗi khi nhìn thấy đám
bông tuyết tung rơi lả tả bên ngoài cửa sổ kia, cuối cùng vẫn nghĩ cảm
thấy bên tai chính mình vẫn còn quanh quẩn thanh âm của Hứa Nhạc nói
trong ngày hôm đó:
- Sống sót trong hèn mọn, hoặc là chết đi trong thống khoái!
- Bởi vì tôi không muốn chết!
Hai câu nói này nhìn qua tựa hồ như là không có bất cứ ý nghĩa nào cả,
nhưng lại phảng phất như biến thành một đầu u hồn nào đó vô hình vô
chật, ở bên trong gian nhà giam tuyệt vọng âm trầm này không ngừng phiêu đãng khắp nơi chung quanh. Đầu u hồn này đã phiêu đãng ở trong này suốt mấy ngày nay rồi, thế nhưng lại vẫn như cũ không có tiêu tan đi, giờ
giờ khắc khắc nào cũng không ngừng thì thào lẩm bẩm bên tai của tất cả
mọi người, ở bên trong mỗi một gian phòng giam u ám này mà ong ong rung
động không thôi.
o0o
Bên trong một gian phòng giam nào đó
tại lầu hai của nhà giam quân sự Khuynh Thành. Kiều Lôi đầu trọc, dáng
người khôi ngô hùng vĩ, lúc này đang quỳ cả hai gối, chắp tay lại tiến
hành cầu nguyện trên đầu giường, vẻ mặt phi thường bình tĩnh cùng với
thành kính. Cặp môi dày to hữu lực của hắn lúc này đang không ngừng mấp
máy liên tục, dùng một loại phương ngôn nào đó của Bách Mộ Đại mà bắt
đầu dồn dập tự thuật cái gì đó.
Trên cái đầu trọc sáng loáng bóng lưỡng không có đến một sợi tóc nào, tự nhiên cũng không thể nào nhìn ra được mái tóc hoa râm. Cũng chẳng có ai biết được độ tuổi thực tế của vị Thánh Kiều Lôi này đã hơn năm mươi tuổi rồi. Trong suốt kiếp sống đã
nửa cái trăm năm này của hắn, liền đã có suốt mười bảy năm liền chính là ngồi bên trong cái nhà giam quân sự này. Đối tượng mà hắn đang phi
thường thành kính tiến hành cầu nguyện, chính là một bức hình vẽ bằng
tay trên vách tường loang lỗ nằm ngay bên cạnh giường ngủ của hắn.
Bức vẽ tay phi thường đơn giản này là do một loạt những đường cong màu đỏ
sậm cấu thành, mơ hồ có thể nhìn ra được đó là hình ảnh của một vị nam
nhân toàn thân xích lõa, đẫm máu, đang bị treo lên trên một cái giá hình chữ thập.
Hình ảnh của bức vẽ này có thể dùng khái niệm thô sơ
mà hình dung, nhưng mà đối với vị Thánh Kiều Trì căn bản không có chút
tố chất hội họa này mà nói, để dùng máu tươi trong cơ thể của chính mình để vẽ lên bức tranh đơn sơ mà thành kính này, ước chừng đã mất của hắn
thời gian đến ba năm trời. Nhưng cũng may là ở bên trong cái nhà giam
tuyệt vọng chết lặng này cái gì cũng không có, duy nhất chỉ thừa thải
chính là thời gian.
Kiều Lôi đã ở trước cái bức hình thô sơ này
quỳ gối cầu nguyện thành kính suốt một ngày một đêm, ngay cả thời gian
ba bữa cơm mỗi ngày hắn cũng không đi ra ăn. Đầu gối hắn bởi vì quỳ gối
quá lâu đã đến mức có chút tê dại. Hắn rốt cuộc cũng cảm giác được rằng
dường như đang có một vầng thánh quang nhàn nhạt đang chiếu rọi xuống
thân hình tràn ngập tội ác này của hắn. Hắn cảm thấy phi thường ấm áp,
trên khuôn mặt vặn vẹo khủng bố mà thành kính của hắn, dang dần dần bắt
đầu nở rộ ra vẻ mặt cuồng nhiệt mạnh mẽ:
- Đấng chúa tể vĩ đại của con…
Hắn cầu nguyện giống hệt như là đang rên rỉ vậy, thành kính nói:
- Con đã được tận mắt nhìn thấy sứ đồ của Đức ngài rồi. Ngày hôm đó khi
mà ánh sáng mặt trời rạng rỡ chiếu rọi lên trên người của hắn, cái còng
tay ở trên cổ tay của hắn đã sáng rọi lên ánh sáng thánh khiết, giống
như những gì mà Đức ngài từng dạy cho chúng con vậy. Chỉ cần trong lòng
chúng con đầy đủ sự kiên định đối với Đức ngài, vậy thì những cây đinh
sắt bên trên giá chữ thập chính là những ngón tay thiếu nữ đang vuốt ve
chúng ta, những còng tay nặng nề thì cũng chỉ là những sợi dây xích tay
trang sức làm bằng bảo thạch mà thôi!
Kiều Lôi hạ thấp đầu của
chính mình xuống, thân hình cường tráng xích lõa thân trên giống hệt như là một cây thiết trụ mạnh mẽ vậy chậm rãi cúi xuống, đến khi cả người
hắn gần như quỳ rạp xuống mặt đất vậy, trầm thấp nói:
- H᩠đấng Chúa tể vĩ đại của chúng con, con sẽ cùng với sứ đồ của Đức ngài tiến hành chiến đấu a!
o0o
Thời gian đã đến giữa đêm, thế nhưng lúc này Mạnh Nhĩ Đức vẫn còn chưa ngủ.
Lão ta đang đứng bên dưới cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn chằm chằm về màn
đêm bên ngoài gian phòng giam. Trên khuôn mặt già nua của ông ta không
hề có bất cứ một tia biểu tình nào cả. Dưới sự chiếu rọi của ánh đèn
phát ra từ các cửa sổ phòng giam, quá trình những bông tuyết này rơi
xuống không ngờ lại rõ ràng và động lòng người đến như vậy.
Cái
tên gia hỏa kia nói rằng hắn không muốn chết. Đúng vậy, trên đời này làm gì có ai muốn chết đâu cơ chứ? Tuy rằng cái thế giới này thật sự là
không chút tốt đẹp, không, phải nói là cực kỳ xấu xí đến không chịu nổi. cái gì mà tình yêu hôn nhân gia đình gì gì đó, sau khi xé mở đi cái
tầng giấy gói hoa mỹ đẹp đẽ bên ngoài, hóa ra toàn bộ đều là một đống
giòi bọ khiến cho kẻ khác phải buồn nôn. Nhưng mà một khi đã vào nơi này rồi, làm sao có thể rời khỏi nơi đây được nữa, ít nhất còn có thể đứng
bên dưới những bông tuyết hoàn mỹ xinh đẹp kia mà nhảy múa…
Mình
không chỉ nghĩ muốn có thể sống sót, hơn nữa mình còn muốn hảo hảo còn
sống rời khỏi nơi này nữa, sẽ quay lại những người thảnh thơi tự do
không ngừng giương oai làm càn khắp nơi, đứng bên dưới bầu trời tràn
ngập tuyết trắng tại Lâm Hải Châu bên kia, dang rộng hai cánh tay ra,
cảm nhận sự lạnh lẽo mỗi khi có một bông tuyết vô tình rơi trên lòng bàn tay trần trụi…
Cặp môi khô quắt nứt nẻ của Mạnh Nhĩ Đức khẽ
nhếch lên một chút, nở một nụ cười điên cuồng không một tiếng động. Sau
đó trong lòng ông ta thầm nghĩ:
- Cái tên gia hỏa kia hẳn có thể
dễ dàng đánh nát cái phiến tường thủy tinh cường lực trong suốt trước
mặt mình đây. Nhưng àm đối với chính mình mà nói, cái lớp tường thủy
tinh trong suốt phảng phất như là không hề tồn tại này, lại một phen đen chính mình cùng với bông tuyết hoàn toàn ngăn cách thành hai cái thế
giới khác biệt nhau, cho dù làm cách nào cũng không thể phá ra được.
Thu hồi lại ánh mắt ngắm nhìn tuyết đêm bên ngoài cửa sổ của chính mình, vị học giả già nua chậm rãi di động cái thân hình hơi khòm của chính mình
đi lại bên giường ngủ, có chút gian nan ngẩng đầu nhìn lên cái đường vào của hệ thống thông gió trong phòng, bên cạnh bàn tay khô quắt queo của
ông ta là một đống báo chí được in ấn bằng các loại giấy vô cùng sang
quý.
Thân là một vị tù phạm học giả cao cấp, mặc dù đang ngồi bên trong nhà giam quân sự, nhưng thỉnh thoảng vẫn như cũ vì Liên Bang cống hiến trí tuệ của chính mình, giúp đỡ cho các quan binh tại tiền tuyến
giảm bớt nguy cơ tử vong, Mạnh Nhĩ Đức có được một vài đặc quyền nho nhỏ nào đó mà các tù phạm khác không có, ví dụ như là báo chí hằng ngày
chẳng hạn. Hơn nữa ở bên trong cái căn nhà giam quân sự tràn ngập cảm
giác tuyệt vọng này, đối với đám tù nhân trọng phạm mà nói, thì cuộc
sống hằng ngày sớm đã chết lặng rồi, có được một vài đặc quyền nho nhỏ
như vậy đã là phi thường đầy đủ rồi.
o0o
Một màn hình ảnh
đồng dạng như thế vẫn còn không ngừng phát sinh bên trong các gian phòng giam khác bên trong nhà giam quân sự Khuynh Thành này. Bên trong một
căn phòng giam nằm tại góc cầu thang đi lên tầng trên, chính là nơi giam giữ của một gã Đầu lĩnh Hải tặc Không gian, trước đây chính là cực kỳ
nổi danh với tính cách tàn nhẫn huyết tinh. Lúc này lão Đầu lĩnh Hải tặc Không gian đang gỡ xuống cái bao che mắt gắn trên con mắt trái đã bị mù của hắn. Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra một nụ cười tàn nhẫn
tràn ngập huyết tinh.
Đối với lão Hải tặc Không gian này mà nói,
con người còn sống thì luôn phải kiếm một vài sự tình hứng thú nào đó để làm. Cái chuyện tình ngay lập tức sắp sửa phát sinh kia nhất định là sẽ phi thường thú vị sảng khoái. Ít nhất bản thân hắn sắp sửa già lão đến
mức chết đi, có thể có cơ hội lần cuối cùng tìm kiếm lại một tia khoái
cảm như năm xưa, lúc mà lão còn đang tung hoành bên trong không gian vũ
trụ giữa Liên Bang cùng với Bách Mộ Đại, điên cuồng đả kích đám Phi
thuyền buôn lậu, hay những Phi thuyền thương nhân của các đại gia tộc cả hai bên kia.
o0o
Bên trong một gian phòng giam nào đó tại lầu ba. Gian phòng giam này lúc nào cũng luôn tràn ngập một hương vị
hôi thối quỷ dị, đồng dạng cũng có một vị lão nhân. Bất luận là bên phía nhà giam quân sự cố gắng giáo dục, cưỡng ép, thậm chí là hỗ trợ đến mức nào đi chăng nữa, thì cái lão nhân kia cũng đều không chịu đề cao tần
suất tắm rửa của chính mình. Bởi vì cái nguyên nhân này, cho nên mái tóc bạc trắng của lão ta đã rối rắm hỗn loạn thành một chỗ, bám dính đầy
ghét bẩn đen đúa, biến thành những vệt lốm đốm dơ bẩn, giống hệt như
những vệt đồi mồi trên làn da vàng vọt của lão ta.
Bàn tay khô
quắt héo rũ vàng vọt với những móng tay đầy ghét bẩn của lão già này
hiện tại đang mò mẫm tìm kiếm khắp nơi, không biết sờ soạng suốt nửa
ngày trong một địa phương bí mật nào đó, lão ta không ngờ lấy ra được
một cây vật cứng nhọn hoắc gì đó, không biết được lão ta cất giấu bao
nhiêu lâu rồi. Nếu như nhìn kỹ lại, liền có thể phát hiện ra được, cái
cây này hẳn là do từ một khúc xương chân của con người trải qua mài dũa
lâu ngày mà tạo thành.
Cái khúc xương chân này là do trong một
lần bạo động điên cuồng khủng bố gần đây nhất, cách đây khoảng chừng
chục năm trong nhà giam quân sự Khuynh Thành này, vị lão nhân này đã lén lút từ trên người một gã tù phạm đã bị đánh nát bét thân người mà ‘lấy’ ra được. Sau đó khúc xương chân này đã bị lão ta cực kỳ kiên nhận mài
dũa thành một cây lao bằng xương cực kỳ bén nhọn. Hệ thống thiết bị dò
xét phản ứng kim loại căn bản không có tiến hành dò xét đối với xương
cốt con người, cho nên cây lao bằng xương này vẫn bị lão ta lén lút ẩn
giấu rất nhiều năm qua.
Dưới sự theo dõi cực kỳ nghiêm mật của
bên phía nhà giam quân sự, vị lão nhân này như thế nào có thể một phen
đem cái khúc xương chân kia mài dũa thành một cây lao bằng xương sắc
nhọn như thế, đây chính là một câu đố bí ẩn mà đám tù trọng phạm trong
này cho tới bây giờ mãi vẫn luôn cảm thấy hứng thú nhất. Có một lần, cái chủ nhân của cái đạo thanh âm già nua đã sớm mất đi kia, không ngờ cũng không thể áp lực nổi sự nghi hoặc trong lòng mình, cho nên đã đến giáp
mặt hỏi vị lão nhân này. Vị lão nhân cũng không có trả lời, mà chỉ là
nhếch môi lên nở nụ cười ngây ngô, lộ ra hai hàm răng chắc chắn còn đầy
nguyên hoàn hảo trắng tinh của chính mình.
Vị lão nhân đem cái
thân hình còng lưng khô quắt của chính mình ẩn giấu bên trong cái ổ
chăng ấm áp, nương theo một vài tia ánh sáng nhàn nhạt thông qua khe hở
lọt vào mà sung sướng vuốt ve cây lao bằng xương kia. Cây lao bằng xương này đã sớm khô quắt khô queo, thậm chí còn xuất hiện một vài vết thâm
đen xì nữa.
Bởi vì độ tuổi của vị lão nhân này đã quá mức cao
rồi, cao đến mức ngay cả bản thân lão cũng đã sớm quên mất đi cái quá
trình gian khổ khi mình tìm ra và làm thành cây lao bằng xương này, lớn
tuổi đến mức lão ta đã sắp sửa quên đi mất bản thân mình là bởi vì
chuyện gì mà bị quẳng ném vào bên trong cái nhà giam quân sự này rồi.
Thần trí của vị lão nhân đã có chút mơ hồ, chỉ là nhớ lại hình như là sau
khi chính mình dùng dao đâm chết một đứa bé con họ Lâm nào đó, ban đầu
thì bệnh viện tâm thần đã nói rằng chính mình bị điên. Nhưng mà vì cái
gì cuống cùng lúc lên trước tòa án, cái gã thầy thuốc ham tiền kia đã
nói rằng chính mình không có bị điên? Cái cô nàng nữ nhân xinh đẹp lúc
nào cũng khóc rống kia có vẻ mặt cực kỳ khó coi, đứng trước tòa án mà cứ rít gào thét lớn, nói rằng nàng ta sẽ không cho mình chết một cách dễ
dàng, mà bắt mình phải hối hận suốt cả đời. Chính mình hiện tại vẫn còn
nhớ rất rõ cái khuôn mặt xinh đẹp không ngừng vặn vẹo kia, cùng với
những giọt nước bọt hàm chứa mùi vị nước hoa ngọt ngào của cô nàng nữ
nhân kia. Nhưng mà mình thật sự không sao nhớ nổi hết thảy những chuyện
này vì cái gì mà lại phát sinh?
Mình cũng đâu có bị điên đâu.
Mình chỉ là nghĩ muốn đâm người ta thôi. Mình chỉ là thích đâm người
khác thôi mà. Vị lão nhân đem khuôn mặt gầy guộc của chính mình giấu bên dưới tấm chăn ấm, không ngừng phẫn nộ nức nở không thành tiếng, hai bàn tay rất nhanh nắm chặt cây lao bằng xương đã khô vàng, sau đó bắt đầu
nở nụ cười điên khùng.
o0o
Cái đám tù nhân trọng phạm kia, hoặc là do trời sinh tính tình tàn ác, hoặc là tinh thần cuồng bạo, có
lẽ là có những chuyện xưa tràn đầy ẩn tình, cũng có lẽ không có ẩn tình, không có chuyện xưa, nhưng chỉ có tính tình tàn ác mà thôi, một đám
người rõ ràng là xú danh nổi tiếng khắp toàn bộ Liên Bang này, đã bị
giam không biết bao nhiêu năm trong cái nhà giam quân sự Khuynh Thành
này, không có khách viếng, không có thư từ, không có tạm tha, hơn nữa
cũng không có xử quyết. Một cuộc sống đơn điệu, buồn tẻ, khủng bố không
ngừng lặp đi lặp lại mỗi ngày kia, tùy tiện để cho cái dung nhan thô
bạo, tàn ác của bọn họ bị dòng thời gian dài dằng dặc ăn mòn dần, đồng
thời cũng ăn mòn đi những sợi dây thần kinh mạnh mẽ, hùng tâm hoặc là dã tâm của chính mình, cho đến cuối cùng trở thành già nua yếu đuối, cuối
cùng biến thành một mảnh chết lặng cả thể xác lẫn tâm hồn.
Nhất
là từ sau khi chủ nhân của cái đạo thanh âm già nua lặng lẽ kia biến
mất, một đám lão nhân đã bị mất đi bị lãnh tụ tinh thần của mình, mất đi hoàn toàn tinh thần cùng với hứng thú để mà tranh đấu với trời, với
đất, với con người của bọn họ. Bọn họ hờ hững mà nhắm nhìn sinh mệnh của chính mình cứ tí ta tí tách rơi rụng đi trước mắt mình, lại vẫn như cũ
không thể làm được bất cứ cái gì.
Mãi cho đến khi gần đây cái gã
nam nhân trẻ tuổi có cặp mắt ti hí kỳ quái kia quay trở về, bên trong
cái nhà giam vốn dĩ đã phi thường tuyệt vọng này, đột nhiên lại bừng lên một cỗ sinh cơ nào đó. Đó là một cỗ sinh cơ khủng bố mà thô bạo, không
có bất cứ đạo lý chính trực nào cả, mà chỉ là muốn hướng về phía bốn bức tường lạnh như băng xung quanh mà phô bày ra sự tồn tại của chính bản
thân mình.
o0o
Mái tóc ngắn lúc mới cắt giống hệt như một
bãi cỏ dại lố nhố đâm thẳng lên trên bầu trời, sau khi trải qua mấy ngày mọc dài ra, cộng thêm dưới sự vuốt ve liên miên của mấy đầu ngón tay,
cuối cùng cũng thành công dần dần trở nên hợp quy tắc hơn một chút. Chòm râu dưới cằm cũng lại đã giống như một đống cỏ dại quật cường mạnh mẽ
giãy dụa phát triển lại. Hứa Nhạc trầm mặc nhìn về phía đám tuyết trắng
dày đặc đang ở bên ngoài cửa sổ, trong bầu trời đêm không ngừng rơi
xuống, nhìn thấy cái tên gia hỏa có chút lạ lẫm đang phản chiếu hình ảnh trên cánh cửa sổ thủy tinh kia, thầm nghĩ nếu như mình có thêm một vài
sợi râu dài bên mép chút nữa, thì chân chính là một gã khách lữ hành dài ngày đang hành tẩu trên sa mạc hoang vu a!
Thời gian mà mệnh
lệnh tử hình đưa xuống dựa theo kế hoạch của hắn đã trễ hơn đến mấy
ngày. Lợi dụng khoảng thời gian phi thường quan trọng mà quý giá này,
hắn liền một phen đem công tác chuẩn bị càng thêm đầy đủ hơn một chút,
cố gắng nắm giữ hết thảy mọi hoàn cảnh bên ngoài xung quanh cái nhà giam quân sự này. Ví dụ như là cái cánh cửa sổ thủy tinh ngay trước mặt mình kia, rõ ràng là đã trải qua công tác gia công phi thường đặc biệt, thậm chí còn có thể thừa nhận nổi cả sự tập kích của một quả hỏa tiễn đạn
đạo nữa, rõ ràng là rắn chắc hơn cửa sổ các phòng giam khác không biết
bao nhiêu lần. Với sức mạnh hiện tại của hắn, tuyệt đối không có biện
pháp nào mạnh mẽ phá vỡ nổi.
Gian phòng giam của hắn chính là nằm tại tầng bốn của nhà giam quân sự Khuynh Thành, nhìn bên ngoài cũng
không cao cho lắm, nhưng mà trên thực tế cự ly cách mặt đất lại là một
khoảng cực kỳ xa. Căn cứ vào biểu hiện năng lực phi thường cường hãn của hắn trong tòa nhà Bệnh viện Liên Bang lúc trước, bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành đã đặc biệt đổ bên dưới mặt đất ngay phía dưới phòng
giam của hắn một tầng đá hoa cương lởm chởm cực kỳ dày, bất cứ ý đồ nào
muốn từ trên phòng giam nhảy xuống mặt đất, hay là thông qua lối vào
đường cống thoát nước ngầm dưới lòng đất, cũng đều hoàn toàn không có
khả năng thực hiện được.
Nghĩ đến điều này, Hứa Nhạc khẽ yên lặng vuốt ve một chút cái vòng tay kim loại đang đeo trên cổ tay chính mình, cặp mày đen bóng dày mượt của hắn khẽ nhăn lại một chút. Bên trong cái
vòng tay do Phong Dư đại thúc lưu lại cho hắn này, có cả sơ đồ cấu tạo
chặt chẽ chi tiết của nhà giam quân sự Khuynh Thành, nhưng mà lại không
có lưu lại phương án vượt ngục nào cả. Xem ra cái gã đại gia hỏa đã từng vào tù ra khám không biết bao nhiêu lần trong cả vũ trụ kia, cũng không có kinh nghiệm đào thoát khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành này.
Chính mình thật sự có thể trở thành gã tù phạm đầu tiên trong lịch sử chạy
thoát ra khỏi nhà giam quân sự Khuynh Thành hay sao? Hứa Nhạc trầm mặc
bước đi, quay trở lại bên cạnh giường mà ngồi xuống, hai đầu gối khẽ
khép lại. Tay phải hắn giơ ra, đụng vào trong chỗ chắp nối hệ thống dây
dẫn truyền số liệu thông tin đã được che lại bằng cái gối lớn. Sau khi
xác nhận cẩn thận, hắn bèn cầm chặt chỗ chắp nối lại, miệng hút mạnh một hơi thật sâu, thân thể bắt đầu run rẩy lên kịch liệt.
Tích tích tích tích!
Một loạt các thanh âm điện tử bằng phẳng mà mang theo tiết tấu cảm giác phi thường vui tai đột nhiên vang lên. Cánh cửa hợp kim nặng nề của gian
phòng giam đột nhiên chậm rãi trơn nhẵn nhẹ nhàng không một tia thanh âm mở ra.
Đám bộ đội đặc chủng Liên Bang đang gà gật canh gác bên
ngoài cửa phòng giam ngay lập tức tỉnh ngủ, vẻ mặt lộ ra một tia khẩn
trương nồng đậm, giơ lên khẩu súng ống hỏa lực cao trong tay mình, nhắm
về phía Hứa Nhạc đang ngồi bó gối trên giường trong phòng.
Hứa
Nhạc cũng không hề có chút cử động nào cả, chỉ là khẽ cúi đầu bình tĩnh
nhìn cái còng chân từ tính điện tử bên dưới mắt cá chân của mình, hai
tay im lặng chậm rãi gác lên trên đầu gối.
Ngay sau đó, bên trong nhà giam quân sự Khuynh Thành đột nhiên theo thứ tự vang lên những
tiếng răng rắc, tích tích rất nhỏ liên tiếp nhau. Mỗi một thanh âm vang
lên, chính là đại biểu cho có một cánh cửa phòng giam đã được mở ra.
Thanh âm cảnh báo điện tử vốn dĩ đang vang lên mềm nhẹ đều đều, đột
nhiên trở nên bén nhọn chói tai, bắt đầu báo nguy.
Thanh âm cảnh
báo bén nhọn vang lên, chính là tuyên cái một lần bạo động toàn diện đã
rất lâu rồi không xuất hiện qua trong nhà giam quân sự Khuynh Thành, vào lúc này đã chính thức bắt đầu.
Không biết là do giường ngủ bị
thiêu đốt, hay là các loại vật liệu dễ cháy nào khác phát hỏa, một luồng sương khói dày đặc mà gay mũi trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn ngủi
đã tràn ngập toàn bộ tòa nhà giam. Bên trong mỗi một gian phòng giam
cũng đều có những luồng sương khói cuồn cuộn đổ ra. Đối với đám tù phạm
già nua tà ác mà hơn phân nửa đời người mãi luôn sinh hoạt bên trong nhà giam này mà nói, dùng những loại thủ đoạn ngạc nhiên cổ quái nào đó
giấu lại một vài dụng cụ châm lửa, cũng không phải là chuyện tình gì quá mức khó khăn cả.
Những luồng sương khói nồng đậm rất nhanh đã
che phủ hết đại bộ phận tầm nhìn của các thiết bị theo dõi bên trong tòa nhà giam. Các nhân viên công tác bên trong phòng điều khiển chính của
nhà giam quân sự Khuynh Thành phi thường khiếp sợ phát hiện ra, tất cả
các cánh cửa hợp kim nặng nề của các gian phòng giam, hiện tại không
biết bởi vì nguyên nhân gì, không ngờ đã hoàn toàn mở ra hết. Toàn bộ
đám tù trọng phạm này tuy rằng hiện tại đã già lão hết rồi, nhưng mà vẫn như cũ phi thường tàn bạo khủng bố, vào lúc này tất cả đều chạy hết ra
ngoài các hành lang bên trong tòa nhà.
Bên trong các hành lang
các tầng nhà lúc này đã tràn ngập những luồng sương khói đục ngầu, căn
bản không thể nào nhìn thấy rõ ràng khoảng cách quá một mét cả. Lẫn bên
trong thanh âm cánh báo cực kỳ bén nhọn chói tay là một đám tiếng cười
cực kỳ khoa trương của đám ác đồ già nua.
Cái thanh lao bằng
xương vàng vọt, tạo thành bởi một khúc xương chân bị mài nhọn kia, cứ
như vậy mà chậm rãi di chuyển bên trong luồng sương khói đục ngầu, hung
hăng tiến đến, đâm thẳng vào phần eo của một gã cảnh vệ gần đó, phun ra
một chùm máu tươi diễm lệ.
Vị lão nhân thân hình khòm xuống kia,
lúc này hai tay đang nắm chặt cây lao bằng xương, khẩn trương mà chậm
rãi di chuyển bên trong làn sương mù trắng đục. Lão ta trừng lớn cặp mắt đã hơi chút mơ màng của chính mình, lẳng lặng không ngừng di chuyển bên trong luồng sương trắng, mỗi khi gặp phải một thân ảnh mặc sắc phục
cảnh vệ là lại mạnh mẽ đâm mạnh qua đó một cái.
Một tên, hai tên, ba tên…
Cái thân thể kia bởi vì quá mức già nua suy yếu rồi, cho nên cũng không thể nào di chuyển quá nhanh được. Nhưng mà cước bộ của vị lão nhân kia lại
có một sự thoải mái, sảng khoái từ trước giờ chưa từng có, hắn đâm người phi thường vui vẻ, thích thú.
Đột nhiên thanh âm của cây gậy
quân cảnh phá gió vang lên, phần lưng cong xuống của vị lão nhân đột
nhiên bị hung hăng đập mạnh một cái. Lão ta thống khổ ngã rạp xuống đất, bàn tay khô gầy run rẩy giơ lên muốn xoa xoa chỗ bị đánh đau, nhưng lại không thể nào với tới được, bộ dáng phi thường chật vật.
Nhưng
mà không biết vì nguyên nhân gì, cái gã cảnh vệ nhà giam ngay sau lưng
của lão ta, đang lúc chuẩn bị múa may cây gậy cảnh vệ đánh thêm vài cú
nữa, thì bên trong cặp mắt độ nhiên xuất hiện một tia nghi hoặc khó hiểu nào đó, gương mặt chợt trở nên vặn vẹo, hai tay đưa lên ôm chặt cổ
họng, cứ như vậy mà thẳng tắp ngã xuống trên mặt đất, không thể đứng dậy được nữa.
Bàn tay vị lão nhân rất nhanh quơ ra, nắm chặt lấy cây lao bằng xương nằm ở gần đó, cực kỳ gian nan đứng lên lại. Thân thể
cong quắt xuống kia nhìn qua có vẻ phi thường thấp bé. Ánh mắt có chút
khiếp sợ của lão ta vẫn còn chưa có thể tiêu tan được nổi sợ, liếc mắt
một cái nhìn về phía gã cảnh vệ đã lâm vào hôn mê, có chút hoang mang
khó hiểu nói:
- Thời điểm có sương khói, khi di chuyển cần phải
cúi người sát mặt đất mà bò đi, hoặc ít nhất thì cũng phải cúi người
thấp xuống một chút mới đúng. Ngay cả cái kiến thức cứu hộ cơ bản này mà cũng không hiểu sao? Không biết cái gã thầy giáo tiểu học của cậu năm
xưa dạy cậu như thế nào nữa?
Kiêu ngạo mà đắc chí nhớ lại những
kiến thức về công tác thoát nạn khi gặp nguy hiểm mà chính mình đã từng
được dạy, vị lão nhân kia lại cúi thấp thân hình vốn đã còng xuống của
chính mình, hay tay nắm chặt lấy cây lao bằng xương vàng vọt, chậm rãi
di chuyển vào bên trong luồng sương khói, khoái trá mà thích thú đi tìm
nạn nhân kế tiếp để đâm…
o0o
Vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức, cựu
học giả đã từng phi thường nổi tiếng trong giới sinh vật học của cả Liên Bang, từ sau khi cuộc bạo động xảy ra, vẫn như cũ phi thường thành
thành thật thật ở lại bên trong gian phòng giam đã sớm mở cửa của chính
mình. Lão ta ngồi ngẩn người trên đầu giường, giương mắt nhìn chằm chằm
cánh cửa hợp kim đã mở ra hoàn toàn ngoài cửa phòng, còn hai bàn tay
giấu sau người thì lại rất nhanh cào loạn lên trên vách tường phía sau
lưng, tựa hồ như muốn đào ra một vài thứ gì đó.
Ông ta hiểu rất
rõ ràng là cho dù có chạy ra khỏi cái gian nhà giam này đi chăng nữa,
thì kỳ thật cũng vẫn còn nằm bên trong tòa nhà giam quân sự này mà thôi, căn bản chẳng có ý nghĩa nào cả. Hơn nữa những người mà trí não càng
phát triển mạnh mẽ, thông thường thì thể lực thân thể sẽ càng ngày càng
kém đi. Lực lượng thân thể của ông ta thậm chí ngay cả việc giơ cao cây
gậy cảnh vệ nặng nề cũng còn không đủ nữa, thì có tác dụng gì chứ? Ông
ta cũng không muốn vừa chạy ra khỏi phòng giam của mình, chui vào bên
trong đám sương khói mù mịt tràn ngập khắp nơi kia, bị đám đồng bọn điên cuồng thô bạo của chính mình chẳng phân biệt ra được địch ta, đâm cho
biến thành một đống phô mai lủng, hoặc là bị đập nát thành một đống
thịt.
Thân là nhân vật có bộ não mà chỉ số thông minh tuyệt đối
đứng trong mười hạng đầu của Liên Bang, sự cống hiến của vị Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức trong lần bạo động toàn diện này, chính là thể hiện ở chỗ đám
báo chí bằng giấy thường đang cháy bừng bừng bên trong đường ống dẫn gió ngay trên đỉnh đầu của ông ta kia. Không biết bên trong cái đống báo
chí đang cháy bừng bừng kia đã được ông ta thêm vào những loại thuốc men sinh vật gì, mà sau khi trải qua thiêu đốt, bên trong luồng khói mờ đục phát ra lại có thêm một vài loại độc tính kỳ quái nào đó nữa.
Cái đám sương khói pha lẫn độc tính này sau khi thiêu đốt, men theo hệ
thống ống dẫn gió, đi đến các gian phòng giam khác nhau, hỗn hợp với mớ
sương khói do đốt các tấm khăn trải giường phát ra, mang đến cho bên
phía nhà giam quân sự những phiền toái phi thường lớn.
Đương
nhiên, Giáo sư Mạnh Nhĩ Đức có thể đem mớ khói độc do đám báo chí kia
đốt cháy tạo thành, men theo hệ thống ống thông gió lan tràn ra khắp nơi bên trong tòa nhà giam quân sự này, đã thuyết minh rằng vị lão nhân này ngoại trừ tài năng phi thường xuất sắc trong giới sinh vật học, năm đó
thành tích học tập đối với phương diện khí động học khẳng định cũng là
phi thường nổi bật.
o0o
Bên trong tầng sương khói trầm đục kia đột nhiên vang lên một tràng cười cực kỳ điên cuồng, vô cùng vang
dội cùng với chói tay. Một tia phản quang nào đó đột nhiên xuyên thấy
qua hoàn cảnh vô cùng hôn ám khó nhìn này. Đó chính là một cái đầu trọc
bóng loáng!
Bằng bằng bằng bằng bằng!
Một loạt thanh âm
tiếng súng đột ngột vang lên, ngay sau đó là thanh âm của một thân hình
nặng nề đập mạnh xuống mặt đất. Trên thân thể cao gần hai th của Thánh
Kiều Lôi kia toàn bộ đã là những vết máu. Chẳng biết hắn nhặt được từ
nơi nào một mảnh kim loại hợp kim lớn nặng nề, có lẽ là một cánh cửa
phòng giam nào đó rời ra, lúc này đang được quơ lên trước người hắn,
giống hệt như một đầu quái thú phi thường hùng tráng vậy, cứ như vậy mà
phóng thẳng về phía cái cầu thang thông lên tầng trên, khí thế căn bản
không gì có thể ngăn cản nổi.
Tất cả mọi chướng ngại vật dám ngăn cản trước mặt vị giáo đồ thành kính mà cực kỳ huyết tinh tàn bạo nào,
hoàn toàn đều bị hắn dùng cái bản hợp kim kia hất văng hết ra hai bên.
Bất luận là những cánh cửa ngăn giữa các hành lang phi thường cứng rắn,
hay là thân thể của đám cảnh vệ, cũng đều bị hắn hất văng mất. Khí thế
lao tới cực kỳ hung mãnh kia cứ như thế kéo theo những luồng sương khói
không ngừng vặn vẹo sau lưng.
Ầm một tiếng, trong một tiếng va
chạm vang vọng, mấy cây gậy quân cảnh nặng nề cứng rắn trong tay đám
cảnh vệ nhất thời bị gãy ra làm đôi, cùng với những mảnh vỡ xi măng nhất thời bay loạn ra bốn phía xung quanh, đập mạnh lên trên các vách tường, sau đó tuôn rơi xuống, rơi đầy lên trên thân thể của đám cảnh vệ vừa bị hắn hất văng kia.
Thế nhưng khi mà gã đầu trọc Kiều Lôi phóng
vọt lên đến hành lang của lầu ba, một loạt tiếng súng thê lương đột
nhiên bạo vang bên trong làn sương khói, ngay bên kia đầu hành lang,
vang vọng đến tận gian phòng giam đặc biệt nằm trên tầng bốn kia, cực kỳ chuẩn xác đập thẳng vào trong ngực của Kiều Lôi, đổ tuôn ra một đống
máu tươi chói mắt.
Thánh Kiều Lôi rú lớn một tiếng, mãnh liệt
không cam lòng ngã rạp xuống mặt đất. Thế nhưng hắn vẫn như cũ quơ loạn
cái bản kim loại nặng nề trong tay của mình, ở bên trong luồng mưa đạn
cực kỳ thương tâm, chậm rãi mà phi thường kiên định cùng với điên cuồng
hướng về phía tầng bốn của tòa nhà giam lết tới. Bên trong làn sương
khói mù mịt kia, cái đầu trọc sáng loáng cùng với ánh mắt hằn lên đỏ rực của hắn nhìn qua lại rõ ràng vô cùng, khiến cho kẻ khác cũng phải cảm
thấy kinh hãi!
Chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp
Mắt Ti Hí đang phụ trách công tác canh giữ bên ngoài gian phòng giam của Hứa Nhạc ở lầu bốn kia, căn cứ vào quyền hạn cùng với mệnh lệnh do
thượng cấp đưa xuống, đã lãnh khốc mà bình thản đem tất cả mọi gã trọng
phạm có ý đồ tiếp cận nơi này nhất nhất bắn chết hết!
o0o
Nhà giam quân sự Khuynh Thành muốn đối phó với các cuộc bạo động của đám tù trọng phạm này vốn dĩ có vô số các phương án khác nhau. Mặc dù ngày hôm nay là một đại trường hợp vô cùng đặc biệt, nhưng mà vẫn như cũ không
khiến cho bên phía nhà giam quân sự cảm thấy có chút bối rối nào cả. Bên trong hệ thống điều khiển nội bộ vang lên thanh âm ra mệnh lệnh phi
thường bình tĩnh. Các chi bộ đội binh lính võ trang hạng nặng đã sẵn
sàng đợi lệnh bên khu vực canh phòng quân sự, sắp sửa tiến vào trong khu nhà giam này.
Một khi lực lượng quân đội bên phía nhà giam tiến
vào trong khu giam giữ này rồi, sau khi xác nhận một chút tình huống bên trong tòa nhà bốn tầng này, liền có thể bắt đầu sử dụng các hành động
huyết tinh nhất để mà trấn áp lại cuộc bạo động kỳ diệu khó hiểu này.
Nhưng mà liền đúng vào lúc này, ngay tại chỗ cánh cửa hợp kim nặng nề của con đường thông đạo nối liền giữa khu canh gác quân sự cùng với khu giam
giữ đột nhiên xảy ra một hồi nổ mạnh phi thường kịch liệt. Uy lực khủng
bố của vụ nổ mạnh này đã trực tiếp khiến cho cánh cửa hợp kim kia bị
biến hình, hệ thống khóa móc vật lý vô cùng tinh vi nhất thời trong chớp mắt bị hủy, quân đội của bên phía nhà giam quân sự trong khoảng thời
gian ngắn tuyệt đối không có khả năng tiến nhập vào trong khu giam giữ.
- Con mắt giả đáng yêu của ta quả thật không uổng phí a!
Bên trong tầng sương khói cùng với bụi mù tràn ngập, gã Đầu lĩnh Hải tặc
Không gian già nua khẽ nheo chặt con mắt chột còn lại của chính mình, nở nụ cười khoái trá thốt lên. Cái con mắt giả cùng với cái đai che mắt
kia của hắn, chính là cái thủ đoạn cuối cùng của cái vị đã từng là đại
ca trong giới Hải tặc Không gian này. Bản thân nó chính là một quả bom
điện từ mini với uy lực cực kỳ khủng bố. Trong mấy chục năm trước đây,
cái thủ đoạn cuối cùng này mãi cũng không có cơ hội sử dụng đến, ngày
hôm nay rốt cuộc cũng đã dẫn phát nên một hồi nổ mạnh a.
Hệ thống dò xét của nhà giam quân sự quay chụp được một màn này, khẩu súng máy
cảm ứng tự động gắn trên tường chợt nổ vang. Chỉ trong vài tiếng súng
cực mạnh vang lên, thân thể của lão Đầu lĩnh Hải tặc Không gian già nua
này ầm ầm ngã xuống đất, sau đó cũng không có cơ hội đứng thẳng lên được nữa.
Lão ta dùng ánh mắt đục ngầu còn sót lại của mình giương
mắt nhìn chằm chằm về phía cái hàng rào hợp kim chắc chắn kia, nhìn thấy đám binh lính Liên Bang đang hỗn loạn bên kia hàng rào, trên gương mặt
chảy đầy máu tươi phát ra một nụ cười kiêu ngạo cùng với điên cuồng.
Cái thủ đoạn cuối cùng đã lưu lại mấy chục năm nay, ít nhất là có thể tạo
nên một tiếng nổ mạnh, quật nên một chút động tĩnh phi thường náo nhiệt, cái con mắt giả đáng yêu kia không cứ như vậy mà theo mình chết già một cách uổng phí, như vậy đã đủ giá trị rồi!
o0o
Bên ngoài
là một đám sương khói đục ngầu tràn ngập khắp nơi, tiếng rít cảnh báo
bén nhọn chói tai, trong cách hành lang ở các tầng không ngừng có những
tiếng gọi nhau ầm ĩ, những tiếng nổ vang cùng với những tiếng súng không quá dày đặc. Thế nhưng bên trong gian phòng giam đặc chế trên tầng bốn
kia, Hứa Nhạc vẫn như cũ trầm mặc ngồi yên lặng trên giường, hai tay đặt nhẹ lên trên đầu gối. Những sợi tĩnh mạch ở đuôi lông mày hắn ngẫu
nhiên chợt hiện lên trong chớp mắt, sau đó lại im lặng quay trở lại bên
dưới làn da như cũ.
Ở bên ngoài cảnh cửa phòng giam kia lúc nào
cũng có bốn khẩu súng tự động lạnh như băng liên tục chỉa thẳng vào hắn. Bất luận là ở bên ngoài đã điên cuồng hỗn loạn đến mức nào đi chăng
nữa, thì những cái họng súng khủng bố này thủy chung vẫn phi thường ổn
định. Chỉ cần hắn có bất cứ một động tác dị động nào đó, thì bốn khẩu
súng này sẽ liền không một chút do dự khu động cò súng.
Bởi vì
nguyên nhân có sự tồn tại của Hứa Nhạc, cho nên hai chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí lúc nào cũng ở bên trong tòa nhà
giam bốn tầng này, ở bên ngoài gian phòng giam đặc biệt chấp hành nhiệm
vụ nghiêm mật canh giữ hắn. Vào lúc này khi tràng bạo động đột nhiên
phát sinh, mà các chi bộ đội quân sự bên khu canh gác lại không thể nào
tiến nhập vào trong này, cho nên hai chi bộ đội chiến đấu đặc chủng kia
đành phải chia ra làm hai. Một chi vẫn như cũ ở lại canh giữ bên ngoài
gian phòng giam đặc biệt, còn một chi thì tiến hành trấn áp đám tù trọng phạm đang bạo loạn bên dưới kia.
Bằng vào hỏa lực cực đại của
mình, chi bộ đội chiến đấu đặc chủng của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia rất
nhanh đã đàn áp tất cả mọi ý đồ phản kháng của đám tù trọng phạm. Còn
lại duy nhất có mỗi gã hán tử đầu trọc Kiều Lôi đã lâm vào trạng thái
gần như điên cuồng kia, là vẫn mạnh mẽ khiêng lên phiến hợp kim nặng nề
trên tay mình, giống hệt như một đầu dã thú khủng bố vậy, mạnh mẽ điên
cuồng hướng về phía lầu bốn mà đột kích vào. Trên thân thể cường tráng
mạnh mẽ kia của hắn lúc này đã trúng phải không biết bao nhiêu viên đạn
rồi, máu tươi điên cuồng chảy xuôi xuống, nhưng hắn lại hoàn toàn không
có chút cảm giác nào cả.
Hệ thống mạng lưới khống chế an ninh bên trong nhà giam quân sự Khuynh Thành này vốn dĩ hoàn toàn độc lập với
mạng lưới internet của Liên Bang, nhưng lại có được năng lực phản ứng
phi thường cao cấp. Trong khoảng thời gian rất ngắn, hệ thống phòng ngự
tự động bên trong khu nhà giam đã được khởi động, bắt đầu sử dụng hệ
thống thông gió mạnh mẽ đem mơ sương khói bên trong tòa nhà đẩy hết ra
bên ngoài nhà giam. Những khẩu súng bắn ống tiêm thuốc gây mê cực mạnh
bố trí bên cạnh những ngọn đèn khắp các tầng lầu đã bắt đầu dày đặc bắn
ra.
Cuộc bạo động vẫn như trước còn tiếp tục diễn ra, nhưng mà
rất dễ dàng bên phía nhà giam quân sự Khuynh Thành đã bắt đầu từng bước
khống chế lại cục diện. Riêng bản thân Hứa Nhạc, mãi vẫn luôn chờ đợi
một cơ hội, mà cũng chí có duy nhất một cơ hội lần này để thoát đi, mãi
cho đến lúc này vẫn luôn bất động, không có chút động thái nào cả.
Đột nhiên đúng lúc này, chợt có một đạo cột sáng trắng noãn khủng bố từ
trên trời chiếu rọi thẳng xuống bên dưới, trong khoảnh khắc đã chiếu
sáng cả một vùng tuyết đêm trầm mặc rộng lớn, chiếu sáng lên toàn bộ
vùng cánh đồng hoang vu cực kỳ hiếm dấu chân người này. Luồng ánh sáng
kia xé rách cùng với hoàn toàn hòa tan đi hàng triệu triệu những bông
tuyết trắng xóa, oanh kích thẳng vào trong cái tòa nhà giam đang tuyệt
vọng kia!