Gian Khách

Quyển 4 - Chương 207: Nhìn chằm chằm đầy thèm thuồng




Bến cảng 17 trên thực tế cũng không phải là một cái bến cảng, mà là một khu biệt thự nghỉ dưỡng cực kỳ nổi danh bên trong Cảng Đô. Trong một quán bar nhà hàng sang trọng im lặng ẩn giấu phía sau những con phố xá phức tạp, bầu không khí vẫn vô cùng tĩnh lặng. Bầu không khí quỷ dị khẩn trương cực kỳ quái dị tràn ngập khắp nơi trên cả cái thành phố Cảng Đô này, rõ ràng là đối với cuộc sống hưởng thụ hằng ngày của đám dân chúng có tiền kia cũng chẳng tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cả.

Lúc này thời gian đã là buổi chiều của một ngày giữa thu lành lạnh, đã có rất nhiều chiếc ô tô sang quý đắt tiền, dưới sự hướng dẫn cực kỳ cẩn thận của gã nhân viên gác cửa, lặng lẽ chạy vào trong con đường thông đạo sâu thẳm bên dưới quán.

Trên đỉnh đầu đội chặt một chiếc mũ thể thao, kéo sùm sụp che khuất hơn nửa khuôn mặt, Hứa Nhạc từ bên con phố đối diện rất nhanh đi lướt qua căn quán bar nhà hàng sang trọng kia. Trên người hắn đang mặc một kiện áo khoác thể thao vừa mới trộm được tại một căn nhà kho của cửa hàng tạp hóa nào đó. Đám cơ cấu cường lực của Chính phủ Liên Bang tiến hành truy bắt hắn kia, đại khái cũng không có một phen đặt trọng điểm công tác theo dõi tại những địa phương sang trọng như thế này.

Rất nhiều năm trước đây Hứa Nhạc cũng đã từng đi tới cái khu biệt thự an dưỡng sang quý tên gọi là Bến cảng 17 này, đã từng ở trong một gian nhà hàng sang trọng nào đó tuyệt tình bẽ gãy ngón tay của một tên kiêu ngạo nào đó. Ngón tay của cái vị Chủ quản Cao cấp tiên sinh của Bộ Công Trình Công ty Cơ khí Quả Xác khi gãy vang lên giòn tan như là một cây củ cải ướp lạnh vậy. Còn Bạch Ngọc Lan thì đã từng ở phía sau lưng một cái quán rượu nhỏ khác thuộc khu này mà thay Hứa Nhạc giết chết người đầu tiên. Cái tên kia cũng không biết là tên gia hỏa của Chính phủ Liên Bang hay là của Thiết Toán Lợi Gia nữa, nhưng mà mớ máu loãng phun ra tung tóe từ trong cổ họng của hắn, lại nhẹ nhàng giống như mớ nước chanh trong ly của quán rượu phía trước vậy.

Thời gian lặng lẽ trôi đi không một lần quay trở lại, cuộc đời của mỗi người cũng đã cải biến không biết bao nhiêu lần, nhiều đến mức cho dù vẫn như cũ đang là một thanh niên, nhưng mà cũng đã có đủ tư cách để mà cảm khái năm xưa giống như một vị lão nhân vậy. Hứa Nhạc thoáng cúi đầu xuống một chút, băng lướt qua phía trước căn quán bar nhà hàng kia, trong lòng có chút hoài niệm. Thế nhưng hiện tại hắn không cách nào có thể đi vào được, mà là men theo con đường sơn đạo hơi chút chếch lên, hướng về phía một khu nhà biệt thự cao cấp sang trọng trên sườn núi mà đi đến.

o0o

Ánh dương quang buổi chiều chiếu rọi nồng đậm lên trên mặt hồ tang thương, những tầng mây mù bị xua tan lên khỏi mặt hồ nước rộng lớn nhất của phiến thành thị xa hoa to lớn nhất cả Liên Bang này, bị ánh nắng trời chiều chiếu rọi biến thành vô số những đạo kim quang, xuyên thấu qua những cánh cửa sổ lớn tràn ngập ý hào qua xa xỉ, ấm áp nhẹ nhàng lay động bên trong căn phòng khách rộng lớn của căn biệt thự cao cấp.

Hứa Nhạc quả thật cũng không biết rõ ràng chủ nhân của cái căn biệt thự cao cấp này là ai, mà chỉ là tùy tiện chọn đại một căn biệt thự phá cửa vào mà thôi. Đương nhiên là cái cánh cửa vào kia cũng không có bị phá tan thành từng mảnh vụn. Cái phiến cánh cửa hợp kim được trang bị loại khóa chống trộm điện tử tiên tiến nhất Liên Bang, đối diện với những ngón tay ổn định cùng với một vài công cụ khác của Hứa Nhạc, liền chẳng còn chút tác dụng nào cả.

Tất cả các bệnh viện, phòng khám chữa bệnh cùng với các cửa hàng thuốc men bên trong Cảng Đô cũng đều đã nằm trong những công tác theo dõi cực kỳ nghiêm mật. Đã có ba tràng chiến đấu cực kỳ mạo hiểm, chính là bởi vì nhu cầu cấp bách của hắn đối với thuốc men cùng với thức ăn mà phát sinh ra. Một khi đã là như thế, hắn liền lựa chọn một phương pháp càng đơn giản trực tiếp hơn một chút, chính là xâm nhập vào khu dân cư để tìm kiếm những thứ thuốc men mà chính mình cần.

Phải nói là sự may mắn của hắn mãi vẫn luôn luôn tốt vô cùng, ở trong phòng ngủ không mất bao nhiêu thời gian, hắn đã tìm ra được tất cả những thứ mà mình cần kiếm nhất. Không chỉ có như vậy, ngoài như thứ đó này ra, hắn còn tìm được trong ngăn chứa đồ không ít những thứ thức ăn tổng hợp năng lượng cao áp súc, cùng với hai túi cấp cứu phi thường chuyên nghiệp nữa. Dựa theo những tư liệu cùng với các chi tiết khác bên trong phòng làm việc, hắn đại khái đoán ra được, chủ nhân của căn biệt thự cao cấp này hẳn là một vị bác sĩ cao cấp trong một cái bệnh viện tư nhân nào đó của Cảng Đô.

Hứa Nhạc giống như là một đầu động vật hoang dã, dưới chân có chêm thêm một miếng đệm thịt mềm mại vậy, lặng lẽ di chuyển ra khỏi cửa của nhà bếp, căn bản không phát hiện ra bất cứ một tia thanh âm nào cả. Hắn liếc mắt nhìn về phía đứa bé trai đang ngồi bên cạnh cánh cửa sổ sát đất trong phòng khác, cặp mày thoáng cau lại một chút. Hắn theo bản năng đem khẩu súng trường bắn tỉa đã được phân giải ra thành hai đoạn ngắn cất kỹ lại bên trong cái áo khoác thể thao, không muốn lộ ra bất cứ cái gì khiến đứa bé trai kia hoảng sợ.

Sau khi đã đột nhập thành công vào trong căn biệt thự cao cấp này rồi, hắn mới kinh ngạc phát hiện ra bên trong phòng khách của căn biệt thự có một đứa bé con đang ngồi đó. Sau khi phẫn nộ chỉ trích lão già kia lười biếng không kiểm tra cẩn thận một lượt, hắn có chút kinh ngạc phát hiện ra, đứa bé trai này mãi vẫn luôn chuyên chú tập trung ngồi bệch bên cạnh cái cửa sổ sát đất trong phòng khách, ở bên dưới ánh dương quang vàng rực chiếu rọi mà nghiêm túc chăm chú mày mò nghiên cứu cái gì đó, hoàn toàn không hề để ý đến sự xâm nhập của hắn.

Hứa Nhạc đi vào phòng ngủ tìm kiếm thuốc men, đồ sơ cứu, sau đó đi vào nhà bếp tìm thức ăn, suốt cả một quá trình lâu dài như vậy, thế mà đứa bé trai đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đấtphòng khách thủy chung mãi vẫn luôn không có đứng dậy, cũng không có quay đầu nhìn lại. Cái bàn tay nho nhỏ của nó đang cầm một cây chìa khóa bảo dưỡng sáu sao theo tiêu chuẩn, phi thường chuyên chú đối phó với cái gì đó nằm trong bàn tay chính mình.

Hứa Nhạc lúc này đang chuẩn bị xoay người rời đi, đột nhiên nhìn thấy mái tóc của đứa bé trai kia dưới ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu rọi, biến thành một màu vàng chói mắt, cặp mày đang nhíu chặt dần dần dãn ra một chút. Thoáng do dự một lát sau, hắn mới lén lút cẩn thận chậm rãi tiến lại phía sau lưng đứa bé trai kia, muốn nhìn một chút xem đến tột cùng là thứ gì lại khiến cho thằng tiểu tử này chuyên tâm tập trung đến như thế.

Đứa bé trai kia đang có ý đồ muốn tháo tung một cái đồng hồ báo thức điện tử nhỏ. Cái đầu hợp kim cứng rắn của chìa khóa bảo dưỡng sáu sao kia đã để lại tại chỗ cái khóa móc duy nhất phía sau cái đồng hồ báo thức điện tử kia vô số những vết trầy xước, xem ra là cu cậu đã cố gắng thử mở rất nhiều lần rồi, thế nhưng lại thủy chung không thể nào mở ra được.

Dưới ánh nắng mặt trời vàng rực chiếu rọi, Hứa Nhạc lặng lẽ đứng sau lưng đứa bé trai, chăm chú nhìn chằm chằm vào sự tập trung chuyên chú của cu cậu, trầm mặc một khoảng khá lâu sau, rốt cuộc cũng nhịn không được, mở miệng hạ giọng chỉ điểm cho anh chàng:

- Cạy về phía trước một góc khoảng sáu mươi độ về phía dưới. Đây là cái loại thiết kế độc quyền vô sỉ nhất của cái đám gia hỏa thuộc công ty sản xuất đồng hồ nhằm vào mấy tên gia hỏa như chúng ta… Ngoại trừ việc dùng sức một chút ra thì cũng chẳng có biện pháp nào khác cả…

o0o

Hai mươi giây đồng hồ sau đó…

Hứa Nhạc dùng sức kéo sụp cái mũ thể thao trên đầu mình xuống che khuất mặt lại, hướng ra bên ngoài khu biệt thự cao cấp mà phóng chạy như điên. Bên tai hắn vẫn còn phảng phất vang vọng tiếng thét bén nhọn vô cùng của đứa bé trai kia khi phát hiện ra hắn đứng sau lưng mình. Hiện tại thứ duy nhất Hứa Nhạc đang nghĩ trong đầu chính là chính mình quả thật không thể gặp mặt bất cứ kẻ nào cả, nhất là không muốn gặp mặt cái lão già kia mãi vẫn luôn không ngừng lải nhải trào phúng trong đầu mình kia.

- Ông có thể tưởng tượng ra nỏi không chứ? Mấy công ty sản xuất ra đồng hồ báo thức điện tử kia vì để ngăn cản những tên gia hỏa hay tò mò như chúng ta tháo tung mấy cái đồng hồ ra, không ngờ lại nghĩ ra cái thứ chiêu trò nham hiểm đến như vậy, hơn nữa lại còn mặt dày vác mặt đi xin cấp bằng độc quyền nữa!

Hứa Nhạc ở bên dưới bóng râm của những bức tường cao lớn không ngừng phóng đi, vì để che giấu sự xấu hố của chính mình, mà phẫn nộ lớn tiếng chỉ trích:

- Vừa rồi chỉ là bởi vì tôi nhìn thấy thằng bé trai kia mà nhớ lại bản thân chính mình rất nhiều năm trước đây, cho nên mới nhịn không được mà mở miệng chỉ điểm nó một chút thôi. Cũng chỉ có biện pháp dùng bạo lực mới mở được cái thứ đó ra.

- Nhưng cậu làm như vậy sẽ phá hủy nghiêm trọng niềm lạc thú được thăm dò của tiểu bằng hữu kia…

Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang rất nhanh ở trong đầu hắn đưa ra lời phản bác:

- Tôi cho rằng trong bản chất của cậu có bản chất của một nhà thuyết giáo a. Nếu như tôi nhớ không lầm ngày sinh của cậu, thì dựa theo sự phân chia chòm sao của thời đại văn minh trước đại hạo kiếp, cậu là một tên hỗn đản thuộc chòm sao Bò Cạp a!

- Trước đây khi còn ở trong cửa hàng sửa chữa điện tử, tôi cũng rất thường xuyên bị cái tên đại gia hỏa kia phá hư lạc thú của chính mình.

Hứa Nhạc nhớ tới bộ dáng đáng giận của đại thúc năm đó mà đắc ý nở nụ cười nhàn nhạt. Hắn theo bản năng khẽ bĩu nhẹ môi một cái, nói:

- Phỉ Lợi Phổ, tuy rằng hiện tại đang là thời gian chiến đấu, nhưng mà ông cũng phải cho phép tôi có được cuộc sống tinh thần của chính mình một chút chứ?

- Tuy rằng đây là cái tên do chính bản thân tôi đặt ra cho mình, nhưng mà tôi vẫn cảm thấy bị cậu xưng hô như vậy có chút cảm giác gì đó quái dị. Tôi hy vọng cậu có thể tiếp tục gọi tôi là lão già kia, hay là sự tồn tại vĩ đại không nhìn thấy như trước đây đi.

- Phỉ Lợi Phổ!

- …

- Phỉ Lợi Phổ!

- Nói đi!

- Tôi thật sự hoài niệm cuộc sống bên trong hầm sửa chữa điện tự tại Đại khu Đông Lâm năm đó…

- Ừm!

- Nhưng rốt cuộc cũng không thể quay lại cuộc sống những ngày đó nữa.

- …

Gặp lại luôn luôn không bằng hoài niệm, chính là bởi vì thường thường rất khó có thể gặp lại. Cho nên những ông già bà lão khi nằm trên giường bệnh, rất thường xuyên dễ dàng nhớ lại mối tình đầu tiên của chính mình. Những anh chàng hoặc là cô nàng thiếu niên thường xuyên mặc áo trắng phiêu phiêu trong lần gặp mặt đầu tiên chẳng hạn… Hơn nữa bọn họ vĩnh viễn cũng sẽ theo bản năng cự tuyệt tin tưởng rằng những anh chàng, cô nàng thiếu niên kia cũng đã biến thành bộ dáng giống như mình hiện tại vậy, bọn họ chỉ là nguyện ý khắc ghi sâu trong trí nhớ những hình ảnh tốt đẹp nhất của thuở ban đầu mà thôi.

Chính như là những lời đã từng nói trước đây vậy, Hứa Nhạc hiện tại cũng vẫn còn trẻ, thế nhưng lại bắt đầu giống như một lão nhân nói đến chuyện cảm khái hoài niệm năm xưa, đó chính là bởi vì hắn phải phất cảm giác được trong minh minh rằng đang có một cái bóng râm so với biển sao trên đỉnh đầu càng thêm rộng lớn hơn nhiều kia, đang chậm rãi thong thả mà không thể ngăn cản được tiến về phía mình.

Có lẽ đó chính là một sự thất bại bất lực nhất, hoặc là một cái chết thảm thiết nhất đang chờ đợi chính mình.

Bên trong cái phiến thành thị vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm này, toàn bộ mọi người ai nấy cũng đều là địch nhân của chính mình, muốn vùng lên đập vỡ hết thảy mọi thứ, có lại được sự tự do cùng với quyền lợi như đã từng có trong quá khứ kia, nói thì dễ dàng hơn làm rất nhiều.

Nhưng mà Hứa Nhạc thật sự không chút lo lắng, ngoại trừ bằng vào khẩu súng trường bắn tỉa H14 đang nằm trong lòng hắn kia, thanh dao găm phóng điện đang buộc chặt bên cạnh thắt lưng hắn kia, còn bởi vì hắn tin tưởng vững chắc rằng chính mình cho tới bây giờ cũng không phải là chỉ có một mình một người tiến hành chiến đấu.

Bên trong phiến vũ trụ này có lẽ không có bất cứ đạo lý gì cả, nhưng mà chỉ cần còn có lão già kia, còn có rất nhiều người giống như là ông chủ cửa hàng tạp hóa dưới chân núi kia, sẵn sàng nguyện ý ở bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn, thì hắn vẫn sẽ vững tin mà chiến đấu.

o0o

Đối mặt với bầu không khí chính trị phía sau màn tiềm tàng sự khẩn trương quỷ dị vô cùng kia, đám đại gia tộc trong Liên Bang vẫn mãi luôn duy trì sự trầm mặc. Vị lão tiên sinh thích đội mũ quả dưa kia của Thiết Toán Lợi gia cùng với hai người kế thừa trẻ tuổi mà ông ta xem trọng nhất, vẫn ở trong Nghị Viện yên lặng mà chống đỡ lại việc Chính phủ Liên Bang mượn dùng lý do dân ý, thừa cơ không ngừng đưa ra những dự luật tài chính cực kỳ bất lợi đối với bọn họ. Thế nhưng bọn họ cũng không có thông qua phiến hải dương kinh tế tài chính mênh mông nằm trong sự nắm giữ của chính mình để mà khiêu chiếu mạch máu kinh tế của Chính phủ Liên Bang trong thời khắc cực kỳ khẩn trương như thế này.

Cái vị phu nhân kia ở phía sau hậu sơn núi Mạc Sầu vẫn đồng dạng trầm mặc như vậy, thậm chí còn có vẻ quá mức rụt rè nữa. Bởi vì đám đại gia tộc bọn họ có đầy đủ sự tự tin có thể dễ dàng đối mặt với cục diện như vậy mà không thất bại.

Kể từ khi Hiến lịch 37 bắt đầu cho tới nay, những vị lãnh tụ của các đại gia tộc này đã từng cực kỳ e ngại Quân Thần Lý Thất Phu, về sau lại đau đầu với sự tồn tại của Hứa Nhạc, thế nhưng bọn họ chưa từng bao giờ cảm thấy sợ hãi Chính phủ Liên Bang cả.

Bọn họ tin tưởng vững chắc rằng trên đời này không hề có những lý tưởng, những mục tiêu gì cực kỳ kiên định cả. Cho dù là có một vài người có dã tâm nào đó, nhưng mà cũng đều không quá đáng sợ, chỉ cần kẻ đó có nhu cầu liền sẽ có nhược điểm! Cho nên kẻ đó sẽ cần phải tự hạn chế sự điên cuồng bên trong nội tâm của chính mình, như vậy liền sẽ có thể đàm phán được.

Vì vậy mà bọn họ có thể hờ hững cùng với bình thản giương mắt nhìn một màn trình diễn thú vị này. Trong những thời điểm thích hợp, bọn họ cũng không ngại ra tay cung cấp cho Hứa Nhạc một vài sự tiện nghi nào đó, nhưng mà cũng tuyệt đối sẽ không tự mình ra tay hỗ trợ mọi nhu cầu của hắn, cái gọi là thân vàng thì sợ lạnh là như vậy. Ngạn ngữ Liên Bang đã từng nói qua, những gã phú ông mà thân thể ngàn vàng tuyệt đối sẽ không bao giờ ngồi bên dưới những bức tường có nguy cơ sắp đổ sập bao giờ cả. Mà trong trận chiến đấu này, bất luận là Hứa Nhạc cùng với Chính phủ Liên Bang ai thắng ai thua, thì ở trong mắt bọn họ, đó đều là một bức tường có nguy cơ sắp sửa sập cả.

Như vậy thì sao bọn họ dám ngồi bên dưới một phương cơ chứ?

o0o

Còn về phần Lý Cuồng Nhân, đang lợi dụng được cơ hội hiếm có, chuẩn bị đáp xuống Tinh cầu Mặc Hoa cùng với Công chúa Tô Mông của Đế Quốc tiến hành một trận chiến đấu khủng bố cực kỳ khoái ý, đột nhiên nhận được mệnh lệnh triệu hồi khẩn cấp đến từ phía Quân đội Liên Bang. Ở trong mắt rất nhiều người, trong cả Liên Bang hiện tại, cũng chỉ có một mình hắn là có thể đối phó với dạng nhân vật khủng bố vô cùng như Hứa Nhạc vậy.

Nhưng mà sau khi trải qua một tràng cha con khắc khẩu bên trong văn phòng làm việc kia, Tướng quân Lý Tại Đạo đã chân chính hiểu được chính mình đã phạm vào một cái sai lầm cực kỳ nghiêm trọng rồi, ông ta liền không một chút do dự tước đoạt đi toàn bộ quyền chỉ huy của đứa con trai thân sinh của chính mình.

Còn bản thân Lý Phong cũng đã biết được chính mình cũng đã phạm vào một cái sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Nếu như không có tràng tranh cãi phẫn nộ ngày hôm đó, như vậy thì cái chi bộ đội truy sát Hứa Nhạc này sẽ do chính bản thân hắn tự mình chỉ huy rồi. Nếu quả thật xuất hiện cái loại tình huống như thế này, như vậy thì trận chiến đấu này có lẽ sẽ trở nên phi thường thú vị rồi. Nhưng mà cái gã Thượng tá trẻ tuổi nhất trong lịch sử Quân đội liên bang này lại không có được lòng dạ thâm sâu của một chính trị gia lão luyện, mà chỉ có một sự bi thương cùng với phẫn nộ tràn ngập mà thôi. Lúc đó hắn căn bản không thể khống chế được tình tự của chính mình!

Không có cơ hội gia nhập vào cho đội ngũ tiến hành truy sát Hứa Nhạc kia, liền tìm không được cơ hội thích hợp để âm thầm ra tay trợ giúp cái tên gia hỏa kia, Lý Phong liền giống hệt như một đầu mãnh hổ thanh tráng cực kỳ cường hãn, trầm mặc không ngừng đi sát theo, nhìn chăm chú thèm thuồng chi bộ đội chiến đấu lệ thuộc sự quản lý của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia.

Hắn đã từng đi theo chi bộ đội đặc chủng cường đại đã từng trải qua quá trình đặc huấn tại Tu Thân Quán Phí Thành, xuất hiện tại sân bay không cảng Đặc khu Thủ Đô, xuất hiện bên trong con đường thông đạo ngầm bên dưới lòng đất tòa nhà bệnh viện, sau đó lại cũng cùng chạy tới Cảng Đô.

Cái loại bộ dáng trầm mặc nhìn chăm chú thèm thuồng như thế này, ngược lại đã khiến cho hai chi bộ đội chiến đấu đặc chủng cường đại kia sinh ra một áp lực tâm lý cực kỳ nặng nề. Cái hung danh điên cuồng thô bạo đã theo Lý Cuồng Nhân kể từ mười hai tuổi, đã lan truyền ra khắp tất cả các quân doanh của Quân đội Liên Bang. Đám bộ đội đặc chủng kia không rõ ràng hắn vì nguyên nhân gì lại luôn trầm mặc chạy theo sát chính mình như thế này, lại càng không biết được hắn vào lúc này sẽ bộc phát sự thô bạo điên cuồng của chính mình, vô cùng khủng bố phóng tới, một phen đem toàn bộ đám binh sĩ bọn họ đập thành từng mảnh nhỏ.

Đối mặt với cái loại bộ dáng trầm mặc nhìn chăm chú đầy thèm thuồng cực kỳ đáng sợ như thế này, tất cả các cơ cấu cường lực bên trong Liên Bang căn bản không có khả năng xua đuổi hoặc là bắt giữ Lý Phong được, bởi vì hắn cũng không phải là Hứa Nhạc, hắn không có bất cứ tội danh nào trong người, càng quan trọng hơn nữa chính là, hắn là cháu nội của Quân Thần đại nhân, là con trai của Tướng quân Lý Tại Đạo, là độc đinh còn lại duy nhất của Phí Thành Lý Gia!

Vì thế cái thanh đại sát khí mà trước đây Chính phủ Liên Bang vốn dĩ định dùng để đối phó Hứa Nhạc này, ngày hôm nay ngược lại đã biến thành một nhân tố phiêu lưu bất an mà bọn họ cần phải nghiêm túc cẩn thận đề phòng. Thậm chí sau khi nhận được sự đồng ý của Tướng quân Lý Tại Đạo, cái ban ngành đặc thù Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia lại còn đặc biệt an bày một đám bộ đội lực lượng cực kỳ cường hãn phụ trách việc theo dõi từng động thái của Lý Phong hắn nữa.

Thế nhưng Lý Cuồng Nhân phảng phất như là không hề phát hiện ra chuyện này, vẫn như trước tiếp tục trầm mặc, đi theo phía sau mọi người, nhìn chằm chằm một cách đầy thèm thuồng.