Gian Khách

Quyển 4 - Chương 203: Đuổi theo tàu hỏa cao tốc




Những luồng tín hiệu điện tử thông qua hệ thống đường truyền cổ xưa nhất, hiện tại trong Liên Bang cũng chỉ có thể nhìn thấy trong các Viện bảo tàng lịch sử hoặc là trong các tiểu tổ khoa học kỹ thuật của học sinh tiểu học mà thôi, thông qua bốn phương tám hướng các nơi tại Đặc khu Thủ Đô, xuyên thấu vào bên trong cái tòa nhà với căn phòng được sơn phết cái đồ án cặp mắt ti hí màu đỏ rực kia, biến thành vô số những thanh âm tiếng chuông leng keng đinh tai điếc óc vang lên liên miên không dứt bên tai mọi người.

Hai mươi vị chuyên viên giải mã âm thanh chuyên nghiệp thanh xuân xinh đẹp được điều tới từ mấy công ty xí nghiệp thuộc rất nhiều cơ cấu thư tín Liên Bang của khắp nơi trong các Đại khu rất nhanh lắng nghe những tiếng chuông tình báo tập hợp từ rất nhiều nơi này, sau đó rất nhanh dùng phương thức viết tay tốc ký, ghi nhận những cái tin tức này lên các phiến giấy vô cùng sang quý, chuyển sang cho các nhân viên chuyển giao nhanh chuyên nghiệp đang đứng đợi ngay phía sau lưng, dùng tốc độ nhanh nhất mà truyền lên trên tầng thứ hai của tòa nhà.

Cái ban ngành đặc thù, Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí phụ trách chính cho hành động bắt hoặc là giết Hứa Nhạc này, giờ phút này đã có được quyền chỉ huy cao nhất của đại bộ phận các chi bộ đội hành động đang tản ra khắp nơi bên trong Đặc khu Thủ Đô này. Ngay khi tin tức tình báo từ phía tòa nhà bệnh viện vừa mới truyền tải về, được bọn họ tiến hành tập hợp lại, sau đó tiến hành các công tác tính toán tương quan, cuối cùng mới có thể được các chuyên gia cao cấp nhất, đem tin tức tình báo truyền thẳng lên trên bộ phận cấp bậc cao nhất bên trong Chính phủ Liên Bang. Dựa vào những chi tiết cụ thể mà phức tạp này, có thể rõ ràng nhìn ra được, bên phía Chính phủ Liên Bang vì muốn tiêu diệt Hứa Nhạc, quả thật đã làm ra những bố trí phi thường cẩn thận mà cường lực.

Mấy phút đồng hồ sau đó, bên trong văn phòng chỉ huy ngầm bên dưới lòng đất của Dinh thự Tổng Thống, một gã Trung tá tay sờ nhẹ vào tai nghe mini đặt trong lỗ tai, xoay người sang nhìn về phía Tổng thống tiên sinh đang ngồi bên bàn làm việc bên cạnh, xử lý những sự vụ hằng ngày của Liên Bang, nói nhanh:

- Thượng tá Hứa Nhạc đã bị trọng thương!

Câu bút điện tử sang quý nằm trong tay Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh khẽ ngưng lại một chút. Ông ta thoáng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:

- Xem như cuối cùng cũng có một cái tin tức tốt. Kế hoạch hành động kế tiếp an bày như thế nào rồi?

- Anh ta đã thoát khỏi tòa nhà bệnh viện!

Gã Trung tá rất nhanh hướng về phía Tổng thống tiên sinh cùng với những vị đại nhân vật có mặt trong văn phòng sự vụ mà báo cáo tình hình:

- Về những phương hướng anh ta có khả năng lẩn trốn, Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí đang tiến hành tính toán cùng với dò thám.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ tiên sinh cũng không có bất cứ phản ứng nào cả, ánh mắt thoáng cúi xuống, tiếp tục rất nhanh đọc qua một lượt tài liệu điện tử ngay trước mặt mình. Ngay khi bên phía tòa nhà bệnh viện gặp chuyện không may, liền ngay tức khắc bên phía Dinh thự Tổng Thống đã nhận được tin tức. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ đã dưới sự yêu cầu kịch liệt của nhân viên Cục Đặc Cần, băng xuyên qua con đường thông đạo tiến vào trong căn phòng chống đạn chắc chắn, canh gác cực kỳ sâm nghiêm nằm sâu bên dưới lòng đất này. Nhưng mà những cái sự vụ chính phủ đang cần ông ta phải xử lý kia, lại cũng phải tiếp tục xử lý.

Tổng thống Mạt Bố Nhĩ ngay từ đầu đã không thích Nghị viên Bảo Nhĩ Sâm, cái gã thuộc hạ theo phe phái đầu cơ chính trị ý chí không chút kiên định này cho dù có chết đi, đối với bản thân ông ta mà nói cũng không tạo thành bất cứ đả kích tâm lý nào cả. Trên thực tế những công tác bố trí phòng thủ mà Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí tiến hành xung quanh tòa nhà bệnh viện kia, hết sức rõ ràng là cũng không phải đem sự an toàn tính mạng của vị Nghị viên tiên sinh kia đặt lên làm mục tiêu hàng đầu. Chỉ có điều tất cả mọi người đều không ngờ đến chính là, rõ ràng là đã một phen đẩy Hứa Nhạc lâm vào tuyệt cảnh, không ngờ hắn lại còn có thể thành công chạy thoát đi được.

- Tuy rằng hiện tại hắn đã bị trọng thương rồi, nhưng mà hắn khẳng định sẽ không lựa chọn như vậy mà dừng tay, hoặc là chạy thoát đi.

Cây bút điện tử nằm trong tay Tổng thống tiên sinh lại một lần nữa cứng đờ lại. Ông ta chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía gã Trung tá bên cạnh bàn cùng với đám thành viên Nội các đang ngồi trên bộ sa lông trước mặt, thanh âm trầm thấp mà hữu lực, nói:

- Với tính cách trước giờ của Hứa Nhạc, chỉ cần hắn còn chưa chết, như vậy hắn cũng sẽ không bao giờ đình chỉ chiến đấu.

Một lát sau, trên gương mặt ngăm đen của ông ta đột nhiên hiện lên một nụ cười với những tia tình cảm phi thường phức tạp. Tổng thống Mạt Bố Nhĩ mang theo một tia tự giễu trào phúng nhàn nhạt, nói:

- Chúng ta đều là những người có tính cách giống nhau cả. Nếu như ta có được năng lực giống như hắn vậy, có lẽ ngay cả ta cũng sẽ làm như vậy thôi.

Cái gian văn phòng chỉ huy nằm sâu bên dưới lòng đất này, hoàn toàn có thể thừa nhận được công kích trực tiếp của Chủ pháo Chiến hạm mà không hề có chút rung chuyển nào, có thể tưởng tượng được nó nằm sâu đến mức nào. Những áp lực mãnh liệt của mặt đất bốn phía xung quanh vào giờ khắc này phảng phất như là từ bốn vách tường xung quanh mà thẩm thấu vào, khiến cho mật độ không khí trong phòng chợt gia tăng lên một chút, khiến cho những người đang có mặt trong gian phòng này đều cảm giác được không khí có chút dính dấp khó thở. Hơn nữa tất cả mọi người trong phòng hiện tại cũng không biết làm thế nào để ứng phó với câu nói đầy cảm khái của Tổng thống tiên sinh, cho nên bên trong phòng nhất thời lâm vào một mảnh trầm mặc. Cũng chỉ có thanh âm nhàn nhạt của hệ thống thiết bị duy trì hệ thống sinh thái ở bên kia đầu thông đạo, cùng với những luồng hơi trầm đục do những buồng phổi mọi người không ngừng tản ra mà thôi.

- Hiện tại cái mà Hứa Nhạc cần chính là một khoảng không gian tương đối yên tĩnh, an toàn để tiến hành công tác sơ cứu trị liệu ban đầu. Ít nhất hắn cũng cần phải cầm máu đã. Đúng như những gì mà Tổng thống tiên sinh phán đoán, hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi Đặc khu Thủ Đô, như vậy hắn cũng vẫn như cũ chỉ có thể chui trở lại hệ thống đường ống dẫn nước ngầm trong lòng đất mà thôi.

Tướng quân Lý Tại Đạo phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch trong phòng, khẽ mỉm cười nhàn nhạt nhìn mọi người, nói:

- Trải qua những công tác chuẩn bị kỹ thuật mấy ngày hôm nay cùng với hệ thống phân hình từ xa, chúng ta đã hoàn toàn nắm giữ toàn bộ những lối vào hệ thống đường dẫn nước ngầm trong vòng mười lăm km bốn phía xung quanh bệnh viện rồi. Hai chi bộ đội chiến đấu đặc chủng chịu sự quản lý trực tiếp của Biệt đội Cặp Mắt Ti Hí kia, một chi bộ đội đã ở bên trong tòa nhà bệnh viện thành công bắn bị thương Hứa Nhạc, một chi bộ đội khác hiện tại đang ở trong lòng đất đón lõng hắn.

Các thành viên Nội các Chính phủ Liên Bang bên trong phòng nghe được những lời nói của Tướng quân Lý Tại Đạo, biểu tình nhất thời trở nên thoải mái hơn một chút. Bọn họ tin tưởng rằng vị lãnh tụ Quân đội Liên Bang này một khi đã làm ra đầy đủ những sự chuẩn bị như thế rồi, như vậy khẳng định là sẽ không chừa lại cho Hứa Nhạc bất cứ cơ hội đào tẩu nào nữa.

Lòng bàn tay dày rộng của Tổng thống Mạt Bố Nhĩ thoáng nắm chặt cây bút điện tử lại một chút. Trong lòng ông ta cũng không giống như mọi người, có được sự thả lỏng sảng khái sung sướng đó, cặp lông mày so với làn da ngăm đen càng đen hơn rất nhiều kia khẽ nhướng nhẹ lên một chút, cũng không nói tiếng nào.

Tướng quân Lý Tại Đạo biết rõ ràng sự sầu lo của Tổng thống tiên sinh chân chính là vì nguyên nhân gì. Ông ta khẽ xoay người, cúi đầu xuống, ở bên tay Mạt Bố Nhĩ hạ thấp thanh âm, nói:

- Cái vấn đề kia rất nhanh sẽ có kết quả thôi, xin ngài hãy yên tâm đi!

o0o

Ngực trái không ngừng mơ hồ truyền đến những cơn đau nhàn nhạt. Có hai cây xương sườn ở nơi đó đã xuất hiện dấu hiệu như là bị nứt xương. Nhất là vào cái chỗ cây xương sườn bị nứt xương bởi một viên đạn bắn trúng tại Tòa án Quân sự ngày hôm qua kia, bởi vì một tràng chiến đấu thảm thiết khi nãy mà xuất hiện những vấn đề phi thường nghiêm trọng. Cái chi bộ đội tinh nhuệ mai phục tại bên trong tòa nhà bệnh viện vừa rồi quả thật hết sức lợi hại. Từ cái điểm đạn bắn trúng cực kỳ tập trung vào phần ngực bên trái của mình, Hứa Nhạc có thể rõ ràng nhìn ra được sự cường hãn của chi bộ đội chiến sĩ đặc chủng này.

Dưới sự yểm trợ của bóng đêm, Hứa Nhạc khẽ khom người, ép thân thể mình sát vào trong bóng râm bên cạnh những căn kiến trúc bên dường, hướng về phía khu vực phía Nam của Đặc khu Thủ Đô rất nhanh phóng đi. Trong tràng chiến đấu lúc lao ra khỏi bệnh viện sau khi lần thứ hai chui ngược vào trong tòa nhà bệnh viện, đã có thêm hai mảnh đạn bắn trúng, ghim chặt đầu đạn vào bên trong phần cơ thể bên ngoài bộ quần áo chống đạn trên người hắn, cũng may là không có vết thương nào gây nguy hiểm đến xương cốt tay chân hắn.

Mà vết thương nặng nhất trên người hắn chính là chỗ cỗ tay phải. Lúc đó hắn ở trên bức vách tường bị đèn pha chiếu rọi, ở trên không trung rơi thẳng xuống phía dưới, vì để mạnh mẽ giảm thấp lại tốc độ rơi, cho nên trong nháy mắt khi mà bàn tay chụp mạnh xuống phần mái che bên trên cánh cửa sổ ở lầu chín, cổ tay hắn đã thừa nhận phải một lực xung lượng cực kỳ khủng bố. Mặc dù bên trong cơ thể hắn tràn ngập những bó cơ bắp cường hãn đặc thù đến như thế, cho nên cũng không có bị xé rách, nhưng mà trước khi thương thế hoàn toàn lành hẳn, bàn tay phải của hắn cũng không có khả năng dùng sức quá mạnh nữa.

Cái dụng cụ nhỏ phát ra ánh sáng lam quang nhàn nhạt giắt phía sau ba lô hành quân vẫn luôn một mực phát huy tác dụng của mình. Cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang thỉnh thoảng vào những thời khắc cực kỳ nguy hiểm, lại sẽ vì hắn mà đưa ra lời đề nghị thay đổi phương hướng di chuyển. Hắn cứ như vậy một đường hướng về phía Tây lao đi, sau đó ở trong một con hẻm tắt lại chuyển hướng phóng về phía hướng Nam, cuối cùng đi đến bên cạnh một con đường quốc lộ bị bỏ hoang.

Tuy rằng nơi này là một con đường quốc lộ bị bỏ hoang, thế nhưng vào thời điểm ban đêm, nơi này vẫn luôn là vô cùng náo nhiệt. Dày đặc xung quanh một căn phòng của người gác đường cũ nát nhỏ có màu lam nhàn nhạt, lặng lẽ nằm bên dưới chân của một ngọn núi, là vô số những đầu xe thể thao vô cùng sang quý, cùng với vô số những chiếc xe chuyên dụng đã được tiến hành cải tạo lại, đang hụ còi inh ỏi. Ở nơi này cũng không có đèn đường, thế nhưng những ánh đèn sáng choang của các chiếc xe thể thao ở nơi này lại đủ có thể đem toàn bộ khu vực này chiếu sáng giống như ban ngày, tựa hồ như là cái ánh đèn pha quân dụng ở bên ngoài tòa nhà bệnh viện lúc trước vậy.

Vô số các nữ nhân trẻ tuổi diễm lệ, trên người mặc những bộ quần áo không thể nào nhỏ hơn được nữa, hồn nhiên không thèm để ý đến những luồng gió thu thổi quét vô cùng rét lạnh, tận tình phô bày ra những đường cong thân thể phi thường khoa trương của chính mình, phóng thích những nổi niềm hưng phấn cuồng nhiệt do cồn cùng với các loại thuốc phiện dạng nhẹ mang đến. Vô số nam nhân nữ nhân ôm chầm nhau rít gào cực kỳ phấn khởi.

Mấy năm trước đây. Thất thiếu gia của Thiết Toán Lợi Gia, Lợi Hiếu Thông đã từng mang Hứa Nhạc đến nơi này. Nơi này chính là trường đua xe tốc độ cao lậu nổi danh nhất trong toàn bộ Liên Bang, do đích thân Lâm Bán Sơn dùng những thủ đoạn vô cùng cường thế mà mở ra, về sau lại chẳng biết chuyển tới chuyển lui giữa bao nhiêu bàn tay cường thế phía sau, thế nhưng mà danh tiếng cùng với quy mô của nó lại kéo dài mãi cho đến ngày hôm nay, hơn nữa lại còn càng ngày càng phát triển lên.

Cái đám người mỗi đêm khuya lại chạy tới đây tìm kiếm sự kích thích sinh tử do tốc độ cao thậm chí là tử vong mang lại kia, phảng phất như là vĩnh viễn không bao giờ sống trong cái thế giới chân thật vậy. Ở trong mắt của bọn họ, hoàn toàn không có cái gì mà cuộc chiến tranh cùng với Đế Quốc, cũng không có cái gì mà những tràng âm mưu chính trị phía sau vụ nổ tung của Phi thuyền Cổ Chung Hào, mà chỉ có những khoái cảm vô tận do nữ nhân, ma túy, tốc độ cao cùng với tử vong mang lại mà thôi.

Hứa Nhạc lúc này đang ngồi chồm hổm bên trong một bụi cỏ lùm xùm tối tăm bên cạnh triền núi. Hắn trầm mặc nheo mắt nhìn về phía một màn hình ảnh điên cuồng bên dưới những luồng ánh sáng đèn pha ô tô rực sáng bên dưới.

Vừa rồi mới có một tràng đua xe tốc độ cao hoàn thành xong, cái gã lái xe đạt được danh hiệu đệ nhất kia thắng được một khoảng tiền thưởng khổng lồ, cùng với một đám mỹ nữ thân hình bốc lửa diễm mị vô cùng. Còn cái gã lái xe về đích thứ hai thì cũng chẳng có được bất cứ cái gì cả, hắn cô đơn lầm lũi đi lên trên đỉnh của ngọn núi nhỏ bên cạnh, bị một đám người nào đó vây xung quanh, vừa mắng chửi vừa đấm đá tơi bời, thê thảm ngã xuống mớ bùn đất dơ bẩn bên cạnh.

Hấp dẫn ánh mắt của người xem nhất chính là một chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh màu lam nhạt. Sau khi chủ nhân của chiếc xe đó tức giận phát tiết một trận rồi quay ngược trở lại trong xe, nó liền lặng lẽ không một tiếng động, giống hệt như một đầu u linh lướt đi xuống chân núi. Cũng chỉ có một gã nam nhân trung niên trên người mặc bộ chính trang màu đen, toàn thân giống hệt như một khẩu súng nghiêm nghị đang đững giữa bầu trời đêm, là còn vẫn như cũ ở lại trên đỉnh núi mà thôi.

Hứa Nhạc từ trong bụi cỏ bên triền núi lặng lẽ đứng lên, hắn nhìn về phía chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh vừa mới lướt ngang qua trước mặt mình, khẽ mỉm cười một cái. Cũng không biết cái tên gia hỏa ở trong xe kia, ngày thường vẫn mãi luôn cứ một phen đem chính mình giả dạng thành một hoa hoa công tử lạnh lùng như đóa hàn mai trong tuyết kia, lúc này có phải là đang cách lớp kính cửa xe dùng ánh mắt và vẻ mặt phức tạp nhìn mình hay không?

Chậm rãi đi đến phía sau lưng gã nam nhân trung niên mặc bộ chính trang màu đen kia, còn chưa đợi Hứa Nhạc kịp mở miệt bắt chuyện, đối phương cũng đã phát giác ra rằng hắn đã đến, hạ thấp giọng nói:

- Xem ra thương thế của cậu thật sự rất nặng!

- Chi bộ đội đặc chủng này hẳn cũng đã từng tu luyện qua ở bên trong Tu Thân Quán tại Phí Thành!

Hứa Nhạc vẫn cùng với gã nam nhân trung niên kia duy trì một khoảng cách hai thước.

Bộ chính trang màu đen trên người của gã nam nhân trung niên kia vô cùng thẳng tắp, giống hệt như là lớp vải bố cứng rắn thông thường bao bọc bên ngoài một khẩu súng lục vậy. Ông ta buông cái va ly màu đen trong tay mình xuống, nói một tiếng bảo trọng, sau đó chậm rãi rời đi khỏi cái phiến triền núi tối đen một mảnh kia.

- Làm phiền anh rồi, Tằng ca!

Hứa Nhạc đưa tay nhấc lên cái va ly bằng da màu đen nặng trịch trên mặt đất kia, hướng về phía đám người bên dưới chân núi mà đi xuống.

o0o

Hứa Nhạc một phen đem cái mũ che phía sau lưng cái áo khoác thể thao đội lên trên đầu mình, lặng lẽ đi đến bên cạnh một chiếc ô tô màu xám nhìn qua vô cùng bình thường bên dưới bãi xe. Hắn đưa tay lên gõ nhẹ mấy cái lên mặt kính, hướng về phía gã nam nhân mặt mũi vẫn còn sưng phù chảy máu đang ngồi bên trong nói:

- Có thể đưa tôi đi đến một địa phương này hay không?

Cái tên gia hỏa đang dùng ta xoa xoa một bên má vẫn còn sưng húp của mình, cau mày khẽ liếc nhìn về phía Hứa Nhạc một cái, phát hiện căn bản không thể nào nhìn thấy được dung mạo của đối phương. Hắn thoáng nhíu mày, trầm mặc một lúc lâu sau, mới nói:

- Những chuyện tình cực kỳ nguy hiểm, từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ tiếp nhận cả.

Thanh âm của Hứa Nhạc từ bên dưới bóng khuất của cái vành nón xuyên thấu ra:

- Nghe nói… hiện tại gần đây anh đang rất cần tiền, hơn nữa vừa rồi anh lại còn đua xe thua độ, thiếu một vị đại nhân vật nào đó một khoản tiền cực lớn. Nếu trong vòng hai ngày nữa mà anh còn chưa trả dứt nợ, thì anh cùng với người nhà của anh sẽ phải gánh chịu sự uy hiếp rất lớn!

Bên trong cặp mắt gã nam nhân kia hiện lên một vẻ cảnh giác cực kỳ nồng đậm. Hắn giương mắt nhìn chằm chằm về phía Hứa Nhạc bên ngoài cửa sổ xe, lạnh giọng nói:

- Làm sao anh lại biết được những chuyện này?

- Anh không cần phải quan tâm đến chuyện này. Anh chỉ cần trả lời tôi là làm hay không làm mà thôi!

Hứa Nhạc bình tĩnh hồi đáp.

- Anh có biết là tôi thiếu tổng cộng bao nhiêu tiền hay không chứ? Một trăm vạn đó!

Gã nam nhân nọ thoáng nhíu mày, nói.

Hứa Nhạc giơ cái va ly da màu đen nặng trịch trong tay của mình lên, ở bên ngoài cửa sổ xe lắc lắc mấy cái.

Gã nam nhân trầm mặc trong khoảng thời gian khá lâu, một tay nắm chặt tay láy, tay còn lại khẽ nắm hờ lên trên cây cần số của những loại xe hơi đời cũ, tựa hồ như bất cứ lúc nào cũng có thể nhấn mạnh chân ga phóng xe rời đi. Nhưng mà chung quy trên mặt hắn vẫn luôn hiện lên một tia tuyệt vọng nhàn nhạt, khẽ đưa tay mở cửa xe ra, nở nụ cười tự giễu nói:

- Một công việc có thể giá trị nhiều tiền đến như thế, xem ra đáng để tôi đem mạng ra mà đặt cược!

Hứa Nhạc đưa tay mở nhẹ cửa xe, bước vào ngồi trong hàng ghế phía sau của chiếc xe, khẽ thở dốc một tiếng. Kiểm tra lần cuối cùng những trang bị giấu bên dưới bộ áo khoác thể thao, xác nhận cái ba lô vẫn không có vấn đề gì cả, mới hướng về phía gã nam nhân ngồi ghế tài xế phía trước bình tĩnh nói:

- Cũng chẳng phải là việc liều mạng gì cả. Tôi chỉ là muốn đi đến một địa phương này, nhưng mà lại không muốn bị đám quân cảnh gác đường ngăn cản lại mà thôi.

Cái gã nam nhân kia khẽ rùng mình lên một cái, sau đó nở nụ cười tràn ngập sung sướng cùng với thoải mái, nói:

- Xem ra tin tức tình báo của anh hết sức chuẩn xác a. Tôi lái xe có lẽ không phải là nhanh nhất ở nơi này, nhưng mà từ trước cho tới bây giờ vẫn chưa từng bao giờ bị người khác ngăn cản cả!

Chiếc ô tô màu xám nhìn qua cực kỳ bình thường kia nổ vang rời khỏi đầu đường quốc lộ bỏ hoang vẫn như cũ phi thường náo nhiệt kia, nhanh chóng biến mất bên trong bóng đêm. Thanh âm của động cơ chiếc xe tựa hồ như thích ứng với hoàn cảnh xung quanh mình mà trở nên nhỏ hơn rất nhiều. Bóng đêm dày đặc bên ngoài cửa sổ đối với tầm mắt của Hứa Nhạc quả thật cũng không tạo thành quá nhiều sự khó khăn. Hắn xác nhận rằng chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng bao giờ đi qua những con đường nhỏ hẹp ẩn giấu bên trong những con phố cùng với những khu chợ đêm này cả.

Ở trong những con đường thành thị hoang vắng trầm mặc phóng đi một khoảng thời gian dài, những cảnh trí bên ngoài cửa sổ dần dần trở nên thoáng đãng hơn rất nhiều. Những tòa kiến trúc dọc hai bên đường dần đần trở nên thấp hơn rất nhiều. Mơ hồ có thể nhìn thấy những phiến rừng nhỏ xem lẫn với các khu nông trang điền dã. Hẳn là đã đến vùng ngoại thành rồi.

Nhưng mà Hứa Nhạc căn bản cũng không thể nào biết được cái gã nam nhân lái xe kia đến tột cùng là như thế nào mà làm được chuyện này. Suốt một đường lái xe đến nơi này, thế nhưng lại hoàn toàn không có bị đám quân cảnh gác đường dọc theo các con đường chặn lại tra xét.

Toàn bộ hệ thống đèn xe đều không có bật lên, bốn phía là một mảnh tối đen mờ mịt. Chiếc ô tô màu xám giống hệt như một đầu u linh vậy, ở trong con đường quốc lộ hoang vắng bên ngoài ngoại thành duy trì tốc độ cao mà phóng đi. Hứa Nhạc cũng không biết làm sao gã tài xế kia có thể thấy đường mà lái đi nữa. Trên thực tế nếu như không có cỗ Máy vi tính Trung ương Liên Bang vừa mới truyền đến bản đồ vệ tinh chi tiết, thì hắn căn bản không thể nào phát hiện được bên trong khu vực nông trang dày đặc này không ngờ lại còn che giấu một con đường có thể lái xe chạy được như thế này.

Nếu như ngay cả chính bản thân mình cũng đều không biết chính mình đang ở nơi nào, vậy thì tin tưởng rằng bên phía Chính phủ Liên Bang cũng sẽ không biết được chính mình ở nơi nào!

Những sợi dây thần kinh đã căng cứng trong một khoảng thời gian dài của Hứa Nhạc rốt cuộc cũng đã có thể thả lỏng lại một chút. Lưng hắn khẽ thoải mái mà nhẹ nhàng ngã dựa vào phần lưng ghế phía sau, thế nhưng lại vẫn như cũ duy trì động tác cơ đội để có thể bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi chiếc xe, hoặc là phóng tới giết chết gã nam nhân ngồi trên ghế tài xế phía trước.

Con đường bọn họ đang di chuyển này chính là con đường an toàn mà Lợi Hiếu Thông tự mình an bày ra. Với năng lực khủng bố của Thiết Toán Lợi Gia, đem một gã tài xế đua xe bất hợp pháp nổi tiếng trong bóng đêm chơi đùa đến mức khổ sở không nói nên lời, thậm chí nguyện ý vì một trăm vạn Liên Bang Tệ mà làm ra bất cứ chuyện tình gì, cũng không phải là chuyện quá mức khó khăn.

Lợi Hiếu Thông lần này cũng không có cùng Hứa Nhạc gặp mặt nhau, thậm chí hắn cũng không có bước chân xuống khỏi cái chiếc xe thể thao Ngân Sắc U Linh màu xanh lam nhạt sang quý đắt tiền kia nữa. Hắn chỉ là để cho Tằng ca thay mặt hắn chuyển lại cho Hứa Nhạc một va ly tiền mặt mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không có hỏi xem Hứa Nhạc sau khi rời khỏi Đặc khu Thủ Đô xong thì sẽ đi đâu nữa. Về cái chuyện tình này, biết đến càng nhiều thì sẽ càng không an toàn, đối với Hứa Nhạc càng không an toàn!

Mọi người vẫn luôn nói rằng tiền mặt chính là thứ cường đại nhất nhưng cũng là lạnh lùng như băng nhất trong cuộc sống hằng ngày, nhưng mà bàn tay phải đặt trên cái va ly tiền mặt kia của Hứa Nhạc, thì lại có thể rõ ràng cảm giác được bên trong truyền đến một tia tình cảm ấm áp vô cùng.

- Tới rồi, nơi này chính là địa phương mà anh yêu cầu!

Gã nam nhân kia chậm rãi bước xuống khỏi chiếc ô tô màu xám, rút khăn tay ra nhét vào trong lỗ mũi không ngừng đổ máu của chính mình, xúi đầu nhìn xuống cái thanh chắn hợp kim cũng không quá mức cao ở ngay trước mặt mình, trong lòng không nhịn được thoáng dâng lên một sự nghi vấn mãnh liệt. Cái gã nam nhân thần bí mà mãi cho đến lúc này hắn cũng không có cơ hội nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt lẫn bộ dáng này vì cái gì lại muốn đến đây vào đêm hôm khuya khoắt như thế này chứ? Ở bên kia thanh chắn hợp kim kia cũng chẳng có bất cứ cái gì cả, mà chỉ có một con đường ray cứng rắn dài vô tận đang nằm im lặng ở nơi đó mà thôi.

Hứa Nhạc đi xuống khỏi chiếc ô tô, cái va ly da màu đen đặt ở lại trên hàng ghế phía sau xe. Hắn khẽ nheo mắt lại nhìn về phía thanh chắn hợp kim ngang ngực ngay trước mặt mình, lại xem xét một chút cái ba lô cùng với các trang bị trên người mình, sau đó lách người nhảy sang bên kia thanh chắn hợp kim.

Gã nam nhân tò mò nhìn Hứa Nhạc một lúc, sau đó đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, rất nhanh tiến lại hàng ghế phía sau của chiếc ô tô, mở ra cái va ly da màu đen. Khi nhìn thấy bên trong cái va ly da màu đen kia được xếp đầy một đống tiền mặt, tổng cộng lên đến hai trăm vạn Liên Bang Tệ xong, hắn khó có thể khống chế nổi sự kinh hỉ cùng với khiếp sợ trong lòng mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, hướng về phía Hứa Nhạc đang trầm mặc đứng bên cạnh thanh chắn hợp kim mà nhìn lại.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cả hai người vẫn trầm mặc đứng yên ở nơi đó, không ai nói tiếng nào. Chẳng biết trôi qua bao nhiêu thời gian sau, thanh đường ray đang im lặng trầm mặc chợt bắt đầu run rẩy lên từng hồi. Có thanh âm gào thét cắt qua tiếng gió bắt đầu cực kỳ áp bách mà truyền dần đến.

Rầm rập! Rầm rập!

Đoàn tàu hỏa cao tốc Cao Thiết từ Đặc khu Thủ Đô đi Cảng Đô lúc này đang gào thét đè ép lên trên hai thanh đường ray, dùng tốc độ cao phóng thẳng tới.

Thanh chắn hợp kim ở bên cạnh đường ray bị sự chấn động cực kỳ khủng bố kia khiến cho không ngừng run rẩy liên hồi. Hứa Nhạc đang đứng ở bên cạnh thanh chắn kia thế nhưng lại vẫn như cũ cúi đầu không có một chút biểu tình nào cả. Khi mà đoàn tàu cao tốc dùng tốc độ cao lướt qua khỏi người của hắn rồi, hắn mới bắt đầu co giò đuổi theo. Bộ dáng của hắn trông giống hệt như là một tên tiểu tử đáng thương đang cố gắng đuổi theo cô nàng người yêu đầu đời đang ở trên đoàn tàu đó rời đi vĩnh viễn vậy.

Nơi đây chính là khúc cua đầu tiên của đoàn tàu hỏa cao tốc Cao Thiết ngay sau khi rời khỏi nhà ga tại Đặc khu Thủ Đô. Đoàn tàu khi chạy đến khúc cua này, ở bên trong bóng đêm rõ ràng là sẽ giảm bớt tốc độ lại một chút. Mà cái thân ảnh đang ở trong bóng đêm phóng chạy đuổi theo phía sau đoàn tàu kia lúc này lại ngược lại càng ngày càng trở nên nhanh hơn.

Cái gã nam nhân lái xe đứng yên tại chỗ giương mắt nhìn về phía bên kia, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh cái gã hành khách thần bí của mình bắt kịp, đồng thời leo lên khoang sau cùng của đoàn tàu hỏa cao tốc, cái miệng không khỏi há hốc ra thật lớn, mãi một lúc thật lâu sau cũng không thể ngậm lại được.